Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 56

Trước Sau
"Không phải, mọi người đừng hiểu nhầm! Tôi không thích đồ nữ, chỉ livestream một lần, chỉ một lần!"

Tuy Văn Khê không phản cảm việc mặc đồ nữ, nhưng chuyện mình mặc đồ nữ bị người bên cạnh biết, vẫn có loại cảm giác xấu hổ.

Cậu liều mạng muốn giải thích rõ ràng: "Là tôi cược thua với streamer khác, bất đắc dĩ mới mặc!"

Tuy nhiên, dường như đồng đội của cậu không quan tâm đến lý do cậu mặc đồ nữ, mà sự chú ý của họ là ...

Trần Úy: "ĐM, thế mà cậu mặc đồ nữ! Có ảnh không? Tôi muốn xem ảnh!"

Lăng Sơ Dật: "Giao ảnh chụp ra! Không giao ảnh mặc đồ nữ đều là đùa giỡn lưu manh!"

Liễu Vĩ Triết mỗi ngày "đùa giỡn lưu manh": "... A, bây giờ ngược lại có tinh thần nhỉ?"

Trần Tiêu nhíu mày, cũng có chút kinh ngạc.

Hắn biết Văn Khê là streamer game, không bằng nói mọi người ở đây đều biết, thậm chí còn xem qua video clip cậu livestream.

Thế nhưng, căn bản bọn họ xem là video Văn Khê dùng cung tàn sát tứ phương, thật đúng là không biết cậu đã từng livestream đồ nữ.

Lightning thấy mọi người CLM cũng không biết, kinh ngạc xong có chút hưng phấn, kéo ghế ngồi xuống giữa Trần Úy và Lăng Sơ Dật: "Tôi có ảnh đồ nữ của cậu ấy nha! Cho mọi người xem!"

Lăng Sơ Dật và Trần Úy: Á à!

Đồng đội của Lightning: .....

Đội trưởng nhà mình cứ như vậy chạy đến bàn cơm của quân địch nói về đồ nữ của quân địch?!

N người của YEY với khuôn mặt ngây thơ.

"Quên đi, đừng để ý tới cậu ấy, chúng ta trước cứ tìm chỗ ngồi đã." Huấn luyện viên chiến đội YEY nói xong, dẫn mọi người rời xa CLM cùng với đội trưởng nhà mình, tùy ý tìm chỗ trống ngồi xuống.

Mà bên này, Trần Úy và Lăng Sơ Dật nhìn ảnh đồ nữ của Văn Khê mà kinh ngạc liên tục.

Trần Úy: "ĐM, có chút đẹp!"

Lăng Sơ Dật: "Không phải chỉ một chút đẹp đâu!"

Tia chớp: "Đúng không? Đúng không?"

Trần Úy: "Xong rồi, sao tôi thấy có chút rung động thế này?!"

Văn Khê: ???

Văn Khê đoán mình chưa từng chụp ảnh kiểu này mà? Cái gọi là ảnh của Lightning sẽ không phải là ảnh chụp màn hình trực tiếp hoặc gì chứ?

Cậu càng nghĩ càng tò mò, không nhịn được kéo ghế dựa về phía sau, tiến đến phía sau ba người liếc mắt nhìn, không nghĩ tới đụng phải một cái đầu khác.

Cậu nghi ngờ nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt của quản lý Liễu Vĩ Triết, nhìn nhau không nói gì.

Liễu Vĩ Triết thề, hắn chỉ tò mò, không ghen tị, thật đấy!

Nhưng mà, không thể không thừa nhận, Thật sự Văn Khê mặc đồ nữ rất đẹp.

Tuy cái gọi là ảnh chụp màn hình livestream đã được xử lý, nhưng cũng không che khuất được cảm giác kinh diễm của Văn Khê.

Hết lần này tới lần khác Trần Tiêu mắng một câu: "Một tấm ảnh đồ nữ mà thôi, kích động mấy người như vậy... Chiến đội chúng ta cũng không phải không có đại thần đồ nữ."

"Cái đó không giống nhau! Chị Liễu là chị Liễu, Khê Khê là thiên thần! "Trần Úy đã mất đi lý trí, "Sức hấp dẫn của đồ nữ chính là ở sự tươi đẹp vừa chớm nở, bởi vì không thường xuyên mặc mà có vẻ trân quý, bởi vì trân quý mà có vẻ càng thêm tươi đẹp!"

"Lộn xộn cái gì..." Trần Tiêu không tin tà, đứng dậy đi về phía mấy người.

Lightning thấy hắn cũng muốn xem, hào phóng đưa điện thoại di động của mình cho hắn. Nhưng mà, không đợi Trần Tiêu nhìn nhiều lần, điện thoại di động của Lightning đã bị người ta cướp đi.

"Hả?" Lightning sửng sốt một chút, hai giây sau mới phản ứng được điện thoại của mình bị cướp, theo bản năng quay đầu —— là Mạc Thần.

Mặt Mạc Thần không chút thay đổi nhìn chằm chằm đồ nữ Văn Khê mặc một lát, ấn vào ảnh chụp để xóa, sau đó ném điện thoại trả cho Lightning.

Lightning nhanh tay lẹ mắt nhận lấy điện thoại của mình, thấy ảnh bị xóa, ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha ha! Cậu muốn xóa ảnh của tôi? Thật ngây thơ! Cậu có biết tôi có thể phục hồi nó từ thùng rác không!"

Mạc Thần "chậc" một tiếng —— Quên mất.

Lightning lại làm mặt quỷ với Mạc Thần, vui vẻ tạm biệt mọi người CLM, chạy về phía chiến đội của mình.

Mọi người CLM nhao nhao trở lại chỗ ngồi của mình, nhưng trong đầu tất cả đều là ảnh của Văn Khê, thế nào cũng không thể xua đi được.

Trần Úy: "Nói thật chứ Khê Khê, nếu cậu là nữ, cho dù tôi bị đội trưởng đập chết cũng phải thổ lộ với cậu!"

Lăng Sơ Dật: "Thật sự đẹp! Tôi tuyên bố sau này anh sẽ là hoa khôi của đội chúng ta!"

Văn Khê: "... Ài, đủ rồi."

Hiện tại cậu nghiêm túc nghi ngờ Lightning là cố ý tới quấy rối tinh thần các chiến binh.

Cậu cố gắng chuyển chủ đề: "Tóc Lightning là nhuộm hả?"

"Đúng rồi." Trần Úy chuyển thành công.

"Còn rất đẹp, tôi có nên đi nhuộm một cái hay không?" Lăng Sơ Dật bị rời chú ý thành công.

"Đẹp? Thẩm mỹ của cậu kiểu gì vậy?" Liễu Vĩ Triết bị chuyển chú ý thành công.

Tuy nhiên, sau một thời gian ngắn sửng sốt, huấn luyện viên Trần Tiêu đột nhiên vỗ bàn: "Tôi cứ nghĩ tại sao nó quen như vậy!"

Hắn nhìn về phía Mạc Thần, "Ngày đó cậu xem livestream của Văn Khê phải không? Cho nên vợ trong miệng cậu thật ra là Văn Khê?!"

Mạc Thần:...

Văn Khê:?!

Những người khác: !!!

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Nhưng mà Văn Khê không nói lời nào là bởi vì khiếp sợ, những người khác không nói lời nào thuần túy là muốn nghe Mạc Thần trả lời, sau đó thấy mặt Mạc Thần đen xì, càng không dám nói, bầu không khí nhất thời trở nên có chút quỷ dị.

Vốn Trần Tiêu không cảm thấy gì, nghĩ đến liền nói, tuyệt đối không nghĩ tới sau khi nói ra sẽ là bầu không khí này.

Hắn đoán Mạc Thần và Văn Khê đều lên mạng "tuyên bố", Trần Úy với Lăng Sơ Dật cũng luôn gọi "vợ đội trưởng" cũng không thấy Mạc Thần phản bác qua, sao bây giờ hắn chỉ nói đến chính miệng Mạc Thần thừa nhận Văn Khê là vợ hắn, phản ứng của mọi người lại như vậy?

Mặt Mạc Thần không chút thay đổi nhìn Trần Tiêu, lúc này thật sự là thừa nhận cũng không được, không thừa nhận cũng không được, có chút xấu hổ.

Nhưng hắn luôn khinh miệt nói dối và giải thích, cho nên cuối cùng hắn đã thừa nhận một cách hời hợt: "Đúng vậy, thì làm sao?" Sau đó tự ăn một miếng rau, "Có vẻ như mấy người không đói."

"Đói chứ!" Trần Úy cảm thấy bầu không khí không đúng, vội vàng gắp một miếng thức ăn theo, "Ăn đi ăn đi! Anh, rót cho em một cốc coca!"

"Uống ít đồ uống có ga thôi!" Trần Tiêu trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng vẫn nhận cốc giúp hắn rót.

Vẻ mặt Văn Khê vô tội đưa cốc qua, Trần Tiêu không khỏi bật cười, thuận tay giúp cậu rót một cốc.

Sau đó Văn Khê vừa uống coca vừa sửa sang lại suy nghĩ —— Chuyện gì nhỉ? Lúc Mạc Thần xem cậu livestream nói cậu là vợ của mình?

Quả nhiên Mạc Thần đối với cậu...

Văn Khê thật cẩn thận nghiêng đầu liếc Mạc Thần một cái, chỉ thấy Mạc Thần bình tĩnh tự nhiên ăn thức ăn, bộ dáng như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Văn Khê thu hồi tầm mắt, nói không nên lời trong lòng có cảm giác gì.



Có chút hạnh phúc, chút mong đợi, và một chút buồn bã.

Cũng đã đắp chăn rồi ngủ trên cùng một giường, mặc dù không làm gì cả... Không, Mạc Thần thừa dịp cậu "ngủ" hôn trộm cậu!

Không đúng, lúc trước còn tặng nhẫn?

Văn Khê tự giác giơ tay lên, cách quần áo sờ sờ chiếc nhẫn đeo trên cổ mình, một trận ngẩn người —— Chắc là Mạc Thần thích cậu à? Chắc là loại thích mà cậu nghĩ phải không?

Vậy, hắn sẽ thổ lộ?

Hay là nói, đang chờ cậu thổ lộ?

Kỳ thật Văn Khê rất hưởng thụ quan hệ hiện tại của mình và Mạc Thần —— loại cảm giác này không phải người yêu nhưng lại giống người yêu.

Nhưng du͙ƈ vọиɠ của con người là vô tận, Văn Khê cũng là người, cho nên tuy cậu thỏa mãn với trạng thái hiện tại, vẫn sẽ theo bản năng muốn nhiều hơn.

Nhưng đồng thời cậu cũng biết, giải đấu mùa xuân rất quan trọng.

Điểm tích lũy của một chiến đội trong các giải đấu mùa xuân và mùa hè có tác dụng gia tăng tổng số điểm cuối cùng của vòng tuyển chọn trong nước.

Điều đó có nghĩa là, nếu điểm số thu được trong giải xuân và giải hè đủ cao, ngay cả khi không thể giành được vị trí thứ hai trong tuyển chọn trong nước, cũng có thể cứu được top 2.

Ngược lại, nếu giải xuân và giải hè không chơi tốt, sau đó, ngay cả khi giành vị trí á quân trong tuyển chọn trong nước, cũng có thể phải đối mặt với loại bỏ.

Trừ khi họ có thể đảm bảo họ sẽ giành chiến thắng trong các cuộc thi tuyển chọn trong nước - Nhà vô địch được đề cử của giải đấu tuyển chọn quốc gia SGH không bị ảnh hưởng bởi giải xuân và giải hè.

Năm ngoái, CLM đã gây thất vọng lớn trong các giải đấu mùa xuân và mùa hè, ngược lại thành tích tuyển chọn trong nước khá tốt, ít nhất là ở vị trí thứ ba.

Nhưng chiến đội có thể thăng hạng toàn cầu, mỗi quốc gia nhiều nhất chỉ hai đội, cho nên, đối với CLM muốn giành chức vô địch ở giải đấu toàn cầu mà nói, "thứ ba" này cũng không khác gì "đứng cuối".

Năm nay, bọn họ ôm niềm tin nhất định phải giành chức vô địch chung kết toàn cầu, vì thế, bọn họ phải tiến vào vòng thi đấu toàn cầu, cũng phải đạt điểm cao trong giải xuân.

Văn Khê biết tầm quan trọng của giải đấu mùa xuân, không muốn khi chơi một trận đấu quan trọng như vậy, khiến mình và Mạc Thần phân tâm.

Cho nên, cậu không đoán được ý nghĩ của Mạc Thần, cũng sẽ không hành động ở trong giải đấu.

Chờ đánh xong giải xuân thì ngẫm lại làm sao tiến thêm một bước với Mạc Thần đi.

Nghĩ như vậy, khóe môi Văn Khê giương lên, vui vẻ ăn đồ ăn.

Dùng xong bữa trưa trở lại địa điểm thi đấu, mọi người đều tìm chỗ chợp mắt một lát.

Nửa giờ trước khi trận đấu bắt đầu, quản lý đánh thức tất cả mọi người dậy, huấn luyện viên bố trí chiến thuật đơn giản.

Trần Tiêu: "Để phòng ngừa bị người ta vây chặn giống như thi đấu 2vs2, ván này chúng ta nhảy muộn một chút."

Nhưng Mạc Thần có suy nghĩ khác: "Không cần, có tôi và Văn Khê, bị vây chặn cũng không sợ. Dù sao giữa mỗi chiến đội đều có quan hệ cạnh tranh, dù bọn họ lấy mục tiêu là chúng ta, khi gặp nhau cũng sẽ không nương tay, nếu không chính là lén thông đồng, vi phạm quy tắc thi đấu."

"Cũng có lý." Trần Tiêu đáp lại, "Nhưng mà, hiện tại chúng ta chơi 4vs4 gặp YEY với MQ vẫn cần chút cố gắng, cứ tận lực không nhảy cùng một chỗ với bọn họ."

"Ừm, cái này tôi biết." Mạc Thần đáp ứng.

CLM của họ đã thực sự mạnh hơn rất nhiều sau khi Văn Khê gia nhập, nhưng YEY và MQ cũng đã cải thiện.

Lúc thi đấu huấn luyện Mạc Thần đã phát hiện —— hai tay súng bắn tỉa của YEY phối hợp càng ngày càng ăn ý, toàn bộ kỹ thuật của thành viên MQ đều tăng lên.

Cả hai đội đều trở nên khá khó nhằn.

Càng không cần phải nói đến bọn họ còn ẩn giấu một phần thực lực.

Thi đấu huấn luyện là tồn tại để phát hiện vấn đề và thử nghiệm chiến thuật mới, nói là diễn tập trước trận đấu chính thức, thật ra giống như một sân thí nghiệm —— không có chiến đội nào sẽ giao hết lá bài trong lúc huấn luyện ra, nghiêm túc chiến đấu cao thấp.

Cho nên, ý nghĩ thi đấu huấn luyện lấy điểm cao thì cho rằng trận đấu chính thức cũng nhất định có thể thắng là rất ngu xuẩn.

Thất bại ở nội dung 2vs2 là bài học tốt nhất.

Các chiến đội lớn vây chặn cũng tốt, sự phối hợp giữa hai tay súng bắn tỉa của chiến đội YEY cũng tốt, còn có năng lực bắn tỉa của tay súng Phó Phi Tiệp của chiến đội MQ, đều hoàn toàn khác biệt với tình huống mà lúc huấn luyện hiện ra.

Nhưng không sao đâu.

"Quân địch rất mạnh, chúng ta cũng không kém." Mạc Thần đeo tai nghe, nói với đồng đội của mình một câu như vậy, "Đừng xem thường quân địch, nhưng cũng đừng xem thường bản thân, thả lỏng một chút, nghe tôi chỉ huy làm tốt việc mình nên làm là được."

"Đã rõ!" Lăng Sơ Dật dùng sức đáp một tiếng.

Hắn thi 2vs2 rơi xuống đất thành hòm, thi đấu 4vs4 nói cái gì cũng phải vì mình tranh tài một chút, giúp chiến đội lấy về điểm tích lũy đã mất!

Trần Úy cũng kiên định đáp lại: "Tôi sẽ cố gắng!"

Tuy nhiên, câu tiếp theo của Mạc Thần: "Văn Khê, khẩn trương à?"

Văn Khê: "Không sao."

Mạc Thần: "Đừng khẩn trương, có tôi."

Văn Khê cười một tiếng: "Được ~"

Trần Úy và Lăng Sơ Dật: ...

Sức lực trong nháy mắt không còn, thậm chí có chút muốn nổ đầu chó của đồng đội.

[Chào mừng trở lại giải đấu mùa xuân lần thứ 17, tôi là bình luận viên Thỏ Kỷ ~]

[Tôi là bình luận viên A Dịch!]

[Trận đấu buổi sáng thật sự là khá đặc sắc!] Thỏ Kỷ không nhịn được cảm thán.

[Đúng vậy!] A Dịch phụ họa, [Momo lớn mạnh mọi người đều biết, cậu ấy là một sự tồn tại giống như hack trong giới thể thao điện tử SGH, nhưng tôi không nghĩ tới Wency vừa gia nhập CLM cũng mạnh như vậy! Cho nên, bây giờ CLM có hai cái hack!]

Thỏ Kỷ: [Ha ha ha, một mũi tên nổ đầu gì đó thật sự sảng khoái! Phối hợp với khả năng bắn tỉa siêu xa của Momo quả thật là không thể giải quyết được!]

Buổi trưa hai người lẩm bẩm ID Momo này rất lâu, cuối cùng cũng duỗi đầu lưỡi thẳng tắp, không còn nói Momo thành Mac nữa.

Nhưng cho đến bây giờ họ vẫn còn có một cảm giác không thực tế, luôn luôn cảm thấy Mac thay đổi ID là một giấc mơ không thực tế mà họ đã thực hiện.

Chưa kể ID này có ý nghĩa đặc biệt đối với Wency.

Văn Khê có thể trưởng thành thành một streamer nổi tiếng như bây giờ, có quan hệ rất lớn với nhóm CP Momo và cậu. Trong số những người hâm mộ hiện tại, tỷ lệ lớn nhất chính là fan CP Mo Khê lúc trước.

Mạc Thần đột nhiên đổi ID, đổi lại còn là ID như vậy, không khỏi khiến người ta mơ màng.

Nhưng mà, A Dịch cũng vậy, Thỏ Kỷ cũng vậy, làm bình luận nhiều năm, đều rất biết chừng mực, một lần cũng không nhắc tới quan hệ giữa Mạc Thần và Văn Khê.

Họ nói nhiều hơn về nội dung liên quan đến trò chơi.

A Dịch: [Sự phối hợp của Momo và Wency là tốt nhất mà tôi từng thấy cho đến nay, mục tiêu bị họ ngắm cùng một lúc thì không thể tưởng tượng khả năng sống sót!]

Thỏ Kỷ: [Nhưng Thunder và Tornado của YEY cũng chơi rất tốt trong trận 2vs2 sáng nay, không biết họ và CLM sẽ tạo ra tia lửa như thế nào khi đối đầu với CLM ở 4vs4!]

Theo lời giải thích sục sôi của hai bình luận viên, lúc 1 giờ, tất cả các thí sinh tại sân đấu đều lên máy bay.

Giống như cuộc thi tuyển chọn trong nước, trận 4vs4 của giải mùa xuân buổi chiều cũng được chia thành hai hiệp.

Hệ thống sẽ chọn ngẫu nhiên một nửa số chiến đội để chơi ván đầu, nửa còn lại chơi ván sau.

Thật không may, trong ván thi đấu đầu tiên, ba đội mạnh nhất trong lịch sử đã rút vào hiệp một, quả thật là một bảng tử thần.

Nhưng mà cũng may vòng bảng lọt top 20 là có thể tham gia vòng tứ kết, đó mới là thời khắc phân thắng bại chân chính.

Cho nên, tuy vòng đấu thông thường có thể lấy được bao nhiêu điểm tích lũy ngoại trừ xem thực lực còn xem hên xui, nhưng toàn bộ cách thức thi đấu thì tuyệt đối công bằng.



Bản đồ này tương đối trung bình, lấy khu đô thị làm trung tâm, được bao phủ bởi rừng và thảo nguyên, núi và sa mạc ở rìa.

Là một cách phân chia địa hình phổ biến trong SGH.

Nhìn thấy bản đồ này, trước kia nhất định Mạc Thần sẽ nhảy khu đô thị, đó là khu hắn am hiểu nhất, mặc kệ có bao nhiêu người nhảy hắn cũng không sợ hãi, vào mấy người gϊếŧ mấy người.

Nhưng mà, hắn suy nghĩ cho Văn Khê một chút, lại suy nghĩ về thực lực của Lăng Sơ Dật và Trần Úy, cuối cùng thản nhiên nói một câu: "Chờ một chút, xem tình huống."

Máy bay đi qua khu vực sa mạc đầu tiên, không ai nhảy.

Sau khi bay vào khu rừng, lúc đầu vẫn không có ai nhảy, sau đó đột nhiên một đội nhảy, lập tức hai đội nhảy theo.

Sau đó đến khu đô thị, một đội, hai đội, ba đội... Không còn nữa.

"Cũng không nhảy?!" Lăng Sơ Dật kêu một tiếng.

"Câm miệng lại." Mạc Thần nói xong, nhíu mày, "YEY với MQ đều không nhảy, chắc là chúng ta nhảy thì bọn họ sẽ nhảy hết." Dừng lại, hắn đưa ra quyết định, "Nhảy khu M. Đợi lát nữa nghe khẩu lệnh của tôi trực tiếp nhảy không cần do dự. Tôi với Văn Khê bắn, mèo con và Trần Úy đừng xông lên trước, cứ cẩu thả đã."

Mọi người nhao nhao đáp ứng.

Máy bay nhanh chóng rời khỏi khu vực thành phố, nhận ra được CLM sẽ không nhảy, chiến đội MQ không nhịn được, nhảy qua khu giữa khu đô thị và thảo nguyên.

YEY cũng nhanh chóng nhận ra không ổn, nhảy xuống cách khu vực núi chưa đầy 500 mét.

Rõ ràng, tất cả họ đều biết cứng rắn chặn CLM không phải là một lựa chọn khôn ngoan trong khu vực núi.

Khu vực núi non cũng có địa hình phức tạp như khu đô thị, nhưng không giống như khu đô thị, trên đỉnh đầu không có vật che chắn, điều này có nghĩa là Văn Khê có thể tận lực phát huy năng lực của mình, dùng cung tàn sát tứ phương!

Nhìn vào toàn bộ giới E-Sports SGH, tuyển thủ dùng cung không phải không có, nhưng Văn Khê là "quái vật" đầu tiên từ trước đến nay dùng cung làm vũ khí chính, cũng có thể duy trì tỷ lệ trúng mục tiêu và nổ đầu của cung ở mức trên 80%.

Cậu quá đặc biệt. Cho nên, mặc dù biết có một loại sát khí ẩn giấu như "cung", mặc dù nhìn thấy bài viết phân tích về Văn Khê, phần lớn tuyển thủ vẫn không thích ứng được tiết tấu tấn công của Văn Khê.

"Nhảy khu núi với sát thủ cung tên, ai muốn chết đâu..." Ax của chiến đội MQ không nhịn được nói, "Sớm biết bọn họ không nhảy khu đô thị, chúng ta liền nhảy."

CC: "Bây giờ nhảy cũng vậy."

SD: "Có hai đội ở hướng 3 giờ."

CC: "Gϊếŧ."

FFJ: "Đã rõ."

Vì thế, khi chiến đội YEY nhảy, CC và FFJ của chiến đội MQ đã hợp lực bắn chết một người, lấy được cái đầu người đầu tiên này.

Lightning nhìn thấy thông báo gϊếŧ chết xuất hiện ở góc trên bên phải của màn hình, trong nháy mắt nóng nảy: "Nhanh nhanh nhanh! Đầu người không thể bị bọn họ cướp trước!"

Run: "Thả tôi xuống! Tôi sẽ gϊếŧ người!"

Thunder: "... Tất cả mọi người đều bình tĩnh, vị trí nhảy của chúng ta không tốt lắm, chạy bản đồ trước."

Tornado: "Không còn cách, chúng ta không có khả năng nhảy núi với 'đồ lưu manh', cũng không có khả năng nhảy cùng 'không tiền', trước cứ tìm một cái xe vòng qua khu rừng rậm."

•没钱 - Méi Qián - MQ: Không Có Tiền =))

Sau đó, khi YEY nhảy xuống đất để tìm xe, CLM nhảy.

Theo Mạc Thần ra lệnh một tiếng, bốn người quyết đoán ấn nút F, lao xuống khu núi non.

Trần Úy mở dù trước, nhìn vị trí các chiến đội khác nhảy —— quả nhiên, sau khi bọn họ nhảy, căn bản các chiến đội còn lại đều nhảy, phóng tầm mắt nhìn lên không trung tất cả đều là dù đen, cả đám giống như sủi cảo.

Trần Úy: "Đội gần nhất với chúng ta ở hướng 10 giờ, chỉ có 100 mét, nhưng nhảy tương đối phân tán."

"100 mét, nộp mạng?" Mạc Thần nói, không hiểu loại tốc độ đáp xuống đất không nhanh như bọn họ còn dám nhảy gần bọn họ như thế, thật sự là tuyển thủ chuyên nghiệp hả?

Trần Úy: "Hướng 2 giờ có một đội, khoảng 200 mét. Hướng 12 giờ cũng có một đội, trong vòng 500 mét."

Chiến đội nhảy cùng một khu với bọn họ thật sự quá nhiều, Trần Úy nhìn hoa cả mắt, chỉ kịp báo mấy chiến đội gần nhất.

Nhưng thế là đủ rồi.

Sau khi Mạc Thần đáp xuống đất, trước tiên cầm súng đột kích, quét về phía chiến đội cách bọn họ gần nhất, trong nháy mắt hạ gục hai người: "Mèo con kết liễu, Văn Khê, hướng 11 giờ."

"Đã rõ." Văn Khê đáp lại, lập tức bắn một mũi tên về phía Mạc Thần, Mạc Thần đổi súng bắn tỉa kết liễu một phát, liên tiếp nổ đầu trực tiếp gϊếŧ chết một người!

Gần như đồng thời, Lăng Sơ Dật đáp xuống đất, ném một quả lựu đạn về phía hai người vừa rồi, "Bùm" một tiếng, một lựu đạn hai mạng.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, chiến đội nhảy ở gần bọn họ chỉ còn lại một người cuối cùng, sau khi hắn đáp xuống đất đã ném một quả lựu đạn về phía Mạc Thần, nhưng từ lúc hắn chuẩn bị ném Mạc Thần đã phát hiện, sớm rời vị trí.

Sau đó, khi hắn ném lựu đạn ra, Mạc Thần cho một súng nổ đầu hạ gục, tùy ý hắn ném ra quả lựu đạn kia nổ ở phía sau.

Văn Khê đổi súng bắn tỉa nhìn người nọ, dứt khoát bắn một phát, kết liễu.

Vì vậy, trong khi MQ có được một đầu, YEY lái xe di chuyển, CLM với thế sét đánh không kịp bưng tai tiêu diệt toàn đội!

"ĐM! Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Lightning nhìn một đội một nhà chỉnh tề ở góc trên bên phải, không nhịn được chửi, "Cho rằng đi vây đánh đám đồ lưu manh kia, không nghĩ tới là đi đưa điểm cho đồ lưu manh!"

Bất kể là CLM hay các chiến đội khác trên sân đều cảm thấy chiến đội vừa rồi đưa điểm quá đáng.

Tuy nhiên, phần bình luận với góc nhìn của Thượng Đế và khán giả đã thấy điều khác lạ.

Thỏ Kỷ: [Đây có phải là chọn cùng một điểm nhảy với CLM không?]

[Đúng vậy.] A Dịch khẳng định, [Bọn họ và CLM gần như đồng thời nhảy xuống máy bay, lúc đầu không thay đổi phương hướng, chắc là muốn cướp điểm với CLM, sau đó phát hiện tốc độ đáp xuống đất so ra kém CLM, lúc này mới cố gắng kéo dài khoảng cách, nhưng đã không kéo được.

Hẳn nhảy phân tán là cuộc giãy giụa cuối cùng của bọn họ, đáng tiếc một người cũng không thể thoát khỏi ma trảo của CLM.]

Thỏ Kỷ dở khóc dở cười: [CLM gϊếŧ quá quyết đoán...]

[Không bằng nói là đội này nhảy quá quyết đoán, sau đó giữa chừng lại bắt đầu do dự —— đây là rất trí mạng.] A Dịch nói, [Chính cái gọi là quyết đoán sẽ cho vô ích, do dự sẽ bại trận!]

Thỏ Kỷ: [Hahaha, chuẩn luôn!]

Cứ như vậy, chiến đội xui xẻo này bởi vì sự quyết đoán và do dự của bọn họ mà tặng bốn điểm đầu người cho CLM.

Mà bởi vì đầu bốn người này lấy quá nhanh quá dễ dàng, tinh thần của cả chiến đội CLM đều lên!

Lăng Sơ Dật: "Tôi có thể!"

Trần Úy: "Tôi cũng có thể!"

Lăng Sơ Dật: "Gϊếŧ sạch tất cả đám người chỗ này!"

Trần Úy: "Sau đó chiếm núi làm vua!"

Văn Khê dở khóc dở cười, đột nhiên cảm thấy lo lắng của mình có chút dư thừa.

Cậu còn lo thất bại ở trận 2vs2 sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của hai người trong trận 4vs4, kết quả... Hai người này cũng quá dễ lên tinh thần đúng không?

Nhưng đó là một điều tốt.

"Ừ, làm một hơi thắng đi!" Cậu nói.

.....????????????????????????????????.....

27/12/2021

#NTT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau