Chương 40: Liều chết chứng minh
Hạ Tê Kình không muốn đến xem chủ yếu là bởi cậu thấy điều này không cần thiết, cậu không phải tuýp người hoài niệm, huống hồ đối phương quyết định chuyển đi hẳn là do cuộc sống chẳng mấy vui vẻ, muốn lãng quên quá khứ, nếu đã là như thế, cần gì tới quấy nhiễu người ta. Hai con người ở hai đường thẳng song song, chỉ cần đi đúng quỹ đạo của mình là tốt rồi.
EDITOR:
Lúc Thời Tự đẩy cửa tiến vào thư phòng, Hạ Tê Kình đang ngẩn người nằm nhoài trên bàn, thấy hắn tới đây, cậu chàng vội vã ngồi thẳng dậy, nhíu mày nhìn chằm chằm đề cương, làm bộ như ta đây thật sự nghiêm túc nghiền ngẫm.
Thời Tự đưa vé vào cổng cho Hạ Tê Kình, “Bên trong túi tiền, suýt chút nữa đã đem đi giặt chung với đống quần áo.”
Hạ Tê Kình thoáng sững sờ, “À… Cảm ơn nha.”
Sau đó cậu mới chợt nhớ ra mình chỉ tẩy mỗi đồ lót, còn quần áo bên ngoài thì chưa giặt. Bởi vì thói quen tắm rửa của cậu là nhân tiện vò luôn quần lót dưới vòi hoa sen rồi mới bỏ những thứ đồ khác vào máy giặt.
Hạ Tê Kình biết Thời Tự mắc chứng ưa sạch sẽ ở mức độ nhẹ nên mới gấp gáp đứng lên, “Hồi nãy tắm xong mệt quá, tôi quên giặt y phục mất rồi, xin lỗi cậu, xin lỗi, tôi đi giặt ngay đây.”
Nói xong thì đặt bút xuống chuẩn bị bước ra ngoài.
Thời Tự ngăn Hạ Tê Kình lại, “Không cần đâu, tôi giặt giúp cậu rồi.”
Hạ Tê Kình có chút ngượng ngùng, “Vậy… Cám ơn, tôi thật sự không cố ý, mới nãy đầu óc tôi không tỉnh táo lắm, lúc đi vào thư phòng còn xém hồn va phải cạnh bàn. Hay là, đồ đạc ngày mai của cậu để tôi giặt cho, coi như tôi báo đáp cậu.”
Thời Tự khựng lại, “Không cần.”
Hạ Tê Kình nhiệt tình hệt như vầng thái dương, “Ây dô, đừng ngại mà, nếu không trông cứ như tôi chiếm món hời của cậu ấy, lòng tôi sẽ không thoải mái.”
Thời Tự lộ vẻ luống cuống, “… Thật sự không cần.”
Hạ Tê Kình tùy ý vỗ bả vai của hắn, “Sao cứ ấp úng mãi thế, quyết định vậy nha, ngày mai sau khi cậu tắm xong tôi nhất định xông vào lấy quần áo, cậu không được động một ngón tay nào đâu đấy, ai động người đấy là chó con.”
Khóe miệng Thời Tự khẽ co giật, nét mặt lộ vẻ vẻ ngây thơ, “Ý tôi không phải thế…”
Hạ Tê Kình, “Hả?”
Thời Tự thở dài, “Từ nhỏ tôi đã có thói quen giặt đồ chung với nhau chứ không giặt một nửa bỏ một nửa.”
Hạ Tê Kình khó hiểu, “Ai cho cậu tẩy một nửa, tôi nói là để đó cho tôi rồi mà.”
Thời Tự nhìn chằm chằm vách tường, “Nhưng mà… Đồ lót?”
Hạ Tê Kình sửng sốt hai giây mới biết mình bị người đùa giỡn, cậu âm thầm giơ ngón giữa với Thời Tự sau đó nói, “Mụ nội nhà cậu, tự giặt luôn đi.”
Cậu thế mà lại quên mất, Thời Tự nào phải loại sinh viên thật thà tốt bụng, cậu ta là một con sói xám khoác trên mình bộ lông cừu trắng muốt.
Hạ Tê Kình quay về ngồi trước bàn học, mười bài Đại số tuyến tính ngày hôm nay, cậu lăn lê bò trườn lắm mới làm được ba trên mười, những bài còn lại hoàn toàn trống trơn. Cậu chột dạ đặt xấp đề cương mình biết làm lên trên rồi cố gắng dùng hộp bút che giấu khoảng trắng trên tờ đề.
Ai ngờ, Thời Tự vốn không hề nhìn xấp đề cương của cậu, hắn hất cằm lên, chỉ về phía tấm vé đặt ở trên bàn, giọng điệu thản nhiên, “Cho nên, đấy là vé xem buổi biểu diễn tuần sau của cái ban nhạc đó?”
Hạ Tê Kình, “Ừ.”
Thời Tự, “Cậu định đi xem?”
Hạ Tê Kình, “… Không.”
Cậu thật sự không có ý định đi. Không phải cậu sợ Diệp Vọng nhận ra mình… Cậu và anh ấy xa cách nhau gần bảy năm trời, trong khoảng thời gian ấy, bản thân cậu cũng đã chân chính bước qua giai đoạn dậy thì, dung mạo so với bảy năm trước khác biệt quá lớn, anh ấy rất có thể sẽ không nhận ra, thậm chí quên luôn cậu rồi cũng nên. Diệp Vọng chính là loại người đi tới đâu thì sẽ thu hút ánh nhìn tới đó, mọi hành vi và cử chỉ của anh ấy đều khiến cho mọi người phải dừng chân ngắm nhìn trong khi anh ấy thì lại vô tư chẳng thèm để ý. Những người như vậy hiếm khi ghi nhớ ngoại hình của một ai khác, bởi vì chẳng cần làm gì cả, người khác cũng sẽ tự động tới gần với hi vọng được nhìn thấy nụ cười của anh ấy hoặc chỉ đơn giản là một cái liếc mắt thôi cũng được. Giống như cậu của trước kia.
Hạ Tê Kình không muốn đến xem chủ yếu là bởi cậu thấy điều này không cần thiết, cậu không phải tuýp người hoài niệm, huống hồ đối phương quyết định chuyển đi hẳn là do cuộc sống chẳng mấy vui vẻ, muốn lãng quên quá khứ, nếu đã là như thế, cần gì tới quấy nhiễu người ta. Hai con người ở hai đường thẳng song song, chỉ cần đi đúng quỹ đạo của mình là tốt rồi.
Vì vậy cậu nói, “Cũng không có gì, Lâm Dữ Thiên dư một vé nên mới đưa cho tôi.”
Thời Tự, “Nhưng cậu đâu có ý muốn đi.”
Hạ Tê Kình, “Ừ.”
Thời Tự, “Lý do?”
Hạ Tê Kình trả lời qua loa, “Không muốn đi nên sẽ không đi.”
Thời Tự vẫn tiếp tục hỏi, “Thế sao cậu không từ chối?”
Hạ Tê Kình nhịn hết nổi ngẩng đầu lên liếc hắn một cái.
Thời Tự đứng ở phía trước bàn học, phong thái nhàn nhã, vẻ mặt thản nhiên, cứ như thể Thời Tự thật sự chỉ đang tán dóc với cậu chứ không hơn, nhưng trong ấn tượng của cậu, Thời Tự không phải là kẻ thích xen vào chuyện của người khác. Tuy nhiên, qua vài lần, cậu phát hiện ra Thời Tự có vẻ đặc biệt quan tâm đến những thứ liên quan về Diệp Vọng, mỗi lần như vậy cậu ta đều sẽ làm bộ lơ đễnh hỏi thêm hai ba câu. Điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị xâm phạm quyền riêng tư.
Thế nên bản tính ương ngạnh của Hạ Tê Kình lại trỗi dậy.
Hạ Tê Kình lạnh nhạt lên tiếng, “Tôi tự hỏi, chuyện của tôi thì có quan hệ gì tới Thời đại thiếu gia đâu nhỉ? Có thể hiện tại tôi không muốn đi nhưng không khéo ngày mai tôi lại đổi ý; rồi lỡ chẳng may sáng đách muốn đi đến tối thì lại muốn, việc này cũng tính là phạm pháp hay gì?”
Thời Tự không hề tức giận mà chỉ từ tốn mở miệng, “Tôi không có ý can thiệp vào đời sống cá nhân của cậu, chẳng qua tôi thắc mắc chút thôi, rõ ràng trên thời khóa biểu ghi có tiết dạy bù tuyến tính, bài học hôm đấy xuất hiện khá nhiều công thức mới, buổi tối còn phải làm bài kiểm tra nữa, trong khi đó tôi thấy cậu cứ bình chân như vại ấy, bài không soạn trước cũng chẳng thèm xem qua ví dụ mẫu, giờ thì tôi hiểu rồi nha, hóa ra là vậy…”
Biểu cảm của hắn như thể bất thình lình bừng tỉnh đại ngộ, thiếu mỗi bước viết dòng chữ “Cậu muốn trốn bài kiểm tra tối ngày mai chứ gì” lên trên mặt nữa thôi.
Vẻ mặt giễu cợt không chút nào che giấu.
Hạ Tê Kình rất dễ bị khích tướng, “Ai nói tôi muốn trốn bài kiểm tra? Mụ nội nhà cậu, mấy ngày nay đêm nào cũng phải mười hai giờ tôi mới được đi ngủ, não tôi sắp bị vắt khô rồi đây này, nếu muốn trốn thì tôi đã trốn lâu rồi nhá. Cậu sỉ nhục ai đó?”
Thời Tự từ chối cho ý kiến, vẫn cứ duy trì điệu bộ “Cậu đừng nói gì cả, tôi hiểu hết” gợi đòn trên khuôn mặt.
Hạ Tê Kình, “Tôi đã bảo là tôi sẽ không viện cớ trốn bài kiểm tra rồi mà! Cái biểu cảm kia của cậu ý là khinh thường tôi phải không?”
Chỉ có đàn ông mới biết cách khiêu khích đàn ông.
Thời Tự ậm ờ trả lời, “Ờ, ừ, biết rồi.”
Hạ Tê Kình tức đến giậm chân, “Tôi chắc chắn phải làm được bài kiểm tra vào tối ngày mai! Ai cũng đừng hòng cản tôi! Tôi sẽ quyết đấu với Laplace Vandermonde Lagrange (*)cho đến tận hừng đông! Ai dám ngăn cản, tôi giết người đó!”
Thời Tự tỏ vẻ vô tội, liếc nhìn tấm vé trên bàn: “Vậy, vé này…”
Trong giây phút bốc đồng, Hạ Tê Kình giật lấy tờ vé sau đó xé làm đôi rồi ném vào thùng rác, một hành động rất có nghi thức liều chết chứng minh.
Tấm vé đã bị xé làm đôi, nhẹ nhàng rơi vào trong thùng rác, giờ có hối hận thì cũng đã muộn màng.
Lần này, Thời Tự cuối cùng cũng chịu nở nụ cười, “Ôi chao, đừng tức giận, ngay từ đầu tôi đã tin cậu rồi, không lý nào cậu lại đến xem một buổi biểu diễn nhàm chán như vậy chỉ vì muốn trốn bài kiểm tra, có đúng không nè?”
Hôm nay vẫn như thường lệ, bài tập môn tuyến tính làm tới tận mười hai giờ mới xong.
Hạ Tê Kình buồn ngủ tới mức sống dở chết dở thế nhưng chỉ vì một màn khích tướng kia mà tinh thần của cậu phấn chấn lên trông thấy, bên trên bài kiểm tra viết đầy bút ký, cơn buồn ngủ cứ thế bay sạch sành sanh.
Nửa tiếng đồng hồ sau khi đã trèo được lên giường, toàn thân thả lỏng mà hai mắt thì vẫn cứ thao láo nhìn thời gian.
Hạ Tê Kình không dám bấm điện thoại vì sợ càng nghịch càng hăng, nhưng nằm chèo queo mãi thì quá khổ sở, sau hơn mười mấy phút trằn trọc, cậu đành phải thở dài đứng dậy. Nhớ lúc trước Chu Dục Linh từng nói uống sữa sẽ giúp ngủ ngon hơn thế nên cậu muốn xuống dưới lầu lấy hộp sữa.
Ngay khi vừa ra khỏi cửa, Hạ Tê Kình nhìn thấy phòng của Thời Tự hãy còn sáng đèn.
Thời Tự chưa ngủ?
Hạ Tê Kình thoáng ngạc nhiên, đồng hồ sinh học của Thời Tự cực kỳ chuẩn xác, cứ đúng mười giờ rưỡi là sẽ đi ngủ, hiện tại đã hơn nửa đêm rồi, sao đèn lại sáng thế kia?
Dường như Thời Tự nghe thấy tiếng bước chân của cậu, ước chừng khoảng hai ba giây sau, cửa phòng bị hắn mở ra.
Thời Tự mặc một bộ đồ ngủ quần dài, tay dài thuần xám; có thể là do ngọn đèn quá mức ảm đạm dịu êm khiến cho bóng dáng chìm trong bống tối mơ hồ của hắn trông thật nhu hòa, “Sao còn chưa ngủ?”
Hạ Tê Kình có chút ngượng ngùng, “Chẳng hiểu kiểu gì luôn, tôi làm bài xong rồi mà đầu óc cứ hưng phấn mãi, không bình tĩnh được.”
Thời Tự nở nụ cười, “Tình trạng hưng phấn khi làm bài chứng tỏ não cậu có hoạt động đấy và nó cũng dần quen với tần suất làm việc của cậu, đó là điềm báo cho sự tiến bộ.”
Hạ Tê Kình mừng rỡ, “Thật vậy chăng?”
Thời Tự, “Thật, hiện tại có phải cậu cảm thấy việc đánh bại những đề mục khó rất thú vị không? Vốn là không biết làm nhưng khi đã hiểu ra vấn đề, cảm giác thành tựu sẽ ngay lập tức khiến não tiết ra dopamine (1) mang đến sự hưng phấn khiến cậu mất ngủ.”
Hạ Tê Kình nghe câu hiểu câu không, gật gật đầu, đây là lần đầu tiên sau khi lên đại học cậu cảm nhận được thú vui của việc học tập, thậm chí còn có cái loại thỏa mãn vì đạt được mục tiêu phấn đâu như hồi còn học cấp ba.
Hạ Tê Kình cố nén cười, “Vậy còn cậu, sao cậu chưa ngủ?”
Thời Tự ngập ngừng đôi chút, “Cậu có muốn nghe lời nói thật không?”
Hạ Tê Kình thắc mắc, “Chuyện này thì có cái gì mà thật với giả, cậu rảnh đến mức đứng bịa ra lý do hả?”
Thời Tự, “Ừ.”
Hạ Tê Kình, “Vậy cậu nói nghe thử coi, cậu tính bịa lý do gì?”
Thời Tự, “Bởi vì trước khi đi ngủ tôi đã uống một tách trà đặc và giờ tim tôi đập khá nhanh.”
Hạ Tê Kình, “Vậy sự thật là?”
Thời Tự cay đắng nở nụ cười rồi xoa xoa phần gáy của mình, hắn nói, “Cậu không cảm thấy xung quanh hình như có hơi lạnh à? Như thể trong phòng bắt đầu có tuyết rơi ấy.”
Chú thích:
(*) ↝Nguyên văn 拉普拉 – Phép biến đổi Laplace là một biến đổi tích phân của hàm số f(t) từ miền thời gian sang miền tần số phức F(s), được tạo ra bởi nhà toán học người Pháp Pierre-Simon Laplace.
↝Nguyên văn 范德蒙矩阵 – Ma trận Vandermonde: Trong Đại số tuyến tính, ma trận Vandermonde được đặt tên theo Alexandre-Théophile Vandermonde, là một ma trận với các phần tử tạo thành một cấp số nhân trên mỗi hàng, nghĩa là, một ma trận m × n.
↝Nguyên văn 拉格朗日 – Joseph Louis Lagrange là một nhà toán học và nhà thiên văn người Ý-Pháp. Ông đã có những đóng góp quan trọng trong nhiều lĩnh vực của giải tích toán học, lý thuyết số, cơ học cổ điển và cơ học thiên thể. Có thể nói ông là nhà toán học vĩ đại nhất của thế kỉ 18. (Theo wiki)
(1) Nguyên văn 多巴 胺 – Dopamine là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ chất tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh và đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể. (Theo wiki)
EDITOR:
Lúc Thời Tự đẩy cửa tiến vào thư phòng, Hạ Tê Kình đang ngẩn người nằm nhoài trên bàn, thấy hắn tới đây, cậu chàng vội vã ngồi thẳng dậy, nhíu mày nhìn chằm chằm đề cương, làm bộ như ta đây thật sự nghiêm túc nghiền ngẫm.
Thời Tự đưa vé vào cổng cho Hạ Tê Kình, “Bên trong túi tiền, suýt chút nữa đã đem đi giặt chung với đống quần áo.”
Hạ Tê Kình thoáng sững sờ, “À… Cảm ơn nha.”
Sau đó cậu mới chợt nhớ ra mình chỉ tẩy mỗi đồ lót, còn quần áo bên ngoài thì chưa giặt. Bởi vì thói quen tắm rửa của cậu là nhân tiện vò luôn quần lót dưới vòi hoa sen rồi mới bỏ những thứ đồ khác vào máy giặt.
Hạ Tê Kình biết Thời Tự mắc chứng ưa sạch sẽ ở mức độ nhẹ nên mới gấp gáp đứng lên, “Hồi nãy tắm xong mệt quá, tôi quên giặt y phục mất rồi, xin lỗi cậu, xin lỗi, tôi đi giặt ngay đây.”
Nói xong thì đặt bút xuống chuẩn bị bước ra ngoài.
Thời Tự ngăn Hạ Tê Kình lại, “Không cần đâu, tôi giặt giúp cậu rồi.”
Hạ Tê Kình có chút ngượng ngùng, “Vậy… Cám ơn, tôi thật sự không cố ý, mới nãy đầu óc tôi không tỉnh táo lắm, lúc đi vào thư phòng còn xém hồn va phải cạnh bàn. Hay là, đồ đạc ngày mai của cậu để tôi giặt cho, coi như tôi báo đáp cậu.”
Thời Tự khựng lại, “Không cần.”
Hạ Tê Kình nhiệt tình hệt như vầng thái dương, “Ây dô, đừng ngại mà, nếu không trông cứ như tôi chiếm món hời của cậu ấy, lòng tôi sẽ không thoải mái.”
Thời Tự lộ vẻ luống cuống, “… Thật sự không cần.”
Hạ Tê Kình tùy ý vỗ bả vai của hắn, “Sao cứ ấp úng mãi thế, quyết định vậy nha, ngày mai sau khi cậu tắm xong tôi nhất định xông vào lấy quần áo, cậu không được động một ngón tay nào đâu đấy, ai động người đấy là chó con.”
Khóe miệng Thời Tự khẽ co giật, nét mặt lộ vẻ vẻ ngây thơ, “Ý tôi không phải thế…”
Hạ Tê Kình, “Hả?”
Thời Tự thở dài, “Từ nhỏ tôi đã có thói quen giặt đồ chung với nhau chứ không giặt một nửa bỏ một nửa.”
Hạ Tê Kình khó hiểu, “Ai cho cậu tẩy một nửa, tôi nói là để đó cho tôi rồi mà.”
Thời Tự nhìn chằm chằm vách tường, “Nhưng mà… Đồ lót?”
Hạ Tê Kình sửng sốt hai giây mới biết mình bị người đùa giỡn, cậu âm thầm giơ ngón giữa với Thời Tự sau đó nói, “Mụ nội nhà cậu, tự giặt luôn đi.”
Cậu thế mà lại quên mất, Thời Tự nào phải loại sinh viên thật thà tốt bụng, cậu ta là một con sói xám khoác trên mình bộ lông cừu trắng muốt.
Hạ Tê Kình quay về ngồi trước bàn học, mười bài Đại số tuyến tính ngày hôm nay, cậu lăn lê bò trườn lắm mới làm được ba trên mười, những bài còn lại hoàn toàn trống trơn. Cậu chột dạ đặt xấp đề cương mình biết làm lên trên rồi cố gắng dùng hộp bút che giấu khoảng trắng trên tờ đề.
Ai ngờ, Thời Tự vốn không hề nhìn xấp đề cương của cậu, hắn hất cằm lên, chỉ về phía tấm vé đặt ở trên bàn, giọng điệu thản nhiên, “Cho nên, đấy là vé xem buổi biểu diễn tuần sau của cái ban nhạc đó?”
Hạ Tê Kình, “Ừ.”
Thời Tự, “Cậu định đi xem?”
Hạ Tê Kình, “… Không.”
Cậu thật sự không có ý định đi. Không phải cậu sợ Diệp Vọng nhận ra mình… Cậu và anh ấy xa cách nhau gần bảy năm trời, trong khoảng thời gian ấy, bản thân cậu cũng đã chân chính bước qua giai đoạn dậy thì, dung mạo so với bảy năm trước khác biệt quá lớn, anh ấy rất có thể sẽ không nhận ra, thậm chí quên luôn cậu rồi cũng nên. Diệp Vọng chính là loại người đi tới đâu thì sẽ thu hút ánh nhìn tới đó, mọi hành vi và cử chỉ của anh ấy đều khiến cho mọi người phải dừng chân ngắm nhìn trong khi anh ấy thì lại vô tư chẳng thèm để ý. Những người như vậy hiếm khi ghi nhớ ngoại hình của một ai khác, bởi vì chẳng cần làm gì cả, người khác cũng sẽ tự động tới gần với hi vọng được nhìn thấy nụ cười của anh ấy hoặc chỉ đơn giản là một cái liếc mắt thôi cũng được. Giống như cậu của trước kia.
Hạ Tê Kình không muốn đến xem chủ yếu là bởi cậu thấy điều này không cần thiết, cậu không phải tuýp người hoài niệm, huống hồ đối phương quyết định chuyển đi hẳn là do cuộc sống chẳng mấy vui vẻ, muốn lãng quên quá khứ, nếu đã là như thế, cần gì tới quấy nhiễu người ta. Hai con người ở hai đường thẳng song song, chỉ cần đi đúng quỹ đạo của mình là tốt rồi.
Vì vậy cậu nói, “Cũng không có gì, Lâm Dữ Thiên dư một vé nên mới đưa cho tôi.”
Thời Tự, “Nhưng cậu đâu có ý muốn đi.”
Hạ Tê Kình, “Ừ.”
Thời Tự, “Lý do?”
Hạ Tê Kình trả lời qua loa, “Không muốn đi nên sẽ không đi.”
Thời Tự vẫn tiếp tục hỏi, “Thế sao cậu không từ chối?”
Hạ Tê Kình nhịn hết nổi ngẩng đầu lên liếc hắn một cái.
Thời Tự đứng ở phía trước bàn học, phong thái nhàn nhã, vẻ mặt thản nhiên, cứ như thể Thời Tự thật sự chỉ đang tán dóc với cậu chứ không hơn, nhưng trong ấn tượng của cậu, Thời Tự không phải là kẻ thích xen vào chuyện của người khác. Tuy nhiên, qua vài lần, cậu phát hiện ra Thời Tự có vẻ đặc biệt quan tâm đến những thứ liên quan về Diệp Vọng, mỗi lần như vậy cậu ta đều sẽ làm bộ lơ đễnh hỏi thêm hai ba câu. Điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị xâm phạm quyền riêng tư.
Thế nên bản tính ương ngạnh của Hạ Tê Kình lại trỗi dậy.
Hạ Tê Kình lạnh nhạt lên tiếng, “Tôi tự hỏi, chuyện của tôi thì có quan hệ gì tới Thời đại thiếu gia đâu nhỉ? Có thể hiện tại tôi không muốn đi nhưng không khéo ngày mai tôi lại đổi ý; rồi lỡ chẳng may sáng đách muốn đi đến tối thì lại muốn, việc này cũng tính là phạm pháp hay gì?”
Thời Tự không hề tức giận mà chỉ từ tốn mở miệng, “Tôi không có ý can thiệp vào đời sống cá nhân của cậu, chẳng qua tôi thắc mắc chút thôi, rõ ràng trên thời khóa biểu ghi có tiết dạy bù tuyến tính, bài học hôm đấy xuất hiện khá nhiều công thức mới, buổi tối còn phải làm bài kiểm tra nữa, trong khi đó tôi thấy cậu cứ bình chân như vại ấy, bài không soạn trước cũng chẳng thèm xem qua ví dụ mẫu, giờ thì tôi hiểu rồi nha, hóa ra là vậy…”
Biểu cảm của hắn như thể bất thình lình bừng tỉnh đại ngộ, thiếu mỗi bước viết dòng chữ “Cậu muốn trốn bài kiểm tra tối ngày mai chứ gì” lên trên mặt nữa thôi.
Vẻ mặt giễu cợt không chút nào che giấu.
Hạ Tê Kình rất dễ bị khích tướng, “Ai nói tôi muốn trốn bài kiểm tra? Mụ nội nhà cậu, mấy ngày nay đêm nào cũng phải mười hai giờ tôi mới được đi ngủ, não tôi sắp bị vắt khô rồi đây này, nếu muốn trốn thì tôi đã trốn lâu rồi nhá. Cậu sỉ nhục ai đó?”
Thời Tự từ chối cho ý kiến, vẫn cứ duy trì điệu bộ “Cậu đừng nói gì cả, tôi hiểu hết” gợi đòn trên khuôn mặt.
Hạ Tê Kình, “Tôi đã bảo là tôi sẽ không viện cớ trốn bài kiểm tra rồi mà! Cái biểu cảm kia của cậu ý là khinh thường tôi phải không?”
Chỉ có đàn ông mới biết cách khiêu khích đàn ông.
Thời Tự ậm ờ trả lời, “Ờ, ừ, biết rồi.”
Hạ Tê Kình tức đến giậm chân, “Tôi chắc chắn phải làm được bài kiểm tra vào tối ngày mai! Ai cũng đừng hòng cản tôi! Tôi sẽ quyết đấu với Laplace Vandermonde Lagrange (*)cho đến tận hừng đông! Ai dám ngăn cản, tôi giết người đó!”
Thời Tự tỏ vẻ vô tội, liếc nhìn tấm vé trên bàn: “Vậy, vé này…”
Trong giây phút bốc đồng, Hạ Tê Kình giật lấy tờ vé sau đó xé làm đôi rồi ném vào thùng rác, một hành động rất có nghi thức liều chết chứng minh.
Tấm vé đã bị xé làm đôi, nhẹ nhàng rơi vào trong thùng rác, giờ có hối hận thì cũng đã muộn màng.
Lần này, Thời Tự cuối cùng cũng chịu nở nụ cười, “Ôi chao, đừng tức giận, ngay từ đầu tôi đã tin cậu rồi, không lý nào cậu lại đến xem một buổi biểu diễn nhàm chán như vậy chỉ vì muốn trốn bài kiểm tra, có đúng không nè?”
Hôm nay vẫn như thường lệ, bài tập môn tuyến tính làm tới tận mười hai giờ mới xong.
Hạ Tê Kình buồn ngủ tới mức sống dở chết dở thế nhưng chỉ vì một màn khích tướng kia mà tinh thần của cậu phấn chấn lên trông thấy, bên trên bài kiểm tra viết đầy bút ký, cơn buồn ngủ cứ thế bay sạch sành sanh.
Nửa tiếng đồng hồ sau khi đã trèo được lên giường, toàn thân thả lỏng mà hai mắt thì vẫn cứ thao láo nhìn thời gian.
Hạ Tê Kình không dám bấm điện thoại vì sợ càng nghịch càng hăng, nhưng nằm chèo queo mãi thì quá khổ sở, sau hơn mười mấy phút trằn trọc, cậu đành phải thở dài đứng dậy. Nhớ lúc trước Chu Dục Linh từng nói uống sữa sẽ giúp ngủ ngon hơn thế nên cậu muốn xuống dưới lầu lấy hộp sữa.
Ngay khi vừa ra khỏi cửa, Hạ Tê Kình nhìn thấy phòng của Thời Tự hãy còn sáng đèn.
Thời Tự chưa ngủ?
Hạ Tê Kình thoáng ngạc nhiên, đồng hồ sinh học của Thời Tự cực kỳ chuẩn xác, cứ đúng mười giờ rưỡi là sẽ đi ngủ, hiện tại đã hơn nửa đêm rồi, sao đèn lại sáng thế kia?
Dường như Thời Tự nghe thấy tiếng bước chân của cậu, ước chừng khoảng hai ba giây sau, cửa phòng bị hắn mở ra.
Thời Tự mặc một bộ đồ ngủ quần dài, tay dài thuần xám; có thể là do ngọn đèn quá mức ảm đạm dịu êm khiến cho bóng dáng chìm trong bống tối mơ hồ của hắn trông thật nhu hòa, “Sao còn chưa ngủ?”
Hạ Tê Kình có chút ngượng ngùng, “Chẳng hiểu kiểu gì luôn, tôi làm bài xong rồi mà đầu óc cứ hưng phấn mãi, không bình tĩnh được.”
Thời Tự nở nụ cười, “Tình trạng hưng phấn khi làm bài chứng tỏ não cậu có hoạt động đấy và nó cũng dần quen với tần suất làm việc của cậu, đó là điềm báo cho sự tiến bộ.”
Hạ Tê Kình mừng rỡ, “Thật vậy chăng?”
Thời Tự, “Thật, hiện tại có phải cậu cảm thấy việc đánh bại những đề mục khó rất thú vị không? Vốn là không biết làm nhưng khi đã hiểu ra vấn đề, cảm giác thành tựu sẽ ngay lập tức khiến não tiết ra dopamine (1) mang đến sự hưng phấn khiến cậu mất ngủ.”
Hạ Tê Kình nghe câu hiểu câu không, gật gật đầu, đây là lần đầu tiên sau khi lên đại học cậu cảm nhận được thú vui của việc học tập, thậm chí còn có cái loại thỏa mãn vì đạt được mục tiêu phấn đâu như hồi còn học cấp ba.
Hạ Tê Kình cố nén cười, “Vậy còn cậu, sao cậu chưa ngủ?”
Thời Tự ngập ngừng đôi chút, “Cậu có muốn nghe lời nói thật không?”
Hạ Tê Kình thắc mắc, “Chuyện này thì có cái gì mà thật với giả, cậu rảnh đến mức đứng bịa ra lý do hả?”
Thời Tự, “Ừ.”
Hạ Tê Kình, “Vậy cậu nói nghe thử coi, cậu tính bịa lý do gì?”
Thời Tự, “Bởi vì trước khi đi ngủ tôi đã uống một tách trà đặc và giờ tim tôi đập khá nhanh.”
Hạ Tê Kình, “Vậy sự thật là?”
Thời Tự cay đắng nở nụ cười rồi xoa xoa phần gáy của mình, hắn nói, “Cậu không cảm thấy xung quanh hình như có hơi lạnh à? Như thể trong phòng bắt đầu có tuyết rơi ấy.”
Chú thích:
(*) ↝Nguyên văn 拉普拉 – Phép biến đổi Laplace là một biến đổi tích phân của hàm số f(t) từ miền thời gian sang miền tần số phức F(s), được tạo ra bởi nhà toán học người Pháp Pierre-Simon Laplace.
↝Nguyên văn 范德蒙矩阵 – Ma trận Vandermonde: Trong Đại số tuyến tính, ma trận Vandermonde được đặt tên theo Alexandre-Théophile Vandermonde, là một ma trận với các phần tử tạo thành một cấp số nhân trên mỗi hàng, nghĩa là, một ma trận m × n.
↝Nguyên văn 拉格朗日 – Joseph Louis Lagrange là một nhà toán học và nhà thiên văn người Ý-Pháp. Ông đã có những đóng góp quan trọng trong nhiều lĩnh vực của giải tích toán học, lý thuyết số, cơ học cổ điển và cơ học thiên thể. Có thể nói ông là nhà toán học vĩ đại nhất của thế kỉ 18. (Theo wiki)
(1) Nguyên văn 多巴 胺 – Dopamine là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ chất tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh và đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể. (Theo wiki)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất