Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 18

Trước Sau
[A a a a a, thật sự Momo quá sủng rồi!]

[Giúp anh báo thù, u là trời! Đây là tình yêu thần tiên gì!]

[Tôi bị cảm động khóc nè huhu!]

Vô số mưa đạn xẹt qua màn hình của Văn Khê, khiến cậu hoa cả mắt.

Cậu muốn nói lại thôi, không phải không biết nên nói cái gì, mà là không hiểu sao có chút không nỡ phá vỡ bầu không khí lúc này.

Không thể không thừa nhận, trong nháy mắt như vậy, thật sự cậu bị Mạc Thần trêu chọc.

Ngải Triết không nghe được giọng của Mạc Thần, nhưng cũng bị hành động hào phóng của hắn làm chấn động, một lát sau mới phản ứng lại, lên tiếng nhắc nhở: "Đừng quên báo cáo người vừa rồi!"

Văn Khê "Ừ" một tiếng, tìm được ID của người vừa rồi, rất thuận tay tặng một cái report.

Game SGH này mà hack thì xử lý rất nghiêm ngặt, sau khi xác định một người chơi đã có hành vi hack, không chỉ ban ID, mà còn ban IP.

Nói cách khác, người chơi bị báo cáo đúng tội danh hack, không chỉ tài khoản sẽ bị ban, mà còn không thể sử dụng cùng một mạng để đăng nhập vào trò chơi, thậm chí không thể sử dụng cùng một máy tính để đăng nhập.

Nếu hắn ta ngồi ở tiệm net hack, toàn bộ tiệm net sẽ bị phế bỏ. Nói vậy cho dù ông chủ tiệm net nguyện ý buông tha cho hắn ta, những vị khách khác trong tiệm net cũng sẽ hận không thể dùng bao tải quăng hắn vào chỗ chết.

Chẳng qua trong SGH vẫn còn ít người chơi, dù sao, mọi người đều biết, SGH là một trò chơi "ép bức", tài khoản bị ban có nghĩa là toàn bộ trang bị đã mua thành vô ích, đối với người chơi mà nói không thể nghi ngờ là tổn thất rất lớn.

Cho nên, phần lớn người chơi đều không dám mạo hiểm như vậy, mua càng nhiều thì càng không dám hack.

Đây cũng là lý do tại sao người chơi ở rank thấp hack nhiều hơn so với rank cao.

"Tiếp nào, tiếp nào!" Ngải Triết nói xong, sau khi kéo mọi người vào đội một lần nữa, quyết định lại chơi ván khác.

Sau đó thăm dò nói: "Momo thật sự tuyệt vời nha! Không nói cái khác, tốc độ lên lầu kia của cậu, tuyệt đối đã luyện qua phải không?"

Vừa rồi khi kết thúc, Mạc Thần đã mở lại mic, cho nên bây giờ có thể nghe được giọng của Ngải Triết.

Hắn trả lời một cách thản nhiên: "Cậu cũng có thể."

Ngải Triết: "..."

Nếu hắn có thể, thì đã sớm có thể rồi!

Ngải Triết im lặng một lúc lại mở miệng, hỏi Mạc Thần: "Nói đi, sao cậu biết hắn ta ở tầng ba?"

"Nghe được." Mạc Thần đáp lại hai chữ như vậy, giọng điệu vẫn thản nhiên như trước, thậm chí mang theo một chút hờ hững.

Văn Khê chớp chớp mắt.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu cảm giác được —— Hình như thật sự Mạc Thần chỉ dịu dàng với một mình cậu.

Hắn đối xử với những người khác, bất kể là nữ sinh đáng yêu gặp phải lúc ăn cơm, hay là Ngải Triết bây giờ đang điên cuồng vẫy đuôi với hắn, đều là một bộ dáng từ chối người ngoài ngàn dặm.

Đó còn chưa kể đến Ruby.

Livestream đến bây giờ, Văn Khê vẫn chưa nghe thấy Mạc Thần trao đổi nửa câu với Lộ Bỉ.

Rõ ràng Ngải Triết cũng cảm giác được Mạc Thần lạnh lùng với mình, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định mở miệng: "Nghe được? ĐM! Cậu ngầu vãi. Cậu thậm chí còn nghe thấy đối phương ở tầng mấy? Đây không phải là huấn luyện có thể làm được, là thiên phú!"

Mạc Thần: "Mọi người luôn thích nói người có thực lực mạnh hơn mình là thiên phú."

Ngải Triết: "...."

[Ha ha ha ha ha, nói quá điệu nghệ!]

[Lời này thật sự quá hay!]

[Momo vẫn ngày ngày diss Ái Trư, hahaha!]

Lúc Văn Khê nghe được Mạc Thần "diss" Ngải Triết, trong lòng "lộp bộp" một chút, rất lo Mạc Thần sẽ bị người mắng.

Tuyệt đối không nghĩ tới mưa đạn lại quá khích đến mức độ này.

Có lẽ bởi vì trong buổi livestream của cậu mọi người đã có ấn tượng với Momo rồi, cho nên bây giờ tất cả "bạo lực lạnh lùng" của Momo đối với Ngải Triết đều được người xem giải thích là "tình địch"

Nếu đổi lại là người khác, mỗi một câu nói đều bị Mạc Thần vô tình đáp lại như vậy, không nổi giận cũng sẽ sinh ra hờn dỗi chứ?

Nhưng không biết Ngải Triết là vì hiệu quả livestream hay vì cái gì, thế mà chẳng những không tức giận, còn tiếp tục thăm dò bên bờ vực chết: "Nhất định thực lực của cậu mạnh hơn tôi! mọi người đeo kính dày đến đâu cũng nhìn ra được, cho nên tôi rất tò mò, thực lực như cậu sao không đi đánh chuyên nghiệp?"

Vấn đề này, Mạc Thần phá lệ không trả lời lập tức.

Mà rốt cuộc Văn Khê cũng cảm nhận được điều gì đó từ những vấn đề liên tiếp của Ngải Triết —— hắn nghi ngờ Mạc Thần là tuyển thủ chuyên nghiệp nên đang cố ý thăm dò?

Đúng vậy, nhưng lại khác với Văn Khê đoán.

Bởi vì Ngải Triết không chỉ nghi ngờ Momo là tuyển thủ chuyên nghiệp, mà còn nghi ngờ hắn là tuyển thủ chuyên nghiệp mà mình biết.

Vừa rồi, nhất là mấy phút Mạc Thần tự tử, Ngải Triết nhìn bóng lưng nhân vật Momo, ảo giác ra một nhân vật khác.

Một nhân vật được tuyển thủ chuyên nghiệp dùng.

Là đỉnh cao của trò chơi SGH này, một huyền thoại mà không ai có thể vượt qua, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên.

Một huyền thoại đánh rank cao ở nước ngoài, chỉ cần dùng một khẩu súng ngắn là có thể gϊếŧ 20 huyền thoại khác đoạt quán quân.

Tuyển thủ kia không chỉ đơn giản là có kỹ thuật bắn súng, mức độ hiểu biết của hắn đối với trò chơi SGH này cũng khiến người ta kinh ngạc.

Bất kỳ người chơi nào ở trước mặt hắn, đều sẽ có loại cảm giác tự xấu hổ không bằng, sẽ phát ra cảm thán "Kỳ thật tất cả mọi người đều đang bị trò chơi chơi, chỉ có hắn thật sự đang chơi trò chơi"



Hắn là Mac.

Ngoài ra, hắn có một danh hiệu được biết đến nhiều hơn, gọi là "Tay súng thần".

Đáng tiếc giải đấu chuyên nghiệp lần trước, chiến đội CLM thật vất vả mới lọt vào giải đấu quốc tế, bởi vì hắn đến trễ, ngày thi đấu đầu tiên tỷ số tụt lại phía sau, khiến cho chiến đội được coi trọng này trong một đêm trở thành kẻ thù chung của toàn dân, bị cư dân mạng chửi đến suýt nữa giải tán.

Trong đó bị chửi thảm hại nhất, không thể nghi ngờ là bởi vì đến trễ mà khiến CLM không thể không ngồi dự bị, đội trưởng chiến đội CLM – Mac.

Sau đó, câu lạc bộ thể thao điện tử CLM chính thức đưa ra một thông báo xin lỗi trên Weibo, nhưng không đề cập đến lý do Mac đến muộn, không nghi ngờ gì lại thêm một làn sóng bôi đen Mac.

Vì thế bây giờ, đánh giá trên mạng về Mac khá vi diệu. Một số người đánh giá cao kỹ năng của hắn, một số người thì đặt câu hỏi về nhân phẩm của hắn.

Nếu có ai đề cập đến hắn, thì sẽ có người bôi đen hắn, có người bôi đen hắn, chắc chắn sẽ có người tẩy trắng cho hắn.

Bình luận không ngừng, tranh cãi không ngừng, có thể nói là luôn đứng ở đầu ngọn gió.

Đó là lý do tại sao Ngải Triết không trực tiếp hỏi Momo có phải là Mac hay không, nhưng hắn đã sử dụng tất cả các loại câu hỏi để thăm dò.

Kể từ khi Mac "gặp chuyện không may", Ngải Triết không bao giờ nói Mac là thần tượng của mình, là mục tiêu mà hắn đã cố gắng hết sức để đến gần hơn.

Nhưng ngoài miệng hắn không nói, trong lòng vẫn coi Mac là thần, yên lặng ngưỡng mộ.

Đúng vậy, Ngải Triết là fan hâm mộ của Mac.

Sau khi hắn hỏi ra vấn đề kia, gần như là theo bản năng nín thở, phảng phất như tiếng hít thở của mình sẽ bỏ qua đáp án của Mạc Thần.

Tuy nhiên, trong lúc chờ đợi khẩn trương, Mạc Thần thản nhiên đáp lại một câu: "Thi đấu chuyên nghiệp sao, Văn Khê đánh thì tôi đánh."

Ngải Triết: ???

Văn Khê:...

Trong nháy mắt nghe được câu trả lời này, dường như Ngải Triết nghe thấy trong lòng có một cái gì đó đang tan vỡ sụp đổ —— thần tượng tôi sùng bái không có khả năng trêu chọc người như vậy!

"Được rồi." Ngải Triết từ bỏ việc hỏi thử Momo, bây giờ gần như hắn chắc chắn Momo không thể là Mac.

Trong ấn tượng của hắn, tính Mac tương đối lạnh lùng, giọng nói trong game cho cảm giác giống như một người máy không cảm xúc, cũng không bao giờ cười trước máy ảnh.

Nhưng thành thật mà nói, sau khi nhận ra Momo có thể là Mac, thật sự Momo cảm thấy giọng nói của hai người có chút giống nhau.

Ván thứ hai khi lên máy bay, Ngải Triết phá lệ hỏi: "Nhảy ở đâu?"

Nghe được ba chữ này, kinh ngạc nhất chính là cộng sự Lộ Bỉ của hắn: "Không phải cậu vẫn nhảy khu F à?"

Ngải Triết: "Không phải cô ghét tôi nhảy khu F sao!"

Lộ Bỉ: "Nhảy vào khu khác, cậu có chơi nổi không?"

Ngải Triết: "Há, đừng nói như thể tôi chỉ chơi được khu vực F, OK? Hơn nữa còn có Momo được không?"

Nghe được những lời này, Lộ Bỉ và Văn Khê đều cười nghiêng ngả.

Sau khi tổ đội với Momo, thật sự Ngải Triết đi càng xa hơn trên con đường tự bôi đen mình.

Cái này cũng coi như xong, thế mà sau khi tranh cãi với Lộ Bỉ không có kết quả, hắn còn vẫy đuôi với Mạc Thần: "Momo, nhảy ở đâu?"

Căn bản là Mạc Thần lười để ý tới hắn: "Văn Khê, anh tùy ý nói khu vực nhảy đi."

Văn Khê sửng sốt một chút mới phản ứng lại, mở bản đồ ra nhìn.

Nằm ở trung tâm của bản đồ là khu F, bên cạnh là khu M.

"Vậy thì... Khu M?" Cậu có chút không xác định nói.

Mạc Thần: "Được, khu M."

Ngải Triết: "..."

Ngải Triết hối hận, hối hận sâu sắc - Hắn ta không nên hỏi Momo!

Biết rõ trong mắt người này chỉ có Văn Khê, thật sự hắn bị giật não mới đi hỏi Momo! Tự mình nhét cho mình một miếng thức ăn chó!

Rõ ràng một ít người xem cũng cảm nhận được cái gì đó.

[Không hiểu sao ngửi được mùi của Tu La Tràng?]

(*)Tu La Tràng: là mối quan hệ trở nên phức tạp và có nguy cơ tan vỡ.

[Thì ra không phải một mình tôi!]

[Ái Trư, cậu không nên yêu mến Momo, Khê Khê sẽ buồn!]

Ngải Triết: ???

"ĐM, có đôi khi tôi thật sự muốn biết trong đầu mấy người chứa cái gì!" Ngải Triết phục mạch não của mưa đạn, "Ông đây là thẳng nam được không! Thẳng nam! Ngay cả khi tất cả mọi người trên thế giới này đã chết, chỉ có tôi với Momo, cũng không có khả năng tôi ở với hắn!"

"..." Mạc Thần cũng phục với mạch não của Ngải Triết "Cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy cậu có thể sống đến lúc còn hai người cuối cùng? Chỉ bằng lấy được 3 cái đầu người?"

Ngải Triết: "..."

[Ha ha ha ha ha!]

[Bắt đầu rồi! Momo ngày ngày diss Ái Trư!]



[Chết mất, chết mất! Sao Ái Trư cứ phải trêu chọc Momo? Tôi cười chết rồi!]

"Ài, thật sự là tôi không còn gì để nói!"

Nghe ra được, thật sự Ngải Triết không còn gì để nói.

Lộ Bỉ không nhịn được cười, vừa cười vừa nói: "Thật ra tôi cảm thấy lời vừa rồi của Momo rất có lý..."

"Cái rắm!" Ngải Triết giãy dụa đến chết, "Tôi chỉ làm cái giả dụ mà thôi, giả dụ hiểu không? Nào có nghĩ hắn muốn tranh cãi như vậy."

Văn Khê: "Tôi cũng cảm thấy Momo nói có lý..."

Ngải Triết: "..."

Lộ Bỉ nói như vậy còn tốt, Văn Khê vừa mở miệng, cả đống người trong phòng livestream đều là [Ha ha ha]

Lộ Bỉ rất không nể mặt cười to, Văn Khê cũng bị lời nói của mình chọc cười, Ngải Triết hoàn toàn bị tức đến cười...

Cứ như vậy, không giống như lần trước, bốn người nhảy khỏi máy bay trong một bầu không khí khá thoải mái vui vẻ.

Người đáp xuống đất trước vẫn là Mạc Thần, hơn nữa nhìn ra được, không phải hắn chỉ lo đáp xuống mà thôi.

Tuy rằng không biết hắn làm như thế nào, nhưng rõ ràng nhớ kỹ một ít vị trí của quân địch, sau đó vừa mới đáp xuống đất đã liên tục gϊếŧ chết hai người!

"Chậc, vậy ván này chắc tôi không phải nằm nữa nhỉ?" Sau khi Ngải Triết đáp xuống đất, vừa chuyển sang góc nhìn thứ nhất vừa ngắm vào một người, còn chưa kịp nổ súng, đã nghe thấy một tiếng "pằng" —— người hắn ta đang ngắm bị Mạc Thần cho một phát nổ đầu, ngã xuống đất thành hòm.

"Chắc là vậy." Lộ Bỉ đã bắt đầu làm nóng động tác cho nhân vật, vẫy tay khiêu vũ loạn xạ.

Mà Văn Khê chơi cùng Mạc Thần một lúc, cảm thấy hình như cậu đã bắt được tiết tấu bắn súng của Mạc Thần.

Cậu cố ý theo kịp Mạc Thần nổ súng trong nháy mắt, ngắm cung bắn một mũi tên theo hướng hắn nổ súng.

[Hệ thống] Momo đã hạ gục Double bằng súng bắn tỉa.

[Hệ thống] Wency đã gϊếŧ Double bằng cung.

Một đầu người đến tay, vui quá đi ~

Văn Khê không ý thức được bởi vì quá vui vẻ mà cậu cười một tiếng.

Mạc Thần nghe được tiếng cười của cậu, gần như là không tự chủ được cong khóe môi: "Anh gây sự?"

Văn Khê lập tức vô tội: "Trượt tay."

Tuy nhiên, vài giây sau đó.

[Hệ thống] Momo đã hạ gục Jack bằng súng bắn tỉa.

[Hệ thống] Wency đã gϊếŧ Jack bằng cung.

Lại một đầu người đến tay ~

Lần này không chỉ Văn Khê cười trộm, Mạc Thần cũng không nhịn được cười một tiếng: "Có bản lĩnh trộm hết đầu người của tôi xem."

"Tôi thử xem." Văn Khê thốt lên.

Tôi thử xem?

Ba chữ này làm Mạc Thần không khống chế được cong hết mặt mày —— Cũng quá đáng yêu rồi... Người này ăn đáng yêu lớn lên hả?

Hai người vẫn tương tác, không ý thức được tương tác của bọn họ ngọt ngào lật đổ một đám người xem, đồng thời cũng làm cho hai đồng đội khác nổi da gà.

"Cái ĐM! Tôi không thể chịu đựng được nữa!"  Ngải Triết gào thét.

"Tôi cũng không chịu nổi!" Lộ Bỉ phụ họa.

Ngải Triết: "Hai người đừng trộm đầu người nữa, trực tiếp kết hôn tại chỗ đi! Tôi sẽ giúp cậu chuyển cục dân sự đến đây!"

Vẻ mặt Văn Khê đầy nghi ngờ: "Trộm đầu người thì sao? Tôi cũng đâu có trộm của cậu?"

Ngải Triết: "Tôi rất cảm ơn cậu! Đừng kéo tôi lên nữa! Tôi không muốn bị Momo diss đâu!"

Mạc Thần: "Anh ấy có đầu người để cho cậu trộm?"

Ngải Triết: "... Tôi đang nói cái khác mà!!"

[Ha ha ha ha ha, ôi chúa ơi!]

[Một giây trước của tôi: Thật ngọt ngào! Một giây sau của tôi: Hahaha!]

[Ái Trư cũng quá buồn cười đi, ha ha ha!]

Trong lúc nhất thời, mưa đạn đều cười ầm ĩ, ngay cả trong livestream của Ngải Triết cũng là một đám [Ha ha ha].

Rõ ràng lần đầu tiên Momo diss Ngải Triết, phần lớn mưa đạn đều bất bình thay Ngải Triết, nhưng không hiểu vì sao, sau khi Momo kiên trì diss Ngải Triết vài lần, phong cách của mưa đạn biến thành bộ dạng quỷ quái như bây giờ.

Nhưng mà, chính trong bầu không khí vui vẻ như vậy, một mưa đạn đột nhiên xuất hiện trên màn hình của Ngải Triết, làm cho nụ cười trên mặt hắn tạm ngừng ngay tại chỗ.

[Không ai cảm thấy phong cách này của Momo giống Mac sao?]

.....????????????????????????????????.....

17/11/2021

#NTT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau