Các Nguyên Soái Đồng Thời Đòi Ly Hôn

Chương 83: Đáng yêu chính là công lý

Trước Sau
Lục Ly vui vẻ như vậy cùng Quân sư đến hơn nửa đêm.

Hai người tâm sự với nhau, đều đã là đôi chồng chồng già rồi mà còn ngọt ngào hơn thưở ban đầu, trong mắt, chứa chan chỉ toàn là sự vui vẻ, là tình yêu sâu đậm khắc cốt ghi tâm.

Trong lòng Tạ Kiến Vi là sự kiên định vững vàng, mà Lục Ly cũng vậy.

Nếu có thể, điều này cứ kéo dài mãi thiên trường địa cửu thì tốt biết bao.

Cho tới bây giờ, Lục Ly lúc nào cũng thấy bất an, luôn cảm thấy mình sẽ đánh mất bất kỳ lúc nào, sự lo lắng này kỳ thật cũng ảnh hưởng đến Tạ Kiến Vi.

Chỉ có điều Tạ Kiến Vi không thể hiện ra ngoài, hoặc có lẽ ngay cả bản thân anh cũng chưa nhận ra được.

Nhưng nếu để ý kỹ vẫn sẽ có có dấu vết.

Bởi vì không yên lòng, nên anh lui về ở trong phủ Nguyên soái; bởi vì không yên lòng, nên anh không "quấy rầy" Lục Ly; cũng bởi vì không yên lòng, nên anh luôn không ngừng tự nói với mình —— Lục Ly yêu anh.

Nghĩ đến đây Lục Ly không khỏi tự trách, vậy mà đến tận bây giờ hắn mới thật sự nhận ra.

Tạ Kiến Vi tựa vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Anh có để ý việc em can thiệp vào chuyện nước không?"

Đây là vấn đề hai người bọn họ chưa từng trao đổi với nhau.

Tạ Kiến Vi không nói lời nào liền rời đi khỏi trung tâm quyền lực, việc xảy ra khi đó khiến Lục Ly không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, thậm chí hắn còn không có cơ hội để níu giữ, Tạ Kiến Vi đã dứt khoát rời đi, không hề còn chút để tâm nào.

Lục Ly không có cơ hội hỏi anh lý do, Tạ Kiến Vi cũng chưa bao giờ hỏi ý kiến của Lục Ly.

Hai người họ đều bị trói buộc trong chính suy nghĩ của riêng mình.

Lục Ly nghĩ rằng, Tạ Kiến Vi không quan tâm tới những chuyện này, tùy tay liền buông xuống, vậy rốt cuộc anh để ý thứ gì?

Tạ Kiến Vi lại cảm thấy, bản thân nên lui về phía sau vì tương lai của hai người sau này, những việc này không đáng để đem ra tranh cãi.

Nhưng thật ra, lại hoàn toàn sai.

Suy nghĩ của hai người bọn họ khác nhau một trời một vực.

Lục Ly hỏi lại anh: "Vì sao anh lại để ý chứ?"

Tạ Kiến Vi ngừng lại một chút.

Hiện giờ Lục Ly đã biết tâm tư của anh, vậy nên hắn cuối cùng cũng có thể nói ra hết tất cả suy nghĩ của mình: "Em có biết anh đã nghĩ như thế nào không? Em không để tâm điều gì buông xuôi tất cả, anh nghĩ rằng tâm nguyện của em đã hoàn thành, trên đời này không còn chuyện gì khiến em phải quan tâm nữa."

Tạ Kiến Vi ngạc nhiên: "Sao mà vậy được?"

Lục Ly cười cười: "Nhưng giờ anh đã biết, em để tâm anh."

Tạ Kiến Vi nói: "Em đương nhiên quan tâm anh rồi."

Lục Ly nói: "Lúc trước anh không biết..." Hắn hít một hơi nhè nhẹ, dùng giọng nói mang theo từ tính, dịu dàng lại thong thả lên tiếng, "Anh không tin được việc em yêu anh, anh vẫn luôn cho mình là khẩu súng trong tay em, là công cụ giúp em báo thù, là..."

"Sao mà lại thế được chứ!" Tạ Kiến Vi quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.

Lục Ly nói: "Đúng vậy, sao lại có thể như vậy được chứ?"

Tạ Kiến Vi vẫn không thể tin được: "Sao anh có thể nghĩ như vậy chứ?"

Lục Ly cười khổ nói: "Là do anh sai."

Tạ Kiến Vi hiếm có lúc "cố tình gây sự" : "Anh thật sự sai rất sai ấy chứ! Sao anh ... sao..."

"Được rồi, được rồi, " Lục Ly cảm thấy Quân sư giận dỗi như vậy thực sự rất đáng yêu, hắn dỗ anh, nói, "Trước em hãy nghe anh nói đã."

Tạ Kiến Vi vẫn còn đang giận, lườm hắn chờ hắn nói.

Lục Ly tiếp tục nói: "Anh không biết vì sao em yêu anh, em nghĩ mà xem, anh không có gì cả, là một thằng oắt con hoang dã đến từ một hành tinh hoang, hoàn toàn chẳng biết thế giới bên ngoài tròn vuông ra sao. Mà em, hoàn toàn ngược lại, công tử nhà họ Tạ, Tam thiếu gia nhà họ Tạ trẻ tuổi đầy hứa hẹn của Liên bang, bản thân tài giỏi gia thế cũng tốt, chẳng có gì đáng chê."

Nói xong, Lục Ly thở dài, thổ lộ suy nghĩ vẫn quẩn quanh trong tâm trí hắn mấy năm nay: "Trái ngược như vậy, anh yêu em là chuyện hiển nhiên, mà em không yêu anh cũng là chuyện rõ mười mươi."

"Không phải thế!" Tạ Kiến Vi nhịn không được ngắt lời.

Lục Ly hôn hôn anh, tiếp tục nói: "Đúng vậy, không phải, là do anh trước đây hư."

Tạ Kiến Vi nghe lời hắn nói, trong lòng thấy hoảng sợ, anh không thể nghĩ được hóa ra từ trước đến giờ suy nghĩ trong lòng Lục Ly lại là như vậy, suy nghĩ như vậy trong lòng không thể được, anh phải giải thích với hắn cho rõ ràng: "Em ... Em không tốt như trong tưởng tượng vậy đâu, mà anh cũng đâu kém như trong tưởng tượng thế chứ ... Lúc còn ở hành tinh hoang..."

Đây là lần thứ hai Lục Ly (thật ra là lần thứ ba, nhưng ký ức giữa các nhân cách vẫn chưa hoàn toàn hợp nhất) nghe thấy Tạ Kiến Vi nhắc tới chuyện trước khi hai người gặp nhau tại hành tinh hoang, tuy rằng anh vẫn luôn không nhắc tới chuyện nhà họ Ta, nhưng thổ lộ rằng, hắn là động lực để anh sống sót, anh yêu hắn, hắn là người duy nhất giúp anh còn sống trên đời này.

Những lời này, Lục Ly nghe bao nhiêu lần vẫn thấy lòng mênh mang.

Tạ Kiến Vi nhìn hắn nói: "Em yêu anh, chắc chắn không ít hơn anh dù chỉ một chút."

Lục Ly trong lòng trở nên ngọt lịm, hắn nhẹ nhàng nói: "Giờ anh đã biết rồi."

Tạ Kiến Vi oán giận nói: "Anh phải biết sớm mới phải!"

Lòng Lục Ly ngưa ngứa vì dáng vẻ hiếm thấy này của anh: "Là anh sai."

Hắn nhận sai, Tạ Kiến Vi cũng tự nghĩ lại: "Em cũng sai, trước em không nhận ra phiền lòng của anh."

Lục Ly nói: "Anh mới sai nhiều hơn, vậy mà anh lại không thấy được tấm lòng của em."

Tạ Kiến Vi vẫn muốn tranh tiếp, nhưng rồi chợt anh lại cảm thấy buồn cười, khóe miệng cong cong, nói: "Sau này, mỗi ngày em sẽ nói câu em yêu anh một lần." Xem anh còn dám nói không biết không.

Lục Ly nhướng mày: "Một lần sao đủ được?"

Tạ Kiến Vi bàng hoàng với sự không biết xấu hổ của hắn.

Lục Ly ít học, nhưng vì bụng dạ hẹp hòi, cho nên rất đòi nợ: "Bốn tháng trên hành tinh hoang, sáu năm đánh giặc, bốn năm ở phủ Nguyên soái... Trước mắt cứ tính là mười một năm đi, bỏ qua tháng nhuận, cũng là hơn bốn nghìn ngày, một ngày một lần em yêu anh, hừm ..." ngài Nguyên soái gõ gõ tay, nói, "Bốn bỏ thành năm, em chỉ nợ anh tầm 5000 lần thôi."

Tạ Kiến Vi: "..."

Xin phép thu hồi lời ban nãy, tính cái con khỉ ấy!

Lục Ly ra vẻ hào phóng nói: "Không sao, mỗi ngày mười lần em yêu anh, như vậy tính ra..."

Người này quả thực đạp lên mặt mũi để sống, à không, cho hắn hưởng lợi một chút, hắn phải đạp lên cả trời!

Tạ Kiến Vi tặng hắn một câu: "Lăn sang một bên!"

Lục Ly trở mình, ôm lấy anh từ bên kia.

Tạ Kiến Vi: "..." Cũng không đẩy hắn ra, còn cọ cọ trong ngực hắn.

Lục Ly nhìn dáng vẻ này của anh, khóe miệng đều thấy vị ngọt: "Vậy có thể nói cho anh biết vì sao em lại chọn ở trong phủ Nguyên soái không?" Thật ra hắn đã biết rồi, nhưng hắn vẫn muốn nghe, cũng không cần nghe nhiều lắm, một hai ba bốn năm sáu bảy tám... 5000 cũng tạm đủ rồi.

Đáng thương cho Quân sư bị hắn tính kế, dù sao trí thông minh có cao đến đâu, anh cũng không thể nào nghĩ ra đó là một giấc mơ, càng không thể nghĩ ra được Lục Ly đã mở ra tool hack "biết tuốt", cái gì cũng đều biết cả.

Anh cho rằng Lục Ly không biết, Tạ Kiến Vi hiển nhiên không muốn để hắn tiếp tục hiểu lầm, vì thế ngay lập tức nói rằng: "Em sợ em làm ảnh hưởng đến anh. Hơn nữa... Anh cũng biết đám người kia đấy, quan chức cũ từ thời Liên bang vẫn luôn rục rịch ngóc đầu dậy, nếu em cho bọn họ cơ hội, chỉ sợ rằng bọn họ sẽ..."

"Em sợ họ chia rẽ tình cảm của chúng ta sao?"

"Thời gian dài không thể nói được điều gì."

Lục Ly nở nụ cười, nói khẽ: "Em có biết anh yêu em đến nhường nào không?"

Tạ Kiến Vi rũ mắt: "Tình yêu cần sự gắn bó từ hai bên, có một số việc nếu tránh được thì tránh vẫn hơn ..."

"Nhưng nhiều năm trước đó, anh vẫn luôn nghĩ rằng em không yêu anh."

Tạ Kiến Vi giật mình.

Lục Ly ôm anh khẽ thở dài: "Mặc dù biết em không yêu anh, anh vẫn luôn cứ yêu em suốt mười năm, em thực sự cho rằng sự chia rẽ của bọn họ sẽ có tác dụng sao?"

Tạ Kiến Vi có phần không nói nên lời, Lục Ly dịu dàng nói: "Em muốn gì anh cũng sẽ cho em, đừng nói tới những thứ phù phiếm như quyền lợi, ngay cả mạng của anh, đều tùy em thích nếu muốn lấy cứ lấy."

Tạ Kiến Vi nói: "Đừng có nói lung tung."

Lục Ly nhìn anh, nói nghiêm túc: "A Vi, riêng chuyện này anh vô cùng tự tin, không ai có thể khiến tình cảm của anh với em dao động, cũng không ai có thể đuổi anh bắt anh rời khỏi em, nếu thật sự có, vậy người đó cũng chỉ có thể làm em."

Tạ Kiến Vi nhìn hắn không chớp mắt.

Lục Ly nói: "Trừ khi em đuổi anh đi, nếu không anh sẽ không rời khỏi em, mà kể cả em có đuổi anh đi, anh cũng vẫn yêu em."

Hai mắt Tạ Kiến Vi dần dần trở nên hồng hồng, đôi mắt xinh đẹp của anh như được rửa qua một lần nước, trở nên trong suốt lại sáng ngời.

Lục Ly nói với anh: "Nếu có việc gì đó mãi mãi không bao giờ thay đổi, vậy thì đó là... Anh yêu em."

Tạ Kiến Vi không biết phải miêu tả tâm trạng của mình ra sao, vừa hạnh phúc lại vừa khó chịu, vừa an tâm lại có phần hoang mang.

Hạnh phúc khi Lục Ly yêu anh đến vậy.

Khó chịu khi thấy Lục Ly lại yêu anh hèn kém đến như thế.

An tâm khi Lục Ly sẽ mãi mãi không rời khỏi anh.

Lại hoang mang không biết những điều này có phải thật không?

Nếu như đây chỉ là giấc mộng đêm khuya, vậy đến khi tỉnh lại phải đối mặt với hiện thực như thế nào đây.

Con người đều giống nhau, đứng trước những chuyện quá tốt đẹp quá hạnh phúc sẽ luôn nghi ngờ muốn kiểm tra tính chân thật của nó.

Lục Ly lại nói nhẹ nhàng: "Nói miệng không có bằng chứng, vậy anh có thể dùng đời đời kiếp kiếp của mình để chứng minh."

Tạ Kiến Vi bỗng nhiên nở nụ cười, sự hoang mang tựa như con hổ giấy, gió thổi lửa bùng, tất cả đều biến mất.

"Nói miệng không có bằng chứng." Tạ Kiến Vi lặp lại lời Lục Ly, "Em sẽ dùng đời đời kiếp kiếp của mình để chứng minh, em yêu anh, tình yêu của em không hề kém anh dù chỉ một phân."

Lục Ly cười tươi rạng rỡ, hắn ôm lấy Tạ Kiến Vi, trong lòng thỏa mãn.

Vốn dĩ hai người đã ngọt ngào, giờ càng khiến người ta đau răng.

Nhan Kha yên lặng lui đi ra.

Thời gian bên ngoài không giống trong mơ, được cái ngài Nguyên soái lần nào cũng đều dũng mãnh phi thường, chuyện yêu đương không chỉ gây sức ép một lần là xong, Nhan Kha cũng phải ra ngoài đợi trong chốc lát.

Yêu đương thật tốt nhỉ.

Nhan Kha ngẩn ngơ, trong lòng vô cùng hâm mộ.

Nếu là trước đây nhất định anh sẽ không tin trên đời này có ai sẽ yêu nhau tới mức chỉ thấy đối phương, nhưng hiện giờ anh đã gặp được.

Giữa hai người họ chỉ có nhau.

Dường như tách biệt với thế giới bên ngoài, dường như đứng trên cả thế giới, hoặc phải nói là, hai người bọn họ đã là một thế giới rồi — một thế giới chỉ có lẫn nhau

Trong lòng Nhan Kha xót xa, anh cũng từng thích một người.

Bảy năm trước, anh tòng quân ra trận, là quân y, khi đó anh từng cứu một binh sĩ hấp hối.

Hắn bị thương rất nặng, cả gương mặt bị hủy hoàn toàn, ngay cả thân thể cũng bị cháy quá nửa, phải ngâm trong dịch dinh dưỡng, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Rất nhiều người đều nói rằng hắn chắc chắn sẽ chết, nhưng lúc ấy, Nhan Kha cảm thấy hắn sẽ không chết, anh chữa trị cho hắn suốt một ngày một đêm, cuối cùng thật sự kéo hắn về từ địa phủ.

Hắn rất biết ơn anh, bị băng thành cái bánh chưng vẫn cứ quanh quẩn cạnh anh.

Nhan Kha chưa từng gặp người nào có khả năng khôi phục mạnh đến vậy, rõ ràng gần như sắp chết, thế nhưng giờ đã tung tăng chạy nhảy.

Nhan Kha thấy rất thú vị, tới gần nói chuyện cùng hắn, tuy rằng hắn không thể mở miệng, nhưng anh rất thích đôi mắt của hắn.

Sau đó ... Sau đó Nhan Kha rời khỏi căn cứ, theo quân tới Thiên hà Alk, tới khi trở về "Bánh chưng" đã bình phục, rời khỏi căn cứ.



Nhan Kha đi tìm tên hắn, ghi nhớ chữ "Tiếu" này trong lòng, anh đợi rất lâu, rốt cục vẫn không nhịn được đi tìm hắn, ai ngờ tới lúc anh đi tìm, lại nghe được tin hắn đã chết.

Tuy rằng anh đã cứu sống hắn, nhưng hắn vẫn chết, lần này hắn nổ tung cùng cơ giáp thành tro bụi, không tìm thấy chút dấu vết nào còn sót lại.

Danh sách những người hi sinh tựa như cây kim với Nhan Kha.

Đâm thẳng vào tim anh, cũng đâm đứt tất cả.

Nhan Kha đột nhiên hoàn hồn, vội vàng cuống quít lau nước mắt rồi tiến vào trong mơ.

Nhớ lại những chuyện cũ đã qua khi xưa để làm gì? Chuyện quá khứ đã qua, người đã mất cũng không thể trở về.

Anh hối hận, cũng chỉ đành biết nuối tiếc, nuối tiếc suốt đời.

Nhan Kha xuất thần lần này có hơi lâu, đợi khi anh quay lại đi vào giấc mơ, thời gian trôi qua không chỉ một đêm mà đã là nửa tháng!

Ngài Nguyên soái tương đối trâu bò, có thể lừa người tận hơn hai mươi ngày.

Vì vụ đòi ly hôn mà ba tên người giả mất phần, bị quay vần bởi đống rối Lục Ly tạo ra, toàn tâm toàn ý chỉ lo dỗ Tạ Kiến Vi.

Xét từ khía cạnh nào đó, Lục Ly vẫn là khá hiểu bản thân ... Vậy nên hắn chọn rất đúng chỗ để tự lừa mình.

Đợt này Tạ Kiến Vi rất bận, anh đang nghiên cứu làm thế nào để hợp nhất nhân cách của Lục Ly.

Chuyện này anh vẫn tính trước cứ giấu số 3 trước, anh lo hắn không muốn hợp nhất ...

Cũng may Lục Ly "đã hack" rất nhanh nhạy, hắn vừa thấy Nhan Kha thường xuyên ra ra vào vào liền đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Nhan Kha rất hoảng hốt mỗi khi bắt gặp Lục Ly, chào hỏi lễ phép hệt như học sinh tiểu học, thực sợ rất sợ hắn.

Lục Ly hỏi chính chủ trong đầu: "Anh sợ tôi à?"

Nhan Kha: "..."

Lục Ly rất buồn phiền, hắn không quen Nhan Kha, gần như không nói chuyện, hắn có gì mà anh lại sợ chứ?

Nhan Kha vội vàng giải thích: "Boss, đây là kính sợ!"

Lục Ly: "..."

Nhan Kha lau mồ hôi, nói: "Ngài là Nguyên soái, tôi... Tôi chỉ là một người dân thường ... Hiển nhiên..."

Lục Ly bỗng nhiên hỏi một câu: "Anh cũng sợ Lauren sao?"

"Dạ?" Nhan Kha không theo kịp, chuyện này có liên quan gì tới Thượng tướng Lauren chứ? Có điều Lauren cũng là Thượng tướng dưới một người trên vạn người, anh cũng nên kính sợ một chút, vì thế anh nói: "Cũng... cũng rất kính sợ Thượng tướng Lauren."

Anh nói ra những lời này, Lục Ly liền tự động phiên dịch này Nhan Kha khá chán ghét những người trong quân ngũ, nghĩ đến đây, Nguyên soái nhanh tay thắp một ngọn nến cho người anh em của mình, Lauren thật thê thảm quá đi —— vui lòng bỏ qua giọng điệu vui sướng khi người gặp họa, hãy tha thứ cho ngài Nguyên soái của chúng ta đau buồn lâu ngày, giờ đang được hạnh phúc vui sướng.

Lauren ngoại trừ hắt xì cũng chẳng thể làm gì khác ... Hắn thật sự vô tội.

Lục Ly cũng không tính toán để Tạ Kiến Vi thành công hợp nhất bọn họ.

Nếu bọn họ thật sự là một người, hắn không ngại, dù sao hắn cũng muốn được làm một mình đầy đủ nhất khi yêu Tạ Kiến Vi, như thế càng tránh lưu lại bất kỳ mối hoạ ngầm nào, Tạ Kiến Vi cũng có thể yên tâm hơn.

Nhưng ba kẻ kia chỉ là giả.

Lục Ly biết rõ mình mới là hàng thật, hắn không muốn biến thành một người với ba tên hàng giả —— cho dù chỉ là trong mơ cũng không muốn.

Nhưng làm thế nào để từ chối hợp nhất đây?

Việc này có hơi khó khăn.

Trước tiên phải xét tới việc trong giấc mơ này bọn họ thật sự đã chia ba xẻ bốn, việc hợp nhất có lẽ sẽ giúp tháo gỡ nút thắt này trong lòng Tạ Kiến Vi.

Nếu từ chối hợp nhất, Tạ Kiến Vi có thể sẽ nghi ngờ, sau đó sẽ lo lắng bọn họ tự giết hại lẫn nhau.

Lục Ly cũng rất muốn dùng cách thô bạo đơn giản nhất xử lý trực tiếp mấy kẻ kia, nhưng hắn chắc chắn không có cách nào giấu diếm được Tạ Kiến Vi, có lẽ không đợi được đến khi hắn ra tay giết được người, Tạ Kiến Vi đã ngăn cản.

Đến khi đó... chắc chắn sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Dù sao nói gì đi nữa, người đã chết nghĩa là hết.

Từ góc độ y học, bốn Lục Ly đang cộng sinh với nhau, một người chết nghĩa là cả bốn đều chết, đây là hiện thực, trong giấc mơ cũng tương tự.

Chẳng lẽ chỉ có thể hợp nhất?

Nhan Kha an ủi hắn nói: "Thật ra nếu có hợp nhất cũng không sao, ngài vẫn là ngài."

Lục Ly lại cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy.

Suốt từ đầu giấc mơ tới bây giờ, Nó vẫn im như thóc, chuyện này có bình thường không?

Một Nó chuyên giở trò ma quái như thế, sao giờ lại ngoan ngoãn được?

Nhan Kha cũng rất buồn phiền, nhưng anh cũng không nghĩ nữa, trong mơ của Nguyên soái anh làm người qua đường, trong mơ của Quân sư anh vẫn là người qua đường, aiz... Ngoại trừ làm người qua đường còn phải nhai cơm chó, ăn ngừng đó khiến anh muốn đi kiểm tra nha sĩ quá ...

Địch không động ta không động, ngài Nguyên soái chẳng giỏi toán (gà mờ), nhưng về binh pháp lại rất rành.

Địch không động, Lục Ly cũng không động, nhưng Tạ Kiến Vi lại động.

Người này cái gì cũng không biết, bị qua mắt hoàn toàn, hẳn là giống một cậu nhóc chờ ngài Quân sư tới xoay chuyển tình hình.

Nguyên nhân là như vậy, sau khi ăn xong cơm, Tạ Kiến Vi hỏi: "A Ly, vì sao bỗng nhiên anh lại nghĩ thông?"

Lục Ly có hơi không biết trả lời ra sao.

Tạ Kiến Vi không nhanh không chậm nói tiếp: "Anh nói trước kia anh nghĩ rằng em không yêu anh, nhưng vì sao tự dưng lại biết em yêu anh?"

Một câu hỏi đúng ngay trọng tâm của Lục Ly: "..."

Đây quả thật là điều rất kỳ lạ.

Thử nghĩ một chút mà xem, Lục Ly nín nhịn suốt mười năm tại sao bỗng dưng lại nghĩ thông vào ngày hôm đó? Vì sao lại nghĩ được rằng Tạ Kiến Vi yêu hắn? Lối suy nghĩ đã sai lệch suốt mười năm, đã chạy như điên một phát hết nửa vòng vũ trụ, vì sao bỗng dưng lại lùi ngay đúng vào lúc đó? Cho dù có là phi thuyền vũ trụ nhanh nhất đi chăng nữa cũng thể nào làm được điều tương tự.

Giả dụ lúc ấy Tạ Kiến Vi có làm việc gì đó còn có thể hiểu được, nhưng đằng này, khi đó Tạ Kiến Vi lại không làm gì cả.

Tuy rằng cũng do tự bản thân anh có những suy nghĩ không đúng, không nên nghĩ đến việc uỷ quyền, nhưng lúc ấy anh chỉ nghĩ là: chính mình lui về ở trong phủ Nguyên soái, nhưng thật ra vẫn có thể điều khiển mọi chuyện, cái gọi là uỷ quyền thực chất chỉ để ngụy trang, không đến lúc cần, sẽ không làm ra việc khiến Lục Ly kiêng dè.

Nhưng dường như anh còn chưa kịp giải thích bất kỳ điều gì, Lục Ly lại đã biết hết ...

Sao lại biết được? Đây là một vấn đề.

Một ông chồng gương mẫu mang một trái tim đầy lửa đỏ luôn hướng về phía vợ như Lục Ly đây cũng có ngày bị hỏi đến á khẩu, đúng là chuyện hiếm thấy.

Tạ Kiến Vi lại nói: "Còn nữa ... Em vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ."

Lục Ly: "..."

Tạ Kiến Vi cười, nói rằng: "Vẫn cứ cảm thấy anh không giống họ."

"Họ?" Lục Ly ngây ngốc, hôm nay hắn đang sắm vai số 2.

Tạ Kiến Vi nói: "Đúng, em vẫn biết anh là số 3."

Lục Ly: "..."

Nhan Kha hít một hơi sâu.

Tạ Kiến Vi dùng giọng điệu người không chết ta không dừng: "Em vẫn luôn biết là anh."

Lục Ly: "..."

Tạ Kiến Vi cười cười: "Từ đầu đến giờ chỉ là anh."

Lục Ly đang định cãi lại, Tạ Kiến Vi đã mở ra một đoạn phim, địa điểm bên trong là ở một tòa "phủ Nguyên soái" khác, số 2 đang ngọt ngào nồng thắm cùng con rối.

Lục Ly im lặng.

Tạ Kiến Vi nói: "Con rối của anh rất lợi hại."

Lục Ly: Lợi hại gì chứ? Kém trăm triệu lần so với chính chủ.

Tạ Kiến Vi lại nhìn về phía hắn, nói: "Không sao, em biết anh muốn ở cùng em."

Lục Ly buồn rầu đáp lại: "Ừm."

Tạ Kiến Vi cuối cùng đi thẳng vào vấn đề trọng tâm: "Điều thật sự kỳ lạ nhất là tại sao em lại cảm thấy bọn họ không phải là anh."

Lục Ly sững người.

Tạ Kiến Vi nhăn mày, nói: "Số 1, số 2, số 4 đều cũng không phải anh, bọn họ tựa như đều là con rối giả."

Lục Ly cẩn thận suy nghĩ suốt nửa ngày, vẫn không chắc nên nói gì.

Bây giờ là thời điểm nguy hiểm, nếu để Tạ Kiến Vi nhận ra đây là một giấc mơ, vậy...

Tạ Kiến Vi nhìn về phía Lục Ly: "Không muốn nói gì với em sao? Em cảm thấy anh dường như biết rất nhiều chuyện."

Nhan Kha khẩn trương sắp chết khẩn trương sắp chết, khẩn trương tới mức giọng cũng run run: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?"

Lục Ly bất chấp tất cả, bắt đầu diễn lấy diễn để: "Anh nói em có thể sẽ không tin."

Tạ Kiến Vi thật sự định dọa chết hai người bọn họ: "Anh muốn nói với em rằng đây chỉ là một giấc mơ thôi sao?"

Nhan Kha đã sắp không nhịn nổi nữa muốn hét lên, xong rồi xong rồi, giấc mơ sắp sụp đổ rồi, xong rồi xong rồi, sắp có tới hai Quân sư rồi, một Quân sư đã thông minh vượt quá con người, giờ còn hai Quân sư... Má ơi, vượt qua ngoài tầm vũ trụ luôn sao!

Cũng may Lục Ly vẫn rất bình tĩnh, vào thời điểm then chốt hắn rất đáng tin, hắn nói với Nhan Kha: "Đừng sốt ruột, nếu em ấy thật sự tin đây là giấc mơ, vậy đã sớm sụp đổ rồi."

Mà giờ giấc mơ chưa sụp đổ, vậy nghĩa là Tạ Kiến Vi không hoàn toàn tin vào điều này, dù sao chuyện này rất vô lý. Càng là người lý trí càng sẽ không tin vào việc đây chỉ là giấc mơ.

Lục • diễn viên gạo cội • Ly bắt đầu cứu vớt thế giới: "Anh trở về từ một năm sau."

Tạ Kiến Vi ngẩn ngơ: "Sao cơ?"

Lục Ly từ tốn nói: "Một năm vừa rồi đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh tự giết chính mình, em hao tâm tốn sức, mỗi ngày chúng ta đều dày vò nhau ..." Hắn cũng không dám nói quá mức tỉ mỉ, nhưng vẫn nêu ra những điểm then chốt, ví như sự kiện ly hôn, náo loạn không tưởng, thiếu chút đã thật sự chia tay. Sau đó mọi chuyện đều được phơi bày, bốn Lục Ly đều từng sắm vai nhau, vậy nên ai cũng đuối lý, cả đám đều hận đối phương tới mức thấu xương, hận không thể đưa đối phương vào chỗ chết.

Tạ Kiến Vi sẽ không để cho hắn chết, nhưng một Quân sư cũng không ngăn được bốn Nguyên soái dùng hết hỏa lực, kiên trì suốt một năm, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.

Số 1 chết, lúc ấy Tạ Kiến Vi không còn hi vọng, cho rằng Lục Ly đã sắp chết.

Nhưng ai ngờ hắn lại ... không chết.

Tạ Kiến Vi vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lục Ly nói: "Bởi vì anh không hề phân liệt."

"Không phân liệt?" Tạ Kiến Vi nhíu mày.

Lục Ly bình tĩnh nói: "Đúng ... Đây chỉ là một âm mưu."

Trong chuyện viết kịch bản, Lục Ly thật sự vô cùng am hiểu.

Vua Bách Chi vừa bị ký sinh vừa bị chém chết, giờ còn bị đem ra đổ vỏ.

"Em còn nhớ con sâu chết dẫm kia không? Nó không chết, mà sống lại trên người anh, lúc ấy chúng ta chưa phát hiện ra, Nó xâm chiếm tinh thần anh, chiếm rất nhiều thông tin và ký ức, sau đó bắt chước tạo ra ba tên Lục Ly giả mạo. Đừng nói là em, chính anh cũng cho rằng mình đã phân liệt..."

Tạ Kiến Vi ngẩn ngơ: "Bọn họ thật sự không phải là anh sao?"

Lục Ly nói: "Không tin em có thể thử xem, giết bọn họ, anh sẽ không chết."



Tạ Kiến Vi mãi một lúc vẫn không lên tiếng.

Lục Ly nói: "Anh cũng không biết vì sao mình lại quay lại hiện tại, nhưng nếu đã trở lại nhất định anh sẽ không để chúng ta giẫm lên vết xe đổ, A Vi..."

Hắn mới vừa mềm giọng, liền thấy xung quanh Tạ Kiến Vi tản mát ra sát khí cùng khí lạnh trước nay chưa từng có, anh hỏi: "Nó vẫn ở trong tinh thần anh sao?"

Lục Ly thầm nghĩ, cũng được, nhân cơ hội này, để A Vi giết Nó...

Suy nghĩ này mới vừa nảy lên, Lục Ly đã thấy hoa mắt chóng mặt.

Tới khi mở lại mắt ra, hắn đã quay về hiện thực.

Nhan Kha vội vàng nói: "Giấc mơ không có chuyện gì! Trạng thái tinh thần của ngài Quân sư rất tốt!"

Lục Ly sửng sốt trong chốc lát, ngay lập tức hiểu ra trong lòng, là Nó đuổi hắn ra.

Bởi vì đã biết đây là mơ, cho nên Nó vẫn yên lặng theo dõi, nhận thấy mình sắp gặp nguy hiểm liền ngay lập tức kết thúc giấc mơ.

Thậm chí...

Lục Ly nghĩ sâu hơn một chút.

Vướng mắc của Tạ Kiến Vi có lẽ đã được cởi bỏ, Nó vội vã kết thúc giấc mơ thực ra lại là đang giúp Lục Ly.

Cũng bởi vì đã tháo bỏ vướng mắc, nên giấc mơ kết thúc chứ không sụp đổ, Tạ Kiến Vi sẽ không phân liệt.

Nhan Kha thở phào nhẹ nhõm: "Cảm giác đã thành công."

Trong lòng Lục Ly vẫn còn nghi ngờ, nhưng vì chưa xác định được, nên hắn không nói ra.

Nhan Kha hỏi hắn: "Boss, tiếp tục chứ?"

Lục Ly nói: "Trời sắp sáng, từ từ đã." Hắn phải đi xử lý chút chuyện.

Nhan Kha đáp: "Vâng!"

Trước kia, sau mỗi lần Tạ Kiến Vi chữa trị xong, Lục Ly đều sẽ tỉnh lại, nhưng giờ Tạ Kiến Vi vẫn hôn mê bất tỉnh, đây là một cách tự bảo vệ mình, trước khi hôn mê Tạ Kiến Vi đã dặn dò trước cho Nhan Kha.

Trong lúc anh tỉnh táo, Nó có thể nhân cơ hội gây sự, dù sao tinh thần con người cũng có hạn, gắng sức đối phó với chuyện bên ngoài hiện thực sẽ thả lỏng phần bên trong, như vậy Nó có thể thừa cơ gây chuyện.

Tạ Kiến Vi cũng không muốn mình phân liệt, vậy nên anh lựa chọn hôn mê. Không tiếp xúc với hiện thực, là có thể dùng toàn tâm toàn lực đối phó với Nó trong thế giới tinh thần.

Hơn nữa Lục Ly vào trong mơ an ủi anh, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ hoàn toàn đánh bại Nó.

Lục Ly tại trong mơ "bỏ bê công tác" lâu như vậy, giờ đi xử lý lại cũng gặp nhiều phiền toái, cũng may đã sớm làm quen, hơn nữa mong muốn được thỏa nguyện, nghĩ tới Tạ Kiến Vi liền hăng hái tràn trề năng lượng, nghĩ tới việc anh yêu hắn liền hồi sinh đầy máu, cứ thường xuyên qua lại như vậy, hiệu suất vậy mà lại tăng gấp bội, tám tiếng làm việc nhanh chóng bị đè ép xuống còn hai tiếng.

Máy tính điện quang sùng bái nói: "Boss, ngài thật là lợi hại!"

Lục Ly khá hưởng thụ, bởi vì máy tính điện quang đã được hắn thiết lập thành hình dạng Tạ Kiến Vi bản chibi, đáng yêu không lời nào tả được.

Máy tính điện quang lại nói: "Boss, ngài còn có 302 tài liệu cần phê duyệt."

Lục Ly: "..." Đáng yêu cái con khi ấy, so sánh với A Vi của hắn, quả thật như là trên trời dưới đất!

Bận rộn suốt cả ngày, khi màn đêm vừa mới buông xuống, Lục Ly liền bãi công.

Mãi cũng không xong, hắn đã xử lý xong chuyện của cả một tuần, nhưng vẫn còn cả đống việc!

Vậy nên, làm lãnh đạo quốc gia làm gì chứ? Tổn thọ.

Lục Ly bỏ của chạy lấy người, trước khi đi, máy tính điện quang giả bộ đáng yêu khen hắn một trăm lần, bởi vì A Vi chibi quá dễ thương, tâm trạng của hắn lại trở nên tốt hơn, thậm chí cảm thấy còn có thể phê duyệt một xấp tài liệu nữa.

Không được, đây đều là chiêu trò, không thể mắc câu.

Ngài Nguyên soái thông minh cắt đứt kết nối, chuẩn bị đi gặp A Vi chân chính của hắn.

Nhan Kha trực tiếp ở lại phủ Nguyên soái, dù sao chỗ này cũng không phải phòng trị liệu, anh tự ý ra ra vào vào cũng là chuyện tương đối phiền phức, vì thế ở lại đây luôn.

Hơn nữa Quân sư đang ở trong trạng thái hôn mê, có anh bên cạnh, Lục Ly cũng yên tâm hơn.

Xong việc trở về, Nhan Kha cũng ngủ bù xong, anh nhiệt tình chào hỏi: "Boss, chào buổi tối!"

Lục Ly đúng lúc đang trò chuyện với người khác, nên chỉ gật gật đầu với Nhan Kha.

Lauren ở đầu dây bên kia vốn đang nghiêm túc báo cáo công việc một cách đàng hoàng bỗng nhiên dừng lại, hỏi một câu đầy vẻ chua xót: "Là bác sĩ Nhan sao?"

Lục Ly nói: "Ừ."

Lauren khó chịu: "Đã trễ thế này rồi anh ấy sao lại còn ở chỗ anh?"

Lục Ly giải thích: "A Vi thấy trong người không thoải mái."

Lauren vừa nghe, ngay lập tức thu lại nỗi lòng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Lục Ly nói: "Chút chuyện nhỏ, vấn đề không lớn."

Lauren im lặng, trầm giọng nói: "Boss, anh cũng kiềm chế chút, thân thể ngài Quân sư không thể chịu được dày vò như vậy đâu."

Lục Ly: "..."

Lauren lại yếu ớt thêm một câu: "Bác sĩ Nhan tốt xấu cũng là bác sĩ được ngành y học Đế quốc khen thưởng, ngài đừng dùng dao trâu mổ gà như thế ..."

Lục Ly suy nghĩ, có khi cứ để cho Lauren làm chó độc thân cả đời đi.

Lauren hồn nhiên không biết chính mình đã nhảy vào hố, còn tự thấy xúc động vì bản thân: ông đây thật lợi hại, dám liều mình khuyên can vì bác sĩ Nhan! Tuy rằng bác sĩ Nhan không biết... mất mát quá trời.

Sau khi Nhan Kha chuẩn bị xong thiết bị, Lục Ly nhắm mắt nằm xuống, tiến vào trong mơ.

Lần này không giống lần trước, Lục Ly không mở mắt ra ngay lập tức, hoặc có lẽ hắn đã mở mắt ra, nhưng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

Trước mắt là một mảng tối đen, đưa tay ra không thấy đủ năm ngón, hắn không thấy gì cũng không chạm được vào bất kỳ thứ gì, như đang ở giữa hư vô, ngay cả cơ thể cũng biến mất.

"Đây là sao?"

Nhan Kha: "..."

"Nhan Kha?"

Nhan Kha thật muốn khóc, anh không dám nói! Anh sợ chính mình nói ra ngài Nguyên soái sẽ thẹn quá hóa giận giết chết anh!

Lục Ly biết anh chắc chắn có thể thấy được, nhưng hắn không nhìn ra, hắn cũng không sốt ruột, chắc chắn không có gì nguy hiểm, nếu không Nhan Kha sẽ không im lặng.

Có lẽ có gì đó ngoài ý muốn?

Lục Ly ngàn tính vạn tính cũng không thể nghĩ tới chuyện ngoài ý muốn lại là như vậy!

Hắn rốt cục mở mắt ra, chưa kịp thấy rõ mọi chuyện trước mặt, hắn đã đói tới mức bụng kêu vang, không hề nghĩ ngợi gì mà bắt đầu ăn lấy ăn để.

Ăn được một nửa, Lục Ly mới nhận ra "cơm" mình đang ăn có chút kỳ lạ, ngay cả tư thế ăn cơm của bản thân cũng có gì đó không đúng?

Là sữa tươi sao? Vì sao hắn không cầm cốc uống, mà lại dùng lưỡi liếm?

Lục Ly cúi đầu nhìn xuống cái bát nhỏ đen trắng này, sữa tươi bên trong đã bị hắn uống quá nửa, hắn lại cúi đầu, bắt gặp chiếc chân lông xù...

Lục Ly cử động, đánh đổ sữa rốt cục đã thấy rõ tình huống trước mắt.

Hắn có một đôi chân lông xù, a, không chỉ là chân, cả người hắn đều là ông xù!

Lục Ly định thử đứng lên, kết quả thất bại, bốn chân chạy như điên, tìm một nơi có nước làm gương soi, trừng mắt nhìn gấu ngốc.

Đây là chuyện gì?

Cơ thể tròn vo, cái đầu ngốc ngốc, còn có bộ lông đen trắng xen lẫn ...

Gấu trúc sao?

Sao hắn lại biến thành một quốc bảo rồi!

Vấn đề là... Hắn nhớ không lầm thì trong thời đại Tinh Tế, gấu trúc đã tuyệt chủng rồi, Tạ Kiến Vi chắc chắn chưa từng thấy loại sinh vật này? Sao lại đem hắn thành ...

Lục Ly ngây ngốc hồi lâu.

Nhan Kha đau lòng cho hắn, xoắn xuýt nửa ngày mới nói khẽ: "Boss ... Ngài, ngài như vậy thật ra rất đáng yêu."

Lục Ly: "..."

Nhan Kha cảm thấy mình vỗ mông ngựa không vỗ lại vỗ lên tận đùi, tiếp đó chắc chắn sẽ bị đá chết.

Cũng may Lục Ly không đá được anh, vì thế chọn lựa như không nghe thấy gì.

Lúc này bên cạnh truyền tới âm thanh cười đùa: "Các ngươi mau nhìn kìa, quả bóng đen trắng kia lại đang làm chuyện ngu ngốc."

"Cậu ta lớn lên như vậy mà còn nghĩ rằng Bệ hạ sẽ đến gặp cậu ta sao!"

"Đúng vậy đúng vậy, vừa to vừa tròn, ôm tới ôm lui đều không di chuyển, Bệ hạ sao có thể thích cậu ta được?"

"Mà kể cũng kỳ lạ, lúc cậu ta mới được mang về rất nhỏ, chỉ to bằng bàn tay, đi đường cũng không vững, trông rất đáng yêu, Bệ hạ thật ra rất cưng chiều cậu ta, nhưng ai biết cậu ta không quản được cái miệng mình, ăn suốt ngày, người lớn như thổi, đừng nói to bằng bàn tay, mi nhìn cậu ta hiện tại xem, trông như trái bóng!"

"Nếu ta là cậu ta, chắc chắn ta sẽ ăn uống điều độ giảm béo, cho dù không gầy như cũ, ít nhất cũng chỉ nên lớn bằng một trái bóng da thôi, dù sao cũng là vật nuôi đáng yêu, làm gì có vật nuôi đáng yêu lớn như vậy chứ?"

"Đáng yêu gì đâu? Cậu ta sắp thành một con gấu rồi!"

"Trời má, mi đừng làm ta sợ! Gấu rất đáng sợ, sẽ ăn thịt người!"

"Không chừng cậu ta vẫn còn có máu của loài gấu đấy, mi nhìn xem đi, móng vuốt cậu ta dày thế nào!"

Nghe thấy âm thanh ríu rít khiến Lục Ly đau cả đầu, hắn có chút khó chịu, nhưng sau khi thấy được hình dáng những "người" đang nói chuyện thì hắn lại không biết nói gì.

So đo cùng một đám thỏ mèo gấu mèo chuột đồng, hắn có phải quá ngốc nghếch không?

Nhan Kha rốt cục cũng dám lên tiếng: "Việc này ... Ngài Nguyên soái, tôi cảm thấy có ... có chỗ nào không đúng."

Lục Ly: "Không đúng chỗ nào."

Nhan Kha cẩn thận nói: "Dù thế nào, ngài Quân sư cũng sẽ không coi ngài trở thành... trở thành..."

Lục Ly nói: "Sau đó thì sao?"

Nhan Kha cũng không biết sau đó thì sao.

Thật Lục Ly cũng không giận, hắn nằm úp sấp tại chỗ, hai tay chống cằm, gấu trúc tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa: "Tôi đoán rằng..."

Nhan Kha cố gắng kiềm chế để mình không thét lên "đáng yêu đáng yêu đáng yêu quá", đáng tiếc giọng anh vẫn còn hơi kích động: "Ngài đoán, đoán gì ạ?"

Nguyên soái đang trầm tư vẫn chưa nhận ra vấn đề, hắn nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy rằng vướng mắc đúng là của A Vi, nhưng giấc mơ này không hẳn là của em ấy."

Nhan Kha trong đầu chỉ toàn là quả cầu tròn vo, mất nửa ngày mới lý giải được lời quả cầu tròn vo à đâu ngài Nguyên soái nói: "Có, có nghĩa là sao?"

Lục Ly nói: "A Vi sợ tôi phân liệt, vậy nên Nó tạo ra giấc mơ tôi đã phân liệt; Nó biết tôi có thể trấn an A Vi, vậy nên cố ý biến tôi thành gấu, một khi biến thành gấu tôi sẽ không còn cách nào an ủi A Vi."

Dù sao cách biệt người và thú, sao có thể yêu thương nhau đây?

Không yêu đương vậy làm sao để trấn an?

Ngài Nguyên soái nhà chúng ta phân tích mọi chuyện rất rõ ràng, chọn đúng trọng tâm, quả thực cơ trí không giống kẻ nhà quê chân đất, đáng tiếc người duy nhất chứng kiến là Nhan Kha lại không để tâm đến chuyện này.

Anh đã sắp bị dáng vẻ nằm úp sấp đầy ngây thơ của sinh vật đáng yêu lông xù đen trắng này khiến cho không thở nổi.

Trời ơi, sao trên đời này lại có sinh vật đáng yêu như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau