Chương 27: Em muốn tốt với anh
Bởi vì bác sĩ không chấp nhặt với người bệnh.
Từ Minh: “…..” Bởi vì em muốn tốt với anh
Biệt thự trống trại lại trở nên an tĩnh, bóng tối vô hình nhanh chóng lan tràn, đè lên thần kinh của bọn họ từng tấc một, cắn nuốt lý trí của bọn họ.
“Hôm nay anh không nên tìm em.” Hốc mắt Giang Yến bỗng nhiên đỏ lên, biểu tình thay đổi so với vẻ gió êm sóng lặng trước đó.
Bàn tay đặt dưới bàn của hắn cậy cậy đầu gối mình, nỉ non từng câu thật khẽ: “Tại sao anh phải tìm em… tại sao, anh… tại sao không nhịn được….”
“Kít —— “
Từ Minh đột nhiên vươn tay, nắm lấy tay ghế dựa của Giang Yến liền kéo cả người lẫn ghế, chân ghế ma sát kịch liệt với sàn nhà, lập tức phát ra tiếng vang bén nhọn kháng nghị.
Cậu ngay vào lúc Giang Yến còn chưa kịp phản ứng thì nghiêng người ôm hắn, ấn đầu hắn vào trong ngực mình.
“Nhưng em đợi anh thật lâu. Cho dù anh không tới, sớm hay muộn em cũng phải đi tìm anh. Anh trốn không thoát.”
/
Giang Yến cao hơn Từ Minh một chút, nửa người trên ủy ủy khuất khuất nằm ở trong ngực cậu, lại không phản kháng.
Bả vai vốn còn có chút run rẩy của hắn dần dần bình tĩnh, chôn mặt vào ngực cậu một cách dịu ngoan, thật lâu sau mới mở miệng, giọng bị đè đến ồ ồ*, vào tai Từ Minh lại không được rõ lắm: “Tìm anh làm gì.”
(*闷闷 muộn muộn.)
“Anh thật là… muốn nghe ông đây nói lời buồn nôn đúng không?” Giọng điệu của Từ Minh bực bội oán giận, động tác lại vô cùng mềm nhẹ mà vuốt ve sống lưng có chút thon gầy của Giang Yến.
“Xem ở hôm nay là kỷ niệm ngày quen nhau của hai ta, em liền miễn cưỡng nói với anh một câu.”
Cái đầu trong ngực giật giật, tay vuốt lưng hắn của Từ Minh đổi thành sờ gáy hắn, bàn tay dán vào mái tóc hơi ẩm của hắn:
“Em muốn tìm anh tính sổ, muốn yêu đương với anh, muốn cùng anh ở bên nhau. Nghe rõ chưa?”
Giang Yến trầm mặc.
Từ Minh cho rằng hắn lại muốn nghẹn dùng sức nói ra lời không xuôi tai gì đó, đều nghĩ ra cách đối phó ở trong lòng rồi, Giang Yến lại giơ tay kéo cánh tay của cậu xuống, ngẩng đầu ra khỏi lồng ngực cậu,
“Em bảo anh đi gặp bác sĩ Tiết, là muốn cậu ấy xem bệnh cho anh.”
Ánh mắt hắn đã khôi phục bình tĩnh, chỉ là hốc mắt vẫn còn hơi phiếm hồng, tiếng nói khô khốc mà khàn khàn: “Đúng không.”
/
Đề tài này nhảy có hơi nhanh, Từ Minh ngẩn người, sau khi phản ứng lại không chút nghi ngờ Giang Yến hỏi câu này là đào hố cho cậu.
Nếu cậu ăn ngay nói thật, khẳng định Giang Yến sẽ lấy chuyện của người bệnh ra nói, nói cậu chỉ xem hắn như người bệnh.
Từ Minh thầm dựng ngón cái vì sự cơ trí của mình, đang muốn mở miệng phủ nhận, liền nghe thấy đối phương đạm nhiên ném ra câu tiếp theo:
“Đúng vậy, tìm thời gian hẹn bác sĩ Tiết một chút.”
“……”
Từ Minh: “?!”
Giang Yến người này thật đúng là chưa nói ra lời khiến người kinh sợ thì đến chết cũng chưa thôi*.
(*语不惊人死不休 ngữ bất kinh nhân tử bất hưu.)
/
Vui mừng tới quá đột nhiên, Từ Minh nhất thời không dám tin tưởng, thậm chí hoài nghi mình nghe nhầm: “Anh nói gì nha??”
“Hẹn riêng bác sĩ Tiết.” Giang Yến bổ sung với sắc mặt bình đạm.
Từ Minh vẫn hoài nghi hắn đang đào hố cho mình, đang lừa gạt: “Anh, anh biết Tiết Diêm làm gì không?”
“Chuyên gia tâm lý,” Giang Yến dừng một chút, khóe miệng kéo xuống gần như không thể nhận ra: “Bác sĩ khoa thần kinh.”
“…”
Từ Minh nhìn chằm chằm hắn một cách ngạc nhiên nghi ngờ*, cũng không biết mình nên tiếp chủ đề này như thế nào.
(*惊疑不定 kinh nghi bất định: Bởi vì sợ hãi, ngạc nhiên và nghi hoặc mà không xác định được chủ ý.)
Giang Yến dựa người ra sau: “Không muốn? Vậy quên đi.”
“Muốn muốn muốn! Ngày mai liền hẹn!”
/
Cuối cùng Giang Yến cũng không ăn hết bát cháo kia.
Nhưng Từ Minh không giận, cũng không buộc hắn ăn nhiều —— dù sao hắn đã đồng ý gặp Tiết Diêm, có lão Tiết ra tay, sau này cậu có rất nhiều cơ hội để Giang Yến ăn cơm thật ngon.
Hiện tại, xem như cho hắn một khoảng thời gian tiêu dao cuối cùng đi.
Từ Minh: “…..” Bởi vì em muốn tốt với anh
Biệt thự trống trại lại trở nên an tĩnh, bóng tối vô hình nhanh chóng lan tràn, đè lên thần kinh của bọn họ từng tấc một, cắn nuốt lý trí của bọn họ.
“Hôm nay anh không nên tìm em.” Hốc mắt Giang Yến bỗng nhiên đỏ lên, biểu tình thay đổi so với vẻ gió êm sóng lặng trước đó.
Bàn tay đặt dưới bàn của hắn cậy cậy đầu gối mình, nỉ non từng câu thật khẽ: “Tại sao anh phải tìm em… tại sao, anh… tại sao không nhịn được….”
“Kít —— “
Từ Minh đột nhiên vươn tay, nắm lấy tay ghế dựa của Giang Yến liền kéo cả người lẫn ghế, chân ghế ma sát kịch liệt với sàn nhà, lập tức phát ra tiếng vang bén nhọn kháng nghị.
Cậu ngay vào lúc Giang Yến còn chưa kịp phản ứng thì nghiêng người ôm hắn, ấn đầu hắn vào trong ngực mình.
“Nhưng em đợi anh thật lâu. Cho dù anh không tới, sớm hay muộn em cũng phải đi tìm anh. Anh trốn không thoát.”
/
Giang Yến cao hơn Từ Minh một chút, nửa người trên ủy ủy khuất khuất nằm ở trong ngực cậu, lại không phản kháng.
Bả vai vốn còn có chút run rẩy của hắn dần dần bình tĩnh, chôn mặt vào ngực cậu một cách dịu ngoan, thật lâu sau mới mở miệng, giọng bị đè đến ồ ồ*, vào tai Từ Minh lại không được rõ lắm: “Tìm anh làm gì.”
(*闷闷 muộn muộn.)
“Anh thật là… muốn nghe ông đây nói lời buồn nôn đúng không?” Giọng điệu của Từ Minh bực bội oán giận, động tác lại vô cùng mềm nhẹ mà vuốt ve sống lưng có chút thon gầy của Giang Yến.
“Xem ở hôm nay là kỷ niệm ngày quen nhau của hai ta, em liền miễn cưỡng nói với anh một câu.”
Cái đầu trong ngực giật giật, tay vuốt lưng hắn của Từ Minh đổi thành sờ gáy hắn, bàn tay dán vào mái tóc hơi ẩm của hắn:
“Em muốn tìm anh tính sổ, muốn yêu đương với anh, muốn cùng anh ở bên nhau. Nghe rõ chưa?”
Giang Yến trầm mặc.
Từ Minh cho rằng hắn lại muốn nghẹn dùng sức nói ra lời không xuôi tai gì đó, đều nghĩ ra cách đối phó ở trong lòng rồi, Giang Yến lại giơ tay kéo cánh tay của cậu xuống, ngẩng đầu ra khỏi lồng ngực cậu,
“Em bảo anh đi gặp bác sĩ Tiết, là muốn cậu ấy xem bệnh cho anh.”
Ánh mắt hắn đã khôi phục bình tĩnh, chỉ là hốc mắt vẫn còn hơi phiếm hồng, tiếng nói khô khốc mà khàn khàn: “Đúng không.”
/
Đề tài này nhảy có hơi nhanh, Từ Minh ngẩn người, sau khi phản ứng lại không chút nghi ngờ Giang Yến hỏi câu này là đào hố cho cậu.
Nếu cậu ăn ngay nói thật, khẳng định Giang Yến sẽ lấy chuyện của người bệnh ra nói, nói cậu chỉ xem hắn như người bệnh.
Từ Minh thầm dựng ngón cái vì sự cơ trí của mình, đang muốn mở miệng phủ nhận, liền nghe thấy đối phương đạm nhiên ném ra câu tiếp theo:
“Đúng vậy, tìm thời gian hẹn bác sĩ Tiết một chút.”
“……”
Từ Minh: “?!”
Giang Yến người này thật đúng là chưa nói ra lời khiến người kinh sợ thì đến chết cũng chưa thôi*.
(*语不惊人死不休 ngữ bất kinh nhân tử bất hưu.)
/
Vui mừng tới quá đột nhiên, Từ Minh nhất thời không dám tin tưởng, thậm chí hoài nghi mình nghe nhầm: “Anh nói gì nha??”
“Hẹn riêng bác sĩ Tiết.” Giang Yến bổ sung với sắc mặt bình đạm.
Từ Minh vẫn hoài nghi hắn đang đào hố cho mình, đang lừa gạt: “Anh, anh biết Tiết Diêm làm gì không?”
“Chuyên gia tâm lý,” Giang Yến dừng một chút, khóe miệng kéo xuống gần như không thể nhận ra: “Bác sĩ khoa thần kinh.”
“…”
Từ Minh nhìn chằm chằm hắn một cách ngạc nhiên nghi ngờ*, cũng không biết mình nên tiếp chủ đề này như thế nào.
(*惊疑不定 kinh nghi bất định: Bởi vì sợ hãi, ngạc nhiên và nghi hoặc mà không xác định được chủ ý.)
Giang Yến dựa người ra sau: “Không muốn? Vậy quên đi.”
“Muốn muốn muốn! Ngày mai liền hẹn!”
/
Cuối cùng Giang Yến cũng không ăn hết bát cháo kia.
Nhưng Từ Minh không giận, cũng không buộc hắn ăn nhiều —— dù sao hắn đã đồng ý gặp Tiết Diêm, có lão Tiết ra tay, sau này cậu có rất nhiều cơ hội để Giang Yến ăn cơm thật ngon.
Hiện tại, xem như cho hắn một khoảng thời gian tiêu dao cuối cùng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất