Các Nguyên Soái Đồng Thời Đòi Ly Hôn
Chương 73: Chắc chắn không chia xa
Lục Ly vẫn rất tự tin, cảm thấy tuy rằng mình có kém Tạ Kiến Vi một chút, nhưng vẫn ra dáng một con quỷ đẹp trai, tại Quỷ giới có cả đống người tung hô hắn bắt mắt tới nhường nào: đường nét đẹp, dáng người đẹp, chỗ nào cũng đẹp.
Hắn đã nhìn thấy Hứa Tề, tự nhận mình đẹp trai gấp mười lần tên đàn ông cặn bã kia, vậy nên hẳn là Tạ Kiến Vi sẽ thích hắn, đúng không?
Nào ngờ mặt Tạ Kiến Vi đầy vẻ khiếp sợ, thậm chí ánh mắt còn có chút chán ghét.
Trái tim nhỏ bé của Lục Ly run lên, trong nháy mắt bị bạo kích trừ một vạn điểm.
Tạ Kiến Vi không thích hắn...
Hắn vô cùng khó chịu!
Tạ Kiến Vi không nói lời nào, Lục Ly như quả cà tím trong sương giá(*), ủ rũ héo hon: "Không vui sao?"
(*) Quả cà tím trong sương giá : Quả cà trải qua sương giá, da sẽ nhũn ra, còn "Ỉu xìu nữa" . Đây là ví von tinh thần không phấn chấn, hết sức không có tâm tình
Không thích vậy phải làm sao đây, hắn có thể biến hình, thậm chí có thể biến thành Hứa Tề, nhưng đây chẳng phải kế lâu dài, hơn nữa nếu bảo hắn biến thành Hứa Tề để ở bên cạnh Tạ Kiến Vi, nhất định hắn sẽ ghen với bản thân tới chết.
Tạ Kiến Vi rốt cục cũng nói nên lời: "Nó, chúng nó..." Anh chỉ biết gọi là nó, dù sao thứ thiếu mũi thiếu mắt như vậy, hoàn toàn không giống người nữa.
Lục Ly: "Sao vậy?"
Tạ Kiến Vi đưa tay chỉ chỉ.
Lục Ly quay đầu, nhìn về phía Tạ Kiến Vi chỉ.
Làm gì có gì, phía sau hắn là cửa sổ, ngoài cửa sổ là mặt trời mới mọc, nhô lên từ đường chân trời, chiếu sáng trời đêm và biển rộng.
Tạ Kiến Vi mở miệng nói: "Mấy con quỷ đó xấu chết mất!"
Mấy con quỷ đó? Lục Ly ngẩn ra, đưa tầm mắt, nhìn xa ra ngoài mấy dặm.
Ở chỗ đó một đoàn quỷ nhỏ đang bay qua bay lại, đúng thật có mấy tên rất bất lịch sự, điển hình nhất là tên đang để ruột lòng thòng bên ngoài bụng kia, vô cùng thách thức thẩm mỹ và khả năng chịu đựng của loài người.
Lục Ly có hơi kinh ngạc: "Em có thể nhìn thấy bọn họ sao?"
Tạ Kiến Vi mặt trắng bệch: "Cực rõ." Nói rồi anh cầm lấy tay Lục Ly, hiển nhiên đang tìm kiếm sự an ủi.
Lục Ly vội vàng trở tay nắm chặt lấy tay anh, lại tiện thể ôm anh vào trong ngực: "Xem ra em có năng khiếu bẩm sinh rồi."
Bởi vì sự tồn tại của Lục Ly, trong phạm vi vài dặm, nhóm quỷ nhỏ nhận được lệnh không dám tới gần, cho dù có gan dám tới, Lục Ly cũng sẽ trực tiếp xử lý, hoàn toàn không để cho chúng nó có cơ hội ngấp nghé Tạ Kiến Vi.
Nhưng ai ngờ tầm nhìn của Tạ Kiến Vi lại tốt tới giật mình, ngay cả đám quỷ nhỏ cách xa vài dặm cũng thấy được, rất lợi hại.
Lục Ly biết anh không phải đang chê mình "xấu", bật dậy hồi sinh tại chỗ, cực kỳ hăng hái, nói: "Để tôi đuổi bọn họ đi."
Tạ Kiến Vi tốt bụng, ôm Lục Ly, bảo: "Không cần."
"Sao vậy?" Lục Ly vội vàng ôm lấy eo anh.
Tạ Kiến Vi nhẹ nhàng nói: "Anh cũng bảo họ ở cách tận mấy dặm, là do mắt tôi tinh, không trách bọn họ được."
"Nhưng bề ngoài của bọn họ ghê quá, em sẽ sợ."
Tạ Kiến Vi lắc lắc đầu, nói: "Tôi không nhìn bọn họ nữa là được."
Lục Ly chớp chớp mắt.
Tạ Kiến Vi ngẩng đầu, phản chiếu trong con mắt đen láy chỉ có mình hắn: "Tôi chỉ nhìn anh thôi."
Lòng Lục Ly nở rộ như pháo hoa.
Tạ Kiến Vi quả thực chỉ nhìn hắn, hơn nữa còn ngắm nhìn rất chăm chú, từ mắt tới mũi rồi đến môi, tiếp đó là cổ, xương quai xanh, cả cơ bụng cơ ngực đầy quyến rũ ...
Tạ Kiến Vi nhẹ nhàng nói: "Anh thật đẹp."
Lục Ly cúi đầu hôn lên môi anh, ngọt thật, miệng ngọt như thế mới nói ra được những lời như rót mật vào tim đến vậy.
Tạ Kiến Vi bị hắn hôn tới ý loạn tình mê, hai người vốn đều đang không mảnh vai che thân, chẳng mất bao lâu sau đã làm tới bước cuối.
Sau một trận vui vẻ thỏa thích, Tạ Kiến Vi hơi mệt, nhắm mắt lại thiếp đi.
Lục Ly nhìn thời gian, nghĩ lát nữa Tạ Kiến Vi nhất định sẽ đói, vì thế đứng dậy đi tới nhà bếp chuẩn bị cho anh một chút đồ ăn.
Không phải do hắn tự làm, thân làm quỷ như hắn không thể làm được đồ ăn của con người, hắn đi sang bếp nhà người khác lấy đồ cầm đi —— cũng không phải là lấy không, lấy đồ của ai làm hắn sẽ tiện tay giúp người ta trừ tà, phải biết rằng giảm bớt quỷ khí bên trong cơ thể có thể giúp tránh tai giảm họa. Bớt một mâm cơm đổi lại sống lâu thêm vài năm, giao dịch này vẫn tương đối có lãi.
Lục Ly lôi về một đống đồ ăn Tạ Kiến Vi thích, ai ngờ hắn vừa bước chân vào cửa đã thấy một người bổ nhào vào lòng.
Tạ Kiến Vi ôm hắn thật chặt, dùng sức ôm lấy hắn.
Lục Ly được yêu thương mà vừa mừng lại vừa lo, Tạ Kiến Vi không mặc quần áo, chân trần chạy tới ôm lấy hắn, khiến hẳn tưởng như sắp chết vì hạnh phúc.
"Anh đi đâu vậy?" Giọng Tạ Kiến Vi hơi run.
Lục Ly nói: "Đi kiếm bữa sáng cho em." Nghe giọng Tạ Kiến Vi, Lục Ly liền hiểu được, ắt hẳn khi hắn vừa đi, Tạ Kiến Vi liền tỉnh, vừa mở mắt đã bắt gặp mấy con quỷ chết thảm kia, nhất định bị dọa sợ không ít.
Lục Ly vỗ nhẹ tấm lưng bóng mịn của anh: "Không sao không sao, anh đây rồi."
Tạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn hắn, thở phào nhẹ nhõm: "Em tưởng anh đã đi rồi."
"Không đi, " Lục Ly khóe miệng cong cong, "Ngoại trừ ở bên cạnh em ra, anh không đi đâu cả."
Tạ Kiến Vi cuối cùng cũng yên tâm, lúc này anh mới ngửi thấy hương đồ ăn, bụng bỗng chốc kêu lên rột rột.
Lục Ly cười nói: "Mau đi ăn cơm đi."
Tạ Kiến Vi gật gật đầu: "Vâng."
Lục Ly nói: "Trước em đi mặc quần áo cái đã, anh soạn bát cho em."
"Vâng..." Tạ Kiến Vi trả lời, nhưng không chịu buông bàn tay đang nắm chặt quần áo hắn ra.
Lục Ly nhìn về phía anh: "Sao vậy?"
Tạ Kiến Vi có hơi xấu hổ, nói: "Cùng nhau đi."
Lục Ly giật mình, trong ánh mắt chan chứa sự vui vẻ, hắn cảm thấy một Tạ Kiến Vi sợ quỷ quả thật quá đỗi đáng yêu.
Quân sư Tạ thật sự sợ đến vậy sao? Thật ra hoàn toàn không đến mức đó.
Tạ Kiến Vi dẫu sao cũng trải qua thập tử nhất sinh trên chiến trường, có thứ gì lại chưa từng chứng kiến? Chỉ là mấy người thiếu mũi thiếu mắt quả thật không làm anh sợ được, đừng nói tới việc anh biết rõ đây chỉ là mơ, dù ở có gặp quỷ ngoài đời thực, có lẽ anh cũng chẳng sợ, nói chi là trong mơ.
Đương nhiên, khi vừa mới mở mắt ra anh cũng thấy giật mình không nhẹ, nếu người bình thường đột nhiên phải chứng kiến cảnh tượng như vậy chắc chắn sẽ vô cùng hoảng hốt khiếp sợ. Nhưng chẳng bao lâu sau, anh đã bình tĩnh trở lại, không cảm thấy sợ hãi đến thế nữa.
Có điều, trải qua nhiều giấc mơ như vậy rồi, điều Tạ Kiến Vi học được giỏi nhất chính là hai chữ tình thú.
Anh giả bộ sợ hãi, nhân cơ hội làm nũng với Lục Ly, người này nhất định sẽ vô cùng hưởng thụ, anh cũng có thể vin cớ đó mà quấn lấy hắn như một lẽ tự nhiên, sao lại không làm.
Lục Ly và Tạ Kiến Vi tay trong tay đi vào mặc quần áo, trong lúc anh mặc Lục Ly ngắm anh không chớp mắt, Tạ Kiến Vi thẹn thùng, tuy rằng hai người đã làm những chuyện thân mật hơn thế, nhưng việc nào đi việc đấy, lúc mình mặc quần áo bị người ngắm nhìn chăm chú với ánh mắt nóng bỏng đến thế, cho dù là ai cũng đều thấy xấu hổ.
Nhưng anh không chịu để Lục Ly tránh đi, ngay cả buông tay ra anh cũng cảm thấy lưu luyến không rời.
Cổ họng Lục Ly khô nóng, hỏi: "Anh giúp em nhé?"
Tạ Kiến Vi đáp: "... Vâng."
Lục Ly để anh ngồi xuống giường, cầm quần dài mặc cho anh.
Lục Ly cầm mắt cá chân của anh, lòng tự nhủ thật sự là chỗ nào trên người anh cũng đẹp, đầu ngón chân mềm mịn đáng yêu, tựa như những hạt trân châu trắng, lòng hắn ngưa ngứa, cúi người hôn xuống
Mặt Tạ Kiến Vi lập tức ửng đỏ: "Đừng, đừng như thế ..."
Lục Ly trực tiếp ngậm lấy.
Quá trình mặc quần áo diễn ra có chút chậm chạp, nhưng Lục Ly cũng không dám làm quá, bản thân hắn không biết mệt, nhưng hắn lo cho Tạ Kiến Vi, dù sao anh cũng là nhân loại, không biết kiềm chế sẽ ảnh hưởng tới cơ thể.
Tạ Kiến Vi mặc quần áo tử tế rồi vẫn dính lấy Lục Ly một tấc cũng không rời.
Lúc anh ăn sáng cũng phải ngồi gần Lục Ly.
Lục Ly hoàn toàn không thể nào che giấu sự vui vẻ của mình, tình yêu tràn ra từ mắt hắn, khiến món ngon càng trở nên hấp dẫn.
Tạ Kiến Vi ăn rất vui, tâm trạng tốt tới mức không thể tốt hơn.
Ăn xong bữa sáng, Lục Ly hỏi anh lịch trình ngày hôm nay.
Tạ Kiến Vi nghĩ một lúc, nói: "Chắc là không về công ty được nữa rồi ..." Anh khẽ thở dài nói, "Cứ tiếp tục tìm việc làm vậy."
Lục Ly hỏi: "Thật sự không cân nhắc việc làm thầy phong thủy sao?"
Lần này, Tạ Kiến Vi không kiên quyết từ chối như trước nữa, anh dừng lại một lúc rồi nói: "Em hoàn toàn không biết gì về lĩnh vực ấy cả."
Lục Ly lại bảo: "Em đã có thể nhìn thấy họ, chuyện này đã đủ xứng danh thầy phong thủy hàng đầu."
Tạ Kiến Vi do dự một chút.
Lục Ly nói: "Không sao, em đừng miễn cưỡng, muốn làm gì thì cứ làm cái đó, anh chỉ gợi ý thôi."
Tạ Kiến Vi nở nụ cười: "Vâng."
Ăn xong, Tạ Kiến Vi hơi buồn ngủ, Lục Ly đề nghị: "Tìm việc cũng không thể xong ngay trong hôm nay, em cứ ngủ tiếp đi."
Tạ Kiến Vi cũng có ý đó, anh rúc vào trong ngực Lục Ly, gối lên cánh tay hắn ngủ một giấc ngon lành.
Lục Ly nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng cảm giác dễ chịu chưa từng có, hắn vô cùng yêu anh, yêu tới mức không quản đúng sai. Dường như hắn đã sớm yêu người ấy từ lâu, lo lắng hoảng hốt suốt bao nhiêu, cuối cùng cũng có được người ấy, cảm giác hạnh phúc khi ước nguyện được thỏa mãn khiến mọi đau khổ phiền muộn đều hóa thành hư vô.
Nhưng rõ ràng bọn họ chỉ mới quen nhau, quen nhau chẳng được mấy ngày, nhưng lại hệt như đôi tình nhân đã nên nhau lâu năm, chỗ nào cũng hợp nhau.
Đã vậy, sau khi Tạ Kiến Vi nhìn thấy, cánh cửa hạnh phúc tựa như rộng mở với hắn.
Tạ Kiến Vi ngủ thẳng tới giữa trưa, khi tỉnh lại có hơi lo lắng: "Lục Ly?" Không nhìn thấy Lục Ly sẽ lại phải thấy một đám quỷ ruột rơi.
Tiếng Lục Ly vang lên bên tai anh: "Anh ở đây."
Tạ Kiến Vi ngẩn ngơ: "Em không nhìn thấy anh."
Lục Ly giải thích: "Giữa trưa là thời gian dương khí rất mạnh, cho dù mắt em được mở cũng sẽ không nhìn những gì không thuộc về thế giới này."
Tạ Kiến Vi từ từ thở ra: "Hóa ra là vậy." Nói rồi liền buông lỏng bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy Lục Ly.
Lục Ly: "..." Thật ... thật sự nhớ mong một bầu trời toàn mây!
Tạ Kiến Vi rất vui vẻ khi không phải nhìn thấy đám quỷ chết thảm kia, rốt cục anh cũng có thể nhìn đây nhìn đó, không lo đang ngắm nhìn biển rộng lại bắt gặp một con quỷ chết đuối, thật quá tuyệt vời!
Lục Ly chua chua.
Tạ Kiến Vi vui vẻ được một lát cũng không quên an ủi hắn: "Tiếc là lại không nhìn thấy anh."
Bong bóng dấm chua của Lục Ly bỗng trở nên ngọt ngào.
Tạ Kiến Vi tự do hoạt động được hai tiếng, đến lúc 14 giờ lại nhìn thấy được Lục Ly, đồng thời cũng nhìn thấy đống quỷ cực xấu đằng xa xa.
Theo phản xạ, anh nắm chặt lấy tay Lục Ly ngay lập tức, như vậy cũng không phải sẽ giúp anh không nhìn thấy đám quỷ kinh khủng, nhưng trong lòng sẽ thấy yên tâm hơn nhiều.
Lục Ly trở tay nắm chặt lấy tay anh, cố gắng không tỏ ra mình quá vui sướng.
Đã đến lúc trả phòng, Tạ Kiến Vi tiếc tiền phòng một đêm, vậy nên không thể không trả lại phòng, nào ngờ khi vừa bước chân ra khỏi khách sạn, anh lại bắt gặp chuyện vô cùng kỳ diệu.
Trên đỉnh đầu bác gái kiểm tra phòng giúp anh hiện lên một cụm khí lúc trắng lúc xanh, còn có vài tia đỏ như máu.
Ba cô gái đứng tại quầy lễ tân, trên đầu mỗi người một màu, một người màu hồng, một người màu vàng, còn người còn lại có màu xám trắng.
Tạ Kiến Vi vô cùng tò mò, nhưng trước mặt nhiều người lại không tiện hỏi Lục Ly, chỉ đành im lặng nhịn, sau khi hoàn thành xong xuôi thủ tục, đi ra ngoài khách sạn, anh liền hỏi nhỏ: "Những cụm khí nhiều màu đó là gì vậy?"
Lục Ly nói: "Quả nhiên em có năng khiếu trời ban, đó chính là phong thuỷ của mỗi người, hay còn gọi là số mệnh, dựa vào cấp độ khác nhau, thứ tự khác nhau, có thể phản ánh những gì người này sắp gặp trong thời gian ngắn tiếp theo."
Tạ Kiến Vi hỏi: "Mỗi màu sắc đại diện cho một dạng sự việc gặp phải sao?"
Lục Ly hỏi anh "Em nhìn thấy những màu gì?"
Tạ Kiến Vi kể lại.
Lục Ly nói: "Giỏi lắm, cái em thấy chính là toàn bộ số mệnh."
"Toàn bộ số mệnh?" Tạ Kiến Vi không hiểu.
Lục Ly nói: "Con người sau khi mắt đươc mở có thể nhìn thấy quỷ, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy số mệnh, số người có thể nhìn thấy toàn bộ số mệnh lại càng ít."
Hắn tiếp tục nói: "Hầu hết mọi người chỉ có thể nhìn thấy ba màu, phổ biến nhất là màu xám, màu xám đại diện cho ốm đau; tiếp theo là màu đỏ, đại diện cho tai nạn chết người; còn có màu hồng, đây là số đào hoa; màu vàng là màu con người thích nhất, đại cho tài lộc..."
Hắn giải thích qua một lần, Tạ Kiến Vi cũng được mở mang kiến thức.
Màu sắc đại điện cho số mệnh đa phần không chỉ một có một, ví dụ như màu hồng trộn lẫn với màu vàng, đây là chuyện tốt, có nghĩa rằng chuyện tình yêu này sẽ giúp mang tới tài lộc; nhưng nếu là màu hồng ẩn chứa nhiều phần màu đỏ, có khả năng hai người kia sẽ không thể chết già, chắc chắn sẽ có một người sẽ sớm rời xa nhân thế; nếu là màu hồng có xen lẫn màu xám trắng, vậy cũng không tốt, chứng tỏ hai người hữu duyên nhưng tương khắc, cứ cương quyết ở bên nhau sẽ khắc người còn lại ốm đau không khỏi ...
Hắn nói rất nhiều, Tạ Kiến Vi cũng nghe cực kỳ nghiêm túc, nhưng lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
Nghĩ một chút mà xem, ngài Nguyên soái mạnh mẽ nghiêm trang chững chạc lại nói hươu nói vượn trong mơ ...
Nhan Kha nhất định đã trộm cười tới mức lộ rõ sáu múi cơ bụng.
Tạ Kiến Vi hỏi: "Vậy số mệnh của em thế nào?"
Lục Ly nói: "Em không thể nào nhìn thấy số mệnh của mình."
Tạ Kiến Vi nói: "Vậy ắt hẳn anh có thể thấy đúng không?"
Lục Ly nói: "Cho dù là người hay là quỷ đều không thể nhìn thấy số mệnh của đối tượng mình yêu."
Tạ Kiến Vi ngẩn người, sau đó hai gò má ửng đỏ, vô tình bị tỏ tình rồi ...
Anh hắng hắng giọng, nói khẽ: "Em cũng không nhìn thấy của anh."
Lục Ly cười nói: "Quỷ không có số mệnh."
Tạ Kiến Vi: "..."
Lục Ly tiếp tục giải thích: "Quỷ không tồn tại nơi trần thế, làm sao có thể có những thứ như số mệnh được ..."
Hắn bla bla một hồi, Quân sư Tạ đã chẳng buồn để ý đến hắn nữa, đồ đầu gỗ, người ta tỏ tình thế mà không hiểu!
Nói nửa ngày, Lục Ly rốt cục cũng nhận ra, hắn dừng lại, lập tức nắm chặt tay Tạ Kiến Vi: "Vừa rồi em ..."
Tạ Kiến Vi thầm nghĩ, đợi anh nhận ra, cúc hoa cũng nguội lạnh!
Thậm chí Lục Ly còn vô cùng kinh sợ, hắn sợ mình nghĩ quá nhiều, nói đến một nửa rồi lại thôi, chỉ nhìn Tạ Kiến Vi chăm chú đầy chờ mong.
Tạ Kiến Vi còn có thể làm gì đây? Chỉ có thể dỗ hắn chứ biết sao.
"Nếu anh là người, chắc chắn em cũng không nhìn ra số mệnh của anh."
Nói trắng ra như vậy đã đủ chưa! Nghe không hiểu nữa thì cút sang một bên!
Lục Ly hiểu, hắn ôm Tạ Kiến Vi lên, hôn anh.
Tạ Kiến Vi miễn cưỡng lên tiếng: "Cách đất... Chân cách đất..." Nhỡ đâu có người xuất hiện, nhìn thấy Tạ Kiến Vi lơ lửng giữa trời, nhất định sẽ bị dọa chết.
Lục Ly nhanh chóng thả anh xuống, cúi đầu hôn anh.
Tạ Kiến Vi ngửa đầu kệ hắn hôn một lát, nhưng Lục Ly cứ hôn mãi chẳng đủ, anh đành phải đẩy hắn ra: "Lát nữa có người tới thì làm sao?"
Vừa nói xong, bên ngoài liền liền có tiếng bước chân.
Lục Ly vội vàng buông anh ra, nhưng bàn tay vẫn hư hỏng, luồn vào trong quần áo anh sờ loạn khắp nơi.
Tạ Kiến Vi mặc đồ rộng, cho dù hắn làm càn như vậy cũng không ai thấy được... A, vốn cũng không có ai thấy được Lục Ly.
Người đi về hướng này là hai thiếu niên tầm mười tám, bọn họ ăn kem ốc, mắt liếc thấy Tạ Kiến Vi, lại không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Thật, thật là đẹp quá, nhóc cao hơn bỗng ôi lên một tiếng, sau khi hoàn hồn cậu ta quay sang nhìn chằm chằm đứa bạn bên cạnh: "Tự dưng lại đá tao?"
Cậu bạn mặt khó hiểu: "Ai đá mày?"
Nhóc cao hơn thở phì phò: "Trừ mày ra ở đây làm gì có ai nữa?"
Cậu bạn cũng á lên một tiếng, nửa cười nửa miếu: "Là mày đá tao thì có!"
"Á à cái thằng mất nết này, còn dám đổ tội!" Hai nhóc mỗi người một câu, quần lấy nhau.
Tạ Kiến Vi: "..."
Lục Ly hừ lạnh một tiếng: "Ai bảo chúng nó nhìn lung tung!"
Tạ Kiến Vi nói thầm: "Lấy tay ra."
Lục Ly vội vàng thu tay lại, nhưng miệng vẫn cố hôn anh thêm một cái.
Tạ Kiến Vi mặt ửng đỏ, thở hổn hển, nói: "Về nhà đi."
Lục Ly chỉ có bản lĩnh trên tay, rõ ràng việc động trời gì cũng dám làm, nhưng đến lúc cần lại chẳng không dám nói nên lời.
Tạ Kiến Vi cứ bày tỏ thẳng thừng như vậy, hắn lại không dám hỏi thêm gì nhiều.
Hắn sợ Tạ Kiến Vi chỉ nhất thời bồng bột, đợi khi nghiêm túc trở lại, hắn bị đẩy đi sẽ đau lòng tới thà chết còn hơn.
Tuy rằng hắn đã chết rồi ...
Tạ Kiến Vi cũng không dám nói nhiều, tuy tâm trạng Lục Ly trong giấc mơ này rất tốt, nhưng ai dám cam đoan hắn sẽ không lên cơn động kinh, một tên dở hơi ...
Tạ Kiến Vi về đến nhà, sau khi chuẩn bị xong bữa tối, cha Tạ mẹ Tạ đã về.
Mẹ Tạ ngạc nhiên hỏi: "Sao hôm nay về sớm vậy?"
Tạ Kiến Vi đành phải nói: "Công ty không có việc gì, vậy nên được về sớm ạ."
Mẹ Tạ: "Công ty này tốt đáy, đã không phải tăng ca còn được tan làm sớm."
Tạ Kiến Vi: "..."
Cha Tạ lại nói lời đạo lý: "Tan làm sớm là không được, phải tuân thủ quy củ, ở vị trí công tác làm tới phút cuối cùng."
Mẹ Tạ liếc mắt xem thường: "Ông già cổ hủ này, sếp đã cho tan, còn ở đó làm chi!"
"Quy củ là quy củ, không thể tùy ý phá bỏ..."
Hai vợ chồng già đấu võ miệng, Tạ Kiến Vi chỉ mỉm cười lắng nghe, anh xem số mệnh của hai người, vô cùng vừa lòng.
Cha Tạ mẹ Tạ đều bình an hạnh phúc: màu trắng ấm áp đại diện cho sự bình an, màu vàng nhạt thể hiện cơm áo không phải lo, chỉ có vài tia màu đỏ rất bé, phỏng chừng chỉ là chút máu do ngày thường thái vào ngón tay các thứ, một chút màu đen, chắc hẳn là ít tai nạn ngoài ý muốn như mất ví tiền ...
Nói tóm lại, mệnh của cha Tạ mẹ Tạ rất tốt.
Nói cũng phải, dù sao cũng là cha mẹ Lục Ly sắp xếp cho anh, nhất định số mệnh đều tốt.
Tạ Kiến Vi an tâm, sau khi ăn cơm xong, mẹ Tạ nói: "Trời nóng, ra ngoài đi dạo một chút đi."
Mặt Tạ Kiến Vi biến sắc, anh không muốn ra ngoài, ngoài trời đã tối đen, quỷ ùa ra một đống, cho dù bọn chúng không dám tới gần Lục Ly, nhưng mắt anh quá tốt, "quỷ nhỏ" ở xa vài dặm cũng thấy hết, giờ mà ra ngoài, sẽ không phải là đi dạo nữa, mà là tra tấn con mắt.
Tạ Kiến Vi vội vàng nói: "Con không đi đâu, con không quấy rầy thời gian riêng tư của hai người mà."
Mẹ Tạ mẫu liếc mắt mắng anh: "Ai muốn có thời gian riêng tư với lão già này chứ? Mẹ muốn ở cùng cục cưng cơ!"
Một tiếng cục cưng này khiến ba người đàn ông ở đây đứng hình.
Lục Ly lại còn không biết xấu hổ nhại lại câu: "Cục cưng!"
Tạ Kiến Vi: "..."
Mẹ Tạ thấy anh đỏ mặt, còn cười tủm tỉm, nói: "Con mẹ tốt quá trời, vẻ ngoài đẹp, tính tình tốt, mãi mãi là cục cưng ngoan của mẹ!"
Lục Ly cũng nhận vội lấy: "Cũng là cục cưng ngoan của anh."
Tạ Kiến Vi không nghe nổi nữa: "Đi, đi thôi ạ... Không phải mẹ nói muốn ra ngoài đi dạo sao?"
Mẹ Tạ vui vẻ ôm lấy cánh tay Tạ Kiến Vi, sóng vai cùng anh ra cửa.
Cha Tạ phụ mặt đầy vẻ chua xót, vậy còn tôi thì sao? Tôi ở đâu! Vợ không nắm tay, con lớn rồi cũng không nắm tay tôi, trái tim non nớt này đau quá.
Ra khỏi nhà, đi không được bao xa, mẹ Tạ mẫu liền bỏ rơi cả con trai, gia nhập lực lượng múa dưỡng sinh ở quảng trường.
Cha Tạ đi tìm người chơi cờ vua, nãy bảo đi dạo cùng nhau giờ biến thành Tạ Kiến Vi cô đơn một mình.
Ai, còn phải nhìn thấy một đám quỷ chết thảm ở đằng xa xa.
Trên quảng trường có nhiều người, anh không thể nắm tay với không khí, chỉ đành gắng cố gắng sát lại gần Lục Ly.
Lục Ly cũng không biết xấu hổ ôm lấy anh từ phía sau, lưng ngực hai người dán sát lấy nhau, ôm nhau ở nơi công cộng thân mật hơn bất kỳ cặp tình nhân nào.
Đương nhiên không ai có thể thấy Lục Ly, nếu chỉ nhìn mỗi Tạ Kiến Vi thì vẫn rất tbình thường.
Chỉ đứng ở đó, nhiều người còn cảm thán chàng thanh niên này thật hiếu thảo, giờ chẳng có mấy người trẻ có thể đi dạo cùng cha mẹ.
Tạ Kiến Vi cọ cọ người Lục Ly, mông chạm đúng chỗ nào, không bao lâu sau đại Ly liền cứng.
Lục Ly cũng không di chuyển, cứ như vậy đâm đâm, Tạ Kiến Vi khao khát khó nói nên lời.
Lục Ly dán sát vào tai anh, nói: "Về nhà đi."
Tạ Kiến Vi vừa định gật đầu, cha Ta đã gọi anh: "Vi Vi, qua đây nhìn giúp ba một chút, ba đi vệ sinh."
Ông lão chơi với cha Tạ cười mắng ông: "Nhìn cái con khỉ, tôi còn dám phá cờ của ông chắc?"
Cha Tạ lảm bẩm: "Dù sao tôi cũng không tin ông."
Tạ Kiến Vi đành phải qua nhìn giúp ba mình.
Anh đi tới, một nhóm ông lão đang bàn luận về cờ tướng, các ông đều ngồi ghế xếp(*), Tạ Kiến Vi không ngồi, anh theo lẽ tự nhiên đứng cúi người xem cờ.
(*) ghế xếp: 着马札 có thể là ghế như này
Ai ngờ anh vừa xoay người, Lục Ly từ phía sau đã ôm lấy eo anh, chỗ kia đặt rất đúng tại mông anh.
Tạ Kiến Vi: "..."
Lục Ly đùa giỡn lưu manh, nói: "Tý về thử tư thế này nhé."
Tạ Kiến Vi thẹn quá hóa giận, nhưng đáng thương thay lại không thể nói thành lời.
Ông lão nói chuyện với anh thấy mặt anh đỏ lên, liền vội vàng hỏi: "Khó chịu ở đâu à? Ba mẹ cháu cũng thật là, cháu đi làm vất vả cả ngày, buổi tối đáng lẽ phải nghỉ ngơi cho tốt, theo bọn họ đi dạo cái gì chứ? Mau về đi!"
Đang nói thì cha Tạ cũng quay lại, ông thấy vậy cũng đau lòng, sợ con trai bị say nắng, vội nói: "Mau về đi, trong tủ lạnh có nước ô mai đấy, uống chút cho hạ nhiệt."
Tạ Kiến Vi cầu còn không được, vội vàng nói lời tạm biệt rồi xoay người bước đi.
Vừa vào nhà, Lục Ly đã bắt đầu cởi quần áo của anh, Tạ Kiến Vi hờn giận nói: "Không được làm bậy làm bạ ở bên ngoài."
Lục Ly cam đoan: "Về sau sẽ không thế nữa, nhất định sẽ không thế nữa." Miệng thì nói như vậy nhưng trông lại chẳng có chút thành ý nào, hắn tội nghiệp nhìn Tạ Kiến Vi, bảo, "Giúp anh chút đi."
Đại Ly ngẩng đầu hiên ngang, dồn sức chờ thể hiện.
Tạ Kiến Vi ngoài miệng nói không cần, thật ra trong lòng cũng bị trêu đến nổi lửa, cố làm ra vẻ từ chối một chút nhưng rồi lúc sau cũng ư ư a a.
Từ khi mắt Tạ Kiến Vi được khai thông, hai người có phần không biết xấu hổ hơi quá.
Lục Ly ỷ vào việc Tạ Kiến Vi sợ quỷ, lúc nào cũng dính sát lấy anh, hai người vốn đã kề cận giờ lại càng thêm quấn quýt.
Tạ Kiến Vi đều đặn ra ngoài mỗi buổi sáng, trên danh nghĩa là đi tìm việc làm, nhưng thật ra là đi hẹn hò với Lục Ly, hai người vui đùa khắp chốn, một nửa thời gian dành để thân mật trên đường, nửa thời gian còn lại dành để thân mật trong khách sạn, làm Nhan Kha cảm thấy mình có thể lui ra ngoài đánh một giấc cho đã ...
Sau một thời gian, dẫu sao Tạ Kiến Vi vẫn nhớ mình phải làm cho xong chuyện chính, từ sáng sớm anh đã tuyên bố một cách nghiêm túc: "Hôm nay nhất định em phải tìm được việc!"
Lục Ly phụ hoa: "Nhất định không thành vấn đề."
Tạ Kiến Vi trừng mắt với hắn: "Anh không được quấy rối!"
Lục Ly vô cùng đứng đắn: "Nhất định không quấy rối."
Tạ Kiến Vi lại cúi đầu nhìn xuống, nói: "Nó cũng không được quấy rối."
Lục Ly hắng hắng họng, nói: "Em hôn nó một cái, anh thề nó sẽ ngoan suốt ngày hôm nay luôn."
Tạ Kiến Vi đá hắn một phát.
Lục Ly cũng không tránh, còn nắm lấy chân anh hôn một cái.
Tạ Kiến Vi đánh cũng chẳng đánh lại, mắng thì hắn chẳng nghe, đã vậy anh còn yêu tên mất nết này, cuối cùng thành ra đánh yêu mắng yêu, hoàn toàn như đang chơi đùa với hắn.
Có điều hôm nay Tạ Kiến Vi thật sự có chuyện.
Anh đi đến công ty để phỏng vấn, mới bước vào suýt chút nữa đã bị một đám khí đen đẩy ra.
Tạ Kiến Vi hỏi: "Gì vậy?"
Lục Ly nói: "Nơi này bị người ta ám hiệu."
Tạ Kiến Vi cũng hiểu không ít về bối cảnh thế giới này, vậy nên vừa nhìn qua anh đã nắm được đôi chút.
Phong thuỷ có tử có sinh, xem tình hình chung, phong thủy sinh của công ty này rất không ổn, phần lớn là do quá nhiều người, đủ loại người như ong vỡ tổ chen chúc lại đây, phong thuỷ sinh cũng khó lòng mà tốt; cái thứ hai là do việc buôn bán khác với việc nhà, không thiếu những chuyện này kia, cho dù là vô tình hay cố ý, tóm lại đều dẫn theo khí xấu.
Vậy nên trong kinh doanh rất coi trọng phong thuỷ tử, bọn họ muốn dùng phong thuỷ tử lấn át đi phong thuỷ sinh.
Phong thuỷ tử nhìn chung là cách bài trí phòng ốc, bày biện vật báu, còn có cả bùa trấn tà do các thầy cao tay vẽ ...
Mà công ty này, ngay cả vị trí cũng không ổn, nằm ngay tại sát nhãn, rất dễ kéo ác quỷ tới, nhưng thiết kế của nơi này khá thông minh, lợi dụng bố cục tòa nhà tạo một hình tròn, vừa vặn che được sát nhãn, để tòa nhà này có thể phát triển.
Nhưng giờ không biết có ai đã phá đi một phần tường quan trọng, phá vỡ hình tròn này, để sát nhãn lộ ra, kéo tới một con quỷ vô cùng ác độc.
Hiện giờ, Lục Ly vừa xuất hiện, con sát quỷ ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn, co đầu rụt cổ trên mặt đất, nhưng Lục Ly chỉ cần đi khỏi, nhất định nó sẽ tác oai tác quái.
Tạ Kiến Vi vừa đi vào tòa nhà, liền thấy được vài người mặt có tử khí, hiển nhiên là do số mệnh bị quấy phá, tuổi thọ dài lâu vốn có bị cắt mất một nửa.
Lục Ly hỏi: "Anh bắt nó nhé?"
Tạ Kiến Vi nói: "Bắt nó cũng không có ích lắm đúng không? Dù sao đó cũng là một sát nhãn."
Lục Ly nói: "Ừ, bắt một con thì lại thêm hai con khác mò tới, con sát quỷ này hẵng còn yếu, dẫn con mạnh hơn tới, chỉ e rằng khí tỏa ra càng lan xa hơn, sẽ càng có nhiều người bị thay đổi số mệnh hơn."
Tạ Kiến Vi hơi do dự.
Lục Ly vội nói: "Chỉ cần trở thành thầy phong thuỷ của anh, chắc chắn em có thể giúp bọn họ."
Lục Ly vẫn luôn như vậy kiên trì nhắc đi nhắc lại vấn đề này, thật ra cũng là có lý do, Tạ Kiến Vi là một người bình thường, không có truyền thừa, tuy rằng mắt anh được khai mở, nhưng anh lại chưa được tính là đã nhập môn vào giới phong thuỷ huyền bí, vậy nên không có khả năng thay đổi số mệnh phong thuỷ.
Nhưng vẫn có lối khác cho chuyện này, Tạ Kiến Vi có thể ký khế ước máu với Lục Ly, như vậy anh sẽ có đủ khả năng thay đổi số mệnh.
Khế ước máu không gây ra bất kỳ điều gì bất lợi với Tạ Kiến Vi, thậm chí còn mang lại nhiều lợi ích đáng kể, nhưng ngược lại sẽ có nhiều rủi ro với Lục Ly.
Ký xong khế ước máu, khi Tạ Kiến Vi chết, Lục Ly cũng sẽ hồn phi phách tán.
Vậy nên không có bất kỳ con quỷ nào chủ động ký khế ước máu với thầy phong thủy, hầu hết đều do bị ép buộc.
Nhưng Lục Ly là một con quỷ "ngốc nghếch" ngây thơ không hiểu sự đời, hắn cầu xin Tạ Kiến Vi ký với mình, mà Tạ Kiến Vi không chịu ký.
Tạ Kiến Vi nói: "Nhỡ đâu em ..."
"Không thể nào đâu." Lục Ly nói, "Có anh ở đây, không ai có thể làm em bị thương."
Tạ Kiến Vi nói: "Nhưng mà ..."
Lục Ly đáp: "Nếu trăm năm sau em chết đi, vậy lúc đó anh thà hồn phi phách tán."
Tạ Kiến Vi vội vã ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lục Ly nắm lấy tay anh hôn lên: "Xin em, ở bên cạnh anh lâu thêm một chút, mấy chục năm quả thật quá ngắn."
Ký khế ước máu, Tạ Kiến Vi có thể mãi mãi ở tuổi thanh xuân, tuổi thọ kéo dài, ở bên cạnh Lục Ly lâu dài hơn.
Phần tình cảm sâu đậm này, làm sao anh có thể từ chối được?
Tạ Kiến Vi cong cong mắt, nói: "Được"
Lục Ly hạnh phúc tiến tới hôn anh, hoàn toàn không do dự, thậm chí có chút vội vã ký khế ước máu với anh.
Khế ước được thành lập, Tạ Kiến Vi cảm thấy trong cơ thể có một luồng sức mạnh dồi dào, ngọn nguồn của sức mạnh này đến từ Lục Ly.
Lục Ly nói: "Về sau chỉ cần gọi một tiếng, anh sẽ xuất hiện bên cạnh em ngay lập tức."
Tạ Kiến Vi đáp lời: "Không cần phải gọi, lúc nào anh cũng phải ở bên cạnh em."
Mắt Lục Ly sáng lên, gật đầu: "Chỉ cần em muốn, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ rời khỏi em."
Tạ Kiến Vi và hắn tặng nhau một cái hôn ngọt ngào.
Đại sư Tạ phỏng vấn không thành công nhưng lại kiếm được một khoản lớn.
Làm thầy phong thuỷ cũng có luật lệ, hễ là nơi có chủ nếu muốn thay đổi phong thuỷ phải được chủ nhân đồng ý, mà biểu hiện của sự đồng ý chính là dâng tặng tiền tài, bất kể bao nhiêu, nhất định phải nhận, nếu không nhận mà thay đổi phong thủy sẽ bị cắn trả.
Trời mới biết cái quy củ khỉ gió này là do vị nào nghĩ ra. Tạ Kiến Vi thầm nghĩ, vị ông tổ kia cũng mất thật nhiều công sức, chắc hẳn ông sợ bản thân và đám con cháu ngốc nghếc khờ dại chỉ làm việc mà không thu tiền, cuối cùng lại thành ra chết đói nơi đầu đường xó chợ, nên mới đặt ra luật lệ.
Tạ Kiến Vi lấy được sự tin tưởng của chủ công ty rất dễ dàng, anh không những chỉ ra điều huyền bí, mà còn có thể giúp ông chủ nhìn thấy điều bí ẩn, có Lục Ly ở đây, hắn có thể khiến cho mắt ông chủ tạm thời mở, vừa mở mắt ông chủ liền sợ tới run rẩy.
Tạ Kiến Vi giúp ông ngăn chặn sát nhãn, ông chỉ hận không thể dâng toàn bộ gia sản cho anh.
Tạ Kiến Vi chỉ lấy chút tiền, chủ yếu do cuộc sống tạm bợ của anh và Lục Ly vẫn cần có tiền tài để duy trì, ở khách sạn mãi cũng không phải chuyện tốt, ổn nhất vẫn là có một căn nhà của chính mình.
Mới hoàn thành xong một giao dịch, khách hàng sau đó cứ nối gót tới theo .
Ông chủ công ty là một người rất chân thành, giới thiệu cho Tạ Kiến Vi không ít mối, Tạ Kiến Vi đưa tay chỉ điểm liền kiếm được không ít, tool hack này mở cũng không phải dạng vừa.
Danh tiếng của anh càng lúc càng cao, mấy tháng sau lại nhận được một mối làm ăn của người quen.
Không biết đã chuyển qua bao nhiêu người trung gian, đến cuối cùng lại vào tay Tạ Kiến Vi.
Tạ Kiến Vi nhận ra người đang tới, người đang tới cũng nhận ra anh.
Hai người sửng sốt trong chốc lát, người đi tới hét to lên: "Tạ Kiến Vi? Sao cậu lại ở đây!"
Giọng nói tuy vẫn chua ngoa như xưa nhưng không còn sự tự tin trước đây nữa, sắc mặt cô ta khô vàng, dù đã tốn công trang điểm nhưng cũng không cách nào che giấu được sự buồn lo giữa hai chân mày.
Người tới không ai khác ngoài đại tiểu thư nhà họ Hướng, cô nàng Hướng Lị Lị đã từng sỉ nhục Tạ Kiến Vi giữa chốn đông người.
Hướng Lị Lị gầy đi không ít, tuy vẫn mặc trên người quần áo lộng lẫy như trước, nhưng gương mặt đều hiện lên vẻ mệt mỏi, khí thế vênh váo tự đắc cũng biến mất không dấu vết, chỉ còn lại sự co ro sợ hãi, tựa như lúc nào cũng e dè một điều gì đó.
Tạ Kiến Vi liếc nhìn sang người bên cạnh.
Lục Ly đứng thẳng tắp, ra vẻ "không phải do anh làm, hoàn toàn không liên quan gì tới anh, anh không hề rảnh rỗi như thế đâu".
Nhưng ngoại trừ hắn ra, còn ai có thể khiến đám quỷ nhỏ tới dọa cô ta cả ngày nữa chứ?
Chuyến này Hướng Lị Lị khổ không thể tả.
Sau khi cô ta mắng nhiếc Tạ Kiến Vi xong, tin Hứa Tề là "người song tính" cũng lan truyền nhanh chóng, quả thực xấu hổ đến chết.
Tuy Hứa Tề bên ngoài không dám tức giận, nhưng Hướng Lị Lị cũng hiểu hắn chắc chắn đang nổi giận, việc cô ta làm lần này thật sự quá ngu ngốc.
Sau đó, cha mẹ cô ta bắt đầu phản đối chuyện cưới xin với Hứa Tề, cô ta sống chết không nghe theo, vừa khóc vừa quậy phá, làm cha cô ta tức tới mức nhập viện.
Nhà họ Hướng loạn cào cào, Hướng Lị Lị cũng hối hận gần chết, nhưng cô ta nhất định phải gả cho Hứa Tề, việc này không ai có thể ngăn cản.
Cha cô ta không thay đổi được ý định của con gái, cuối cùng đành thở dài chấp nhân, nhưng cơ thể vẫn không tốt lên, ở trong bệnh viện đã lâu.
Hướng Lị Lị cảm thấy tất cả những chuyện này đều do Tạ Kiến Vi hãm hại, anh chính là một con yêu quái sống. Một người đàn ông như vậy, chẳng trách Hứa Tề bị anh quyến rũ tới mất hồn mất vốn, khiến cô ta làm chuyện ngu xuẩn trong cơn nóng giận. Kết quả, càng lúc cô ta càng không nhịn được mà giận chó đánh mèo.
Cô ta hận Tạ Kiến Vi tới phát điên, thề không buông tha cho anh.
Hướng Lị Lị từ bé đã phóng túng, xung quanh đủ loại người tạp nham, vì nịnh nọt cô ta, chuyện xấu xa gì bọn họ cũng nghĩ ra được.
Một kẻ không có mắt đề xuất: "Không phải nó thích quyến rũ người khác lắm sao? Tìm người đến dạy bảo nó một chút, để xem sau này nó còn dám như vậy hay không!"
Hướng Lị Lị thật ra vẫn chưa hết lo lắng, cô ta cảm thấy Hứa Tề vẫn chưa dứt tình với Tạ Kiến Vi, nghe xong ý này lòng cô ta không khỏi lung lay.
Nếu Tạ Kiến Vi biến thành gã trai bao thấp hèn, nhất định Hứa Tề sẽ hết hy vọng!
Hướng Lị Lị cảm thấy việc này rất ổn, vậy nên liền bắt tay vào thực hiện.
Đáng tiếc, chắc chắn cô ta không thể thành công.
Lục Ly vừa nghe được việc ấy liền tức giận tới đau gan, hắn vốn không so đo cùng đàn bà con gái, nhưng ý nghĩ của cô ta quá ác độc, đây không phải vấn đề là con gái hay không nữa, đây là chuyện có phải người hay không.
Nếu cô ta không muốn làm người, vậy đừng trách hắn tìm vài đồng loại đến chơi cùng cô ta.
Đó là lý do vì sao Hướng Lị Lị mỗi ngày đều nhìn thấy quỷ, bị một đống ác quỷ quấn thân, cô ta sắp phát điên.
Nhà họ Hướng cũng ra tay, tìm rất nhiều thầy phong thuỷ về trừ tà cho cô ta, ai ngờ đã chẳng ai trừ được thì thôi, sau đó ngay cả thầy phong thuỷ cũng bị ác quỷ ám lấy, cả đám chạy nhanh hơn thỏ, còn trừ tà cái gì nữa, bọn họ còn phải trừ tà cho mình trước đã.
Hướng Lị Lị thật sự không còn cách nào, đã hai tháng rồi cô ta không thể ngủ yên, thần kinh suy nhược tới mức muốn tự sát.
Hướng Lị Lị nghe nói gần đây có một vị đại sư Tạ rất lợi hại, nếu quá tuyệt vọng có thể tìm tới.
Ai mà nghờ, đại sư Tạ lại chính là Tạ Kiến Vi mà cô ta hận thấu xương.
Hắn đã nhìn thấy Hứa Tề, tự nhận mình đẹp trai gấp mười lần tên đàn ông cặn bã kia, vậy nên hẳn là Tạ Kiến Vi sẽ thích hắn, đúng không?
Nào ngờ mặt Tạ Kiến Vi đầy vẻ khiếp sợ, thậm chí ánh mắt còn có chút chán ghét.
Trái tim nhỏ bé của Lục Ly run lên, trong nháy mắt bị bạo kích trừ một vạn điểm.
Tạ Kiến Vi không thích hắn...
Hắn vô cùng khó chịu!
Tạ Kiến Vi không nói lời nào, Lục Ly như quả cà tím trong sương giá(*), ủ rũ héo hon: "Không vui sao?"
(*) Quả cà tím trong sương giá : Quả cà trải qua sương giá, da sẽ nhũn ra, còn "Ỉu xìu nữa" . Đây là ví von tinh thần không phấn chấn, hết sức không có tâm tình
Không thích vậy phải làm sao đây, hắn có thể biến hình, thậm chí có thể biến thành Hứa Tề, nhưng đây chẳng phải kế lâu dài, hơn nữa nếu bảo hắn biến thành Hứa Tề để ở bên cạnh Tạ Kiến Vi, nhất định hắn sẽ ghen với bản thân tới chết.
Tạ Kiến Vi rốt cục cũng nói nên lời: "Nó, chúng nó..." Anh chỉ biết gọi là nó, dù sao thứ thiếu mũi thiếu mắt như vậy, hoàn toàn không giống người nữa.
Lục Ly: "Sao vậy?"
Tạ Kiến Vi đưa tay chỉ chỉ.
Lục Ly quay đầu, nhìn về phía Tạ Kiến Vi chỉ.
Làm gì có gì, phía sau hắn là cửa sổ, ngoài cửa sổ là mặt trời mới mọc, nhô lên từ đường chân trời, chiếu sáng trời đêm và biển rộng.
Tạ Kiến Vi mở miệng nói: "Mấy con quỷ đó xấu chết mất!"
Mấy con quỷ đó? Lục Ly ngẩn ra, đưa tầm mắt, nhìn xa ra ngoài mấy dặm.
Ở chỗ đó một đoàn quỷ nhỏ đang bay qua bay lại, đúng thật có mấy tên rất bất lịch sự, điển hình nhất là tên đang để ruột lòng thòng bên ngoài bụng kia, vô cùng thách thức thẩm mỹ và khả năng chịu đựng của loài người.
Lục Ly có hơi kinh ngạc: "Em có thể nhìn thấy bọn họ sao?"
Tạ Kiến Vi mặt trắng bệch: "Cực rõ." Nói rồi anh cầm lấy tay Lục Ly, hiển nhiên đang tìm kiếm sự an ủi.
Lục Ly vội vàng trở tay nắm chặt lấy tay anh, lại tiện thể ôm anh vào trong ngực: "Xem ra em có năng khiếu bẩm sinh rồi."
Bởi vì sự tồn tại của Lục Ly, trong phạm vi vài dặm, nhóm quỷ nhỏ nhận được lệnh không dám tới gần, cho dù có gan dám tới, Lục Ly cũng sẽ trực tiếp xử lý, hoàn toàn không để cho chúng nó có cơ hội ngấp nghé Tạ Kiến Vi.
Nhưng ai ngờ tầm nhìn của Tạ Kiến Vi lại tốt tới giật mình, ngay cả đám quỷ nhỏ cách xa vài dặm cũng thấy được, rất lợi hại.
Lục Ly biết anh không phải đang chê mình "xấu", bật dậy hồi sinh tại chỗ, cực kỳ hăng hái, nói: "Để tôi đuổi bọn họ đi."
Tạ Kiến Vi tốt bụng, ôm Lục Ly, bảo: "Không cần."
"Sao vậy?" Lục Ly vội vàng ôm lấy eo anh.
Tạ Kiến Vi nhẹ nhàng nói: "Anh cũng bảo họ ở cách tận mấy dặm, là do mắt tôi tinh, không trách bọn họ được."
"Nhưng bề ngoài của bọn họ ghê quá, em sẽ sợ."
Tạ Kiến Vi lắc lắc đầu, nói: "Tôi không nhìn bọn họ nữa là được."
Lục Ly chớp chớp mắt.
Tạ Kiến Vi ngẩng đầu, phản chiếu trong con mắt đen láy chỉ có mình hắn: "Tôi chỉ nhìn anh thôi."
Lòng Lục Ly nở rộ như pháo hoa.
Tạ Kiến Vi quả thực chỉ nhìn hắn, hơn nữa còn ngắm nhìn rất chăm chú, từ mắt tới mũi rồi đến môi, tiếp đó là cổ, xương quai xanh, cả cơ bụng cơ ngực đầy quyến rũ ...
Tạ Kiến Vi nhẹ nhàng nói: "Anh thật đẹp."
Lục Ly cúi đầu hôn lên môi anh, ngọt thật, miệng ngọt như thế mới nói ra được những lời như rót mật vào tim đến vậy.
Tạ Kiến Vi bị hắn hôn tới ý loạn tình mê, hai người vốn đều đang không mảnh vai che thân, chẳng mất bao lâu sau đã làm tới bước cuối.
Sau một trận vui vẻ thỏa thích, Tạ Kiến Vi hơi mệt, nhắm mắt lại thiếp đi.
Lục Ly nhìn thời gian, nghĩ lát nữa Tạ Kiến Vi nhất định sẽ đói, vì thế đứng dậy đi tới nhà bếp chuẩn bị cho anh một chút đồ ăn.
Không phải do hắn tự làm, thân làm quỷ như hắn không thể làm được đồ ăn của con người, hắn đi sang bếp nhà người khác lấy đồ cầm đi —— cũng không phải là lấy không, lấy đồ của ai làm hắn sẽ tiện tay giúp người ta trừ tà, phải biết rằng giảm bớt quỷ khí bên trong cơ thể có thể giúp tránh tai giảm họa. Bớt một mâm cơm đổi lại sống lâu thêm vài năm, giao dịch này vẫn tương đối có lãi.
Lục Ly lôi về một đống đồ ăn Tạ Kiến Vi thích, ai ngờ hắn vừa bước chân vào cửa đã thấy một người bổ nhào vào lòng.
Tạ Kiến Vi ôm hắn thật chặt, dùng sức ôm lấy hắn.
Lục Ly được yêu thương mà vừa mừng lại vừa lo, Tạ Kiến Vi không mặc quần áo, chân trần chạy tới ôm lấy hắn, khiến hẳn tưởng như sắp chết vì hạnh phúc.
"Anh đi đâu vậy?" Giọng Tạ Kiến Vi hơi run.
Lục Ly nói: "Đi kiếm bữa sáng cho em." Nghe giọng Tạ Kiến Vi, Lục Ly liền hiểu được, ắt hẳn khi hắn vừa đi, Tạ Kiến Vi liền tỉnh, vừa mở mắt đã bắt gặp mấy con quỷ chết thảm kia, nhất định bị dọa sợ không ít.
Lục Ly vỗ nhẹ tấm lưng bóng mịn của anh: "Không sao không sao, anh đây rồi."
Tạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn hắn, thở phào nhẹ nhõm: "Em tưởng anh đã đi rồi."
"Không đi, " Lục Ly khóe miệng cong cong, "Ngoại trừ ở bên cạnh em ra, anh không đi đâu cả."
Tạ Kiến Vi cuối cùng cũng yên tâm, lúc này anh mới ngửi thấy hương đồ ăn, bụng bỗng chốc kêu lên rột rột.
Lục Ly cười nói: "Mau đi ăn cơm đi."
Tạ Kiến Vi gật gật đầu: "Vâng."
Lục Ly nói: "Trước em đi mặc quần áo cái đã, anh soạn bát cho em."
"Vâng..." Tạ Kiến Vi trả lời, nhưng không chịu buông bàn tay đang nắm chặt quần áo hắn ra.
Lục Ly nhìn về phía anh: "Sao vậy?"
Tạ Kiến Vi có hơi xấu hổ, nói: "Cùng nhau đi."
Lục Ly giật mình, trong ánh mắt chan chứa sự vui vẻ, hắn cảm thấy một Tạ Kiến Vi sợ quỷ quả thật quá đỗi đáng yêu.
Quân sư Tạ thật sự sợ đến vậy sao? Thật ra hoàn toàn không đến mức đó.
Tạ Kiến Vi dẫu sao cũng trải qua thập tử nhất sinh trên chiến trường, có thứ gì lại chưa từng chứng kiến? Chỉ là mấy người thiếu mũi thiếu mắt quả thật không làm anh sợ được, đừng nói tới việc anh biết rõ đây chỉ là mơ, dù ở có gặp quỷ ngoài đời thực, có lẽ anh cũng chẳng sợ, nói chi là trong mơ.
Đương nhiên, khi vừa mới mở mắt ra anh cũng thấy giật mình không nhẹ, nếu người bình thường đột nhiên phải chứng kiến cảnh tượng như vậy chắc chắn sẽ vô cùng hoảng hốt khiếp sợ. Nhưng chẳng bao lâu sau, anh đã bình tĩnh trở lại, không cảm thấy sợ hãi đến thế nữa.
Có điều, trải qua nhiều giấc mơ như vậy rồi, điều Tạ Kiến Vi học được giỏi nhất chính là hai chữ tình thú.
Anh giả bộ sợ hãi, nhân cơ hội làm nũng với Lục Ly, người này nhất định sẽ vô cùng hưởng thụ, anh cũng có thể vin cớ đó mà quấn lấy hắn như một lẽ tự nhiên, sao lại không làm.
Lục Ly và Tạ Kiến Vi tay trong tay đi vào mặc quần áo, trong lúc anh mặc Lục Ly ngắm anh không chớp mắt, Tạ Kiến Vi thẹn thùng, tuy rằng hai người đã làm những chuyện thân mật hơn thế, nhưng việc nào đi việc đấy, lúc mình mặc quần áo bị người ngắm nhìn chăm chú với ánh mắt nóng bỏng đến thế, cho dù là ai cũng đều thấy xấu hổ.
Nhưng anh không chịu để Lục Ly tránh đi, ngay cả buông tay ra anh cũng cảm thấy lưu luyến không rời.
Cổ họng Lục Ly khô nóng, hỏi: "Anh giúp em nhé?"
Tạ Kiến Vi đáp: "... Vâng."
Lục Ly để anh ngồi xuống giường, cầm quần dài mặc cho anh.
Lục Ly cầm mắt cá chân của anh, lòng tự nhủ thật sự là chỗ nào trên người anh cũng đẹp, đầu ngón chân mềm mịn đáng yêu, tựa như những hạt trân châu trắng, lòng hắn ngưa ngứa, cúi người hôn xuống
Mặt Tạ Kiến Vi lập tức ửng đỏ: "Đừng, đừng như thế ..."
Lục Ly trực tiếp ngậm lấy.
Quá trình mặc quần áo diễn ra có chút chậm chạp, nhưng Lục Ly cũng không dám làm quá, bản thân hắn không biết mệt, nhưng hắn lo cho Tạ Kiến Vi, dù sao anh cũng là nhân loại, không biết kiềm chế sẽ ảnh hưởng tới cơ thể.
Tạ Kiến Vi mặc quần áo tử tế rồi vẫn dính lấy Lục Ly một tấc cũng không rời.
Lúc anh ăn sáng cũng phải ngồi gần Lục Ly.
Lục Ly hoàn toàn không thể nào che giấu sự vui vẻ của mình, tình yêu tràn ra từ mắt hắn, khiến món ngon càng trở nên hấp dẫn.
Tạ Kiến Vi ăn rất vui, tâm trạng tốt tới mức không thể tốt hơn.
Ăn xong bữa sáng, Lục Ly hỏi anh lịch trình ngày hôm nay.
Tạ Kiến Vi nghĩ một lúc, nói: "Chắc là không về công ty được nữa rồi ..." Anh khẽ thở dài nói, "Cứ tiếp tục tìm việc làm vậy."
Lục Ly hỏi: "Thật sự không cân nhắc việc làm thầy phong thủy sao?"
Lần này, Tạ Kiến Vi không kiên quyết từ chối như trước nữa, anh dừng lại một lúc rồi nói: "Em hoàn toàn không biết gì về lĩnh vực ấy cả."
Lục Ly lại bảo: "Em đã có thể nhìn thấy họ, chuyện này đã đủ xứng danh thầy phong thủy hàng đầu."
Tạ Kiến Vi do dự một chút.
Lục Ly nói: "Không sao, em đừng miễn cưỡng, muốn làm gì thì cứ làm cái đó, anh chỉ gợi ý thôi."
Tạ Kiến Vi nở nụ cười: "Vâng."
Ăn xong, Tạ Kiến Vi hơi buồn ngủ, Lục Ly đề nghị: "Tìm việc cũng không thể xong ngay trong hôm nay, em cứ ngủ tiếp đi."
Tạ Kiến Vi cũng có ý đó, anh rúc vào trong ngực Lục Ly, gối lên cánh tay hắn ngủ một giấc ngon lành.
Lục Ly nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng cảm giác dễ chịu chưa từng có, hắn vô cùng yêu anh, yêu tới mức không quản đúng sai. Dường như hắn đã sớm yêu người ấy từ lâu, lo lắng hoảng hốt suốt bao nhiêu, cuối cùng cũng có được người ấy, cảm giác hạnh phúc khi ước nguyện được thỏa mãn khiến mọi đau khổ phiền muộn đều hóa thành hư vô.
Nhưng rõ ràng bọn họ chỉ mới quen nhau, quen nhau chẳng được mấy ngày, nhưng lại hệt như đôi tình nhân đã nên nhau lâu năm, chỗ nào cũng hợp nhau.
Đã vậy, sau khi Tạ Kiến Vi nhìn thấy, cánh cửa hạnh phúc tựa như rộng mở với hắn.
Tạ Kiến Vi ngủ thẳng tới giữa trưa, khi tỉnh lại có hơi lo lắng: "Lục Ly?" Không nhìn thấy Lục Ly sẽ lại phải thấy một đám quỷ ruột rơi.
Tiếng Lục Ly vang lên bên tai anh: "Anh ở đây."
Tạ Kiến Vi ngẩn ngơ: "Em không nhìn thấy anh."
Lục Ly giải thích: "Giữa trưa là thời gian dương khí rất mạnh, cho dù mắt em được mở cũng sẽ không nhìn những gì không thuộc về thế giới này."
Tạ Kiến Vi từ từ thở ra: "Hóa ra là vậy." Nói rồi liền buông lỏng bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy Lục Ly.
Lục Ly: "..." Thật ... thật sự nhớ mong một bầu trời toàn mây!
Tạ Kiến Vi rất vui vẻ khi không phải nhìn thấy đám quỷ chết thảm kia, rốt cục anh cũng có thể nhìn đây nhìn đó, không lo đang ngắm nhìn biển rộng lại bắt gặp một con quỷ chết đuối, thật quá tuyệt vời!
Lục Ly chua chua.
Tạ Kiến Vi vui vẻ được một lát cũng không quên an ủi hắn: "Tiếc là lại không nhìn thấy anh."
Bong bóng dấm chua của Lục Ly bỗng trở nên ngọt ngào.
Tạ Kiến Vi tự do hoạt động được hai tiếng, đến lúc 14 giờ lại nhìn thấy được Lục Ly, đồng thời cũng nhìn thấy đống quỷ cực xấu đằng xa xa.
Theo phản xạ, anh nắm chặt lấy tay Lục Ly ngay lập tức, như vậy cũng không phải sẽ giúp anh không nhìn thấy đám quỷ kinh khủng, nhưng trong lòng sẽ thấy yên tâm hơn nhiều.
Lục Ly trở tay nắm chặt lấy tay anh, cố gắng không tỏ ra mình quá vui sướng.
Đã đến lúc trả phòng, Tạ Kiến Vi tiếc tiền phòng một đêm, vậy nên không thể không trả lại phòng, nào ngờ khi vừa bước chân ra khỏi khách sạn, anh lại bắt gặp chuyện vô cùng kỳ diệu.
Trên đỉnh đầu bác gái kiểm tra phòng giúp anh hiện lên một cụm khí lúc trắng lúc xanh, còn có vài tia đỏ như máu.
Ba cô gái đứng tại quầy lễ tân, trên đầu mỗi người một màu, một người màu hồng, một người màu vàng, còn người còn lại có màu xám trắng.
Tạ Kiến Vi vô cùng tò mò, nhưng trước mặt nhiều người lại không tiện hỏi Lục Ly, chỉ đành im lặng nhịn, sau khi hoàn thành xong xuôi thủ tục, đi ra ngoài khách sạn, anh liền hỏi nhỏ: "Những cụm khí nhiều màu đó là gì vậy?"
Lục Ly nói: "Quả nhiên em có năng khiếu trời ban, đó chính là phong thuỷ của mỗi người, hay còn gọi là số mệnh, dựa vào cấp độ khác nhau, thứ tự khác nhau, có thể phản ánh những gì người này sắp gặp trong thời gian ngắn tiếp theo."
Tạ Kiến Vi hỏi: "Mỗi màu sắc đại diện cho một dạng sự việc gặp phải sao?"
Lục Ly hỏi anh "Em nhìn thấy những màu gì?"
Tạ Kiến Vi kể lại.
Lục Ly nói: "Giỏi lắm, cái em thấy chính là toàn bộ số mệnh."
"Toàn bộ số mệnh?" Tạ Kiến Vi không hiểu.
Lục Ly nói: "Con người sau khi mắt đươc mở có thể nhìn thấy quỷ, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy số mệnh, số người có thể nhìn thấy toàn bộ số mệnh lại càng ít."
Hắn tiếp tục nói: "Hầu hết mọi người chỉ có thể nhìn thấy ba màu, phổ biến nhất là màu xám, màu xám đại diện cho ốm đau; tiếp theo là màu đỏ, đại diện cho tai nạn chết người; còn có màu hồng, đây là số đào hoa; màu vàng là màu con người thích nhất, đại cho tài lộc..."
Hắn giải thích qua một lần, Tạ Kiến Vi cũng được mở mang kiến thức.
Màu sắc đại điện cho số mệnh đa phần không chỉ một có một, ví dụ như màu hồng trộn lẫn với màu vàng, đây là chuyện tốt, có nghĩa rằng chuyện tình yêu này sẽ giúp mang tới tài lộc; nhưng nếu là màu hồng ẩn chứa nhiều phần màu đỏ, có khả năng hai người kia sẽ không thể chết già, chắc chắn sẽ có một người sẽ sớm rời xa nhân thế; nếu là màu hồng có xen lẫn màu xám trắng, vậy cũng không tốt, chứng tỏ hai người hữu duyên nhưng tương khắc, cứ cương quyết ở bên nhau sẽ khắc người còn lại ốm đau không khỏi ...
Hắn nói rất nhiều, Tạ Kiến Vi cũng nghe cực kỳ nghiêm túc, nhưng lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
Nghĩ một chút mà xem, ngài Nguyên soái mạnh mẽ nghiêm trang chững chạc lại nói hươu nói vượn trong mơ ...
Nhan Kha nhất định đã trộm cười tới mức lộ rõ sáu múi cơ bụng.
Tạ Kiến Vi hỏi: "Vậy số mệnh của em thế nào?"
Lục Ly nói: "Em không thể nào nhìn thấy số mệnh của mình."
Tạ Kiến Vi nói: "Vậy ắt hẳn anh có thể thấy đúng không?"
Lục Ly nói: "Cho dù là người hay là quỷ đều không thể nhìn thấy số mệnh của đối tượng mình yêu."
Tạ Kiến Vi ngẩn người, sau đó hai gò má ửng đỏ, vô tình bị tỏ tình rồi ...
Anh hắng hắng giọng, nói khẽ: "Em cũng không nhìn thấy của anh."
Lục Ly cười nói: "Quỷ không có số mệnh."
Tạ Kiến Vi: "..."
Lục Ly tiếp tục giải thích: "Quỷ không tồn tại nơi trần thế, làm sao có thể có những thứ như số mệnh được ..."
Hắn bla bla một hồi, Quân sư Tạ đã chẳng buồn để ý đến hắn nữa, đồ đầu gỗ, người ta tỏ tình thế mà không hiểu!
Nói nửa ngày, Lục Ly rốt cục cũng nhận ra, hắn dừng lại, lập tức nắm chặt tay Tạ Kiến Vi: "Vừa rồi em ..."
Tạ Kiến Vi thầm nghĩ, đợi anh nhận ra, cúc hoa cũng nguội lạnh!
Thậm chí Lục Ly còn vô cùng kinh sợ, hắn sợ mình nghĩ quá nhiều, nói đến một nửa rồi lại thôi, chỉ nhìn Tạ Kiến Vi chăm chú đầy chờ mong.
Tạ Kiến Vi còn có thể làm gì đây? Chỉ có thể dỗ hắn chứ biết sao.
"Nếu anh là người, chắc chắn em cũng không nhìn ra số mệnh của anh."
Nói trắng ra như vậy đã đủ chưa! Nghe không hiểu nữa thì cút sang một bên!
Lục Ly hiểu, hắn ôm Tạ Kiến Vi lên, hôn anh.
Tạ Kiến Vi miễn cưỡng lên tiếng: "Cách đất... Chân cách đất..." Nhỡ đâu có người xuất hiện, nhìn thấy Tạ Kiến Vi lơ lửng giữa trời, nhất định sẽ bị dọa chết.
Lục Ly nhanh chóng thả anh xuống, cúi đầu hôn anh.
Tạ Kiến Vi ngửa đầu kệ hắn hôn một lát, nhưng Lục Ly cứ hôn mãi chẳng đủ, anh đành phải đẩy hắn ra: "Lát nữa có người tới thì làm sao?"
Vừa nói xong, bên ngoài liền liền có tiếng bước chân.
Lục Ly vội vàng buông anh ra, nhưng bàn tay vẫn hư hỏng, luồn vào trong quần áo anh sờ loạn khắp nơi.
Tạ Kiến Vi mặc đồ rộng, cho dù hắn làm càn như vậy cũng không ai thấy được... A, vốn cũng không có ai thấy được Lục Ly.
Người đi về hướng này là hai thiếu niên tầm mười tám, bọn họ ăn kem ốc, mắt liếc thấy Tạ Kiến Vi, lại không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Thật, thật là đẹp quá, nhóc cao hơn bỗng ôi lên một tiếng, sau khi hoàn hồn cậu ta quay sang nhìn chằm chằm đứa bạn bên cạnh: "Tự dưng lại đá tao?"
Cậu bạn mặt khó hiểu: "Ai đá mày?"
Nhóc cao hơn thở phì phò: "Trừ mày ra ở đây làm gì có ai nữa?"
Cậu bạn cũng á lên một tiếng, nửa cười nửa miếu: "Là mày đá tao thì có!"
"Á à cái thằng mất nết này, còn dám đổ tội!" Hai nhóc mỗi người một câu, quần lấy nhau.
Tạ Kiến Vi: "..."
Lục Ly hừ lạnh một tiếng: "Ai bảo chúng nó nhìn lung tung!"
Tạ Kiến Vi nói thầm: "Lấy tay ra."
Lục Ly vội vàng thu tay lại, nhưng miệng vẫn cố hôn anh thêm một cái.
Tạ Kiến Vi mặt ửng đỏ, thở hổn hển, nói: "Về nhà đi."
Lục Ly chỉ có bản lĩnh trên tay, rõ ràng việc động trời gì cũng dám làm, nhưng đến lúc cần lại chẳng không dám nói nên lời.
Tạ Kiến Vi cứ bày tỏ thẳng thừng như vậy, hắn lại không dám hỏi thêm gì nhiều.
Hắn sợ Tạ Kiến Vi chỉ nhất thời bồng bột, đợi khi nghiêm túc trở lại, hắn bị đẩy đi sẽ đau lòng tới thà chết còn hơn.
Tuy rằng hắn đã chết rồi ...
Tạ Kiến Vi cũng không dám nói nhiều, tuy tâm trạng Lục Ly trong giấc mơ này rất tốt, nhưng ai dám cam đoan hắn sẽ không lên cơn động kinh, một tên dở hơi ...
Tạ Kiến Vi về đến nhà, sau khi chuẩn bị xong bữa tối, cha Tạ mẹ Tạ đã về.
Mẹ Tạ ngạc nhiên hỏi: "Sao hôm nay về sớm vậy?"
Tạ Kiến Vi đành phải nói: "Công ty không có việc gì, vậy nên được về sớm ạ."
Mẹ Tạ: "Công ty này tốt đáy, đã không phải tăng ca còn được tan làm sớm."
Tạ Kiến Vi: "..."
Cha Tạ lại nói lời đạo lý: "Tan làm sớm là không được, phải tuân thủ quy củ, ở vị trí công tác làm tới phút cuối cùng."
Mẹ Tạ liếc mắt xem thường: "Ông già cổ hủ này, sếp đã cho tan, còn ở đó làm chi!"
"Quy củ là quy củ, không thể tùy ý phá bỏ..."
Hai vợ chồng già đấu võ miệng, Tạ Kiến Vi chỉ mỉm cười lắng nghe, anh xem số mệnh của hai người, vô cùng vừa lòng.
Cha Tạ mẹ Tạ đều bình an hạnh phúc: màu trắng ấm áp đại diện cho sự bình an, màu vàng nhạt thể hiện cơm áo không phải lo, chỉ có vài tia màu đỏ rất bé, phỏng chừng chỉ là chút máu do ngày thường thái vào ngón tay các thứ, một chút màu đen, chắc hẳn là ít tai nạn ngoài ý muốn như mất ví tiền ...
Nói tóm lại, mệnh của cha Tạ mẹ Tạ rất tốt.
Nói cũng phải, dù sao cũng là cha mẹ Lục Ly sắp xếp cho anh, nhất định số mệnh đều tốt.
Tạ Kiến Vi an tâm, sau khi ăn cơm xong, mẹ Tạ nói: "Trời nóng, ra ngoài đi dạo một chút đi."
Mặt Tạ Kiến Vi biến sắc, anh không muốn ra ngoài, ngoài trời đã tối đen, quỷ ùa ra một đống, cho dù bọn chúng không dám tới gần Lục Ly, nhưng mắt anh quá tốt, "quỷ nhỏ" ở xa vài dặm cũng thấy hết, giờ mà ra ngoài, sẽ không phải là đi dạo nữa, mà là tra tấn con mắt.
Tạ Kiến Vi vội vàng nói: "Con không đi đâu, con không quấy rầy thời gian riêng tư của hai người mà."
Mẹ Tạ mẫu liếc mắt mắng anh: "Ai muốn có thời gian riêng tư với lão già này chứ? Mẹ muốn ở cùng cục cưng cơ!"
Một tiếng cục cưng này khiến ba người đàn ông ở đây đứng hình.
Lục Ly lại còn không biết xấu hổ nhại lại câu: "Cục cưng!"
Tạ Kiến Vi: "..."
Mẹ Tạ thấy anh đỏ mặt, còn cười tủm tỉm, nói: "Con mẹ tốt quá trời, vẻ ngoài đẹp, tính tình tốt, mãi mãi là cục cưng ngoan của mẹ!"
Lục Ly cũng nhận vội lấy: "Cũng là cục cưng ngoan của anh."
Tạ Kiến Vi không nghe nổi nữa: "Đi, đi thôi ạ... Không phải mẹ nói muốn ra ngoài đi dạo sao?"
Mẹ Tạ vui vẻ ôm lấy cánh tay Tạ Kiến Vi, sóng vai cùng anh ra cửa.
Cha Tạ phụ mặt đầy vẻ chua xót, vậy còn tôi thì sao? Tôi ở đâu! Vợ không nắm tay, con lớn rồi cũng không nắm tay tôi, trái tim non nớt này đau quá.
Ra khỏi nhà, đi không được bao xa, mẹ Tạ mẫu liền bỏ rơi cả con trai, gia nhập lực lượng múa dưỡng sinh ở quảng trường.
Cha Tạ đi tìm người chơi cờ vua, nãy bảo đi dạo cùng nhau giờ biến thành Tạ Kiến Vi cô đơn một mình.
Ai, còn phải nhìn thấy một đám quỷ chết thảm ở đằng xa xa.
Trên quảng trường có nhiều người, anh không thể nắm tay với không khí, chỉ đành gắng cố gắng sát lại gần Lục Ly.
Lục Ly cũng không biết xấu hổ ôm lấy anh từ phía sau, lưng ngực hai người dán sát lấy nhau, ôm nhau ở nơi công cộng thân mật hơn bất kỳ cặp tình nhân nào.
Đương nhiên không ai có thể thấy Lục Ly, nếu chỉ nhìn mỗi Tạ Kiến Vi thì vẫn rất tbình thường.
Chỉ đứng ở đó, nhiều người còn cảm thán chàng thanh niên này thật hiếu thảo, giờ chẳng có mấy người trẻ có thể đi dạo cùng cha mẹ.
Tạ Kiến Vi cọ cọ người Lục Ly, mông chạm đúng chỗ nào, không bao lâu sau đại Ly liền cứng.
Lục Ly cũng không di chuyển, cứ như vậy đâm đâm, Tạ Kiến Vi khao khát khó nói nên lời.
Lục Ly dán sát vào tai anh, nói: "Về nhà đi."
Tạ Kiến Vi vừa định gật đầu, cha Ta đã gọi anh: "Vi Vi, qua đây nhìn giúp ba một chút, ba đi vệ sinh."
Ông lão chơi với cha Tạ cười mắng ông: "Nhìn cái con khỉ, tôi còn dám phá cờ của ông chắc?"
Cha Tạ lảm bẩm: "Dù sao tôi cũng không tin ông."
Tạ Kiến Vi đành phải qua nhìn giúp ba mình.
Anh đi tới, một nhóm ông lão đang bàn luận về cờ tướng, các ông đều ngồi ghế xếp(*), Tạ Kiến Vi không ngồi, anh theo lẽ tự nhiên đứng cúi người xem cờ.
(*) ghế xếp: 着马札 có thể là ghế như này
Ai ngờ anh vừa xoay người, Lục Ly từ phía sau đã ôm lấy eo anh, chỗ kia đặt rất đúng tại mông anh.
Tạ Kiến Vi: "..."
Lục Ly đùa giỡn lưu manh, nói: "Tý về thử tư thế này nhé."
Tạ Kiến Vi thẹn quá hóa giận, nhưng đáng thương thay lại không thể nói thành lời.
Ông lão nói chuyện với anh thấy mặt anh đỏ lên, liền vội vàng hỏi: "Khó chịu ở đâu à? Ba mẹ cháu cũng thật là, cháu đi làm vất vả cả ngày, buổi tối đáng lẽ phải nghỉ ngơi cho tốt, theo bọn họ đi dạo cái gì chứ? Mau về đi!"
Đang nói thì cha Tạ cũng quay lại, ông thấy vậy cũng đau lòng, sợ con trai bị say nắng, vội nói: "Mau về đi, trong tủ lạnh có nước ô mai đấy, uống chút cho hạ nhiệt."
Tạ Kiến Vi cầu còn không được, vội vàng nói lời tạm biệt rồi xoay người bước đi.
Vừa vào nhà, Lục Ly đã bắt đầu cởi quần áo của anh, Tạ Kiến Vi hờn giận nói: "Không được làm bậy làm bạ ở bên ngoài."
Lục Ly cam đoan: "Về sau sẽ không thế nữa, nhất định sẽ không thế nữa." Miệng thì nói như vậy nhưng trông lại chẳng có chút thành ý nào, hắn tội nghiệp nhìn Tạ Kiến Vi, bảo, "Giúp anh chút đi."
Đại Ly ngẩng đầu hiên ngang, dồn sức chờ thể hiện.
Tạ Kiến Vi ngoài miệng nói không cần, thật ra trong lòng cũng bị trêu đến nổi lửa, cố làm ra vẻ từ chối một chút nhưng rồi lúc sau cũng ư ư a a.
Từ khi mắt Tạ Kiến Vi được khai thông, hai người có phần không biết xấu hổ hơi quá.
Lục Ly ỷ vào việc Tạ Kiến Vi sợ quỷ, lúc nào cũng dính sát lấy anh, hai người vốn đã kề cận giờ lại càng thêm quấn quýt.
Tạ Kiến Vi đều đặn ra ngoài mỗi buổi sáng, trên danh nghĩa là đi tìm việc làm, nhưng thật ra là đi hẹn hò với Lục Ly, hai người vui đùa khắp chốn, một nửa thời gian dành để thân mật trên đường, nửa thời gian còn lại dành để thân mật trong khách sạn, làm Nhan Kha cảm thấy mình có thể lui ra ngoài đánh một giấc cho đã ...
Sau một thời gian, dẫu sao Tạ Kiến Vi vẫn nhớ mình phải làm cho xong chuyện chính, từ sáng sớm anh đã tuyên bố một cách nghiêm túc: "Hôm nay nhất định em phải tìm được việc!"
Lục Ly phụ hoa: "Nhất định không thành vấn đề."
Tạ Kiến Vi trừng mắt với hắn: "Anh không được quấy rối!"
Lục Ly vô cùng đứng đắn: "Nhất định không quấy rối."
Tạ Kiến Vi lại cúi đầu nhìn xuống, nói: "Nó cũng không được quấy rối."
Lục Ly hắng hắng họng, nói: "Em hôn nó một cái, anh thề nó sẽ ngoan suốt ngày hôm nay luôn."
Tạ Kiến Vi đá hắn một phát.
Lục Ly cũng không tránh, còn nắm lấy chân anh hôn một cái.
Tạ Kiến Vi đánh cũng chẳng đánh lại, mắng thì hắn chẳng nghe, đã vậy anh còn yêu tên mất nết này, cuối cùng thành ra đánh yêu mắng yêu, hoàn toàn như đang chơi đùa với hắn.
Có điều hôm nay Tạ Kiến Vi thật sự có chuyện.
Anh đi đến công ty để phỏng vấn, mới bước vào suýt chút nữa đã bị một đám khí đen đẩy ra.
Tạ Kiến Vi hỏi: "Gì vậy?"
Lục Ly nói: "Nơi này bị người ta ám hiệu."
Tạ Kiến Vi cũng hiểu không ít về bối cảnh thế giới này, vậy nên vừa nhìn qua anh đã nắm được đôi chút.
Phong thuỷ có tử có sinh, xem tình hình chung, phong thủy sinh của công ty này rất không ổn, phần lớn là do quá nhiều người, đủ loại người như ong vỡ tổ chen chúc lại đây, phong thuỷ sinh cũng khó lòng mà tốt; cái thứ hai là do việc buôn bán khác với việc nhà, không thiếu những chuyện này kia, cho dù là vô tình hay cố ý, tóm lại đều dẫn theo khí xấu.
Vậy nên trong kinh doanh rất coi trọng phong thuỷ tử, bọn họ muốn dùng phong thuỷ tử lấn át đi phong thuỷ sinh.
Phong thuỷ tử nhìn chung là cách bài trí phòng ốc, bày biện vật báu, còn có cả bùa trấn tà do các thầy cao tay vẽ ...
Mà công ty này, ngay cả vị trí cũng không ổn, nằm ngay tại sát nhãn, rất dễ kéo ác quỷ tới, nhưng thiết kế của nơi này khá thông minh, lợi dụng bố cục tòa nhà tạo một hình tròn, vừa vặn che được sát nhãn, để tòa nhà này có thể phát triển.
Nhưng giờ không biết có ai đã phá đi một phần tường quan trọng, phá vỡ hình tròn này, để sát nhãn lộ ra, kéo tới một con quỷ vô cùng ác độc.
Hiện giờ, Lục Ly vừa xuất hiện, con sát quỷ ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn, co đầu rụt cổ trên mặt đất, nhưng Lục Ly chỉ cần đi khỏi, nhất định nó sẽ tác oai tác quái.
Tạ Kiến Vi vừa đi vào tòa nhà, liền thấy được vài người mặt có tử khí, hiển nhiên là do số mệnh bị quấy phá, tuổi thọ dài lâu vốn có bị cắt mất một nửa.
Lục Ly hỏi: "Anh bắt nó nhé?"
Tạ Kiến Vi nói: "Bắt nó cũng không có ích lắm đúng không? Dù sao đó cũng là một sát nhãn."
Lục Ly nói: "Ừ, bắt một con thì lại thêm hai con khác mò tới, con sát quỷ này hẵng còn yếu, dẫn con mạnh hơn tới, chỉ e rằng khí tỏa ra càng lan xa hơn, sẽ càng có nhiều người bị thay đổi số mệnh hơn."
Tạ Kiến Vi hơi do dự.
Lục Ly vội nói: "Chỉ cần trở thành thầy phong thuỷ của anh, chắc chắn em có thể giúp bọn họ."
Lục Ly vẫn luôn như vậy kiên trì nhắc đi nhắc lại vấn đề này, thật ra cũng là có lý do, Tạ Kiến Vi là một người bình thường, không có truyền thừa, tuy rằng mắt anh được khai mở, nhưng anh lại chưa được tính là đã nhập môn vào giới phong thuỷ huyền bí, vậy nên không có khả năng thay đổi số mệnh phong thuỷ.
Nhưng vẫn có lối khác cho chuyện này, Tạ Kiến Vi có thể ký khế ước máu với Lục Ly, như vậy anh sẽ có đủ khả năng thay đổi số mệnh.
Khế ước máu không gây ra bất kỳ điều gì bất lợi với Tạ Kiến Vi, thậm chí còn mang lại nhiều lợi ích đáng kể, nhưng ngược lại sẽ có nhiều rủi ro với Lục Ly.
Ký xong khế ước máu, khi Tạ Kiến Vi chết, Lục Ly cũng sẽ hồn phi phách tán.
Vậy nên không có bất kỳ con quỷ nào chủ động ký khế ước máu với thầy phong thủy, hầu hết đều do bị ép buộc.
Nhưng Lục Ly là một con quỷ "ngốc nghếch" ngây thơ không hiểu sự đời, hắn cầu xin Tạ Kiến Vi ký với mình, mà Tạ Kiến Vi không chịu ký.
Tạ Kiến Vi nói: "Nhỡ đâu em ..."
"Không thể nào đâu." Lục Ly nói, "Có anh ở đây, không ai có thể làm em bị thương."
Tạ Kiến Vi nói: "Nhưng mà ..."
Lục Ly đáp: "Nếu trăm năm sau em chết đi, vậy lúc đó anh thà hồn phi phách tán."
Tạ Kiến Vi vội vã ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lục Ly nắm lấy tay anh hôn lên: "Xin em, ở bên cạnh anh lâu thêm một chút, mấy chục năm quả thật quá ngắn."
Ký khế ước máu, Tạ Kiến Vi có thể mãi mãi ở tuổi thanh xuân, tuổi thọ kéo dài, ở bên cạnh Lục Ly lâu dài hơn.
Phần tình cảm sâu đậm này, làm sao anh có thể từ chối được?
Tạ Kiến Vi cong cong mắt, nói: "Được"
Lục Ly hạnh phúc tiến tới hôn anh, hoàn toàn không do dự, thậm chí có chút vội vã ký khế ước máu với anh.
Khế ước được thành lập, Tạ Kiến Vi cảm thấy trong cơ thể có một luồng sức mạnh dồi dào, ngọn nguồn của sức mạnh này đến từ Lục Ly.
Lục Ly nói: "Về sau chỉ cần gọi một tiếng, anh sẽ xuất hiện bên cạnh em ngay lập tức."
Tạ Kiến Vi đáp lời: "Không cần phải gọi, lúc nào anh cũng phải ở bên cạnh em."
Mắt Lục Ly sáng lên, gật đầu: "Chỉ cần em muốn, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ rời khỏi em."
Tạ Kiến Vi và hắn tặng nhau một cái hôn ngọt ngào.
Đại sư Tạ phỏng vấn không thành công nhưng lại kiếm được một khoản lớn.
Làm thầy phong thuỷ cũng có luật lệ, hễ là nơi có chủ nếu muốn thay đổi phong thuỷ phải được chủ nhân đồng ý, mà biểu hiện của sự đồng ý chính là dâng tặng tiền tài, bất kể bao nhiêu, nhất định phải nhận, nếu không nhận mà thay đổi phong thủy sẽ bị cắn trả.
Trời mới biết cái quy củ khỉ gió này là do vị nào nghĩ ra. Tạ Kiến Vi thầm nghĩ, vị ông tổ kia cũng mất thật nhiều công sức, chắc hẳn ông sợ bản thân và đám con cháu ngốc nghếc khờ dại chỉ làm việc mà không thu tiền, cuối cùng lại thành ra chết đói nơi đầu đường xó chợ, nên mới đặt ra luật lệ.
Tạ Kiến Vi lấy được sự tin tưởng của chủ công ty rất dễ dàng, anh không những chỉ ra điều huyền bí, mà còn có thể giúp ông chủ nhìn thấy điều bí ẩn, có Lục Ly ở đây, hắn có thể khiến cho mắt ông chủ tạm thời mở, vừa mở mắt ông chủ liền sợ tới run rẩy.
Tạ Kiến Vi giúp ông ngăn chặn sát nhãn, ông chỉ hận không thể dâng toàn bộ gia sản cho anh.
Tạ Kiến Vi chỉ lấy chút tiền, chủ yếu do cuộc sống tạm bợ của anh và Lục Ly vẫn cần có tiền tài để duy trì, ở khách sạn mãi cũng không phải chuyện tốt, ổn nhất vẫn là có một căn nhà của chính mình.
Mới hoàn thành xong một giao dịch, khách hàng sau đó cứ nối gót tới theo .
Ông chủ công ty là một người rất chân thành, giới thiệu cho Tạ Kiến Vi không ít mối, Tạ Kiến Vi đưa tay chỉ điểm liền kiếm được không ít, tool hack này mở cũng không phải dạng vừa.
Danh tiếng của anh càng lúc càng cao, mấy tháng sau lại nhận được một mối làm ăn của người quen.
Không biết đã chuyển qua bao nhiêu người trung gian, đến cuối cùng lại vào tay Tạ Kiến Vi.
Tạ Kiến Vi nhận ra người đang tới, người đang tới cũng nhận ra anh.
Hai người sửng sốt trong chốc lát, người đi tới hét to lên: "Tạ Kiến Vi? Sao cậu lại ở đây!"
Giọng nói tuy vẫn chua ngoa như xưa nhưng không còn sự tự tin trước đây nữa, sắc mặt cô ta khô vàng, dù đã tốn công trang điểm nhưng cũng không cách nào che giấu được sự buồn lo giữa hai chân mày.
Người tới không ai khác ngoài đại tiểu thư nhà họ Hướng, cô nàng Hướng Lị Lị đã từng sỉ nhục Tạ Kiến Vi giữa chốn đông người.
Hướng Lị Lị gầy đi không ít, tuy vẫn mặc trên người quần áo lộng lẫy như trước, nhưng gương mặt đều hiện lên vẻ mệt mỏi, khí thế vênh váo tự đắc cũng biến mất không dấu vết, chỉ còn lại sự co ro sợ hãi, tựa như lúc nào cũng e dè một điều gì đó.
Tạ Kiến Vi liếc nhìn sang người bên cạnh.
Lục Ly đứng thẳng tắp, ra vẻ "không phải do anh làm, hoàn toàn không liên quan gì tới anh, anh không hề rảnh rỗi như thế đâu".
Nhưng ngoại trừ hắn ra, còn ai có thể khiến đám quỷ nhỏ tới dọa cô ta cả ngày nữa chứ?
Chuyến này Hướng Lị Lị khổ không thể tả.
Sau khi cô ta mắng nhiếc Tạ Kiến Vi xong, tin Hứa Tề là "người song tính" cũng lan truyền nhanh chóng, quả thực xấu hổ đến chết.
Tuy Hứa Tề bên ngoài không dám tức giận, nhưng Hướng Lị Lị cũng hiểu hắn chắc chắn đang nổi giận, việc cô ta làm lần này thật sự quá ngu ngốc.
Sau đó, cha mẹ cô ta bắt đầu phản đối chuyện cưới xin với Hứa Tề, cô ta sống chết không nghe theo, vừa khóc vừa quậy phá, làm cha cô ta tức tới mức nhập viện.
Nhà họ Hướng loạn cào cào, Hướng Lị Lị cũng hối hận gần chết, nhưng cô ta nhất định phải gả cho Hứa Tề, việc này không ai có thể ngăn cản.
Cha cô ta không thay đổi được ý định của con gái, cuối cùng đành thở dài chấp nhân, nhưng cơ thể vẫn không tốt lên, ở trong bệnh viện đã lâu.
Hướng Lị Lị cảm thấy tất cả những chuyện này đều do Tạ Kiến Vi hãm hại, anh chính là một con yêu quái sống. Một người đàn ông như vậy, chẳng trách Hứa Tề bị anh quyến rũ tới mất hồn mất vốn, khiến cô ta làm chuyện ngu xuẩn trong cơn nóng giận. Kết quả, càng lúc cô ta càng không nhịn được mà giận chó đánh mèo.
Cô ta hận Tạ Kiến Vi tới phát điên, thề không buông tha cho anh.
Hướng Lị Lị từ bé đã phóng túng, xung quanh đủ loại người tạp nham, vì nịnh nọt cô ta, chuyện xấu xa gì bọn họ cũng nghĩ ra được.
Một kẻ không có mắt đề xuất: "Không phải nó thích quyến rũ người khác lắm sao? Tìm người đến dạy bảo nó một chút, để xem sau này nó còn dám như vậy hay không!"
Hướng Lị Lị thật ra vẫn chưa hết lo lắng, cô ta cảm thấy Hứa Tề vẫn chưa dứt tình với Tạ Kiến Vi, nghe xong ý này lòng cô ta không khỏi lung lay.
Nếu Tạ Kiến Vi biến thành gã trai bao thấp hèn, nhất định Hứa Tề sẽ hết hy vọng!
Hướng Lị Lị cảm thấy việc này rất ổn, vậy nên liền bắt tay vào thực hiện.
Đáng tiếc, chắc chắn cô ta không thể thành công.
Lục Ly vừa nghe được việc ấy liền tức giận tới đau gan, hắn vốn không so đo cùng đàn bà con gái, nhưng ý nghĩ của cô ta quá ác độc, đây không phải vấn đề là con gái hay không nữa, đây là chuyện có phải người hay không.
Nếu cô ta không muốn làm người, vậy đừng trách hắn tìm vài đồng loại đến chơi cùng cô ta.
Đó là lý do vì sao Hướng Lị Lị mỗi ngày đều nhìn thấy quỷ, bị một đống ác quỷ quấn thân, cô ta sắp phát điên.
Nhà họ Hướng cũng ra tay, tìm rất nhiều thầy phong thuỷ về trừ tà cho cô ta, ai ngờ đã chẳng ai trừ được thì thôi, sau đó ngay cả thầy phong thuỷ cũng bị ác quỷ ám lấy, cả đám chạy nhanh hơn thỏ, còn trừ tà cái gì nữa, bọn họ còn phải trừ tà cho mình trước đã.
Hướng Lị Lị thật sự không còn cách nào, đã hai tháng rồi cô ta không thể ngủ yên, thần kinh suy nhược tới mức muốn tự sát.
Hướng Lị Lị nghe nói gần đây có một vị đại sư Tạ rất lợi hại, nếu quá tuyệt vọng có thể tìm tới.
Ai mà nghờ, đại sư Tạ lại chính là Tạ Kiến Vi mà cô ta hận thấu xương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất