Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi
Chương 7
Chuông tan học vang lên nhưng bài kiểm tra vẫn chưa chữa xong, giáo viên lớp 1 ngẩng đầu nhìn đồng hồ, quyết định để những câu còn lại cho tiết ngày mai.
Tư Bân buông bút và bài thi, theo sát giáo viên rời khỏi phòng học.
"Hôm nay Bân ca chuồn sớm thế?" Dư Văn Bác hỏi lớp phó: "Đồ dùng cá nhân còn chưa cất hết này."
Lớp phó nâng mắt vẫy vẫy tay với Dư Văn Bác, ý bảo cậu ta tới gần, sau đó thần thần bí bí nói: "Tìm hạng nhất đấy."
"Tìm làm gì? Bọn họ quen nhau à?" Dư Văn Bác vẫn chưa hiểu.
Lớp phó nghĩ nghĩ rồi nói ra phỏng đoán của mình: "Sao tôi biết được, nhưng lúc mới đi học tôi từng nghe Tư Bân lẩm nhẩm tên cậu ta một lần rồi, chắc là tò mò về học sinh mới chăng?"
Khi Tư Bân đến trước cửa lớp 11-2, học sinh trong lớp vẫn còn đang đổi chỗ.
Các tổ trong một lớp của trường nhất trung sẽ đổi chỗ một tuần một lần, sau đó các vị trí trong tổ cũng lần lượt đổi cho nhau.
Tổ của Lâm Mộc Nhuận dời đến vị trí gần bục giảng, cậu cũng từ bàn cuối chuyển lên bàn đầu.
Tư Bân ló đầu vào nhìn nhìn, chỉ kịp lướt qua bóng dáng của cậu đã bị thầy dạy môn chính trị đi ngang qua kéo vào văn phòng.
"Tư Bân lại tới nữa kìa." Dư Thiến Di ngồi sau Lâm Mộc Nhuận vừa thu dọn cặp sách vừa lặng lẽ quay xuống nói với lớp trưởng Hoàng Hạo.
"Cậu ta đến tìm ai à?" Hoàng Hạo ngẩng đầu nhìn lướt qua.
"Không phải là tìm cậu đó chứ học sinh mới?"Dư Thiến Di cười hì hì hỏi Lâm Mộc Nhuận đang dọn dẹp sách vở.
"Trước đây Tư Bân lần nào cũng đứng thứ nhất, lần này lại bị cậu đè trên đầu." Dư Thiến Di suy đoán.
Lâm Mộc Nhuận ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy học sinh tấp nập qua lại trên hành lang, không hề có bóng dáng Tư Bân.
Trong văn phòng, thầy chính trị kéo ngăn bàn lấy ra một tập tài liệu, cười ha ha rồi đưa cho Tư Bân: "Đây là kiến thức lúc trước thầy tổng hợp lại, đáng ra khi nào ôn tập giữa kỳ mới phát xuống cơ, nhưng thấy em học cũng ổn nên thầy cho em một bản trước."
Tư Bân nhận lấy rồi cảm ơn.
"Thế nào rồi? Đã quen với ban mới chưa?" Thầy chính trị tìm bài thi được bài kiểm tra của Tư Bân từ xấp giấy.
"Cũng được ạ, nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa ghi nhớ hết kiến thức được." Tư Bân đáp.
"Đợt kiểm tra tổng hợp đầu tiên mà được từng này điểm là đã không tồi rồi." Thầy chính trị dùng bút đỏ điểm qua những câu sai của hắn.
"Em không tham gia lớp học bổ túc trong thời gian hè nên khá khó để hiểu được phần này của phép biện chứng, trước tiên hay xem các tài liệu kia đã, không hiểu cái nào thì nhớ hỏi." Thầy chính trị đưa bài kiểm tra cho hắn.
"Giáo viên sử đề nghị em chú ý tới một số mốc thời gian và ý nghĩa của các sự kiện lịch sử, giáo viên địa thì cảm thấy em đã nắm vững gần hết kiến thức rồi." Thầy chính trị cười nói: "Hôm nay về chữa bài trước đi, không hiểu chỗ nào thì mai đến lớp nghe giảng thật kỹ."
Tư Bân gật đầu nghe theo.
"Em bắt đầu muộn hơn các học sinh khác nhưng lại tiến bộ rất nhanh, ngày càng học tốt hơn." Thầy chính trị ôn hòa nói: "Cố lên nhé."
Sau mười phút hàn huyên, Tư Bân mới bước ra từ trong văn phòng, khi đi qua lớp 11-2, hắn phát hiện chỗ ngồi của Lâm Mộc Nhuận đã trống không.
Nam sinh ngồi cạnh cửa sổ vừa vặn là người quen, Tư Bân liền đi đến, gõ gõ vào bàn cậu ta.
"Thân Hạo, hỏi cậu cái này."
Ủy viên thể dục lớp 11-2 ngẩng đầu nhìn Tư Bân, khó hiểu hỏi: "Sao thế?"
"Cậu có biết Lâm Mộc Nhuận đâu rồi không?" Tư Bân hỏi.
"À......" Thân Hạo nghĩ nghĩ rồi đáp: "Cậu ấy vừa đi rồi, cặp vẫn còn ở đây nên chắc chưa về nhà đâu."
Tư Bân nhìn thoáng qua chiếc cặp nằm gọn trong ngăn bàn đằng kia, nói cảm ơn rồi rời đi.
Tư Bân vừa đi, đại diện môn toán vẫn đang âm thầm quan sát mới dám to gan ngẩng đầu lên.
"Cậu ta tìm Lâm Mộc Nhuận à?" Đại diện môn toán vỗ vai Thân Hạo hỏi."
"Ờ, nhưng chưa nói gì đã đi rồi." Thân Hạo nhún vai.
Trong lớp vẫn còn gần một nửa học sinh, sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người liền vểnh hết tai lên hóng chuyện hay.
Nghĩ đến Tư Bân vừa lảng vảng mấy lần ngoài cửa lớp, Thân Hảo khó hiểu nói: "Cậu ấy tìm Lâm Mộc Nhuận làm gì nhỉ?"
"Còn phải hỏi sao, chắc chắn là muốn nhìn xem hạng nhất khối trông như thế nào." Dư Thiến Di nhỏ giọng đoán.
Có nữ sinh khác nói khẽ: "Mình còn tưởng cậu ấy đến tìm Mộng Lai đấy."
Lý Mộng Lai bị nhắc tên liền ngẩng đầu nói nhỏ: "Đâu liên quan đến mình, đúng là mình từng theo đuổi cậu ấy nhưng người ta đến giờ vẫn chưa đồng ý đâu, đừng chọc vào vết sẹo cũ của mình nữa."
Lâm Mộc Nhuận được các bạn bàn tán sôi nổi đang ngồi dưới bồn hoa bỗng hắt xì một cái, cậu khịt mũi, vươn tay xoa xoa con mèo trắng nhỏ đang trốn sau bụi cây.
"Xin lỗi nhé, có làm mày sợ không?"
Con mèo nhỏ rên rỉ rúc đầu vào lòng bàn tay cậu làm nũng.
Tư Bân đang tựa vào lan can chờ cậu quay lại, không ngờ vừa cúi đầu đã thấy thiếu niên kia đang ngồi bên bồn hoa cùng một con mèo. Tuy khoảng cách hơi xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy những sợi tóc như đang phát sáng của cậu.
Sân trường sau giờ học vẫn chưa hết náo nhiệt, các học sinh chen chúc đi trên hành lang, tựa như linh cảm được cái gì, Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu vừa vặn đối diện tầm mắt của Tư Bân.
Cậu vẫy vẫy tay với hắn, cúi đầu nói với mèo nhỏ: "Mai tao lại đến chơi với mày nhé."
Mèo trắng nhỏ cực kỳ thông minh, sau khi liếm liếm đầu ngón tay cậu liền nhanh nhẹn chui vào bụi hoa.
"Cậu cho mèo ăn à?"
Chờ đến khi Lâm Mộc Nhuận xuất hiện ở khúc ngoặt cầu thang, Tư Bân liền mở miệng hỏi.
"Ừm, chắc là một con mèo con bị bỏ rơi, nó vẫn chưa quen được với cuộc sống không có chủ nhân." Lâm Mộc Nhuận giải thích.
"Không định mang nó về nuôi sao?"
Lâm Mộc Nhuận lắc đầu: "Không tiện."
Một mình cậu sống nhờ nhà cậu Lâm đã gây nhiều phiền phức cho họ rồi.
Tư Bân gật đầu, nghĩ chắc do ba mẹ cậu không thích nuôi chó mèo.
"Tôi có thể nuôi nó." Tư Bân nghĩ nghĩ, nói thêm: "Nếu cậu không ngại."
Lâm Mộc Nhuận: "Có làm phiền cậu quá không?"
"Để nó tự sống một mình bên ngoài cũng không phải cách hay, mèo con bị bỏ rơi rất khó để lớn lên khỏe mạnh." Tư Bân giải thích: "Nhà tôi còn có một con mèo nữa, vừa vặn để chúng nó làm bạn với nhau cũng được."
Lâm Mộc Nhuận chưa tán thành ngay.
Tư Bân có vẻ đã hiểu được nỗi băn khoăn của cậu, nói thêm: "Nếu cậu lo thì lúc nào đến thăm nó cũng được."
Bấy giờ Lâm Mộc Nhuận mới nhớ tới nhà của Tư Bân ở ngay trong hoa viên Cảnh Sơn gần trường.
"Tìm được chủ nhân mới đối với nó là chuyện tốt." Lâm Mộc Nhuận suy tư một lúc rồi nói: "Nó dễ nuôi lắm, cho gì cũng ăn."
"Vậy là tốt rồi." Tư Bân cười: "Con mèo ở nhà tôi cũng là nhặt được đấy, khá là mạnh mẽ, rất ngoan lại còn không kén ăn."
Nói xong hắn lấy điện thoại ra xem dự báo thời tiết: "Đêm nay có khi trời sẽ đổ mưa tiếp, mau đưa con mèo đó đến bệnh viện thú y kiểm tra thôi."
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Để tôi đi lấy cặp."
Vì thế, khi Lâm Mộc Nhuận đẩy cửa lớp ra, khí lạnh của điều hòa và ánh mắt của các bạn học đồng loạt đổ dồn lên người cậu.
Lâm Mộc Nhuận: "?"
Cậu cầm cặp sách đã thu dọn hết và ô gấp của Tư Bân, rời khỏi phòng dưới ánh nhìn kỳ quái của các bạn.
"Hình như tôi lại thấy Tư Bân thì phải?" Học sinh ngồi bên cửa sổ ló đầu ra nhìn.
"Bà không nhìn nhầm đầu, Lâm Mộc Nhuận đi cùng Tư Bân kìa."
"Hừm......" Thân Hạo sờ sờ cằm: "Hôm nay cũng chẳng mưa, Lâm Mộc Nhuận mang theo ô làm gì? Không phải sẽ thật sự ra ngoài cổng trường đánh nhau vỡ đầu chảy máu với Tư Bân đó chứ?"
"Sao Tư Bân lại đánh người chỉ vì thứ hạng được?" Chu Hiên ngẩng đầu phản bác.
"Tôi cảm thấy trông bọn họ không giống sẽ đánh nhau, nhìn giống đang đi về cùng nhau hơn." Dư Thiến Di quan sát một lúc rồi nói: "Có vẻ quan hệ giữa hai người đó rất tốt."
Mọi người: "Ồ!!!"
Mèo con nấp dưới bồn hoa lại chạy ra theo tiếng gọi của Lâm Mộc Nhuận.
Khi nhìn thấy người lạ thì nó hơi sợ hãi, dụi vào vai Lâm Mộc Nhuận rồi không ngừng xem xét Tư Bân.
"Tên nó là gì?" Tư Bân hỏi.
Lâm Mộc Nhuận ngớ ra: "Không có tên......"
"Vậy mọi khi cậu gọi nó thế nào?" Tư Bân cười cười.
"Thì......Meo meo?"
Giọng nói dịu dàng khi gọi mèo con của thiếu niên hơi mất tự nhiên, khi nhìn đến nụ cười không thể tránh khỏi trên mặt Tư Bân, Lâm Mộc Nhuận cảm thấy hơi xấu hổ.
"Đến bệnh viện thú y thôi." Cậu ôm mèo con, vừa nói vừa đi ra ngoài cổng trường.
"Ừ." Tư Bân đi theo đề nghị: "Hay là bây giờ cậu đặt tên cho nó đi."
Lâm Mộc Nhuận nhìn đôi mắt xanh long lanh của mèo con, nghĩ nghĩ rồi nói: "Tiểu Lam? Hay là Tiểu Bạch?"
Mèo con hừ hừ vài tiếng, lo lắng quay đầu nhìn khu vực mình quen thuộc ngày càng xa khỏi tầm mắt, căng thẳng đến mức cả người phát run.
"Nó sao vậy?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.
"Chắc là sợ." Tư Bân giải thích: "Mèo rời khỏi nơi ở quen thuộc sẽ thấy bất an." Hắn vươn tay về phía Lâm Mộc Nhuận: "Đưa tôi đi."
Lâm Mộc Nhuận do dự một lát, đặt mèo con vào tay Tư Bân.
"Không sao không sao." Tư Bân ôm mèo trắng nhỏ vào lòng, thấp giọng an ủi: "Bọn tao sẽ đưa mày về nhà."
Có một cửa hàng thú y ở khúc cua, mèo con muốn chạy mấy lần đều được Tư Bân nhẹ giọng trấn an. Đến lúc đưa nó cho bác sĩ, nó vẫn còn đang run rẩy không ngừng.
"Tiểu Bạch sẽ được kiểm tra sức khỏe sơ qua." Tư Bân thương lượng với bác sĩ một lúc rồi quay đầu nói với Lâm Mộc Nhuận: "Chắc sẽ hơi lâu nên cậu có thể về trước."
Lâm Mộc Nhuận lắc đầu: "Tôi chờ cũng được."
"Ừm." Tư Bân lấy điện thoại ra: "Hay là thêm WeChat đi, sau này cũng tiện liên lạc hơn."
"Được." Lâm Mộc Nhuận mở điện thoại lên quét mã QR.
Avatar WeChat của Tư Bân là một con mèo cam đeo bao tay trắng nhỏ đang nằm ngủ trên sô pha, có vẻ thời điểm chụp ảnh là buổi chiều, tia nắng ấm áp chiếu xuống sô pha và mèo nhỏ bên trên.
"Đây là mèo của cậu à?" Lâm Mộc Nhuận giơ ảnh qua hỏi.
"Ừ." Tư Bân trả lời: "Nó tên Đại Bạch, sau này sẽ là anh trai của Tiểu Bạch."
Tư Bân buông bút và bài thi, theo sát giáo viên rời khỏi phòng học.
"Hôm nay Bân ca chuồn sớm thế?" Dư Văn Bác hỏi lớp phó: "Đồ dùng cá nhân còn chưa cất hết này."
Lớp phó nâng mắt vẫy vẫy tay với Dư Văn Bác, ý bảo cậu ta tới gần, sau đó thần thần bí bí nói: "Tìm hạng nhất đấy."
"Tìm làm gì? Bọn họ quen nhau à?" Dư Văn Bác vẫn chưa hiểu.
Lớp phó nghĩ nghĩ rồi nói ra phỏng đoán của mình: "Sao tôi biết được, nhưng lúc mới đi học tôi từng nghe Tư Bân lẩm nhẩm tên cậu ta một lần rồi, chắc là tò mò về học sinh mới chăng?"
Khi Tư Bân đến trước cửa lớp 11-2, học sinh trong lớp vẫn còn đang đổi chỗ.
Các tổ trong một lớp của trường nhất trung sẽ đổi chỗ một tuần một lần, sau đó các vị trí trong tổ cũng lần lượt đổi cho nhau.
Tổ của Lâm Mộc Nhuận dời đến vị trí gần bục giảng, cậu cũng từ bàn cuối chuyển lên bàn đầu.
Tư Bân ló đầu vào nhìn nhìn, chỉ kịp lướt qua bóng dáng của cậu đã bị thầy dạy môn chính trị đi ngang qua kéo vào văn phòng.
"Tư Bân lại tới nữa kìa." Dư Thiến Di ngồi sau Lâm Mộc Nhuận vừa thu dọn cặp sách vừa lặng lẽ quay xuống nói với lớp trưởng Hoàng Hạo.
"Cậu ta đến tìm ai à?" Hoàng Hạo ngẩng đầu nhìn lướt qua.
"Không phải là tìm cậu đó chứ học sinh mới?"Dư Thiến Di cười hì hì hỏi Lâm Mộc Nhuận đang dọn dẹp sách vở.
"Trước đây Tư Bân lần nào cũng đứng thứ nhất, lần này lại bị cậu đè trên đầu." Dư Thiến Di suy đoán.
Lâm Mộc Nhuận ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy học sinh tấp nập qua lại trên hành lang, không hề có bóng dáng Tư Bân.
Trong văn phòng, thầy chính trị kéo ngăn bàn lấy ra một tập tài liệu, cười ha ha rồi đưa cho Tư Bân: "Đây là kiến thức lúc trước thầy tổng hợp lại, đáng ra khi nào ôn tập giữa kỳ mới phát xuống cơ, nhưng thấy em học cũng ổn nên thầy cho em một bản trước."
Tư Bân nhận lấy rồi cảm ơn.
"Thế nào rồi? Đã quen với ban mới chưa?" Thầy chính trị tìm bài thi được bài kiểm tra của Tư Bân từ xấp giấy.
"Cũng được ạ, nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa ghi nhớ hết kiến thức được." Tư Bân đáp.
"Đợt kiểm tra tổng hợp đầu tiên mà được từng này điểm là đã không tồi rồi." Thầy chính trị dùng bút đỏ điểm qua những câu sai của hắn.
"Em không tham gia lớp học bổ túc trong thời gian hè nên khá khó để hiểu được phần này của phép biện chứng, trước tiên hay xem các tài liệu kia đã, không hiểu cái nào thì nhớ hỏi." Thầy chính trị đưa bài kiểm tra cho hắn.
"Giáo viên sử đề nghị em chú ý tới một số mốc thời gian và ý nghĩa của các sự kiện lịch sử, giáo viên địa thì cảm thấy em đã nắm vững gần hết kiến thức rồi." Thầy chính trị cười nói: "Hôm nay về chữa bài trước đi, không hiểu chỗ nào thì mai đến lớp nghe giảng thật kỹ."
Tư Bân gật đầu nghe theo.
"Em bắt đầu muộn hơn các học sinh khác nhưng lại tiến bộ rất nhanh, ngày càng học tốt hơn." Thầy chính trị ôn hòa nói: "Cố lên nhé."
Sau mười phút hàn huyên, Tư Bân mới bước ra từ trong văn phòng, khi đi qua lớp 11-2, hắn phát hiện chỗ ngồi của Lâm Mộc Nhuận đã trống không.
Nam sinh ngồi cạnh cửa sổ vừa vặn là người quen, Tư Bân liền đi đến, gõ gõ vào bàn cậu ta.
"Thân Hạo, hỏi cậu cái này."
Ủy viên thể dục lớp 11-2 ngẩng đầu nhìn Tư Bân, khó hiểu hỏi: "Sao thế?"
"Cậu có biết Lâm Mộc Nhuận đâu rồi không?" Tư Bân hỏi.
"À......" Thân Hạo nghĩ nghĩ rồi đáp: "Cậu ấy vừa đi rồi, cặp vẫn còn ở đây nên chắc chưa về nhà đâu."
Tư Bân nhìn thoáng qua chiếc cặp nằm gọn trong ngăn bàn đằng kia, nói cảm ơn rồi rời đi.
Tư Bân vừa đi, đại diện môn toán vẫn đang âm thầm quan sát mới dám to gan ngẩng đầu lên.
"Cậu ta tìm Lâm Mộc Nhuận à?" Đại diện môn toán vỗ vai Thân Hạo hỏi."
"Ờ, nhưng chưa nói gì đã đi rồi." Thân Hạo nhún vai.
Trong lớp vẫn còn gần một nửa học sinh, sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người liền vểnh hết tai lên hóng chuyện hay.
Nghĩ đến Tư Bân vừa lảng vảng mấy lần ngoài cửa lớp, Thân Hảo khó hiểu nói: "Cậu ấy tìm Lâm Mộc Nhuận làm gì nhỉ?"
"Còn phải hỏi sao, chắc chắn là muốn nhìn xem hạng nhất khối trông như thế nào." Dư Thiến Di nhỏ giọng đoán.
Có nữ sinh khác nói khẽ: "Mình còn tưởng cậu ấy đến tìm Mộng Lai đấy."
Lý Mộng Lai bị nhắc tên liền ngẩng đầu nói nhỏ: "Đâu liên quan đến mình, đúng là mình từng theo đuổi cậu ấy nhưng người ta đến giờ vẫn chưa đồng ý đâu, đừng chọc vào vết sẹo cũ của mình nữa."
Lâm Mộc Nhuận được các bạn bàn tán sôi nổi đang ngồi dưới bồn hoa bỗng hắt xì một cái, cậu khịt mũi, vươn tay xoa xoa con mèo trắng nhỏ đang trốn sau bụi cây.
"Xin lỗi nhé, có làm mày sợ không?"
Con mèo nhỏ rên rỉ rúc đầu vào lòng bàn tay cậu làm nũng.
Tư Bân đang tựa vào lan can chờ cậu quay lại, không ngờ vừa cúi đầu đã thấy thiếu niên kia đang ngồi bên bồn hoa cùng một con mèo. Tuy khoảng cách hơi xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy những sợi tóc như đang phát sáng của cậu.
Sân trường sau giờ học vẫn chưa hết náo nhiệt, các học sinh chen chúc đi trên hành lang, tựa như linh cảm được cái gì, Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu vừa vặn đối diện tầm mắt của Tư Bân.
Cậu vẫy vẫy tay với hắn, cúi đầu nói với mèo nhỏ: "Mai tao lại đến chơi với mày nhé."
Mèo trắng nhỏ cực kỳ thông minh, sau khi liếm liếm đầu ngón tay cậu liền nhanh nhẹn chui vào bụi hoa.
"Cậu cho mèo ăn à?"
Chờ đến khi Lâm Mộc Nhuận xuất hiện ở khúc ngoặt cầu thang, Tư Bân liền mở miệng hỏi.
"Ừm, chắc là một con mèo con bị bỏ rơi, nó vẫn chưa quen được với cuộc sống không có chủ nhân." Lâm Mộc Nhuận giải thích.
"Không định mang nó về nuôi sao?"
Lâm Mộc Nhuận lắc đầu: "Không tiện."
Một mình cậu sống nhờ nhà cậu Lâm đã gây nhiều phiền phức cho họ rồi.
Tư Bân gật đầu, nghĩ chắc do ba mẹ cậu không thích nuôi chó mèo.
"Tôi có thể nuôi nó." Tư Bân nghĩ nghĩ, nói thêm: "Nếu cậu không ngại."
Lâm Mộc Nhuận: "Có làm phiền cậu quá không?"
"Để nó tự sống một mình bên ngoài cũng không phải cách hay, mèo con bị bỏ rơi rất khó để lớn lên khỏe mạnh." Tư Bân giải thích: "Nhà tôi còn có một con mèo nữa, vừa vặn để chúng nó làm bạn với nhau cũng được."
Lâm Mộc Nhuận chưa tán thành ngay.
Tư Bân có vẻ đã hiểu được nỗi băn khoăn của cậu, nói thêm: "Nếu cậu lo thì lúc nào đến thăm nó cũng được."
Bấy giờ Lâm Mộc Nhuận mới nhớ tới nhà của Tư Bân ở ngay trong hoa viên Cảnh Sơn gần trường.
"Tìm được chủ nhân mới đối với nó là chuyện tốt." Lâm Mộc Nhuận suy tư một lúc rồi nói: "Nó dễ nuôi lắm, cho gì cũng ăn."
"Vậy là tốt rồi." Tư Bân cười: "Con mèo ở nhà tôi cũng là nhặt được đấy, khá là mạnh mẽ, rất ngoan lại còn không kén ăn."
Nói xong hắn lấy điện thoại ra xem dự báo thời tiết: "Đêm nay có khi trời sẽ đổ mưa tiếp, mau đưa con mèo đó đến bệnh viện thú y kiểm tra thôi."
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Để tôi đi lấy cặp."
Vì thế, khi Lâm Mộc Nhuận đẩy cửa lớp ra, khí lạnh của điều hòa và ánh mắt của các bạn học đồng loạt đổ dồn lên người cậu.
Lâm Mộc Nhuận: "?"
Cậu cầm cặp sách đã thu dọn hết và ô gấp của Tư Bân, rời khỏi phòng dưới ánh nhìn kỳ quái của các bạn.
"Hình như tôi lại thấy Tư Bân thì phải?" Học sinh ngồi bên cửa sổ ló đầu ra nhìn.
"Bà không nhìn nhầm đầu, Lâm Mộc Nhuận đi cùng Tư Bân kìa."
"Hừm......" Thân Hạo sờ sờ cằm: "Hôm nay cũng chẳng mưa, Lâm Mộc Nhuận mang theo ô làm gì? Không phải sẽ thật sự ra ngoài cổng trường đánh nhau vỡ đầu chảy máu với Tư Bân đó chứ?"
"Sao Tư Bân lại đánh người chỉ vì thứ hạng được?" Chu Hiên ngẩng đầu phản bác.
"Tôi cảm thấy trông bọn họ không giống sẽ đánh nhau, nhìn giống đang đi về cùng nhau hơn." Dư Thiến Di quan sát một lúc rồi nói: "Có vẻ quan hệ giữa hai người đó rất tốt."
Mọi người: "Ồ!!!"
Mèo con nấp dưới bồn hoa lại chạy ra theo tiếng gọi của Lâm Mộc Nhuận.
Khi nhìn thấy người lạ thì nó hơi sợ hãi, dụi vào vai Lâm Mộc Nhuận rồi không ngừng xem xét Tư Bân.
"Tên nó là gì?" Tư Bân hỏi.
Lâm Mộc Nhuận ngớ ra: "Không có tên......"
"Vậy mọi khi cậu gọi nó thế nào?" Tư Bân cười cười.
"Thì......Meo meo?"
Giọng nói dịu dàng khi gọi mèo con của thiếu niên hơi mất tự nhiên, khi nhìn đến nụ cười không thể tránh khỏi trên mặt Tư Bân, Lâm Mộc Nhuận cảm thấy hơi xấu hổ.
"Đến bệnh viện thú y thôi." Cậu ôm mèo con, vừa nói vừa đi ra ngoài cổng trường.
"Ừ." Tư Bân đi theo đề nghị: "Hay là bây giờ cậu đặt tên cho nó đi."
Lâm Mộc Nhuận nhìn đôi mắt xanh long lanh của mèo con, nghĩ nghĩ rồi nói: "Tiểu Lam? Hay là Tiểu Bạch?"
Mèo con hừ hừ vài tiếng, lo lắng quay đầu nhìn khu vực mình quen thuộc ngày càng xa khỏi tầm mắt, căng thẳng đến mức cả người phát run.
"Nó sao vậy?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.
"Chắc là sợ." Tư Bân giải thích: "Mèo rời khỏi nơi ở quen thuộc sẽ thấy bất an." Hắn vươn tay về phía Lâm Mộc Nhuận: "Đưa tôi đi."
Lâm Mộc Nhuận do dự một lát, đặt mèo con vào tay Tư Bân.
"Không sao không sao." Tư Bân ôm mèo trắng nhỏ vào lòng, thấp giọng an ủi: "Bọn tao sẽ đưa mày về nhà."
Có một cửa hàng thú y ở khúc cua, mèo con muốn chạy mấy lần đều được Tư Bân nhẹ giọng trấn an. Đến lúc đưa nó cho bác sĩ, nó vẫn còn đang run rẩy không ngừng.
"Tiểu Bạch sẽ được kiểm tra sức khỏe sơ qua." Tư Bân thương lượng với bác sĩ một lúc rồi quay đầu nói với Lâm Mộc Nhuận: "Chắc sẽ hơi lâu nên cậu có thể về trước."
Lâm Mộc Nhuận lắc đầu: "Tôi chờ cũng được."
"Ừm." Tư Bân lấy điện thoại ra: "Hay là thêm WeChat đi, sau này cũng tiện liên lạc hơn."
"Được." Lâm Mộc Nhuận mở điện thoại lên quét mã QR.
Avatar WeChat của Tư Bân là một con mèo cam đeo bao tay trắng nhỏ đang nằm ngủ trên sô pha, có vẻ thời điểm chụp ảnh là buổi chiều, tia nắng ấm áp chiếu xuống sô pha và mèo nhỏ bên trên.
"Đây là mèo của cậu à?" Lâm Mộc Nhuận giơ ảnh qua hỏi.
"Ừ." Tư Bân trả lời: "Nó tên Đại Bạch, sau này sẽ là anh trai của Tiểu Bạch."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất