Chương 54: Giày vò
Hạ Tê Kình bị đâm đến nổi thốt chẳng nên lời, vốn dĩ không đau gì mấy, Thời Tự vòng tay qua ôm cậu vào lồng ngực rồi mới va chạm từng chút một, tuy rằng ván cửa phát ra âm thanh thật lớn tuy nhiên trên thực tế, Thời Tự chỉ là dùng khung xương rắn rỏi ma sát hông chứ không đụng tới phần bụng mềm mại hoặc là những bộ phận khác. Ban đầu tiếng động dồn dập khó nhịn, to và mãnh liệt sau lại dần dần nhịp nhàng, mềm mại hơn nhưng vẫn cứ mạnh mẽ chắc chắn, đều đặn có tiết tấu.
Mới đầu, Hạ Tê Kình không kịp phản ứng, cậu bị đè lên tấm cửa chẳng thể động đậy, cả người chỉ có thể thụ động chịu trận, giống như một cái bao cát thịt người bị kẹp ở giữa.
Thấy cậu đứng chết trân, Thời Tự mới cúi đầu nói nhỏ bên tai cậu, “Làm ơn, cậu có thể phối hợp một chút được không?”
Hạ Tê Kình, “… Còn muốn tôi phải hợp tác thế nào nữa?”
Cậu không nhúc nhích mặc cho cậu ta chọt rồi còn gì.
Thời Tự, “Chính là, cậu cũng phải tạo ra một ít âm thanh đi chứ.”
Hạ Tê Kình không hiểu ý của hắn, “Âm thanh do cậu phụ trách đấy thôi.”
Thời Tự, “… Cậu nghĩ rằng tớ và cậu làm ra loại tiếng động này là để làm cái gì?”
Hạ Tê Kình, “Giả bộ tạo ra mấy chuyện ma quái nạ, không phải à? Khiến cho đối phương tưởng rằng nhà vệ sinh này bị ma ám hoặc có người bị tâm thần, anh ta sẽ mau chóng chạy thoát thân.”
Thời Tự, “…”
Hạ Tê Kình mờ mịt, “Nếu không thì vì sao?”
Biểu cảm của Thời Tự dần trở nên phức tạp, một lát sau, hắn khe khẽ thở dài, kề tai nói nhỏ với Hạ Tê Kình điều gì đó.
Hạ Tê Kình ngay lập tức đỏ bừng hết cả mặt, ánh mắt không dám tin ngó chừng Thời Tự rồi tóm lấy cổ áo của hắn.
“Chỉ là giả vờ, diễn trò thôi mà.”. Thời Tự chẳng mấy quan tâm tới việc cổ áo bị người chộp kia, mặt cũng không hề đỏ, trái lại là kiểu nghiêm túc giải quyết vấn đề chung, “Bằng không cậu cho rằng còn biện pháp nào khác hả? Vừa nãy lúc anh ta bước vào buồng rửa tay mùi tin tức tố đã nồng lắm rồi, anh ta chắc chắn ngửi được. Huống hồ Alpha và Omega ở chung một chỗ với nhau nhưng lại không phát sinh chuyện gì, nghĩ kiểu nào cũng thấy kỳ quái.”
Vẻ mặt của Thời Tự đứng đắn đến mức làm cho Hạ Tê Kình không thể tức giận nổi, thậm chí còn cảm thấy lời hắn nói hình như… Khá là hợp lý nữa chứ.
“Nếu có cách khác thì tớ đã chẳng ra hạ sách này.”. Thời Tự thở dài lên tiếng, “Đương nhiên, nếu cậu thực sự không muốn, tớ sẽ dừng lại ngay rồi nói xin lỗi với cậu, sau đó bọn mình ra ngoài và giả vờ như không có chuyện gì phát sinh hết.”
Hạ Tê Kình, “… Hiện tại đi ra ngoài thì muộn rồi còn đâu? Tôi với cậu đều đang đứng trong cùng một gian đấy!”
Lại còn phải đối mặt trực tiếp với người thanh niên kia, thế chẳng khác nào hiện trường cái chết xã hội cả.
Thời Tự, “Vậy…”
Hạ Tê Kình nín thinh, mắt nhìn xuống sàn nhà, cậu thả lỏng sức lực buông cổ áo ra, hai tay từ từ rũ xuống.
Thời Tự ngập ngừng giơ bàn tay trái còn nguyên vẹn của mình tới rồi vòng qua phía sau chạm vào cần cổ của cậu.
Hạ Tê Kình thoáng run lên, nhưng không phản kháng.
Thời Tự xòe bàn tay, vuốt dọc từ phần cổ chạm đến bả vai, sống lưng rồi tới xương sườn và cuối cùng là xương hồ điệp. Lòng bàn tay thô bạo ma sát với chất vải bông của chiếc áo phông, phát ra từng tiếng sột soạt vụn vặt, sau đó hắn gia tăng sức lực, dùng một loại thủ pháp tương tự như nhào nắn để tạo âm thanh, nghe qua càng thêm suồng sã mờ ám. Cứ như thể hai người ở bên trong thật sự đang tiếp xúc thân mật với nhau, vành tai và tóc mai gần gũi chạm vào.
Ước chừng kéo dài khoảng ba phút đồng hồ, gian cách vách vang lên vài tiếng bước chân hỗn loạn, từ trong ra ngoài, chậm rãi nhỏ dần sau đó biến mất ở đằng sau cánh cửa toilet.
Người đã rời đi.
Thời Tự dừng lại buông cậu ra.
Hạ Tê Kình bất thình lình trở mình, xoay mặt về phía cánh cửa, chẳng nói chẳng rằng.
Thời Tự hoảng hốt vươn tay, “Xin lỗi cậu…”
“Cút ngay.”. Hạ Tê Kình ấm ách cổ họng, “Đừng chạm vào tôi.”
Cơ thể khẽ run lên nhè nhẹ, quần áo bị giày vò nhăn nheo, cả người mềm oặt như một vũng nước.
Thời Tự không nghe mà là ngay lập tức ôm chầm lấy cậu từ phía sau, dịu dàng dỗ dành, “Rất xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều, tất cả đều là lỗi của tớ, cậu có bị đau hay bị thương chỗ nào không?”
Hắn vừa nói vừa ôm eo cậu bằng đôi bàn tay to lớn của mình rồi nhẹ nhàng xoa bóp, từ trước ra sau, từ nông đến sâu.
Hạ Tê Kình vốn dĩ muốn đuổi Thời Tự đi thế nhưng kĩ thuật mát xa của hắn lại tốt quá mức, lòng bàn tay cố định phần eo, các đầu ngón tay xoay vòng từ nhẹ đến nặng, sức lực vừa đủ. Cậu bị ấn tới thoải mái cho nên không cam lòng kêu hắn dừng.
Mãi cho đến khi Thời Tự chấm dứt hành vi xoa bóp từ trên xuống dưới kia của mình, tiếp đó thì thầm hỏi cậu “Bụng có đau không” thì cậu mới chính thức hoàn hồn.
“Không đau.” Hạ Tê Kình đanh mặt trả lời.
“Không thể nào.”. Thời Tự nhìn cậu, “Ngay cả tớ còn cảm thấy đau khi bị sợi vải cọ sát mà cậu lại chẳng có tí cảm giác nào luôn ư?”
Hạ Tê Kình, “Không có.”
Thời Tự, “Thật? Thế nhưng vừa nãy phía sau mông là cánh cửa đấy, không cộm đến cậu à?”
Hạ Tê Kình, “…”
Thời Tự, “Nếu không tớ…”
Hạ Tê Kình thẹn quá hóa giận, “Đã bảo là không đau rồi mà! Sao cậu cứ dong dài lê thê như mấy bà cụ thế, phiền chết mất!”
Nói xong thì nổi giận đùng đùng, mở cửa chạy ra ngoài.
Thời Tự kìm lòng không đậu nở nụ cười, hắn nhìn theo bóng lưng của Hạ Tê Kình, dáng vẻ chất chứa đôi chút bất lực.
Kế tiếp, Thời Tự khe khẽ thì thào, “Dù sao thì tương lai sau này, rồi sẽ có lúc cậu bị đau.”
Tiết thứ ba và bốn của buổi chiều là khóa học Tổng quan.
Học kỳ này Hạ Tê Kình đăng ký môn giám định và thưởng thức Âm nhạc phương Tây, thời điểm lựa chọn cậu chỉ nghĩ đơn giản là nghe nhạc và xem kịch này nọ thì rất dễ kiếm điểm thôi, mà trên thực tế thì đúng thiệt.
Giáo sư là một người phụ nữ trung niên tóc xoăn mang đậm hơi hướng nghệ thuật, phóng khoáng và tương đối dễ gần, cô ấy hoàn toàn không bận tâm tới việc sinh viên có nghe giảng hay không, dù sao bài học phóng trên máy chiếu, ai thích thì xem thôi.
Mỗi lần đứng lớp, giáo sư sẽ chọn một nhạc sĩ phương Tây làm chủ đề, sau đó tập trung phân tích các tác phẩm, nội dung của khóa học chủ yếu là về cuộc đời cũng như thưởng thức giá trị nghệ thuật mà tác giả ấy mang lại, đôi khi sẽ xen lẫn một số hệ thống kiến thức về các thể loại âm nhạc khác.
Hạ Tê Kình đến lớp vào ngay giờ cơm chiều nên người trong phòng thưa thớt, vì thế cả hai vui vẻ chọn cho mình chỗ ngồi ở ngay dãy cuối cùng.
Lâm Dữ Thiên vẫn theo thường lệ ăn thạch khoai nưa (*) và ma dụ sảng (1)trước khi tiết học bắt đầu, chẳng qua là vì cái mỏ hay ăn hàng nhưng sợ béo cho nên ngọt thì chọn thạch khoai nưa, cay thì chọn ma dụ sảng, nghe nói đây là hai món ăn vặt có lượng calo rất thấp.
Hạ Tê Kình câu được câu không ngồi ở bên cạnh cập nhật tin tức trên Wechat, tay trái lại cứ xoa xoa eo trong vô thức.
Lâm Dữ Thiên chú ý tới, “Cụ Hạ, mày bị thương à?”
“Hả?”. Hạ Tê Kình nghiêng đầu ngó thoáng qua, thấy hắn dòm chằm chằm thắt lưng của mình thì mới ậm ờ lên tiếng, “Không phải, lúc trưa không cẩn thận bị người đi đường va trúng thôi.”
Lâm Dữ Thiên vỗ ngực, “Làm tao hú hồn chim én, tưởng thận mày hư rồi.”
Hạ Tê Kình dùng ngón trỏ của bàn tay phải nâng cằm hắn lên, dáng vẻ bỉ ổi nói, “Sao nào? Sợ anh đây không thể thỏa mãn chú mày hay gì?”
Lâm Dữ Thiên làm bộ thẹn thùng, “Ghét ghê á, ban ngày ban mặt mà lại trêu người ta như thế…”
Đương lúc hai người tán dóc rôm rả với nhau thì phía bên trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới một chất giọng trong trẻo, “Chào buổi tối.”
Cả hai đồng loạt ngẩng đầu nhìn.
Thời Tự đút tay vào túi quần, thản nhiên mở miệng, “Trùng hợp ghê ha.”
Nụ cười trên mặt Hạ Tê Kình tắt ngay tại chỗ.
Lâm Dữ Thiên lộ vẻ ngỡ ngàng, “Thời Thần, cậu cũng chọn môn Tổng quan này ư?”
Thời Tự, “Ôi, không phải vậy đâu, chỉ là đúng dịp đêm nay tôi trống lịch nên mới tùy tiện vào tạm lớp nào đó học thôi.”
Khá khen cho hai chữ “Đúng dịp”, giỏi thay cho hai chữ “Tùy tiện”, mỗi đêm ở Kim Đại có tới hàng chục khóa Tổng quan trải rộng khắp các tòa nhà giảng dạy, sao lại có thể tình cờ đến mức ngay tại thời điểm này xuất hiện tại bên trong lớp học cơ chứ? Đến cả tiểu hành tinh va phải trái đất còn chẳng ngẫu nhiên tới mức ấy.
Chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu giờ học, sinh viên cũng dần lục tục ngồi kín căn phòng.
Hạ Tê Kình và Lâm Dữ Thiên an vị ở hàng cuối cùng, chỉ có hàng thứ ba từ dưới đếm lên là còn một chỗ trống.
Trong khi Thời Tự mở miệng bắt chuyện thì Hạ Tê Kình chọn cách cúi đầu xem di động, một bộ dáng ta đây chuyên chú không để tâm đến những sự việc xung quanh, cứ như thể bên tai toàn là tiếng đánh rắm.
Thời Tự nhìn vị trí trống đằng kia sau đó thu hồi ánh mắt, nói với Lâm Dữ Thiên, “Ngại quá, có thể thương lượng với cậu một chuyện được không?”
Lâm Dữ Thiên, “Mời ngài nói!”
Thời Tự thoạt nhìn có chút ngượng ngùng, “Tối nay thân thể tớ có hơi không thoải mái, lát nữa chắc là phải đi toilet thường xuyên, nếu mà ngồi ở chính giữa thì bất tiện lắm, cậu đổi chỗ với tới nhé?”
Vị trí ngồi trong lớp học được chia thành ba khu vực: Trái, giữa và phải; bên trái và bên phải mỗi dãy ghế có ba chỗ, riêng khu giữa có tới mười. Nếu những người ở giữa muốn đi vệ sinh thì nửa dòng người sẽ phải đi ra nhường đường, vô cùng bất tiện. Mà Lâm Dữ Thiên thì đang ngồi ở rìa cuối cùng của dãy.
“À chuyện này…”. Lâm Dữ Thiên thành thật nói, “Tôi muốn ngồi ở hàng cuối để nghịch di động.”
Tuy rằng ngồi ở trước cũng xài được nhưng mà bấm điện thoại dưới mí mắt giáo viên thì có hơi bất kính quá rồi.
Thời Tự thong thả lấy một cốc trà sữa khoai môn từ trong ba lô đưa cho hắn sau đó mỉm cười và nói, “Hình như cậu chưa ăn tối phải không? Cậu có thể uống cái này để lấp tạm bụng đói.”
Lâm Dữ Thiên ngạc nhiên lên tiếng, “Úi, cậu cho tôi thật hả?”
Thời Tự, “Ừ, vừa nãy tôi có đi ngang qua tiệm trà sữa nên mới mua nhiều thêm một ly, 50% đường và 50% đá, cậu không ngại ngọt chứ?”
“Không đâu.”. Lâm Dữ Thiên nhận lấy trà sữa từ nam thần, hắn ngay lập tức ném lời thề giảm cân ra sau đầu, vui vẻ xách ba lô rời đi.
Cậu muốn chộp tay Lâm Dữ Thiên nhưng hắn chạy quá nhanh khiến cậu vồ hụt.
Hạ Tê Kình ai oán thốt lên, “Hồi nãy đã hẹn là cùng nhau tổ đội rồi mà!”
Lâm Dữ Thiên còn chẳng thèm quay đầu lại, “Mày ráng chống đỡ đi, nội tâm tao sẽ cổ vũ cho mày.”
Thời Tự ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hạ Tê Kình nghiêm mặt, chờ hắn cất ba lô xong thì mới mở miệng nói, “Thời đại thiếu gia hăng hái ghê nhỉ?”
Thời Tự, “Cũng tạm thôi.”
Hạ Tê Kình ngó chừng cánh tay phải đang buông thõng của hắn, lạnh lùng hỏi, “Tay không đau à? Bị như vậy sao mà ghi bài được?”
Thời Tự, “Ừm, tớ vốn dĩ không có ý định ghi bài.”
Này là chuyện lạ nha, chả có nhẽ một sinh viên ưu tú như Thời Thần mà cũng bắt đầu sa đọa rồi, đi học đách thèm ghi bài, hổng lẽ ngồi bấm di động?
Thời Tự, “Sao cậu không hỏi tớ lý do?”
Hạ Tê Kình quay đầu sang hướng khác, “Không có hứng thú.”
Cậu không kìm được mà lại bắt đầu xoa thắt lưng.
Dù mấy phút trong buồng vệ sinh không đau mấy nhưng chẳng hiểu là do tác dụng chậm hay gì mà cậu cứ cảm thấy ê ẩm suốt cả một buổi chiều, như thể thắt lưng bị ai đó vặn trật khớp vậy.
Thời Tự cũng chú ý tới, “Eo không thoải mái?”
Hạ Tê Kình cáu kỉnh đáp, “Bớt lo chuyện bao đồng.”
Đối xử với kẻ thù thì phải lạnh lùng vô tình như trời đông giá rét mới được.
Nữ giáo sư bắt đầu chạy thử máy chiếu và lớp học sẽ bắt đầu sau chưa đầy một phút nữa.
Hạ Tê Kình đã hạ quyết tâm là sẽ lơ đẹp Thời Tự, một mình một người tự ngồi chơi, nếu cậu ta cứ một hai tới trêu chọc cậu vậy thì cậu đành phải coi cậu ta là không khí thôi.
Một phút sau, nữ giáo sư mang mic lên, chậm rãi nói, “Bắt đầu học nào.”
Gần như là cùng lúc đó, Thời Tự nắm lấy cổ tay cậu ở dưới mặt bàn.
Hạ Tê Kình cứng đờ người ngay tức khắc.
“Tớ tới là để xin lỗi.”. Thời Tự thì thầm, “Cậu muốn tớ bồi thường cho cậu kiểu nào cũng được nhưng mà xin cậu đừng hễ một lời không hợp là lại bỏ rơi tớ, có được không?”
Chú thích:
(*) Nguyên văn 蒟蒻 – Khoai nưa hay Konjac, là một loại cây có tên khoa học là Amorphophallus, nhưng thường được gọi là konjaku, khoai tượng hay khoai nưa. Konjac được sử dụng trong cả ẩm thực Nhật Bản và y học Trung Hoa để chế biến thực phẩm giàu chất xơ như thạch hoặc bột.
(1) Nguyên văn 魔芋爽 – Ma dụ sảng = Ma dụ (tên gọi khác của của khoai nưa) + sảng (thoải mái vui vẻ), được xé sợi tẩm ớt cay nồng, là một món ăn vặt phổ biến ở Trung Quốc.
☇Chuyên mục hình ảnh:
☈Khoai nưa và các hình thức chế biến:
☈Thạch khoai nưa:
☈Ma dụ sảng:
Hết chương 54
Tui cá gì cũng cá là cha nội Thời Matcha mua cốc trà sữa cho Cá Voi đó, chẳng qua kẹt cái chỗ ngồi nên cha nội mới phải đem ra hối lộ cho Lâm Dữ Thiên thôi. =]]
Cái cụm “Cái chết xã hội” ấy, tớ có chú thích rồi nên sẽ không chú thích lại nữa nhé, vì có một bạn góp ý với tới rằng sao tớ cứ hay chú thích lặp lại quá vậy. Thật ra tớ cố tình đó, vì tớ biết có nhiều bạn trí nhớ không tốt, có những cụm mặc dù đã đọc rồi nhưng khoảng cách các chương khá xa thì các bạn ấy sẽ không nhớ cho nên mình mới làm vậy. Nhưng bạn ấy đã góp ý như thế thì thôi, tớ xin nghe và rút kinh nghiệm.
Hôm nay tới làm được 5387 chữ, xuất sắc mẹ luôn, mặc dù giới hạn cao nhất của tớ là 9000 chữ một ngày nhưng dạo này tớ không khỏe nên tới đây thôi nha quý vị. ٩(●ᴗ●)۶
Mới đầu, Hạ Tê Kình không kịp phản ứng, cậu bị đè lên tấm cửa chẳng thể động đậy, cả người chỉ có thể thụ động chịu trận, giống như một cái bao cát thịt người bị kẹp ở giữa.
Thấy cậu đứng chết trân, Thời Tự mới cúi đầu nói nhỏ bên tai cậu, “Làm ơn, cậu có thể phối hợp một chút được không?”
Hạ Tê Kình, “… Còn muốn tôi phải hợp tác thế nào nữa?”
Cậu không nhúc nhích mặc cho cậu ta chọt rồi còn gì.
Thời Tự, “Chính là, cậu cũng phải tạo ra một ít âm thanh đi chứ.”
Hạ Tê Kình không hiểu ý của hắn, “Âm thanh do cậu phụ trách đấy thôi.”
Thời Tự, “… Cậu nghĩ rằng tớ và cậu làm ra loại tiếng động này là để làm cái gì?”
Hạ Tê Kình, “Giả bộ tạo ra mấy chuyện ma quái nạ, không phải à? Khiến cho đối phương tưởng rằng nhà vệ sinh này bị ma ám hoặc có người bị tâm thần, anh ta sẽ mau chóng chạy thoát thân.”
Thời Tự, “…”
Hạ Tê Kình mờ mịt, “Nếu không thì vì sao?”
Biểu cảm của Thời Tự dần trở nên phức tạp, một lát sau, hắn khe khẽ thở dài, kề tai nói nhỏ với Hạ Tê Kình điều gì đó.
Hạ Tê Kình ngay lập tức đỏ bừng hết cả mặt, ánh mắt không dám tin ngó chừng Thời Tự rồi tóm lấy cổ áo của hắn.
“Chỉ là giả vờ, diễn trò thôi mà.”. Thời Tự chẳng mấy quan tâm tới việc cổ áo bị người chộp kia, mặt cũng không hề đỏ, trái lại là kiểu nghiêm túc giải quyết vấn đề chung, “Bằng không cậu cho rằng còn biện pháp nào khác hả? Vừa nãy lúc anh ta bước vào buồng rửa tay mùi tin tức tố đã nồng lắm rồi, anh ta chắc chắn ngửi được. Huống hồ Alpha và Omega ở chung một chỗ với nhau nhưng lại không phát sinh chuyện gì, nghĩ kiểu nào cũng thấy kỳ quái.”
Vẻ mặt của Thời Tự đứng đắn đến mức làm cho Hạ Tê Kình không thể tức giận nổi, thậm chí còn cảm thấy lời hắn nói hình như… Khá là hợp lý nữa chứ.
“Nếu có cách khác thì tớ đã chẳng ra hạ sách này.”. Thời Tự thở dài lên tiếng, “Đương nhiên, nếu cậu thực sự không muốn, tớ sẽ dừng lại ngay rồi nói xin lỗi với cậu, sau đó bọn mình ra ngoài và giả vờ như không có chuyện gì phát sinh hết.”
Hạ Tê Kình, “… Hiện tại đi ra ngoài thì muộn rồi còn đâu? Tôi với cậu đều đang đứng trong cùng một gian đấy!”
Lại còn phải đối mặt trực tiếp với người thanh niên kia, thế chẳng khác nào hiện trường cái chết xã hội cả.
Thời Tự, “Vậy…”
Hạ Tê Kình nín thinh, mắt nhìn xuống sàn nhà, cậu thả lỏng sức lực buông cổ áo ra, hai tay từ từ rũ xuống.
Thời Tự ngập ngừng giơ bàn tay trái còn nguyên vẹn của mình tới rồi vòng qua phía sau chạm vào cần cổ của cậu.
Hạ Tê Kình thoáng run lên, nhưng không phản kháng.
Thời Tự xòe bàn tay, vuốt dọc từ phần cổ chạm đến bả vai, sống lưng rồi tới xương sườn và cuối cùng là xương hồ điệp. Lòng bàn tay thô bạo ma sát với chất vải bông của chiếc áo phông, phát ra từng tiếng sột soạt vụn vặt, sau đó hắn gia tăng sức lực, dùng một loại thủ pháp tương tự như nhào nắn để tạo âm thanh, nghe qua càng thêm suồng sã mờ ám. Cứ như thể hai người ở bên trong thật sự đang tiếp xúc thân mật với nhau, vành tai và tóc mai gần gũi chạm vào.
Ước chừng kéo dài khoảng ba phút đồng hồ, gian cách vách vang lên vài tiếng bước chân hỗn loạn, từ trong ra ngoài, chậm rãi nhỏ dần sau đó biến mất ở đằng sau cánh cửa toilet.
Người đã rời đi.
Thời Tự dừng lại buông cậu ra.
Hạ Tê Kình bất thình lình trở mình, xoay mặt về phía cánh cửa, chẳng nói chẳng rằng.
Thời Tự hoảng hốt vươn tay, “Xin lỗi cậu…”
“Cút ngay.”. Hạ Tê Kình ấm ách cổ họng, “Đừng chạm vào tôi.”
Cơ thể khẽ run lên nhè nhẹ, quần áo bị giày vò nhăn nheo, cả người mềm oặt như một vũng nước.
Thời Tự không nghe mà là ngay lập tức ôm chầm lấy cậu từ phía sau, dịu dàng dỗ dành, “Rất xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều, tất cả đều là lỗi của tớ, cậu có bị đau hay bị thương chỗ nào không?”
Hắn vừa nói vừa ôm eo cậu bằng đôi bàn tay to lớn của mình rồi nhẹ nhàng xoa bóp, từ trước ra sau, từ nông đến sâu.
Hạ Tê Kình vốn dĩ muốn đuổi Thời Tự đi thế nhưng kĩ thuật mát xa của hắn lại tốt quá mức, lòng bàn tay cố định phần eo, các đầu ngón tay xoay vòng từ nhẹ đến nặng, sức lực vừa đủ. Cậu bị ấn tới thoải mái cho nên không cam lòng kêu hắn dừng.
Mãi cho đến khi Thời Tự chấm dứt hành vi xoa bóp từ trên xuống dưới kia của mình, tiếp đó thì thầm hỏi cậu “Bụng có đau không” thì cậu mới chính thức hoàn hồn.
“Không đau.” Hạ Tê Kình đanh mặt trả lời.
“Không thể nào.”. Thời Tự nhìn cậu, “Ngay cả tớ còn cảm thấy đau khi bị sợi vải cọ sát mà cậu lại chẳng có tí cảm giác nào luôn ư?”
Hạ Tê Kình, “Không có.”
Thời Tự, “Thật? Thế nhưng vừa nãy phía sau mông là cánh cửa đấy, không cộm đến cậu à?”
Hạ Tê Kình, “…”
Thời Tự, “Nếu không tớ…”
Hạ Tê Kình thẹn quá hóa giận, “Đã bảo là không đau rồi mà! Sao cậu cứ dong dài lê thê như mấy bà cụ thế, phiền chết mất!”
Nói xong thì nổi giận đùng đùng, mở cửa chạy ra ngoài.
Thời Tự kìm lòng không đậu nở nụ cười, hắn nhìn theo bóng lưng của Hạ Tê Kình, dáng vẻ chất chứa đôi chút bất lực.
Kế tiếp, Thời Tự khe khẽ thì thào, “Dù sao thì tương lai sau này, rồi sẽ có lúc cậu bị đau.”
Tiết thứ ba và bốn của buổi chiều là khóa học Tổng quan.
Học kỳ này Hạ Tê Kình đăng ký môn giám định và thưởng thức Âm nhạc phương Tây, thời điểm lựa chọn cậu chỉ nghĩ đơn giản là nghe nhạc và xem kịch này nọ thì rất dễ kiếm điểm thôi, mà trên thực tế thì đúng thiệt.
Giáo sư là một người phụ nữ trung niên tóc xoăn mang đậm hơi hướng nghệ thuật, phóng khoáng và tương đối dễ gần, cô ấy hoàn toàn không bận tâm tới việc sinh viên có nghe giảng hay không, dù sao bài học phóng trên máy chiếu, ai thích thì xem thôi.
Mỗi lần đứng lớp, giáo sư sẽ chọn một nhạc sĩ phương Tây làm chủ đề, sau đó tập trung phân tích các tác phẩm, nội dung của khóa học chủ yếu là về cuộc đời cũng như thưởng thức giá trị nghệ thuật mà tác giả ấy mang lại, đôi khi sẽ xen lẫn một số hệ thống kiến thức về các thể loại âm nhạc khác.
Hạ Tê Kình đến lớp vào ngay giờ cơm chiều nên người trong phòng thưa thớt, vì thế cả hai vui vẻ chọn cho mình chỗ ngồi ở ngay dãy cuối cùng.
Lâm Dữ Thiên vẫn theo thường lệ ăn thạch khoai nưa (*) và ma dụ sảng (1)trước khi tiết học bắt đầu, chẳng qua là vì cái mỏ hay ăn hàng nhưng sợ béo cho nên ngọt thì chọn thạch khoai nưa, cay thì chọn ma dụ sảng, nghe nói đây là hai món ăn vặt có lượng calo rất thấp.
Hạ Tê Kình câu được câu không ngồi ở bên cạnh cập nhật tin tức trên Wechat, tay trái lại cứ xoa xoa eo trong vô thức.
Lâm Dữ Thiên chú ý tới, “Cụ Hạ, mày bị thương à?”
“Hả?”. Hạ Tê Kình nghiêng đầu ngó thoáng qua, thấy hắn dòm chằm chằm thắt lưng của mình thì mới ậm ờ lên tiếng, “Không phải, lúc trưa không cẩn thận bị người đi đường va trúng thôi.”
Lâm Dữ Thiên vỗ ngực, “Làm tao hú hồn chim én, tưởng thận mày hư rồi.”
Hạ Tê Kình dùng ngón trỏ của bàn tay phải nâng cằm hắn lên, dáng vẻ bỉ ổi nói, “Sao nào? Sợ anh đây không thể thỏa mãn chú mày hay gì?”
Lâm Dữ Thiên làm bộ thẹn thùng, “Ghét ghê á, ban ngày ban mặt mà lại trêu người ta như thế…”
Đương lúc hai người tán dóc rôm rả với nhau thì phía bên trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới một chất giọng trong trẻo, “Chào buổi tối.”
Cả hai đồng loạt ngẩng đầu nhìn.
Thời Tự đút tay vào túi quần, thản nhiên mở miệng, “Trùng hợp ghê ha.”
Nụ cười trên mặt Hạ Tê Kình tắt ngay tại chỗ.
Lâm Dữ Thiên lộ vẻ ngỡ ngàng, “Thời Thần, cậu cũng chọn môn Tổng quan này ư?”
Thời Tự, “Ôi, không phải vậy đâu, chỉ là đúng dịp đêm nay tôi trống lịch nên mới tùy tiện vào tạm lớp nào đó học thôi.”
Khá khen cho hai chữ “Đúng dịp”, giỏi thay cho hai chữ “Tùy tiện”, mỗi đêm ở Kim Đại có tới hàng chục khóa Tổng quan trải rộng khắp các tòa nhà giảng dạy, sao lại có thể tình cờ đến mức ngay tại thời điểm này xuất hiện tại bên trong lớp học cơ chứ? Đến cả tiểu hành tinh va phải trái đất còn chẳng ngẫu nhiên tới mức ấy.
Chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu giờ học, sinh viên cũng dần lục tục ngồi kín căn phòng.
Hạ Tê Kình và Lâm Dữ Thiên an vị ở hàng cuối cùng, chỉ có hàng thứ ba từ dưới đếm lên là còn một chỗ trống.
Trong khi Thời Tự mở miệng bắt chuyện thì Hạ Tê Kình chọn cách cúi đầu xem di động, một bộ dáng ta đây chuyên chú không để tâm đến những sự việc xung quanh, cứ như thể bên tai toàn là tiếng đánh rắm.
Thời Tự nhìn vị trí trống đằng kia sau đó thu hồi ánh mắt, nói với Lâm Dữ Thiên, “Ngại quá, có thể thương lượng với cậu một chuyện được không?”
Lâm Dữ Thiên, “Mời ngài nói!”
Thời Tự thoạt nhìn có chút ngượng ngùng, “Tối nay thân thể tớ có hơi không thoải mái, lát nữa chắc là phải đi toilet thường xuyên, nếu mà ngồi ở chính giữa thì bất tiện lắm, cậu đổi chỗ với tới nhé?”
Vị trí ngồi trong lớp học được chia thành ba khu vực: Trái, giữa và phải; bên trái và bên phải mỗi dãy ghế có ba chỗ, riêng khu giữa có tới mười. Nếu những người ở giữa muốn đi vệ sinh thì nửa dòng người sẽ phải đi ra nhường đường, vô cùng bất tiện. Mà Lâm Dữ Thiên thì đang ngồi ở rìa cuối cùng của dãy.
“À chuyện này…”. Lâm Dữ Thiên thành thật nói, “Tôi muốn ngồi ở hàng cuối để nghịch di động.”
Tuy rằng ngồi ở trước cũng xài được nhưng mà bấm điện thoại dưới mí mắt giáo viên thì có hơi bất kính quá rồi.
Thời Tự thong thả lấy một cốc trà sữa khoai môn từ trong ba lô đưa cho hắn sau đó mỉm cười và nói, “Hình như cậu chưa ăn tối phải không? Cậu có thể uống cái này để lấp tạm bụng đói.”
Lâm Dữ Thiên ngạc nhiên lên tiếng, “Úi, cậu cho tôi thật hả?”
Thời Tự, “Ừ, vừa nãy tôi có đi ngang qua tiệm trà sữa nên mới mua nhiều thêm một ly, 50% đường và 50% đá, cậu không ngại ngọt chứ?”
“Không đâu.”. Lâm Dữ Thiên nhận lấy trà sữa từ nam thần, hắn ngay lập tức ném lời thề giảm cân ra sau đầu, vui vẻ xách ba lô rời đi.
Cậu muốn chộp tay Lâm Dữ Thiên nhưng hắn chạy quá nhanh khiến cậu vồ hụt.
Hạ Tê Kình ai oán thốt lên, “Hồi nãy đã hẹn là cùng nhau tổ đội rồi mà!”
Lâm Dữ Thiên còn chẳng thèm quay đầu lại, “Mày ráng chống đỡ đi, nội tâm tao sẽ cổ vũ cho mày.”
Thời Tự ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hạ Tê Kình nghiêm mặt, chờ hắn cất ba lô xong thì mới mở miệng nói, “Thời đại thiếu gia hăng hái ghê nhỉ?”
Thời Tự, “Cũng tạm thôi.”
Hạ Tê Kình ngó chừng cánh tay phải đang buông thõng của hắn, lạnh lùng hỏi, “Tay không đau à? Bị như vậy sao mà ghi bài được?”
Thời Tự, “Ừm, tớ vốn dĩ không có ý định ghi bài.”
Này là chuyện lạ nha, chả có nhẽ một sinh viên ưu tú như Thời Thần mà cũng bắt đầu sa đọa rồi, đi học đách thèm ghi bài, hổng lẽ ngồi bấm di động?
Thời Tự, “Sao cậu không hỏi tớ lý do?”
Hạ Tê Kình quay đầu sang hướng khác, “Không có hứng thú.”
Cậu không kìm được mà lại bắt đầu xoa thắt lưng.
Dù mấy phút trong buồng vệ sinh không đau mấy nhưng chẳng hiểu là do tác dụng chậm hay gì mà cậu cứ cảm thấy ê ẩm suốt cả một buổi chiều, như thể thắt lưng bị ai đó vặn trật khớp vậy.
Thời Tự cũng chú ý tới, “Eo không thoải mái?”
Hạ Tê Kình cáu kỉnh đáp, “Bớt lo chuyện bao đồng.”
Đối xử với kẻ thù thì phải lạnh lùng vô tình như trời đông giá rét mới được.
Nữ giáo sư bắt đầu chạy thử máy chiếu và lớp học sẽ bắt đầu sau chưa đầy một phút nữa.
Hạ Tê Kình đã hạ quyết tâm là sẽ lơ đẹp Thời Tự, một mình một người tự ngồi chơi, nếu cậu ta cứ một hai tới trêu chọc cậu vậy thì cậu đành phải coi cậu ta là không khí thôi.
Một phút sau, nữ giáo sư mang mic lên, chậm rãi nói, “Bắt đầu học nào.”
Gần như là cùng lúc đó, Thời Tự nắm lấy cổ tay cậu ở dưới mặt bàn.
Hạ Tê Kình cứng đờ người ngay tức khắc.
“Tớ tới là để xin lỗi.”. Thời Tự thì thầm, “Cậu muốn tớ bồi thường cho cậu kiểu nào cũng được nhưng mà xin cậu đừng hễ một lời không hợp là lại bỏ rơi tớ, có được không?”
Chú thích:
(*) Nguyên văn 蒟蒻 – Khoai nưa hay Konjac, là một loại cây có tên khoa học là Amorphophallus, nhưng thường được gọi là konjaku, khoai tượng hay khoai nưa. Konjac được sử dụng trong cả ẩm thực Nhật Bản và y học Trung Hoa để chế biến thực phẩm giàu chất xơ như thạch hoặc bột.
(1) Nguyên văn 魔芋爽 – Ma dụ sảng = Ma dụ (tên gọi khác của của khoai nưa) + sảng (thoải mái vui vẻ), được xé sợi tẩm ớt cay nồng, là một món ăn vặt phổ biến ở Trung Quốc.
☇Chuyên mục hình ảnh:
☈Khoai nưa và các hình thức chế biến:
☈Thạch khoai nưa:
☈Ma dụ sảng:
Hết chương 54
Tui cá gì cũng cá là cha nội Thời Matcha mua cốc trà sữa cho Cá Voi đó, chẳng qua kẹt cái chỗ ngồi nên cha nội mới phải đem ra hối lộ cho Lâm Dữ Thiên thôi. =]]
Cái cụm “Cái chết xã hội” ấy, tớ có chú thích rồi nên sẽ không chú thích lại nữa nhé, vì có một bạn góp ý với tới rằng sao tớ cứ hay chú thích lặp lại quá vậy. Thật ra tớ cố tình đó, vì tớ biết có nhiều bạn trí nhớ không tốt, có những cụm mặc dù đã đọc rồi nhưng khoảng cách các chương khá xa thì các bạn ấy sẽ không nhớ cho nên mình mới làm vậy. Nhưng bạn ấy đã góp ý như thế thì thôi, tớ xin nghe và rút kinh nghiệm.
Hôm nay tới làm được 5387 chữ, xuất sắc mẹ luôn, mặc dù giới hạn cao nhất của tớ là 9000 chữ một ngày nhưng dạo này tớ không khỏe nên tới đây thôi nha quý vị. ٩(●ᴗ●)۶
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất