Chương 26
Kịch bản phim "Độc lang" lấy bối cảnh là thời kỳ dân quốc sơ khai, về những chuyện lý thú ít ai nghe qua về một đám giang hồ du hiệp, nhân vật chính có danh xưng là "Độc Lang" ở trong võ lâm, là cao thủ hàng đầu, được đóng bởi vị ảnh đế trứ danh - Tề Chấn. Nữ nhân vật chính do An Tiêu Nghiên thủ vai là sư muội thanh mai trúc mã của Độc Lang - Trúc Tinh.
Uông Lẫm diễn vai nam thứ chính, là con nhà giàu nổi danh ở kinh thành vào thời cuối đời Thanh, phụ thân là quan lớn nổi danh trong chính phủ dân quốc, làm người nhìn như phong lưu tản mạn, nhưng trên thực tế đầu óc không hề xấu, còn có một giấc mơ viển vông là làm đại hiệp, vẫn muốn giống như người trong giang hồ như Độc Lang, cùng nhau cướp của người giàu chia cho người nghèo.
"Đây là một nhân vật khá dễ để gây được thiện cảm," Uông Lẫm vừa đọc kịch bản vừa phân tích, "Tuy là lúc đầu khá ngốc nghếch, nhưng sau này khi tình huống lên cao trào đã trưởng thành phần nào, xây dựng tính cách khá ổn."
"Tiểu tổ tông, cậu vẫn chưa trả lời anh câu anh vừa mới hỏi mà, ngày hôm qua cậu quay live xong đã vội vã chạy trở về, anh còn tưởng rằng vội vàng đi gặp phụ huynh chứ, kết quả là đi tìm Hạ Vũ ăn cơm à." Khương Lỗi hỏi.
Ngày hôm qua hình ảnh anh đi ăn với Hạ Vũ ở nhà hàng hoa viên bị đám fan cuồng theo dõi quay được, thấy rất rõ tới từng biểu cảm một. Tiểu Ngải tức giận đưa ra lời cảnh báo trên Weibo chính thức, một nhóm fan chân chính cũng chỉ trích hành vi đã không phải một hai lần này.
Nhưng trọng điểm Khương Lỗi đang để ý đến, hiển nhiên không phải là vấn đề này.
"Trong nhà không ai nấu cho cả, có người mời khách thì có gì đâu mà không đi ăn." Uông Lẫm trả lời hết sức rạch ròi.
"Chứ người giúp việc nhà cậu đâu?"
"Nghỉ lâu rồi, bố tôi cả ngày không có mặt ở nhà, mẹ tôi ngày nào cũng ra ngoài ăn mấy tiệm sang chảnh với hội chị em bạn dì."
"Aizz, làm nghệ thuật luôn bận rộn như thế, ông nội cậu đều từng tuổi này mà vẫn vất vả đến thế" Khương Lỗi giơ bắp chân to tròn lên ngồi bắt chéo, "À mà, khi nào cậu đọc xong kịch bản rồi thì đi một chuyến phòng làm việc của giám đốc Lê, ông ấy nói có mấy bên quảng cáo thương mại, chúng ta thảo luận một chút xem nhận bên nào."
Uông Lẫm không nghĩ tới Lê Tại Thủy đã nhanh chóng tìm mấy hợp đồng đại diện giá trị lớn cho anh. Anh ra nghề mấy năm này vẫn rất coi trọng thanh danh của mình, thậm chí còn nghĩ tới anh có nên trở thành một người nghệ sĩ của nhân danh, hoàn toàn coi tiền tài như hư không. Huống hồ gia đình anh cũng không thiếu tiền, lúc còn tại vị quản trị viên Lâm cũng rất nuông chiều anh.
Nhưng Lê Tại Thủy là kẻ phản bội thứ nhất theo chủ nghĩa tư bản từ đầu đến đuôi, quãng thời gian được tự do của anh đã chấm dứt rồi.
Vào phòng làm việc của chủ tịch, mặt mũi Uông Lẫm chả tươi tỉnh gì, không thèm để ý đến Khương Lỗi nháy mắt ra hiệu với anh, đặt mông ngồi phịch xuống trên ghế dựa mềm đối diện với Lê Tại Thủy, đôi chân thon dài nhấc lên bắt cheo lại.
"Ngồi chậm một chút, đừng để bị đau." Lê Tại Thủy nhìn chằm chằm máy tính cũng không ngẩng đầu lên, đột nhiên nói một câu mang ẩn ý rất lớn kia. Cái gọng kính hình vuông màu vàng làm cho Uông Lẫm cảm thấy nhìn ra sao cũng chả thấy ông ta tốt chỗ nào..
Khóe miệng Uông Lẫm giật một cái, hỏi: "Ngài cận thị ạ? Trước giờ chưa thấy ngài đeo mắt kiếng."
"Đổi phong cách một chút, chả phải các cậu cũng hay đổi tạo hình đấy thôi."
Quả nhiên cặp kè với Dương Minh Hi rồi cũng nói chuyện kiểu cợt nhả khiêu khích chả khác gì, trong lòng Uông Lẫm đã nghĩ đến tận đâu đâu, nhưng ngoài miệng vẫn là lời ít mà ý nhiều: "Hợp với ngài lắm."
"Đây là tài liệu về ba nhãn hàng, lấy về xem thật kỹ một chút, chọn xong nói cho tôi biết." Lê Tại Thủy từ trong ngăn kéo lôi ra ba folder bằng nhựa trong, Uông Lẫm liếc mắt đã thấy được ba logo thật to.
Đầu tiên là thương hiệu thể thao nổi tiếng đẳng cấp quốc tế, đi theo con đường nhiều người nổi tiếng quảng bá chung, chỉ có thể chọn những ngôi sao hạng nhất của đại lục, tầm ảnh hưởng của họ không hề tầm thường.
"Hãng này rất tốt, nhận vào không sợ mạo hiểm, cũng thích hợp với tuổi của Lẫm Thiếu." Tiểu Ngải nói
Nhãn hàng thứ hai là nhãn hiệu mỹ phẩm nổi tiếng quốc tế, phong cách ưu nhã trí thức, nhưng giá bán thì không hề trí thức.
"Cái này không được đâu, Lẫm Thiếu manly như thế, quảng cáo lần đầu nhận sao có thể nhận loại này," Tiểu Ngải phản đối ngay tại chỗ, "Tuy là giá cao nhất trong các hợp đồng, thế nhưng phong cách thực sự quá không phù hợp rồi."
Nhãn hàng thứ ba là thương hiệu quần áo của một nhà thiết kế mang dòng máu lai nổi tiếng ở Trung Quốc. Phong cách cao cấp, đơn giản pha chút lãng mạn tinh tế. Đối tượng nhắm đến là những người đàn ông thuộc tầng lớp trung lưu và thượng lưu giàu có.
"Cái này hả, nhìn rất cao cấp, nhưng rõ ràng fan Lẫm Thiếu là fan nữ chiếm đa số mà? " Tiểu Ngải nghi hoặc.
Tất cả mọi người nhìn về phía Khương Lỗi, anh ta cũng không vội phát biểu ý kiến, chỉ là nhìn Uông Lẫm nói: "Cho cậu thời gian một bữa cơm trưa để suy nghĩ thật kỹ, đợi lát nữa nói cho anh biết đáp án."
Uông Lẫm liếc mắt, "Mang cho tôi phần cơm ăn kiêng đi! Tôi đi đến chỗ phòng tập thể thao đây."
Anh tự mình đi thang máy xuống lầu, đến khu giải trí trên tầng 12. Chỗ tầng này tất cả nghệ sĩ của công ty đều ra vào, địa vị trong giới người cao người thấp. Uông Lẫm dù đeo kính râm nhưng vẫn rất nổi bật, khi anh đi trên đường được nhiều người nhận ra, một số người mạnh dạn chào hỏi, trong khi những người khác rụt rè tránh mặt.
Trong đó Trình Lỗi chính là cái loại to gan lớn mật này.
"Uông Lẫm! Cậu cũng đi tập gym à!" anh ta mặc áo ba lỗ thể thao, vẻ mặt cười mỉm.
Uông Lẫm liếc mắt nhìn anh ta, hình ảnh trên ti vi ngày hôm qua lập tức tái hiện.
"Chúng ta tập chung đi, tôi đang tính tập tạ, mình giúp đỡ cho nhau!" Trình Lỗi hoàn toàn không thể nhìn ra điều gì khác thường từ gương mặt đang cau lại của Uông Lẫm.
"Tập tạ?" Uông Lẫm như nảy ra một ý, "Được thôi. "
Không nghĩ tới siêu sao Uông Lẫm lại lập tức đồng ý tập chung, Trình Lỗi rất vui, lập tức chạy đến xun xoe.
Nhưng mới chưa tới năm phút đồng hồ anh ta đã chẳng vui nổi nữa.
"Này, này Uông Lẫm, nhiêu đó ký là đủ rồi" Trình Lỗi đang đẩy tạ mồ hôi đổ đầy mặt, hoảng sợ nhìn Uông Lẫm đang dồn thêm tạ cho mình.
"Thế sao? Sức anh mà chỉ chịu nổi nhiêu đó thôi à?" Uông Lẫm mặt không chút thay đổi, thình lình lại bỏ thêm cục tạ nữa.
"Không phải, không phải... Đừng thêm, đừng bỏ thêm nữa!" Trình Lỗi liên tục kêu khổ.
"Anh cũng biết nặng à?" Uông Lẫm vẫn mang vẻ mặt không có chút rung động nào, khóe miệng mơ hồ nhếch lên, "Yên tâm, tôi sẽ đỡ giúp anh nữa."
Trên mặt Trình Lỗi mồ hôi nóng biến thành mồ hôi lạnh, mặt cứng đờ ra, như đang cố hiểu lời nói của Uông Lẫm.
"Sao lúc đặt ở trên người người khác lại không cảm thấy thế đi?" Uông Lẫm nói, lại bỏ thêm một cục tạ lên nữa.
"Không được, bỏ hơn nữa là sẽ có tai nạn đó -- á -- "
Chỉ mành treo chuông, Uông Lẫm bỏ tạ đến gần như đã tới giới hạn cuối cùng, sau đó mới tháo xuống từng cục tạ sắt, bình thản nhìn Trình Lỗi như chưa hề có chuyện gì. Đối phương lập tức nhảy lên một cái, phóng xa cách anh cả mấy chục mét.
"Tôi đã nói là sẽ đỡ giúp anh mà." Uông Lẫm nói đầy ẩn ý.
Trình Lỗi chưa tỉnh hồn, há mồm thở dốc: "Vậy, tôi còn có việc, đi trước đây, hộc... Chào cậu!"
Thấy anh ta chật vật tháo chạy, khóe miệng Uông Lẫm cười nhạt, giữ cửa khóa lại.
Phòng tập giờ đã trống không,anh tận hưởng, đeo tai nghe lên bắt đầu chạy bộ, đồng thời gọi điện thoại.
"Tiểu Lẫm? Em ở đâu thế," bên kia Hạ Vũ vui vẻ nhận điện, "Hôm nay anh ở nhà, rảnh nên đi dọn nhà chút... Khụ khụ, hơi bụi bặm quá mức."
"Bụi bặm thì còn bắt điện thoại làm chi, muốn chết à."
"Bây giờ hết bụi rồi, sao vậy, tối nay em đến à?" giọng nói Hạ Vũ mang vẻ mong đợi hân hoan, "Anh có thể đi mua mấy ký tôm hùm đất."
"Nói sau đi, muốn hỏi anh một việc." Thế là Uông Lẫm liệt kê ra ba nhãn hàng hồi nãy vừa được đề cập, "Anh thấy thế nào?"
Anh nói hết chuyện này cho đối phương một cách rất tự nhiên, trong tiềm thức cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Đầu kia Hạ Vũ suy tư một hồi, nói, "Tiểu Lẫm, anh cho rằng nhãn hàng thời trang kia, có lẽ là một cơ hội tốt."
"Nói thêm đi?"
"Nhãn hàng thể thao kia thì quá nổi rồi, nhưng rất dễ sẽ bị đánh đồng chung với những celeb khác, mất đi đặc sắc của mình," Hạ Vũ phân tích ra, "Nhãn hàng thứ hai thì thôi bỏ đi rồi. Còn cái thứ ba á, tuy là fan của Tiểu Lẫm phần lớn là nữ, nhưng có thể nhân cơ hội này mở rộng thị trường ra để hút các fan nam nữa, với sức hấp dẫn của em, chắc chắn sẽ có thể làm được."
"Ừm..., biết rồi."
"Em nghĩ như thế nào? Đừng quá để tâm lời của anh, chỉ là ý kiến cá nhân thôi, em nên hỏi anh Lỗi nữa, ảnh có nhiều kinh nghiệm."
"Biết rồi," Uông Lẫm cắt đứt hắn, "Chỉ đang test xem đầu óc anh đủ tinh tế hay không thôi."
"Em? Hóa ra đây là để test anh à? " Hạ Vũ phì cười.
Uông Lẫm chỉ chạy bộ tiếp, không nói lời nào.
"À đúng rồi, mai anh đi thử vai cho phim Độc Lang đấy." Giọng của Hạ Vũ hạ xuống một cách bí ẩn, giống như một tên tình báo Nhật đang mật báo.
"Không phải là đã được phân vai từ trước rồi à?"
"Chỉ là mấy lời nói miệng mà thôi, em biết mà, mấy vai này dù gì vẫn phải thử vai cho đúng thủ tục chứ." đầu kia giọng của Hạ Vũ nhỏ dần đi, cứ như cảm thấy đã nói cái gì đó không nên nói.
Uông Lẫm phát giác bản thân anh không thể nào hiểu được loại tâm tình này của Hạ Vũ. Chắc có lẽ cuộc đời anh trước giờ thuận buồn xui gió, không hiểu được cái kiểu chỉ vì một vai nhỏ mà phải ra sức đến mất ăn mất ngủ như thế, nhưng lúc này anh đang cố gắng hiểu điều này, nói một lời gần giống như lời an ủi: "Cố gắng hết sức đi, còn lại theo số trời vậy."
Hạ Vũ vui vẻ cười ra tiếng: "Ừ, anh sẽ ráng hết sức."
Uông Lẫm diễn vai nam thứ chính, là con nhà giàu nổi danh ở kinh thành vào thời cuối đời Thanh, phụ thân là quan lớn nổi danh trong chính phủ dân quốc, làm người nhìn như phong lưu tản mạn, nhưng trên thực tế đầu óc không hề xấu, còn có một giấc mơ viển vông là làm đại hiệp, vẫn muốn giống như người trong giang hồ như Độc Lang, cùng nhau cướp của người giàu chia cho người nghèo.
"Đây là một nhân vật khá dễ để gây được thiện cảm," Uông Lẫm vừa đọc kịch bản vừa phân tích, "Tuy là lúc đầu khá ngốc nghếch, nhưng sau này khi tình huống lên cao trào đã trưởng thành phần nào, xây dựng tính cách khá ổn."
"Tiểu tổ tông, cậu vẫn chưa trả lời anh câu anh vừa mới hỏi mà, ngày hôm qua cậu quay live xong đã vội vã chạy trở về, anh còn tưởng rằng vội vàng đi gặp phụ huynh chứ, kết quả là đi tìm Hạ Vũ ăn cơm à." Khương Lỗi hỏi.
Ngày hôm qua hình ảnh anh đi ăn với Hạ Vũ ở nhà hàng hoa viên bị đám fan cuồng theo dõi quay được, thấy rất rõ tới từng biểu cảm một. Tiểu Ngải tức giận đưa ra lời cảnh báo trên Weibo chính thức, một nhóm fan chân chính cũng chỉ trích hành vi đã không phải một hai lần này.
Nhưng trọng điểm Khương Lỗi đang để ý đến, hiển nhiên không phải là vấn đề này.
"Trong nhà không ai nấu cho cả, có người mời khách thì có gì đâu mà không đi ăn." Uông Lẫm trả lời hết sức rạch ròi.
"Chứ người giúp việc nhà cậu đâu?"
"Nghỉ lâu rồi, bố tôi cả ngày không có mặt ở nhà, mẹ tôi ngày nào cũng ra ngoài ăn mấy tiệm sang chảnh với hội chị em bạn dì."
"Aizz, làm nghệ thuật luôn bận rộn như thế, ông nội cậu đều từng tuổi này mà vẫn vất vả đến thế" Khương Lỗi giơ bắp chân to tròn lên ngồi bắt chéo, "À mà, khi nào cậu đọc xong kịch bản rồi thì đi một chuyến phòng làm việc của giám đốc Lê, ông ấy nói có mấy bên quảng cáo thương mại, chúng ta thảo luận một chút xem nhận bên nào."
Uông Lẫm không nghĩ tới Lê Tại Thủy đã nhanh chóng tìm mấy hợp đồng đại diện giá trị lớn cho anh. Anh ra nghề mấy năm này vẫn rất coi trọng thanh danh của mình, thậm chí còn nghĩ tới anh có nên trở thành một người nghệ sĩ của nhân danh, hoàn toàn coi tiền tài như hư không. Huống hồ gia đình anh cũng không thiếu tiền, lúc còn tại vị quản trị viên Lâm cũng rất nuông chiều anh.
Nhưng Lê Tại Thủy là kẻ phản bội thứ nhất theo chủ nghĩa tư bản từ đầu đến đuôi, quãng thời gian được tự do của anh đã chấm dứt rồi.
Vào phòng làm việc của chủ tịch, mặt mũi Uông Lẫm chả tươi tỉnh gì, không thèm để ý đến Khương Lỗi nháy mắt ra hiệu với anh, đặt mông ngồi phịch xuống trên ghế dựa mềm đối diện với Lê Tại Thủy, đôi chân thon dài nhấc lên bắt cheo lại.
"Ngồi chậm một chút, đừng để bị đau." Lê Tại Thủy nhìn chằm chằm máy tính cũng không ngẩng đầu lên, đột nhiên nói một câu mang ẩn ý rất lớn kia. Cái gọng kính hình vuông màu vàng làm cho Uông Lẫm cảm thấy nhìn ra sao cũng chả thấy ông ta tốt chỗ nào..
Khóe miệng Uông Lẫm giật một cái, hỏi: "Ngài cận thị ạ? Trước giờ chưa thấy ngài đeo mắt kiếng."
"Đổi phong cách một chút, chả phải các cậu cũng hay đổi tạo hình đấy thôi."
Quả nhiên cặp kè với Dương Minh Hi rồi cũng nói chuyện kiểu cợt nhả khiêu khích chả khác gì, trong lòng Uông Lẫm đã nghĩ đến tận đâu đâu, nhưng ngoài miệng vẫn là lời ít mà ý nhiều: "Hợp với ngài lắm."
"Đây là tài liệu về ba nhãn hàng, lấy về xem thật kỹ một chút, chọn xong nói cho tôi biết." Lê Tại Thủy từ trong ngăn kéo lôi ra ba folder bằng nhựa trong, Uông Lẫm liếc mắt đã thấy được ba logo thật to.
Đầu tiên là thương hiệu thể thao nổi tiếng đẳng cấp quốc tế, đi theo con đường nhiều người nổi tiếng quảng bá chung, chỉ có thể chọn những ngôi sao hạng nhất của đại lục, tầm ảnh hưởng của họ không hề tầm thường.
"Hãng này rất tốt, nhận vào không sợ mạo hiểm, cũng thích hợp với tuổi của Lẫm Thiếu." Tiểu Ngải nói
Nhãn hàng thứ hai là nhãn hiệu mỹ phẩm nổi tiếng quốc tế, phong cách ưu nhã trí thức, nhưng giá bán thì không hề trí thức.
"Cái này không được đâu, Lẫm Thiếu manly như thế, quảng cáo lần đầu nhận sao có thể nhận loại này," Tiểu Ngải phản đối ngay tại chỗ, "Tuy là giá cao nhất trong các hợp đồng, thế nhưng phong cách thực sự quá không phù hợp rồi."
Nhãn hàng thứ ba là thương hiệu quần áo của một nhà thiết kế mang dòng máu lai nổi tiếng ở Trung Quốc. Phong cách cao cấp, đơn giản pha chút lãng mạn tinh tế. Đối tượng nhắm đến là những người đàn ông thuộc tầng lớp trung lưu và thượng lưu giàu có.
"Cái này hả, nhìn rất cao cấp, nhưng rõ ràng fan Lẫm Thiếu là fan nữ chiếm đa số mà? " Tiểu Ngải nghi hoặc.
Tất cả mọi người nhìn về phía Khương Lỗi, anh ta cũng không vội phát biểu ý kiến, chỉ là nhìn Uông Lẫm nói: "Cho cậu thời gian một bữa cơm trưa để suy nghĩ thật kỹ, đợi lát nữa nói cho anh biết đáp án."
Uông Lẫm liếc mắt, "Mang cho tôi phần cơm ăn kiêng đi! Tôi đi đến chỗ phòng tập thể thao đây."
Anh tự mình đi thang máy xuống lầu, đến khu giải trí trên tầng 12. Chỗ tầng này tất cả nghệ sĩ của công ty đều ra vào, địa vị trong giới người cao người thấp. Uông Lẫm dù đeo kính râm nhưng vẫn rất nổi bật, khi anh đi trên đường được nhiều người nhận ra, một số người mạnh dạn chào hỏi, trong khi những người khác rụt rè tránh mặt.
Trong đó Trình Lỗi chính là cái loại to gan lớn mật này.
"Uông Lẫm! Cậu cũng đi tập gym à!" anh ta mặc áo ba lỗ thể thao, vẻ mặt cười mỉm.
Uông Lẫm liếc mắt nhìn anh ta, hình ảnh trên ti vi ngày hôm qua lập tức tái hiện.
"Chúng ta tập chung đi, tôi đang tính tập tạ, mình giúp đỡ cho nhau!" Trình Lỗi hoàn toàn không thể nhìn ra điều gì khác thường từ gương mặt đang cau lại của Uông Lẫm.
"Tập tạ?" Uông Lẫm như nảy ra một ý, "Được thôi. "
Không nghĩ tới siêu sao Uông Lẫm lại lập tức đồng ý tập chung, Trình Lỗi rất vui, lập tức chạy đến xun xoe.
Nhưng mới chưa tới năm phút đồng hồ anh ta đã chẳng vui nổi nữa.
"Này, này Uông Lẫm, nhiêu đó ký là đủ rồi" Trình Lỗi đang đẩy tạ mồ hôi đổ đầy mặt, hoảng sợ nhìn Uông Lẫm đang dồn thêm tạ cho mình.
"Thế sao? Sức anh mà chỉ chịu nổi nhiêu đó thôi à?" Uông Lẫm mặt không chút thay đổi, thình lình lại bỏ thêm cục tạ nữa.
"Không phải, không phải... Đừng thêm, đừng bỏ thêm nữa!" Trình Lỗi liên tục kêu khổ.
"Anh cũng biết nặng à?" Uông Lẫm vẫn mang vẻ mặt không có chút rung động nào, khóe miệng mơ hồ nhếch lên, "Yên tâm, tôi sẽ đỡ giúp anh nữa."
Trên mặt Trình Lỗi mồ hôi nóng biến thành mồ hôi lạnh, mặt cứng đờ ra, như đang cố hiểu lời nói của Uông Lẫm.
"Sao lúc đặt ở trên người người khác lại không cảm thấy thế đi?" Uông Lẫm nói, lại bỏ thêm một cục tạ lên nữa.
"Không được, bỏ hơn nữa là sẽ có tai nạn đó -- á -- "
Chỉ mành treo chuông, Uông Lẫm bỏ tạ đến gần như đã tới giới hạn cuối cùng, sau đó mới tháo xuống từng cục tạ sắt, bình thản nhìn Trình Lỗi như chưa hề có chuyện gì. Đối phương lập tức nhảy lên một cái, phóng xa cách anh cả mấy chục mét.
"Tôi đã nói là sẽ đỡ giúp anh mà." Uông Lẫm nói đầy ẩn ý.
Trình Lỗi chưa tỉnh hồn, há mồm thở dốc: "Vậy, tôi còn có việc, đi trước đây, hộc... Chào cậu!"
Thấy anh ta chật vật tháo chạy, khóe miệng Uông Lẫm cười nhạt, giữ cửa khóa lại.
Phòng tập giờ đã trống không,anh tận hưởng, đeo tai nghe lên bắt đầu chạy bộ, đồng thời gọi điện thoại.
"Tiểu Lẫm? Em ở đâu thế," bên kia Hạ Vũ vui vẻ nhận điện, "Hôm nay anh ở nhà, rảnh nên đi dọn nhà chút... Khụ khụ, hơi bụi bặm quá mức."
"Bụi bặm thì còn bắt điện thoại làm chi, muốn chết à."
"Bây giờ hết bụi rồi, sao vậy, tối nay em đến à?" giọng nói Hạ Vũ mang vẻ mong đợi hân hoan, "Anh có thể đi mua mấy ký tôm hùm đất."
"Nói sau đi, muốn hỏi anh một việc." Thế là Uông Lẫm liệt kê ra ba nhãn hàng hồi nãy vừa được đề cập, "Anh thấy thế nào?"
Anh nói hết chuyện này cho đối phương một cách rất tự nhiên, trong tiềm thức cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Đầu kia Hạ Vũ suy tư một hồi, nói, "Tiểu Lẫm, anh cho rằng nhãn hàng thời trang kia, có lẽ là một cơ hội tốt."
"Nói thêm đi?"
"Nhãn hàng thể thao kia thì quá nổi rồi, nhưng rất dễ sẽ bị đánh đồng chung với những celeb khác, mất đi đặc sắc của mình," Hạ Vũ phân tích ra, "Nhãn hàng thứ hai thì thôi bỏ đi rồi. Còn cái thứ ba á, tuy là fan của Tiểu Lẫm phần lớn là nữ, nhưng có thể nhân cơ hội này mở rộng thị trường ra để hút các fan nam nữa, với sức hấp dẫn của em, chắc chắn sẽ có thể làm được."
"Ừm..., biết rồi."
"Em nghĩ như thế nào? Đừng quá để tâm lời của anh, chỉ là ý kiến cá nhân thôi, em nên hỏi anh Lỗi nữa, ảnh có nhiều kinh nghiệm."
"Biết rồi," Uông Lẫm cắt đứt hắn, "Chỉ đang test xem đầu óc anh đủ tinh tế hay không thôi."
"Em? Hóa ra đây là để test anh à? " Hạ Vũ phì cười.
Uông Lẫm chỉ chạy bộ tiếp, không nói lời nào.
"À đúng rồi, mai anh đi thử vai cho phim Độc Lang đấy." Giọng của Hạ Vũ hạ xuống một cách bí ẩn, giống như một tên tình báo Nhật đang mật báo.
"Không phải là đã được phân vai từ trước rồi à?"
"Chỉ là mấy lời nói miệng mà thôi, em biết mà, mấy vai này dù gì vẫn phải thử vai cho đúng thủ tục chứ." đầu kia giọng của Hạ Vũ nhỏ dần đi, cứ như cảm thấy đã nói cái gì đó không nên nói.
Uông Lẫm phát giác bản thân anh không thể nào hiểu được loại tâm tình này của Hạ Vũ. Chắc có lẽ cuộc đời anh trước giờ thuận buồn xui gió, không hiểu được cái kiểu chỉ vì một vai nhỏ mà phải ra sức đến mất ăn mất ngủ như thế, nhưng lúc này anh đang cố gắng hiểu điều này, nói một lời gần giống như lời an ủi: "Cố gắng hết sức đi, còn lại theo số trời vậy."
Hạ Vũ vui vẻ cười ra tiếng: "Ừ, anh sẽ ráng hết sức."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất