Chương 28
Kể từ ngày đó có một vài thứ dường như đã khác, Nhạc Phương Chích không nói ra được, nhưng trong lòng hắn vui vẻ. Không phải niềm vui muốn hát lên với cả thế giới, mà là sự thỏa mãn kín đáo hơn, giống như khoảng trống trong tim đã được lấp đầy. Bây giờ ở nơi đó ấm áp như mọc một ông mặt trời.
Nhạc Phương Chích nghe anh uống nước ừng ực ở đầu kia, lý trí nói: “Đó là hai chuyện khác nhau. Hôm nào gọi chị dâu ra ngoài cùng ăn bữa cơm đi, mấy năm nay cảm ơn chị ấy. Dây chuyền sản xuất màn thầu trước kia cũng là chị ấy liên hệ mua giúp tôi.”
Nhạc Phương Chích bận bịu thu dọn lồng hấp trống vào nhà rửa sạch, Bạch Mặc bán số lương khô còn lại thay Tiểu Tuệ. Đến khi Nhạc Phương Chích đi ra, lương khô đã sắp bán hết, hắn nhìn một người đàn ông đội mũ lưỡi trai ở cuối cùng.
Tháng một trả nợ, người ta yên tâm, hắn cũng yên tâm.Nếu nói nhược điểm thì cũng có, có lẽ Nhạc Phương Chích đã trở lại thuở ban đầu, hắn cảm thấy tuổi dậy thì của mình cũng chưa đến mức này. Tưởng chừng như ngày nhớ đêm mong, như đầu óc chuyển nhà trong cơ thể hắn, từ trên cổ chạy xuống phần bụng dưới.
Có vẻ như Bạch Mặc rất sợ hãi, cứ đi sau Nhạc Phương Chích giống như cái đuôi, Nhạc Phương Chích dẫn cậu lên tầng, ôm người vào lòng vỗ nhè nhẹ.
Nụ cười của Lão Phú nhạt đi: “Phải nhân lúc còn làm được nhanh chóng tích góp tiền quan tài chứ.”
Nhạc Phương Chích tính toán tài khoản rất rõ ràng, chia nhỏ tài khoản ra, trả từng đợt một. Chuyện vay tiền làm không cẩn thận sẽ tổn thương tình cảm bạn bè, bởi ai kiếm tiền cũng vất vả, lúc cho vay tiền và chờ trả lại, khó tránh khỏi sinh ra một vài ngờ vực vô căn cứ. Nhạc Phương Chích không muốn như thế, hắn không có nhiều bạn, nhưng ai nấy đều thật lòng thật dạ hiếm có, hắn rất trân trọng.
Người kia nhìn họ chốc lát, đột nhiên nói: “Cho tôi hai cái màn thầu.”Lúc này hắn lại bắt đầu thấy may mắn vì mình bận rộn mỗi ngày, nếu không chỉ sợ rằng Bạch Mặc phải chịu khổ rồi.
Trong sảnh sáng trưng, Bạch Mặc ngồi ở đầu kia bàn ăn, tướng ăn của cậu rất đẹp, không nhanh không chậm, nếu như không nói lời nào, ai cũng sẽ tưởng cậu là một cậu ấm. Tất nhiên Bạch Mặc không phải cậu ấm, bản thân cậu cũng nói chỉ là một gia đình bình thường như Nhạc Phương Chích thôi. Vả lại cậu ấm chắc chắn sẽ không làm việc nhanh nhẹn như vậy, Bạch Mặc làm việc trong phòng bếp thực sự thành thạo.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cây cột ở sảnh chính sáng bóng đến mức có thể dùng làm gương, đột nhiên phát hiện hình như mình béo lên, ít nhất cánh tay nhìn to hơn trước kia một cỡ.
Nhạc Phương Chích bận bịu thu dọn lồng hấp trống vào nhà rửa sạch, Bạch Mặc bán số lương khô còn lại thay Tiểu Tuệ. Đến khi Nhạc Phương Chích đi ra, lương khô đã sắp bán hết, hắn nhìn một người đàn ông đội mũ lưỡi trai ở cuối cùng.Còn Bạch Mặc, cậu rất thẹn thùng, vừa nhìn thấy Nhạc Phương Chích mặt sẽ đỏ, bước chân không vững như người uống rượu say. Nhưng đến buổi tối, cậu lại lặng lẽ chui vào trong lòng Nhạc Phương Chích, kéo tay Nhạc Phương Chích ôm lấy mình. Có lẽ chăn và bóng tối khiến cậu cảm thấy yên tâm.
Đặt điện thoại xuống, Bạch Mặc đang cẩn thận bưng lồng hấp đi qua người Nhạc Phương Chích. Nhạc Phương Chích bỗng nhiên duỗi tay, lấy lồng hấp xuống khỏi tay cậu đặt sang bên cạnh. Bạch Mặc hơi mờ mịt, Nhạc Phương Chích xoa đầu cậu, ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng lắc lư: “Hai ngày này ra ngoài mua thức ăn đừng đi xa, gặp người lạ bắt chuyện với em cũng đừng để ý.”
Nhạc Phương Chích nghe anh uống nước ừng ực ở đầu kia, lý trí nói: “Đó là hai chuyện khác nhau. Hôm nào gọi chị dâu ra ngoài cùng ăn bữa cơm đi, mấy năm nay cảm ơn chị ấy. Dây chuyền sản xuất màn thầu trước kia cũng là chị ấy liên hệ mua giúp tôi.”Làm cho cơ thể Nhạc Phương Chích lên xuống liên tục như thủy triều. Nhưng không dám chạm lung tung, vì lần đầu tiên Bạch Mặc kêu đau, sau đó nói thế nào cũng không chịu cho Nhạc Phương Chích làm vậy nữa.
Làm cho cơ thể Nhạc Phương Chích lên xuống liên tục như thủy triều. Nhưng không dám chạm lung tung, vì lần đầu tiên Bạch Mặc kêu đau, sau đó nói thế nào cũng không chịu cho Nhạc Phương Chích làm vậy nữa.
Vào thu, trời sẽ tối rất sớm, khi Yến Yến và bạn trai cô đến cửa hàng chờ Tiểu Tuệ tan làm, Nhạc Phương Chích hỏi một câu mới biết là sinh nhật của Yến Yến, mấy người bạn đã hẹn cùng đi ăn xiên nướng. Nhạc Phương Chích bảo Tiểu Tuệ đi trước đi, đang là giờ cơm, đến muộn phải đợi chỗ đến khi nào. Lại liếc nhìn Tiểu Trịnh tỏ vẻ ghen tị, nói hoặc là cậu cũng tan làm luôn đi, không còn bao nhiêu việc nữa, Tiểu Trịnh lập tức vui vẻ ra mặt. Tiểu Tuệ hỏi Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc có muốn đi cùng không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, cô kéo Tiểu Trịnh vui vẻ chạy đi.
Nhạc Phương Chích vỗ về cậu làm yên lòng: “Em vào trước đi.”Thời tiết dần dần trở lạnh, Lão Phú quay về phố Cát Tường. Dạo này y gầy đi trông thấy, trông cả người trẻ ra rất nhiều, trên mặt cũng luôn nở nụ cười. Vào mùa đắt khách, quán đồ nướng đóng cửa vào ba giờ sáng, tuy mệt mỏi nhưng thực sự cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Trước kia Nhạc Phương Chích sẽ trách số phận, sau này thấy nhiều rồi, từ từ nghĩ thoáng hơn. Một người chọn đi con đường nào, thật ra không thể hoàn toàn quy tội cho số phận.
Chương 28
Nhạc Phương Chích dọn dẹp hết những đồ cần dọn, lại khóa cửa lần nữa.
Nhạc Phương Chích dọn dẹp hết những đồ cần dọn, lại khóa cửa lần nữa.Tạ Tranh thở dài: “Tôi cũng chỉ nói thế. Dù sao buổi tối ông khóa chặt cửa sổ trong nhà lại. Tin thời sự đã báo rồi, treo thưởng ai đưa ra manh mối. Tôi đoán ông bận nên chưa thấy.”Nhạc Phương Chích nghe y nhắc mãi mấy câu như “Người chết vì tiền chim chết vì ăn”, không nhịn được khuyên nhủ: “Anh cũng không trẻ nữa, nên chú ý đến sức khỏe.”
Còn Bạch Mặc, cậu rất thẹn thùng, vừa nhìn thấy Nhạc Phương Chích mặt sẽ đỏ, bước chân không vững như người uống rượu say. Nhưng đến buổi tối, cậu lại lặng lẽ chui vào trong lòng Nhạc Phương Chích, kéo tay Nhạc Phương Chích ôm lấy mình. Có lẽ chăn và bóng tối khiến cậu cảm thấy yên tâm.
Lão Phú nhanh chóng xua tay: “Không vội, tôi thuận miệng nói chuyện thôi. Chú xem tôi lại không thiếu tiền xài.”
Còn Bạch Mặc, cậu rất thẹn thùng, vừa nhìn thấy Nhạc Phương Chích mặt sẽ đỏ, bước chân không vững như người uống rượu say. Nhưng đến buổi tối, cậu lại lặng lẽ chui vào trong lòng Nhạc Phương Chích, kéo tay Nhạc Phương Chích ôm lấy mình. Có lẽ chăn và bóng tối khiến cậu cảm thấy yên tâm.Nụ cười của Lão Phú nhạt đi: “Phải nhân lúc còn làm được nhanh chóng tích góp tiền quan tài chứ.”
Chương 28
“Vậy cho mấy đồng tiền tiêu cũng được.”
Nhạc Phương Chích lấy một tờ giấy từ trong túi ra: “Này, trả tiền cho anh.”
Lúc tính tiền hắn bất ngờ trúng năm trăm tệ, Nhạc Phương Chích bảo Bạch Mặc ngồi đó, còn mình đến quầy thu ngân đổi quà tặng, lại tình cờ thấy có người cãi nhau ở sảnh.
Chưa đến hai ngày đã có tin tức thông báo ngắn gọn rằng người hiềm nghi phạm tội đã bắt về quy án. Cuộc sống hết thảy như thường, cửa hàng màn thầu vẫn bận rộn cả ngày.Lão Phú nhanh chóng xua tay: “Không vội, tôi thuận miệng nói chuyện thôi. Chú xem tôi lại không thiếu tiền xài.”
Cuộc sống yên ả như thường, nghe thời sự đưa tin có vài người đã lần lượt bị bắt. Theo tốc độ này, mấy ngày nữa đoán chừng vụ án cũng lắng lại.
Bạch Mặc bị cay rất thảm thương, dùng hết nửa hộp khăn giấy của người ta, sau khi trở về còn bị tiêu chảy hai ngày, khiến Nhạc Phương Chích hối hận quá trời. Mấy ngày nay, một ngày ba bữa hắn chỉ dám cho Bạch Mặc ăn cháo gạo và cải trắng xào. Dưỡng một thời gian, Bạch Mặc mới nhảy nhót tưng tưng một lần nữa.
Thời tiết dần dần trở lạnh, Lão Phú quay về phố Cát Tường. Dạo này y gầy đi trông thấy, trông cả người trẻ ra rất nhiều, trên mặt cũng luôn nở nụ cười. Vào mùa đắt khách, quán đồ nướng đóng cửa vào ba giờ sáng, tuy mệt lử nhưng thực sự cũng kiếm được rất nhiều tiền.Chỉ là đến chỗ Tạ Tranh, buổi sáng tiền đã chuyển rồi, nhưng vẫn không nhận được hồi âm, điện thoại cũng không gọi được. Trong lòng Nhạc Phương Chích nghi hoặc.Trước kia Nhạc Phương Chích sẽ trách số phận, sau này thấy nhiều rồi, từ từ nghĩ thoáng hơn. Một người chọn đi con đường nào, thật ra không thể hoàn toàn quy tội cho số phận.“Đó là hai việc khác nhau. Đã nói rồi, có vay có trả.”
Món ăn được bưng lên, Nhạc Phương Chích gắp hải sâm bỏ vào bát của Bạch Mặc, giục cậu ăn nhiều vào, Bạch Mặc lại gắp hải sâm vào bát của Nhạc Phương Chích. Tới tới lui lui, đồ ăn suýt nữa rơi trên mặt bàn, ánh mắt nhân viên phục vụ nhìn hai người họ cũng có gì đó là lạ.
Nhưng để an toàn, hắn vẫn gọi điện thoại cho mẹ, bảo bà đóng chặt cửa sổ, đi đường cẩn thận, đừng bị ai theo đuôi. Mẹ kinh hồn táng đảm, nói rằng mày gây phiền phức gì ở ngoài rồi? Nhạc Phương Chích không giải thích, chỉ gửi tin tức cho bà.Thời tiết dần dần trở lạnh, Lão Phú quay về phố Cát Tường. Dạo này y gầy đi trông thấy, trông cả người trẻ ra rất nhiều, trên mặt cũng luôn nở nụ cười. Vào mùa đắt khách, quán đồ nướng đóng cửa vào ba giờ sáng, tuy mệt lử nhưng thực sự cũng kiếm được rất nhiều tiền.Có vẻ như Bạch Mặc rất sợ hãi, cứ đi sau Nhạc Phương Chích giống như cái đuôi, Nhạc Phương Chích dẫn cậu lên tầng, ôm người vào lòng vỗ nhè nhẹ.Nhạc Phương Chích tính toán tài khoản rất rõ ràng, chia nhỏ tài khoản ra, trả từng đợt một. Chuyện vay tiền làm không cẩn thận sẽ tổn thương tình cảm bạn bè, bởi ai kiếm tiền cũng vất vả, lúc cho vay tiền và chờ trả lại, khó tránh khỏi sinh ra một vài ngờ vực vô căn cứ. Nhạc Phương Chích không muốn như thế, hắn không có nhiều bạn, nhưng ai nấy đều thật lòng thật dạ hiếm có, hắn rất trân trọng.
Bạch Mặc bị cay rất thảm thương, dùng hết nửa hộp khăn giấy của người ta, sau khi trở về còn bị tiêu chảy hai ngày, khiến Nhạc Phương Chích hối hận quá trời. Mấy ngày nay, một ngày ba bữa hắn chỉ dám cho Bạch Mặc ăn cháo gạo và cải trắng xào. Dưỡng một thời gian, Bạch Mặc mới nhảy nhót tưng tưng một lần nữa.
Lúc tính tiền hắn bất ngờ trúng năm trăm tệ, Nhạc Phương Chích bảo Bạch Mặc ngồi đó, còn mình đến quầy thu ngân đổi quà tặng, lại tình cờ thấy có người cãi nhau ở sảnh.
Tháng một trả nợ, người ta yên tâm, hắn cũng yên tâm.
“Bán hết rồi.” Nhạc Phương Chích tỉnh bơ.
Sau cùng Nhạc Phương Chích hết cách, nói rằng mỗi người một nửa, đừng nhường qua lại nữa, nguội sẽ ăn không ngon. Về phần ai bắt đầu hành động này trước, hắn dự định giả vờ như không biết.
Trước kia Nhạc Phương Chích cảm thấy đồ ăn ở quán cơm ngon, nhưng bây giờ ăn lại thấy tay nghề và hương vị cũng không hơn Bạch Mặc, thậm chí không hơn Nhạc Phương Chích. Một năm này tay nghề nấu cơm của Nhạc Phương Chích cũng tiến bộ vượt bậc, vì hắn muốn Bạch Mặc ăn nhiều hơn. Trước kia nếu là bản thân hắn, xào đại món gì đó đã được một bữa cơm, sẽ không tốn nhiều tâm tư đến vậy.Sau khi họ ở trong phòng hơn một tiếng, Nhạc Phương Chích đi xuống nhìn thoáng qua, người kia đã không thấy đâu. Hộp tiền mở ra, tiền lẻ bên trong mất sạch. bây giờ vừa nhận được tiền chẵn Nhạc Phương Chích sẽ nhét vào trong túi tiền, không tùy tiện ném ở bên ngoài nữa.Lão Phú và chị Điềm ở gần, tiền của họ Nhạc Phương Chích đều tự đến cửa đưa. Những người bạn cách xa hơn, Nhạc Phương Chích sẽ chuyển khoản vào điện thoại cho họ, tiện thể gọi cuộc điện thoại nói một tiếng.
Tạ Tranh thở dài: “Tôi cũng chỉ nói thế. Dù sao buổi tối ông khóa chặt cửa sổ trong nhà lại. Tin thời sự đã báo rồi, treo thưởng ai đưa ra manh mối. Tôi đoán ông bận nên chưa thấy.”
Bây giờ rất tốt, Nhạc Phương Chích nghĩ. Đã đủ rồi.Chỉ là đến chỗ Tạ Tranh, buổi sáng tiền đã chuyển rồi, nhưng vẫn không nhận được hồi âm, điện thoại cũng không gọi được. Trong lòng Nhạc Phương Chích nghi hoặc.
Nhạc Phương Chích mừng thay cho cậu.
Kể từ ngày đó có một vài thứ dường như đã khác, Nhạc Phương Chích không nói ra được, nhưng trong lòng hắn vui vẻ. Không phải niềm vui muốn hát lên với cả thế giới, mà là sự thỏa mãn kín đáo hơn, giống như khoảng trống trong tim đã được lấp đầy. Bây giờ ở nơi đó ấm áp như mọc một ông mặt trời.
Thật ra cửa sổ phòng bắc có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng hai người không ai đi qua nhìn.Kể từ ngày đó có một vài thứ dường như đã khác, Nhạc Phương Chích không nói ra được, nhưng trong lòng hắn vui vẻ. Không phải niềm vui muốn hát lên với cả thế giới, mà là sự thỏa mãn kín đáo hơn, giống như khoảng trống trong tim đã được lấp đầy. Bây giờ ở nơi đó ấm áp như mọc một ông mặt trời.Lúc hơn chín giờ tối, cuối cùng Tạ Tranh cũng gọi điện tới. Người ở đầu kia điện thoại khàn giọng, nói rằng ban ngày có nhiệm vụ họp liên tục, điện thoại khóa trong ngăn kéo nên không nhìn thấy. Tiền cũng không cần trả gấp, anh không có chỗ nào cần dùng tiền, cha mẹ và vợ cho tới bây giờ cũng không trông cậy vào tiền trong tay anh.
Chưa đến hai ngày đã có tin tức thông báo ngắn gọn rằng người hiềm nghi phạm tội đã bắt về quy án. Cuộc sống hết thảy như thường, cửa hàng màn thầu vẫn bận rộn cả ngày.
Nụ cười của Lão Phú nhạt đi: “Phải nhân lúc còn làm được nhanh chóng tích góp tiền quan tài chứ.”Vương Đông Hải quan sát Bạch Mặc một lát, nở nụ cười phức tạp như muốn đe dọa, lại như có vài phần lấy lòng. Bạch Mặc nhạy cảm ngẩng đầu lên, khẽ giật tay áo Nhạc Phương Chích.Nhạc Phương Chích nghe anh uống nước ừng ực ở đầu kia, lý trí nói: “Đó là hai chuyện khác nhau. Hôm nào gọi chị dâu ra ngoài cùng ăn bữa cơm đi, mấy năm nay cảm ơn chị ấy. Dây chuyền sản xuất màn thầu trước kia cũng là chị ấy liên hệ mua giúp tôi.”
Buổi tối làm việc xong, hắn dẫn Bạch Mặc đến Bồng Lai Thiên Phủ. Đó là cửa hàng lâu đời làm ẩm thực Sơn Đông[1], đồ ăn nấu rất chính thống. Nhạc Phương Chích chọn một món hải sâm xào hành, rồi đưa menu cho Bạch Mặc. Bạch Mặc nhìn đông nhìn tây, cuối cùng gọi thịt anh đào, măng xào nấm hương và rau trộn.
Chẳng mấy chốc lương khô đã hết, mỗi ngày trong cửa hàng làm bao nhiêu cũng có thể bán hết. Những người còn lại không mua được đều than thở rời đi, Nhạc Phương Chích giả vờ như không hề phát hiện ra điều gì, đi tới cùng dọn dẹp với Bạch Mặc, sau đó lặng lẽ chặn Bạch Mặc ở sau lưng mình.
Hắn cúi đầu nhìn đỉnh đầu mềm mại của Bạch Mặc, trong lòng xúc động. Từ sau khi bản thân từ bỏ oán trách, số phận dường như lại cho hắn một phần bồi thường bất ngờ.
Trong sảnh sáng trưng, Bạch Mặc ngồi ở đầu kia bàn ăn, tướng ăn của cậu rất đẹp, không nhanh không chậm, nếu như không nói lời nào, ai cũng sẽ tưởng cậu là một cậu ấm. Tất nhiên Bạch Mặc không phải cậu ấm, bản thân cậu cũng nói chỉ là một gia đình bình thường như Nhạc Phương Chích thôi. Vả lại cậu ấm chắc chắn sẽ không làm việc nhanh nhẹn như vậy, Bạch Mặc làm việc trong phòng bếp thực sự thành thạo.Nhạc Phương Chích nghe y nhắc mãi mấy câu như “Người chết vì tiền chim chết vì ăn”, không nhịn được khuyên nhủ: “Anh cũng không trẻ nữa, nên chú ý đến sức khỏe.”Tạ Tranh cười: “Không sao đâu, hai ngày trước cô ấy còn hỏi ông, bảo tôi đừng giục ông trả tiền, không tử tế.” Nói xong anh chợt thở dài: “Nhưng hai tháng này sợ là không được. Trường cô ấy phải đến tham gia một cuộc thi tỉnh, bây giờ đang bận luyện tập mỗi ngày. Đúng rồi, còn có một việc.” Người bên kia điện thoại nghiêm túc hẳn: “Giang Bắc có một nhóm tội phạm vượt ngục, hôm nay chúng tôi nhận được nhiệm vụ, họp cả ngày… bên trong có người tên là Vương Đông Hải đấy…”
Lão Phú nhanh chóng xua tay: “Không vội, tôi thuận miệng nói chuyện thôi. Chú xem tôi lại không thiếu tiền xài.”
Lòng Nhạc Phương Chích nặng nề: “Không thể trùng hợp vậy chứ. Có lẽ trùng tên thôi?”Nhạc Phương Chích chột dạ sờ lên, lại thở phào nhẹ nhõm. May quá, là cơ bắp nổi lên nhờ chuyển bột mì, không phải béo mỡ vô dụng.Lòng Nhạc Phương Chích nặng nề: “Không thể trùng hợp vậy chứ. Có lẽ trùng tên thôi?”
Đây là một ngày rất vui vẻ, Nhạc Phương Chích vốn không muốn lo chuyện bao đồng. Nhưng mà chàng trai kia thoạt nhìn hơi quen mặt, Nhạc Phương Chích lập tức nhớ ra, đó là ông chủ cửa hàng Xiên Xiên chứ ai.
Bạch Mặc bị cay rất thảm thương, dùng hết nửa hộp khăn giấy của người ta, sau khi trở về còn bị tiêu chảy hai ngày, khiến Nhạc Phương Chích hối hận quá trời. Mấy ngày nay, một ngày ba bữa hắn chỉ dám cho Bạch Mặc ăn cháo gạo và cải trắng xào. Dưỡng một thời gian, Bạch Mặc mới nhảy nhót tưng tưng một lần nữa.Cuối cùng Nhạc Phương Chích đành phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào gã.Tạ Tranh thở dài: “Tôi cũng chỉ nói thế. Dù sao buổi tối ông khóa chặt cửa sổ trong nhà lại. Tin thời sự đã báo rồi, treo thưởng ai đưa ra manh mối. Tôi đoán ông bận nên chưa thấy.”
Nhạc Phương Chích lấy một tờ giấy từ trong túi ra: “Này, trả tiền cho anh.”
Hắn không kìm lòng được hôn tóc Bạch Mặc một cái.Để điện thoại xuống, Nhạc Phương Chích bật TV lên, thời sự đã chiếu xong. Hắn tìm kiếm trên điện thoại, tin đầu tiên trên trang web địa phương là tin này. Nhấn vào tìm kiếm một lát, ánh mắt hắn dừng lại.
Lòng Nhạc Phương Chích nặng nề: “Không thể trùng hợp vậy chứ. Có lẽ trùng tên thôi?”
Cuộc sống yên ả như thường, nghe thời sự đưa tin có vài người đã lần lượt bị bắt. Theo tốc độ này, mấy ngày nữa đoán chừng vụ án cũng lắng lại.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cây cột ở sảnh chính sáng bóng đến mức có thể dùng làm gương, đột nhiên phát hiện hình như mình béo lên, ít nhất cánh tay nhìn to hơn trước kia một cỡ.Nhạc Phương Chích thực sự không tài nào hiểu được thứ đó có gì ngon. Nhưng việc làm ăn của cửa hàng quá tốt, được lên chương trình ẩm thực ở địa phương, vì thế hắn chạy theo mốt cũng dẫn Bạch Mặc đến ăn một lần.Tạ Tranh đúng là miệng quạ.
Lúc hơn chín giờ tối, cuối cùng Tạ Tranh cũng gọi điện tới. Người ở đầu kia điện thoại khàn giọng, nói rằng ban ngày có nhiệm vụ họp liên tục, điện thoại khóa trong ngăn kéo nên không nhìn thấy. Tiền cũng không cần trả gấp, anh không có chỗ nào cần dùng tiền, cha mẹ và vợ cho tới bây giờ cũng không trông cậy vào tiền trong tay anh.
Nhạc Phương Chích nằm sấp trên bàn suy nghĩ chốc lát, cảm thấy chắc không cần lo lắng quá. Mặc dù lúc trước mình và người kia từng làm việc chung, nhưng không thân quen, suy cho cùng, về bản chất họ là người không cùng một đường. Hơn nữa nhiều năm như vậy, từ lâu đã không liên lạc, mình cũng đổi nơi ở, cho dù đối phương muốn tìm cũng không tìm được. Dẫu sao thành phố lớn thế này.
Bạch Mặc bị cay rất thảm thương, dùng hết nửa hộp khăn giấy của người ta, sau khi trở về còn bị tiêu chảy hai ngày, khiến Nhạc Phương Chích hối hận quá trời. Mấy ngày nay, một ngày ba bữa hắn chỉ dám cho Bạch Mặc ăn cháo gạo và cải trắng xào. Dưỡng một thời gian, Bạch Mặc mới nhảy nhót tưng tưng một lần nữa.Nhạc Phương Chích nằm sấp trên bàn suy nghĩ chốc lát, cảm thấy chắc không cần lo lắng quá. Mặc dù lúc trước mình và người kia từng làm việc chung, nhưng không thân quen, suy cho cùng, về bản chất họ là người không cùng một đường. Hơn nữa nhiều năm như vậy, từ lâu đã không liên lạc, mình cũng đổi nơi ở, cho dù đối phương muốn tìm cũng không tìm được. Dẫu sao thành phố lớn thế này.Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cây cột ở sảnh chính sáng bóng đến mức có thể dùng làm gương, đột nhiên phát hiện hình như mình béo lên, ít nhất cánh tay nhìn to hơn trước kia một cỡ.Nhạc Phương Chích nằm sấp trên bàn suy nghĩ chốc lát, cảm thấy chắc không cần lo lắng quá. Mặc dù lúc trước mình và người kia từng làm việc chung, nhưng không thân quen, suy cho cùng, về bản chất họ là người không cùng một đường. Hơn nữa nhiều năm như vậy, từ lâu đã không liên lạc, mình cũng đổi nơi ở, cho dù đối phương muốn tìm cũng không tìm được. Dẫu sao thành phố lớn thế này.
Nhạc Phương Chích chột dạ sờ lên, lại thở phào nhẹ nhõm. May quá, là cơ bắp nổi lên nhờ chuyển bột mì, không phải béo mỡ vô dụng.
Nhưng để an toàn, hắn vẫn gọi điện thoại cho mẹ, bảo bà đóng chặt cửa sổ, đi đường cẩn thận, đừng bị ai theo đuôi. Mẹ kinh hồn táng đảm, nói rằng mày gây phiền phức gì ở ngoài rồi? Nhạc Phương Chích không giải thích, chỉ gửi tin tức cho bà.
Nhạc Phương Chích thực sự không tài nào hiểu được thứ đó có gì ngon. Nhưng việc làm ăn của cửa hàng quá tốt, được lên chương trình ẩm thực ở địa phương, vì thế hắn chạy theo mốt cũng dẫn Bạch Mặc đến ăn một lần.Đặt điện thoại xuống, Bạch Mặc đang cẩn thận bưng lồng hấp đi qua người Nhạc Phương Chích. Nhạc Phương Chích bỗng nhiên duỗi tay, lấy lồng hấp xuống khỏi tay cậu đặt sang bên cạnh. Bạch Mặc hơi mờ mịt, Nhạc Phương Chích xoa đầu cậu, ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng lắc lư: “Hai ngày này ra ngoài mua thức ăn đừng đi xa, gặp người lạ bắt chuyện với em cũng đừng để ý.”
Trong sảnh sáng trưng, Bạch Mặc ngồi ở đầu kia bàn ăn, tướng ăn của cậu rất đẹp, không nhanh không chậm, nếu như không nói lời nào, ai cũng sẽ tưởng cậu là một cậu ấm. Tất nhiên Bạch Mặc không phải cậu ấm, bản thân cậu cũng nói chỉ là một gia đình bình thường như Nhạc Phương Chích thôi. Vả lại cậu ấm chắc chắn sẽ không làm việc nhanh nhẹn như vậy, Bạch Mặc làm việc trong phòng bếp thực sự thành thạo.
Bạch Mặc không nhúc nhích, sức lôi kéo Nhạc Phương Chích lại mạnh hơn. Nhạc Phương Chích thở dài thay đổi ý định, xoay người đi theo Bạch Mặc vào nhà rồi khóa cửa lại.
Nhạc Phương Chích tính toán tài khoản rất rõ ràng, chia nhỏ tài khoản ra, trả từng đợt một. Chuyện vay tiền làm không cẩn thận sẽ tổn thương tình cảm bạn bè, bởi ai kiếm tiền cũng vất vả, lúc cho vay tiền và chờ trả lại, khó tránh khỏi sinh ra một vài ngờ vực vô căn cứ. Nhạc Phương Chích không muốn như thế, hắn không có nhiều bạn, nhưng ai nấy đều thật lòng thật dạ hiếm có, hắn rất trân trọng.Chẳng mấy chốc lương khô đã hết, mỗi ngày trong cửa hàng làm bao nhiêu cũng có thể bán hết. Những người còn lại không mua được đều than thở rời đi, Nhạc Phương Chích giả vờ như không hề phát hiện ra điều gì, đi tới cùng dọn dẹp với Bạch Mặc, sau đó lặng lẽ chặn Bạch Mặc ở sau lưng mình.Bạch Mặc gật đầu rất nghe lời.
Nhưng để an toàn, hắn vẫn gọi điện thoại cho mẹ, bảo bà đóng chặt cửa sổ, đi đường cẩn thận, đừng bị ai theo đuôi. Mẹ kinh hồn táng đảm, nói rằng mày gây phiền phức gì ở ngoài rồi? Nhạc Phương Chích không giải thích, chỉ gửi tin tức cho bà.
Người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn thấy hắn, trên mặt hiện rõ sự ngạc nhiên.Bây giờ rất tốt, Nhạc Phương Chích nghĩ. Đã đủ rồi.Bạch Mặc không nhúc nhích, sức lôi kéo Nhạc Phương Chích lại mạnh hơn. Nhạc Phương Chích thở dài thay đổi ý định, xoay người đi theo Bạch Mặc vào nhà rồi khóa cửa lại.Nhạc Phương Chích hôn cậu một cái.
Một ngày nào đó tháng mười một, Nhạc Phương Chích đi xé lịch ngày, chợt nhận ra Bạch Mặc tới đây đã tròn một năm.
Có cần báo cảnh sát không? Nhạc Phương Chích nghĩ ngợi, hình như cũng không có gì cần thiết. Phố Cát Tường là phố thương mại, đâu đâu cũng có camera, đồn cảnh sát cách nơi này chưa đến trăm mét, Vương Đông Hải xuất hiện ở đây, bị bắt chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hắn không biết tại sao người này lại tới đây, nhưng có vẻ gã không đến tìm Nhạc Phương Chích.Nhạc Phương Chích bận bịu thu dọn lồng hấp trống vào nhà rửa sạch, Bạch Mặc bán số lương khô còn lại thay Tiểu Tuệ. Đến khi Nhạc Phương Chích đi ra, lương khô đã sắp bán hết, hắn nhìn một người đàn ông đội mũ lưỡi trai ở cuối cùng.Cuộc sống yên ả như thường, nghe thời sự đưa tin có vài người đã lần lượt bị bắt. Theo tốc độ này, mấy ngày nữa đoán chừng vụ án cũng lắng lại.
Người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn thấy hắn, trên mặt hiện rõ sự ngạc nhiên.
Nhạc Phương Chích tính toán tài khoản rất rõ ràng, chia nhỏ tài khoản ra, trả từng đợt một. Chuyện vay tiền làm không cẩn thận sẽ tổn thương tình cảm bạn bè, bởi ai kiếm tiền cũng vất vả, lúc cho vay tiền và chờ trả lại, khó tránh khỏi sinh ra một vài ngờ vực vô căn cứ. Nhạc Phương Chích không muốn như thế, hắn không có nhiều bạn, nhưng ai nấy đều thật lòng thật dạ hiếm có, hắn rất trân trọng.An ninh trật tự ở địa phương khá tốt, vì phần lớn dân thường không có tham vọng, họ đặt hết tâm tư lên cuộc sống của mình. Thời buổi này chỉ cần không chủ động chán sống, lại chăm chỉ một chút thì cuộc sống có thể tiếp tục. Cho nên quanh năm suốt tháng bình an vô sự, trên báo chí cũng toàn là chuyện vặt vãnh.
Tất nhiên Vương Đông Hải không phải người tốt, Nhạc Phương Chích cảnh giác gã, không phải sợ, chỉ là trong lòng không thoải mái. Năm đó họ cũng từng uống rượu với nhau, ai cũng muốn sống tốt, muốn ăn uống vô tư, không lo lắng; có người nhiều ham muốn hơn, còn muốn hô mưa gọi gió, nói một không nói hai.
Nhạc Phương Chích vỗ về cậu làm yên lòng: “Em vào trước đi.”Lão Phú và chị Điềm ở gần, tiền của họ Nhạc Phương Chích đều tự đến cửa đưa. Những người bạn cách xa hơn, Nhạc Phương Chích sẽ chuyển khoản vào điện thoại cho họ, tiện thể gọi cuộc điện thoại nói một tiếng.Chuyện tội phạm chạy trốn xem như tin giật gân. Khi làm việc, Nhạc Phương Chích nghe thấy khách hàng xếp hàng ở đó nói chuyện phiếm, chủ đề cũng là cái này. Nhưng không ai thật sự bận tâm đến chuyện này, người sống yên phận luôn nghĩ rằng những chuyện này cách mình rất xa.
“Bán hết rồi.” Nhạc Phương Chích tỉnh bơ.
Đây là một ngày rất vui vẻ, Nhạc Phương Chích vốn không muốn lo chuyện bao đồng. Nhưng mà chàng trai kia thoạt nhìn hơi quen mặt, Nhạc Phương Chích lập tức nhớ ra, đó là ông chủ cửa hàng Xiên Xiên chứ ai.Vào thu, trời sẽ tối rất sớm, khi Yến Yến và bạn trai cô đến cửa hàng chờ Tiểu Tuệ tan làm, Nhạc Phương Chích hỏi một câu mới biết là sinh nhật của Yến Yến, mấy người bạn đã hẹn cùng đi ăn xiên nướng. Nhạc Phương Chích bảo Tiểu Tuệ đi trước đi, đang là giờ cơm, đến muộn phải đợi chỗ đến khi nào. Lại liếc nhìn Tiểu Trịnh tỏ vẻ ghen tị, nói hoặc là cậu cũng tan làm luôn đi, không còn bao nhiêu việc nữa, Tiểu Trịnh lập tức vui vẻ ra mặt. Tiểu Tuệ hỏi Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc có muốn đi cùng không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, cô kéo Tiểu Trịnh vui vẻ chạy đi.
Thời gian trôi qua nhanh thật. Bây giờ hai má của Bạch Mặc đầy đặn hồng hào, là một cậu trai ưa nhìn ai gặp cũng khen. Mặc dù vẫn hơi nhát gan, dễ thẹn thùng, nhưng đã có thể tự ra ngoài mua thức ăn, cũng có thể cười với hàng xóm xung quanh.
Nhạc Phương Chích nghe y nhắc mãi mấy câu như “Người chết vì tiền chim chết vì ăn”, không nhịn được khuyên nhủ: “Anh cũng không trẻ nữa, nên chú ý đến sức khỏe.”Nhạc Phương Chích bận bịu thu dọn lồng hấp trống vào nhà rửa sạch, Bạch Mặc bán số lương khô còn lại thay Tiểu Tuệ. Đến khi Nhạc Phương Chích đi ra, lương khô đã sắp bán hết, hắn nhìn một người đàn ông đội mũ lưỡi trai ở cuối cùng.
Một ngày nào đó tháng mười một, Nhạc Phương Chích đi xé lịch ngày, chợt nhận ra Bạch Mặc tới đây đã tròn một năm.Buổi tối làm việc xong, hắn dẫn Bạch Mặc đến Bồng Lai Thiên Phủ. Đó là cửa hàng lâu đời làm ẩm thực Sơn Đông[1], đồ ăn nấu rất chính thống. Nhạc Phương Chích chọn một món hải sâm xào hành, rồi đưa menu cho Bạch Mặc. Bạch Mặc nhìn đông nhìn tây, cuối cùng gọi thịt anh đào, măng xào nấm hương và rau trộn.Trái tim Nhạc Phương Chích bỗng chùng xuống.
Tạ Tranh cười: “Không sao đâu, hai ngày trước cô ấy còn hỏi ông, bảo tôi đừng giục ông trả tiền, không tử tế.” Nói xong anh chợt thở dài: “Nhưng hai tháng này sợ là không được. Trường cô ấy phải đến tham gia một cuộc thi tỉnh, bây giờ đang bận luyện tập mỗi ngày. Đúng rồi, còn có một việc.” Người bên kia điện thoại nghiêm túc hẳn: “Giang Bắc có một nhóm tội phạm vượt ngục, hôm nay chúng tôi nhận được nhiệm vụ, họp cả ngày… bên trong có người tên là Vương Đông Hải đấy…”
Cuộc sống yên ả như thường, nghe thời sự đưa tin có vài người đã lần lượt bị bắt. Theo tốc độ này, mấy ngày nữa đoán chừng vụ án cũng lắng lại.Người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn thấy hắn, trên mặt hiện rõ sự ngạc nhiên.
Trước kia Nhạc Phương Chích cảm thấy đồ ăn ở quán cơm ngon, nhưng bây giờ ăn lại thấy tay nghề và hương vị cũng không hơn Bạch Mặc, thậm chí không hơn Nhạc Phương Chích. Một năm này tay nghề nấu cơm của Nhạc Phương Chích cũng tiến bộ vượt bậc, vì hắn muốn Bạch Mặc ăn nhiều hơn. Trước kia nếu là bản thân hắn, xào đại món gì đó đã được một bữa cơm, sẽ không tốn nhiều tâm tư đến vậy.
Tạ Tranh đúng là miệng quạ.Lúc hơn chín giờ tối, cuối cùng Tạ Tranh cũng gọi điện tới. Người ở đầu kia điện thoại khàn giọng, nói rằng ban ngày có nhiệm vụ họp liên tục, điện thoại khóa trong ngăn kéo nên không nhìn thấy. Tiền cũng không cần trả gấp, anh không có chỗ nào cần dùng tiền, cha mẹ và vợ cho tới bây giờ cũng không trông cậy vào tiền trong tay anh.Chẳng mấy chốc lương khô đã hết, mỗi ngày trong cửa hàng làm bao nhiêu cũng có thể bán hết. Những người còn lại không mua được đều than thở rời đi, Nhạc Phương Chích giả vờ như không hề phát hiện ra điều gì, đi tới cùng dọn dẹp với Bạch Mặc, sau đó lặng lẽ chặn Bạch Mặc ở sau lưng mình.
Bạch Mặc gật đầu rất nghe lời.
Có cần báo cảnh sát không? Nhạc Phương Chích nghĩ ngợi, hình như cũng không có gì cần thiết. Phố Cát Tường là phố thương mại, đâu đâu cũng có camera, đồn cảnh sát cách nơi này chưa đến trăm mét, Vương Đông Hải xuất hiện ở đây, bị bắt chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hắn không biết tại sao người này lại tới đây, nhưng có vẻ gã không đến tìm Nhạc Phương Chích.Người kia nhìn họ chốc lát, đột nhiên nói: “Cho tôi hai cái màn thầu.”
Chuyện tội phạm chạy trốn xem như tin giật gân. Khi làm việc, Nhạc Phương Chích nghe thấy khách hàng xếp hàng ở đó nói chuyện phiếm, chủ đề cũng là cái này. Nhưng không ai thật sự bận tâm đến chuyện này, người sống yên phận luôn nghĩ rằng những chuyện này cách mình rất xa.
Có vẻ như Bạch Mặc rất sợ hãi, cứ đi sau Nhạc Phương Chích giống như cái đuôi, Nhạc Phương Chích dẫn cậu lên tầng, ôm người vào lòng vỗ nhè nhẹ.
Tạ Tranh đúng là miệng quạ.
Chương 28“Bán hết rồi.” Nhạc Phương Chích tỉnh bơ.
Nụ cười của Lão Phú nhạt đi: “Phải nhân lúc còn làm được nhanh chóng tích góp tiền quan tài chứ.”
Vào thu, trời sẽ tối rất sớm, khi Yến Yến và bạn trai cô đến cửa hàng chờ Tiểu Tuệ tan làm, Nhạc Phương Chích hỏi một câu mới biết là sinh nhật của Yến Yến, mấy người bạn đã hẹn cùng đi ăn xiên nướng. Nhạc Phương Chích bảo Tiểu Tuệ đi trước đi, đang là giờ cơm, đến muộn phải đợi chỗ đến khi nào. Lại liếc nhìn Tiểu Trịnh tỏ vẻ ghen tị, nói hoặc là cậu cũng tan làm luôn đi, không còn bao nhiêu việc nữa, Tiểu Trịnh lập tức vui vẻ ra mặt. Tiểu Tuệ hỏi Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc có muốn đi cùng không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, cô kéo Tiểu Trịnh vui vẻ chạy đi.“Vậy cho mấy đồng tiền tiêu cũng được.”
Bây giờ rất tốt, Nhạc Phương Chích nghĩ. Đã đủ rồi.
Tháng một trả nợ, người ta yên tâm, hắn cũng yên tâm.Nhạc Phương Chích hôn cậu một cái.Cuối cùng Nhạc Phương Chích đành phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào gã.
Vương Đông Hải quan sát Bạch Mặc một lát, nở nụ cười phức tạp như muốn đe dọa, lại như có vài phần lấy lòng. Bạch Mặc nhạy cảm ngẩng đầu lên, khẽ giật tay áo Nhạc Phương Chích.
Để điện thoại xuống, Nhạc Phương Chích bật TV lên, thời sự đã chiếu xong. Hắn tìm kiếm trên điện thoại, tin đầu tiên trên trang web địa phương là tin này. Nhấn vào tìm kiếm một lát, ánh mắt hắn dừng lại.
Nhạc Phương Chích nghe anh uống nước ừng ực ở đầu kia, lý trí nói: “Đó là hai chuyện khác nhau. Hôm nào gọi chị dâu ra ngoài cùng ăn bữa cơm đi, mấy năm nay cảm ơn chị ấy. Dây chuyền sản xuất màn thầu trước kia cũng là chị ấy liên hệ mua giúp tôi.”
Nhạc Phương Chích vỗ về cậu làm yên lòng: “Em vào trước đi.”
Bạch Mặc không nhúc nhích, sức lôi kéo Nhạc Phương Chích lại mạnh hơn. Nhạc Phương Chích thở dài thay đổi ý định, xoay người đi theo Bạch Mặc vào nhà rồi khóa cửa lại.
Buổi tối làm việc xong, hắn dẫn Bạch Mặc đến Bồng Lai Thiên Phủ. Đó là cửa hàng lâu đời làm ẩm thực Sơn Đông[1], đồ ăn nấu rất chính thống. Nhạc Phương Chích chọn một món hải sâm xào hành, rồi đưa menu cho Bạch Mặc. Bạch Mặc nhìn đông nhìn tây, cuối cùng gọi thịt anh đào, măng xào nấm hương và rau trộn.Bạch Mặc không nhúc nhích, sức lôi kéo Nhạc Phương Chích lại mạnh hơn. Nhạc Phương Chích thở dài thay đổi ý định, xoay người đi theo Bạch Mặc vào nhà rồi khóa cửa lại.
Trước kia Nhạc Phương Chích sẽ trách số phận, sau này thấy nhiều rồi, từ từ nghĩ thoáng hơn. Một người chọn đi con đường nào, thật ra không thể hoàn toàn quy tội cho số phận.“Bán hết rồi.” Nhạc Phương Chích tỉnh bơ.Có vẻ như Bạch Mặc rất sợ hãi, cứ đi sau Nhạc Phương Chích giống như cái đuôi, Nhạc Phương Chích dẫn cậu lên tầng, ôm người vào lòng vỗ nhè nhẹ.
Lòng Nhạc Phương Chích nặng nề: “Không thể trùng hợp vậy chứ. Có lẽ trùng tên thôi?”Thật ra cửa sổ phòng bắc có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng hai người không ai đi qua nhìn.
Lão Phú và chị Điềm ở gần, tiền của họ Nhạc Phương Chích đều tự đến cửa đưa. Những người bạn cách xa hơn, Nhạc Phương Chích sẽ chuyển khoản vào điện thoại cho họ, tiện thể gọi cuộc điện thoại nói một tiếng.Nhạc Phương Chích hôn cậu một cái.Có cần báo cảnh sát không? Nhạc Phương Chích nghĩ ngợi, hình như cũng không có gì cần thiết. Phố Cát Tường là phố thương mại, đâu đâu cũng có camera, đồn cảnh sát cách nơi này chưa đến trăm mét, Vương Đông Hải xuất hiện ở đây, bị bắt chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hắn không biết tại sao người này lại tới đây, nhưng có vẻ gã không đến tìm Nhạc Phương Chích.
Nhưng để an toàn, hắn vẫn gọi điện thoại cho mẹ, bảo bà đóng chặt cửa sổ, đi đường cẩn thận, đừng bị ai theo đuôi. Mẹ kinh hồn táng đảm, nói rằng mày gây phiền phức gì ở ngoài rồi? Nhạc Phương Chích không giải thích, chỉ gửi tin tức cho bà.Tất nhiên Vương Đông Hải không phải người tốt, Nhạc Phương Chích cảnh giác gã, không phải sợ, chỉ là trong lòng không thoải mái. Năm đó họ cũng từng uống rượu với nhau, ai cũng muốn sống tốt, muốn ăn uống vô tư, không lo lắng; có người nhiều ham muốn hơn, còn muốn hô mưa gọi gió, nói một không nói hai.
Trước kia Nhạc Phương Chích sẽ trách số phận, sau này thấy nhiều rồi, từ từ nghĩ thoáng hơn. Một người chọn đi con đường nào, thật ra không thể hoàn toàn quy tội cho số phận.
Chẳng mấy chốc lương khô đã hết, mỗi ngày trong cửa hàng làm bao nhiêu cũng có thể bán hết. Những người còn lại không mua được đều than thở rời đi, Nhạc Phương Chích giả vờ như không hề phát hiện ra điều gì, đi tới cùng dọn dẹp với Bạch Mặc, sau đó lặng lẽ chặn Bạch Mặc ở sau lưng mình.
Sau cùng Nhạc Phương Chích hết cách, nói rằng mỗi người một nửa, đừng nhường qua lại nữa, nguội sẽ ăn không ngon. Về phần ai bắt đầu hành động này trước, hắn dự định giả vờ như không biết.Hắn cúi đầu nhìn đỉnh đầu mềm mại của Bạch Mặc, trong lòng xúc động. Từ sau khi bản thân từ bỏ oán trách, số phận dường như lại cho hắn một phần bồi thường bất ngờ.
Hắn không kìm lòng được hôn tóc Bạch Mặc một cái.
Sau khi họ ở trong phòng hơn một tiếng, Nhạc Phương Chích đi xuống nhìn thoáng qua, người kia đã không thấy đâu. Hộp tiền mở ra, tiền lẻ bên trong mất sạch. bây giờ vừa nhận được tiền chẵn Nhạc Phương Chích sẽ nhét vào trong túi tiền, không tùy tiện ném ở bên ngoài nữa.
Lão Phú nhanh chóng xua tay: “Không vội, tôi thuận miệng nói chuyện thôi. Chú xem tôi lại không thiếu tiền xài.”Món ăn được bưng lên, Nhạc Phương Chích gắp hải sâm bỏ vào bát của Bạch Mặc, giục cậu ăn nhiều vào, Bạch Mặc lại gắp hải sâm vào bát của Nhạc Phương Chích. Tới tới lui lui, đồ ăn suýt nữa rơi trên mặt bàn, ánh mắt nhân viên phục vụ nhìn hai người họ cũng có gì đó là lạ.Bây giờ rất tốt, Nhạc Phương Chích nghĩ. Đã đủ rồi.
Vương Đông Hải quan sát Bạch Mặc một lát, nở nụ cười phức tạp như muốn đe dọa, lại như có vài phần lấy lòng. Bạch Mặc nhạy cảm ngẩng đầu lên, khẽ giật tay áo Nhạc Phương Chích.Còn Bạch Mặc, cậu rất thẹn thùng, vừa nhìn thấy Nhạc Phương Chích mặt sẽ đỏ, bước chân không vững như người uống rượu say. Nhưng đến buổi tối, cậu lại lặng lẽ chui vào trong lòng Nhạc Phương Chích, kéo tay Nhạc Phương Chích ôm lấy mình. Có lẽ chăn và bóng tối khiến cậu cảm thấy yên tâm.Sau khi họ ở trong phòng hơn một tiếng, Nhạc Phương Chích đi xuống nhìn thoáng qua, người kia đã không thấy đâu. Hộp tiền mở ra, tiền lẻ bên trong mất sạch. bây giờ vừa nhận được tiền chẵn Nhạc Phương Chích sẽ nhét vào trong túi tiền, không tùy tiện ném ở bên ngoài nữa.
Trước kia Nhạc Phương Chích sẽ trách số phận, sau này thấy nhiều rồi, từ từ nghĩ thoáng hơn. Một người chọn đi con đường nào, thật ra không thể hoàn toàn quy tội cho số phận.
“Vậy cho mấy đồng tiền tiêu cũng được.”Nhạc Phương Chích dọn dẹp hết những đồ cần dọn, lại khóa cửa lần nữa.
Nhạc Phương Chích thực sự không tài nào hiểu được thứ đó có gì ngon. Nhưng việc làm ăn của cửa hàng quá tốt, được lên chương trình ẩm thực ở địa phương, vì thế hắn chạy theo mốt cũng dẫn Bạch Mặc đến ăn một lần.
Nhạc Phương Chích lấy một tờ giấy từ trong túi ra: “Này, trả tiền cho anh.”
Chưa đến hai ngày đã có tin tức thông báo ngắn gọn rằng người hiềm nghi phạm tội đã bắt về quy án. Cuộc sống hết thảy như thường, cửa hàng màn thầu vẫn bận rộn cả ngày.
Nhạc Phương Chích vỗ về cậu làm yên lòng: “Em vào trước đi.”
Tạ Tranh đúng là miệng quạ.
Tiểu Tuệ không biết sao lại thích ăn xiên nướng, thường dắt Tiểu Trịnh và Yến Yến tới đó. Sau đó người ta không đến nữa, cô vẫn thường đến một mình.
Nếu nói nhược điểm thì cũng có, có lẽ Nhạc Phương Chích đã trở lại thuở ban đầu, hắn cảm thấy tuổi dậy thì của mình cũng chưa đến mức này. Tưởng chừng như ngày nhớ đêm mong, như đầu óc chuyển nhà trong cơ thể hắn, từ trên cổ chạy xuống phần bụng dưới.
“Vậy cho mấy đồng tiền tiêu cũng được.”
Nhạc Phương Chích thực sự không tài nào hiểu được thứ đó có gì ngon. Nhưng việc làm ăn của cửa hàng quá tốt, được lên chương trình ẩm thực ở địa phương, vì thế hắn chạy theo mốt cũng dẫn Bạch Mặc đến ăn một lần.
Lúc tính tiền hắn bất ngờ trúng năm trăm tệ, Nhạc Phương Chích bảo Bạch Mặc ngồi đó, còn mình đến quầy thu ngân đổi quà tặng, lại tình cờ thấy có người cãi nhau ở sảnh.Bạch Mặc bị cay rất thảm thương, dùng hết nửa hộp khăn giấy của người ta, sau khi trở về còn bị tiêu chảy hai ngày, khiến Nhạc Phương Chích hối hận quá trời. Mấy ngày nay, một ngày ba bữa hắn chỉ dám cho Bạch Mặc ăn cháo gạo và cải trắng xào. Dưỡng một thời gian, Bạch Mặc mới nhảy nhót tưng tưng một lần nữa.
Người kia nhìn họ chốc lát, đột nhiên nói: “Cho tôi hai cái màn thầu.”Một ngày nào đó tháng mười một, Nhạc Phương Chích đi xé lịch ngày, chợt nhận ra Bạch Mặc tới đây đã tròn một năm.
Thời gian trôi qua nhanh thật. Bây giờ hai má của Bạch Mặc đầy đặn hồng hào, là một cậu trai ưa nhìn ai gặp cũng khen. Mặc dù vẫn hơi nhát gan, dễ thẹn thùng, nhưng đã có thể tự ra ngoài mua thức ăn, cũng có thể cười với hàng xóm xung quanh.
Nhạc Phương Chích nghe anh uống nước ừng ực ở đầu kia, lý trí nói: “Đó là hai chuyện khác nhau. Hôm nào gọi chị dâu ra ngoài cùng ăn bữa cơm đi, mấy năm nay cảm ơn chị ấy. Dây chuyền sản xuất màn thầu trước kia cũng là chị ấy liên hệ mua giúp tôi.”Nhạc Phương Chích mừng thay cho cậu.
An ninh trật tự ở địa phương khá tốt, vì phần lớn dân thường không có tham vọng, họ đặt hết tâm tư lên cuộc sống của mình. Thời buổi này chỉ cần không chủ động chán sống, lại chăm chỉ một chút thì cuộc sống có thể tiếp tục. Cho nên quanh năm suốt tháng bình an vô sự, trên báo chí cũng toàn là chuyện vặt vãnh.
Buổi tối làm việc xong, hắn dẫn Bạch Mặc đến Bồng Lai Thiên Phủ. Đó là cửa hàng lâu đời làm ẩm thực Sơn Đông[1], đồ ăn nấu rất chính thống. Nhạc Phương Chích chọn một món hải sâm xào hành, rồi đưa menu cho Bạch Mặc. Bạch Mặc nhìn đông nhìn tây, cuối cùng gọi thịt anh đào, măng xào nấm hương và nộm rau.
[1]
Có cần báo cảnh sát không? Nhạc Phương Chích nghĩ ngợi, hình như cũng không có gì cần thiết. Phố Cát Tường là phố thương mại, đâu đâu cũng có camera, đồn cảnh sát cách nơi này chưa đến trăm mét, Vương Đông Hải xuất hiện ở đây, bị bắt chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hắn không biết tại sao người này lại tới đây, nhưng có vẻ gã không đến tìm Nhạc Phương Chích.
Trước kia Nhạc Phương Chích cảm thấy đồ ăn ở quán cơm ngon, nhưng bây giờ ăn lại thấy tay nghề và hương vị cũng không hơn Bạch Mặc, thậm chí không hơn Nhạc Phương Chích. Một năm này tay nghề nấu cơm của Nhạc Phương Chích cũng tiến bộ vượt bậc, vì hắn muốn Bạch Mặc ăn nhiều hơn. Trước kia nếu là bản thân hắn, xào đại món gì đó đã được một bữa cơm, sẽ không tốn nhiều tâm tư đến vậy.
Chuyện tội phạm chạy trốn xem như tin giật gân. Khi làm việc, Nhạc Phương Chích nghe thấy khách hàng xếp hàng ở đó nói chuyện phiếm, chủ đề cũng là cái này. Nhưng không ai thật sự bận tâm đến chuyện này, người sống yên phận luôn nghĩ rằng những chuyện này cách mình rất xa.
Vào thu, trời sẽ tối rất sớm, khi Yến Yến và bạn trai cô đến cửa hàng chờ Tiểu Tuệ tan làm, Nhạc Phương Chích hỏi một câu mới biết là sinh nhật của Yến Yến, mấy người bạn đã hẹn cùng đi ăn xiên nướng. Nhạc Phương Chích bảo Tiểu Tuệ đi trước đi, đang là giờ cơm, đến muộn phải đợi chỗ đến khi nào. Lại liếc nhìn Tiểu Trịnh tỏ vẻ ghen tị, nói hoặc là cậu cũng tan làm luôn đi, không còn bao nhiêu việc nữa, Tiểu Trịnh lập tức vui vẻ ra mặt. Tiểu Tuệ hỏi Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc có muốn đi cùng không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, cô kéo Tiểu Trịnh vui vẻ chạy đi.Món ăn được bưng lên, Nhạc Phương Chích gắp hải sâm bỏ vào bát của Bạch Mặc, giục cậu ăn nhiều vào, Bạch Mặc lại gắp hải sâm vào bát của Nhạc Phương Chích. Tới tới lui lui, đồ ăn suýt nữa rơi trên mặt bàn, ánh mắt nhân viên phục vụ nhìn hai người họ cũng có gì đó là lạ.
Tạ Tranh thở dài: “Tôi cũng chỉ nói thế. Dù sao buổi tối ông khóa chặt cửa sổ trong nhà lại. Tin thời sự đã báo rồi, treo thưởng ai đưa ra manh mối. Tôi đoán ông bận nên chưa thấy.”
Sau cùng Nhạc Phương Chích hết cách, nói rằng mỗi người một nửa, đừng nhường qua lại nữa, nguội sẽ ăn không ngon. Về phần ai bắt đầu hành động này trước, hắn dự định giả vờ như không biết.
Làm cho cơ thể Nhạc Phương Chích lên xuống liên tục như thủy triều. Nhưng không dám chạm lung tung, vì lần đầu tiên Bạch Mặc kêu đau, sau đó nói thế nào cũng không chịu cho Nhạc Phương Chích làm vậy nữa. Trong sảnh sáng trưng, Bạch Mặc ngồi ở đầu kia bàn ăn, tướng ăn của cậu rất đẹp, không nhanh không chậm, nếu như không nói lời nào, ai cũng sẽ tưởng cậu là một cậu ấm. Tất nhiên Bạch Mặc không phải cậu ấm, bản thân cậu cũng nói chỉ là một gia đình bình thường như Nhạc Phương Chích thôi. Vả lại cậu ấm chắc chắn sẽ không làm việc nhanh nhẹn như vậy, Bạch Mặc làm việc trong phòng bếp thực sự thành thạo.
Nếu nói nhược điểm thì cũng có, có lẽ Nhạc Phương Chích đã trở lại thuở ban đầu, hắn cảm thấy tuổi dậy thì của mình cũng chưa đến mức này. Tưởng chừng như ngày nhớ đêm mong, như đầu óc chuyển nhà trong cơ thể hắn, từ trên cổ chạy xuống phần bụng dưới.
Làm cho cơ thể Nhạc Phương Chích lên xuống liên tục như thủy triều. Nhưng không dám chạm lung tung, vì lần đầu tiên Bạch Mặc kêu đau, sau đó nói thế nào cũng không chịu cho Nhạc Phương Chích làm vậy nữa. Trước kia Nhạc Phương Chích cảm thấy đồ ăn ở quán cơm ngon, nhưng bây giờ ăn lại thấy tay nghề và hương vị cũng không hơn Bạch Mặc, thậm chí không hơn Nhạc Phương Chích. Một năm này tay nghề nấu cơm của Nhạc Phương Chích cũng tiến bộ vượt bậc, vì hắn muốn Bạch Mặc ăn nhiều hơn. Trước kia nếu là bản thân hắn, xào đại món gì đó đã được một bữa cơm, sẽ không tốn nhiều tâm tư đến vậy.
Thời gian trôi qua nhanh thật. Bây giờ hai má của Bạch Mặc đầy đặn hồng hào, là một cậu trai ưa nhìn ai gặp cũng khen. Mặc dù vẫn hơi nhát gan, dễ thẹn thùng, nhưng đã có thể tự ra ngoài mua thức ăn, cũng có thể cười với hàng xóm xung quanh.Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cây cột ở sảnh chính sáng bóng đến mức có thể dùng làm gương, đột nhiên phát hiện hình như mình béo lên, ít nhất cánh tay nhìn to hơn trước kia một cỡ.
Tiểu Tuệ không biết sao lại thích ăn xiên nướng, thường dắt Tiểu Trịnh và Yến Yến tới đó. Sau đó người ta không đến nữa, cô vẫn thường đến một mình.
Nhạc Phương Chích chột dạ sờ lên, lại thở phào nhẹ nhõm. May quá, là cơ bắp nổi lên nhờ chuyển bột mì, không phải béo mỡ vô dụng.
“Đó là hai việc khác nhau. Đã nói rồi,có vay có trả.”
Có vẻ như Bạch Mặc rất sợ hãi, cứ đi sau Nhạc Phương Chích giống như cái đuôi, Nhạc Phương Chích dẫn cậu lên tầng, ôm người vào lòng vỗ nhè nhẹ.Lúc tính tiền hắn bất ngờ trúng năm trăm tệ, Nhạc Phương Chích bảo Bạch Mặc ngồi đó, còn mình đến quầy thu ngân đổi quà tặng, lại tình cờ thấy có người cãi nhau ở sảnh.
Trái tim Nhạc Phương Chích bỗng chùng xuống.
Đây là một ngày rất vui vẻ, Nhạc Phương Chích vốn không muốn lo chuyện bao đồng. Nhưng mà chàng trai kia thoạt nhìn hơi quen mặt, Nhạc Phương Chích lập tức nhớ ra, đó là ông chủ cửa hàng Xiên Xiên chứ ai.
Nhạc Phương Chích nghe anh uống nước ừng ực ở đầu kia, lý trí nói: “Đó là hai chuyện khác nhau. Hôm nào gọi chị dâu ra ngoài cùng ăn bữa cơm đi, mấy năm nay cảm ơn chị ấy. Dây chuyền sản xuất màn thầu trước kia cũng là chị ấy liên hệ mua giúp tôi.”
Nhạc Phương Chích bận bịu thu dọn lồng hấp trống vào nhà rửa sạch, Bạch Mặc bán số lương khô còn lại thay Tiểu Tuệ. Đến khi Nhạc Phương Chích đi ra, lương khô đã sắp bán hết, hắn nhìn một người đàn ông đội mũ lưỡi trai ở cuối cùng.
Tháng một trả nợ, người ta yên tâm, hắn cũng yên tâm.Nếu nói nhược điểm thì cũng có, có lẽ Nhạc Phương Chích đã trở lại thuở ban đầu, hắn cảm thấy tuổi dậy thì của mình cũng chưa đến mức này. Tưởng chừng như ngày nhớ đêm mong, như đầu óc chuyển nhà trong cơ thể hắn, từ trên cổ chạy xuống phần bụng dưới.
Có vẻ như Bạch Mặc rất sợ hãi, cứ đi sau Nhạc Phương Chích giống như cái đuôi, Nhạc Phương Chích dẫn cậu lên tầng, ôm người vào lòng vỗ nhè nhẹ.
Nụ cười của Lão Phú nhạt đi: “Phải nhân lúc còn làm được nhanh chóng tích góp tiền quan tài chứ.”
Nhạc Phương Chích tính toán tài khoản rất rõ ràng, chia nhỏ tài khoản ra, trả từng đợt một. Chuyện vay tiền làm không cẩn thận sẽ tổn thương tình cảm bạn bè, bởi ai kiếm tiền cũng vất vả, lúc cho vay tiền và chờ trả lại, khó tránh khỏi sinh ra một vài ngờ vực vô căn cứ. Nhạc Phương Chích không muốn như thế, hắn không có nhiều bạn, nhưng ai nấy đều thật lòng thật dạ hiếm có, hắn rất trân trọng.
Người kia nhìn họ chốc lát, đột nhiên nói: “Cho tôi hai cái màn thầu.”Lúc này hắn lại bắt đầu thấy may mắn vì mình bận rộn mỗi ngày, nếu không chỉ sợ rằng Bạch Mặc phải chịu khổ rồi.
Trong sảnh sáng trưng, Bạch Mặc ngồi ở đầu kia bàn ăn, tướng ăn của cậu rất đẹp, không nhanh không chậm, nếu như không nói lời nào, ai cũng sẽ tưởng cậu là một cậu ấm. Tất nhiên Bạch Mặc không phải cậu ấm, bản thân cậu cũng nói chỉ là một gia đình bình thường như Nhạc Phương Chích thôi. Vả lại cậu ấm chắc chắn sẽ không làm việc nhanh nhẹn như vậy, Bạch Mặc làm việc trong phòng bếp thực sự thành thạo.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cây cột ở sảnh chính sáng bóng đến mức có thể dùng làm gương, đột nhiên phát hiện hình như mình béo lên, ít nhất cánh tay nhìn to hơn trước kia một cỡ.
Nhạc Phương Chích bận bịu thu dọn lồng hấp trống vào nhà rửa sạch, Bạch Mặc bán số lương khô còn lại thay Tiểu Tuệ. Đến khi Nhạc Phương Chích đi ra, lương khô đã sắp bán hết, hắn nhìn một người đàn ông đội mũ lưỡi trai ở cuối cùng.Còn Bạch Mặc, cậu rất thẹn thùng, vừa nhìn thấy Nhạc Phương Chích mặt sẽ đỏ, bước chân không vững như người uống rượu say. Nhưng đến buổi tối, cậu lại lặng lẽ chui vào trong lòng Nhạc Phương Chích, kéo tay Nhạc Phương Chích ôm lấy mình. Có lẽ chăn và bóng tối khiến cậu cảm thấy yên tâm.
Đặt điện thoại xuống, Bạch Mặc đang cẩn thận bưng lồng hấp đi qua người Nhạc Phương Chích. Nhạc Phương Chích bỗng nhiên duỗi tay, lấy lồng hấp xuống khỏi tay cậu đặt sang bên cạnh. Bạch Mặc hơi mờ mịt, Nhạc Phương Chích xoa đầu cậu, ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng lắc lư: “Hai ngày này ra ngoài mua thức ăn đừng đi xa, gặp người lạ bắt chuyện với em cũng đừng để ý.”
Nhạc Phương Chích nghe anh uống nước ừng ực ở đầu kia, lý trí nói: “Đó là hai chuyện khác nhau. Hôm nào gọi chị dâu ra ngoài cùng ăn bữa cơm đi, mấy năm nay cảm ơn chị ấy. Dây chuyền sản xuất màn thầu trước kia cũng là chị ấy liên hệ mua giúp tôi.”Làm cho cơ thể Nhạc Phương Chích lên xuống liên tục như thủy triều. Nhưng không dám chạm lung tung, vì lần đầu tiên Bạch Mặc kêu đau, sau đó nói thế nào cũng không chịu cho Nhạc Phương Chích làm vậy nữa.
Làm cho cơ thể Nhạc Phương Chích lên xuống liên tục như thủy triều. Nhưng không dám chạm lung tung, vì lần đầu tiên Bạch Mặc kêu đau, sau đó nói thế nào cũng không chịu cho Nhạc Phương Chích làm vậy nữa.
Vào thu, trời sẽ tối rất sớm, khi Yến Yến và bạn trai cô đến cửa hàng chờ Tiểu Tuệ tan làm, Nhạc Phương Chích hỏi một câu mới biết là sinh nhật của Yến Yến, mấy người bạn đã hẹn cùng đi ăn xiên nướng. Nhạc Phương Chích bảo Tiểu Tuệ đi trước đi, đang là giờ cơm, đến muộn phải đợi chỗ đến khi nào. Lại liếc nhìn Tiểu Trịnh tỏ vẻ ghen tị, nói hoặc là cậu cũng tan làm luôn đi, không còn bao nhiêu việc nữa, Tiểu Trịnh lập tức vui vẻ ra mặt. Tiểu Tuệ hỏi Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc có muốn đi cùng không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, cô kéo Tiểu Trịnh vui vẻ chạy đi.
Nhạc Phương Chích vỗ về cậu làm yên lòng: “Em vào trước đi.”Thời tiết dần dần trở lạnh, Lão Phú quay về phố Cát Tường. Dạo này y gầy đi trông thấy, trông cả người trẻ ra rất nhiều, trên mặt cũng luôn nở nụ cười. Vào mùa đắt khách, quán đồ nướng đóng cửa vào ba giờ sáng, tuy mệt mỏi nhưng thực sự cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Trước kia Nhạc Phương Chích sẽ trách số phận, sau này thấy nhiều rồi, từ từ nghĩ thoáng hơn. Một người chọn đi con đường nào, thật ra không thể hoàn toàn quy tội cho số phận.
Chương 28
Nhạc Phương Chích dọn dẹp hết những đồ cần dọn, lại khóa cửa lần nữa.
Nhạc Phương Chích dọn dẹp hết những đồ cần dọn, lại khóa cửa lần nữa.Tạ Tranh thở dài: “Tôi cũng chỉ nói thế. Dù sao buổi tối ông khóa chặt cửa sổ trong nhà lại. Tin thời sự đã báo rồi, treo thưởng ai đưa ra manh mối. Tôi đoán ông bận nên chưa thấy.”Nhạc Phương Chích nghe y nhắc mãi mấy câu như “Người chết vì tiền chim chết vì ăn”, không nhịn được khuyên nhủ: “Anh cũng không trẻ nữa, nên chú ý đến sức khỏe.”
Còn Bạch Mặc, cậu rất thẹn thùng, vừa nhìn thấy Nhạc Phương Chích mặt sẽ đỏ, bước chân không vững như người uống rượu say. Nhưng đến buổi tối, cậu lại lặng lẽ chui vào trong lòng Nhạc Phương Chích, kéo tay Nhạc Phương Chích ôm lấy mình. Có lẽ chăn và bóng tối khiến cậu cảm thấy yên tâm.
Lão Phú nhanh chóng xua tay: “Không vội, tôi thuận miệng nói chuyện thôi. Chú xem tôi lại không thiếu tiền xài.”
Còn Bạch Mặc, cậu rất thẹn thùng, vừa nhìn thấy Nhạc Phương Chích mặt sẽ đỏ, bước chân không vững như người uống rượu say. Nhưng đến buổi tối, cậu lại lặng lẽ chui vào trong lòng Nhạc Phương Chích, kéo tay Nhạc Phương Chích ôm lấy mình. Có lẽ chăn và bóng tối khiến cậu cảm thấy yên tâm.Nụ cười của Lão Phú nhạt đi: “Phải nhân lúc còn làm được nhanh chóng tích góp tiền quan tài chứ.”
Chương 28
“Vậy cho mấy đồng tiền tiêu cũng được.”
Nhạc Phương Chích lấy một tờ giấy từ trong túi ra: “Này, trả tiền cho anh.”
Lúc tính tiền hắn bất ngờ trúng năm trăm tệ, Nhạc Phương Chích bảo Bạch Mặc ngồi đó, còn mình đến quầy thu ngân đổi quà tặng, lại tình cờ thấy có người cãi nhau ở sảnh.
Chưa đến hai ngày đã có tin tức thông báo ngắn gọn rằng người hiềm nghi phạm tội đã bắt về quy án. Cuộc sống hết thảy như thường, cửa hàng màn thầu vẫn bận rộn cả ngày.Lão Phú nhanh chóng xua tay: “Không vội, tôi thuận miệng nói chuyện thôi. Chú xem tôi lại không thiếu tiền xài.”
Cuộc sống yên ả như thường, nghe thời sự đưa tin có vài người đã lần lượt bị bắt. Theo tốc độ này, mấy ngày nữa đoán chừng vụ án cũng lắng lại.
Bạch Mặc bị cay rất thảm thương, dùng hết nửa hộp khăn giấy của người ta, sau khi trở về còn bị tiêu chảy hai ngày, khiến Nhạc Phương Chích hối hận quá trời. Mấy ngày nay, một ngày ba bữa hắn chỉ dám cho Bạch Mặc ăn cháo gạo và cải trắng xào. Dưỡng một thời gian, Bạch Mặc mới nhảy nhót tưng tưng một lần nữa.
Thời tiết dần dần trở lạnh, Lão Phú quay về phố Cát Tường. Dạo này y gầy đi trông thấy, trông cả người trẻ ra rất nhiều, trên mặt cũng luôn nở nụ cười. Vào mùa đắt khách, quán đồ nướng đóng cửa vào ba giờ sáng, tuy mệt lử nhưng thực sự cũng kiếm được rất nhiều tiền.Chỉ là đến chỗ Tạ Tranh, buổi sáng tiền đã chuyển rồi, nhưng vẫn không nhận được hồi âm, điện thoại cũng không gọi được. Trong lòng Nhạc Phương Chích nghi hoặc.Trước kia Nhạc Phương Chích sẽ trách số phận, sau này thấy nhiều rồi, từ từ nghĩ thoáng hơn. Một người chọn đi con đường nào, thật ra không thể hoàn toàn quy tội cho số phận.“Đó là hai việc khác nhau. Đã nói rồi, có vay có trả.”
Món ăn được bưng lên, Nhạc Phương Chích gắp hải sâm bỏ vào bát của Bạch Mặc, giục cậu ăn nhiều vào, Bạch Mặc lại gắp hải sâm vào bát của Nhạc Phương Chích. Tới tới lui lui, đồ ăn suýt nữa rơi trên mặt bàn, ánh mắt nhân viên phục vụ nhìn hai người họ cũng có gì đó là lạ.
Nhưng để an toàn, hắn vẫn gọi điện thoại cho mẹ, bảo bà đóng chặt cửa sổ, đi đường cẩn thận, đừng bị ai theo đuôi. Mẹ kinh hồn táng đảm, nói rằng mày gây phiền phức gì ở ngoài rồi? Nhạc Phương Chích không giải thích, chỉ gửi tin tức cho bà.Thời tiết dần dần trở lạnh, Lão Phú quay về phố Cát Tường. Dạo này y gầy đi trông thấy, trông cả người trẻ ra rất nhiều, trên mặt cũng luôn nở nụ cười. Vào mùa đắt khách, quán đồ nướng đóng cửa vào ba giờ sáng, tuy mệt lử nhưng thực sự cũng kiếm được rất nhiều tiền.Có vẻ như Bạch Mặc rất sợ hãi, cứ đi sau Nhạc Phương Chích giống như cái đuôi, Nhạc Phương Chích dẫn cậu lên tầng, ôm người vào lòng vỗ nhè nhẹ.Nhạc Phương Chích tính toán tài khoản rất rõ ràng, chia nhỏ tài khoản ra, trả từng đợt một. Chuyện vay tiền làm không cẩn thận sẽ tổn thương tình cảm bạn bè, bởi ai kiếm tiền cũng vất vả, lúc cho vay tiền và chờ trả lại, khó tránh khỏi sinh ra một vài ngờ vực vô căn cứ. Nhạc Phương Chích không muốn như thế, hắn không có nhiều bạn, nhưng ai nấy đều thật lòng thật dạ hiếm có, hắn rất trân trọng.
Bạch Mặc bị cay rất thảm thương, dùng hết nửa hộp khăn giấy của người ta, sau khi trở về còn bị tiêu chảy hai ngày, khiến Nhạc Phương Chích hối hận quá trời. Mấy ngày nay, một ngày ba bữa hắn chỉ dám cho Bạch Mặc ăn cháo gạo và cải trắng xào. Dưỡng một thời gian, Bạch Mặc mới nhảy nhót tưng tưng một lần nữa.
Lúc tính tiền hắn bất ngờ trúng năm trăm tệ, Nhạc Phương Chích bảo Bạch Mặc ngồi đó, còn mình đến quầy thu ngân đổi quà tặng, lại tình cờ thấy có người cãi nhau ở sảnh.
Tháng một trả nợ, người ta yên tâm, hắn cũng yên tâm.
“Bán hết rồi.” Nhạc Phương Chích tỉnh bơ.
Sau cùng Nhạc Phương Chích hết cách, nói rằng mỗi người một nửa, đừng nhường qua lại nữa, nguội sẽ ăn không ngon. Về phần ai bắt đầu hành động này trước, hắn dự định giả vờ như không biết.
Trước kia Nhạc Phương Chích cảm thấy đồ ăn ở quán cơm ngon, nhưng bây giờ ăn lại thấy tay nghề và hương vị cũng không hơn Bạch Mặc, thậm chí không hơn Nhạc Phương Chích. Một năm này tay nghề nấu cơm của Nhạc Phương Chích cũng tiến bộ vượt bậc, vì hắn muốn Bạch Mặc ăn nhiều hơn. Trước kia nếu là bản thân hắn, xào đại món gì đó đã được một bữa cơm, sẽ không tốn nhiều tâm tư đến vậy.Sau khi họ ở trong phòng hơn một tiếng, Nhạc Phương Chích đi xuống nhìn thoáng qua, người kia đã không thấy đâu. Hộp tiền mở ra, tiền lẻ bên trong mất sạch. bây giờ vừa nhận được tiền chẵn Nhạc Phương Chích sẽ nhét vào trong túi tiền, không tùy tiện ném ở bên ngoài nữa.Lão Phú và chị Điềm ở gần, tiền của họ Nhạc Phương Chích đều tự đến cửa đưa. Những người bạn cách xa hơn, Nhạc Phương Chích sẽ chuyển khoản vào điện thoại cho họ, tiện thể gọi cuộc điện thoại nói một tiếng.
Tạ Tranh thở dài: “Tôi cũng chỉ nói thế. Dù sao buổi tối ông khóa chặt cửa sổ trong nhà lại. Tin thời sự đã báo rồi, treo thưởng ai đưa ra manh mối. Tôi đoán ông bận nên chưa thấy.”
Bây giờ rất tốt, Nhạc Phương Chích nghĩ. Đã đủ rồi.Chỉ là đến chỗ Tạ Tranh, buổi sáng tiền đã chuyển rồi, nhưng vẫn không nhận được hồi âm, điện thoại cũng không gọi được. Trong lòng Nhạc Phương Chích nghi hoặc.
Nhạc Phương Chích mừng thay cho cậu.
Kể từ ngày đó có một vài thứ dường như đã khác, Nhạc Phương Chích không nói ra được, nhưng trong lòng hắn vui vẻ. Không phải niềm vui muốn hát lên với cả thế giới, mà là sự thỏa mãn kín đáo hơn, giống như khoảng trống trong tim đã được lấp đầy. Bây giờ ở nơi đó ấm áp như mọc một ông mặt trời.
Thật ra cửa sổ phòng bắc có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng hai người không ai đi qua nhìn.Kể từ ngày đó có một vài thứ dường như đã khác, Nhạc Phương Chích không nói ra được, nhưng trong lòng hắn vui vẻ. Không phải niềm vui muốn hát lên với cả thế giới, mà là sự thỏa mãn kín đáo hơn, giống như khoảng trống trong tim đã được lấp đầy. Bây giờ ở nơi đó ấm áp như mọc một ông mặt trời.Lúc hơn chín giờ tối, cuối cùng Tạ Tranh cũng gọi điện tới. Người ở đầu kia điện thoại khàn giọng, nói rằng ban ngày có nhiệm vụ họp liên tục, điện thoại khóa trong ngăn kéo nên không nhìn thấy. Tiền cũng không cần trả gấp, anh không có chỗ nào cần dùng tiền, cha mẹ và vợ cho tới bây giờ cũng không trông cậy vào tiền trong tay anh.
Chưa đến hai ngày đã có tin tức thông báo ngắn gọn rằng người hiềm nghi phạm tội đã bắt về quy án. Cuộc sống hết thảy như thường, cửa hàng màn thầu vẫn bận rộn cả ngày.
Nụ cười của Lão Phú nhạt đi: “Phải nhân lúc còn làm được nhanh chóng tích góp tiền quan tài chứ.”Vương Đông Hải quan sát Bạch Mặc một lát, nở nụ cười phức tạp như muốn đe dọa, lại như có vài phần lấy lòng. Bạch Mặc nhạy cảm ngẩng đầu lên, khẽ giật tay áo Nhạc Phương Chích.Nhạc Phương Chích nghe anh uống nước ừng ực ở đầu kia, lý trí nói: “Đó là hai chuyện khác nhau. Hôm nào gọi chị dâu ra ngoài cùng ăn bữa cơm đi, mấy năm nay cảm ơn chị ấy. Dây chuyền sản xuất màn thầu trước kia cũng là chị ấy liên hệ mua giúp tôi.”
Buổi tối làm việc xong, hắn dẫn Bạch Mặc đến Bồng Lai Thiên Phủ. Đó là cửa hàng lâu đời làm ẩm thực Sơn Đông[1], đồ ăn nấu rất chính thống. Nhạc Phương Chích chọn một món hải sâm xào hành, rồi đưa menu cho Bạch Mặc. Bạch Mặc nhìn đông nhìn tây, cuối cùng gọi thịt anh đào, măng xào nấm hương và rau trộn.
Chẳng mấy chốc lương khô đã hết, mỗi ngày trong cửa hàng làm bao nhiêu cũng có thể bán hết. Những người còn lại không mua được đều than thở rời đi, Nhạc Phương Chích giả vờ như không hề phát hiện ra điều gì, đi tới cùng dọn dẹp với Bạch Mặc, sau đó lặng lẽ chặn Bạch Mặc ở sau lưng mình.
Hắn cúi đầu nhìn đỉnh đầu mềm mại của Bạch Mặc, trong lòng xúc động. Từ sau khi bản thân từ bỏ oán trách, số phận dường như lại cho hắn một phần bồi thường bất ngờ.
Trong sảnh sáng trưng, Bạch Mặc ngồi ở đầu kia bàn ăn, tướng ăn của cậu rất đẹp, không nhanh không chậm, nếu như không nói lời nào, ai cũng sẽ tưởng cậu là một cậu ấm. Tất nhiên Bạch Mặc không phải cậu ấm, bản thân cậu cũng nói chỉ là một gia đình bình thường như Nhạc Phương Chích thôi. Vả lại cậu ấm chắc chắn sẽ không làm việc nhanh nhẹn như vậy, Bạch Mặc làm việc trong phòng bếp thực sự thành thạo.Nhạc Phương Chích nghe y nhắc mãi mấy câu như “Người chết vì tiền chim chết vì ăn”, không nhịn được khuyên nhủ: “Anh cũng không trẻ nữa, nên chú ý đến sức khỏe.”Tạ Tranh cười: “Không sao đâu, hai ngày trước cô ấy còn hỏi ông, bảo tôi đừng giục ông trả tiền, không tử tế.” Nói xong anh chợt thở dài: “Nhưng hai tháng này sợ là không được. Trường cô ấy phải đến tham gia một cuộc thi tỉnh, bây giờ đang bận luyện tập mỗi ngày. Đúng rồi, còn có một việc.” Người bên kia điện thoại nghiêm túc hẳn: “Giang Bắc có một nhóm tội phạm vượt ngục, hôm nay chúng tôi nhận được nhiệm vụ, họp cả ngày… bên trong có người tên là Vương Đông Hải đấy…”
Lão Phú nhanh chóng xua tay: “Không vội, tôi thuận miệng nói chuyện thôi. Chú xem tôi lại không thiếu tiền xài.”
Lòng Nhạc Phương Chích nặng nề: “Không thể trùng hợp vậy chứ. Có lẽ trùng tên thôi?”Nhạc Phương Chích chột dạ sờ lên, lại thở phào nhẹ nhõm. May quá, là cơ bắp nổi lên nhờ chuyển bột mì, không phải béo mỡ vô dụng.Lòng Nhạc Phương Chích nặng nề: “Không thể trùng hợp vậy chứ. Có lẽ trùng tên thôi?”
Đây là một ngày rất vui vẻ, Nhạc Phương Chích vốn không muốn lo chuyện bao đồng. Nhưng mà chàng trai kia thoạt nhìn hơi quen mặt, Nhạc Phương Chích lập tức nhớ ra, đó là ông chủ cửa hàng Xiên Xiên chứ ai.
Bạch Mặc bị cay rất thảm thương, dùng hết nửa hộp khăn giấy của người ta, sau khi trở về còn bị tiêu chảy hai ngày, khiến Nhạc Phương Chích hối hận quá trời. Mấy ngày nay, một ngày ba bữa hắn chỉ dám cho Bạch Mặc ăn cháo gạo và cải trắng xào. Dưỡng một thời gian, Bạch Mặc mới nhảy nhót tưng tưng một lần nữa.Cuối cùng Nhạc Phương Chích đành phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào gã.Tạ Tranh thở dài: “Tôi cũng chỉ nói thế. Dù sao buổi tối ông khóa chặt cửa sổ trong nhà lại. Tin thời sự đã báo rồi, treo thưởng ai đưa ra manh mối. Tôi đoán ông bận nên chưa thấy.”
Nhạc Phương Chích lấy một tờ giấy từ trong túi ra: “Này, trả tiền cho anh.”
Hắn không kìm lòng được hôn tóc Bạch Mặc một cái.Để điện thoại xuống, Nhạc Phương Chích bật TV lên, thời sự đã chiếu xong. Hắn tìm kiếm trên điện thoại, tin đầu tiên trên trang web địa phương là tin này. Nhấn vào tìm kiếm một lát, ánh mắt hắn dừng lại.
Lòng Nhạc Phương Chích nặng nề: “Không thể trùng hợp vậy chứ. Có lẽ trùng tên thôi?”
Cuộc sống yên ả như thường, nghe thời sự đưa tin có vài người đã lần lượt bị bắt. Theo tốc độ này, mấy ngày nữa đoán chừng vụ án cũng lắng lại.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cây cột ở sảnh chính sáng bóng đến mức có thể dùng làm gương, đột nhiên phát hiện hình như mình béo lên, ít nhất cánh tay nhìn to hơn trước kia một cỡ.Nhạc Phương Chích thực sự không tài nào hiểu được thứ đó có gì ngon. Nhưng việc làm ăn của cửa hàng quá tốt, được lên chương trình ẩm thực ở địa phương, vì thế hắn chạy theo mốt cũng dẫn Bạch Mặc đến ăn một lần.Tạ Tranh đúng là miệng quạ.
Lúc hơn chín giờ tối, cuối cùng Tạ Tranh cũng gọi điện tới. Người ở đầu kia điện thoại khàn giọng, nói rằng ban ngày có nhiệm vụ họp liên tục, điện thoại khóa trong ngăn kéo nên không nhìn thấy. Tiền cũng không cần trả gấp, anh không có chỗ nào cần dùng tiền, cha mẹ và vợ cho tới bây giờ cũng không trông cậy vào tiền trong tay anh.
Nhạc Phương Chích nằm sấp trên bàn suy nghĩ chốc lát, cảm thấy chắc không cần lo lắng quá. Mặc dù lúc trước mình và người kia từng làm việc chung, nhưng không thân quen, suy cho cùng, về bản chất họ là người không cùng một đường. Hơn nữa nhiều năm như vậy, từ lâu đã không liên lạc, mình cũng đổi nơi ở, cho dù đối phương muốn tìm cũng không tìm được. Dẫu sao thành phố lớn thế này.
Bạch Mặc bị cay rất thảm thương, dùng hết nửa hộp khăn giấy của người ta, sau khi trở về còn bị tiêu chảy hai ngày, khiến Nhạc Phương Chích hối hận quá trời. Mấy ngày nay, một ngày ba bữa hắn chỉ dám cho Bạch Mặc ăn cháo gạo và cải trắng xào. Dưỡng một thời gian, Bạch Mặc mới nhảy nhót tưng tưng một lần nữa.Nhạc Phương Chích nằm sấp trên bàn suy nghĩ chốc lát, cảm thấy chắc không cần lo lắng quá. Mặc dù lúc trước mình và người kia từng làm việc chung, nhưng không thân quen, suy cho cùng, về bản chất họ là người không cùng một đường. Hơn nữa nhiều năm như vậy, từ lâu đã không liên lạc, mình cũng đổi nơi ở, cho dù đối phương muốn tìm cũng không tìm được. Dẫu sao thành phố lớn thế này.Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cây cột ở sảnh chính sáng bóng đến mức có thể dùng làm gương, đột nhiên phát hiện hình như mình béo lên, ít nhất cánh tay nhìn to hơn trước kia một cỡ.Nhạc Phương Chích nằm sấp trên bàn suy nghĩ chốc lát, cảm thấy chắc không cần lo lắng quá. Mặc dù lúc trước mình và người kia từng làm việc chung, nhưng không thân quen, suy cho cùng, về bản chất họ là người không cùng một đường. Hơn nữa nhiều năm như vậy, từ lâu đã không liên lạc, mình cũng đổi nơi ở, cho dù đối phương muốn tìm cũng không tìm được. Dẫu sao thành phố lớn thế này.
Nhạc Phương Chích chột dạ sờ lên, lại thở phào nhẹ nhõm. May quá, là cơ bắp nổi lên nhờ chuyển bột mì, không phải béo mỡ vô dụng.
Nhưng để an toàn, hắn vẫn gọi điện thoại cho mẹ, bảo bà đóng chặt cửa sổ, đi đường cẩn thận, đừng bị ai theo đuôi. Mẹ kinh hồn táng đảm, nói rằng mày gây phiền phức gì ở ngoài rồi? Nhạc Phương Chích không giải thích, chỉ gửi tin tức cho bà.
Nhạc Phương Chích thực sự không tài nào hiểu được thứ đó có gì ngon. Nhưng việc làm ăn của cửa hàng quá tốt, được lên chương trình ẩm thực ở địa phương, vì thế hắn chạy theo mốt cũng dẫn Bạch Mặc đến ăn một lần.Đặt điện thoại xuống, Bạch Mặc đang cẩn thận bưng lồng hấp đi qua người Nhạc Phương Chích. Nhạc Phương Chích bỗng nhiên duỗi tay, lấy lồng hấp xuống khỏi tay cậu đặt sang bên cạnh. Bạch Mặc hơi mờ mịt, Nhạc Phương Chích xoa đầu cậu, ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng lắc lư: “Hai ngày này ra ngoài mua thức ăn đừng đi xa, gặp người lạ bắt chuyện với em cũng đừng để ý.”
Trong sảnh sáng trưng, Bạch Mặc ngồi ở đầu kia bàn ăn, tướng ăn của cậu rất đẹp, không nhanh không chậm, nếu như không nói lời nào, ai cũng sẽ tưởng cậu là một cậu ấm. Tất nhiên Bạch Mặc không phải cậu ấm, bản thân cậu cũng nói chỉ là một gia đình bình thường như Nhạc Phương Chích thôi. Vả lại cậu ấm chắc chắn sẽ không làm việc nhanh nhẹn như vậy, Bạch Mặc làm việc trong phòng bếp thực sự thành thạo.
Bạch Mặc không nhúc nhích, sức lôi kéo Nhạc Phương Chích lại mạnh hơn. Nhạc Phương Chích thở dài thay đổi ý định, xoay người đi theo Bạch Mặc vào nhà rồi khóa cửa lại.
Nhạc Phương Chích tính toán tài khoản rất rõ ràng, chia nhỏ tài khoản ra, trả từng đợt một. Chuyện vay tiền làm không cẩn thận sẽ tổn thương tình cảm bạn bè, bởi ai kiếm tiền cũng vất vả, lúc cho vay tiền và chờ trả lại, khó tránh khỏi sinh ra một vài ngờ vực vô căn cứ. Nhạc Phương Chích không muốn như thế, hắn không có nhiều bạn, nhưng ai nấy đều thật lòng thật dạ hiếm có, hắn rất trân trọng.Chẳng mấy chốc lương khô đã hết, mỗi ngày trong cửa hàng làm bao nhiêu cũng có thể bán hết. Những người còn lại không mua được đều than thở rời đi, Nhạc Phương Chích giả vờ như không hề phát hiện ra điều gì, đi tới cùng dọn dẹp với Bạch Mặc, sau đó lặng lẽ chặn Bạch Mặc ở sau lưng mình.Bạch Mặc gật đầu rất nghe lời.
Nhưng để an toàn, hắn vẫn gọi điện thoại cho mẹ, bảo bà đóng chặt cửa sổ, đi đường cẩn thận, đừng bị ai theo đuôi. Mẹ kinh hồn táng đảm, nói rằng mày gây phiền phức gì ở ngoài rồi? Nhạc Phương Chích không giải thích, chỉ gửi tin tức cho bà.
Người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn thấy hắn, trên mặt hiện rõ sự ngạc nhiên.Bây giờ rất tốt, Nhạc Phương Chích nghĩ. Đã đủ rồi.Bạch Mặc không nhúc nhích, sức lôi kéo Nhạc Phương Chích lại mạnh hơn. Nhạc Phương Chích thở dài thay đổi ý định, xoay người đi theo Bạch Mặc vào nhà rồi khóa cửa lại.Nhạc Phương Chích hôn cậu một cái.
Một ngày nào đó tháng mười một, Nhạc Phương Chích đi xé lịch ngày, chợt nhận ra Bạch Mặc tới đây đã tròn một năm.
Có cần báo cảnh sát không? Nhạc Phương Chích nghĩ ngợi, hình như cũng không có gì cần thiết. Phố Cát Tường là phố thương mại, đâu đâu cũng có camera, đồn cảnh sát cách nơi này chưa đến trăm mét, Vương Đông Hải xuất hiện ở đây, bị bắt chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hắn không biết tại sao người này lại tới đây, nhưng có vẻ gã không đến tìm Nhạc Phương Chích.Nhạc Phương Chích bận bịu thu dọn lồng hấp trống vào nhà rửa sạch, Bạch Mặc bán số lương khô còn lại thay Tiểu Tuệ. Đến khi Nhạc Phương Chích đi ra, lương khô đã sắp bán hết, hắn nhìn một người đàn ông đội mũ lưỡi trai ở cuối cùng.Cuộc sống yên ả như thường, nghe thời sự đưa tin có vài người đã lần lượt bị bắt. Theo tốc độ này, mấy ngày nữa đoán chừng vụ án cũng lắng lại.
Người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn thấy hắn, trên mặt hiện rõ sự ngạc nhiên.
Nhạc Phương Chích tính toán tài khoản rất rõ ràng, chia nhỏ tài khoản ra, trả từng đợt một. Chuyện vay tiền làm không cẩn thận sẽ tổn thương tình cảm bạn bè, bởi ai kiếm tiền cũng vất vả, lúc cho vay tiền và chờ trả lại, khó tránh khỏi sinh ra một vài ngờ vực vô căn cứ. Nhạc Phương Chích không muốn như thế, hắn không có nhiều bạn, nhưng ai nấy đều thật lòng thật dạ hiếm có, hắn rất trân trọng.An ninh trật tự ở địa phương khá tốt, vì phần lớn dân thường không có tham vọng, họ đặt hết tâm tư lên cuộc sống của mình. Thời buổi này chỉ cần không chủ động chán sống, lại chăm chỉ một chút thì cuộc sống có thể tiếp tục. Cho nên quanh năm suốt tháng bình an vô sự, trên báo chí cũng toàn là chuyện vặt vãnh.
Tất nhiên Vương Đông Hải không phải người tốt, Nhạc Phương Chích cảnh giác gã, không phải sợ, chỉ là trong lòng không thoải mái. Năm đó họ cũng từng uống rượu với nhau, ai cũng muốn sống tốt, muốn ăn uống vô tư, không lo lắng; có người nhiều ham muốn hơn, còn muốn hô mưa gọi gió, nói một không nói hai.
Nhạc Phương Chích vỗ về cậu làm yên lòng: “Em vào trước đi.”Lão Phú và chị Điềm ở gần, tiền của họ Nhạc Phương Chích đều tự đến cửa đưa. Những người bạn cách xa hơn, Nhạc Phương Chích sẽ chuyển khoản vào điện thoại cho họ, tiện thể gọi cuộc điện thoại nói một tiếng.Chuyện tội phạm chạy trốn xem như tin giật gân. Khi làm việc, Nhạc Phương Chích nghe thấy khách hàng xếp hàng ở đó nói chuyện phiếm, chủ đề cũng là cái này. Nhưng không ai thật sự bận tâm đến chuyện này, người sống yên phận luôn nghĩ rằng những chuyện này cách mình rất xa.
“Bán hết rồi.” Nhạc Phương Chích tỉnh bơ.
Đây là một ngày rất vui vẻ, Nhạc Phương Chích vốn không muốn lo chuyện bao đồng. Nhưng mà chàng trai kia thoạt nhìn hơi quen mặt, Nhạc Phương Chích lập tức nhớ ra, đó là ông chủ cửa hàng Xiên Xiên chứ ai.Vào thu, trời sẽ tối rất sớm, khi Yến Yến và bạn trai cô đến cửa hàng chờ Tiểu Tuệ tan làm, Nhạc Phương Chích hỏi một câu mới biết là sinh nhật của Yến Yến, mấy người bạn đã hẹn cùng đi ăn xiên nướng. Nhạc Phương Chích bảo Tiểu Tuệ đi trước đi, đang là giờ cơm, đến muộn phải đợi chỗ đến khi nào. Lại liếc nhìn Tiểu Trịnh tỏ vẻ ghen tị, nói hoặc là cậu cũng tan làm luôn đi, không còn bao nhiêu việc nữa, Tiểu Trịnh lập tức vui vẻ ra mặt. Tiểu Tuệ hỏi Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc có muốn đi cùng không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, cô kéo Tiểu Trịnh vui vẻ chạy đi.
Thời gian trôi qua nhanh thật. Bây giờ hai má của Bạch Mặc đầy đặn hồng hào, là một cậu trai ưa nhìn ai gặp cũng khen. Mặc dù vẫn hơi nhát gan, dễ thẹn thùng, nhưng đã có thể tự ra ngoài mua thức ăn, cũng có thể cười với hàng xóm xung quanh.
Nhạc Phương Chích nghe y nhắc mãi mấy câu như “Người chết vì tiền chim chết vì ăn”, không nhịn được khuyên nhủ: “Anh cũng không trẻ nữa, nên chú ý đến sức khỏe.”Nhạc Phương Chích bận bịu thu dọn lồng hấp trống vào nhà rửa sạch, Bạch Mặc bán số lương khô còn lại thay Tiểu Tuệ. Đến khi Nhạc Phương Chích đi ra, lương khô đã sắp bán hết, hắn nhìn một người đàn ông đội mũ lưỡi trai ở cuối cùng.
Một ngày nào đó tháng mười một, Nhạc Phương Chích đi xé lịch ngày, chợt nhận ra Bạch Mặc tới đây đã tròn một năm.Buổi tối làm việc xong, hắn dẫn Bạch Mặc đến Bồng Lai Thiên Phủ. Đó là cửa hàng lâu đời làm ẩm thực Sơn Đông[1], đồ ăn nấu rất chính thống. Nhạc Phương Chích chọn một món hải sâm xào hành, rồi đưa menu cho Bạch Mặc. Bạch Mặc nhìn đông nhìn tây, cuối cùng gọi thịt anh đào, măng xào nấm hương và rau trộn.Trái tim Nhạc Phương Chích bỗng chùng xuống.
Tạ Tranh cười: “Không sao đâu, hai ngày trước cô ấy còn hỏi ông, bảo tôi đừng giục ông trả tiền, không tử tế.” Nói xong anh chợt thở dài: “Nhưng hai tháng này sợ là không được. Trường cô ấy phải đến tham gia một cuộc thi tỉnh, bây giờ đang bận luyện tập mỗi ngày. Đúng rồi, còn có một việc.” Người bên kia điện thoại nghiêm túc hẳn: “Giang Bắc có một nhóm tội phạm vượt ngục, hôm nay chúng tôi nhận được nhiệm vụ, họp cả ngày… bên trong có người tên là Vương Đông Hải đấy…”
Cuộc sống yên ả như thường, nghe thời sự đưa tin có vài người đã lần lượt bị bắt. Theo tốc độ này, mấy ngày nữa đoán chừng vụ án cũng lắng lại.Người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn thấy hắn, trên mặt hiện rõ sự ngạc nhiên.
Trước kia Nhạc Phương Chích cảm thấy đồ ăn ở quán cơm ngon, nhưng bây giờ ăn lại thấy tay nghề và hương vị cũng không hơn Bạch Mặc, thậm chí không hơn Nhạc Phương Chích. Một năm này tay nghề nấu cơm của Nhạc Phương Chích cũng tiến bộ vượt bậc, vì hắn muốn Bạch Mặc ăn nhiều hơn. Trước kia nếu là bản thân hắn, xào đại món gì đó đã được một bữa cơm, sẽ không tốn nhiều tâm tư đến vậy.
Tạ Tranh đúng là miệng quạ.Lúc hơn chín giờ tối, cuối cùng Tạ Tranh cũng gọi điện tới. Người ở đầu kia điện thoại khàn giọng, nói rằng ban ngày có nhiệm vụ họp liên tục, điện thoại khóa trong ngăn kéo nên không nhìn thấy. Tiền cũng không cần trả gấp, anh không có chỗ nào cần dùng tiền, cha mẹ và vợ cho tới bây giờ cũng không trông cậy vào tiền trong tay anh.Chẳng mấy chốc lương khô đã hết, mỗi ngày trong cửa hàng làm bao nhiêu cũng có thể bán hết. Những người còn lại không mua được đều than thở rời đi, Nhạc Phương Chích giả vờ như không hề phát hiện ra điều gì, đi tới cùng dọn dẹp với Bạch Mặc, sau đó lặng lẽ chặn Bạch Mặc ở sau lưng mình.
Bạch Mặc gật đầu rất nghe lời.
Có cần báo cảnh sát không? Nhạc Phương Chích nghĩ ngợi, hình như cũng không có gì cần thiết. Phố Cát Tường là phố thương mại, đâu đâu cũng có camera, đồn cảnh sát cách nơi này chưa đến trăm mét, Vương Đông Hải xuất hiện ở đây, bị bắt chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hắn không biết tại sao người này lại tới đây, nhưng có vẻ gã không đến tìm Nhạc Phương Chích.Người kia nhìn họ chốc lát, đột nhiên nói: “Cho tôi hai cái màn thầu.”
Chuyện tội phạm chạy trốn xem như tin giật gân. Khi làm việc, Nhạc Phương Chích nghe thấy khách hàng xếp hàng ở đó nói chuyện phiếm, chủ đề cũng là cái này. Nhưng không ai thật sự bận tâm đến chuyện này, người sống yên phận luôn nghĩ rằng những chuyện này cách mình rất xa.
Có vẻ như Bạch Mặc rất sợ hãi, cứ đi sau Nhạc Phương Chích giống như cái đuôi, Nhạc Phương Chích dẫn cậu lên tầng, ôm người vào lòng vỗ nhè nhẹ.
Tạ Tranh đúng là miệng quạ.
Chương 28“Bán hết rồi.” Nhạc Phương Chích tỉnh bơ.
Nụ cười của Lão Phú nhạt đi: “Phải nhân lúc còn làm được nhanh chóng tích góp tiền quan tài chứ.”
Vào thu, trời sẽ tối rất sớm, khi Yến Yến và bạn trai cô đến cửa hàng chờ Tiểu Tuệ tan làm, Nhạc Phương Chích hỏi một câu mới biết là sinh nhật của Yến Yến, mấy người bạn đã hẹn cùng đi ăn xiên nướng. Nhạc Phương Chích bảo Tiểu Tuệ đi trước đi, đang là giờ cơm, đến muộn phải đợi chỗ đến khi nào. Lại liếc nhìn Tiểu Trịnh tỏ vẻ ghen tị, nói hoặc là cậu cũng tan làm luôn đi, không còn bao nhiêu việc nữa, Tiểu Trịnh lập tức vui vẻ ra mặt. Tiểu Tuệ hỏi Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc có muốn đi cùng không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, cô kéo Tiểu Trịnh vui vẻ chạy đi.“Vậy cho mấy đồng tiền tiêu cũng được.”
Bây giờ rất tốt, Nhạc Phương Chích nghĩ. Đã đủ rồi.
Tháng một trả nợ, người ta yên tâm, hắn cũng yên tâm.Nhạc Phương Chích hôn cậu một cái.Cuối cùng Nhạc Phương Chích đành phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào gã.
Vương Đông Hải quan sát Bạch Mặc một lát, nở nụ cười phức tạp như muốn đe dọa, lại như có vài phần lấy lòng. Bạch Mặc nhạy cảm ngẩng đầu lên, khẽ giật tay áo Nhạc Phương Chích.
Để điện thoại xuống, Nhạc Phương Chích bật TV lên, thời sự đã chiếu xong. Hắn tìm kiếm trên điện thoại, tin đầu tiên trên trang web địa phương là tin này. Nhấn vào tìm kiếm một lát, ánh mắt hắn dừng lại.
Nhạc Phương Chích nghe anh uống nước ừng ực ở đầu kia, lý trí nói: “Đó là hai chuyện khác nhau. Hôm nào gọi chị dâu ra ngoài cùng ăn bữa cơm đi, mấy năm nay cảm ơn chị ấy. Dây chuyền sản xuất màn thầu trước kia cũng là chị ấy liên hệ mua giúp tôi.”
Nhạc Phương Chích vỗ về cậu làm yên lòng: “Em vào trước đi.”
Bạch Mặc không nhúc nhích, sức lôi kéo Nhạc Phương Chích lại mạnh hơn. Nhạc Phương Chích thở dài thay đổi ý định, xoay người đi theo Bạch Mặc vào nhà rồi khóa cửa lại.
Buổi tối làm việc xong, hắn dẫn Bạch Mặc đến Bồng Lai Thiên Phủ. Đó là cửa hàng lâu đời làm ẩm thực Sơn Đông[1], đồ ăn nấu rất chính thống. Nhạc Phương Chích chọn một món hải sâm xào hành, rồi đưa menu cho Bạch Mặc. Bạch Mặc nhìn đông nhìn tây, cuối cùng gọi thịt anh đào, măng xào nấm hương và rau trộn.Bạch Mặc không nhúc nhích, sức lôi kéo Nhạc Phương Chích lại mạnh hơn. Nhạc Phương Chích thở dài thay đổi ý định, xoay người đi theo Bạch Mặc vào nhà rồi khóa cửa lại.
Trước kia Nhạc Phương Chích sẽ trách số phận, sau này thấy nhiều rồi, từ từ nghĩ thoáng hơn. Một người chọn đi con đường nào, thật ra không thể hoàn toàn quy tội cho số phận.“Bán hết rồi.” Nhạc Phương Chích tỉnh bơ.Có vẻ như Bạch Mặc rất sợ hãi, cứ đi sau Nhạc Phương Chích giống như cái đuôi, Nhạc Phương Chích dẫn cậu lên tầng, ôm người vào lòng vỗ nhè nhẹ.
Lòng Nhạc Phương Chích nặng nề: “Không thể trùng hợp vậy chứ. Có lẽ trùng tên thôi?”Thật ra cửa sổ phòng bắc có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng hai người không ai đi qua nhìn.
Lão Phú và chị Điềm ở gần, tiền của họ Nhạc Phương Chích đều tự đến cửa đưa. Những người bạn cách xa hơn, Nhạc Phương Chích sẽ chuyển khoản vào điện thoại cho họ, tiện thể gọi cuộc điện thoại nói một tiếng.Nhạc Phương Chích hôn cậu một cái.Có cần báo cảnh sát không? Nhạc Phương Chích nghĩ ngợi, hình như cũng không có gì cần thiết. Phố Cát Tường là phố thương mại, đâu đâu cũng có camera, đồn cảnh sát cách nơi này chưa đến trăm mét, Vương Đông Hải xuất hiện ở đây, bị bắt chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hắn không biết tại sao người này lại tới đây, nhưng có vẻ gã không đến tìm Nhạc Phương Chích.
Nhưng để an toàn, hắn vẫn gọi điện thoại cho mẹ, bảo bà đóng chặt cửa sổ, đi đường cẩn thận, đừng bị ai theo đuôi. Mẹ kinh hồn táng đảm, nói rằng mày gây phiền phức gì ở ngoài rồi? Nhạc Phương Chích không giải thích, chỉ gửi tin tức cho bà.Tất nhiên Vương Đông Hải không phải người tốt, Nhạc Phương Chích cảnh giác gã, không phải sợ, chỉ là trong lòng không thoải mái. Năm đó họ cũng từng uống rượu với nhau, ai cũng muốn sống tốt, muốn ăn uống vô tư, không lo lắng; có người nhiều ham muốn hơn, còn muốn hô mưa gọi gió, nói một không nói hai.
Trước kia Nhạc Phương Chích sẽ trách số phận, sau này thấy nhiều rồi, từ từ nghĩ thoáng hơn. Một người chọn đi con đường nào, thật ra không thể hoàn toàn quy tội cho số phận.
Chẳng mấy chốc lương khô đã hết, mỗi ngày trong cửa hàng làm bao nhiêu cũng có thể bán hết. Những người còn lại không mua được đều than thở rời đi, Nhạc Phương Chích giả vờ như không hề phát hiện ra điều gì, đi tới cùng dọn dẹp với Bạch Mặc, sau đó lặng lẽ chặn Bạch Mặc ở sau lưng mình.
Sau cùng Nhạc Phương Chích hết cách, nói rằng mỗi người một nửa, đừng nhường qua lại nữa, nguội sẽ ăn không ngon. Về phần ai bắt đầu hành động này trước, hắn dự định giả vờ như không biết.Hắn cúi đầu nhìn đỉnh đầu mềm mại của Bạch Mặc, trong lòng xúc động. Từ sau khi bản thân từ bỏ oán trách, số phận dường như lại cho hắn một phần bồi thường bất ngờ.
Hắn không kìm lòng được hôn tóc Bạch Mặc một cái.
Sau khi họ ở trong phòng hơn một tiếng, Nhạc Phương Chích đi xuống nhìn thoáng qua, người kia đã không thấy đâu. Hộp tiền mở ra, tiền lẻ bên trong mất sạch. bây giờ vừa nhận được tiền chẵn Nhạc Phương Chích sẽ nhét vào trong túi tiền, không tùy tiện ném ở bên ngoài nữa.
Lão Phú nhanh chóng xua tay: “Không vội, tôi thuận miệng nói chuyện thôi. Chú xem tôi lại không thiếu tiền xài.”Món ăn được bưng lên, Nhạc Phương Chích gắp hải sâm bỏ vào bát của Bạch Mặc, giục cậu ăn nhiều vào, Bạch Mặc lại gắp hải sâm vào bát của Nhạc Phương Chích. Tới tới lui lui, đồ ăn suýt nữa rơi trên mặt bàn, ánh mắt nhân viên phục vụ nhìn hai người họ cũng có gì đó là lạ.Bây giờ rất tốt, Nhạc Phương Chích nghĩ. Đã đủ rồi.
Vương Đông Hải quan sát Bạch Mặc một lát, nở nụ cười phức tạp như muốn đe dọa, lại như có vài phần lấy lòng. Bạch Mặc nhạy cảm ngẩng đầu lên, khẽ giật tay áo Nhạc Phương Chích.Còn Bạch Mặc, cậu rất thẹn thùng, vừa nhìn thấy Nhạc Phương Chích mặt sẽ đỏ, bước chân không vững như người uống rượu say. Nhưng đến buổi tối, cậu lại lặng lẽ chui vào trong lòng Nhạc Phương Chích, kéo tay Nhạc Phương Chích ôm lấy mình. Có lẽ chăn và bóng tối khiến cậu cảm thấy yên tâm.Sau khi họ ở trong phòng hơn một tiếng, Nhạc Phương Chích đi xuống nhìn thoáng qua, người kia đã không thấy đâu. Hộp tiền mở ra, tiền lẻ bên trong mất sạch. bây giờ vừa nhận được tiền chẵn Nhạc Phương Chích sẽ nhét vào trong túi tiền, không tùy tiện ném ở bên ngoài nữa.
Trước kia Nhạc Phương Chích sẽ trách số phận, sau này thấy nhiều rồi, từ từ nghĩ thoáng hơn. Một người chọn đi con đường nào, thật ra không thể hoàn toàn quy tội cho số phận.
“Vậy cho mấy đồng tiền tiêu cũng được.”Nhạc Phương Chích dọn dẹp hết những đồ cần dọn, lại khóa cửa lần nữa.
Nhạc Phương Chích thực sự không tài nào hiểu được thứ đó có gì ngon. Nhưng việc làm ăn của cửa hàng quá tốt, được lên chương trình ẩm thực ở địa phương, vì thế hắn chạy theo mốt cũng dẫn Bạch Mặc đến ăn một lần.
Nhạc Phương Chích lấy một tờ giấy từ trong túi ra: “Này, trả tiền cho anh.”
Chưa đến hai ngày đã có tin tức thông báo ngắn gọn rằng người hiềm nghi phạm tội đã bắt về quy án. Cuộc sống hết thảy như thường, cửa hàng màn thầu vẫn bận rộn cả ngày.
Nhạc Phương Chích vỗ về cậu làm yên lòng: “Em vào trước đi.”
Tạ Tranh đúng là miệng quạ.
Tiểu Tuệ không biết sao lại thích ăn xiên nướng, thường dắt Tiểu Trịnh và Yến Yến tới đó. Sau đó người ta không đến nữa, cô vẫn thường đến một mình.
Nếu nói nhược điểm thì cũng có, có lẽ Nhạc Phương Chích đã trở lại thuở ban đầu, hắn cảm thấy tuổi dậy thì của mình cũng chưa đến mức này. Tưởng chừng như ngày nhớ đêm mong, như đầu óc chuyển nhà trong cơ thể hắn, từ trên cổ chạy xuống phần bụng dưới.
“Vậy cho mấy đồng tiền tiêu cũng được.”
Nhạc Phương Chích thực sự không tài nào hiểu được thứ đó có gì ngon. Nhưng việc làm ăn của cửa hàng quá tốt, được lên chương trình ẩm thực ở địa phương, vì thế hắn chạy theo mốt cũng dẫn Bạch Mặc đến ăn một lần.
Lúc tính tiền hắn bất ngờ trúng năm trăm tệ, Nhạc Phương Chích bảo Bạch Mặc ngồi đó, còn mình đến quầy thu ngân đổi quà tặng, lại tình cờ thấy có người cãi nhau ở sảnh.Bạch Mặc bị cay rất thảm thương, dùng hết nửa hộp khăn giấy của người ta, sau khi trở về còn bị tiêu chảy hai ngày, khiến Nhạc Phương Chích hối hận quá trời. Mấy ngày nay, một ngày ba bữa hắn chỉ dám cho Bạch Mặc ăn cháo gạo và cải trắng xào. Dưỡng một thời gian, Bạch Mặc mới nhảy nhót tưng tưng một lần nữa.
Người kia nhìn họ chốc lát, đột nhiên nói: “Cho tôi hai cái màn thầu.”Một ngày nào đó tháng mười một, Nhạc Phương Chích đi xé lịch ngày, chợt nhận ra Bạch Mặc tới đây đã tròn một năm.
Thời gian trôi qua nhanh thật. Bây giờ hai má của Bạch Mặc đầy đặn hồng hào, là một cậu trai ưa nhìn ai gặp cũng khen. Mặc dù vẫn hơi nhát gan, dễ thẹn thùng, nhưng đã có thể tự ra ngoài mua thức ăn, cũng có thể cười với hàng xóm xung quanh.
Nhạc Phương Chích nghe anh uống nước ừng ực ở đầu kia, lý trí nói: “Đó là hai chuyện khác nhau. Hôm nào gọi chị dâu ra ngoài cùng ăn bữa cơm đi, mấy năm nay cảm ơn chị ấy. Dây chuyền sản xuất màn thầu trước kia cũng là chị ấy liên hệ mua giúp tôi.”Nhạc Phương Chích mừng thay cho cậu.
An ninh trật tự ở địa phương khá tốt, vì phần lớn dân thường không có tham vọng, họ đặt hết tâm tư lên cuộc sống của mình. Thời buổi này chỉ cần không chủ động chán sống, lại chăm chỉ một chút thì cuộc sống có thể tiếp tục. Cho nên quanh năm suốt tháng bình an vô sự, trên báo chí cũng toàn là chuyện vặt vãnh.
Buổi tối làm việc xong, hắn dẫn Bạch Mặc đến Bồng Lai Thiên Phủ. Đó là cửa hàng lâu đời làm ẩm thực Sơn Đông[1], đồ ăn nấu rất chính thống. Nhạc Phương Chích chọn một món hải sâm xào hành, rồi đưa menu cho Bạch Mặc. Bạch Mặc nhìn đông nhìn tây, cuối cùng gọi thịt anh đào, măng xào nấm hương và nộm rau.
[1]
Có cần báo cảnh sát không? Nhạc Phương Chích nghĩ ngợi, hình như cũng không có gì cần thiết. Phố Cát Tường là phố thương mại, đâu đâu cũng có camera, đồn cảnh sát cách nơi này chưa đến trăm mét, Vương Đông Hải xuất hiện ở đây, bị bắt chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hắn không biết tại sao người này lại tới đây, nhưng có vẻ gã không đến tìm Nhạc Phương Chích.
Trước kia Nhạc Phương Chích cảm thấy đồ ăn ở quán cơm ngon, nhưng bây giờ ăn lại thấy tay nghề và hương vị cũng không hơn Bạch Mặc, thậm chí không hơn Nhạc Phương Chích. Một năm này tay nghề nấu cơm của Nhạc Phương Chích cũng tiến bộ vượt bậc, vì hắn muốn Bạch Mặc ăn nhiều hơn. Trước kia nếu là bản thân hắn, xào đại món gì đó đã được một bữa cơm, sẽ không tốn nhiều tâm tư đến vậy.
Chuyện tội phạm chạy trốn xem như tin giật gân. Khi làm việc, Nhạc Phương Chích nghe thấy khách hàng xếp hàng ở đó nói chuyện phiếm, chủ đề cũng là cái này. Nhưng không ai thật sự bận tâm đến chuyện này, người sống yên phận luôn nghĩ rằng những chuyện này cách mình rất xa.
Vào thu, trời sẽ tối rất sớm, khi Yến Yến và bạn trai cô đến cửa hàng chờ Tiểu Tuệ tan làm, Nhạc Phương Chích hỏi một câu mới biết là sinh nhật của Yến Yến, mấy người bạn đã hẹn cùng đi ăn xiên nướng. Nhạc Phương Chích bảo Tiểu Tuệ đi trước đi, đang là giờ cơm, đến muộn phải đợi chỗ đến khi nào. Lại liếc nhìn Tiểu Trịnh tỏ vẻ ghen tị, nói hoặc là cậu cũng tan làm luôn đi, không còn bao nhiêu việc nữa, Tiểu Trịnh lập tức vui vẻ ra mặt. Tiểu Tuệ hỏi Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc có muốn đi cùng không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, cô kéo Tiểu Trịnh vui vẻ chạy đi.Món ăn được bưng lên, Nhạc Phương Chích gắp hải sâm bỏ vào bát của Bạch Mặc, giục cậu ăn nhiều vào, Bạch Mặc lại gắp hải sâm vào bát của Nhạc Phương Chích. Tới tới lui lui, đồ ăn suýt nữa rơi trên mặt bàn, ánh mắt nhân viên phục vụ nhìn hai người họ cũng có gì đó là lạ.
Tạ Tranh thở dài: “Tôi cũng chỉ nói thế. Dù sao buổi tối ông khóa chặt cửa sổ trong nhà lại. Tin thời sự đã báo rồi, treo thưởng ai đưa ra manh mối. Tôi đoán ông bận nên chưa thấy.”
Sau cùng Nhạc Phương Chích hết cách, nói rằng mỗi người một nửa, đừng nhường qua lại nữa, nguội sẽ ăn không ngon. Về phần ai bắt đầu hành động này trước, hắn dự định giả vờ như không biết.
Làm cho cơ thể Nhạc Phương Chích lên xuống liên tục như thủy triều. Nhưng không dám chạm lung tung, vì lần đầu tiên Bạch Mặc kêu đau, sau đó nói thế nào cũng không chịu cho Nhạc Phương Chích làm vậy nữa. Trong sảnh sáng trưng, Bạch Mặc ngồi ở đầu kia bàn ăn, tướng ăn của cậu rất đẹp, không nhanh không chậm, nếu như không nói lời nào, ai cũng sẽ tưởng cậu là một cậu ấm. Tất nhiên Bạch Mặc không phải cậu ấm, bản thân cậu cũng nói chỉ là một gia đình bình thường như Nhạc Phương Chích thôi. Vả lại cậu ấm chắc chắn sẽ không làm việc nhanh nhẹn như vậy, Bạch Mặc làm việc trong phòng bếp thực sự thành thạo.
Nếu nói nhược điểm thì cũng có, có lẽ Nhạc Phương Chích đã trở lại thuở ban đầu, hắn cảm thấy tuổi dậy thì của mình cũng chưa đến mức này. Tưởng chừng như ngày nhớ đêm mong, như đầu óc chuyển nhà trong cơ thể hắn, từ trên cổ chạy xuống phần bụng dưới.
Làm cho cơ thể Nhạc Phương Chích lên xuống liên tục như thủy triều. Nhưng không dám chạm lung tung, vì lần đầu tiên Bạch Mặc kêu đau, sau đó nói thế nào cũng không chịu cho Nhạc Phương Chích làm vậy nữa. Trước kia Nhạc Phương Chích cảm thấy đồ ăn ở quán cơm ngon, nhưng bây giờ ăn lại thấy tay nghề và hương vị cũng không hơn Bạch Mặc, thậm chí không hơn Nhạc Phương Chích. Một năm này tay nghề nấu cơm của Nhạc Phương Chích cũng tiến bộ vượt bậc, vì hắn muốn Bạch Mặc ăn nhiều hơn. Trước kia nếu là bản thân hắn, xào đại món gì đó đã được một bữa cơm, sẽ không tốn nhiều tâm tư đến vậy.
Thời gian trôi qua nhanh thật. Bây giờ hai má của Bạch Mặc đầy đặn hồng hào, là một cậu trai ưa nhìn ai gặp cũng khen. Mặc dù vẫn hơi nhát gan, dễ thẹn thùng, nhưng đã có thể tự ra ngoài mua thức ăn, cũng có thể cười với hàng xóm xung quanh.Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cây cột ở sảnh chính sáng bóng đến mức có thể dùng làm gương, đột nhiên phát hiện hình như mình béo lên, ít nhất cánh tay nhìn to hơn trước kia một cỡ.
Tiểu Tuệ không biết sao lại thích ăn xiên nướng, thường dắt Tiểu Trịnh và Yến Yến tới đó. Sau đó người ta không đến nữa, cô vẫn thường đến một mình.
Nhạc Phương Chích chột dạ sờ lên, lại thở phào nhẹ nhõm. May quá, là cơ bắp nổi lên nhờ chuyển bột mì, không phải béo mỡ vô dụng.
“Đó là hai việc khác nhau. Đã nói rồi,có vay có trả.”
Có vẻ như Bạch Mặc rất sợ hãi, cứ đi sau Nhạc Phương Chích giống như cái đuôi, Nhạc Phương Chích dẫn cậu lên tầng, ôm người vào lòng vỗ nhè nhẹ.Lúc tính tiền hắn bất ngờ trúng năm trăm tệ, Nhạc Phương Chích bảo Bạch Mặc ngồi đó, còn mình đến quầy thu ngân đổi quà tặng, lại tình cờ thấy có người cãi nhau ở sảnh.
Trái tim Nhạc Phương Chích bỗng chùng xuống.
Đây là một ngày rất vui vẻ, Nhạc Phương Chích vốn không muốn lo chuyện bao đồng. Nhưng mà chàng trai kia thoạt nhìn hơi quen mặt, Nhạc Phương Chích lập tức nhớ ra, đó là ông chủ cửa hàng Xiên Xiên chứ ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất