Cái Gì? Bảo Ta Bán Con, Ăn Đất, Gặm Vỏ Cây, Tro Cốt Cũng Cho Ngươi
Chương 13: Nương Ăn Trước Đi
Trên đường trở về, đúng lúc gặp phải cả nhà Vương Xuân Sinh ở bên cạnh.
Hạ thị nhìn thấy Kiều Như Nguyệt cũng ngây ra một lúc, vì sao nàng cảm thấy Kiều góa phụ dường như...
"Dường như đẹp hơn trước kia!" Vương Xuân Sinh nói: "Kiều đại tỷ năm nay 24 nhưng nhìn giống như chỉ mới 21"
Nói xong, Vương Xuân Sinh liếc mắt nhìn Hạ thị một cái, Hạ thị năm nay vừa vặn 20 tuổi, làn da thì ngăm đen, trông lớn hơn cả tuổi thật.
Vương Xuân Sinh lập tức sửa lời: "Kiều đại tỷ nhìn giống như mới 17 tuổi!"
Hạ thị nghe hắn nói mà suýt chút nữa đã tức chết, nàng ta mắng: "Đẹp thì sao? Chẳng phải đã khắc chết cha mẹ và tướng công của nàng sao, còn bán 3 trai 1 gái?"
Mắng xong, Hạ thị trừng mắt liếc Kiều Như Nguyệt một cái, nàng ta thầm mắng hồ ly tinh, sau đó kéo con trai Vương Nhị Cẩu trở về.
"Thịt! Con muốn ăn thịt!"
Vương Nhị Cẩu nhìn miếng thịt lớn trong tay Kiều Như Nguyệt nói.
"Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn, ta bán con rồi mua thịt cho con ăn có chịu không?"
Bị lời của Hạ thị dọa sợ, Vương Nhị Cẩu lập tức không dám ồn ào đòi ăn thịt nữa.
Chỉ có điều, trước khi vào cửa, cậu nhìn tiểu muội muội xinh đẹp kia giống như đang cười với cậu.
Hì hì~
Kiều gia.
“Bộp!”
Bốn cân thịt và bốn khúc xương lớn được đặt ở trong chậu, Kiều Như Nguyệt hoàn toàn bối rối.
Nàng ở thế kỷ 21 đều ăn cơm căn tin, cơm hộp, căn bản sẽ không nấu cơm.
Kiều Hiểu Khê thấy nàng chậm chạp rửa thịt, cô bé nhận ra có gì đó bất thường, cô bé giả vờ như ra ngoài nhặt củi.
Quả nhiên, khi cô bé lén trốn ở ngoài cửa liền nhìn thấy tay phải của Kiều Như Nguyệt làm một động tác nhỏ gì đó!
Kiều Hiểu Khê giả vờ như không biết gì, tiếp tục đi nhặt củi.
Thẻ nấu ăn sơ cấp bị Kiều Như Nguyệt bóp nát trong lòng bàn tay, trong đầu Kiều Như Nguyệt lập tức được bổ sung thật nhiều kỹ năng sử dụng dao cơ bản, các cách chế biến thức ăn thường dùng, vân vân, cơ thể cũng có ký ức nên động tác rửa thịt cũng trở nên nhanh nhẹn, lưu loát!
Bốn cân thịt được Kiều Như Nguyệt cắt lớn nhỏ bằng nhau, sau đó chần nước để loại bỏ bớt máu.
Giờ phút này, trong bếp đều chỉ là mùi thịt. Kiều Hiểu Khê không kiềm chế được miệng mình mà nuốt nước miếng, trong lòng thì tĩnh lặng như nước.
Bởi vì trong nhà chỉ có hai loại gia vị là dầu muối, Kiều Như Nguyệt cũng chỉ tạm chấp nhận một chút, nhưng nàng có kỹ năng nấu ăn ở trình độ sơ cấp nên chắn chắn sẽ nấu ngon hơn so với những gì người bình thường!
Thịt được xào tới chảy ra mỡ tạo mùi hương đậm đà hơn, thậm chí mùi thịt thơm còn bay đến nhà bên cạnh.
Vương Nhị Cẩu vô cùng thèm muốn, cậu ôm chân Hạ thị gây ồn ào rồi bị Hạ thị đánh một cái, thế là chạy vọt ra ngoài.
Kiều gia hầm thịt hơn nửa canh giờ, cậu cũng đứng bên ngoài sân của Kiều gia ngửi mùi hết nửa canh giờ.
Kiều Như Nguyệt mở nắp mồi lên, mùi thịt lan tỏa ra bốn phía, canh xương hầm tới có màu trắng ngà.
Kiều Như Nguyệt gắp một miếng thịt thổi thổi rồi đưa đến bên miệng Kiều Hiểu Khê: "Hiểu Khê, con nếm thử xem thế nào?"
Kiều Hiểu Khê nhìn miếng thịt nhỏ kia không chắc chắn, cô bé nhíu mày, sau đó lập tức cười nói: "Nương, người vất vả như vậy, người ăn trước đi!"
Dứt lời, Kiều Hiểu Khê đẩy chiếc đũa ấy về phía Kiều Như Nguyệt.
Hạ thị nhìn thấy Kiều Như Nguyệt cũng ngây ra một lúc, vì sao nàng cảm thấy Kiều góa phụ dường như...
"Dường như đẹp hơn trước kia!" Vương Xuân Sinh nói: "Kiều đại tỷ năm nay 24 nhưng nhìn giống như chỉ mới 21"
Nói xong, Vương Xuân Sinh liếc mắt nhìn Hạ thị một cái, Hạ thị năm nay vừa vặn 20 tuổi, làn da thì ngăm đen, trông lớn hơn cả tuổi thật.
Vương Xuân Sinh lập tức sửa lời: "Kiều đại tỷ nhìn giống như mới 17 tuổi!"
Hạ thị nghe hắn nói mà suýt chút nữa đã tức chết, nàng ta mắng: "Đẹp thì sao? Chẳng phải đã khắc chết cha mẹ và tướng công của nàng sao, còn bán 3 trai 1 gái?"
Mắng xong, Hạ thị trừng mắt liếc Kiều Như Nguyệt một cái, nàng ta thầm mắng hồ ly tinh, sau đó kéo con trai Vương Nhị Cẩu trở về.
"Thịt! Con muốn ăn thịt!"
Vương Nhị Cẩu nhìn miếng thịt lớn trong tay Kiều Như Nguyệt nói.
"Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn, ta bán con rồi mua thịt cho con ăn có chịu không?"
Bị lời của Hạ thị dọa sợ, Vương Nhị Cẩu lập tức không dám ồn ào đòi ăn thịt nữa.
Chỉ có điều, trước khi vào cửa, cậu nhìn tiểu muội muội xinh đẹp kia giống như đang cười với cậu.
Hì hì~
Kiều gia.
“Bộp!”
Bốn cân thịt và bốn khúc xương lớn được đặt ở trong chậu, Kiều Như Nguyệt hoàn toàn bối rối.
Nàng ở thế kỷ 21 đều ăn cơm căn tin, cơm hộp, căn bản sẽ không nấu cơm.
Kiều Hiểu Khê thấy nàng chậm chạp rửa thịt, cô bé nhận ra có gì đó bất thường, cô bé giả vờ như ra ngoài nhặt củi.
Quả nhiên, khi cô bé lén trốn ở ngoài cửa liền nhìn thấy tay phải của Kiều Như Nguyệt làm một động tác nhỏ gì đó!
Kiều Hiểu Khê giả vờ như không biết gì, tiếp tục đi nhặt củi.
Thẻ nấu ăn sơ cấp bị Kiều Như Nguyệt bóp nát trong lòng bàn tay, trong đầu Kiều Như Nguyệt lập tức được bổ sung thật nhiều kỹ năng sử dụng dao cơ bản, các cách chế biến thức ăn thường dùng, vân vân, cơ thể cũng có ký ức nên động tác rửa thịt cũng trở nên nhanh nhẹn, lưu loát!
Bốn cân thịt được Kiều Như Nguyệt cắt lớn nhỏ bằng nhau, sau đó chần nước để loại bỏ bớt máu.
Giờ phút này, trong bếp đều chỉ là mùi thịt. Kiều Hiểu Khê không kiềm chế được miệng mình mà nuốt nước miếng, trong lòng thì tĩnh lặng như nước.
Bởi vì trong nhà chỉ có hai loại gia vị là dầu muối, Kiều Như Nguyệt cũng chỉ tạm chấp nhận một chút, nhưng nàng có kỹ năng nấu ăn ở trình độ sơ cấp nên chắn chắn sẽ nấu ngon hơn so với những gì người bình thường!
Thịt được xào tới chảy ra mỡ tạo mùi hương đậm đà hơn, thậm chí mùi thịt thơm còn bay đến nhà bên cạnh.
Vương Nhị Cẩu vô cùng thèm muốn, cậu ôm chân Hạ thị gây ồn ào rồi bị Hạ thị đánh một cái, thế là chạy vọt ra ngoài.
Kiều gia hầm thịt hơn nửa canh giờ, cậu cũng đứng bên ngoài sân của Kiều gia ngửi mùi hết nửa canh giờ.
Kiều Như Nguyệt mở nắp mồi lên, mùi thịt lan tỏa ra bốn phía, canh xương hầm tới có màu trắng ngà.
Kiều Như Nguyệt gắp một miếng thịt thổi thổi rồi đưa đến bên miệng Kiều Hiểu Khê: "Hiểu Khê, con nếm thử xem thế nào?"
Kiều Hiểu Khê nhìn miếng thịt nhỏ kia không chắc chắn, cô bé nhíu mày, sau đó lập tức cười nói: "Nương, người vất vả như vậy, người ăn trước đi!"
Dứt lời, Kiều Hiểu Khê đẩy chiếc đũa ấy về phía Kiều Như Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất