Chương 70: Mời gọi
Hạ Tê Kình bị người áp lên tường môi lưỡi giao nhau, không có bữa tối lãng mạn dưới ánh nến cũng chẳng có cánh hoa hồng rải xuống từ trời cao, càng không có sự chứng kiến của nghệ nhân kéo đàn cello. Sau lưng bọn họ chỉ là những tờ quảng cáo trắng đen in địa chỉ của các cửa tiệm bẻ khóa điện thoại cùng với bức tường trắng vừa được sơn lại nhằm che đi dấu vết loang lổ bong tróc, lộ ra từng mảng bê tông xám xịt trước đây, quả thực không phù hợp cho những màn ái ân bịn rịn của đôi lứa. Nơi này là nhà của cậu, là tuổi thơ, là quá khứ, là tương lai và là cả quãng đời còn lại thế nhưng dù cho có là như thế, nó vẫn khiến cậu ham muốn đến tận cùng.
EDITOR:
Hạ Tê Kình kiễng mũi chân chạm vào bờ môi hắn, lành lạnh, mang theo chút ẩm ướt chớm thu, tựa như một cơn gió.
Rầm một tiếng, cánh cửa chống trộm bị chính tay Hạ Tê Kình đóng sầm nhằm ngăn cách bọn họ với ngọn đèn ấm áp ở bên trong ngôi nhà. Giờ phút này đây, ngay tại dãy hành lang tối đen vắng vẻ, chỉ còn sót lại hơi thở dồn dập của hai con người.
Chẳng kịp đợi xuống được dưới lầu, Thời Tự đã vội ấn Hạ Tê Kình lên tường, thô lỗ hôn môi. Tư thế quấn quýt, người thì muốn lên xe, kẻ lại không thể chờ thêm giây nào nữa, thế nên tay chân mới bám riết vào nhau như hai nhánh cây tử đằng bất kham, tử đằng không thể sống thiếu nước, dù cành lá héo khô thì chúng vẫn cứ luôn bất diệt (*).
Hạ Tê Kình bị người áp lên tường môi lưỡi giao nhau, không có bữa tối lãng mạn dưới ánh nến cũng chẳng có cánh hoa hồng rải xuống từ trời cao, càng không có sự chứng kiến của nghệ nhân kéo đàn cello. Sau lưng bọn họ chỉ là những tờ quảng cáo trắng đen in địa chỉ của các cửa tiệm bẻ khóa điện thoại cùng với bức tường trắng vừa được sơn lại nhằm che đi dấu vết loang lổ bong tróc, lộ ra từng mảng bê tông xám xịt trước đây, quả thực không phù hợp cho những màn ái ân bịn rịn của đôi lứa. Nơi này là nhà của cậu, là tuổi thơ, là quá khứ, là tương lai và là cả quãng đời còn lại thế nhưng dù cho có là như thế, nó vẫn khiến cậu ham muốn đến tận cùng.
Hạ Tê Kình thoáng hiện vẻ biếng nhác buồn ngủ mà choàng lấy vả vai của Thời Tự, mặc cho tuyến thể rục rà rục rịch lẳng lơ giải phóng tin tức tố, ở ngay tại bên trong dãy hành lang tối tăm mốc meo, lưu luyến chẳng rời.
Thời Tự mổ hôn cần cổ của Hạ Tê Kình, thậm chí còn cắn cả vào xương quai xanh lẫn dái tai của cậu. Mặc dù vậy, hắn vẫn còn sót lại một chút lý trí, không thể làm loại chuyện ấy ngay tại đây được. Bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua nơi này, làm vậy thật sự quá phóng đãng, hắn không nỡ để cậu phải oan ức.
Dưới sự khiêu khích của tin tức tố, cõi lòng hắn chập chờn không yên, “Cậu làm gì thế? Lại dám ở chốn công cộng mời gọi tớ.”
Âm sắc trầm khàn, từng câu từng chữ nhấn nhá gãy gọn, Thời Tự dùng chất giọng của mình mơn trớn lên từng thớ thịt lẫn xương tủy của cậu.
Hạ Tê Kình lần đầu tiên biết đến, hóa ra âm thanh cũng có thể lăng trì người ta tới vậy.
“Rồi cậu có chịu chấp nhận lời mời gọi này của mình không?”
Thời Tự cảnh cáo véo nhẹ vào mông Hạ Tê Kình, đấy là nơi có da có thịt nhất trên người cậu, những bộ phận khác quá mỏng manh riêng chỉ có cái mông là đẫy đà trông thấy, hệt như hai quả bưởi căng tròn.
Hạ Tê Kình cười khúc khích lẩn tránh bàn tay của hắn, hệt như một con cáo nhỏ xảo quyệt tinh ranh cố ý lừa người vào bẫy và rồi chế nhạo sự ngu dốt của đối phương.
Thời Tự loáng thoáng phát giác có điều bất ổn nhưng nhất thời lại nghĩ không ra là bất ổn ở đâu, tựa hồ ngay tại khoảnh khắc Hạ Tê Kình hé lộ những gì đã phải trải qua trong khoảng thời gian bị bắt cóc thuở thơ ấu, cậu dường như trở nên buông thả một cách dị thường.
Hạ Tê Kình bảo vệ hắn trước mặt người nhà, cậu phóng túng bản thân đến hôn hắn, vừa như tuyên cáo lại vừa là tuyên thệ. Hắn từng đọc qua một mẩu chuyện về cô gái du mục Digan hoang dại trong truyện cổ Nghìn Lẻ Một Đêm, nàng gần như đã cam chịu số phận nước chảy bèo trôi của mình.
Dòng suy nghĩ của Thời Tự nhanh chóng bị cắt ngang bởi hành động của Hạ Tê Kình, cậu quấn lấy cổ hắn, liên tục thúc giục, còn mắng hắn chẳng khác nào cái cọc gỗ.
Cọc gỗ thức thời hóa thành củi lửa, rực cháy cả đêm.
Thời Tự giơ tay đầu hàng, hắn chật vật ôm lấy người Omega đã mềm oặt như một vũng nước kia, sau đó vọt thẳng vào trong xe.
Cơ thể Hạ Tê Kình nóng ran, tựa như một trái vải chín mọng toàn thân thấm đẫm hương muối biển vị vải thiều.
Hạ Tê Kình bám người tới mức vừa mới bị đẩy vào băng ghế sau mà đã vồ vập tóm lấy cổ của hắn kéo xuống hôn môi.
Thời Tự bị Hạ Tê Kình cưỡng hôn, không phải hắn không muốn mà là hắn không nghĩ sẽ ngay tại nơi đây làm ra loại chuyện phóng túng ấy.
Thế nhưng Hạ Tê Kình lại trở nên vô cùng mẫn cảm mềm mại, bàn tay cậu lần mò vào trong cổ áo rồi xoa nắn lồng ngực, đầu ti của hắn, nửa như gây hấn nửa lại trêu đùa.
Thời Tự dở khóc dở cười, tình huống lật kèo gì thế này, tại sao người bị động và bị dâm loạn lại là hắn?
Lồng ngực của hắn cứng như gạch vậy, có chỗ nào tốt để vân vê đâu chứ?
Hiện tại, Hạ Tê Kình chẳng khác nào gã du côn lưu manh đang chòng ghẹo con gái nhà lành, tâm huyết trào dâng, mặt dày mày dạn.
Ngay lúc này đây, chỉ có tình dục mới là điều quan trọng nhất, ham muốn của cậu tựa như một ả điếm diêm dúa tôn thờ nhục dục, khát khao làm tình, những thứ còn lại chỉ là phông nền cho buổi đêm thoáng đãng này mà thôi.
Thời Tự dần sa đọa vào bên trong sự cám dỗ cuồng nhiệt ấy, còn chưa kịp đưa người về biệt thự, hắn đã trực tiếp làm luôn chuyện đó trên xe.
Khoảnh khắc tiến vào, Hạ Tê Kình đau đớn cắn chặt lấy bả vai hắn, nức nở như một chú thỏ hoang bị mũi tên bắn trúng, yếu ớt tựa lên người hắn, mặc cho hắn hết lần này đến lần khác đâm sâu nắc về phía trước, toàn thân vô lực, dập dìu lắc lư theo từng đợt lên xuống.
Thời Tự bị kẹp đến mất kiểm soát, hắn chưa từng quan hệ với bất kì ai, hơn nữa hắn cho rằng bản thân phải mất rất nhiều thời gian mới có thể nhận được cái gật đầu ưng thuận của Hạ Tê Kình, bởi thế hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý sống sót qua ngày bằng cách dùng bàn tay phải của chính mình xen lẫn với đôi chân của cậu.
Hắn thật sự không thể tin nổi, ở bên trong Hạ Tê Kình lại thoải mái đến nhường này.
Nóng như thiêu đốt, dịu êm co giãn, thời điểm nuốt xuống hạ bộ của hắn, cả người cậu run lên, có lẽ là vì thẹn thùng hoặc cũng có thể là vì không chống đỡ nổi nên mới thốt chẳng nên lời. Mỗi khi khoái cảm trào dâng, phía dưới đều sẽ thít chặt lấy hắn cứ như thể sợ hắn sẽ rời đi.
Thời Tự không chế ngự được, mạnh mẽ va chạm, siết càng chặt thì lại càng thoải mái, cả tâm lý lẫn sinh lý đồng thời thỏa mãn, là ngóng trông, là khát vọng, là tham luyến khôn nguôi, là Omega của hắn.
Toàn bộ t*ng trùng rót thẳng vào bên trong hậu huyệt của Hạ Tê Kình, nơi đó căn phồng chứa đầy dịch thể của hắn. Song, hắn thật sự không đành lòng khiến cậu mang thai trong lúc tuổi đời hãy còn quá trẻ, sợ cậu đau, sợ cậu chịu khổ, vậy nên mới không mở ra khoang sinh sản của cậu.
Tinh dịch cứ như thế chảy dọc theo bắp đùi của Hạ Tê Kình, thấm ướt cả ghế sau xe.
Hạ Tê Kình đưa tay sờ soạng thứ chất lỏng sền sệt kia sau đó hướng về phía ánh trăng để xem xét.
Cậu nhìn trong chốc lát rồi bắt đầu nức nở chất vấn, “Cậu không tiến vào.”
“Cậu không muốn làm mình, không muốn để mình mang thai.”
“Cậu chỉ muốn đùa bỡn mua vui chút thôi, sau đấy sẽ chạy đi kết hôn với một cô tiểu thư môn đăng hộ đối nào đó, có đúng không?”
Thời Tự, “…?”THÔNG BÁO:
Mình đã tìm được bản raw không cắt H ở CHƯƠNG 66 cũng như dẫn sẵn link ngay tại chương 70 này cho những bạn có nhu cầu xem bản full HD, ha ha ha. Quý vị thấy tui có tâm dữ chưa, hãy cho tui một tràng pháo tay vang dội đi quý vị.
(*) Hoa tử đằng là một loài cây thuộc họ Đậu, loại hoa này có nguồn gốc từ miền Đông nước Mỹ. Tuy nhiên, nó lại khá phổ biến ở các nước Châu Á, trong đó có Nhật Bản. Đặc biệt trong tình yêu, nếu tặng một nhành hoa tử đằng cho người mà bạn thầm thương trộm nhớ thì điều đó có nghĩa là ‘‘Tôi đợi lời hồi đáp từ em”. Vì thế, tử đằng đại diện cho một tình yêu bất diệt vượt cả không gian lẫn thời gian.
Trong ngữ cảnh của đoạn văn, theo như những gì mình hiểu thì dụng ý của tác giả là: Tử đằng không thể sống thiếu nước (Mình không thể sống thiếu cậu) dù cho cành lá héo khô thì tử đằng vẫn luôn đại diện cho tình yêu bất diệt (dù có lụi tàn thì tình cảm của mình dành cho cậu cũng không bao giờ thay đổi). “Mình” ở đây ý chỉ Hạ Tê Kình, còn lý do tại sao mình lại nghĩ như vậy thì vài chương sau mọi người sẽ hiểu nha.
Hết chươ
EDITOR:
Hạ Tê Kình kiễng mũi chân chạm vào bờ môi hắn, lành lạnh, mang theo chút ẩm ướt chớm thu, tựa như một cơn gió.
Rầm một tiếng, cánh cửa chống trộm bị chính tay Hạ Tê Kình đóng sầm nhằm ngăn cách bọn họ với ngọn đèn ấm áp ở bên trong ngôi nhà. Giờ phút này đây, ngay tại dãy hành lang tối đen vắng vẻ, chỉ còn sót lại hơi thở dồn dập của hai con người.
Chẳng kịp đợi xuống được dưới lầu, Thời Tự đã vội ấn Hạ Tê Kình lên tường, thô lỗ hôn môi. Tư thế quấn quýt, người thì muốn lên xe, kẻ lại không thể chờ thêm giây nào nữa, thế nên tay chân mới bám riết vào nhau như hai nhánh cây tử đằng bất kham, tử đằng không thể sống thiếu nước, dù cành lá héo khô thì chúng vẫn cứ luôn bất diệt (*).
Hạ Tê Kình bị người áp lên tường môi lưỡi giao nhau, không có bữa tối lãng mạn dưới ánh nến cũng chẳng có cánh hoa hồng rải xuống từ trời cao, càng không có sự chứng kiến của nghệ nhân kéo đàn cello. Sau lưng bọn họ chỉ là những tờ quảng cáo trắng đen in địa chỉ của các cửa tiệm bẻ khóa điện thoại cùng với bức tường trắng vừa được sơn lại nhằm che đi dấu vết loang lổ bong tróc, lộ ra từng mảng bê tông xám xịt trước đây, quả thực không phù hợp cho những màn ái ân bịn rịn của đôi lứa. Nơi này là nhà của cậu, là tuổi thơ, là quá khứ, là tương lai và là cả quãng đời còn lại thế nhưng dù cho có là như thế, nó vẫn khiến cậu ham muốn đến tận cùng.
Hạ Tê Kình thoáng hiện vẻ biếng nhác buồn ngủ mà choàng lấy vả vai của Thời Tự, mặc cho tuyến thể rục rà rục rịch lẳng lơ giải phóng tin tức tố, ở ngay tại bên trong dãy hành lang tối tăm mốc meo, lưu luyến chẳng rời.
Thời Tự mổ hôn cần cổ của Hạ Tê Kình, thậm chí còn cắn cả vào xương quai xanh lẫn dái tai của cậu. Mặc dù vậy, hắn vẫn còn sót lại một chút lý trí, không thể làm loại chuyện ấy ngay tại đây được. Bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua nơi này, làm vậy thật sự quá phóng đãng, hắn không nỡ để cậu phải oan ức.
Dưới sự khiêu khích của tin tức tố, cõi lòng hắn chập chờn không yên, “Cậu làm gì thế? Lại dám ở chốn công cộng mời gọi tớ.”
Âm sắc trầm khàn, từng câu từng chữ nhấn nhá gãy gọn, Thời Tự dùng chất giọng của mình mơn trớn lên từng thớ thịt lẫn xương tủy của cậu.
Hạ Tê Kình lần đầu tiên biết đến, hóa ra âm thanh cũng có thể lăng trì người ta tới vậy.
“Rồi cậu có chịu chấp nhận lời mời gọi này của mình không?”
Thời Tự cảnh cáo véo nhẹ vào mông Hạ Tê Kình, đấy là nơi có da có thịt nhất trên người cậu, những bộ phận khác quá mỏng manh riêng chỉ có cái mông là đẫy đà trông thấy, hệt như hai quả bưởi căng tròn.
Hạ Tê Kình cười khúc khích lẩn tránh bàn tay của hắn, hệt như một con cáo nhỏ xảo quyệt tinh ranh cố ý lừa người vào bẫy và rồi chế nhạo sự ngu dốt của đối phương.
Thời Tự loáng thoáng phát giác có điều bất ổn nhưng nhất thời lại nghĩ không ra là bất ổn ở đâu, tựa hồ ngay tại khoảnh khắc Hạ Tê Kình hé lộ những gì đã phải trải qua trong khoảng thời gian bị bắt cóc thuở thơ ấu, cậu dường như trở nên buông thả một cách dị thường.
Hạ Tê Kình bảo vệ hắn trước mặt người nhà, cậu phóng túng bản thân đến hôn hắn, vừa như tuyên cáo lại vừa là tuyên thệ. Hắn từng đọc qua một mẩu chuyện về cô gái du mục Digan hoang dại trong truyện cổ Nghìn Lẻ Một Đêm, nàng gần như đã cam chịu số phận nước chảy bèo trôi của mình.
Dòng suy nghĩ của Thời Tự nhanh chóng bị cắt ngang bởi hành động của Hạ Tê Kình, cậu quấn lấy cổ hắn, liên tục thúc giục, còn mắng hắn chẳng khác nào cái cọc gỗ.
Cọc gỗ thức thời hóa thành củi lửa, rực cháy cả đêm.
Thời Tự giơ tay đầu hàng, hắn chật vật ôm lấy người Omega đã mềm oặt như một vũng nước kia, sau đó vọt thẳng vào trong xe.
Cơ thể Hạ Tê Kình nóng ran, tựa như một trái vải chín mọng toàn thân thấm đẫm hương muối biển vị vải thiều.
Hạ Tê Kình bám người tới mức vừa mới bị đẩy vào băng ghế sau mà đã vồ vập tóm lấy cổ của hắn kéo xuống hôn môi.
Thời Tự bị Hạ Tê Kình cưỡng hôn, không phải hắn không muốn mà là hắn không nghĩ sẽ ngay tại nơi đây làm ra loại chuyện phóng túng ấy.
Thế nhưng Hạ Tê Kình lại trở nên vô cùng mẫn cảm mềm mại, bàn tay cậu lần mò vào trong cổ áo rồi xoa nắn lồng ngực, đầu ti của hắn, nửa như gây hấn nửa lại trêu đùa.
Thời Tự dở khóc dở cười, tình huống lật kèo gì thế này, tại sao người bị động và bị dâm loạn lại là hắn?
Lồng ngực của hắn cứng như gạch vậy, có chỗ nào tốt để vân vê đâu chứ?
Hiện tại, Hạ Tê Kình chẳng khác nào gã du côn lưu manh đang chòng ghẹo con gái nhà lành, tâm huyết trào dâng, mặt dày mày dạn.
Ngay lúc này đây, chỉ có tình dục mới là điều quan trọng nhất, ham muốn của cậu tựa như một ả điếm diêm dúa tôn thờ nhục dục, khát khao làm tình, những thứ còn lại chỉ là phông nền cho buổi đêm thoáng đãng này mà thôi.
Thời Tự dần sa đọa vào bên trong sự cám dỗ cuồng nhiệt ấy, còn chưa kịp đưa người về biệt thự, hắn đã trực tiếp làm luôn chuyện đó trên xe.
Khoảnh khắc tiến vào, Hạ Tê Kình đau đớn cắn chặt lấy bả vai hắn, nức nở như một chú thỏ hoang bị mũi tên bắn trúng, yếu ớt tựa lên người hắn, mặc cho hắn hết lần này đến lần khác đâm sâu nắc về phía trước, toàn thân vô lực, dập dìu lắc lư theo từng đợt lên xuống.
Thời Tự bị kẹp đến mất kiểm soát, hắn chưa từng quan hệ với bất kì ai, hơn nữa hắn cho rằng bản thân phải mất rất nhiều thời gian mới có thể nhận được cái gật đầu ưng thuận của Hạ Tê Kình, bởi thế hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý sống sót qua ngày bằng cách dùng bàn tay phải của chính mình xen lẫn với đôi chân của cậu.
Hắn thật sự không thể tin nổi, ở bên trong Hạ Tê Kình lại thoải mái đến nhường này.
Nóng như thiêu đốt, dịu êm co giãn, thời điểm nuốt xuống hạ bộ của hắn, cả người cậu run lên, có lẽ là vì thẹn thùng hoặc cũng có thể là vì không chống đỡ nổi nên mới thốt chẳng nên lời. Mỗi khi khoái cảm trào dâng, phía dưới đều sẽ thít chặt lấy hắn cứ như thể sợ hắn sẽ rời đi.
Thời Tự không chế ngự được, mạnh mẽ va chạm, siết càng chặt thì lại càng thoải mái, cả tâm lý lẫn sinh lý đồng thời thỏa mãn, là ngóng trông, là khát vọng, là tham luyến khôn nguôi, là Omega của hắn.
Toàn bộ t*ng trùng rót thẳng vào bên trong hậu huyệt của Hạ Tê Kình, nơi đó căn phồng chứa đầy dịch thể của hắn. Song, hắn thật sự không đành lòng khiến cậu mang thai trong lúc tuổi đời hãy còn quá trẻ, sợ cậu đau, sợ cậu chịu khổ, vậy nên mới không mở ra khoang sinh sản của cậu.
Tinh dịch cứ như thế chảy dọc theo bắp đùi của Hạ Tê Kình, thấm ướt cả ghế sau xe.
Hạ Tê Kình đưa tay sờ soạng thứ chất lỏng sền sệt kia sau đó hướng về phía ánh trăng để xem xét.
Cậu nhìn trong chốc lát rồi bắt đầu nức nở chất vấn, “Cậu không tiến vào.”
“Cậu không muốn làm mình, không muốn để mình mang thai.”
“Cậu chỉ muốn đùa bỡn mua vui chút thôi, sau đấy sẽ chạy đi kết hôn với một cô tiểu thư môn đăng hộ đối nào đó, có đúng không?”
Thời Tự, “…?”THÔNG BÁO:
Mình đã tìm được bản raw không cắt H ở CHƯƠNG 66 cũng như dẫn sẵn link ngay tại chương 70 này cho những bạn có nhu cầu xem bản full HD, ha ha ha. Quý vị thấy tui có tâm dữ chưa, hãy cho tui một tràng pháo tay vang dội đi quý vị.
(*) Hoa tử đằng là một loài cây thuộc họ Đậu, loại hoa này có nguồn gốc từ miền Đông nước Mỹ. Tuy nhiên, nó lại khá phổ biến ở các nước Châu Á, trong đó có Nhật Bản. Đặc biệt trong tình yêu, nếu tặng một nhành hoa tử đằng cho người mà bạn thầm thương trộm nhớ thì điều đó có nghĩa là ‘‘Tôi đợi lời hồi đáp từ em”. Vì thế, tử đằng đại diện cho một tình yêu bất diệt vượt cả không gian lẫn thời gian.
Trong ngữ cảnh của đoạn văn, theo như những gì mình hiểu thì dụng ý của tác giả là: Tử đằng không thể sống thiếu nước (Mình không thể sống thiếu cậu) dù cho cành lá héo khô thì tử đằng vẫn luôn đại diện cho tình yêu bất diệt (dù có lụi tàn thì tình cảm của mình dành cho cậu cũng không bao giờ thay đổi). “Mình” ở đây ý chỉ Hạ Tê Kình, còn lý do tại sao mình lại nghĩ như vậy thì vài chương sau mọi người sẽ hiểu nha.
Hết chươ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất