Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 44

Trước Sau
Từ lúc đầu người đầu tiên bị Mạc Thần cướp đi, Văn Khê đã căn cứ vào hướng tiếng súng truyền đến phán đoán vị trí của Mạc Thần.

Cậu chuyển hướng súng bắn tỉa trong tay về phía Mạc Thần, rõ ràng đã nhìn thấy hắn, nhưng không có nổ súng, mà là họng súng vừa chuyển, bắn ngã người phía sau Mạc Thần, ngay sau đó đổi cung kết liễu bằng một mũi tên, triệt để gϊếŧ chết người nọ.

Trong quá trình này, Mạc Thần cũng quyết đoán nổ súng hạ gục một người cách Văn Khê không xa.

Hai người rõ ràng đang mặt đối mặt "đối súng", nhưng hết lần này tới lần khác hai người không tổn hại gì, người bên cạnh thì cứ lần lượt ngã xuống.

Thời điểm không xem phát lại, mọi người còn chưa cảm thấy cái gì, chỉ cảm thấy hai người đều rất lợi hại.

"Nhảy đến bên cạnh Mac? Muốn chết hả?"

"Cung của Wency cũng quá lợi hại!"

"Khu C đã là thiên hạ của CLM rồi!"

Sau đó xem phát lại.

Hả?

[Mac nhìn về phía Wency, tất cả đều là những người bên cạnh Wency!] Tiểu Bố kinh ngạc nói, [Hả? Wency cũng ngắm phía sau Mac.....]

[Bảo vệ lẫn nhau?] Khê Mị không hiểu sao lại có loại ảo giác ăn thức ăn chó... Làm sao điều này có thể được! Cô là fan CP Mo Khê rất kiên định! Cô muốn xem rõ ràng là Khê Thần tàn sát tứ phương nghiền ép số một thiện xạ, sao lại xuất hiện một màn không khoa học như vậy?

Đây là chiến thuật! Phải, chỉ là chiến thuật thôi!

Nghĩ như vậy, Khê Mị quyết đoán nói: "Chiến thuật này không tệ! Vừa có thể lấy đầu người, lại không có lo lắng!]

Tiểu Bố bừng tỉnh hiểu ra: [Thì ra là chiến thuật! Nhưng mà loại chiến thuật này cũng chỉ có Mac và Wency mới có thể dùng được, súng nổ đầu cũng không phải tất cả mọi người đều có thể làm được!]

Khán giả dưới sân khấu: Ồ, hóa ra là chiến thuật ... Nhưng tại sao luôn luôn cảm thấy có gì đó sai sai?

Gϊếŧ địch gần mình nhất không phải tiện hơn à?

Ngay sau đó, trận đấu diễn ra đến phút thứ 7 và vòng bo đầu tiên bắt đầu co lại.

Từ năm phút trước, phạm vi khu vực an toàn đã được công bố, Mạc Thần với Văn Khê phát hiện mình đang ở trong vòng bo, cho nên tuyệt đối không hoảng hốt, chăm chú gϊếŧ người xung quanh đối phương.

Mà những người xung quanh bọn họ, giờ phút này đều có chút hoảng hốt.

Ngay từ đầu, bọn họ muốn gϊếŧ hai người trước, trận đấu này sẽ ổn định.

Nhưng mà sự thật chứng minh, bọn họ chẳng những không gϊếŧ được hai người, còn bị hai người gϊếŧ nằm đầy đất, không thể không tiến hành chiến thuật rút lui.

Nhưng bọn họ ở ngay bên cạnh khu an toàn, cũng không thể chạy ra ngoài khu an toàn, cho nên chỉ có thể chạy sang bên kia.

Người đến từ các chiến đội đều chạy trốn theo một hướng, sẽ dẫn đến hậu quả gì có thể tưởng tượng được.

Trong lúc nhất thời, tiếng súng vang lên bốn phía, các chiến đội lớn cùng nhau loạn chiến.

Vốn Mạc Thần với Văn Khê có sức sát thương, lúc này thấy không có ai tấn công bọn họ nên xem kịch vui, thuận tiện cướp mấy cái đầu —— Mặc kệ là ai bắn ngã, bọn họ đều có thể đuổi tới trước mặt mọi người một phát nổ đầu, thu đầu người về làm của riêng.

Mice của chiến đội QAQ bị cướp liên tiếp hai cái đầu, hổn hển muốn tấn công hai người, vừa mới từ phía sau tòa nhà lộ ra nửa cái đầu, đã bị một viên đạn trực tiếp bắn ngã, sau đó một mũi tên cứ như vậy bay tới, khiến hắn không thể đứng dậy được nữa.

[Mice chỉ lộ đầu đã bị Mac nổ đầu hạ gục! Mũi tên của Wency theo sát phía sau và có được đầu của Mice!] Tiểu Bố bình luận, nói thêm một câu, [Khê Mị, bây giờ chúng ta đang xem 2vs2 hả?]

Khê Mị cười nói: [Không thể không nói Mac và Wency phối hợp rất tốt, lúc 4vs4 tiết tấu công kích của họ làm cho người ta cảm giác rất thoải mái, giữa hạ gục và gϊếŧ sẽ không quá 1 giây, cơ bản không cho người ta cơ hội cứu!]

Tiểu Bố: [Nhưng khi 4vs4 có thể thông qua tai nghe trao đổi, bây giờ là 1vs1, bọn họ không cần trao đổi mà có thể phối hợp đến trình độ này, thật sự quá lợi hại!]

Trên sân quan sát xôn xao một trận, hiển nhiên cũng cảm thấy phối hợp giữa hai người ăn ý đến đáng sợ.

Nhưng mà trên thực tế, Mạc Thần với Văn Khê chỉ là trùng hợp tấn công cùng một mục tiêu mà thôi.

Trong lòng họ:

Văn Khê: Cướp được đầu người rồi! Quá vui!

Mạc Thần: Chậc, nhanh hơn 0,1 giây.

Văn Khê đã rất lâu không chơi 1vs1 với Mạc Thần, cậu cảm thấy bây giờ mình so với trước kia, khẳng định trở nên mạnh hơn rất nhiều.

Không nói cái khác, chỉ nói kỹ thuật bắn súng hiện tại của cậu, tuy so ra kém Mạc Thần, nhưng so với mình trước kia, tuyệt đối là một trời một vực.

Cho nên, tuy ngoài miệng cậu chưa từng nói qua, nhưng kỳ thật cậu vẫn rất muốn đánh đến oanh liệt với Mạc Thần, xem hiện tại chênh lệch giữa cậu và Mạc Thần còn bao nhiêu.

Nhưng bởi vì là trận đấu, vì tổng điểm của chiến đội, Văn Khê không thể ra tay với Mạc Thần, chỉ có thể so sánh với hắn từ một phương diện khác, đó chính là so sánh số người trên tay.

Lúc này, đầu người trên tay cậu là bảy, Mạc Thần là tám.

Còn thiếu một người, nhất định phải đuổi kịp mới được!

Nghĩ như vậy, Văn Khê lập tức đổi súng bắn tỉa, hoàn toàn là nhìn ai bắn đó!

Đáng tiếc lúc này đây, cậu không thể nổ đầu, chỉ bắn rơi giáp cấp ba của đối phương, không thể hạ gục.

Cách nhau nửa giây, Mạc Thần đã nổ súng từ bên kia, mang đầu người đi —— Chín cái đầu!

Chết tiệt!

Văn Khê híp mắt lại, cất súng rồi leo từ trên nóc nhà dọc theo đường ống trèo xuống, quyết định đổi vị trí tốt hơn bắn.

Lần này, hầu như máy quay không có cơ hội rời ống kính ra khỏi hai người, bình luận viên và khán giả cũng gần như toàn bộ quá trình đều há miệng xem.

Nhưng mà bọn họ cũng chỉ cảm thấy hai người này đều rất mạnh —— trong vòng đầu tiên có thể nắm được gần 10 đầu người, người không biết còn tưởng bọn họ là dân pro đánh với nhau.

Tuy nhiên, Trần Tiêu đã nhìn thấy một điều khác: "Hôm nay Văn Khê có phong độ rất tốt sao ấy?"

"Tôi cũng thấy vậy." Lam Ngạn nói, "Hôm qua cậu ấy chơi rất tốt, nhưng không giống hôm nay... Phải nói như thế nào đây? Hung tàn?"

"Ha ha ha, hung tàn." Trần Tiêu cười nói, "Ngày hôm qua tuy cậu ấy liên tục hai ván lấy được top 1, nhưng đánh tương đối ổn định, lấy không được đầu người sẽ không cố chấp ở lại. Nhưng hôm nay, cậu ấy hoàn toàn nhìn thấy ai bắn đó."

"Bởi vì hôm nay Mạc Thần lên." Lam Ngạn nói xong, không biết nên cười hay khóc.

Văn Khê làm cho năng lực của Mạc Thần có thể phát huy triệt để, ngược lại, Mạc Thần cũng làm cho Văn Khê đánh càng không lo lắng.

Tuy rất không cam lòng, nhưng Lam Ngạn không thể không thừa nhận —— Trên đời này không có đồng đội nào tốt hơn hai người bọn họ.

Chỉ có hỗ trợ lẫn nhau, tồn tại làm cho nhau đều có thể trở nên mạnh mẽ hơn, mới xứng đáng gọi là đồng đội.

Nếu không, cho dù đang ở cùng một chiến đội, đánh cùng một trận đấu, đối với nhau mà nói cũng chỉ là "góp vui" mà thôi.

Nếu một cộng một không thể lớn hơn hai, thì không cần thiết phải thêm vào.



Tất cả mọi người đều cảm thấy Lam Ngạn lùi bước, chính Lam Ngạn cũng nhận ra được điểm này, nhưng hắn càng nguyện ý tin tưởng, hắn chỉ là không gặp được người có thể cùng hắn một cộng một lớn hơn hai mà thôi.

Người này không tồn tại ở CLM, cho nên, thời gian có hạn hắn không có khả năng ở CLM khổ sở làm việc vất vả, hắn càng chấp nhận đi chỗ khác tìm kiếm, không chừng có thể tìm được?

Năng lực bắn tỉa của hắn so ra kém Mạc Thần và Văn Khê, năng lực đột kích của hắn so ra kém Lăng Sơ Dật, cũng không thể cẩu thả như Trần Úy.

Nhưng ngược lại, năng lực bắn tỉa của hắn so với Lăng Sơ Dật và Trần Úy tốt hơn rất nhiều, năng lực đột kích của hắn không thua gì Văn Khê, tuy không mấy lần có thể thắng đến cuối cùng, nhưng cũng chưa từng có lịch sử đen tối rơi đất chết.

Cho nên Lam Ngạn tin, tuy tuổi tác của hắn đối với tuyển thủ thể thao mà nói lớn hơn một chút, nhưng cũng không đến mức cần giải nghệ, chỉ là CLM không thích hợp với hắn mà thôi.

Lúc hắn suy nghĩ chuyện này, Mạc Thần với Văn Khê đã từ khu đô thị bắn một đường vào khu rừng rậm.

Khoảng cách giữa hai người gần như từ đầu đến cuối không quá 50 mét, một người hạ gục một người kết liễu, bảo vệ lẫn nhau đồng thời cướp lấy đầu người, đầu người trong tay gần như ngang bằng.

[Tôi nghĩ Mac và Wency đã chứng minh rất tốt cách "hỗ trợ nhóm" trong khi đấu 1vs1!] Tiểu Bố nói, [Bởi vì thi 1vs1 không có cách nào trao đổi, không hiểu suy nghĩ của nhau, đừng nói là phối hợp, thậm chí có thể kéo chân nhau, cho nên đại đa số chiến đội vẫn nguyện ý tách ra hành động, nhưng hôm nay Mac và Wency giúp chúng ta phá vỡ nhận thức này!]

[Đúng vậy, bọn họ cho tôi cảm giác một đội 2vs2 lạc vào đấu 1vs1.] Khê Mị nói xong, tuy không nhìn thấy Văn Khê gϊếŧ chết Mac có chút tiếc nuối, nhưng không thể không thừa nhận, thật sự phối hợp giữa bọn họ rất tốt.

Nhưng mà một màn này... Không biết tại sao một chút quen mắt?

Khê Mị còn đang nghi ngờ, thì đột nhiên Văn Khê bị người bắn tới.

Quân địch ẩn nấp ở trên cao một phát bắn trúng đầu Văn Khê, bắn nát đầu cấp ba của cậu.

Văn Khê không bị hạ gục, nhưng cảnh tượng mạo hiểm này vẫn khiến khán giả trong khán đài phát ra một tiếng kinh hãi.

Tuy nhiên, khi Văn Khê chuẩn bị bắn cung phản công thì một viên đạn đã bay lên trước.

Vì thế, người tập kích Văn Khê kia, cứ như vậy bị người ta bắn từ trên cây xuống, bởi vì ngã xuống mà chết.

Mà người giúp Văn Khê báo thù, không cần nghĩ cũng biết là Mạc Thần!

Một khắc kia, trong đầu Khê Mị "Bùm——" một tiếng, đột nhiên có loại cảm giác mọi chuyện đã qua.

Cô đã thấy cảnh này!

Không phải là hình ảnh Văn Khê với Momo chơi 1vs1 thường xuyên xuất hiện sao!

Chẳng qua bởi vì bây giờ Văn Khê trở nên mạnh, số lần bị người bắn ít đi, nên Mạc Thần đang giúp cậu đối phó với những kẻ thù có thể khiến cậu bị thương nhiều hơn là những kẻ thù đã làm hắn bị thương.

Khê Mị sửng sốt thật lâu, trong đầu đột nhiên hiện lên một phỏng đoán đáng sợ.

Tại sao có người đoán Momo là Mac?

Tại sao cuộc thi tuyển chọn trong nước bắt đầu, Momo lại biến mất?

Tại sao Văn Khê lại đột nhiên phát cuồng với Mac như vậy?

Giờ khắc này hình như đều có đáp án.

Không thể nào?

Khê Mị bị phỏng đoán của mình hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hình ảnh trên màn hình cắt từ góc nhìn Văn Khê đến góc nhìn của Mac.

Xem góc nhìn Mac, cảm giác khác với cảm giác nhìn vào góc nhìn của Văn Khê.

Hai người làm cho người ta có cảm giác đều rất sảng khoái, lại có cảm giác sảng khoái khác nhau.

Xem góc nhìn của Văn Khê, cảm thấy trong nháy mắt một mũi tên nổ đầu rất sảng khoái. Mà xem góc nhìn Mac, sẽ có loại cảm giác bất kể xem hắn làm cái gì cũng rất sảng khoái.

Trèo cây, nhảy vọt, vung súng nổ đầu, mỗi một động tác đều lưu loát tự nhiên như vậy, giống như nhân vật này đang sống trong thế giới game này, là sống, dựa vào ý thức của mình làm đủ loại chuyện, không có bất kỳ cảm giác cứng rắn nào do người khống chế.

Có thể nói, đây là phong cách cá nhân của Mac mà không ai có thể bắt chước.

Mà loại cảm giác này, quả thật Khê Mị đã cảm nhận được từ trên người Momo.

Chẳng qua bởi vì Momo vẫn luôn chơi với Văn Khê, bản thân cũng không livestream, nên Khê Mị cũng không có cơ hội xem góc nhìn cá nhân của Momo.

Trận đấu vẫn tiếp tục, việc bình luận viên của Khê Mị cũng đang tiếp tục, nhưng suy nghĩ của cô đã sớm không biết bay đi đâu.

Vốn là cô rất vui vẻ, nhưng bây giờ, nghĩ đến Momo có thể là Mac, tâm trạng của cô không biết vì sao lại trở nên phức tạp.

Có một loại —— trăm cay nghìn đắng tìm cho con nhà mình đứa con khác, đột nhiên phát hiện tìm được là thú dữ... Cảm giác, rất vi diệu.

Con của mình có thể bị ăn sạch không? QAQ

Khê Mị càng nghĩ càng lo lắng, cũng không nhận ra được, lúc này con nhà mình cũng giống như một con thú dữ, điên cuồng càn quét quân địch trên chiến trường, số người trên tay ngang hàng với Mạc Thần.

Lăng Sơ Dật và Trần Úy từ lúc biết Mạc Thần sắp lên sân, đã biết trận đấu 1vs1 này không đơn giản, cho nên lúc bọn họ nhảy, đều rất thông minh nhảy ở khu cách xa hai người nhất.

Nhưng theo vòng bo càng thu nhỏ, bọn họ vẫn không thể tránh khỏi tiến vào phạm vi tấn công của hai người.

Lăng Sơ Dật không quên mình bị Văn Khê nổ đầu bao nhiêu lần trong trận đấu trước đó, cho nên lần này hắn đã có kinh nghiệm, tình nguyện cẩu thả một chỗ với Trần Úy, đầu người gì đó giao cho Văn Khê đi cướp.

Nhưng hắn vẫn còn quá ngây thơ.

Có tên sát thủ cung tên Văn Khê này ở đây, thật sự có chỗ an toàn à?

Hắn trốn ở phía sau một tảng đá, lộ ra nửa cái bóng, còn chưa kịp khen sự thông minh của mình, đã bị một mũi tên từ trên trời giáng xuống một phát nổ đầu.

"Úi ĐM!" Lăng Sơ Dật chửi một tiếng, nhưng hắn rất nhanh an ủi mình —— không có việc gì không có việc gì, căn cứ vào kinh nghiệm mấy lần trước, Văn Khê bắn trúng hắn sẽ không bắn nữa, hắn còn cơ hội cứu mình.

Vừa an ủi xong, "Bùm" một tiếng!

[Hệ thống] CLM-Mac đã gϊếŧ bạn bằng lựu đạn.

[Hệ thống] Bạn đã chết trận.

Lăng Sơ Dật, hay lắm.

Lăng Sơ Dật không thể đứng dậy được nữa.

"Phụt——" Trần Úy cười ra tiếng ngay tại chỗ, cảm thấy cái này cũng quá trêu người.

Ngay cả bình luận viên Tiểu Bố cũng nói: [Mèo con... Đều chết trên tay đồng đội, đây cũng coi như là một loại bản lĩnh.]

Khê Mị dở khóc dở cười: "Đây là trúng lời nguyền gì hả?]

Lúc Văn Khê bắn tới Lăng Sơ Dật, còn "Úi" một tiếng, kết quả ngay cả thời gian sám hối cũng không có, đã nhìn thấy Lăng Sơ Dật bị Mạc Thần nổ chết, cũng không nhịn được muốn cười.

Vẻ mặt Lăng Sơ Dật bây giờ là không thể luyến tiếc, ngay cả xem cuộc chiến cũng lười quan sát, trực tiếp nằm sấp trên bàn giả chết.

Trần Úy cảm thấy mình còn có thể cẩu thả.

Hắn mặc trang phục rằn ri nằm sấp trong bụi cỏ, chậm rãi bò về phía trước, cảm thấy còn lại tám người, làm sao hắn cũng có thể lọt vào top 5 phải không?



Trò chơi tiến hành đến đây, đã quét đến vòng bo thứ sáu, quét ở khu rừng rậm và khu thảo nguyên.

Ngoại trừ ba người của CLM, chỉ còn lại hai người của chiến đội JY, hai người của YEEY và đội trưởng của QAQ Bunny vẫn còn sống.

Lam Ngạn phát hiện, tuy chiến đội QAQ đánh loạn xì ngầu, lúc tốt lúc xấu, nhưng đội trưởng Bunny của bọn họ trong ba ván ít nhất có một ván có thể đánh đến vòng chung kết, năng lực sinh tồn có thể liều mạng với Trần Úy, nhưng đầu người trên tay so với Trần Úy còn nhiều hơn.

Trần Úy cho đến giờ chỉ cầm 3 cái đầu, Bunny cầm 6 cái, gấp đôi!

Về phần Mạc Thần và Văn Khê, giờ phút này đầu người trên tay cộng lại đã vượt qua 30 người!

Tám người sống đến vòng thứ sáu này đều trốn rất tốt, vì ép quân địch ra ngoài, hai người chiến đội YEEY dẫn đầu ném vài quả lựu đạn về chỗ có thể giấu người, sau một phen oanh tạc, một người chiến đội JY ngã xuống đất, người kia bị ép ra ngoài, không thể không vừa vác súng đột kích vừa bắn nhau với YEEY.

Thần cẩu thả Trần Úy quyết đoán ném lựu đạn về phía ba người, không nghĩ tới bị Bunny dùng súng bắn tỉa cướp đi một đầu người.

JY và YEEY mang đi của nhau một người, người còn lại bị Trần Úy nổ chết, người kia bị Văn Khê dùng cung mang đi, Bunny thì bị Mạc Thần một phát nổ đầu bắn ngã xuống đất, sau đó bị Trần Úy dùng súng đột kích bắn chết.

Cướp đầu đội trưởng, kết cục có thể tưởng tượng được —— Trần Úy vừa mới lấy được đầu người, còn chưa kịp vui vẻ đã bị Mạc Thần không chút lưu tình bắn chết.

Tình hình chiến đấu nhất thời trở nên có chút phức tạp, Tiểu Bố bình luận SGH mà nói ra thì gọi là choáng váng đầu óc.

Hắn cảm thấy mình còn chưa thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, tám người lập tức giảm xuống còn hai người.

Sau đó, không đợi hắn hoàn hồn, hai người lại trong nháy mắt biến thành một người.

Người thắng cuối cùng là Văn Khê!

Văn Khê ngây ngẩn cả người, nhìn dòng chữ YOU WIN trên màn hình, nửa ngày không lấy lại tinh thần.

Một màn vừa rồi, không hiểu sao cậu cảm thấy quen mắt —— Vào lúc Mạc Thần bắn chết Trần Úy, gần như là trước tiên cậu bắn một mũi tên về phía Mạc Thần, cùng lúc đó, Mạc Thần cũng hướng cậu bắn một phát.

Văn Khê còn nhớ rõ ràng, lần trước cậu bắn tên về phía Mạc Thần, trước khi mũi tên bắn trúng Mạc Thần thì chính cậu đã bị Mạc Thần bắn chết, thế cho nên rõ ràng mũi tên của cậu xuyên qua đầu Mạc Thần, Mạc Thần lại không tổn hại gì.

Mà lần này, không biết là xuất phát từ chấp niệm hay nguyên nhân gì, biết rõ tốc độ bắn của mũi tên không nhanh bằng súng bắn tỉa, Văn Khê vẫn lựa chọn dùng cung bắn Mạc Thần.

Sau đó, cho đến khi YOU WIN xuất hiện, Văn Khê cũng cho rằng người chết trước sẽ là mình —— Cậu nhìn thấy viên đạn bắn về phía mình.

Nhưng cuối cùng, lại là cậu thắng?!

Lần này kết thúc quá nhanh, thế cho nên một khắc phân ra thắng bại, bao gồm cả bình luận viên, tất cả mọi người đều là vẻ mặt ngây ngô, cũng không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng, máy quay phản ứng lại một bước trước, quay chậm lại một màn vừa rồi. Lúc này Tiểu Bố mới bình luận rõ ràng toàn bộ quá trình, sau đó bình luận đến một màn cuối cùng, không dám tin mở to hai mắt: [... Gần như trong khi Wency bắn mũi tên vào Mac, Mac cũng bắn vào Wency, nhưng cuối cùng cung tên của Wency đã gϊếŧ chết Mac trước!]

Khê Mị muốn nhìn thấy Văn Khê gϊếŧ chết nhất, mặc dù nhận ra được Mac và Momo có thể là cùng một người, nhưng vẫn rất vui vẻ cho Văn Khê: [Ha ha ha ha ha, số một thiện xạ cũng có ngày hôm nay!]

Quả thật, Mạc Thần đánh 1vs1, có thể bởi vì bị người vây kín mà chết giữa chừng, nhưng chết ở vòng chung kết vẫn là lần đầu tiên.

Tiểu Bố: [Mấy giây cuối cùng của ván này thật sự là da đầu tôi tê dại! Wency có thể san bằng với Mac và thậm chí đánh bại Mac! Nhưng mà trong nháy mắt cuối cùng thật ra ai bắt được đối phương trước cũng không kỳ quái, theo tôi thấy, hai người gần như là đồng thời bắn trúng đối phương!]

Khê Mị: [Đúng vậy! Mặc dù Wency đã giành được vị trí đầu tiên, nhưng số lượng đầu người thì Mac vẫn nhiều hơn, nhiều hơn Wency 1, thật đáng tiếc..]

Tiểu Bố: [Haha, dù sao đi nữa, xin chúc mừng Wency! Cũng chúc mừng chiến đội CLM lại giành được một vị trí đầu tiên! Wency chắc chắn là người mới mạnh nhất xuất hiện trong năm nay, đáng tiếc xuất hiện quá muộn, không thể bắt kịp với các cuộc thi tuyển chọn trong nước, nhưng tin rằng chắc chắn cậu ấy có thể tỏa sáng trong cuộc thi năm tới!]

Theo tổng kết của hai người bình luận, tuyển thủ trong trường quay lần lượt rời khỏi sân, người uống nước, người nghỉ ngơi.

Văn Khê theo bản năng quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Mạc Thần tới tìm cậu, chần chờ một chút, thăm dò hỏi hắn: "Cuối cùng có phải cậu thả lỏng hay không?"

"Không có." Mạc Thần khẳng định đáp lại, đưa bình nước cho cậu, "Là tôi chậm."

Văn Khê nhận lấy bình nước, vừa vặn nắp vừa nghi ngờ nhìn hắn.

Mạc Thần không khỏi bật cười, không thể không bổ sung một câu: "Tôi không giống anh, tôi không có vũ khí để đổi. Súng vẫn chưa làm mát, tôi cũng tuyệt vọng."

"À..." Văn Khê tin, liền uống một ngụm nước.

Vẫn còn nước chanh ấm áp, nhưng hôm nay không biết tại sao uống có chút ngọt ngào, dường như thêm mật ong.

Đúng lúc này, Trần Úy đi ngang qua hai người, hỏi một câu: "Mèo đâu?"

Văn Khê ngẩn người, nhìn quanh bốn phía, liếc mắt một cái đã thấy mèo con còn đang nằm sấp trên bàn máy tính giả chết, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Trần Úy theo tầm mắt của cậu nhìn qua, cũng cười một tiếng: "Mèo đã bị chúng ta làm thành tự kỷ."

Hắn bất đắc dĩ đi qua, đẩy Lăng Sơ Dật một cái.

Lúc này Lăng Sơ Dật mới ngồi dậy, ngửa người ra sau, ngẩng đầu cho hắn một ánh mắt khiếu nại.

Trần Úy cười vỗ vỗ vai hắn: "Được rồi được rồi, giải trí thôi, nghiêm túc làm cái gì? Tiền thưởng thứ nhất, tình bạn thứ hai."

"Đúng vậy." Nghĩ đến có tiền thưởng, Lăng Sơ Dật sống lại.

Chiến đội CLM của bọn họ rất ít khi tham gia loại thi đấu không chính thức này, chi bằng nói, bao năm qua chiến đội xếp hạng top 5 đều không tham gia loại thi đấu này, có vẻ rất rớt giá.

Thắng, sẽ được coi là lẽ đương nhiên, thua, sẽ bị nghe cải lương, bị chửi các loại.

Cho nên mấy năm trước gặp phải loại thi đấu này, Mạc Thần đều từ chối.

Sở dĩ lần này tham gia, so với tiền thưởng, chủ yếu là vì để cho Văn Khê cảm nhận trước không khí thi đấu.

"Loại thi đấu tùy tùy tiện tiện này có thể thắng, tham gia một lần ít một lần, cứ hưởng thụ tốt là ok rồi." Trần Úy nói.

Lăng Sơ Dật nghiêng người về phía trước, một tay chống đầu trầm tư, đột nhiên hỏi hắn: "Có phải trận chung kết toàn cầu sắp bắt đầu không?"

Trần Úy "Ừ" một tiếng.

Lăng Sơ Dật: "Hy vọng hai chiến đội kia nhanh chóng thua trở về, sau đó có thể cùng chúng ta huấn luyện thi đấu."

Trần Úy kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái: "Sao đột nhiên muốn huấn luyện thi đấu? Trước đây chưa từng thấy cậu tích cực như vậy?"

Lăng Sơ Dật: "Bởi vì đột nhiên tôi cảm thấy, so với chết trong tay các người, vẫn chết trong tay những người khác làm cho lòng tôi thoải mái hơn một chút."

Trần Úy buồn cười, nhưng hắn biết Lăng Sơ Dật nói đùa, cũng không lập tức mắng.

Quả nhiên, câu tiếp theo của Lăng Sơ Dật: "Nói đùa thôi, thật ra, tôi không thể chờ đợi để nhìn bộ dáng hai chiến đội kia bị đội trưởng với Văn Khê liên thủ ngược đãi khắp nơi."

"Đúng vậy, nhất định rất đặc sắc." Trần Úy nói xong, đột nhiên cũng có chút chờ mong huấn luyện thi đấu.

Chiến đội đã trở nên mạnh hơn, sổ sách giữa bọn họ và hai đội mạnh YEY với MQ cũng đã đến lúc thanh toán.

.....????????????????????????????????.....

20/12/2021

#NTT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau