Cách Thức Chăn Nuôi Tổng Tài Kiêu Ngạo
Chương 14
Hàn Dực Dương và Trần Tấn Châu là hai người bạn tốt nhất của Mộc Nam. Không giống như Trần Tấn Châu cùng anh lớn lên từ nhỏ, Hàn Dực Dương là bạn anh quen thời học đại học. Lại nói, chuyện quen biết của hai người phải nói là một trận cẩu huyết.
Hàn Dực Dương và Mộc Nam không phải học cùng chuyên ngành với nhau, tuy nhiên lại ở cùng một tầng ký túc xá. Mộc Nam ở phòng 507, Hàn Dực Dương thì ở phòng 506.
Vào năm đó, khi hai người đều là sinh viên năm hai, một lần Hàn Dực Dương uống hơi nhiều, nửa đêm vất vả lắm mới về tới ký túc xá được, về tới nơi liền lăn ra ngủ. Ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, Hàn Dực Dương kinh ngạc phát hiện trên giường mình lại có thêm một người nằm cùng. Mà kinh ngạc hơn chính là anh lại cùng người đó nằm trên một cái gối. Nhất thời hoảng sợ liền đưa tay đẩy người nọ vào tường. Cái người bị anh đẩy vào tường đó, chính là Mộc Nam.
Hàn Dực Dương đẩy cũng không nhẹ. Mộc Nam bị anh tùy tay đẩy một phát, đầu bị đập vào bức tường bên trong giường, lập tức liền tỉnh ngủ vì đau.
Mộc Nam đau đớn hô lên một tiếng ôm đầu ngồi dậy. Một lúc sau nhìn thấy Hàn Dực Dương đang ngồi trên giường mình. Rõ ràng anh ta chính là đầu sỏ gây tội, anh ta vừa thấy Mộc Nam tỉnh dậy lại lớn tiếng quát hỏi, “Con mẹ nó cậu leo lên giường tôi nằm làm gì?”
Hàn Dực Dương buông ra một câu quát tháo quá phận. Cuối cùng cũng khiến cho người vừa mới bị đau tỉnh khỏi cơn mê là Mộc Nam triệt để phừng phừng lửa giận, không nói hai lời liền đứng phắt dậy.
Lúc đó hai người đều là sinh viên, tuổi trẻ nóng nảy, từ trên giường tầng nhỏ hẹp đánh xuống tới dưới sàn nhà. Cuối cùng tới khi cả hai đều có vết thương rỉ máu mới phát hiện nguyên lại là do Hàn Dực Dương vào nhầm phòng.
Khi đó bởi vì là ngày nghỉ lễ Quốc khánh, toàn bộ phòng ký túc 507 chỉ có mỗi mình Mộc Nam không về nhà. Anh một đêm chơi game muộn, nên khi đi ngủ thì quên khóa cửa. Lại bởi vì lý do chơi game suốt đêm, cho nên khi đang ngủ có người đi vào cũng không biết. Thành ra mới có sự tình Hàn Dực Dương vào sai phòng, lên sai giường cẩu huyết như thế.
Căn bản so về chiều cao hay thân thể Mộc Nam tuyệt đối không phải là đối thủ của Hàn Dực Dương. Nhưng anh từ nhỏ kinh nghiệm thực chiến nhiều, mà từ sau khi Hàn Dực Dương phát hiện bản thân không phải đang ở phòng của mình, nắm đấm xuất ra với Mộc Nam cũng giảm đi một phần lực. Vậy nên hai bên đánh nhau xem như là ngang tài.
Tuy rằng quá trình lần đầu gặp mặt cũng không thoải mái gì, nhưng hai người cũng coi như không đánh không quen, sau đó lại trở thành anh em tốt. Trần Tấn Châu với hai người bọn họ cũng không cùng ngành học, nhưng anh ta thường xuyên đến tìm Mộc Nam. Vì thường xuyên qua lại trò chuyện cuối cùng ba người đều trở thành bạn tốt.
Đến học kỳ hai của năm hai, Hàn Dực Dương trực tiếp xin chuyển đến ở chung phòng ký túc xá với Mộc Nam Trở thành bạn giường tầng trên của Mộc Nam.
Mà Hàn Dực Dương cũng là người thứ hai, ngoại trừ Trần Tấn Châu biết được thân thế thật sự của Mộc Tiểu Quy.
Cũng bởi vì nguyên nhân cuộc sống sinh hoạt không mấy tốt đẹp khi còn nhỏ của Mộc Nam, nên anh cũng không cảm thấy bản thân là một kẻ trọng tình nghĩa. Đôi khi anh cảm thấy bản thân mình là kẻ vô tư đến vô tâm. Trước kia cha chính là người thân duy nhất của anh. Sau khi cha mất thì Hàn Dực Dương và Trần Tấn Châu chính là người tối quan trọng nhất trong lòng anh.
Nếu có thể, anh cũng không muốn vì chuyện ngoài ý muốn có Mộc Tiểu Quy mà khiến cho tình anh em giữa anh và Hàn Dực Dương trở nên tan vỡ. Cho nên khi biết chuyện mình có Mộc Tiểu Quy, anh luôn cố ý né tránh Hàn Dực Dương một khoảng thời gian dài. Sợ rằng đối phương nếu biết rõ sẽ cảm thấy anh là một tên quái vật, vì dù sao thì chuyện đàn ông mang bầu cũng là một chuyện kinh thiên động địa, nghe nực cười nhất trên đời.
Lúc đó anh nghĩ rằng, chờ sau khi sinh Mộc Tiểu Quy xong sẽ liên hệ lại với Hàn Dực Dương. Sau đó sẽ giải thích với anh ta nguyên do thế nào mà có Mộc Tiểu Quy, rằng chính là anh uống say nên cùng người ta có quan hệ. Người nọ sau khi sinh con thì quẳng đứa bé lại cho anh rồi cao chạy xa bay. Lời nói dối nửa thật nửa giả này, quả thực là không chê vào đâu được.
Tuy nhiên người định không bằng trời định. Khi anh mang thai được tám tháng lén đi tìm Trần Tấn Châu kiểm tra thai kỳ thì vô tình vừa vặn gặp phải Hàn Dực Dương.
Sau khi biết được chân tướng, biểu tình lúc đó của Hàn Dực Dương đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ. Dùng trợn mắt há mồm để hình dung cũng còn không đủ. Dùng cách nói của Trần Tấn Châu mà nói thì đó chính là trông rất ngu. Lúc ấy trong lòng anh giật thột vài cái, tưởng rằng vì chuyện này mà mất đi một người anh em tốt. Nếu thật như vậy thì cuộc sống này đúng là vô cùng cẩu huyết.
Nhưng mọi chuyện diễn biến tiếp theo lại cố tình không theo suy nghĩ của anh. Phản ứng sau đó của Hàn Dực Dương hoàn toàn không giống như người bình thường sẽ bày ra. Sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, đối phương chỉ vào mũi anh lải nhải mắng một trận. Mắng anh thế mà vì chuyện này mà né tránh anh ta, rất không coi anh ta là anh em chí cốt. Khoa trương hơn chính là, Hàn Dực Dương còn nói nếu sớm biết được Mộc Nam có thể mang thai, anh ta đã ngay lập tức cưới Mộc Nam về làm vợ rồi. Miễn cho thái hậu ở nhà cứ suốt ngày càu nhàu chuyện chung thân đại sự của anh ta.
Nghĩ đến đây Mộc Nam nhịn không được mà bật cười, chuyện kỳ lạ trên đời quả nhiên người bình thường không cách nào lý giải được. Bất quá cũng vì mấy chuyện kỳ lạ như thế mà khiến tâm tình anh cũng thả lỏng đôi chút.
Từ khi mang thai Mộc Tiểu Quy đến khi sinh thằng bé ra, anh ngoài cảm tạ vị bác sĩ phụ sản Trần Tấn Châu kia, thì chính là phải cảm tạ tên ngốc nghếch Hàn Dực Dương này. Hai người đều đã giúp đỡ anh rất nhiều ở thời điểm anh cảm thấy khó khăn nhất.
“Cười cái gì vậy?” Đang cùng với Mộc Tiểu Quy chơi trò xây tháp thông minh. Thì Hàn Dực Dương nghe được tiếng cười của anh, liền khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
“Phát hiện ra kẻ ngốc ngồi chơi với kẻ ngốc trông cũng rất thú vị đó.” Mộc Nam vừa nói vừa nhìn tòa tháp mà Mộc Tiểu Quy đã xây được.
“Sao lại vậy ạ?” Mộc Tiểu Quy nghe xong cũng ngẩng đầu nhìn lên hỏi Mộc Nam.
“Con học được nhiều rồi, ngẫm từng chữ xem. Mà thật ra con sẽ không muốn hiểu đâu.” Hàn Dực Dương xoa xoa mớ tóc xoăn của nhóc, giúp nhóc xây tòa tháp cao thêm vài phần.
“Nghe là biết không phải lời hay ho gì rồi.” Mộc Tiểu Quy nói thầm, tiếp tục liều mạng xây toà tháp thứ hai.
Mộc Nam cùng Hàn Dực Dương nhìn nhóc như vậy, nhịn không được mà nhìn nhau cười.
“—— leng keng, chào quý khách, hoan nghênh ghé thăm.”
Lúc này tiếng chuông đón khách của cửa tiệm vang lên, có vẻ là có khách hàng mới tới.
Tề Tiểu Mễ đứng trước quầy thu ngân theo phản xạ nhìn về phía cửa ra vào. Đầu tiên cô nhìn thấy chính là một đôi chân thật dài, ôm lấy hai chân là một chiếc quần Jean màu xanh nhạt, có vẻ vừa thon dài thẳng tắp lại rất hữu lực. Nhìn theo bước chân người nọ tiến đến, chỉ cảm thấy mỗi một bước đi đều mang theo gợi cảm không có từ ngữ nào có thể diễn tả được. Làm cho cô gái trẻ Tề Tiểu Mễ có thâm niên bán hàng cũng có chút mất hồn mất vía, căn bản không kịp nhìn đến mặt của đối phương, phản ứng đầu tiên trong lòng là muốn tiến lên ngọt ngào, hô lớn: “Nam thần!”
Theo đôi chân thon dài đang bước tới gần, ánh mắt Tề Tiểu Mễ dần dần dời khỏi cặp chân dài của đối phương. Nhìn đến lưng rộng eo thon giấu trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của người nọ, cùng với cái cổ duyên dáng, hầu kết gợi cảm nhô ra. Cuối cùng là đến khuôn mặt tuy rằng không hề đổi sắc nhưng cũng không tổn hại chút nào vẻ tuấn mỹ. Độ dày đôi môi vừa phải, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt màu xanh lam, chu cha má ơi, quả thật đẹp đến muốn trào huyết luôn mà!!
A, liệt rồi, sao tự nhiên người này nhìn quen quen mắt thế ta?
Tề Tiểu Mễ đến mê mẩn vì sắc đẹp kia, cho nên khi đối phương đến trước mặt cô, cô cũng không kịp phản ứng.
“Nhìn đủ chưa?” đôi chân dài dừng lại trước quầy tính tiền, nhìn đến bộ dáng lúc này của Tề Tiểu Mễ mà nhíu nhíu mày. Làm bộ mất kiên nhẫn mà hỏi, biểu tình lạnh lùng như muốn nói người lạ chớ đến gần.
Tiếng nói lạnh lẽo như tiếng châu ngọc rơi xuống tảng băng, vừa êm tai lại vừa mê người. Thanh âm lạnh lùng không một ai có thể không chú ý đến, lại có chút lãnh cảm làm cho Tề Tiểu Mễ không khỏi giật mình. Nhất thời hoàn hồn, trong lòng tự mắng bản thân sao lại để bị sắc đẹp mê hoặc, thật là thất lễ.
Cô điều chỉnh lại tâm tình mình, nhìn chân dài đại thần lộ ra vẻ tươi cười khéo léo như muốn lấy lại hình tượng, “Chào quý khách, hoan nghênh đại giá quang lâm Bánh ngọt Hàn Thức chúng tôi.”
Một cái cau mày của đối phương cũng có thể đẹp đến mê hồn, máu huyết trong người Tề Tiểu Mễ dường như đã mất đến hơn tám mươi phần trăm. Chậc, các người nói xem, tại sao lại còn tới hai mươi phần trăm? Đương nhiên là vì muốn trữ lại để cùng chân dài đại thần này nói chuyện rồi!
Hàn Dực Dương và Mộc Nam không phải học cùng chuyên ngành với nhau, tuy nhiên lại ở cùng một tầng ký túc xá. Mộc Nam ở phòng 507, Hàn Dực Dương thì ở phòng 506.
Vào năm đó, khi hai người đều là sinh viên năm hai, một lần Hàn Dực Dương uống hơi nhiều, nửa đêm vất vả lắm mới về tới ký túc xá được, về tới nơi liền lăn ra ngủ. Ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, Hàn Dực Dương kinh ngạc phát hiện trên giường mình lại có thêm một người nằm cùng. Mà kinh ngạc hơn chính là anh lại cùng người đó nằm trên một cái gối. Nhất thời hoảng sợ liền đưa tay đẩy người nọ vào tường. Cái người bị anh đẩy vào tường đó, chính là Mộc Nam.
Hàn Dực Dương đẩy cũng không nhẹ. Mộc Nam bị anh tùy tay đẩy một phát, đầu bị đập vào bức tường bên trong giường, lập tức liền tỉnh ngủ vì đau.
Mộc Nam đau đớn hô lên một tiếng ôm đầu ngồi dậy. Một lúc sau nhìn thấy Hàn Dực Dương đang ngồi trên giường mình. Rõ ràng anh ta chính là đầu sỏ gây tội, anh ta vừa thấy Mộc Nam tỉnh dậy lại lớn tiếng quát hỏi, “Con mẹ nó cậu leo lên giường tôi nằm làm gì?”
Hàn Dực Dương buông ra một câu quát tháo quá phận. Cuối cùng cũng khiến cho người vừa mới bị đau tỉnh khỏi cơn mê là Mộc Nam triệt để phừng phừng lửa giận, không nói hai lời liền đứng phắt dậy.
Lúc đó hai người đều là sinh viên, tuổi trẻ nóng nảy, từ trên giường tầng nhỏ hẹp đánh xuống tới dưới sàn nhà. Cuối cùng tới khi cả hai đều có vết thương rỉ máu mới phát hiện nguyên lại là do Hàn Dực Dương vào nhầm phòng.
Khi đó bởi vì là ngày nghỉ lễ Quốc khánh, toàn bộ phòng ký túc 507 chỉ có mỗi mình Mộc Nam không về nhà. Anh một đêm chơi game muộn, nên khi đi ngủ thì quên khóa cửa. Lại bởi vì lý do chơi game suốt đêm, cho nên khi đang ngủ có người đi vào cũng không biết. Thành ra mới có sự tình Hàn Dực Dương vào sai phòng, lên sai giường cẩu huyết như thế.
Căn bản so về chiều cao hay thân thể Mộc Nam tuyệt đối không phải là đối thủ của Hàn Dực Dương. Nhưng anh từ nhỏ kinh nghiệm thực chiến nhiều, mà từ sau khi Hàn Dực Dương phát hiện bản thân không phải đang ở phòng của mình, nắm đấm xuất ra với Mộc Nam cũng giảm đi một phần lực. Vậy nên hai bên đánh nhau xem như là ngang tài.
Tuy rằng quá trình lần đầu gặp mặt cũng không thoải mái gì, nhưng hai người cũng coi như không đánh không quen, sau đó lại trở thành anh em tốt. Trần Tấn Châu với hai người bọn họ cũng không cùng ngành học, nhưng anh ta thường xuyên đến tìm Mộc Nam. Vì thường xuyên qua lại trò chuyện cuối cùng ba người đều trở thành bạn tốt.
Đến học kỳ hai của năm hai, Hàn Dực Dương trực tiếp xin chuyển đến ở chung phòng ký túc xá với Mộc Nam Trở thành bạn giường tầng trên của Mộc Nam.
Mà Hàn Dực Dương cũng là người thứ hai, ngoại trừ Trần Tấn Châu biết được thân thế thật sự của Mộc Tiểu Quy.
Cũng bởi vì nguyên nhân cuộc sống sinh hoạt không mấy tốt đẹp khi còn nhỏ của Mộc Nam, nên anh cũng không cảm thấy bản thân là một kẻ trọng tình nghĩa. Đôi khi anh cảm thấy bản thân mình là kẻ vô tư đến vô tâm. Trước kia cha chính là người thân duy nhất của anh. Sau khi cha mất thì Hàn Dực Dương và Trần Tấn Châu chính là người tối quan trọng nhất trong lòng anh.
Nếu có thể, anh cũng không muốn vì chuyện ngoài ý muốn có Mộc Tiểu Quy mà khiến cho tình anh em giữa anh và Hàn Dực Dương trở nên tan vỡ. Cho nên khi biết chuyện mình có Mộc Tiểu Quy, anh luôn cố ý né tránh Hàn Dực Dương một khoảng thời gian dài. Sợ rằng đối phương nếu biết rõ sẽ cảm thấy anh là một tên quái vật, vì dù sao thì chuyện đàn ông mang bầu cũng là một chuyện kinh thiên động địa, nghe nực cười nhất trên đời.
Lúc đó anh nghĩ rằng, chờ sau khi sinh Mộc Tiểu Quy xong sẽ liên hệ lại với Hàn Dực Dương. Sau đó sẽ giải thích với anh ta nguyên do thế nào mà có Mộc Tiểu Quy, rằng chính là anh uống say nên cùng người ta có quan hệ. Người nọ sau khi sinh con thì quẳng đứa bé lại cho anh rồi cao chạy xa bay. Lời nói dối nửa thật nửa giả này, quả thực là không chê vào đâu được.
Tuy nhiên người định không bằng trời định. Khi anh mang thai được tám tháng lén đi tìm Trần Tấn Châu kiểm tra thai kỳ thì vô tình vừa vặn gặp phải Hàn Dực Dương.
Sau khi biết được chân tướng, biểu tình lúc đó của Hàn Dực Dương đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ. Dùng trợn mắt há mồm để hình dung cũng còn không đủ. Dùng cách nói của Trần Tấn Châu mà nói thì đó chính là trông rất ngu. Lúc ấy trong lòng anh giật thột vài cái, tưởng rằng vì chuyện này mà mất đi một người anh em tốt. Nếu thật như vậy thì cuộc sống này đúng là vô cùng cẩu huyết.
Nhưng mọi chuyện diễn biến tiếp theo lại cố tình không theo suy nghĩ của anh. Phản ứng sau đó của Hàn Dực Dương hoàn toàn không giống như người bình thường sẽ bày ra. Sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, đối phương chỉ vào mũi anh lải nhải mắng một trận. Mắng anh thế mà vì chuyện này mà né tránh anh ta, rất không coi anh ta là anh em chí cốt. Khoa trương hơn chính là, Hàn Dực Dương còn nói nếu sớm biết được Mộc Nam có thể mang thai, anh ta đã ngay lập tức cưới Mộc Nam về làm vợ rồi. Miễn cho thái hậu ở nhà cứ suốt ngày càu nhàu chuyện chung thân đại sự của anh ta.
Nghĩ đến đây Mộc Nam nhịn không được mà bật cười, chuyện kỳ lạ trên đời quả nhiên người bình thường không cách nào lý giải được. Bất quá cũng vì mấy chuyện kỳ lạ như thế mà khiến tâm tình anh cũng thả lỏng đôi chút.
Từ khi mang thai Mộc Tiểu Quy đến khi sinh thằng bé ra, anh ngoài cảm tạ vị bác sĩ phụ sản Trần Tấn Châu kia, thì chính là phải cảm tạ tên ngốc nghếch Hàn Dực Dương này. Hai người đều đã giúp đỡ anh rất nhiều ở thời điểm anh cảm thấy khó khăn nhất.
“Cười cái gì vậy?” Đang cùng với Mộc Tiểu Quy chơi trò xây tháp thông minh. Thì Hàn Dực Dương nghe được tiếng cười của anh, liền khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
“Phát hiện ra kẻ ngốc ngồi chơi với kẻ ngốc trông cũng rất thú vị đó.” Mộc Nam vừa nói vừa nhìn tòa tháp mà Mộc Tiểu Quy đã xây được.
“Sao lại vậy ạ?” Mộc Tiểu Quy nghe xong cũng ngẩng đầu nhìn lên hỏi Mộc Nam.
“Con học được nhiều rồi, ngẫm từng chữ xem. Mà thật ra con sẽ không muốn hiểu đâu.” Hàn Dực Dương xoa xoa mớ tóc xoăn của nhóc, giúp nhóc xây tòa tháp cao thêm vài phần.
“Nghe là biết không phải lời hay ho gì rồi.” Mộc Tiểu Quy nói thầm, tiếp tục liều mạng xây toà tháp thứ hai.
Mộc Nam cùng Hàn Dực Dương nhìn nhóc như vậy, nhịn không được mà nhìn nhau cười.
“—— leng keng, chào quý khách, hoan nghênh ghé thăm.”
Lúc này tiếng chuông đón khách của cửa tiệm vang lên, có vẻ là có khách hàng mới tới.
Tề Tiểu Mễ đứng trước quầy thu ngân theo phản xạ nhìn về phía cửa ra vào. Đầu tiên cô nhìn thấy chính là một đôi chân thật dài, ôm lấy hai chân là một chiếc quần Jean màu xanh nhạt, có vẻ vừa thon dài thẳng tắp lại rất hữu lực. Nhìn theo bước chân người nọ tiến đến, chỉ cảm thấy mỗi một bước đi đều mang theo gợi cảm không có từ ngữ nào có thể diễn tả được. Làm cho cô gái trẻ Tề Tiểu Mễ có thâm niên bán hàng cũng có chút mất hồn mất vía, căn bản không kịp nhìn đến mặt của đối phương, phản ứng đầu tiên trong lòng là muốn tiến lên ngọt ngào, hô lớn: “Nam thần!”
Theo đôi chân thon dài đang bước tới gần, ánh mắt Tề Tiểu Mễ dần dần dời khỏi cặp chân dài của đối phương. Nhìn đến lưng rộng eo thon giấu trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của người nọ, cùng với cái cổ duyên dáng, hầu kết gợi cảm nhô ra. Cuối cùng là đến khuôn mặt tuy rằng không hề đổi sắc nhưng cũng không tổn hại chút nào vẻ tuấn mỹ. Độ dày đôi môi vừa phải, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt màu xanh lam, chu cha má ơi, quả thật đẹp đến muốn trào huyết luôn mà!!
A, liệt rồi, sao tự nhiên người này nhìn quen quen mắt thế ta?
Tề Tiểu Mễ đến mê mẩn vì sắc đẹp kia, cho nên khi đối phương đến trước mặt cô, cô cũng không kịp phản ứng.
“Nhìn đủ chưa?” đôi chân dài dừng lại trước quầy tính tiền, nhìn đến bộ dáng lúc này của Tề Tiểu Mễ mà nhíu nhíu mày. Làm bộ mất kiên nhẫn mà hỏi, biểu tình lạnh lùng như muốn nói người lạ chớ đến gần.
Tiếng nói lạnh lẽo như tiếng châu ngọc rơi xuống tảng băng, vừa êm tai lại vừa mê người. Thanh âm lạnh lùng không một ai có thể không chú ý đến, lại có chút lãnh cảm làm cho Tề Tiểu Mễ không khỏi giật mình. Nhất thời hoàn hồn, trong lòng tự mắng bản thân sao lại để bị sắc đẹp mê hoặc, thật là thất lễ.
Cô điều chỉnh lại tâm tình mình, nhìn chân dài đại thần lộ ra vẻ tươi cười khéo léo như muốn lấy lại hình tượng, “Chào quý khách, hoan nghênh đại giá quang lâm Bánh ngọt Hàn Thức chúng tôi.”
Một cái cau mày của đối phương cũng có thể đẹp đến mê hồn, máu huyết trong người Tề Tiểu Mễ dường như đã mất đến hơn tám mươi phần trăm. Chậc, các người nói xem, tại sao lại còn tới hai mươi phần trăm? Đương nhiên là vì muốn trữ lại để cùng chân dài đại thần này nói chuyện rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất