Các Nguyên Soái Đồng Thời Đòi Ly Hôn
Chương 66: Giống như là người yêu...
Tạ Kiến Vi vốn vừa đói vừa mệt, việc truyền nước trong mê man trên giường bệnh chẳng giúp cơ thể khá hơn được mấy, thật sự là nhắm mắt cũng khó chịu đến mức thở không ra hơi nữa.
Dù sao cũng là hai ngày hai đêm, ai không ăn không ngủ mấy chục tiếng đồng hồ mà chẳng đuối sức.
Sức khỏe của anh ở thế giới này không phải là quá tốt, nhiều lắm chỉ xem như đạt trên tiêu chuẩn của người Địa cầu một chút thôi. Người thường thức trắng một đêm đã gục, nói gì anh còn không ăn không uống không ngủ suốt hai hôm liền.
Nhưng anh không thể ngã quỵ, anh phải túc trực ở chỗ này. Lục Ly bất tỉnh, anh tuyệt đối không được nghỉ ngơi.
Vì nếu anh đi rồi, dù đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng song Lục Ly cũng vô cùng có khả rơi vào nguy kịch ngay lập tức.
Mối nguy hiểm của Lục Ly không phải vì đau yếu, không phải vì viên đạn kia, mà căn nguyên chính là bản thân hắn.
Uy hiếp toàn bộ người trong bệnh viện cũng thế, tự hành hạ bản thân mà canh giữ ở nơi này cũng vậy, mục đích của Tạ Kiến Vi chỉ có một. Anh muốn Lục Ly biết rằng, nếu hắn chết, anh cũng không sống nữa.
Chỉ có như vậy, Lục Ly mới không dám biến mất.
May mắn thay, cuối cùng Lục Ly cũng tỉnh.
Lúc này Tạ Kiến Vi mới dám thả lỏng tinh thần, nhanh chóng ngất đi.
Nhưng chỉ hôn mê không đến nửa tiếng đồng hồ, anh đã bắt đầu khỏe lại như một "phép màu".
Bụng không đói, miệng không khô, cơ thể không mệt mỏi, ngay cả não bộ cũng tỉnh táo cực kỳ.
Nếu bây giờ bác sỹ tới kiểm tra có lẽ sẽ bị dọa cho phát khóc: Cha mẹ ơi, tôi chỉ truyền cho cậu dịch dinh dưỡng bình thường thôi, hoàn toàn không phải viên hồi sinh có thể cứu sống người chết trong game võ hiệp!
Tạ Kiến Vi không kinh ngạc, có gì đáng để kinh ngạc đâu? Anh chỉ cảm thấy lòng ngọt như tẩm đường.
Lục Ly tỉnh lại, biết anh túc trực bên hắn lâu như vậy, hiển nhiên sẽ đau lòng.
Hắn xót anh chịu đói, chịu khát, chịu mệt.
Vì hắn quá đau lòng, nên Thần ý chí đã phát huy tác dụng mạnh mẽ của mình, Tạ Kiến Vi nửa sống nửa chết cũng full máu mà sống lại.
Nếu không phải quá phi logic thì hiện giờ Tạ Kiến Vi đã chạy sang phòng bên cạnh xem Lục Đại Ly rồi.
Xem cái tên khốn đáng chết kia.
Anh không cần hắn, hắn lập tức không muốn sống nữa?
Thật sự là ngày càng đi giật lùi!
Hơn nữa... làm sao anh có thể không cần hắn!
Tạ Kiến Vi suy nghĩ trong chốc lát, lại cảm thấy hình như mình không có tư cách dạy dỗ Lục Ly, nếu Lục Ly không cần anh, anh sẽ...
Không thể có chuyện Lục Ly không cần anh được.
Tạ Kiến Vi cong khóe miệng, vô cùng chắc chắn một điều, trên đời này không có ai yêu anh hơn Lục Ly cả.
Anh cũng thương hắn, bọn họ còn kết hôn.
Thật tốt.
Tạ Kiến Vi không ngủ được. Anh rất muốn gặp Lục Ly, nghĩ hắn đang ở ngay phòng bên cạnh, lại càng không nhịn được mà muốn đi qua cái cửa mỏng manh kia, sang nhìn hắn một chút.
Tâm tình của Lục Ly cũng giống vậy.
Nhưng dù sao thì hắn cũng không dám hack đến mức vô lý với bản thân mình.
Đạn xuyên qua ổ bụng, không chết đã là may mắn lắm rồi, giờ chắc chắn không cách nào tự do hoạt động.
Chỉ là, hắn rất muốn nhìn thấy Tạ Kiến Vi.
Lauren còn đang thao thao bất tuyệt ở đằng kia: "Kẻ đánh lén anh tôi đã bắt được rồi, không phải người bên kia, là bọn làm ăn với Mạc Sâm. Anh triệt Mạc Sâm, chặt đứt đường buôn của bọn chúng, bọn chúng chó cùng rứt giậu, muốn ám sát anh..."
Lục Ly nghe tai này lọt tai kia, hai mắt nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện.
Nếu ở phòng bên, bên kia bức tường này chính là Tạ Kiến Vi.
Nếu bức tường biến thành trong suốt thì tốt quá, vậy là hắn có thể...
Sau khi bất chấp liêm sỉ để gặm táo, Lauren bỗng giật mình hô lên một tiếng: "Sao tôi cảm thấy cái tường này ảo thế?"
Lục Ly hoàn hồn, nhìn về phía hắn: "Gì?"
Lauren lại chăm chú nhìn về phía bức tường, mặt đầy kinh ngạc, nói: "Là tôi hoa mắt à? Vừa rồi sao tôi lại thấy cái tường này biến thành trong suốt!"
Lục Ly liếc hắn một cái: "Ăn táo đến ngu người."
"Làm sao có thể, táo càng ăn sẽ càng thông minh, anh không thích ăn táo cũng không được hạ thấp loại trái cây tuyệt diệu ấy..." Miệng hắn không ngừng nhả đạn, mắt cũng chẳng chịu rời khỏi vách tường. Sau khi quan sát một lúc lâu, hắn cảm thấy mình bị hoa mắt thật rồi.
"Tôi thật đáng thương, vì tới xem anh có chết hay không mà đi suốt cả đêm, còn bị chênh lệch múi giờ đến sinh ảo giác."
Lục Ly khinh bỉ nói: "Ai bảo cậu đến?"
Lauren lầm bầm: "Ờ chẳng biết ai đã dặn tôi..." Hắn cố ý bắt chước giọng điệu của Lục Ly, "Nếu tôi xảy ra chuyện, nhất định cậu phải bảo vệ Kiến Vi, thằng bé còn nhỏ, có một số việc chưa chắc đã làm tốt được..."
Lục Ly quay đầu sang chỗ khác: "Im đi."
Lauren nói: "Yên tâm, thân là chú, tôi nhất định sẽ chăm lo cho cháu trai thật tốt."
Nghe hắn nói thế, Lục Ly lập tức không vui.
Lauren muốn hắn khó chịu thêm, bỉ ổi mà cường điệu: "Anh cứ yên tâm, anh đi rồi, tôi chính là người cha thứ hai của tiểu Kiến Vi, chắc chắn làm theo những gì anh căn dặn, đối xử với thằng bé thật là tốt."
Nhát kiếm lưỡi này lập tức đâm trúng Lục Ly.
Mẹ kiếp, hắn còn chưa chết đã có nhiều người mơ ước Tạ Kiến Vi như vậy, hắn mà nằm xuống chẳng phải sẽ lại càng nhiều?
Nghĩ thế, Lục Ly liền ghen đến mức muốn sống thêm hẳn năm trăm năm.
Lại nói, ở bên kia bức tường, Tạ Kiến Vi thật sự bị dọa sợ.
Hai gian phòng bệnh bọn họ nằm có kết cấu đối xứng nhau, nói cách khác, bức tường mà Lục Ly đối diện Tạ Kiến Vi cũng có thể nhìn thấy được.
Lục Ly muốn gặp Tạ Kiến Vi, muốn đến nỗi tường phải biến thành trong suốt, mà Tạ Kiến Vi đúng lúc cũng đang nhìn tường, nên đã phát hiện ra.
May mà có Lauren làm gián đoạn, nếu không có lẽ bối cảnh của giấc mơ này sẽ phải điều chỉnh rất nhiều.
Có khi ân oán tình thù giới Mafia sẽ bị bẻ thành dị năng đấu đá tranh quyền!
Tuy Lauren vô tình giúp hóa giải nguy cơ, nhưng Tạ Kiến Vi cũng không nằm thêm được nữa. Hiện giờ Lục Ly bị phân tân nên bức tường mới trở về như cũ, chờ hắn nói chuyện với Lauren xong, bật mode trông đợi mỏi mòn... lúc ấy, bức tường thật sự sẽ tan!
Tạ Kiến Vi không muốn tăng độ khó của cảnh trong mơ, vì thế đành rút kim truyền, giả vờ mới phục hồi một chút thể lực, nhưng vì rất muốn gặp Lục Ly, nên gắng gượng lết thân thể suy yếu xuống giường.
Bên ngoài có người canh gác, thấy anh đi ra, mắt đám cấp dưới trợn tròn: "Thiếu gia, ngài phải nghỉ ngơi!"
Tạ Kiến Vi cố sức làm cho giọng mình khàn đặc và khô khốc, bật ra từng tiếng một: "Tôi muốn gặp ba."
Cấp dưới vội vàng đỡ anh, khuyên nhủ: "Ngài yên tâm, ngài Lục đã tỉnh rồi, không còn nguy hiểm gì nữa, chỉ cần điều dưỡng cho tốt là ổn cả thôi."
Tạ Kiến Vi bướng bỉnh: "Tôi muốn gặp ba."
Cấp dưới ngơ ngác nhìn nhau, thông điệp trong ánh mắt đều là "Mày can đi" "Mày can" "Mày tự can" "Tao chịu, mày can đi" ...
Không đợi đám nhát chết này chọn được người lên tiếng, Tạ Kiến Vi đã nhân cơ hội gạt tay bọn họ ra, nhanh chóng đi sang phòng bên cạnh.
Vừa rồi anh dùng sức có bị quá mức không? Theo lý thuyết, một người đói bụng mấy ngày như vậy hẳn sẽ không khỏe được thế đi? Mặc kệ, cứ coi như "hồi quang phản chiếu" ... Phi(*)!
(*) Tiếng nhổ nước bọt
Cuối cùng Tạ Kiến Vi cũng đẩy được cánh cửa phòng bệnh kế bên ra.
Lauren đang gọt quả táo thứ tư, nghe tiếng mở cửa thì ngẩng đầu, híp mắt nói: "Chẳng phải đã dặn bất kể có chuyện gì cũng không được..." Lời còn chưa dứt hắn đã nhìn thấy người vừa tới, "Tiểu Kiến Vi? Cậu tỉnh rồi à? Ôi, thằng nhóc này, sao không nghỉ ngơi cho tốt, chạy tới đây để làm chi."
Nói xong hắn lập tức đứng dậy đi tới tiếp đón anh.
Tạ Kiến Vi lại chỉ nhìn thấy mỗi Lục Ly.
Trong mắt Lục Ly cũng chỉ có mình anh.
Lauren bị kẹp ở giữa, chợt cảm thấy ánh sáng của mình bắn ra vạn dặm – hai chữ "bóng đèn" cũng không đủ để diễn tả độ chói lọi này.
Tạ Kiến Vi hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Lục Ly đáp: "Không sao, vết thương cỏn con thôi."
Tạ Kiến Vi không lên tiếng, chẳng qua vành mắt đã đỏ hoe.
Lauren vội đỡ Tạ Kiến Vi lại gần đây, để anh ngồi xuống.
Lục Ly đau lòng kinh khủng, dịu dàng nói: "Thật sự không sao, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi."
Sắc mặt Tạ Kiến Vi tái nhợt, đôi môi căng bóng cũng khô đi vì thiếu nước. Anh há miệng định nói điều gì nhưng lại như chẳng thể thốt nên lời, cuối cùng chỉ đành cúi đầu, để mặc hai vai run rẩy.
Lục Ly hối hận vô cùng, sao hắn lại muốn chết chứ? Sao hắn có thể bỏ Tạ Kiến Vi lại một mình? Sao hắn có thể để đứa nhỏ mình đã hết lòng yêu thương, bảo vệ nhiều năm phải khổ đau như vậy?
Tạ Kiến Vi, Tạ Kiến Vi, Lục Ly hoàn toàn tỉnh ngộ.
Với đối phương, chắc chắn hắn chiếm một vị trí cực kỳ đặc biệt.
Vô cùng, vô cùng đặc biệt.
Tạ Kiến Vi đã mất đi người thân duy nhất là Tạ Nhu, lại mất cả Lục Ngôn – tình yêu chân thành sâu sắc nhất.
Bốn người bọn hắn, giờ chỉ còn lại hai, hắn không thể bỏ một mình người kia ở lại.
Lục Ly muốn ôm Tạ Kiến Vi, muốn hôn anh, muốn nói cho anh biết hắn sẽ vĩnh viễn không rời khỏi anh.
Chỉ cần anh muốn, hắn sẽ ở bên anh suốt cả cuộc đời, dùng bất cứ thân phận nào mà anh muốn để bảo về anh, không oán than không hối hận.
Tuy cảm thấy ánh sáng của mình quá chói, nhưng Lauren cũng chẳng có ý định rời đi.
Đành chịu thôi, hai bệnh nhân này đều trong tình trạng nửa chết nửa sống, hắn đi rồi ai sẽ chăm sóc cho bọn họ đây?
Lauren nói: "Được rồi, được rồi, có chuyện gì về sau từ từ nói, trước mắt cần phải nghỉ ngơi, tiểu Kiến Vi nhanh về phòng đi!"
Tạ Kiến Vi nức nở: "Tôi không đi."
Lauren đau đầu: "Cậu đã ngồi đây túc trực mấy ngày mấy đêm rồi, còn chưa được ngủ bù. Yên tâm đi, ở đây có tôi, chắc chắn ba cậu sẽ không sao."
Tạ Kiến Vi chẳng nói năng gì, chỉ cúi đầu, nhưng toàn thân đều tản ra một loại khí thế: không đi là không đi, dù anh có kéo tôi ra khỏi chỗ này tôi cũng sẽ nghĩ cách bò trở lại!
Lauren: "..." Chẳng phải hình tượng thiết lập của hắn là bạn tốt à, sao không dưng lại biến thành gậy gỗ đánh uyên ương mất rồi!
Tốt xấu gì Lục Ly cùng còn chút lý trí, nhẹ giọng nói: "Về nghỉ ngơi trước đi, chờ khi khỏe lại sẽ..."
Lời còn chưa hết, Tạ Kiến Vi đã ngẩng đầu nhìn hắn.
Chỉ một cái liếc mắt, khoảnh khắc nhìn thấy hơi nước vương trong hốc mắt Tạ Kiến Vi, lý trí của Lục Ly lý đã vỗ cánh và bay đi mất, còn là cái loại một đi không bao giờ trở lại.
"Hay là... con ngủ cạnh ba?" Bệnh nhân cấp một – Lục Ly đề nghị.
Tạ Kiến Vi & Lauren & Nhan Kha: "..." Có nguyên tắc một chút đi ngài Nguyên soái!
Lauren vẫn còn quyền lên tiếng: "Lục Ly, anh tỉnh táo chút đi, trên bụng anh có một lỗ thủng kìa! Chết người đấy! Để tiểu Kiến Vi ngủ cạnh, ngộ nhỡ đụng tới vết thương, anh sẽ đau chết đi sống lại luôn, biết không?"
Lục Ly nói: "Giường rộng mà."
Lauren nổi nóng: "Rộng cái rắm!"
Vì vấn đề giường rộng hay chật mà hai ông lớn kia cãi vã um xùm. Tạ Kiến Vi hết sức cạn lời, cảm thấy chờ bọn họ nghĩ thông chắc là hết kiếp, đành phải chủ động mở miệng: "Kê thêm một cái giường nữa có được không?"
Lauren & Lục Ly: "..."
Nhan Kha không hề khách sáo mà cười ra thành tiếng: "Tôi sẽ lưu đoạn này lại, nửa đời sau có thể cười nhiều một chút hay không phải trông cậy vào nó rồi!"
Phòng bệnh rất rộng, đừng nói là một cái giường, thêm ba cái giường nữa cũng vô cùng thoải mái.
Lauren chỉ đạo, không bao lâu sau có một cái giường mới được đặt bên cạnh giường của Lục Ly.
Xong xuôi, hắn quay sang hỏi Tạ Kiến Vi: "Vừa lòng chưa? Lên giường được chưa?"
Lục Ly liếc hắn một cái, Lauren vội sửa lời: "Tự cậu lên giường, tôi không lên."
Sửa còn chẳng bằng không sửa, ánh mắt của Lục Ly sắp có thể giết người.
Lauren đành phải đầu hàng: "Tôi là trai thẳng!"
Lục Ly cười lạnh một tiếng: "Loại sinh vật dễ cong nhất chính là trai thẳng đấy."
Lauren: "..." Tôi đã trêu ai chọc ai hả! Nhìn các người show ân ái chưa đủ, còn phải bị đề phòng như phường trộm cướp gian manh!
Tạ Kiến Vi thật sự không lên giường.
Lauren hỏi: "Ngài Tạ, ngài còn yêu cầu gì nữa?"
Đúng là Tạ Kiến Vi có một yêu cầu nho nhỏ, nên anh khẽ nói: "Hai cái giường cách nhau xa quá."
Lauren: "..."
Hai mắt Lục Ly sáng bừng lên, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh vô cùng: "Có lý, đẩy lại đây chút, cách xa như thế làm gì."
Lauren liếc mắt xem thường, không gọi người ngoài vào hỗ trợ mà trực tiếp đứng dậy đẩy hai cái giường của hai tên "thần kinh" kia sát lại gần nhau.
Cũng may giường bệnh đều trang bị sẵn bánh xe, dễ dàng dịch chuyển.
Cuối cùng Tạ Kiến Vi cũng vừa lòng. Anh cởi giày lên giường, nhích dần về phía Lục Ly.
Lục Ly vươn tay nắm chặt tay anh, Tạ Kiến Vi cười cong cả mắt.
Vào lúc bất ngờ không kịp đề phòng Lauren đã bị nhét một miệng thức ăn cho chó, thiếu chút nữa thì nghẹn chết!
Hắn muốn thu lại lời nói ban đầu, hai tên này không giống người yêu ở chỗ nào? Rõ ràng là một đống dấm đường bị ủ nhiều năm đã sắp lên men, bốc mùi tứ phía!
Gã trộm Lauren nhìn mà khó chịu, ngoài ra còn có vài phần ghen tị. Hắn cũng muốn yêu đương, nhưng một nửa của hắn đang ở nơi nào... Người phụ nữ trước lồi sau vểnh, dưới giường nữ thần trên giường dâm phụ, đủ loại tình thú đều chơi được đang ở đâu!
May là không ai có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nếu không nhất định Lauren sẽ được tặng cho ba chữ: ế trọn đời!
Lauren ghen tị ngập lòng, quyết định vung gậy đánh uyên ương. Nắm tay đúng không? Cho các người truyền nước một tay cái đã!
Hắn gọi y tá, yêu cầu truyền dịch dinh dưỡng cho Tạ Kiến Vi.
Hiện giờ thể lực của Tạ Kiến Vi rất tốt, truyền hay không cũng chẳng vấn đề gì. Nhưng để che mắt thiên hạ, anh vẫn chấp nhận truyền.
Lauren vốn định đánh uyên ương nhưng lại bị đối phương vỗ thẳng mặt.
Truyền tý dịch dinh dưỡng thôi, đâu đến mức không chịu nổi!
Suốt cả quá trình, nữ y tá đều đỏ mặt, không dám nhìn lung tung, tim thì như nai con chạy loạn.
Không phải cô hâm mộ Lục Ly hay là Tạ Kiến Vi, mà cô hâm mộ cả hai người này. Ôi cha mẹ ơi, trai đẹp làm gay bản thực tế, hô hô hô, cuộc đời bà đây đã không còn gì để nuối tiếc!
Ở trong phòng bệnh thêm một ngày, Lauren không chịu nổi nữa, chỉ muốn lập tức rời đi. Bắt nạt cẩu độc thân quá mức, trong một năm kế tiếp hắn không muốn nhìn thấy... hai tên khốn nạn kia!
Thực ra ngay ngày hôm sau Tạ Kiến Vi đã khỏe mạnh bình thường.
Anh chỉ là suy nhược cơ thể cộng với nhịn đói vài ngày, truyền dịch và ngủ bù là đã phục hồi hơn nửa.
Lauren đi rồi, anh cũng không tìm người khác tới mà tự tay chăm sóc Lục Ly.
Lục Ly nói: "Nghỉ ngơi thêm một chút đi."
Tạ Kiến Vi cười: "Đã không sao, nghỉ ngơi làm gì?" Nói xong anh liền bưng cháo nóng tới, múc ra một chén.
Cháo được ninh bảy, tám tiếng đồng hồ, đầy đủ dinh dưỡng lại dễ tiêu, là món thích hợp với bệnh nhân nhất.
Lục Ly không tiện tự ăn, đương nhiên Tạ Kiến Vi sẽ đút cho hắn.
Anh múc một thìa, thổi nguội cẩn thận rồi mới đưa lên miệng Lục Ly: "Nếm thử chút đi, ngon lắm."
Lục Ly ăn một miếng. Thực ra hắn không cảm nhận được hương vị gì, một lượng thuốc lớn được đổ vào cơ thể, trong miệng chỉ còn lại vị đắng thôi. Cháo có thơm ngon hơn nữa, hắn ăn cũng chỉ thấy đắng.
Nhưng đây là Tạ Kiến Vi đút, miệng đắng, lòng lại ngọt như đường.
Tạ Kiến Vi cẩn thận đút Lục Ly ăn hơn nửa chén cháo.
Lau miệng xong, Lục Ly gọi anh một tiếng.
Tạ Kiến Vi quay đầu nhìn hắn: "Còn muốn ăn à? Bác sĩ dặn không nên ăn nhiều một lúc."
Tầm mắt Lục Ly dừng trên môi anh, giọng nói của hắn rất khàn: "Có thể hôn con không?"
Tạ Kiến Vi nhảy dựng, liền nói: "Đừng lộn xộn."
Lục Ly dùng đôi mắt trông mong để nhìn anh.
Tạ Kiến Vi buông bát, đi đến bên tay trái của Lục Ly, hơi cúi người rồi hôn môi hắn.
Khi môi hai người chạm vào nhau, không ai động đậy cả. Hôn môi có sức hút không? Có, chạm môi với người mình yêu sâu đậm hệt như bị điện giật, tình cảm ngập tràn trong ngực cũng tức tốc tràn ra, đổ đầy đầu óc rồi lan tới tứ chi, khiến người ta sục sôi máu nóng, từng tế bào thần kinh cũng sung sướng đến thét chói tai.
Lục Ly cọ cọ môi của đối phương, nói: "Xuống thấp thêm một chút nữa."
Tạ Kiến Vi ra sức hôn hắn.
Lục Ly vội vã cuốn lấy lưỡi anh, luồn sâu vào khoang miệng anh, điên cuồng càn quét. Dưới mặt băng phẳng lặng là sóng lớn cuộn trào. Nếu tình yêu thực thể hóa được, vậy thì một đại dương mênh mông cũng không chứa nổi yêu thương hắn cất giấu trong lòng.
Nụ hôn chấm dứt, hai người đều hơi thở dốc.
Tạ Kiến Vi điều chỉnh lại hơi thở, khóe miệng khẽ cong lên: "Con thật sự sợ hãi."
Lục Ly nói: "Xin lỗi."
Tạ Kiến Vi lắc lắc đầu: "Con mới là người phải xin lỗi, là do con làm việc không chu toàn, bỏ sót bè cánh của Mạc Sâm, khiến ba bị tổn hại."
Lục Ly nói: "Đừng tự trách, nếu ba cẩn thận hơn, bọn chúng không thể động tới ba."
Tạ Kiến Vi bỗng ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy ba có thể cẩn thận nhiều hơn chút nữa không?"
Lục Ly nao nao trong lòng.
Tạ Kiến Vi nhìn hắn không chớp mắt: "Từ nay về sau, ba có thể luôn luôn, luôn luôn cẩn thận không?" Nói tới đây, anh lại nhỏ tiếng đi một chút, gần như là nỉ non, "Đừng để những chuyện như vậy xảy ra, ngàn vạn lần đừng..."
Ánh mắt Lục Ly trở nên dịu dàng. Dùng bàn tay vuốt nhẹ mãi tóc mềm mại của Tạ Kiến Vi, hắn nói: "Đừng sợ, sẽ không có lần thứ hai đâu."
Tạ Kiến Vi nắm chặt tay hắn, áp lên má mình rồi cọ nhẹ: "Xin ba nhất định phải bình an... Con..." Dừng một chút, cuối cùng anh cũng nói ra, "Con chỉ có ba."
Lục Ly cứng người.
Hắn muốn hỏi Lộ Yến đâu, nhưng lại không dám hỏi.
Nếu hiện giờ Tạ Kiến Vi đang an ủi hắn, vậy xin cứ tiếp tục đi. Một giấc mơ mãi không tỉnh lại cũng có thể coi là hiện thực.
Lục Ly chạm vào đôi môi đã hồng hào trở lại của Tạ Kiến Vi, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, ba vĩnh viễn sẽ không rời khỏi con."
Bất kể chuyện gì xảy ra, bất kể tương lại như thế nào, miễn em cần tôi, tôi sẽ ở bên em mãi mãi, dùng bất cứ phương thức gì mà em muốn để bầu bạn với em.
Anh trai cũng tốt, ba ba cũng được... Quan hệ nào cũng thế, tôi sẽ không rời khỏi em.
Tạ Kiến Vi mỉm cười, hôn hôn lòng bàn tay hắn.
Thương tích của Lục Ly phục hồi không nhanh cũng không chậm, có thể xem như tốc độ bình thường.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, đó là "Thần ý chí" đang tự đấu tranh tư tưởng ở trong đầu.
Hắn muốn lâu khỏe một chút, như vậy bọn họ có thể ngọt ngào trong cái ổ tình yêu này thêm một thời gian.
Mà hắn cũng muốn mau khỏe lại, vì đã lâu không được chạm vào Tạ Kiến Vi rồi, mỗi lần hôn môi đều hôn ra lửa.
Vì thế, trong tình trạng lúc chậm lúc nhanh, cuối cùng đạt thành một thế cân bằng vi diệu, tốc độ khôi phục hết sức bình thường.
Tạ Kiến Vi rất hài lòng với diễn biến hiện nay. Điều dưỡng thân thể là việc không nên sơ suất, dù là mơ, nhưng chỉ cần Lục Ly không mở took hack thì logic vẫn đầy đủ.
Tóm lại cẩn thận điều dưỡng, không để lại di chứng về sau là tốt nhất.
Cuối cùng cũng được ra viện, đại Ly đã khát khao khó nhịn rồi.
Về đến nhà, Tạ Kiến Vi liền chơi cưỡi ngựa cùng hắn một hồi.
Đại Ly vẫn chưa no, thẳng tăm tắp bày tỏ mình còn muốn thêm vài lần nữa.
Tạ Kiến Vi không đồng ý: "Sức khỏe vừa mới tốt lên, đừng quá mức."
Lục Ly thấp giọng nói: "Không đau một chút nào."
Tạ Kiến Vi: "Nếu miệng vết thương bục ra, con sẽ..."
"Ừ." Lục Ly hôn anh, nói, "Bục ra thì ba sẽ không chạm con ba ngày."
Tạ Kiến Vi: "Một tháng!"
Lục Ly nói: "Bốn ngày."
Tạ Kiến Vi: "..." Có phải điều kiện này sai sai ở chỗ nào không!
Nhưng mà bốn ngày đã là một con số khủng khiếp, đại Ly tỏ vẻ kiên quyết không để vết thương bục ra. Cho nên, dù hắn thực sự chọt Quân sư Tạ đến hôn mê, vết thương cũng hoàn hảo không hề hao tổn.
Ai bảo đây là mộng, đương nhiên là phải tùy hứng rồi!
Sau khi ra viện, hai người lại dính vào nhau mấy ngày. Dù sao cũng phải thỏa mãn đại Ly xong thì Lục Ly mới có tâm tình giải quyết đống công việc đã chất cao như núi.
Tạ Kiến Vi giúp hắn xử lý không ít, nhưng vì vấn đề quyền hạn, rất nhiều chuyện anh không tiện can thiệp, nên liền để lại.
Lục Ly bận rộn mấy hôm, Tạ Kiến Vi ở nhà lại cảm thấy chán.
Ngày ngày gặp mặt, lúc nào cũng ở bên nhau, vừa không thấy người đã nhớ, đây là cái tật xấu gì!
Suy nghĩ trong chốc lát, Tạ Kiến Vi liền cảm thấy nếu ra khỏi giấc mơ, Lục Ly đi hành tinh khác làm việc, một mình anh đợi ở phủ Nguyên soái chẳng phải sẽ buồn chết hay sao?
Trước kia người ta vẫn nói yêu vào hỏng việc, Quân sư Tạ cảm thấy thật không sai.
Bây giờ anh không muốn làm ăn gì hết, mở cuộc họp nghe cấp dưới báo cáo, nhưng trong đầu tất cả đều là Lục Ly.
Xong rồi, xong rồi, bộ não đáng sợ của kẻ đang yêu.
Vượt qua buổi sáng rồi lại cố lết hết buổi chiều, cuối cùng Tạ Kiến Vi cũng không chịu nổi mà nhắn tin cho Lục Ly: "Tối có về nhà không?"
Một lát sau Lục Ly trả lời: "Có."
Tạ Kiến Vi lên tinh thần trong nháy mắt: "Con chờ ba."
Lục Ly không nhịn được nên gọi điện lại: "Không còn việc gì à?"
Tạ Kiến Vi đáp lời: "Đều xử lý tương đối ổn rồi, ba thì sao?"
Số việc tồn đọng của Lục Ly, có lẽ thức trắng mấy ngày mấy đêm, làm không ngừng nghỉ cũng chưa chắc đã hết được, thế nhưng...
Hắn hắng giọng, nói: "Ba cũng sắp xong rồi."
"Vậy giờ chúng ta về nhà đi?"
Lục Ly: "Uh."
Giọng Tạ Kiến Vi vui như đang nhảy nhót: "Thế con đi trước."
Lục Ly đáp: "Được."
Từ chỗ làm của cả hai về nhà chỉ mất chừng mười phút. Vì cả ba địa điểm đó đều nằm trên một đường thẳng, và nhà nằm ở chính giữa, cho nên không tiện đón đưa, nhanh nhất chính là cả hai cùng tự đi về.
Tạ Kiến Vi thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng về nhà.
Vừa xuống xe anh liền thấy một bóng người quen thuộc.
Lộ Yến vẻ mặt tiều tụy, ánh mắt mịt mờ nhìn về phía anh: "A Vi."
Tạ Kiến Vi: "..."
Lộ Yến cũng thật thảm, vốn là một kẻ hết sức bình thường, nhưng sau khi bị cải tạo thì đã thực sự trở thành "nữ chính" lụy tình, chỉ vì muốn gặp Tạ Kiến Vi mà không tiếc trả giá đắt.
Tạ Kiến Vi nói thẳng: "Lộ Yến, tôi không thể ở bên anh."
"Vì sao!" Lộ Yến đau khổ, "Chẳng phải em đã nói sẽ cùng tôi đối mặt ư? Chẳng phải em bảo cùng tôi cố gắng à? Tuy thế lực của Lục Ly rất lớn, nhưng chỉ cần chúng ta chạy thật xa, trốn tới chân trời góc biển, hắn cũng chẳng thể làm gì được!"
Vừa khéo, Lục Ly cũng về đến nhà. Vừa khéo, hắn đã nghe được những lời này.
Đau lòng hay không đau lòng, việc ấy chỉ có thể hỏi chính Lục Ly.
Lộ Yến liều lĩnh nói: "Tôi muốn ở bên em, A Vi, tôi biết em cũng thương tôi. Không sao cả, không cần sợ gì hết, Lục Ly không thể ngăn cản chúng ta! Dù sao chúng ta cũng yêu nhau thật sự!"
Ánh mắt Lục Ly lạnh lẽo, trên mặt lại không để lộ cảm xúc gì.
Tạ Kiến Vi khẽ thở dài, lặp lại lời ban nãy: "Thật xin lỗi, nhưng tôi không thể ở bên anh."
"Vì sao! Vì sao!" Hình tượng của Lộ Yến gần như sụp đổ.
Sự thật là Tạ Kiến Vi đang rất muốn cười, nhưng vẫn phải cố gắng diễn tiếp: "Trước đó tôi không suy nghĩ cẩn thận, nhưng giờ tôi đã hiểu rõ hết rồi."
Lộ Yến suy sụp: "Em hiểu rõ cái gì?"
Tạ Kiến Vi nói rành rọt từng tiếng một: "So với anh thì, tôi càng để ý Lục Ly hơn."
Lộ Yến lảo đảo một bước, trong mắt đều là không thể tin nổi: "Em đang nói cái gì... Sao em có thể để ý một người luôn cưỡng ép em? Sao em có thể..."
"Ba không ép tôi, ngay từ đầu đã là tôi cam tâm tình nguyện."
Lộ Yến há hốc miệng, bỗng không biết nên nói cái gì.
Tạ Kiến Vi là nói cho Lục Ly nghe: "Tôi không cách nào giải thích rõ với anh. Có lẽ anh sẽ nghĩ tôi yêu Lục Ly, nhưng thật ra tình cảm giữa tôi và ba không thể hình dung bằng hai chữ "tình yêu" đơn giản được. Tuy nhiên, có một điều không thể nghi ngờ chính là, tôi không muốn rời xa ba, tôi cần ba. Lúc nghe tin tính mạng của ba bị đe dọa, tôi cảm thấy trời sắp sập xuống rồi. Nếu ba chết, tôi sẽ không thể sống tiếp một mình, bởi vì... tôi chỉ có ba thôi."
Tạ Kiến Vi nói với Lộ Yến: "Ban đầu, đúng là tôi có thiện cảm với anh, tôi cũng nghĩ là tôi yêu anh, nhưng... thật xin lỗi, nếu ở bên anh mà phải rời khỏi Lục Ly, tôi không làm được."
"Tôi không thể gạt anh, cũng không thể tiếp tục lừa dối bản thân mình." Giọng nói của Tạ Kiến Vi tràn đầy áy náy và giác ngộ.
Đại khái là cuối cùng Lộ Yến cũng được "Thần" buông tha, hắn ngây người trong chốc lát, sau đó mệt mỏi mà lắc đầu, rồi xoay người bỏ đi.
Tạ Kiến Vi thấy hắn rất đáng thương... Dù là một người không tồn tại ngoài đời thật, nhưng bị lăn qua lộn lại như thế cũng đủ héo mòn.
Song cũng vì hắn không có thật, nên mới bị giày vò đến vậy.
Tưởng tượng một chút đi, ngoài đời liệu có một người bỗng nhiên đổi tính, yêu một người khác đến chết đi sống lại hay không?
Không có, nên cũng không cần coi là thật.
Tạ Kiến Vi biết chắc chắn Lục Ly đã nghe thấy, có thể thông qua hình thức này để hắn biết tâm ý của anh, coi như là một thành công không nhỏ.
Đến với giấc mơ này, Tạ Kiến Vi có ý thức vô cùng đầy đủ, nên ngay từ đầu anh đã biết phải diễn tiếp thế nào.
Trong trí nhớ, anh thật sự yêu Lục Ngôn, vì Lục Ngôn đối với anh hết sức dịu dàng. Một thiếu niên phải chịu biết bao đau khổ hiển nhiên không cách nào cầm cự được trước một biển mật ngọt ngào.
Nhưng Lục Ngôn tốt với anh, là xuất phát từ tình thương của một người anh dành cho em trai, người hắn thật sự yêu vẫn luôn là Tạ Nhu.
Mặt khác, Tạ Nhu cũng không nhận ra tình cảm của Tạ Kiến Vi dành cho Lục Ngôn, bởi vì khi đó Tạ Kiến Vi còn quá nhỏ, Lục Ngôn lại là đàn ông, mạch não người thường hiển nhiên sẽ không hướng tới phương diện này.
Tạ Kiến Vi đã từng "thay xà đổi cột" một lần, vặn tình yêu dành cho Lục Ngôn sang phía Lục Ly, nhưng không được. Vì Lục Ngôn và Lục Ly hoàn toàn khác nhau. Nguyên nhân Tạ Kiến Vi yêu Lục Ngôn vô cùng đơn giản, đó là khao khát và ngưỡng mộ một người luôn tỏa sáng cho dù sinh ra giữa đáy vực tối tăm.
Anh khao khát ánh sáng dịu dàng của Lục Ngôn, mà điều đó... Lục Ly lưng mang tội nghiệt gia tộc lại không cách nào có được.
Bởi vậy, cục diện rất khó xoay chuyển.
Nếu đường này không đi được, Tạ Kiến Vi bèn chọn một con đường khác.
Anh không phủ nhận mình thích Lục Ngôn, thậm chí là yêu hắn sâu đậm, nhưng tình cảm con người không chỉ đen trắng như phím đàn, nó phức tạp vô cùng, hiển nhiên cũng có tính dối lừa nhất định.
Tạ Kiến Vi hy vọng mình có thể khiến Lục Ly hiểu được.
Khao khát một người, mê luyến một người, chưa chắc đã là yêu sâu sắc.
Tựa như anh cho rằng mình thích Lộ Yến, nhưng khi điều đó xung đột với việc ở lại bên cạnh Lục Ly, anh sẽ giật mình tỉnh ra.
Người quan trọng hơn thực ra vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Rốt cuộc tình yêu là gì, anh vẫn đang mò mẫm.
Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ phát hiện ra, tình cảm của mình dành cho Lục Ngôn cũng không sâu đậm như trong tưởng tượng.
Chỉ mong Lục Ly sẽ nghĩ như vậy, Tạ Kiến Vi vẫn tương đối lo lắng trước khả năng tưởng tượng ra toàn chuyện quái thai của hắn.
Lộ Yến đi rồi, Lục Ly cũng từ chỗ tối đi ra.
Tạ Kiến Vi giật mình, hỏi: "Vừa về à?"
Lục Ly nói: "Về được một lúc rồi."
Tạ Kiến Vi hơi xấu hổ, nhưng vẫn hỏi: "Vừa rồi... ba đã nghe được?"
Lục Ly đáp: "Ừ."
Con ngươi của Tạ Kiến Vi dao động, có vẻ tương đối bất an: "À... Con..."
"Có thật không?" Lục Ly lên tiếng hỏi.
Hầu kết trượt lên trượt xuống, ngón tay cũng cuộn vào, Tạ Kiến Vi khẽ nói: "Ba hỏi cái gì?"
Lục Ly cũng không dám động đến vấn đề "yêu hay là không yêu", chỉ hỏi: "Con không muốn xa ba, con cần ba?"
Tạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp chợt lóe sáng trong đêm: "Ừm."
Lục Ly cười cười, ôm đối phương vào trong ngực: "Ba cũng vậy."
Tạ Kiến Vi cũng ôm hắn, nhẹ giọng nói: "Nếu..."
"Hửm?"
"Nếu..." Tạ Kiến Vi lặp lại từ nếu một lần mới chậm rãi nói, "Nếu con muốn cứ luôn thế này, ba có chấp nhận không?"
Lục Ly như có điều không rõ.
Tạ Kiến Vi gian nan nói: "Chúng ta, chúng ta giống như người yêu, ừm... sống một cuộc đời chỉ có lẫn nhau, có được không?"
Lục Ly đột nhiên xiết chặt vòng tay.
Tạ Kiến Vi thật sự căng thẳng, cũng may giấc mơ này không có dấu hiệu sụp đổ.
Lục Ly buông Tạ Kiến Vi ra, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Con có ý gì?" Giống như người yêu? Sống một cuộc đời chỉ có lẫn nhau. Chỉ là giống thôi sao? Chẳng lẽ không phải thật?
Tim đập quá mạnh, hắn sợ không nghe rõ tiếng của Tạ Kiến Vi.
Tạ Kiến Vi cũng không dám nói tiếng "yêu", chỉ đành uyển chuyển bảo: "Con không biết, Ừm... Con biết ba không yêu con, nhưng..."
Lục Ly há miệng chính là: "Tôi..." Hắn gần như đã thốt ra hai tiếng yêu em, song lời đến bên miệng lại bị nuốt ngược vào. Hắn không dám nói.
Tạ Kiến Vi chờ nửa ngày cũng không chờ được... Thôi, chẳng có gì bất ngờ, anh tiếp tục luồn lách: "Nhưng con không muốn tìm người khác nữa. Tình nhân cũng được, người yêu cũng tốt, đối tượng kết hôn cũng có thể luôn, chỉ cần ba không ngại, con muốn ở bên ba, cả đời sẽ ở bên ba."
Giọng Lục Ly hơi run: "Giống như bạn đời?"
Tạ Kiến Vi trịnh trọng gật đầu: "Phải."
Lục Ly chăm chú nhìn Tạ Kiến Vi: "Ba có thể hôn con không?"
Tạ Kiến Vi kiễng chân hôn môi hắn.
Lục Ly lập tức đảo khách thành chủ. Hắn muốn khống chế bản thân một chút, để mình đừng thể hiện quá vui mừng, nhưng không được, hoàn toàn không được. Hắn muốn ôm, muốn hôn Tạ Kiến Vi. Tình cảm mênh mông tựa biển trong lòng hắn cần có một lối thoát, hắn hận không thể nói cho tất cả mọi người rằng: Tạ Kiến Vi là người yêu của hắn, Tạ Kiến Vi sẽ ở bên hắn suốt cuộc đời.
Thì ra tình cảm nung nấu bằng sự gắn bó lâu dài thật sự sẽ có một ngày lên men thành tình yêu.
— Thứ tình yêu mà hắn hằng khao khát.
Không vội, hắn hoàn toàn không vội. Chắc chắn Tạ Kiến Vi chưa quên được Lục Ngôn, nhưng không sao, bọn họ có thời gian một đời, đến cuối cùng nhất định Tạ Kiến Vi sẽ cho hắn một câu mà hắn vô cùng muốn nghe.
Cuối cùng cũng đạp được nửa bàn chân lên đường thành công, Tạ Kiến Vi thực sự vui mừng.
Anh tin Nó sẽ xuất chiêu. Mà Nó có chiêu gì, anh cũng đã dám chắc được.
Mấy tháng yên ổn trôi qua, thời tiết từ từ chuyển lạnh, khi sắp vào Đông, một tin tức như ngư lôi(*) trồi lên từ dưới nước sâu làm mặt hồ phẳng lặng nổ tung.
(*) Ngư lôi là một loại vũ khí tự di chuyển trong nước, chuyên mang thuốc nổ lao vào tàu thuyền của đối phương.
Lục Ngôn luôn hôn mê ở ngước ngoài, đã tỉnh!
Tạ Kiến Vi khá là hồi hộp, nhưng vẫn giả vờ mừng rỡ.
Lục Ly thì thấy trong lòng như có đá rơi, song vẫn cố tỏ ra vui vẻ vô cùng.
Hai người không hề trì hoãn, đặt vé máy bay tới nước M ngay trong đêm để gặp Lục Ngôn.
Bác sĩ hưng phấn nói cho bọn họ về "kỳ tích y học" này, tỏ vẻ môt người đã gần như chết não mà còn tỉnh lại được đúng là kỳ diệu!
Tạ Kiến Vi hỏi: "Có thể gặp anh ấy được chưa?"
Bác sĩ nói: "Tạm thời thì chưa được, tình trạng của cậu ta không ổn định lắm, tốt nhất là cứ điều dưỡng thêm."
Tạ Kiến Vi nói: "Phải rồi."
Đáy mắt chợt lóe, Lục Ly lại hỏi bác sĩ thêm vài vấn đề về bệnh tình của Lục Ngôn.
Bác sĩ hưng phấn trả lời hắn, có lẽ ông ta đang cảm thấy mình sắp bứt phá giới hạn y học, sắp lưu danh ngàn đời, nên phấn chấn đến không kiềm chế nổi.
Ông ta bô bô một hồi, nhưng hơn nửa là những điều không ai hiểu được.
Song Tạ Kiến Vi và Lục Ly vẫn nghe hết sức nghiêm túc.
Tuy trong lòng cả hai đều đang suy nghĩ miên man.
Sau khi nhìn thấy Lục Ngôn qua cửa kính, Tạ Kiến Vi và Lục Ly đều rời đi. Máy bay vừa hạ cánh bọn họ đã vội vàng đến bệnh viện, chưa sắp xếp ăn ở gì.
Về tới chỗ ở, bố trí hành lý xong, Tạ Kiến Vi mới kéo áo Lục Ly.
Lưng Lục Ly cứng ngắc, một lúc lâu sao mới lên tiếng: "Sao?"
"Anh Ngôn tỉnh lại con vui lắm."
Lục Ly miễn cưỡng nở nụ cười: "Ừ, ba cũng vậy."
Tạ Kiến Vi nhìn hắn, một lát sau mới thấp giọng nói: "Nhưng anh ấy vĩnh viễn thuộc về chị của con."
Lục Ly đáp: "Ừ."
"Cho nên..." Tạ Kiến Vi ôm lấy hắn từ đằng sau, "Chẳng có gì thay đổi hết."
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nó: Ai chỉ cách cho tôi đi, rốt cuộc tôi phải làm sao mới có thể thiêu chết đôi tình nhân đáng mần thịt này! ! !
Dù sao cũng là hai ngày hai đêm, ai không ăn không ngủ mấy chục tiếng đồng hồ mà chẳng đuối sức.
Sức khỏe của anh ở thế giới này không phải là quá tốt, nhiều lắm chỉ xem như đạt trên tiêu chuẩn của người Địa cầu một chút thôi. Người thường thức trắng một đêm đã gục, nói gì anh còn không ăn không uống không ngủ suốt hai hôm liền.
Nhưng anh không thể ngã quỵ, anh phải túc trực ở chỗ này. Lục Ly bất tỉnh, anh tuyệt đối không được nghỉ ngơi.
Vì nếu anh đi rồi, dù đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng song Lục Ly cũng vô cùng có khả rơi vào nguy kịch ngay lập tức.
Mối nguy hiểm của Lục Ly không phải vì đau yếu, không phải vì viên đạn kia, mà căn nguyên chính là bản thân hắn.
Uy hiếp toàn bộ người trong bệnh viện cũng thế, tự hành hạ bản thân mà canh giữ ở nơi này cũng vậy, mục đích của Tạ Kiến Vi chỉ có một. Anh muốn Lục Ly biết rằng, nếu hắn chết, anh cũng không sống nữa.
Chỉ có như vậy, Lục Ly mới không dám biến mất.
May mắn thay, cuối cùng Lục Ly cũng tỉnh.
Lúc này Tạ Kiến Vi mới dám thả lỏng tinh thần, nhanh chóng ngất đi.
Nhưng chỉ hôn mê không đến nửa tiếng đồng hồ, anh đã bắt đầu khỏe lại như một "phép màu".
Bụng không đói, miệng không khô, cơ thể không mệt mỏi, ngay cả não bộ cũng tỉnh táo cực kỳ.
Nếu bây giờ bác sỹ tới kiểm tra có lẽ sẽ bị dọa cho phát khóc: Cha mẹ ơi, tôi chỉ truyền cho cậu dịch dinh dưỡng bình thường thôi, hoàn toàn không phải viên hồi sinh có thể cứu sống người chết trong game võ hiệp!
Tạ Kiến Vi không kinh ngạc, có gì đáng để kinh ngạc đâu? Anh chỉ cảm thấy lòng ngọt như tẩm đường.
Lục Ly tỉnh lại, biết anh túc trực bên hắn lâu như vậy, hiển nhiên sẽ đau lòng.
Hắn xót anh chịu đói, chịu khát, chịu mệt.
Vì hắn quá đau lòng, nên Thần ý chí đã phát huy tác dụng mạnh mẽ của mình, Tạ Kiến Vi nửa sống nửa chết cũng full máu mà sống lại.
Nếu không phải quá phi logic thì hiện giờ Tạ Kiến Vi đã chạy sang phòng bên cạnh xem Lục Đại Ly rồi.
Xem cái tên khốn đáng chết kia.
Anh không cần hắn, hắn lập tức không muốn sống nữa?
Thật sự là ngày càng đi giật lùi!
Hơn nữa... làm sao anh có thể không cần hắn!
Tạ Kiến Vi suy nghĩ trong chốc lát, lại cảm thấy hình như mình không có tư cách dạy dỗ Lục Ly, nếu Lục Ly không cần anh, anh sẽ...
Không thể có chuyện Lục Ly không cần anh được.
Tạ Kiến Vi cong khóe miệng, vô cùng chắc chắn một điều, trên đời này không có ai yêu anh hơn Lục Ly cả.
Anh cũng thương hắn, bọn họ còn kết hôn.
Thật tốt.
Tạ Kiến Vi không ngủ được. Anh rất muốn gặp Lục Ly, nghĩ hắn đang ở ngay phòng bên cạnh, lại càng không nhịn được mà muốn đi qua cái cửa mỏng manh kia, sang nhìn hắn một chút.
Tâm tình của Lục Ly cũng giống vậy.
Nhưng dù sao thì hắn cũng không dám hack đến mức vô lý với bản thân mình.
Đạn xuyên qua ổ bụng, không chết đã là may mắn lắm rồi, giờ chắc chắn không cách nào tự do hoạt động.
Chỉ là, hắn rất muốn nhìn thấy Tạ Kiến Vi.
Lauren còn đang thao thao bất tuyệt ở đằng kia: "Kẻ đánh lén anh tôi đã bắt được rồi, không phải người bên kia, là bọn làm ăn với Mạc Sâm. Anh triệt Mạc Sâm, chặt đứt đường buôn của bọn chúng, bọn chúng chó cùng rứt giậu, muốn ám sát anh..."
Lục Ly nghe tai này lọt tai kia, hai mắt nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện.
Nếu ở phòng bên, bên kia bức tường này chính là Tạ Kiến Vi.
Nếu bức tường biến thành trong suốt thì tốt quá, vậy là hắn có thể...
Sau khi bất chấp liêm sỉ để gặm táo, Lauren bỗng giật mình hô lên một tiếng: "Sao tôi cảm thấy cái tường này ảo thế?"
Lục Ly hoàn hồn, nhìn về phía hắn: "Gì?"
Lauren lại chăm chú nhìn về phía bức tường, mặt đầy kinh ngạc, nói: "Là tôi hoa mắt à? Vừa rồi sao tôi lại thấy cái tường này biến thành trong suốt!"
Lục Ly liếc hắn một cái: "Ăn táo đến ngu người."
"Làm sao có thể, táo càng ăn sẽ càng thông minh, anh không thích ăn táo cũng không được hạ thấp loại trái cây tuyệt diệu ấy..." Miệng hắn không ngừng nhả đạn, mắt cũng chẳng chịu rời khỏi vách tường. Sau khi quan sát một lúc lâu, hắn cảm thấy mình bị hoa mắt thật rồi.
"Tôi thật đáng thương, vì tới xem anh có chết hay không mà đi suốt cả đêm, còn bị chênh lệch múi giờ đến sinh ảo giác."
Lục Ly khinh bỉ nói: "Ai bảo cậu đến?"
Lauren lầm bầm: "Ờ chẳng biết ai đã dặn tôi..." Hắn cố ý bắt chước giọng điệu của Lục Ly, "Nếu tôi xảy ra chuyện, nhất định cậu phải bảo vệ Kiến Vi, thằng bé còn nhỏ, có một số việc chưa chắc đã làm tốt được..."
Lục Ly quay đầu sang chỗ khác: "Im đi."
Lauren nói: "Yên tâm, thân là chú, tôi nhất định sẽ chăm lo cho cháu trai thật tốt."
Nghe hắn nói thế, Lục Ly lập tức không vui.
Lauren muốn hắn khó chịu thêm, bỉ ổi mà cường điệu: "Anh cứ yên tâm, anh đi rồi, tôi chính là người cha thứ hai của tiểu Kiến Vi, chắc chắn làm theo những gì anh căn dặn, đối xử với thằng bé thật là tốt."
Nhát kiếm lưỡi này lập tức đâm trúng Lục Ly.
Mẹ kiếp, hắn còn chưa chết đã có nhiều người mơ ước Tạ Kiến Vi như vậy, hắn mà nằm xuống chẳng phải sẽ lại càng nhiều?
Nghĩ thế, Lục Ly liền ghen đến mức muốn sống thêm hẳn năm trăm năm.
Lại nói, ở bên kia bức tường, Tạ Kiến Vi thật sự bị dọa sợ.
Hai gian phòng bệnh bọn họ nằm có kết cấu đối xứng nhau, nói cách khác, bức tường mà Lục Ly đối diện Tạ Kiến Vi cũng có thể nhìn thấy được.
Lục Ly muốn gặp Tạ Kiến Vi, muốn đến nỗi tường phải biến thành trong suốt, mà Tạ Kiến Vi đúng lúc cũng đang nhìn tường, nên đã phát hiện ra.
May mà có Lauren làm gián đoạn, nếu không có lẽ bối cảnh của giấc mơ này sẽ phải điều chỉnh rất nhiều.
Có khi ân oán tình thù giới Mafia sẽ bị bẻ thành dị năng đấu đá tranh quyền!
Tuy Lauren vô tình giúp hóa giải nguy cơ, nhưng Tạ Kiến Vi cũng không nằm thêm được nữa. Hiện giờ Lục Ly bị phân tân nên bức tường mới trở về như cũ, chờ hắn nói chuyện với Lauren xong, bật mode trông đợi mỏi mòn... lúc ấy, bức tường thật sự sẽ tan!
Tạ Kiến Vi không muốn tăng độ khó của cảnh trong mơ, vì thế đành rút kim truyền, giả vờ mới phục hồi một chút thể lực, nhưng vì rất muốn gặp Lục Ly, nên gắng gượng lết thân thể suy yếu xuống giường.
Bên ngoài có người canh gác, thấy anh đi ra, mắt đám cấp dưới trợn tròn: "Thiếu gia, ngài phải nghỉ ngơi!"
Tạ Kiến Vi cố sức làm cho giọng mình khàn đặc và khô khốc, bật ra từng tiếng một: "Tôi muốn gặp ba."
Cấp dưới vội vàng đỡ anh, khuyên nhủ: "Ngài yên tâm, ngài Lục đã tỉnh rồi, không còn nguy hiểm gì nữa, chỉ cần điều dưỡng cho tốt là ổn cả thôi."
Tạ Kiến Vi bướng bỉnh: "Tôi muốn gặp ba."
Cấp dưới ngơ ngác nhìn nhau, thông điệp trong ánh mắt đều là "Mày can đi" "Mày can" "Mày tự can" "Tao chịu, mày can đi" ...
Không đợi đám nhát chết này chọn được người lên tiếng, Tạ Kiến Vi đã nhân cơ hội gạt tay bọn họ ra, nhanh chóng đi sang phòng bên cạnh.
Vừa rồi anh dùng sức có bị quá mức không? Theo lý thuyết, một người đói bụng mấy ngày như vậy hẳn sẽ không khỏe được thế đi? Mặc kệ, cứ coi như "hồi quang phản chiếu" ... Phi(*)!
(*) Tiếng nhổ nước bọt
Cuối cùng Tạ Kiến Vi cũng đẩy được cánh cửa phòng bệnh kế bên ra.
Lauren đang gọt quả táo thứ tư, nghe tiếng mở cửa thì ngẩng đầu, híp mắt nói: "Chẳng phải đã dặn bất kể có chuyện gì cũng không được..." Lời còn chưa dứt hắn đã nhìn thấy người vừa tới, "Tiểu Kiến Vi? Cậu tỉnh rồi à? Ôi, thằng nhóc này, sao không nghỉ ngơi cho tốt, chạy tới đây để làm chi."
Nói xong hắn lập tức đứng dậy đi tới tiếp đón anh.
Tạ Kiến Vi lại chỉ nhìn thấy mỗi Lục Ly.
Trong mắt Lục Ly cũng chỉ có mình anh.
Lauren bị kẹp ở giữa, chợt cảm thấy ánh sáng của mình bắn ra vạn dặm – hai chữ "bóng đèn" cũng không đủ để diễn tả độ chói lọi này.
Tạ Kiến Vi hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Lục Ly đáp: "Không sao, vết thương cỏn con thôi."
Tạ Kiến Vi không lên tiếng, chẳng qua vành mắt đã đỏ hoe.
Lauren vội đỡ Tạ Kiến Vi lại gần đây, để anh ngồi xuống.
Lục Ly đau lòng kinh khủng, dịu dàng nói: "Thật sự không sao, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi."
Sắc mặt Tạ Kiến Vi tái nhợt, đôi môi căng bóng cũng khô đi vì thiếu nước. Anh há miệng định nói điều gì nhưng lại như chẳng thể thốt nên lời, cuối cùng chỉ đành cúi đầu, để mặc hai vai run rẩy.
Lục Ly hối hận vô cùng, sao hắn lại muốn chết chứ? Sao hắn có thể bỏ Tạ Kiến Vi lại một mình? Sao hắn có thể để đứa nhỏ mình đã hết lòng yêu thương, bảo vệ nhiều năm phải khổ đau như vậy?
Tạ Kiến Vi, Tạ Kiến Vi, Lục Ly hoàn toàn tỉnh ngộ.
Với đối phương, chắc chắn hắn chiếm một vị trí cực kỳ đặc biệt.
Vô cùng, vô cùng đặc biệt.
Tạ Kiến Vi đã mất đi người thân duy nhất là Tạ Nhu, lại mất cả Lục Ngôn – tình yêu chân thành sâu sắc nhất.
Bốn người bọn hắn, giờ chỉ còn lại hai, hắn không thể bỏ một mình người kia ở lại.
Lục Ly muốn ôm Tạ Kiến Vi, muốn hôn anh, muốn nói cho anh biết hắn sẽ vĩnh viễn không rời khỏi anh.
Chỉ cần anh muốn, hắn sẽ ở bên anh suốt cả cuộc đời, dùng bất cứ thân phận nào mà anh muốn để bảo về anh, không oán than không hối hận.
Tuy cảm thấy ánh sáng của mình quá chói, nhưng Lauren cũng chẳng có ý định rời đi.
Đành chịu thôi, hai bệnh nhân này đều trong tình trạng nửa chết nửa sống, hắn đi rồi ai sẽ chăm sóc cho bọn họ đây?
Lauren nói: "Được rồi, được rồi, có chuyện gì về sau từ từ nói, trước mắt cần phải nghỉ ngơi, tiểu Kiến Vi nhanh về phòng đi!"
Tạ Kiến Vi nức nở: "Tôi không đi."
Lauren đau đầu: "Cậu đã ngồi đây túc trực mấy ngày mấy đêm rồi, còn chưa được ngủ bù. Yên tâm đi, ở đây có tôi, chắc chắn ba cậu sẽ không sao."
Tạ Kiến Vi chẳng nói năng gì, chỉ cúi đầu, nhưng toàn thân đều tản ra một loại khí thế: không đi là không đi, dù anh có kéo tôi ra khỏi chỗ này tôi cũng sẽ nghĩ cách bò trở lại!
Lauren: "..." Chẳng phải hình tượng thiết lập của hắn là bạn tốt à, sao không dưng lại biến thành gậy gỗ đánh uyên ương mất rồi!
Tốt xấu gì Lục Ly cùng còn chút lý trí, nhẹ giọng nói: "Về nghỉ ngơi trước đi, chờ khi khỏe lại sẽ..."
Lời còn chưa hết, Tạ Kiến Vi đã ngẩng đầu nhìn hắn.
Chỉ một cái liếc mắt, khoảnh khắc nhìn thấy hơi nước vương trong hốc mắt Tạ Kiến Vi, lý trí của Lục Ly lý đã vỗ cánh và bay đi mất, còn là cái loại một đi không bao giờ trở lại.
"Hay là... con ngủ cạnh ba?" Bệnh nhân cấp một – Lục Ly đề nghị.
Tạ Kiến Vi & Lauren & Nhan Kha: "..." Có nguyên tắc một chút đi ngài Nguyên soái!
Lauren vẫn còn quyền lên tiếng: "Lục Ly, anh tỉnh táo chút đi, trên bụng anh có một lỗ thủng kìa! Chết người đấy! Để tiểu Kiến Vi ngủ cạnh, ngộ nhỡ đụng tới vết thương, anh sẽ đau chết đi sống lại luôn, biết không?"
Lục Ly nói: "Giường rộng mà."
Lauren nổi nóng: "Rộng cái rắm!"
Vì vấn đề giường rộng hay chật mà hai ông lớn kia cãi vã um xùm. Tạ Kiến Vi hết sức cạn lời, cảm thấy chờ bọn họ nghĩ thông chắc là hết kiếp, đành phải chủ động mở miệng: "Kê thêm một cái giường nữa có được không?"
Lauren & Lục Ly: "..."
Nhan Kha không hề khách sáo mà cười ra thành tiếng: "Tôi sẽ lưu đoạn này lại, nửa đời sau có thể cười nhiều một chút hay không phải trông cậy vào nó rồi!"
Phòng bệnh rất rộng, đừng nói là một cái giường, thêm ba cái giường nữa cũng vô cùng thoải mái.
Lauren chỉ đạo, không bao lâu sau có một cái giường mới được đặt bên cạnh giường của Lục Ly.
Xong xuôi, hắn quay sang hỏi Tạ Kiến Vi: "Vừa lòng chưa? Lên giường được chưa?"
Lục Ly liếc hắn một cái, Lauren vội sửa lời: "Tự cậu lên giường, tôi không lên."
Sửa còn chẳng bằng không sửa, ánh mắt của Lục Ly sắp có thể giết người.
Lauren đành phải đầu hàng: "Tôi là trai thẳng!"
Lục Ly cười lạnh một tiếng: "Loại sinh vật dễ cong nhất chính là trai thẳng đấy."
Lauren: "..." Tôi đã trêu ai chọc ai hả! Nhìn các người show ân ái chưa đủ, còn phải bị đề phòng như phường trộm cướp gian manh!
Tạ Kiến Vi thật sự không lên giường.
Lauren hỏi: "Ngài Tạ, ngài còn yêu cầu gì nữa?"
Đúng là Tạ Kiến Vi có một yêu cầu nho nhỏ, nên anh khẽ nói: "Hai cái giường cách nhau xa quá."
Lauren: "..."
Hai mắt Lục Ly sáng bừng lên, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh vô cùng: "Có lý, đẩy lại đây chút, cách xa như thế làm gì."
Lauren liếc mắt xem thường, không gọi người ngoài vào hỗ trợ mà trực tiếp đứng dậy đẩy hai cái giường của hai tên "thần kinh" kia sát lại gần nhau.
Cũng may giường bệnh đều trang bị sẵn bánh xe, dễ dàng dịch chuyển.
Cuối cùng Tạ Kiến Vi cũng vừa lòng. Anh cởi giày lên giường, nhích dần về phía Lục Ly.
Lục Ly vươn tay nắm chặt tay anh, Tạ Kiến Vi cười cong cả mắt.
Vào lúc bất ngờ không kịp đề phòng Lauren đã bị nhét một miệng thức ăn cho chó, thiếu chút nữa thì nghẹn chết!
Hắn muốn thu lại lời nói ban đầu, hai tên này không giống người yêu ở chỗ nào? Rõ ràng là một đống dấm đường bị ủ nhiều năm đã sắp lên men, bốc mùi tứ phía!
Gã trộm Lauren nhìn mà khó chịu, ngoài ra còn có vài phần ghen tị. Hắn cũng muốn yêu đương, nhưng một nửa của hắn đang ở nơi nào... Người phụ nữ trước lồi sau vểnh, dưới giường nữ thần trên giường dâm phụ, đủ loại tình thú đều chơi được đang ở đâu!
May là không ai có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nếu không nhất định Lauren sẽ được tặng cho ba chữ: ế trọn đời!
Lauren ghen tị ngập lòng, quyết định vung gậy đánh uyên ương. Nắm tay đúng không? Cho các người truyền nước một tay cái đã!
Hắn gọi y tá, yêu cầu truyền dịch dinh dưỡng cho Tạ Kiến Vi.
Hiện giờ thể lực của Tạ Kiến Vi rất tốt, truyền hay không cũng chẳng vấn đề gì. Nhưng để che mắt thiên hạ, anh vẫn chấp nhận truyền.
Lauren vốn định đánh uyên ương nhưng lại bị đối phương vỗ thẳng mặt.
Truyền tý dịch dinh dưỡng thôi, đâu đến mức không chịu nổi!
Suốt cả quá trình, nữ y tá đều đỏ mặt, không dám nhìn lung tung, tim thì như nai con chạy loạn.
Không phải cô hâm mộ Lục Ly hay là Tạ Kiến Vi, mà cô hâm mộ cả hai người này. Ôi cha mẹ ơi, trai đẹp làm gay bản thực tế, hô hô hô, cuộc đời bà đây đã không còn gì để nuối tiếc!
Ở trong phòng bệnh thêm một ngày, Lauren không chịu nổi nữa, chỉ muốn lập tức rời đi. Bắt nạt cẩu độc thân quá mức, trong một năm kế tiếp hắn không muốn nhìn thấy... hai tên khốn nạn kia!
Thực ra ngay ngày hôm sau Tạ Kiến Vi đã khỏe mạnh bình thường.
Anh chỉ là suy nhược cơ thể cộng với nhịn đói vài ngày, truyền dịch và ngủ bù là đã phục hồi hơn nửa.
Lauren đi rồi, anh cũng không tìm người khác tới mà tự tay chăm sóc Lục Ly.
Lục Ly nói: "Nghỉ ngơi thêm một chút đi."
Tạ Kiến Vi cười: "Đã không sao, nghỉ ngơi làm gì?" Nói xong anh liền bưng cháo nóng tới, múc ra một chén.
Cháo được ninh bảy, tám tiếng đồng hồ, đầy đủ dinh dưỡng lại dễ tiêu, là món thích hợp với bệnh nhân nhất.
Lục Ly không tiện tự ăn, đương nhiên Tạ Kiến Vi sẽ đút cho hắn.
Anh múc một thìa, thổi nguội cẩn thận rồi mới đưa lên miệng Lục Ly: "Nếm thử chút đi, ngon lắm."
Lục Ly ăn một miếng. Thực ra hắn không cảm nhận được hương vị gì, một lượng thuốc lớn được đổ vào cơ thể, trong miệng chỉ còn lại vị đắng thôi. Cháo có thơm ngon hơn nữa, hắn ăn cũng chỉ thấy đắng.
Nhưng đây là Tạ Kiến Vi đút, miệng đắng, lòng lại ngọt như đường.
Tạ Kiến Vi cẩn thận đút Lục Ly ăn hơn nửa chén cháo.
Lau miệng xong, Lục Ly gọi anh một tiếng.
Tạ Kiến Vi quay đầu nhìn hắn: "Còn muốn ăn à? Bác sĩ dặn không nên ăn nhiều một lúc."
Tầm mắt Lục Ly dừng trên môi anh, giọng nói của hắn rất khàn: "Có thể hôn con không?"
Tạ Kiến Vi nhảy dựng, liền nói: "Đừng lộn xộn."
Lục Ly dùng đôi mắt trông mong để nhìn anh.
Tạ Kiến Vi buông bát, đi đến bên tay trái của Lục Ly, hơi cúi người rồi hôn môi hắn.
Khi môi hai người chạm vào nhau, không ai động đậy cả. Hôn môi có sức hút không? Có, chạm môi với người mình yêu sâu đậm hệt như bị điện giật, tình cảm ngập tràn trong ngực cũng tức tốc tràn ra, đổ đầy đầu óc rồi lan tới tứ chi, khiến người ta sục sôi máu nóng, từng tế bào thần kinh cũng sung sướng đến thét chói tai.
Lục Ly cọ cọ môi của đối phương, nói: "Xuống thấp thêm một chút nữa."
Tạ Kiến Vi ra sức hôn hắn.
Lục Ly vội vã cuốn lấy lưỡi anh, luồn sâu vào khoang miệng anh, điên cuồng càn quét. Dưới mặt băng phẳng lặng là sóng lớn cuộn trào. Nếu tình yêu thực thể hóa được, vậy thì một đại dương mênh mông cũng không chứa nổi yêu thương hắn cất giấu trong lòng.
Nụ hôn chấm dứt, hai người đều hơi thở dốc.
Tạ Kiến Vi điều chỉnh lại hơi thở, khóe miệng khẽ cong lên: "Con thật sự sợ hãi."
Lục Ly nói: "Xin lỗi."
Tạ Kiến Vi lắc lắc đầu: "Con mới là người phải xin lỗi, là do con làm việc không chu toàn, bỏ sót bè cánh của Mạc Sâm, khiến ba bị tổn hại."
Lục Ly nói: "Đừng tự trách, nếu ba cẩn thận hơn, bọn chúng không thể động tới ba."
Tạ Kiến Vi bỗng ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy ba có thể cẩn thận nhiều hơn chút nữa không?"
Lục Ly nao nao trong lòng.
Tạ Kiến Vi nhìn hắn không chớp mắt: "Từ nay về sau, ba có thể luôn luôn, luôn luôn cẩn thận không?" Nói tới đây, anh lại nhỏ tiếng đi một chút, gần như là nỉ non, "Đừng để những chuyện như vậy xảy ra, ngàn vạn lần đừng..."
Ánh mắt Lục Ly trở nên dịu dàng. Dùng bàn tay vuốt nhẹ mãi tóc mềm mại của Tạ Kiến Vi, hắn nói: "Đừng sợ, sẽ không có lần thứ hai đâu."
Tạ Kiến Vi nắm chặt tay hắn, áp lên má mình rồi cọ nhẹ: "Xin ba nhất định phải bình an... Con..." Dừng một chút, cuối cùng anh cũng nói ra, "Con chỉ có ba."
Lục Ly cứng người.
Hắn muốn hỏi Lộ Yến đâu, nhưng lại không dám hỏi.
Nếu hiện giờ Tạ Kiến Vi đang an ủi hắn, vậy xin cứ tiếp tục đi. Một giấc mơ mãi không tỉnh lại cũng có thể coi là hiện thực.
Lục Ly chạm vào đôi môi đã hồng hào trở lại của Tạ Kiến Vi, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, ba vĩnh viễn sẽ không rời khỏi con."
Bất kể chuyện gì xảy ra, bất kể tương lại như thế nào, miễn em cần tôi, tôi sẽ ở bên em mãi mãi, dùng bất cứ phương thức gì mà em muốn để bầu bạn với em.
Anh trai cũng tốt, ba ba cũng được... Quan hệ nào cũng thế, tôi sẽ không rời khỏi em.
Tạ Kiến Vi mỉm cười, hôn hôn lòng bàn tay hắn.
Thương tích của Lục Ly phục hồi không nhanh cũng không chậm, có thể xem như tốc độ bình thường.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, đó là "Thần ý chí" đang tự đấu tranh tư tưởng ở trong đầu.
Hắn muốn lâu khỏe một chút, như vậy bọn họ có thể ngọt ngào trong cái ổ tình yêu này thêm một thời gian.
Mà hắn cũng muốn mau khỏe lại, vì đã lâu không được chạm vào Tạ Kiến Vi rồi, mỗi lần hôn môi đều hôn ra lửa.
Vì thế, trong tình trạng lúc chậm lúc nhanh, cuối cùng đạt thành một thế cân bằng vi diệu, tốc độ khôi phục hết sức bình thường.
Tạ Kiến Vi rất hài lòng với diễn biến hiện nay. Điều dưỡng thân thể là việc không nên sơ suất, dù là mơ, nhưng chỉ cần Lục Ly không mở took hack thì logic vẫn đầy đủ.
Tóm lại cẩn thận điều dưỡng, không để lại di chứng về sau là tốt nhất.
Cuối cùng cũng được ra viện, đại Ly đã khát khao khó nhịn rồi.
Về đến nhà, Tạ Kiến Vi liền chơi cưỡi ngựa cùng hắn một hồi.
Đại Ly vẫn chưa no, thẳng tăm tắp bày tỏ mình còn muốn thêm vài lần nữa.
Tạ Kiến Vi không đồng ý: "Sức khỏe vừa mới tốt lên, đừng quá mức."
Lục Ly thấp giọng nói: "Không đau một chút nào."
Tạ Kiến Vi: "Nếu miệng vết thương bục ra, con sẽ..."
"Ừ." Lục Ly hôn anh, nói, "Bục ra thì ba sẽ không chạm con ba ngày."
Tạ Kiến Vi: "Một tháng!"
Lục Ly nói: "Bốn ngày."
Tạ Kiến Vi: "..." Có phải điều kiện này sai sai ở chỗ nào không!
Nhưng mà bốn ngày đã là một con số khủng khiếp, đại Ly tỏ vẻ kiên quyết không để vết thương bục ra. Cho nên, dù hắn thực sự chọt Quân sư Tạ đến hôn mê, vết thương cũng hoàn hảo không hề hao tổn.
Ai bảo đây là mộng, đương nhiên là phải tùy hứng rồi!
Sau khi ra viện, hai người lại dính vào nhau mấy ngày. Dù sao cũng phải thỏa mãn đại Ly xong thì Lục Ly mới có tâm tình giải quyết đống công việc đã chất cao như núi.
Tạ Kiến Vi giúp hắn xử lý không ít, nhưng vì vấn đề quyền hạn, rất nhiều chuyện anh không tiện can thiệp, nên liền để lại.
Lục Ly bận rộn mấy hôm, Tạ Kiến Vi ở nhà lại cảm thấy chán.
Ngày ngày gặp mặt, lúc nào cũng ở bên nhau, vừa không thấy người đã nhớ, đây là cái tật xấu gì!
Suy nghĩ trong chốc lát, Tạ Kiến Vi liền cảm thấy nếu ra khỏi giấc mơ, Lục Ly đi hành tinh khác làm việc, một mình anh đợi ở phủ Nguyên soái chẳng phải sẽ buồn chết hay sao?
Trước kia người ta vẫn nói yêu vào hỏng việc, Quân sư Tạ cảm thấy thật không sai.
Bây giờ anh không muốn làm ăn gì hết, mở cuộc họp nghe cấp dưới báo cáo, nhưng trong đầu tất cả đều là Lục Ly.
Xong rồi, xong rồi, bộ não đáng sợ của kẻ đang yêu.
Vượt qua buổi sáng rồi lại cố lết hết buổi chiều, cuối cùng Tạ Kiến Vi cũng không chịu nổi mà nhắn tin cho Lục Ly: "Tối có về nhà không?"
Một lát sau Lục Ly trả lời: "Có."
Tạ Kiến Vi lên tinh thần trong nháy mắt: "Con chờ ba."
Lục Ly không nhịn được nên gọi điện lại: "Không còn việc gì à?"
Tạ Kiến Vi đáp lời: "Đều xử lý tương đối ổn rồi, ba thì sao?"
Số việc tồn đọng của Lục Ly, có lẽ thức trắng mấy ngày mấy đêm, làm không ngừng nghỉ cũng chưa chắc đã hết được, thế nhưng...
Hắn hắng giọng, nói: "Ba cũng sắp xong rồi."
"Vậy giờ chúng ta về nhà đi?"
Lục Ly: "Uh."
Giọng Tạ Kiến Vi vui như đang nhảy nhót: "Thế con đi trước."
Lục Ly đáp: "Được."
Từ chỗ làm của cả hai về nhà chỉ mất chừng mười phút. Vì cả ba địa điểm đó đều nằm trên một đường thẳng, và nhà nằm ở chính giữa, cho nên không tiện đón đưa, nhanh nhất chính là cả hai cùng tự đi về.
Tạ Kiến Vi thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng về nhà.
Vừa xuống xe anh liền thấy một bóng người quen thuộc.
Lộ Yến vẻ mặt tiều tụy, ánh mắt mịt mờ nhìn về phía anh: "A Vi."
Tạ Kiến Vi: "..."
Lộ Yến cũng thật thảm, vốn là một kẻ hết sức bình thường, nhưng sau khi bị cải tạo thì đã thực sự trở thành "nữ chính" lụy tình, chỉ vì muốn gặp Tạ Kiến Vi mà không tiếc trả giá đắt.
Tạ Kiến Vi nói thẳng: "Lộ Yến, tôi không thể ở bên anh."
"Vì sao!" Lộ Yến đau khổ, "Chẳng phải em đã nói sẽ cùng tôi đối mặt ư? Chẳng phải em bảo cùng tôi cố gắng à? Tuy thế lực của Lục Ly rất lớn, nhưng chỉ cần chúng ta chạy thật xa, trốn tới chân trời góc biển, hắn cũng chẳng thể làm gì được!"
Vừa khéo, Lục Ly cũng về đến nhà. Vừa khéo, hắn đã nghe được những lời này.
Đau lòng hay không đau lòng, việc ấy chỉ có thể hỏi chính Lục Ly.
Lộ Yến liều lĩnh nói: "Tôi muốn ở bên em, A Vi, tôi biết em cũng thương tôi. Không sao cả, không cần sợ gì hết, Lục Ly không thể ngăn cản chúng ta! Dù sao chúng ta cũng yêu nhau thật sự!"
Ánh mắt Lục Ly lạnh lẽo, trên mặt lại không để lộ cảm xúc gì.
Tạ Kiến Vi khẽ thở dài, lặp lại lời ban nãy: "Thật xin lỗi, nhưng tôi không thể ở bên anh."
"Vì sao! Vì sao!" Hình tượng của Lộ Yến gần như sụp đổ.
Sự thật là Tạ Kiến Vi đang rất muốn cười, nhưng vẫn phải cố gắng diễn tiếp: "Trước đó tôi không suy nghĩ cẩn thận, nhưng giờ tôi đã hiểu rõ hết rồi."
Lộ Yến suy sụp: "Em hiểu rõ cái gì?"
Tạ Kiến Vi nói rành rọt từng tiếng một: "So với anh thì, tôi càng để ý Lục Ly hơn."
Lộ Yến lảo đảo một bước, trong mắt đều là không thể tin nổi: "Em đang nói cái gì... Sao em có thể để ý một người luôn cưỡng ép em? Sao em có thể..."
"Ba không ép tôi, ngay từ đầu đã là tôi cam tâm tình nguyện."
Lộ Yến há hốc miệng, bỗng không biết nên nói cái gì.
Tạ Kiến Vi là nói cho Lục Ly nghe: "Tôi không cách nào giải thích rõ với anh. Có lẽ anh sẽ nghĩ tôi yêu Lục Ly, nhưng thật ra tình cảm giữa tôi và ba không thể hình dung bằng hai chữ "tình yêu" đơn giản được. Tuy nhiên, có một điều không thể nghi ngờ chính là, tôi không muốn rời xa ba, tôi cần ba. Lúc nghe tin tính mạng của ba bị đe dọa, tôi cảm thấy trời sắp sập xuống rồi. Nếu ba chết, tôi sẽ không thể sống tiếp một mình, bởi vì... tôi chỉ có ba thôi."
Tạ Kiến Vi nói với Lộ Yến: "Ban đầu, đúng là tôi có thiện cảm với anh, tôi cũng nghĩ là tôi yêu anh, nhưng... thật xin lỗi, nếu ở bên anh mà phải rời khỏi Lục Ly, tôi không làm được."
"Tôi không thể gạt anh, cũng không thể tiếp tục lừa dối bản thân mình." Giọng nói của Tạ Kiến Vi tràn đầy áy náy và giác ngộ.
Đại khái là cuối cùng Lộ Yến cũng được "Thần" buông tha, hắn ngây người trong chốc lát, sau đó mệt mỏi mà lắc đầu, rồi xoay người bỏ đi.
Tạ Kiến Vi thấy hắn rất đáng thương... Dù là một người không tồn tại ngoài đời thật, nhưng bị lăn qua lộn lại như thế cũng đủ héo mòn.
Song cũng vì hắn không có thật, nên mới bị giày vò đến vậy.
Tưởng tượng một chút đi, ngoài đời liệu có một người bỗng nhiên đổi tính, yêu một người khác đến chết đi sống lại hay không?
Không có, nên cũng không cần coi là thật.
Tạ Kiến Vi biết chắc chắn Lục Ly đã nghe thấy, có thể thông qua hình thức này để hắn biết tâm ý của anh, coi như là một thành công không nhỏ.
Đến với giấc mơ này, Tạ Kiến Vi có ý thức vô cùng đầy đủ, nên ngay từ đầu anh đã biết phải diễn tiếp thế nào.
Trong trí nhớ, anh thật sự yêu Lục Ngôn, vì Lục Ngôn đối với anh hết sức dịu dàng. Một thiếu niên phải chịu biết bao đau khổ hiển nhiên không cách nào cầm cự được trước một biển mật ngọt ngào.
Nhưng Lục Ngôn tốt với anh, là xuất phát từ tình thương của một người anh dành cho em trai, người hắn thật sự yêu vẫn luôn là Tạ Nhu.
Mặt khác, Tạ Nhu cũng không nhận ra tình cảm của Tạ Kiến Vi dành cho Lục Ngôn, bởi vì khi đó Tạ Kiến Vi còn quá nhỏ, Lục Ngôn lại là đàn ông, mạch não người thường hiển nhiên sẽ không hướng tới phương diện này.
Tạ Kiến Vi đã từng "thay xà đổi cột" một lần, vặn tình yêu dành cho Lục Ngôn sang phía Lục Ly, nhưng không được. Vì Lục Ngôn và Lục Ly hoàn toàn khác nhau. Nguyên nhân Tạ Kiến Vi yêu Lục Ngôn vô cùng đơn giản, đó là khao khát và ngưỡng mộ một người luôn tỏa sáng cho dù sinh ra giữa đáy vực tối tăm.
Anh khao khát ánh sáng dịu dàng của Lục Ngôn, mà điều đó... Lục Ly lưng mang tội nghiệt gia tộc lại không cách nào có được.
Bởi vậy, cục diện rất khó xoay chuyển.
Nếu đường này không đi được, Tạ Kiến Vi bèn chọn một con đường khác.
Anh không phủ nhận mình thích Lục Ngôn, thậm chí là yêu hắn sâu đậm, nhưng tình cảm con người không chỉ đen trắng như phím đàn, nó phức tạp vô cùng, hiển nhiên cũng có tính dối lừa nhất định.
Tạ Kiến Vi hy vọng mình có thể khiến Lục Ly hiểu được.
Khao khát một người, mê luyến một người, chưa chắc đã là yêu sâu sắc.
Tựa như anh cho rằng mình thích Lộ Yến, nhưng khi điều đó xung đột với việc ở lại bên cạnh Lục Ly, anh sẽ giật mình tỉnh ra.
Người quan trọng hơn thực ra vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Rốt cuộc tình yêu là gì, anh vẫn đang mò mẫm.
Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ phát hiện ra, tình cảm của mình dành cho Lục Ngôn cũng không sâu đậm như trong tưởng tượng.
Chỉ mong Lục Ly sẽ nghĩ như vậy, Tạ Kiến Vi vẫn tương đối lo lắng trước khả năng tưởng tượng ra toàn chuyện quái thai của hắn.
Lộ Yến đi rồi, Lục Ly cũng từ chỗ tối đi ra.
Tạ Kiến Vi giật mình, hỏi: "Vừa về à?"
Lục Ly nói: "Về được một lúc rồi."
Tạ Kiến Vi hơi xấu hổ, nhưng vẫn hỏi: "Vừa rồi... ba đã nghe được?"
Lục Ly đáp: "Ừ."
Con ngươi của Tạ Kiến Vi dao động, có vẻ tương đối bất an: "À... Con..."
"Có thật không?" Lục Ly lên tiếng hỏi.
Hầu kết trượt lên trượt xuống, ngón tay cũng cuộn vào, Tạ Kiến Vi khẽ nói: "Ba hỏi cái gì?"
Lục Ly cũng không dám động đến vấn đề "yêu hay là không yêu", chỉ hỏi: "Con không muốn xa ba, con cần ba?"
Tạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp chợt lóe sáng trong đêm: "Ừm."
Lục Ly cười cười, ôm đối phương vào trong ngực: "Ba cũng vậy."
Tạ Kiến Vi cũng ôm hắn, nhẹ giọng nói: "Nếu..."
"Hửm?"
"Nếu..." Tạ Kiến Vi lặp lại từ nếu một lần mới chậm rãi nói, "Nếu con muốn cứ luôn thế này, ba có chấp nhận không?"
Lục Ly như có điều không rõ.
Tạ Kiến Vi gian nan nói: "Chúng ta, chúng ta giống như người yêu, ừm... sống một cuộc đời chỉ có lẫn nhau, có được không?"
Lục Ly đột nhiên xiết chặt vòng tay.
Tạ Kiến Vi thật sự căng thẳng, cũng may giấc mơ này không có dấu hiệu sụp đổ.
Lục Ly buông Tạ Kiến Vi ra, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Con có ý gì?" Giống như người yêu? Sống một cuộc đời chỉ có lẫn nhau. Chỉ là giống thôi sao? Chẳng lẽ không phải thật?
Tim đập quá mạnh, hắn sợ không nghe rõ tiếng của Tạ Kiến Vi.
Tạ Kiến Vi cũng không dám nói tiếng "yêu", chỉ đành uyển chuyển bảo: "Con không biết, Ừm... Con biết ba không yêu con, nhưng..."
Lục Ly há miệng chính là: "Tôi..." Hắn gần như đã thốt ra hai tiếng yêu em, song lời đến bên miệng lại bị nuốt ngược vào. Hắn không dám nói.
Tạ Kiến Vi chờ nửa ngày cũng không chờ được... Thôi, chẳng có gì bất ngờ, anh tiếp tục luồn lách: "Nhưng con không muốn tìm người khác nữa. Tình nhân cũng được, người yêu cũng tốt, đối tượng kết hôn cũng có thể luôn, chỉ cần ba không ngại, con muốn ở bên ba, cả đời sẽ ở bên ba."
Giọng Lục Ly hơi run: "Giống như bạn đời?"
Tạ Kiến Vi trịnh trọng gật đầu: "Phải."
Lục Ly chăm chú nhìn Tạ Kiến Vi: "Ba có thể hôn con không?"
Tạ Kiến Vi kiễng chân hôn môi hắn.
Lục Ly lập tức đảo khách thành chủ. Hắn muốn khống chế bản thân một chút, để mình đừng thể hiện quá vui mừng, nhưng không được, hoàn toàn không được. Hắn muốn ôm, muốn hôn Tạ Kiến Vi. Tình cảm mênh mông tựa biển trong lòng hắn cần có một lối thoát, hắn hận không thể nói cho tất cả mọi người rằng: Tạ Kiến Vi là người yêu của hắn, Tạ Kiến Vi sẽ ở bên hắn suốt cuộc đời.
Thì ra tình cảm nung nấu bằng sự gắn bó lâu dài thật sự sẽ có một ngày lên men thành tình yêu.
— Thứ tình yêu mà hắn hằng khao khát.
Không vội, hắn hoàn toàn không vội. Chắc chắn Tạ Kiến Vi chưa quên được Lục Ngôn, nhưng không sao, bọn họ có thời gian một đời, đến cuối cùng nhất định Tạ Kiến Vi sẽ cho hắn một câu mà hắn vô cùng muốn nghe.
Cuối cùng cũng đạp được nửa bàn chân lên đường thành công, Tạ Kiến Vi thực sự vui mừng.
Anh tin Nó sẽ xuất chiêu. Mà Nó có chiêu gì, anh cũng đã dám chắc được.
Mấy tháng yên ổn trôi qua, thời tiết từ từ chuyển lạnh, khi sắp vào Đông, một tin tức như ngư lôi(*) trồi lên từ dưới nước sâu làm mặt hồ phẳng lặng nổ tung.
(*) Ngư lôi là một loại vũ khí tự di chuyển trong nước, chuyên mang thuốc nổ lao vào tàu thuyền của đối phương.
Lục Ngôn luôn hôn mê ở ngước ngoài, đã tỉnh!
Tạ Kiến Vi khá là hồi hộp, nhưng vẫn giả vờ mừng rỡ.
Lục Ly thì thấy trong lòng như có đá rơi, song vẫn cố tỏ ra vui vẻ vô cùng.
Hai người không hề trì hoãn, đặt vé máy bay tới nước M ngay trong đêm để gặp Lục Ngôn.
Bác sĩ hưng phấn nói cho bọn họ về "kỳ tích y học" này, tỏ vẻ môt người đã gần như chết não mà còn tỉnh lại được đúng là kỳ diệu!
Tạ Kiến Vi hỏi: "Có thể gặp anh ấy được chưa?"
Bác sĩ nói: "Tạm thời thì chưa được, tình trạng của cậu ta không ổn định lắm, tốt nhất là cứ điều dưỡng thêm."
Tạ Kiến Vi nói: "Phải rồi."
Đáy mắt chợt lóe, Lục Ly lại hỏi bác sĩ thêm vài vấn đề về bệnh tình của Lục Ngôn.
Bác sĩ hưng phấn trả lời hắn, có lẽ ông ta đang cảm thấy mình sắp bứt phá giới hạn y học, sắp lưu danh ngàn đời, nên phấn chấn đến không kiềm chế nổi.
Ông ta bô bô một hồi, nhưng hơn nửa là những điều không ai hiểu được.
Song Tạ Kiến Vi và Lục Ly vẫn nghe hết sức nghiêm túc.
Tuy trong lòng cả hai đều đang suy nghĩ miên man.
Sau khi nhìn thấy Lục Ngôn qua cửa kính, Tạ Kiến Vi và Lục Ly đều rời đi. Máy bay vừa hạ cánh bọn họ đã vội vàng đến bệnh viện, chưa sắp xếp ăn ở gì.
Về tới chỗ ở, bố trí hành lý xong, Tạ Kiến Vi mới kéo áo Lục Ly.
Lưng Lục Ly cứng ngắc, một lúc lâu sao mới lên tiếng: "Sao?"
"Anh Ngôn tỉnh lại con vui lắm."
Lục Ly miễn cưỡng nở nụ cười: "Ừ, ba cũng vậy."
Tạ Kiến Vi nhìn hắn, một lát sau mới thấp giọng nói: "Nhưng anh ấy vĩnh viễn thuộc về chị của con."
Lục Ly đáp: "Ừ."
"Cho nên..." Tạ Kiến Vi ôm lấy hắn từ đằng sau, "Chẳng có gì thay đổi hết."
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nó: Ai chỉ cách cho tôi đi, rốt cuộc tôi phải làm sao mới có thể thiêu chết đôi tình nhân đáng mần thịt này! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất