Cách Sói Trả Ơn

Chương 2: Tấn công

Trước Sau
Đây là tin tức tố của Alpha khi đến kỳ dịch cảm mới có! Vũ Tử Minh đang phát tình! Người đang đè sau lưng cậu đang rơi vào trạng thái động dục như dã thú!

"Vũ Tử Minh, anh có biết bản thân đang làm gì không? Cưỡng ép Omega là phạm tội! Vũ Tử Minh, anh mau buông tôi ra!" Ân Lam khó thở mà vùng vẫy, pheromone xung quanh bắt đầu ảnh hưởng đến thần kinh của cậu, kích thích bản năng thuần phục của một Omega.

Vũ Tử Minh mỉm cười tiến đến gần sau gáy Ân Lam, dễ dàng tìm được vị trí tuyến thể yếu ớt của cậu lấp ló sau cổ áo choàng tắm, lại bởi vì đối phương liên tục vùng vẫy mà dần lộ ra. Tuyến thể có màu hồng nhạt khó nhận ra so với làn da xung quanh, nhưng có lẽ vì vừa mới tắm xong nên có chút ửng đỏ, nhìn qua cực kỳ diễm lệ quyến rũ.

Càng đến gần, mùi hương thanh mát dịu dàng càng thêm rõ ràng, Vũ Tử Minh ngửi thấy mùi thơm của loài hoa lan rừng quý hiếm, dựa theo bản năng cùng suy nghĩ không kiềm chế mà đưa lưỡi ra liếm lên vùng da nhạy cảm đó.

Ân Lam cảm nhận được đối phương đang làm gì, con ngươi co rút lại, cả người bỗng chốc run rẩy, càng thêm ra sức vùng vẫy muốn thoát ra.

"Anh điên rồi! Khốn nạn, tránh ra, buông ra!"

Vũ Tử Minh khóe môi khẽ nhếch lên mỉm cười, ánh mắt nhìn vị trí tuyến thể đỏ hồng sau gáy Ân Lam, không chút do dự mà há miệng mạnh mẽ cắn xuống, pheromone điên cuồng tàn nhẫn tiến vào bên trong.

Ân Lam mở to mắt, cả cơ thể giống như bị đình chỉ hoạt động mà đứng im, âm thanh trong cổ họng như bị thứ gì đó bóp chặt lại không thể phát ra tiếng, tuyến thể yếu ớt mẫn cảm lần đầu tiên bị cắn nát truyền đến cảm giác đau đớn, cảm nhận pheromone giống như vũ bão dũng mãnh tiến vào bên trong.

Ánh sáng trong con ngươi chậm rãi lụi tàn, cả người Ân Lam bỗng nhiên chẳng còn chút sức lực nào, mềm nhũn trượt xuống bị Vũ Tử Minh ôm vào trong ngực, vị trí tuyến thể bị cắn chưa từng rời khỏi miệng hắn.

Cảm nhận người trong lòng không còn phản kháng giãy giụa nữa, Vũ Tử Minh chậm chạm thả lỏng cơ hàm, chiếc lưỡi nóng bỏng liếm láp vết máu chảy ra sau gáy Ân Lam, cảm nhận mùi máu ngọt ngào tràn ngập mùi lan rừng thanh lãnh, nhẹ nhàng vác cậu lên vai, xoay người tiến vào phòng ngủ của căn hộ.

Nhẹ đặt Ân Lam xuống giường, Vũ Tử Minh tựa như một dã thú từ trên cao nhìn xuống con mồi vừa bắt được, hai mắt đỏ ngầu tràn đầy tơ máu bá đạo hơi híp lại tựa như đang suy nghĩ nên ăn từ đâu trước để có thể đạt được mỹ vị tuyệt nhất.

Ân Lam cả người vô lực yếu ớt không thể động đậy, trước ngực phập phồng hơi thở mong manh, ánh mắt tức giận xem lẫn hoảng sợ nhìn nam nhân đang chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo, tháo thắt lưng quần.

"Vũ Tử Minh, dừng lại! Tôi sẽ kiện anh nếu anh dám.. á!"



Cổ áo choàng đột ngột bị đối phương dùng lực xé mở, lộ ra phần ngực trắng muốt như tuyết, hai viên đậu nhỏ màu hồng nhạt giống như bị kinh hách mà hơi run rẩy.

Vũ Tử Minh cả người không mảnh vải che thân nhanh chóng đè người lên, đôi môi nóng bỏng vồ vập lấy môi anh đào của Ân Lam.

Cả người cậu bị pheromone kiềm chế vô lực, yếu ớt đưa tay đẩy Vũ Tử Minh, dùng sức nghiêng đầu qua một bên.

"Đồ khốn, tránh ra! Tôi sẽ kiện anh!"

Vũ Tử Minh cũng không tức giận, vươn tay kéo dây buộc áo tắm trên người Âu Lam ra, chỉ vài ba động tác đã buộc chặt tay cậu lại, dùng một tay cố định tay cậu trên đỉnh đầu, một tay khác nắm cằm Ân Lam, cưỡng ép cậu quay lại đối diện hắn, nở một nụ cười tà mị khàn giọng nói.

"Muốn kiện cũng phải đợi tôi làm xong hết mọi chuyện đã!"

"Anh... ưm!"

Môi Vũ Tử Minh một lần nữa phủ xuống, giống như thiên quân vạn mã tấn công, chiếc lưỡi nóng ướt dễ dàng tách hàm răng cắn chặt chống đỡ bên ngoài, bá đạo tiến sâu vào bên trong, truy đuổi lưỡi cậu, ép buộc Ân Lam cùng hắn dây dưa quấn quít.

Cằm nhỏ bị giữ lấy không thể khép lại khiến nước bọt theo động tác kịch liệt của Vũ Tử Minh chậm rãi chảy ra ngoài, một đường chảy thẳng xuống quai hàm, những tiếng rên kháng cự cũng trở nên mơ hồ không rõ ràng, tiếng nước 'chậc chậc' ngược lại vang lên rành mạch trong phòng ngủ.

Vũ Tử Minh híp mắt nhìn biểu cảm nhíu mày bất lực của Ân Lam càng thêm ra sức đảo lưỡi, nhất thời trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng nước đầy dâm mĩ.

Ân Lam cả người đều không khỏe, cực kỳ bài xích hành động thân mật này của đối phương.

Cậu và bạn trai còn chưa từng có vượt quá giới hạn nắm tay và ôm đâu, thế mà bây giờ, nụ hôn đầu đáng lẽ nên trao cho Mục Tịnh Thiên lại bị tên khốn điên cuồng trước mặt cưỡng chế cướp mất khiến Ân Lam có cảm giác như đang phản bội chàng trai Beta của mình.

Mãnh mẽ dồn sức cắn mạnh một cái vào đầu lưỡi càn rỡ bên trong khoang miệng mình, Ân Lam chỉ thoáng chốc đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng trộn lẫn mùi gỗ trầm sau mưa tràn ngập trong khoang miệng. Vũ Tử Minh ăn đau có chút lui ra ngoài, nhìn xuống Omega xinh đẹp khuôn mặt đỏ bừng đang dùng đôi mắt long lanh nước phẫn hận nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười.

"Làm sao? Không ngờ Ân Lam thiếu gia lại thích chơi trò mạnh bạo đầy tình thú như vậy nha!"



"Cút đi! Mau cút khỏi đây, tên khốn vô lại này!" Ân Lam giãy giụa muốn thoát ra lại bị đối phương giữ chặt lại, chỉ thấy trời đất xoay chuyển, bản thân đã bị lật úp nằm sấp xuống giường. "Không muốn! Vũ Tử Minh, anh có biết anh đang làm gì không? Mau dừng lại, nếu không.."

Ân Lam còn chưa kịp nói xong đã cảm thấy có một bàn tay nhanh chóng túm lấy đuôi áo choàng tắm vén lên, một phát kéo thẳng lên cao trùm lấy đầu cậu, khiến cậu hoàn toàn không thể nhìn thấy xung quanh đang phát sinh chuyện gì.

Phía sau gáy bị một bàn tay nỏng bỏng đè xuống nhè nhẹ vuốt ve, Ân Lam nghe được tiếng thở dốc nặng nề của Vũ Tử Minh dần tiến đến gần mình, sau đó, một vật thể nóng ướt chậm rãi liếm láp tuyến thể yếu ớt sau gáy của cậu, tâm của Ân Lam giật thót hoảng sợ liều mình cựa quậy giãy giụa.

"Không muốn! Thả tôi ra! Đừng làm vậy!"

Không để sự phản kháng của Ân Lam vào mắt, Vũ Tử Minh kéo môi mỉm cười nhìn vị trí tuyến thể trắng nõn in một hàng dấu răng của hắn lúc nãy, yết hầu trượt xuống một cái, nhẹ nhàng hôn lên vị trí xinh đẹp đó, lại đưa đầu lưỡi ra liếm láp, giống như si như mê không thể ngừng lại, thậm chí còn day nhẹ răng nanh vào, hưng phấn nhìn cơ thể dưới thân mình run rẩy không ngừng.

"Không được! Làm ơn, Vũ Tử Minh, dừng lại đi! Anh như vậy chính là đang phạm tội, chúng ta dừng lại từ từ nói chuyện có được không?" Ân Lam hoảng sợ yếu ớt cầu xin, thật lòng hi vọng đối phương có thể buông tha mình.

Đối với một Alpha đang trong kỳ dịch cảm, nhát cắn đầu tiên chính là để khống chế bạn tình hoặc Omega, nhưng từ nhát cắn thứ hai sẽ bắt đầu kích thích kỳ phát tình tạm thời của Omega, sau đó mới tiến đến quá trình giao hợp, nhưng Omega sau khi phát tình bắt buộc phải bị đánh dấu, sau đó quá trình này sẽ liên tục tuần hoàn đến khi Alpha qua khỏi kỳ dịch cảm mới dừng lại.

Điều đó cũng có nghĩa là, khi nhát cắn lần thứ hai hạ xuống, cậu chính thức phản bội lại Mục Tịnh Thiên, dù muốn dù không thì cũng không thể chối cãi được, Ân Lam cậu đã lên giường với người không phải bạn trai mình!

"Vũ Tử Minh, anh bình tĩnh lại một chút, tôi có thể gọi điện kêu người mang thuốc ức chế đến cho anh! Sau khi tiêm thuốc ức chế vào, chúng ta coi như đây là một sự cố, có được không?"

Ân Lam khó khăn run rẩy nói, không nhìn được đối phương đang làm gì khiến cậu vô cùng bất an hoảng hốt, hơn thế nữa chính là cảm xúc thuần phục Alpha của cậu đang dần trỗi dậy trong cơ thể. Hiện tại để có thể duy trì bình tĩnh nói chuyện với Vũ Tử Minh, cậu đã rất cố gắng để bản thân không bị pheromone chi phối, nhưng chỉ sợ cậu cầm cự không được bao lâu nữa!

Vũ Tử Minh nghe thấy lời nói của Ân Lam khẽ ngừng lại một chút, ngay khi cậu nghĩ hắn đã nghe vào, đang muốn khuyên nhủ tiếp lại nghe thấy đối phương khàn khàn giọng trả lời.

"Không thể, tôi đã cố ý uống kích thích, kích phát kỳ dịch cảm trước thời hạn, sau đó đến đây gặp em. Ân Lam nghĩ xem, tôi có thể bỏ qua cho em cơ hội lần này sao?"

.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau