Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 55

Trước Sau
"Khụ khụ khụ..."

Văn Khê đang uống nước nghe được những lời này của Lăng Sơ Dật, suýt nữa phun một ngụm nước vào mặt hắn.

Cuối cùng vẫn là gian nan nuốt xuống, lại bị sặc, một trận ho dữ dội.

Đúng lúc này, Mạc Thần đi tới, thấy Văn Khê bị sặc nước, gần như là theo bản năng đưa tay vỗ vỗ lưng cậu: "Làm sao vậy? Uống chậm chút."

Giọng điệu này rất dịu dàng... Đồng đội và huấn luyện viên của cậu đều không nhịn được sợ hãi, Trần Úy càng không chịu nổi "hít" một tiếng: "Thật sự là đủ rồi, trên sân trình diễn, dưới sân còn diễn!"

"Được rồi được rồi, khởi động thiết bị đi." Trần Tiêu cho hắn một cái tát "Quản bọn họ ngọt ngào làm gì, ít nhất bọn họ giúp chiến đội lấy được điểm tích lũy, nếu hai người dám rơi xuống đất thành hòm, để cho họ cố gắng kiếm củi ba năm không thiêu nổi một giờ, hai người liền xong rồi!"

"Ai dà đau chết em! Nói bao nhiêu lần rồi, vỗ nhẹ thôi!" Trần Úy không phục trừng mắt nhìn Trần Tiêu một cái, vòng tay ra sau lưng gian nan sờ sờ chỗ bị vỗ đau, sau đó không nói gì nữa, lên sân khởi động thiết bị.

Lúc này, ở màn hình lớn phía trên sân đấu đang hiển thị điểm tích lũy hiện tại của các chiến đội lớn.

Bởi vì trận đấu đầu tiên CLM lấy được nhiều đầu người nhất, xếp hạng cũng đứng đầu, cho nên tổng điểm mà bọn họ đạt được so với vị trí thứ hai cao gấp đôi, hoàn toàn lấy một loại trạng thái nghiền ép, thoạt nhìn làm cho người ta có loại cảm giác áp bách không cách nào vượt qua.

Nhưng bất luận là Trần Úy hay Lăng Sơ Dật, đều biết thứ hạng này chỉ là tạm thời, mấu chốt vẫn là phải xem trận đấu 4vs4 buổi chiều, cùng với sáu ngày thi đấu sau đó.

Quả thật Mạc Thần và Văn Khê mạnh đến thái quá, nhưng CLM có thể giành được quán quân cuối cùng hay không, vẫn phải dựa vào nỗ lực của tất cả mọi người trong toàn đội.

Ngay sau đó, thời gian nghỉ giữa hiệp kết thúc và trận đấu thứ hai bắt đầu.

Mạc Thần và Văn Khê ngồi ở khu vực nghỉ ngơi của tuyển thủ, cùng khán giả xem trận đấu mà Lăng Sơ Dật và Trần Úy tham gia.

Theo quy định thi đấu của giải đấu chuyên nghiệp SGH, cùng một tuyển thủ không được tham gia trận đấu 1vs1 và 2vs2 trong ngày.

Cho nên, nghĩ như thế nào để giành được thắng lợi mỗi trận đấu, Mạc Thần cũng không thể không dựa vào lực lượng của đồng đội.

Hai tay Văn Khê cầm ly nước của mình, uống một ngụm, thừa dịp Lăng Sơ Dật và Trần Úy đều không có ở đây, thử hỏi Mạc Thần: "Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?"

Mạc Thần "Ừ" một tiếng: "Tôi đã sớm nói rồi, vấn đề của anh, chỉ cần là tôi có thể trả lời, tôi đều sẽ tận lực thỏa mãn."

Lại nói những lời như vậy...

Văn Khê bất đắc dĩ thở dài: "Sớm đã muốn hỏi cậu... Rõ ràng cậu muốn giành chức vô địch như vậy, tại sao không chuyển đến chiến đội mạnh hơn một chút, ví dụ như YEY, MQ. Với thực lực của cậu, đi đâu cũng có cơ hội ra đấu chứ?"

Mạc Thần sửng sốt một chút, không có lập tức trả lời.

Có trời mới biết kể từ khi trận chung kết toàn cầu giải đấu chuyên nghiệp lần thứ 15 kết thúc, hắn đã cân nhắc chuyện chuyển nhượng bao lâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm.

"Lúc trước khi thành lập CLM không nghĩ nhiều như vậy." Hắn nói, "Chính là cảm thấy so với gia nhập chiến đội của người khác còn không bằng tự mình xây dựng một cái." Dừng một chút, hắn quyết định nói thật, "Thật ra đã nghĩ đến việc chuyển nhượng, nhưng tính cách của đội trưởng YEY tôi không chịu nổi, phong cách của MQ lại không thích hợp với tôi. Hơn nữa khi đó Trần Tiêu vừa giải nghệ, thực lực của Lam Ngạn còn không có như bây giờ..."

Hắn nói đến một nửa, nhận ra được cái gì đột nhiên dừng lại, một lát sau mới mở miệng một lần nữa: "Lúc đó tôi cảm thấy, không chuyển nhượng cũng có thể lọt vào trận chung kết toàn cầu, cho nên không chuyển. Và khi tôi thực sự muốn chuyển, anh xuất hiện."

Văn Khê sững sờ nghe, nhận ra được những lời này Mạc Thần sẽ không dễ dàng nói với người khác —— có lẽ mình là người đầu tiên biết Mạc Thần từng có ý định chuyển nhượng.

"Tôi thậm chí đã cố gắng đào người từ YEY và MQ." Mạc Thần nói, "Kết quả bọn họ đều cố gắng kéo ngược tôi lại, cuối cùng ai cũng không kéo được ai, tan rã trong không vui."

—— Có cách liên lạc với Lightning và CC, chính là khi đó thêm nhau.

"Ừm." Văn Khê có thể hiểu: "So với chức vô địch, tình cảm giữa đồng đội cũng rất khó dứt bỏ phải không?"

"Đúng vậy..." Mạc Thần phụ họa một tiếng, có chút cảm thán, "Hơn nữa ở một chiến đội lâu, như thế nào cũng sẽ có cảm giác thuộc về rồi. Giống như huấn luyện viên và quản lý, ngay cả khi họ không thể chơi, họ cũng làm việc rất chăm chỉ để giành chức vô địch cho CLM."

"Lời của tôi là chỉ cần có thể cùng cậu thi đấu là được." Đột nhiên, Văn Khê nói một câu: "Cậu ở chiến đội nào, tôi sẽ đi chiến đội đó."

Mạc Thần ngẩn người, không dám tin nhìn về phía cậu.

Tầm mắt Văn Khê chạm đến ánh mắt của hắn, cảm thấy có chút xấu hổ, theo bản năng né tránh một chút: " Nhưng mà mèo con và Trần Úy đều rất tốt, tôi cũng không muốn tách ra với bọn họ —— muốn cùng mọi người đoạt quán quân."

Nghe được những lời này, kinh ngạc trên mặt Mạc Thần phai nhạt, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng: "Sẽ đoạt quán quân." Hắn nói xong, đưa tay sờ sờ đầu Văn Khê.

Tóc Văn Khê rất mềm, sờ lên rất thoải mái...

Nhưng mà hắn sợ Văn Khê không thích bị người ta sờ đầu, cho nên chỉ sờ hai cái vừa đủ liền thu tay, cố gắng tập trung chú ý vào trận đấu.

Không biết Văn Khê sau một lúc ngây người ngắn ngủi, còn chưa thỏa mãn bĩu môi.

Lăng Sơ Dật và Trần Úy chơi 2vs2, tuy gần đây tốn không ít thời gian huấn luyện, nhưng vẫn có chút khó hiểu.

Trần Úy biết trốn không bị quân địch tập trung vây, đồng đội ngã xuống đất cũng có thể trong thời gian ngắn nhất đỡ lên.

Có thể nói nếu là cung cấp y tế, khả năng của hắn là đủ điều kiện.

Mà Lăng Sơ Dật, một khi đánh high sẽ không chú ý đến đồng đội.

Cho nên, thay vì nói 2vs2 của hai người là hợp tác, không bằng nói là Trần Úy đơn phương phối hợp.

Một ván này, vốn hai người định nhảy khu rừng, kết quả phát hiện người nhảy quá nhiều, nên tạm thời chuyển sang khu đô thị.

Nhưng bọn họ vừa nhảy, người của các chiến đội khác cũng liên tiếp nhảy, cuối cùng dẫn đến người nhảy thành phố còn nhiều hơn khu rừng rậm.

Trần Tiêu liếc mắt một cái nhìn ra: "Bị nhắm vào."

Đúng vậy.

Lần này, đừng nói đến các chiến đội khác, ngay cả YEY và MQ cũng nhảy cùng một khu với Lăng Sơ Dật và Trần Úy.

Chẳng những không có ý muốn tránh đi, ngược lại có loại tính toán đuổi gϊếŧ hai người trước mặt mọi người.

Sau trận đấu 1vs1, cả huấn luyện viên YEY và huấn luyện viên MQ đều đưa ra hướng dẫn cho đội của mình: "Điểm số của CLM quá cao, trận 2vs2 phải ngăn họ tiếp tục ghi điểm!"

Vì vậy, mục tiêu chính của YEY và MQ là tiêu diệt CLM.

[Ý? Có rất nhiều người nhảy khu vực thành phố!] Bình luận viên Thỏ Kỷ không dám tin nói, rất nhanh đoán được ý nghĩ của các chiến đội lớn, [Xem ra là điểm tích lũy của CLM quá cao, một ván này trở thành mục tiêu của mọi người... Á, mèo con đã bị hạ gục!]

Lăng Sơ Dật vừa đáp xuống đất đã bị người từ xa bắn một phát nổ đầu.

Hắn nhanh chóng nhìn thông báo nhắc nhở, người nổ đầu hắn chính là FFJ Phó Phi Tiệp của chiến đội MQ.

"Đi thôi! Tìm một chỗ để trốn!" Trần Úy dùng tốc độ nhanh nhất cứu hắn lên, cứu xong thì lật từ trên nóc nhà xuống, bò dọc theo đường ống, chui vào cửa sổ trên cùng trước khi bị người nhắm bắn vỡ đầu.

Lăng Sơ Dật theo hắn trèo xuống nóc nhà, nhưng mà, người còn đang bò trên đường ống, lại bị bắn hai phát, giáp không còn, lượng máu cũng thiếu chút nữa tiến vào trạng thái ngã xuống đất.

Trần Úy: "Nhanh nhanh nhanh nhanh!"

Lăng Sơ Dật: "Cái ĐM, tôi cũng muốn lắm!"

Lăng Sơ Dật tung người nhảy vào cửa sổ, nhưng lại trúng một phát của Phó Phi Tiệp, vừa mới vào cửa sổ đã ngã xuống đất.

Trần Úy lại một lần nữa đỡ hắn dậy: "Đi, xuống tầng bắn nhau đi!"



Lăng Sơ Dật: "Cho hắn ăn choáng!"

Hai người thoát chết trong gang tấc, sau khi dùng thuốc bổ sung đầy máu, một người khiêng một khẩu súng đột kích đi xuống cầu thang.

Kết quả lúc đi qua tầng năm, một viên đạn xuyên qua cửa sổ, một phát nổ đầu bắn Lăng Sơ Dật ngã xuống đất, ngay sau đó lại một phát, trực tiếp kết liễu Lăng Sơ Dật.

[Hệ thống] YEY-Thunder đã hạ gục CLM-Cat bằng súng bắn tỉa.

[Hệ thống] YEY-Tornado đã gϊếŧ CLM-Cat bằng súng bắn tỉa.

Trên màn hình Lăng Sơ Dật xuất hiện dòng chữ "Bạn đã chết trận".

Hắn sững sờ nhìn, không cách nào tin được mình cứ như vậy mà chết.

A Dịch: [Hai khẩu súng bắn tỉa của chiến đội YEY hợp lực để gϊếŧ mèo con của CLM! Xem như báo thù cho đội trưởng bị Momo gϊếŧ chết!]

Thỏ Kỷ: [Khoảng cách giữa hai người và mèo con vượt quá 400 mét, như vậy có thể bắn trúng, thực sự quá lợi hại!]

Khán giả tại sân đấu lại kêu một trận, Văn Khê nổi cả da gà.

Cậu sững sờ cúi đầu, kéo tay áo lên nhìn cánh tay mình.

Nổi da gà rất nhanh đã biến mất, nhưng cái loại cảm giác không rét mà run này vẫn dừng lại ở trong đầu cậu —— thật mạnh!

Khi thi đấu huấn luyện 4vs4, bọn họ không chỉ một lần rơi vào tay YEY, nhưng hiện tại ngồi ở bên ngoài xem chiến đấu, cảm giác hoàn toàn khác.

Văn Khê không biết người khác xem cậu với Mạc Thần thi đấu có phải cũng có loại cảm giác này hay không —— Mạnh đến thái quá, mạnh đến mức khiến người ta sinh lòng sợ hãi.

Mạc Thần không nhịn được "Chậc" một tiếng: "Quả nhiên để mèo con với Trần Úy chơi 2vs2 vẫn quá miễn cưỡng."

Văn Khê nhìn về phía hắn, chớp chớp mắt.

Cảm nhận được tầm mắt của cậu, Mạc Thần quay đầu lại nhìn cậu, sau đó theo bản năng nói chậm lại: "Muốn điều chỉnh cũng chỉ có thể điều chỉnh đội hình ngày mai... Không sao đâu, đừng nghĩ nhiều, trận đấu chiều nay sẽ diễn ra tốt đẹp."

Văn Khê "Ừ" một tiếng, nghĩ thầm —— cho nên ngày mai sẽ là cậu với Mạc Thần đánh 2vs2, Lăng Sơ Dật với Trần Úy chơi 1vs1 sao?

Cuộc đua 2vs2 vẫn tiếp tục.

Bởi vì Lăng Sơ Dật chết trận, chiến lực của CLM bị tổn hại nghiêm trọng.

Năng lực đột kích của Trần Úy còn đang luyện, một mình không dám xông ra ngoài, nhưng ở lại trong nhà cũng chết, bò ra ngoài cửa sổ cũng chết, trong lúc nhất thời có chút tuyệt vọng.

Điều này xảy ra mỗi lần.

Khi đến trận đấu chính thức, tất cả mọi người sẽ đến vây hãm họ.

Trước khi Văn Khê gia nhập đội, CLM vẫn là Mạc Thần với Lăng Sơ Dật đánh 1vs1, Trần Úy và Lam Ngạn chơi 2vs2.

Mỗi một lần, Mạc Thần đều phát huy xuất sắc ở nội dung 1vs1, cũng có nghĩa là Trần Úy và Lam Ngạn sẽ bị người ta ngược đãi trong trận đấu 2vs2.

Đối với việc này, cho tới bây giờ Lam Ngạn chưa từng nói qua cái gì, nhưng Trần Úy có thể cảm giác được sự tự tin với ý chí của hắn hết lần này đến lần khác đi tới sụp đổ, mà chính Trần Úy cũng bởi vậy càng ngày càng bó tay bó chân, càng ngày càng không dám mạo hiểm, tình nguyện trơ mắt nhìn đầu người bị người cướp cũng không muốn rời khỏi nơi ẩn náu đi tranh thủ một chút.

Thế nhưng, thật vất vả mới có được đồng đội lớn mạnh như Văn Khê, thật vất vả mới có được điểm tích lũy cao như vậy ở nội bộ, Trần Úy không muốn chơi "cẩu thả", hiện tại hắn muốn vì CLM làm chút gì đó, muốn một hơi lấy được quán quân!

"Mẹ kiếp!" Hắn mắng một câu, nghe được tiếng bước chân, biết có người ý đồ lên tầng chặn hắn, quyết đoán ném hai quả lựu đạn xuống dưới tầng.

Sau hai tiếng nổ ầm, một gợi ý gϊếŧ chết xuất hiện trên màn hình của hắn, cùng với góc trên bên phải màn hình của tất cả tuyển thủ.

—— Thành công nổ chết một người!

"Được nha anh cẩu! Tiếp tục đi!" Lăng Sơ Dật đã chết trận nên cái gì cũng không làm được, chỉ có thể cổ vũ cho Trần Úy, "Có thể lấy mấy cái đầu đấy!"

Trần Úy: "Nói nhảm ít thôi? Cậu im lặng chút đi, tôi không thể nghe thấy âm thanh."

Lăng Sơ Dật: "Được."

Lăng Sơ Dật đáp lại, không nói nữa, Trần Úy liếm hòm của hắn, sau khi lấy ít lựu đạn, thấy có người xông lên, lại ném mấy quả xuống.

Lựu đạn hạ gục một người, một người khác cứng rắn xông lên, khiêng súng đột kích cho Trần Úy một trận tập kích!

Trần Úy nhận ra không hạ gục được đối phương, quyết đoán lấy súng đột kích, dũng cảm bắn đọ súng với đối phương, sau một trận đột kích, hắn chỉ còn lại máu tàn thành công gϊếŧ chết đối phương, nhưng chính mình cũng ngã xuống đất, không thể không sử dụng băng đít.

Mà lúc này, người bị hắn nổ tung kia đã cứu mình lên, xông lên tặng cho gáy hắn một viên đạn!

[Hệ thống] Bạn đã chết trận.

Đến lúc này, chiến đội CLM bị diệt.

[Thật đáng tiếc! Mèo con của CLM với Windy chỉ lấy 2 cái đầu và rời đi trong tiếc nuối.] Thỏ Kỷ bình luận, [Mà bên kia, hai chiến đội YEY và MQ đều phát huy không tệ, nhất là Phó Phi Tiệp của MQ, trên tay đã có sáu đầu người rồi!]

[Thunder và Tornado của YEY cũng phối hợp tốt!] A Dịch nói, [Xem ra quán quân của trận 2vs2 sẽ rơi vào hai chiến đội này!]

Sau đó bình luận viên lại nói cái gì, Văn Khê không chú ý nghe, lúc này cậu rất lo lắng cho Lăng Sơ Dật với Trần Úy: "Bị nhắm vào thật thảm..."

Mạc Thần "Ừ" một tiếng.

Văn Khê: "Hoàn toàn khác so với lúc huấn luyện..."

Mạc Thần: "Dù sao lúc thi đấu huấn luyện ít người, chúng ta cùng bọn họ ra sân, lửa nóng đều tập trung về phía chúng ta."

"Phải làm sao bây giờ?" Văn Khê nhíu mày.

Bọn họ giành được điểm cao ở nội dung 1vs1, nhưng trận 2vs2 có thể đứng cuối bảng xếp hạng, hai trận đấu cộng lại có thể không bằng YEY và MQ.

Xem ra chỉ có thể quyết định thắng bại ở trận 4vs4.

Nhưng Lăng Sơ Dật và Trần Úy bị ngược đãi thảm hại như vậy trong trận đấu 2vs2, cũng không biết có ảnh hưởng đến phát huy của bọn họ trong trận 4vs4 hay không.

Trước kia khi Văn Khê chưa gia nhập CLM, xem trận đấu của CLM, ánh mắt toàn bộ tập trung vào Mạc Thần, chỉ cảm thấy đồng đội của Mạc Thần đều yếu, hoàn toàn không cùng trình độ với Mạc Thần.

Nhưng thực tế gia nhập CLM, quen thuộc với Lăng Sơ Dật, Trần Úy, sau khi biết ưu thế và nhược điểm của mỗi người bọn họ khác ở nơi nào, Văn Khê có thể nhìn thấy càng nhiều thứ.

Thì ra đều là chiến thuật.

Hiện tại Lăng Sơ Dật và Trần Úy so với phẫn nộ bị vây chặn thì áy náy là cảm giác mãnh liệt hơn.

Bọn họ cảm thấy rất có lỗi với Mạc Thần và Văn Khê.

Tuy nhiên, mọi thứ đã đến nước này, họ chỉ có thể chấp nhận kết quả, sau đó trong thời gian ngắn nhất điều chỉnh trạng thái trở lại, chuẩn bị tốt cho trận 4vs4 buổi chiều.

Sau khi hai tay súng bắn tỉa của chiến đội YEY hợp lực gϊếŧ chết SD của MQ, quyết định rời khỏi khu đô thị, thu hoạch một làn sóng đầu người ở khu thảo nguyên gần đó.

Phó Phi Tiệp của MQ không đuổi theo, mà là lấy xong đầu người có thể lấy trong khu đô thị, đi đến khu rừng ở một phía khác.

Mãi cho đến vòng thứ năm hai đội mới gặp lại nhau, cuối cùng YEY diệt MQ trước, sau đó ở vòng thứ sáu gϊếŧ chết tất cả mọi người ngoại trừ bọn họ, lấy trạng thái mãn nhãn giành được vị trí đầu tiên trong vòng thi đấu 2vs2.



Điểm mà YEY nhận được ở nội dung 2vs2 chỉ thấp hơn vài điểm mà CLM nhận được ở nội dung 1vs1, nhưng điểm mà họ nhận được ở nội dung 2vs2 cao hơn nhiều so với điểm mà CLM nhận được ở trận 2vs2.

Vì vậy, cuối cùng xuất hiện trên màn hình lớn là bảng xếp hạng tổng số điểm cho thấy YEY chống lại CLM để giành vị trí đầu tiên, thứ hai là CLM, và xếp hạng thứ ba là MQ chỉ có một vài khoảng cách.

Sau khi thi đấu 2vs2 kết thúc, Lăng Sơ Dật và Trần Úy ủ rũ trở về khu vực nghỉ ngơi của tuyển thủ.

Trước kia bọn họ đánh thành bộ dáng ma chê quỷ hờn này, có lẽ Mạc Thần sẽ không mắng bọn họ, nhưng tuyệt đối là xoay người rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng không cho.

Cho nên căn bản huấn luyện viên Trần Tiêu không trông cậy vào Mạc Thần sẽ an ủi bọn họ, vỗ vỗ vai hai người: "Là tôi không tốt, tôi không nên nói trước cho các cậu trước khi lên sân. Không có việc gì, không sao đâu, trận đấu buổi chiều sẽ diễn ra tốt đẹp."

Trần Úy "Ừ" một tiếng —— trận đấu năm ngoái cũng như vậy, hắn đã quen rồi.

Mặc dù Lăng Sơ Dật nhiều lần rơi xuống đất thành hòm, nhưng thế nào cũng không quen được, trong lòng tự nhủ đừng để ý, nhưng vẫn khóc lóc thảm thiết.

Hai người đều không dám nhìn biểu cảm của Mạc Thần.

Nhưng mà, ngay khi bọn họ cố gắng tự an ủi mình, Mạc Thần thản nhiên mở miệng: "Cúi đầu cái gì? Không phải là thua trận 2vs2 à? Trận 4vs4 lật kèo là được."

"Á?" Lăng Sơ Dật không dám tin ngẩng đầu, cùng Mạc Thần nhìn nhau, cho rằng mình nghe nhầm.

Trần Úy cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mạc Thần.

"Nhìn cái gì?" Mạc Thần không thích bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, cho nên theo bản năng trả lời một câu như vậy, nhưng không đợi hai người đáp lại, đã nhận ra giọng điệu không ổn "Tôi sẽ ngẫm lại làm sao phân chia chiến lực hợp lý hơn một chút, về phần hiện tại, cái gì cũng đừng nghĩ, trước đi ăn cơm đã."

Những lời này của hắn, tương đương với việc ôm hết một phần trách nhiệm của Lăng Sơ Dật và Trần Úy rơi xuống đất thành hòm lên người mình.

Vốn Lăng Sơ Dật và Trần Úy đã rất áy náy, lúc này càng áy náy.

"Thật xin lỗi..." Lăng Sơ Dật nói xong, ánh mắt đột nhiên ướŧ áŧ, "Đội trưởng, thật xin lỗi, buổi chiều tôi sẽ đánh thật tốt! Tuyệt đối sẽ không rơi xuống đất thành hòm nữa!"

Chỉ là không rơi xuống đất thành hòm, yêu cầu này cũng quá thấp đi...

Mạc Thần làu bàu ở trong lòng, nhưng ngoài miệng cái gì cũng không nói.

"Tôi cũng sẽ cố gắng!" Ngược lại Trần Úy không khóc theo Lăng Sơ Dật, nhưng hiện tại tâm trạng của hắn quay cuồng rất lợi hại, có loại cảm giác nói không nên lời.

Bọn họ thua trận đấu chỉ có thể tự phỉ nhổ, cảm thấy mình không xứng làm đồng đội của Mạc Thần, cho tới bây giờ chưa từng muốn dựa vào Mạc Thần, cũng không dám làm như vậy.

Nhưng giờ khắc này, bọn họ có thể cảm nhận được Mạc Thần làm đội trưởng cho bọn họ sức mạnh, có thể cảm giác được áp lực trên người mình rời đi và giảm bớt.

Ai đó cùng họ gánh vác thất bại, hỗ trợ thất bại của họ tiếp tục di chuyển về phía trước, để theo đuổi thành công.

Văn Khê cười cười.

Tuy bọn họ không thể duy trì thứ hạng đầu tiên, nhưng cảm giác cũng không tồi khi ở một chiến đội như vậy?

"Ừm, không sao, còn thi đấu 4vs4 nữa. Trận 4vs4 có tôi với Mạc Thần." Văn Khê nói xong, cũng học theo cách an ủi người khác của Trần Tiêu, vỗ vỗ vai hai người, "Cố lên! Cùng nhau cố gắng!"

"Ô Oa ——"

Văn Khê không nói những lời này còn đỡ, cậu vừa nói, cảm xúc của Lăng Sơ Dật đã sụp đổ ngay tại chỗ, ôm lấy Văn Khê, vùi mặt vào trong ngực cậu khóc lớn.

Vẻ mặt Văn Khê mê man, mặt Mạc Thần thì đen xì!

"Chậc, phiền chết rồi." Mạc Thần túm lấy cổ áo Lăng Sơ Dật kéo người ra, "Khóc cái gì? Để mắt sưng lên thì làm sao chơi game! Có sức khóc thì chắc không đói đâu, cậu tiếp tục ở đây khóc, chúng tôi đi ăn cơm."

"Phụt..." Trần Úy cười, "Đội trưởng là không quen nhìn vợ bị người ta ôm chứ gì?"

Vừa nói xong đã bị Mạc Thần lạnh lùng trừng một cái.

Nhưng mà lần này, Trần Úy chẳng những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn có loại cảm giác vui sướng khi người gặp họa: "Xem ra nói trúng rồi."

Mạc Thần lười để ý tới hắn, tiện tay đẩy Lăng Sơ Dật về phía quản lý Liễu Vĩ Triết, sau đó kéo tay Văn Khê rời đi.

"Á?" Văn Khê còn có chút mê man, lại mặc cho hắn kéo ra một khoảng.

Trần Tiêu bất đắc dĩ cười cười, đuổi theo cùng Trần Úy.

Liễu Vĩ Triết ôm Lăng Sơ Dật trợn trắng mắt —— đừng thấy hắn mặc đồ nữ thì coi hắn như mẹ được không?

Nhưng mà, cúi đầu nhìn Lăng Sơ Dật trong ngực, trái tim hắn lập tức mềm nhũn, bất đắc dĩ thở dài, rất thuận tay sờ đầu Lăng Sơ Dật: "Tâm trạng ổn định chưa? Nếu chưa thì tôi sẽ ngồi với cậu một chút rồi đi."

"Được..." Lăng Sơ Dật vừa nức nở vừa nói.

Vì thế, đám người Mạc Thần bước vào nhà hàng trước, Lăng Sơ Dật và Liễu Vĩ Triết qua mười mấy phút mới tới.

Thời gian họ đến vừa đủ, các món ăn đã được mang lên.

Trần Úy nhìn Lăng Sơ Dật ngồi xuống bên cạnh, đưa tay nhéo nhéo mặt hắn: "Đã lớn tướng còn khóc, xấu hổ hay không?"

Lăng Sơ Dật tát tay hắn ra, hừ một tiếng: "Phiền chết rồi."

Liễu Vĩ Triết cũng trừng mắt nhìn Trần Úy một cái, rõ ràng là một trạng thái bảo vệ con trai cưng.

Trần Úy là lần đầu tiên bị quản lý trừng mắt, sửng sốt một chút mới thu tay lại, không hiểu sao cảm thấy có chút xấu hổ, giơ tay sờ sờ mũi.

Tuy nhiên, hắn vừa thu hồi tầm mắt không lâu, khoé mắt đã thấy mái tóc vàng chói lọi, lộ ra biểu cảm không dám tin: "Mẹ kiếp!"

Thấy phản ứng của hắn lớn như vậy, mọi người theo bản năng nhìn theo tầm mắt hắn, cũng không tốn chút sức lực nhìn thấy mái tóc vàng kia.

Một chàng trai tóc vàng cao không khác Lăng Sơ Dật lắm dẫn đầu một đám người cao lớn bước vào nhà hàng, không hiểu sao lại có loại cảm giác vào đập quán —— Nếu bọn họ không mặc đồng phục chiến đội.

Nghe được tiếng "Mẹ kiếp" kia của Trần Úy, chàng trai tóc vàng theo bản năng chuyển tầm mắt về phía hắn, không có phản ứng gì.

Nhưng mà, sau khi hắn rời tầm mắt đến trên mặt Mạc Thần, nổ tung tại chỗ, giơ tay chỉ thẳng Mạc Thần: "Đồ lưu manh! Sao cậu lại ở đây?"

"Gần đó chỉ có mấy nhà hàng này, gặp trúng không phải rất bình thường à?" Mạc Thần dùng một loại ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ trả lời, sau đó giới thiệu cho Văn Khê, "Hắn là Lightning."

Văn Khê: Ý?! Thế mà chàng trai này là Lightning! So với trong tưởng tượng của cậu trẻ hơn rất nhiều...

Gần như đồng thời, Lightning cũng chú ý tới Văn Khê, sau khi sửng sốt một chút, đột nhiên nở nụ cười, lộ ra răng nanh nhỏ của hắn: "Văn Khê! Tôi đã xem livestream của cậu á ~ cung của cậu thật sự rất tuyệt! Chưa từng thấy ai có thể dùng cung lợi hại như vậy! Đồ nữ của cậu cũng đẹp! Chỉ cần không nói lời nào hoàn toàn không nhìn ra là một người đàn ông!"

Nghe được những lời này, hai tiếng "Phụt – phụt ——", Trần Tiêu và Lăng Sơ Dật đang uống nước, phun hết một ngụm vừa uống tại chỗ.

Văn Khê không dám tin mở to hai mắt —— ĐM! Nghe tôi giải thích.

.....????????????????????????????????.....

•Nay xem đá bóng thua hơi cayy ???? Nhưng vẫn bonus cho thêm chương nữa nèe.

26/12/2021

#NTT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau