Chương 5: Bẩn
Từ Minh không tin chỉ một chốc như vậy Giang Yến sẽ ra ngoài, tay dùng sức gõ cửa của cậu rũ xuống, lại đỏ mắt ấn mật mã phía dưới.
Lúc cậu và Giang Yến còn hẹn hò, Từ Minh liền đổi mật mã nhà Giang Yến thành ngày bọn họ xác nhận quan hệ.
260615
—— Mật mã sai, mời nhập lại.
Giang Yến sửa lại mật mã, này thật bình thường, cũng ở trong dự kiến của cậu, lại vẫn theo bản năng đưa vào chuỗi mật mã cậu đã từng ấn vô số lần.
Từ Minh hít sâu một hơi, ý đồ bắt được một con số Giang Yến có khả năng sẽ sử dụng từ trong đầu óc loạn thành một nồi cháo, lại nhập vào từng chuỗi một.
Sinh nhật của mình, sinh nhật của Giang Yến, ngày công ty hắn khai trương…..
Thậm chí ngay cả ngày giỗ mẹ Giang Yến rất ít đề cập tới cũng được Từ Minh đưa vào, lại vẫn hiện ra sai mật mã.
Thí nghiệm thất bại một lần lại một lần, cậu dùng sức đấm vào cửa, trong đầu oong oong, hai mắt biến thành màu đen, đã gần hỏng mất.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Không được, không thể hoảng, không thể loạn… anh ấy còn đang đợi mình.
Từ Minh lau mặt một cái, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, dùng đau đớn để làm mình giữ bình tĩnh.
Dựa theo tính cách của Giang Yến, hắn sẽ dùng mật mã kiểu gì? Con số nào với hắn mà nói có ý nghĩa đặc biệt?
Không hề có báo trước, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một dãy số.
Sắc mặt Từ Minh cứng lại, cảm thấy không có khả năng, lại chỉ có thể ôm hy vọng mà vươn tay nhập dãy mật mã kia.
110419
Ngày này, Giang Yến đá cậu, tình yêu bốn năm của hai người chính thức chấm dứt. Cậu còn chạy đến quán bar uống rượu phát tiết, uống đến dạ dày xuất huyết ——
Mật mã đưa vào chính xác.
/
Từ Minh không thể tin được trừng lớn mắt.
“Cạch” một tiếng, tiếng mở khóa quen thuộc truyền vào trong tai, cậu mới hậu tri hậu giác quay đầu nhìn cánh cửa đã mở ra một khe hở.
Không kịp tự hỏi vì sao Giang Yến sẽ lấy ngày bọn họ chia tay làm mật mã, Từ Minh bỗng nhiên bùng nổ, đẩy mạnh cánh cửa ra.
Giang Yến liền đứng ở chính giữa phòng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cậu.
Cậu liều mạng đi tới, giang hai tay ôm chặt lấy Giang Yến, giọng nói đã mang theo nức nở.
“A Yến! Anh mẹ nó làm em sợ muốn chết….”
Người bị cậu ôm lập tức cứng đờ, Từ Minh không phát hiện, chỉ quyến luyến dùng mặt mình cọ cọ cổ Giang Yến, lại cọ tới một vật thể lạ lông xù xù.
Cậu đang cảm thấy kỳ quái, đã bị Giang Yến nắm tay kéo ra một khoảng cách.
“Để quên thứ gì sao?” Giang Yến hỏi.
Lúc này Từ Minh mới bình phục lại từ trong cảm giác sợ hãi cực độ cùng vui sướng mất mà tìm lại, bắt đầu đưa mắt quan sát người đàn ông đứng trước mặt.
Sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt hơn lúc mới đi, môi không hề có huyết sắc, tóc cũng lộn xộn hơn, vài sợi tóc rũ xuống trán, nhìn qua có vẻ trẻ hơn một chút, nhưng lại tăng thêm mấy phần ủ rũ.
Mà xúc cảm lông xù xù cậu mới cảm nhận được, chính là tới từ gối kê cổ đeo trên cổ Giang Yến.
Gối kê cổ là màu vàng, hai bên còn mang theo lỗ tai cún con hoạt hình, đồ đôi Từ Minh mua lúc trước, Giang Yến chọn chó con, để lại mèo con trong đồ đôi cho Từ Minh.
Thì ra Giang Yến không vứt hết đồ của cậu….
Không đúng, đây không phải điểm quan trọng.
Hiện tại người này còn mặc tây trang a, đeo gối kê cổ hình chó nhỏ có phải là quá không hợp nhau rồi?!
/
Cho dù là cửa chậm chạp không được mở ra, hay là sắc mặt tái nhợt của Giang Yến, gối kê hoạt hình không hài hòa* trên cổ, cũng làm cho Từ Minh ngửi thấy được hơi thở khác thường.
(*违和 vi hòa.)
Cậu hỏi ngược lại:
“Anh đeo gối kê cổ làm gì vậy, sao lâu như vậy không ra mở cửa?”
Giang Yến rũ mắt: “Đang ngủ.”
“Mặc tây trang ngủ?”. Cập nhật tr????????ện nhanh tại { Tr ù????Tr????????ện.vn }
Từ Minh nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Giang Yến đang muốn trả lời, người trước mặt lại đột nhiên hành động, mục tiêu thẳng đến đồ vật đeo trên cổ hắn, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn.
Hắn bất ngờ không kịp đề phòng bị cướp đi gối ngủ, đáy mắt hiện ra chút hoảng loạn, nhanh chóng đưa tay che lại cổ mình.
Nhưng vẫn là chậm một bước.
Từ Minh mạnh mẽ kéo bàn tay đang bụm cổ của Giang Yến ra, nhìn thấy vết thương đang chảy máu trên cổ hắn, khóe mắt muốn nứt:
“Anh nói cho em biết cái này của anh gọi là ngủ? Nếu em không trở lại có phải anh định ngủ giấc ngàn thu luôn rồi phải không?!”
Lúc này cậu cảm thấy vừa mừng vừa sợ, cả khuôn mặt đều trở nên có chút vặn vẹo.
Mừng chính là vết thương trên cổ Giang Yến cũng không sâu, chỉ là phá da, cũng không bị cắt đến động mạch;
Sợ chính là nếu vừa rồi đến chậm một bước, nhìn vết thương dài chừng mấy cm trên cổ Giang Yến này, hắn hoàn toàn không có ý định để lại cho mình một đường sống.
Mà hiển nhiên, đoán chừng là hắn muốn khử đi mùi máu tươi, rửa cổ bằng nước một cách đơn giản thô bạo, bởi vậy quanh vết thương còn có chút trắng bệch, cổ áo ngoại trừ vết máu đỏ tươi còn có vệt nước trong suốt.
Còn mẹ nó vòng gối kê cổ che miệng vết thương.
Giang Yến lại giống như cũng không để vết thương chảy máu trên cổ vào trong lòng, cũng không thèm để ý trạng thái nổi trận lôi đình của cậu.
Hắn duỗi tay lấy gối kê cổ từ trong tay Từ Minh, rũ mắt nhìn vết máu dính hai bên sườn gối, giọng nhẹ nhàng chậm chạp:
“Bẩn.”
Vẻ mặt của hắn hờ hững đến không quá bình thường, Từ Minh nhíu nhíu mày, lại nóng lòng muốn băng bó vết thương cho hắn, trả lời không chút nghĩ ngợi:
“Bẩn liền vứt đi, anh theo em đi xử lý vết thương….”
Giang Yến nâng mắt, nắm chặt gối kê cổ trong tay:
“Vì sao em phải quay lại.”
Lúc cậu và Giang Yến còn hẹn hò, Từ Minh liền đổi mật mã nhà Giang Yến thành ngày bọn họ xác nhận quan hệ.
260615
—— Mật mã sai, mời nhập lại.
Giang Yến sửa lại mật mã, này thật bình thường, cũng ở trong dự kiến của cậu, lại vẫn theo bản năng đưa vào chuỗi mật mã cậu đã từng ấn vô số lần.
Từ Minh hít sâu một hơi, ý đồ bắt được một con số Giang Yến có khả năng sẽ sử dụng từ trong đầu óc loạn thành một nồi cháo, lại nhập vào từng chuỗi một.
Sinh nhật của mình, sinh nhật của Giang Yến, ngày công ty hắn khai trương…..
Thậm chí ngay cả ngày giỗ mẹ Giang Yến rất ít đề cập tới cũng được Từ Minh đưa vào, lại vẫn hiện ra sai mật mã.
Thí nghiệm thất bại một lần lại một lần, cậu dùng sức đấm vào cửa, trong đầu oong oong, hai mắt biến thành màu đen, đã gần hỏng mất.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Không được, không thể hoảng, không thể loạn… anh ấy còn đang đợi mình.
Từ Minh lau mặt một cái, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, dùng đau đớn để làm mình giữ bình tĩnh.
Dựa theo tính cách của Giang Yến, hắn sẽ dùng mật mã kiểu gì? Con số nào với hắn mà nói có ý nghĩa đặc biệt?
Không hề có báo trước, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một dãy số.
Sắc mặt Từ Minh cứng lại, cảm thấy không có khả năng, lại chỉ có thể ôm hy vọng mà vươn tay nhập dãy mật mã kia.
110419
Ngày này, Giang Yến đá cậu, tình yêu bốn năm của hai người chính thức chấm dứt. Cậu còn chạy đến quán bar uống rượu phát tiết, uống đến dạ dày xuất huyết ——
Mật mã đưa vào chính xác.
/
Từ Minh không thể tin được trừng lớn mắt.
“Cạch” một tiếng, tiếng mở khóa quen thuộc truyền vào trong tai, cậu mới hậu tri hậu giác quay đầu nhìn cánh cửa đã mở ra một khe hở.
Không kịp tự hỏi vì sao Giang Yến sẽ lấy ngày bọn họ chia tay làm mật mã, Từ Minh bỗng nhiên bùng nổ, đẩy mạnh cánh cửa ra.
Giang Yến liền đứng ở chính giữa phòng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cậu.
Cậu liều mạng đi tới, giang hai tay ôm chặt lấy Giang Yến, giọng nói đã mang theo nức nở.
“A Yến! Anh mẹ nó làm em sợ muốn chết….”
Người bị cậu ôm lập tức cứng đờ, Từ Minh không phát hiện, chỉ quyến luyến dùng mặt mình cọ cọ cổ Giang Yến, lại cọ tới một vật thể lạ lông xù xù.
Cậu đang cảm thấy kỳ quái, đã bị Giang Yến nắm tay kéo ra một khoảng cách.
“Để quên thứ gì sao?” Giang Yến hỏi.
Lúc này Từ Minh mới bình phục lại từ trong cảm giác sợ hãi cực độ cùng vui sướng mất mà tìm lại, bắt đầu đưa mắt quan sát người đàn ông đứng trước mặt.
Sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt hơn lúc mới đi, môi không hề có huyết sắc, tóc cũng lộn xộn hơn, vài sợi tóc rũ xuống trán, nhìn qua có vẻ trẻ hơn một chút, nhưng lại tăng thêm mấy phần ủ rũ.
Mà xúc cảm lông xù xù cậu mới cảm nhận được, chính là tới từ gối kê cổ đeo trên cổ Giang Yến.
Gối kê cổ là màu vàng, hai bên còn mang theo lỗ tai cún con hoạt hình, đồ đôi Từ Minh mua lúc trước, Giang Yến chọn chó con, để lại mèo con trong đồ đôi cho Từ Minh.
Thì ra Giang Yến không vứt hết đồ của cậu….
Không đúng, đây không phải điểm quan trọng.
Hiện tại người này còn mặc tây trang a, đeo gối kê cổ hình chó nhỏ có phải là quá không hợp nhau rồi?!
/
Cho dù là cửa chậm chạp không được mở ra, hay là sắc mặt tái nhợt của Giang Yến, gối kê hoạt hình không hài hòa* trên cổ, cũng làm cho Từ Minh ngửi thấy được hơi thở khác thường.
(*违和 vi hòa.)
Cậu hỏi ngược lại:
“Anh đeo gối kê cổ làm gì vậy, sao lâu như vậy không ra mở cửa?”
Giang Yến rũ mắt: “Đang ngủ.”
“Mặc tây trang ngủ?”. Cập nhật tr????????ện nhanh tại { Tr ù????Tr????????ện.vn }
Từ Minh nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Giang Yến đang muốn trả lời, người trước mặt lại đột nhiên hành động, mục tiêu thẳng đến đồ vật đeo trên cổ hắn, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn.
Hắn bất ngờ không kịp đề phòng bị cướp đi gối ngủ, đáy mắt hiện ra chút hoảng loạn, nhanh chóng đưa tay che lại cổ mình.
Nhưng vẫn là chậm một bước.
Từ Minh mạnh mẽ kéo bàn tay đang bụm cổ của Giang Yến ra, nhìn thấy vết thương đang chảy máu trên cổ hắn, khóe mắt muốn nứt:
“Anh nói cho em biết cái này của anh gọi là ngủ? Nếu em không trở lại có phải anh định ngủ giấc ngàn thu luôn rồi phải không?!”
Lúc này cậu cảm thấy vừa mừng vừa sợ, cả khuôn mặt đều trở nên có chút vặn vẹo.
Mừng chính là vết thương trên cổ Giang Yến cũng không sâu, chỉ là phá da, cũng không bị cắt đến động mạch;
Sợ chính là nếu vừa rồi đến chậm một bước, nhìn vết thương dài chừng mấy cm trên cổ Giang Yến này, hắn hoàn toàn không có ý định để lại cho mình một đường sống.
Mà hiển nhiên, đoán chừng là hắn muốn khử đi mùi máu tươi, rửa cổ bằng nước một cách đơn giản thô bạo, bởi vậy quanh vết thương còn có chút trắng bệch, cổ áo ngoại trừ vết máu đỏ tươi còn có vệt nước trong suốt.
Còn mẹ nó vòng gối kê cổ che miệng vết thương.
Giang Yến lại giống như cũng không để vết thương chảy máu trên cổ vào trong lòng, cũng không thèm để ý trạng thái nổi trận lôi đình của cậu.
Hắn duỗi tay lấy gối kê cổ từ trong tay Từ Minh, rũ mắt nhìn vết máu dính hai bên sườn gối, giọng nhẹ nhàng chậm chạp:
“Bẩn.”
Vẻ mặt của hắn hờ hững đến không quá bình thường, Từ Minh nhíu nhíu mày, lại nóng lòng muốn băng bó vết thương cho hắn, trả lời không chút nghĩ ngợi:
“Bẩn liền vứt đi, anh theo em đi xử lý vết thương….”
Giang Yến nâng mắt, nắm chặt gối kê cổ trong tay:
“Vì sao em phải quay lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất