Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 4

Trước Sau
Văn Khê kinh ngạc, giờ mới biết trong SGH có cung.

Cũng đúng, cung tên cũng là một loại xạ kích.

Nhưng mà không biết lực sát thương của cung trong SGH như thế nào?

Trước khi xem xét thuộc tính của cung thì Văn Khê nhìn giá của nó trước —— 9 đồng 9.

So sánh với vũ khí khác, đâu chỉ được hời, quả thật giống như tặng không!

Trong lúc livestream, rõ ràng ánh mắt đám fan cũng chú ý tới cây cung này, nhao nhao quẹt mưa đạn trêu chọc.

[Ánh mắt Khê Thần nhìn cung, cực kỳ giống tình yêu.]

[Tôi xác nhận hộ thần, đây chính là vũ khí định mệnh trong đời!]

Nếu đổi lại là người livestream khác, nhìn chằm chằm vào cung lâu như vậy, khẳng định người xem trong phát sóng cho rằng hắn muốn chửi đổng.

Nhưng mà, người xem cung là Văn Khê, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy thật sự cậu muốn mua.

Trên thực tế, đúng là Văn Khê cũng muốn mua.

Nhưng không phải là vì tự tin với kỹ năng bắn cung của mình, mà là —— thật sự không có vũ khí nào rẻ hơn cung!

Văn Khê kiểm tra thuộc tính của cung một chút, thời gian làm mát so với khẩu súng ngắn của cậu dài hơn, nhưng lực sát thương cao hơn súng ngắn rất nhiều, có thể trực tiếp xuyên thủng mũ bảo hiểm cơ bản, tầm bắn cũng xa hơn.

Sau khi so sánh giá chênh lệch khổng lồ của các loại vũ khí khác, Văn Khê quyết định đưa cung vào giỏ hàng.

Mưa đạn bị hành động của cậu chọc cười.

[Ha ha ha ha, thật sự muốn dùng cung ư?]

[Khê Thần với cung là tuyệt xứng đó~]

[Nhưng tốt nhất vẫn nên mua thêm vũ khí khác chứ?]

Mưa đạn giới thiệu cho Văn Khê một ít vũ khí khác, Văn Khê nhìn vài lần, sau khi nhìn thấy giá cả, yên lặng xoay người rời đi.

Sau đó lại đi xem áo giáp và vật tư y tế.

Cuối cùng ngoại trừ cung cậu thêm vào giỏ hàng, chỉ thêm một áo giáp cơ bản, một mũ giáp cơ bản, một ba lô cơ bản, năm cái băng bó, ba túi dụng cụ sơ cứu.

Tổng cộng 79,9 nhân dân tệ.

[Hmmm...... Tôi ngửi thấy mùi của sự nghèo đói.]

[Tất cả đều mua rẻ nhất, há há há.]

[Khê Thần, anh nói thật đi, có phải anh thiếu nợ không?]

"Ây dà, thiếu nợ thì không thể nào thiếu..."

Văn Khê không muốn cho mưa đạn một loại cảm giác cậu đang bán thảm, cho nên không đề cập đến tình hình kinh tế của mình, đáp lại câu này lập tức chuyển đề tài: "Tôi mua trang bị xong lại đi thử một chút."

Cậu nói xong thì tạm thời tắt màn hình trực tiếp, dùng điện thoại quét mã trả tiền.

Nhìn thấy thời khắc thanh toán thành công, ngực cậu đau đến co rút —— không biết tiền tiết kiệm của cậu còn đủ bốn số hay không? Cũng không biết cậu có thể rút bao nhiêu tiền từ JJ Live vào tháng tới?

Với sự nổi tiếng hiện tại của cậu, mặc dù thành công ký hợp đồng với JJ Live, nhưng không có mức lương cơ bản, thu nhập hoàn toàn dựa vào fan mạng khen thưởng.

Mà cho đến bây giờ, tổng số quà tặng mà cậu nhận được trong tuần đầu tiên phát sóng trực tiếp chỉ vượt qua một ngàn, về sau thì càng ngày càng tệ.

Văn Khê âm thầm thở dài, quyết định sau khi livestream sẽ cảm thụ phong cách phát sóng trực tiếp của streamer khác, xem bọn họ cầu khen thưởng như thế nào.

Sau khi bật lại màn hình live, cậu trực tiếp nhấn vào giao diện ghép đôi của chế độ trốn gϊếŧ trên đảo hoang, chuyển chế độ sang 1vs1, nhấp vào ok.

Nhìn cậu quyết đoán như vậy, mưa đạn đều có chút kinh ngạc.

[Ý? Không phải 2vs2 sao?]

Văn Khê sửa sang lại tâm tình rồi cười đáp lại: "Hôm nay thì không, tôi chơi như vậy sợ liên lụy người khác. Ngày mai, có người nói sẽ có một nhân vật lớn hướng dẫn tôi."

[!!!]

[Nhân vật lớn nào? Ái Trư hay Thương Lang?]

[Không phải Ái Trư thì là Thương Lang đi, streamer SGH của JJ Live có thể xưng là nhân vật lớn cũng chỉ có hai người bọn họ.]

Văn Khê ngẩn người, không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng nói một câu "Nhân vật lớn" vậy mà fans lập tức móc ra được.



Cậu hồi tưởng lại một chút, hình như lời nói ban đầu của người phụ trách là tìm người hướng dẫn cậu, cũng không nói người kia là nhân vật lớn.

Để tránh ngày mai bị mất mặt, Văn Khê chỉ có thể bổ sung: "Cụ thể là ai tôi cũng không biết, nếu không phải bọn họ, mọi người cũng đừng thất vọng..."

[Tại sao chúng tôi phải thất vọng?]

[Khê Thần, cậu tỉnh lại đi! Những gì chúng tôi đang xem là cậu, không phải họ!]

Văn Khê giật mình —— đúng rồi, nếu như những người này muốn xem "Ái Trư" hoặc "Thương Lang" thì đã sớm đi phòng livestream của bọn họ rồi, cần gì phải ở lại chỗ cậu?

Văn Khê là một người rất dễ cảm động, bởi vì chi tiết nhỏ này mà mũi cậu chua xót, thầm hạ quyết tâm: Mặc kệ có thể kiếm được tiền hay không, chỉ cần có người ủng hộ cậu, cậu sẽ xuất ra trạng thái tốt nhất để livestream!

Chẳng bao lâu, ghép đôi trong phòng đầy 100 người.

Màn hình tối tăm rồi lại sáng lên, lưng Văn Khê cõng cung lần thứ hai cúi đầu xuống từ máy bay.

"Nhảy ở đâu?"

Không có ai tổ đội cùng, Văn Khê chỉ có thể hỏi mưa đạn, nhìn thấy hầu hết mưa đạn bảo cậu nhảy khu M, cậu quyết định: "Được, khu M."

Chế độ trốn gϊếŧ trên đảo hoang SGH có một số bản đồ, về cơ bản mỗi bản đồ được chia thành năm khu vực: khu C là thành phố; khu D là sa mạc; khu F là rừng; khu G là thảo nguyên; khu M là núi.

Văn Khê không quan tâm nhảy ở đâu, cậu đã quyết định ngày mai trước khi livestream sẽ làm quen tất cả địa hình một lần.

Ngay sau đó, máy bay bay đến khu vực M.

Khu vực M là khu vực cuối cùng mà máy bay đi qua trên tuyến đường này.

Lúc Văn Khê nhấn phím F nhảy dù, trên máy bay đã không còn bao nhiêu người.

Sau khi nhảy xuống, cậu không vội vàng hạ cánh mà nhanh chóng quay góc nhìn xuống, đếm số lượng kẻ thù: "Năm người."

[???]

[Cái này là sao? Góc nhìn quay quá nhanh đến nỗi tôi hoàn toàn không thấy rõ.]

[E-Sports không cần thị lực.]

"Cứ như vậy nhìn thôi..." Văn Khê thốt ra, sau đó cảm thấy có chút không ổn, vừa tăng tốc hạ cánh vừa an ủi mấy fan "Có thể bởi vì người chuyển góc nhìn là tôi, cho nên mọi người phản ứng không kịp, tự chuyển góc là có thể thấy rõ."

[Không, tôi không thể.]

[Vậy có lẽ tôi đã chơi một game phà kè.]

Văn Khê dở khóc dở cười.

Nhưng hiện tại cậu không để ý đáp lại mưa đạn, sau khi cậu tắt trợ lý mưa đạn, trong lòng nhớ kỹ bốn vị trí quân địch, sau khi đáp xuống đất thì lên cung, sau đó bắn mũi tên về một phía.

Đây là mũi tên đầu tiên cậu mua cung bắn ra, xem như là test.

Người xem không thấy gì đặc biệt, còn đang thảo luận về chủ đề "E-Sports không cần thị lực".

Nhưng mà chỉ một giây sau, một chiếc dù màu đen mang theo một người đáp về phía Văn Khê bắn tên, sau đó, gần như là trong nháy mắt hắn đáp xuống đất, Văn Khê bắn ra mũi tên thứ hai.

Mũi tên dài nhỏ "Vèo ——" một tiếng xé không khí, để lại trên không trung một đường vòng cung duyên dáng.

Giây tiếp theo, một thông báo hệ thống xuất hiện trên màn hình của Văn Khê.

[Hệ thống] Bạn đã gϊếŧ xyx520 bằng cung.

Thông báo này xuất hiện quá đột ngột, thế cho nên trên màn hình yên tĩnh tầm hai giây, ngay sau đó, vô số mưa đạn cuốn tới.

[Mẹ kiếp?!]

[A a a a a, Khê Thần ngầu vãi!]

[Vl! Một mũi tên nổ đầu cũng quá sảng khoái rồi! 66666!]

Văn Khê nhấn phím mở trợ lý mưa đạn, nhìn mưa đạn chạy trên đó, đột nhiên có loại cảm giác thoải mái, như là một người đi trong bóng tối đưa tay không thấy năm ngón, đột nhiên nhìn thấy một chùm ánh sáng, chùm ánh sáng này chiếu sáng cả con đường phía trước.

A... Loại cảm giác này.

Văn Khê nhắm mắt nhớ lại một chút, chỉ cảm thấy đầu ngón tay mình nóng lên từng đợt, đây là phản ứng khi cậu chơi Linh Tích, cảm giác đặc biệt tốt mới xuất hiện.

Vốn cậu tưởng rằng độ chuẩn của mình là bởi vì trò chơi phèn, hiện tại xem ra, chỉ là cậu không quen dùng súng mà thôi.

Cảm giác dùng cung vẫn giống như trong Linh Tích, thậm chí còn thuận lợi hơn trong Linh Tích!

"Ván này ổn định rồi." Một bên Văn Khê điều khiển nhân vật của mình rời khỏi vị trí ban đầu, một bên khí phách nói một câu, "Để cho bọn họ cảm thụ được sợ hãi bị khi bị cung tên khống chế ~"

Vốn tưởng sẽ có mưa đạn đứng ra bảo cậu flag, tuyệt đối không nghĩ tới, lúc này đây, không có người nào nói cậu chém, không có người nào nói cậu tự thổi phồng, rõ ràng tất cả mưa đạn đều cổ vũ cậu, ủng hộ tiếng nói của cậu.



[Ha ha ha, đây mới là Khê Thần mà tôi biết!]

[Khê Thần cố lên! Đánh bại họ!]

[Tiểu Khả Ái của anh đã online đập cho bạn 10 quả ngư lôi nước sâu!]

Văn Khê ngạc nhiên, đúng là không thể tin vào mắt mình.

1 quả ngư lôi nước sâu tương đương với 100 nhân dân tệ, 10 quả là 1000 nhân dân tệ, ngay cả khi phân chia 5:5 với nền tảng, cậu cũng có 500 nhân dân tệ!

Một ngày kiếm được 500, đây là điều trước kia cậu nghĩ cũng không dám nghĩ, trong thoáng chốc có chút được cưng mà sợ.

"Cảm ơn. Cảm ơn bạn 'Tiểu Khả Ái của anh đã online' tặng ngư lôi nước sâu!"

Văn Khê vừa cảm ơn xong, lại nhận được một đống mìn và lựu đạn, trong thoáng chốc có chút cảm ơn không hết.

Cuối cùng, cậu quyết định xử lý tất cả kẻ thù bên phía khu vực M trước khi tiếp tục cảm ơn: "Tôi sẽ càn quét khu vực M trước."

Cậu nói xong thì tắt trợ lý mưa đạn, một bên cẩn thận di chuyển ra phía sau tảng đá, một bên chú ý động tĩnh xung quanh, nhất là vị trí mấy quân địch đáp xuống đất trong trí nhớ.

Rất nhanh, trong tai nghe truyền đến vài tiếng súng vang lên, đến từ phía trước hơi nghiêng của cậu, Văn Khê quyết định đứng dậy nhìn thoáng qua, sau khi xác định vị trí của quân địch thì ngồi xổm xuống lần nữa, lên cung, sau đó chuyển góc nhìn thứ ba sang góc nhìn thứ nhất, ống kính kéo đến một độ cao khó tin, gần như là bắn tên ra ngoài bầu trời.

Nương theo một tiếng xé toạc không khí giòn tan, lại một đầu người đến tay.

[Hệ thống] Bạn đã gϊếŧ HT6g6 bằng cung.

[ĐM, ngầu thật sự!]

[Lại trúng a a a! Với cả tiếng này nghe rất thoải mái!]

Văn Khê ho một tiếng, ngượng ngùng gãi mũi nói thật ra mũi tên này cậu sai lầm.

Cậu định gϊếŧ một người khác, dù sao người này đã khô máu ngã xuống đất, nếu như có thể gϊếŧ chết một người khác, còn không phải đầu của người này tùy ý cũng có thể nhận à?

Sau đó khuyết điểm của việc dùng cung đã bại lộ —— tuy rằng tiếng bắn tên không lớn, nhưng quân địch rất dễ dàng căn cứ vào phương hướng mũi tên mà phán đoán ra vị trí của người bắn cung.

Văn Khê chơi Linh Tích đã phát hiện ra vấn đề này, cho nên mỗi lần cậu bắn xong một mũi tên đều đổi vị trí.

Cậu điều khiển nhân vật của mình xoay người rời đi, kết quả bởi vì quá để ý người vừa rồi nên không chú ý tới xung quanh mình có người, khoảnh khắc vòng qua tảng đá đụng phải đối phương, sợ tới mức hô "Cái ĐM".

Cũng may Văn Khê phản ứng đủ nhanh, vèo cái thay súng ngắn, cho một phát súng vào trán đối phương.

[Hệ thống] Bạn đã hạ gục Monkey69 bằng súng ngắn.

[Hệ thống] Bạn đã gϊếŧ Monkey69 bằng nắm đấm.

"Cũng may không ném súng..."

Trong lòng Văn Khê còn sợ hãi, mưa đạn lại cười đến chết.

[Ha ha ha, Khê Thần bị dọa đến mức chửi tục!]

[Thật đáng yêu, ha ha ha ha!]

Lúc này Văn Khê không mở trợ lý mưa đạn, nhưng có thể đoán được đại khái mưa đạn đang nói cái gì, có chút bất đắc dĩ nhún vai.

Vừa định tiếp tục chạy về phía trước để tìm một vị trí tốt hơn ẩn thân, bỗng nhiên nghe được vài tiếng súng vang lên, là từ chỗ thấp hơn truyền đến.

Phải không vậy? Không phải chỉ có năm kẻ thù sao?

Cậu gϊếŧ chết ba người, một người ở phía sau, hẳn là chỉ còn lại một người mới đúng —— cho nên người này đang bắn ai?

Văn Khê nghi ngờ đi tới cạnh vách núi, cẩn thận cúi đầu nhìn, chỉ thấy một người đang ngồi xổm phía sau một tảng đá nổ súng về phía xa xa.

Chỉ liếc mắt một cái, Văn Khê đã thấy rõ ID trên đầu hắn, lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Ruffian - Sao ID này quen mắt thế?

Không phải là đồng đội heo tổ đội với cậu xong bị cậu bắn chết ở ván trước sao?

••••••••

•Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo công lên sàn!!

.....????????????????????????????????.....

31/10/2021

#NTT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau