Các Người Vì Cái Gì Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 8: Thật cẩn thận 08

Trước
Khi Tô Dật Nhiên học đại học, cậu học chuyên ngành tài chính, tuy nói không muốn vào công ty, nhưng hiện tại cậu thật sự làm cũng không qua loa chút nào.

Tô Dật Nhiên ngồi trong phòng làm việc, thư ký do bố Tô sắp xếp giới thiệu tình hình công ty cho cậu.

Tô Dật Nhiên trước đó đã có hiểu biết về việc này, rất nhanh liền tìm hiểu một số hạng mục.

Bộ phận cậu quản lý gần đây phụ trách một hạng mục, bố Tô định để cậu tếp quản, vừa vặn có thể luyện tập một chút.

Tô Dật Nhiên cau mày nhìn bản kế hoạch trước mặt, kêu trợ lý gọi người phụ trách tới.

Một lát sau, một người đàn ông trung niên đeo kính đẩy cửa tiến vào, khẩn trương nói: "Phó tổng, ngài tìm tôi?"

"Ừ, ông xem bản kế hoạch này đi." Tô Dật Nhiên đang xử lý tài liệu, không ngẩng đầu lên bảo trợ lý đưa bản kế hoạch cho ông ta.

Người đàn ông cẩn thận nhận lấy, mở ra xem xét. Càng xem đến cuối càng sợ hãi, đây là kế hoạch bị đánh dấu những chỗ có lỗ hổng lớn, nếu như lần này kế hoạch thật sự được thông qua, chỉ sợ toàn bộ dự án đều sẽ sụp đổ, bất quá quan trọng nhất lại là, kế hoạch này là ông ta viết.

Người đàn ông xem xong lau mồ hôi lạnh trên trán, vội mở miệng nói: "Tô phó tổng, thật xin lỗi, chuyện này... chuyện này, là do tôi sơ suất, không phát hiện ra sơ hở lớn như vậy trong kế hoạch này."

Tô Dật Nhiên ngẩng đầu nhìn ông ta, "Sơ suất?" lập tức cười nhạt một chút nói: "Nếu kế hoạch này được thông qua, ông nghĩ công ty sẽ phải bồi thường bao nhiêu cho lỗ hổng lớn như vậy? Ai sẽ chịu trách nhiệm về tổn thất đấy?"

Người đàn ông nghe vậy càng thêm bối rối, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khom lưng xin lỗi: "Thực xin lỗi, Tô phó tổng, tôi, tôi sẽ sửa sai ngay bây giờ, tôi cam đoan sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm này nữa."

Tô Dật Nhiên nói xong, lại cúi đầu xem tài liệu, nghe vậy chỉ lạnh lùng nói: "Được rồi, đến phòng tài vụ thanh toán."

Người đàn ông ngước nhìn về phía Tô Dật Nhiên với vẻ hoài nghi.

Ông ta biết rằng mình phạm sai lầm lớn như vậy nhẹ nhất cũng là bị sa thải, nhưng ông ta cảm thấy Tô Dật Nhiên mới vừa nhậm chức, chỉ cần ông ta có thái độ thành khẩn nhận lỗi, đối phương nhất định sẽ mềm lòng, nhưng không nghĩ tới Tô Dật Nhiên cứ như vậy bình tĩnh sa thải ông ta.

Người đàn ông bước ra khỏi văn phòng với vẻ mặt ủ rũ, trở lại vị trí thu dọn đồ đạc sau đó đến bộ phận tài vụ nhận tiền lương.

Những người khác thấy thế hai mặt nhìn nhau, giờ phút này bọn họ cũng hiểu rõ phó tổng giám đốc mới nhậm chức có lẽ không phải người dễ lừa.

Chuyện này Tô Dật Nhiên cũng muốn làm gương cho những người khác trong vấn đề này, nhưng điều quan trọng nhất là bản thân người đó đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng.

Buổi chiều triệu tập đồng nghiệp họp, trong cuộc họp Tô Dật Nhiên đã nói về vấn đề này, cậu nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Tôi biết tôi mới nhậm chức các vị có thể còn chưa quen thuộc với cách làm của tôi, cho nên mới mắc phải sai lầm không đáng có như vậy."

"Hạng mục này tôi sẽ đích thân theo dõi quá trình tiếp theo, tôi tin rằng, lần này mọi người sẽ không sơ suất nữa đúng không?" Tô Dật Nhiên ngồi ở giữa, cười nhạt nói.

Tất cả mọi người không có ý kiến gì, Tô Dật Nhiên thấy thế liền tuyên bố kết thúc cuộc họp.

Mọi người vội vã trở lại công việc của mình, lần này không ai dám *đục nước béo cò nữa.

(*đục nước béo cò: mượn gió bẻ măng, thừa nước đục thả câu - ví với việc thừa cơ hội mà kiếm lợi)

"Tôi sai rồi, tôi không nên cho rằng Tô phó tổng bởi vì đẹp trai thì tính cách sẽ mềm lòng." Đồng nghiệp A

"Mềm lòng đâu chứ, đâu rõ ràng là khí chất bá đạo của tổng giám đốc mà." Đồng nghiệp B mê trai nói.

"Aii, được rồi được rồi, làm việc cho tốt đi, cẩn thận Tô phó tổng bắt được cậu lười biếng."

Lời này làm cho tất cả mọi người vội vàng thu hồi suy nghĩ, bắt đầu nghiêm túc làm việc.

Nói muốn phụ trách hạng mục này, Tô Dật Nhiên tuyệt không qua loa, liên tục mấy ngày đều tăng ca làm thêm giờ ở công ty.

Có thể là Tô Dật Nhiên làm phó tổng giám đốc có tác dụng dẫn đầu, những người khác trong công ty cũng đã bắt đầu làm việc nghiêm túc trong thời gian này.

Thư ký hiếm khi thấy mọi người tự nguyện tăng ca, không khỏi cảm thán, không hổ là thiếu gia Tô gia, mới tới chưa đầy nửa tháng đã chiếm được cảm tình của cấp dưới.

Một tuần sau, Tô Dật Nhiên cùng mọi người trong công ty cuối cùng đã đưa ra một kế hoạch dự án mới, lại triệu tập mọi người mở một cuộc họp.

Trong phòng họp, trên màn hình lớn chiếu PPT phương án lần này, Tô Dật Nhiên ở một bên giải thích.

Sau khi chiếu xong, Tô Dật Nhiên nói: "Được rồi, đây là kế hoạch chung của dự án, các vị còn ý kiến gì không? Có thể nói ra."

Tất cả mọi người không nói gì. Bọn họ hiện tại đã hiểu, Tô phó tổng căn bản không phải phú nhị đại đi cửa sau vào để trải nghiệm cuộc sống, người ta thực sự là người có tài năng.

Chỉ trong một tuần, kế hoạch của một dự án lớn như vậy đã được gấp rút đưa ra, hơn nữa ý tưởng của kế hoạch quả thực hoàn mỹ, hoàn hảo đến mức có thể nói chỉ dựa vào bọn họ là làm không được.

Tô Dật Nhiên thấy không ai đưa ra ý kiến, liền nói: "Được rồi, ngày mai Tiểu Lý cùng tôi sẽ đi gặp người phụ trách công ty đối phương, vậy đi, chúng ta dừng cuộc họp ở đây."

Tiểu Lý được điểm danh rất kích động, hiện tại trong lòng anh ấy tràn đầy sùng bái Tô Dật Nhiên. Có thể nói, kế hoạch này gần như do một mình Tô Dật Nhiên hoàn thành, bọn họ chỉ tham gia một phần.

Tô tổng chỉ định anh ấy cùng đi đàm phán hạng mục, nhất định là tín nhiệm anh ấy, nhìn trúng năng lực của anh ấy! Anh ấy nhất định sẽ không làm Tô tổng thất vọng!

Sau khi Tô Dật Nhiên rời đi, những người khác lần lượt đi ra ngoài.

Có đồng nghiệp xúc động nói: "Không ngờ Tô phó tổng giám đốc lại lợi hại như vậy! Ngày mai tôi cũng muốn cùng phó tổng giám đốc đi thảo luận dự án."

Nghe xong câu này, những người khác đều đổ dồn ánh mắt hâm mộ về phía Tiểu Lý: Bọn họ cũng rất muốn đi cùng phó tổng!!

Mấy tháng nay Tô phó chủ tịch không ép buộc bọn họ tăng ca, lúc bọn họ tự nguyện tăng ca còn trả gấp đôi tiền làm thêm giờ, về nhà muộn còn giúp thanh toán tiền xe, thỉnh thoảng đến muộn cũng không phạt bọn họ, ngày thường chỉ cần bọn họ không phạm phải sai lầm lớn gì, thái độ của Tô Dật Nhiên đối với bọn họ có thể nói là rất gần gũi, chưa bao giờ kiêu ngạo.

Một nam nhân dung mạo tuấn tú, xuất thân giàu có, nhân cách tốt lại có năng lực, ai mà không si tâm vọng tưởng một chút, lỡ như thật sự có thể cùng đối phương phát sinh chuyện gì đấy?



*

"Cộc cộc"

Ở phía bên kia, có tiếng gõ cửa văn phòng làm việc của tổng giám đốc Lâm thị

Bên trong truyền đến giọng nam trầm thấp: "Mời vào."

Thư ký Vương mở cửa đi vào, báo cáo: "Tổng tài, đây là kế hoạch dự án Tô thị đưa tới, ngài xem một chút."

Lâm Yến cúi đầu ký văn kiện, cũng không ngẩng đầu nói: "Ừ, để ở đây đi."

Thư ký Vương đặt tài liệu lên bàn liền đi ra ngoài, Lâm Yến xem xong một đống văn kiện, có chút mệt mỏi tựa vào lưng ghế dựa nhéo mi tâm. Sau khi nghỉ ngơi một lát, liền lại bắt đầu làm việc.

Lâm Yến mở kế hoạch mà thư ký vừa đưa tới, xem qua một lượt, sau đó có chút kinh ngạc nhướng mày.

Người phụ trách dự án này có một ý tưởng rất độc đáo, loại suy nghĩ này anh cũng không nghĩ tới, mặc dù có cách tiếp cận khác, nhưng đối với hạng mục này lại có cái nhìn thực sắc bén.

Lâm Yến hài lòng gật đầu, cuối cùng tình cờ liếc nhìn chữ ký của người phụ trách ở góc dưới bên phải, chữ ký đó là: Tô Dật Nhiên.

Lâm Yến sửng sốt một chút, lập tức gọi điện thoại nội tuyến: "Bảo thư ký Vương vào đây."

Sau khi thư ký Vương đi vào, "Tổng tài, ngài tìm tôi?"

Lâm Yến sau khi anh ta tiến vào trực tiếp hỏi: "Lần này hợp tác với Tô thị, người phụ trách bên kia là ai?"

Thư ký Vương nhớ lại một chút, nói: "Là phó tổng giám đốc mới nhậm chức gần đây của Tô thị, tên là Tô Dật Nhiên, hình như là con trai của chủ tịch Tô."

Lâm Yến xác nhận không phải trùng tên, trong lòng rất là kinh ngạc, Nhiên Nhiên cư nhiên đã vào Tô thị công tác. Sau đó nhìn kế hoạch trên bàn kia, vừa ngạc nhiên vừa tự hào, anh vẫn luôn biết Tô Dật Nhiên rất ưu tú, mặc dù kinh nghiệm trong thời gian ngắn, nhưng vẫn có thể hoàn thành xuất sắc như vậy.

Nhưng là Tô Dật Nhiên thì càng tốt, lại càng khiến Lâm Yến cảm thấy mình căn bản không xứng vọng tưởng cậu.

Thư ký Vương thấy Lâm Yến sau khi nghe xong vẫn không trả lời, cho rằng anh không hài lòng với việc tiểu thiếu gia Tô gia làm người phụ trách lần này, vì thế thử thăm dò nói: "Nếu tổng giám đốc không hài lòng, tôi sẽ bàn với Tô thị bên kia thương lượng đổi người phụ trách."

Vừa dứt lời, liền thấy Lâm Yến đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, khiến anh ta không tự chủ lui về phía sau một bước.

Lâm Yến nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: "Không cần, ngày mai tôi tự mình đi nói chuyện hợp tác với người phụ trách bên kia, đi ra ngoài đi."

Thư ký Vương vội vàng trả lời: "Vâng." Lập tức lui ra ngoài, lúc đóng cửa lại đứng ở cửa, trong lòng còn sót lại sợ hãi không khỏi thở phào nhẹ nhõ, xem ra quan hệ giữa thiếu gia Tô gia và tổng giám đốc bọn họ không tầm thường a.

Sau khi thư ký đi ra ngoài, Lâm Yến đứng trước cửa sổ sát đất nhìn dòng xe cộ đông nghịt, trong lòng nghĩ cuối cùng cũng có lý do gặp mặt Tô Dật Nhiên.

  ——————————————

Trưa hôm sau, Tô Dật Nhiên cùng Tiểu Lý đi tới địa điềm mà bọn họ đã đồng ý bàn bạc hợp tác, là một khách sạn.

Đẩy cửa phòng ta, bên trong đã có hai người ngồi sẵn. Tô Dật Nhiên rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người ngồi trong phòng này, "....Học trưởng?"

Cậu biết Lâm thị là bên hợp tác lần này, nhưng cậu không nghĩ tới Lâm Yến sẽ đích thân đến.

Lâm Yến cũng có vẻ mặt ngoài dự đoán, "Nhiên Nhiên? Người phụ trách dự án Tô Thị là em sao?"

Thấy anh kinh ngạc như vậy, Tô Dật Nhiên còn tưởng rằng anh không biết, gật đầu: "Ừm, là em."

Kéo ghế ngồi xuống, cười nói: "Em cũng không nghĩ tới lần này người tới nói chuyện hợp tác lại là học trưởng."

"Công ty của bọn anh rất coi trọng chuyện hợp tác với Tô thị, nên anh quyết định tự mình đến." Lâm Yến nghiêm túc nói.

Thư ký Vương ngồi ở một bên nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ: Hợp tác gì gì đó đối với ngài mà nói không thành vấn đề, chủ yếu là muốn đến gặp người hợp tác đi.

Tô Dật Nhiên cũng thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: "Nếu như vậy, em cũng không khách sao với học trưởng nữa, hơn nữa lần hợp tác này với công ty bọn em cũng rất coi trọng."

"Tiểu Lý, đưa kế hoạch đề xuất cho Lâm tổng xem." Tô Dật Nhiên nói với Tiểu Lý bên cạnh.

Lâm Yến nhận tài liệu, giả vờ đọc nó, bất quá kế hoạch này anh đã sớm xem qua.

Sau khi xem xong Lâm Yến hài lòng gật đầu khen ngợi: "Kế hoạch rất tốt, hợp tác lần này anh cảm thấy công ty của chúng ta không cần do dự gì thêm."

Tô Dật Nhiên nghe vậy cười, nói: "Học trưởng, anh cũng không nên vì tình bạn hai chúng ta mà đồng ý hợp tác lần này."

Lâm Yến nghiêm túc nói: "Tất nhiên là không phải, anh thực sự hài lòng với kế hoạch này."

Tô Dật Nhiên vẫn có chút hoài nghi: "Uhmm...bọn anh không có yêu cầu điều kiện gì thêm sao?"

Lâm Yến: "Không có, thành ý của quý công ty bọn anh đã nhận thấy."

"Vậy, hiện tại chúng ta ký hợp đồng?"

"Ừm, bây giờ liền ký."

Tiểu Lý nghe vậy vội vàng đưa hợp đồng qua, Lâm Yến mở hợp đồng ra trực tiếp ký tên mình.



Tô Dật Nhiên thấy thế cũng không suy nghĩ nhiều, cũng ký tên, sau đó đứng dậy đưa tay về phía Lâm Yến, cười nói: "Học trưởng, vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ." Lâm Yến cũng đứng dậy, bắt tay Tô Dật Nhiên, xúc cảm trong tay mềm mại, còn chưa kịp cảm nhận thì Tô Dật Nhiên đã thu tay lại, Lâm Yến có chút tiếc nuối nhìn lòng bàn tay trống rỗng.

Trên đường quay lại xe, Tiểu Lý vẫn có chút không dám tin: "Tô phó tổng, hạng mục lớn như vậy, Lâm thị cứ như vậy đồng ý hợp tác với chúng ta?" Anh ấy thậm chí còn nghi ngờ rằng đối phương có phải có âm mưu gì hay không.

Tô Dật Nhiên bình tĩnh nói: "Ừ, yên tâm đi, dựa vào những gì tôi biết về anh ấy, anh ấy sẽ không lừa chúng ta đâu."

Tuy rằng cậu không biết tại sao Lâm Yến lại dễ dàng đồng ý hợp tác như vậy, nhưng cậu cảm thấy đối phương là rất hài lòng với kế hoạch của mình, hơn nữa Lâm Yến sẽ nể tình cậu và anh có chút giao tình cũng sẽ không lừa gạt cậu.

Buổi tối về nhà, bố Tô còn hỏi về dự án lần này của Tô Dật Nhiên.

Tô Dật Nhiên thành thật nói: "Hợp tác thành công, đối phương cũng rất hài lòng."

Bố Tô nghe vậy gật đầu, đắc ý khen: "Không hổ là con trai của bố, mới vào công ty chưa bao lâu, đã giành được hạng mục lớn như vậy."

Mẹ Tô thấy bộ dáng đắc ý của ông, nhịn không được, "Anh thôi đi, Tiểu Nhiên có bản lĩnh hơn anh nhiều.

Tô Dật Nhiên ở một bên cười nói: "Vẫn là bố rất lợi hại, con còn phải học hỏi nhiều như bố."

Bố Tô được nịnh càng vui vẽ, mẹ Tô thấy thế bất đắc dĩ cười.

Hôm nay.

Tô Dật Nhiên đang ngồi trong văn phòng xem tài liệu. Hiệu suất của công ty trong quý này cao hơn nhiều so với trước đây.

Điện thoại nội tuyên trên bàn vang lên, Tô Dật Nhiên bắt máy.

Bên kia: "Tô phó tổng, dưới tầng có người tới tìm ngài, nói là bạn của ngài, tên là Quý Dục."

Tô Dật Nhiên buông văn kiện trên tay xuống, sửng sốt: "Quý Dục? Để cậu ấy lên đây đi."

Một lúc sau, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Quý Dục tự nhiên đi vào.

Tô Dật Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Tự nhiên ngồi đi."

Quý Dục tự nhiên ngồi trên sô pha, nói đùa: "Cậu bận quá, bây giờ tôi muốn tìm cậu còn phải thông báo cho thư ký của cậu nữa."

Tô Dật Nhiên cười: "Cậu đừng trêu tôi nữa, *đừng nói chuyện không đau thắt lưng."

(*đừng nói chuyện không đau thắt lưng - 站着说话不腰疼: không đặt mình vào vị trí người khác mà phán đoán như đúng rồi)

Quý Dục thấy vậy nghi ngờ hỏi: "Sao vậy? Không phải cậu nói không muốn tiếp quản công ty của bố sớm sao?"

Tô Dật Nhiên bất đắc dĩ thở dài: "Aii, không có biện pháp, tôi là bị bố ép đi." Sau đó còn nói: "Cậu tới tìm tôi có chuyện gì vậy?"

"Không có việc gì, mấy ngày nay không thấy nên nhớ cậu thôi." Quý Dục sờ sờ mũi, mất tự nhiên nói.

Tô Dật Nhiên cũng không tin lời này của hắn, "Thôi đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Quý Dục: "Thật sự không có việc gì, chỉ là tới thăm cậu thôi." Đã nói là nhớ cậu, sao còn không chịu tin.

Tô Dật Nhiên nhíu mày, "Được rồi, vậy thăm cũng thăm qua rồi, không được quấy rầy tôi nữa, mau đi đi."

Quý Dục vội vàng nói: "Ai nha, đừng vô tâm như thế chứ, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?"

Tô Dật Nhiên suy nghĩ một chút, "Còn xem tình huống thế nào đã, buổi tối nếu có thời gian, tôi sẽ gọi cậu sau."

Quý Dục nhín vai: "Được rồi, cậu bận rộn, tiếp tục làm việc đi, tôi ngồi một lát rồi đi."

"Ừm." Tô Dật Nhiên cúi đầu tiếp tục làm việc.

Quý Dục ngồi trên sô pha, quang minh chính đại nhìn Tô Dật Nhiên, càng nhìn càng thích, Nhiên Nhiên chăm chỉ làm việc cũng thật đáng yêu!

Tô Dật ngẩng đầu vặn vặn cổ, liền thoáng thấy Quý Dục đang nhìn chằm chằm cậu, nghi hoặc: "Sao cậu cứ nhìn tôi vậy? Trên mặt tôi dính gì sao?" Nói xong, cậu sờ sờ mặt mình.

Quý Dục nhanh chóng thu hồi ánh mắt: "Khụ, không sao, Cái gì nhỉ, tôi đi đây."

Tô Dật Nhiên gật đầu: "Ừm, tạm biệt."

Quý Dục đang định rời đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại: "Đúng rồi, nghe nói Lê Thư Ngôn trở về rồi?"

"Ừm, mấy hôm trước mới về." Tô Dật Nhiên gật đầu trả lời.

Quý Dục nghe vậy, biểu tình có chút vặn vẹo, nếu như anh ta thật sự trở về, đây chẳng phải là lại thêm một tên chướng mắt sao.

Quý Dục lại hỏi: "Cậu đã gặp anh ta chưa?"

"Hai ngày trước đã gặp rồi, sao vậy?" Tô Dật Nhiên hỏi.

Quý Dục muốn nói lại thôi, cuối cùng lại nói: "Không có việc gì, hỏi qua thôi, vậy tôi đi đây."

Tô Dật Nhiên không để ý, tùy ý nói: "Ừm, đi đường cẩn thận."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước