Cái Gì? Bảo Ta Bán Con, Ăn Đất, Gặm Vỏ Cây, Tro Cốt Cũng Cho Ngươi
Chương 29: Đứng Lại
Sau đó Kiều Như Hà tức giận nói: “Tên thầy bói miệng thối kia, lần sau để ta gặp được hắn thì nhất định phải mắng hắn ta một trận mới được!”
Tối hôm qua nàng ấy lo lắng cả đêm không ngủ được, trời vừa tờ mờ sáng đã chạy từ thôn Cửu Cửu tới đây.
Khi nàng ấy vào nhà nhìn thấy muội muội nằm trên giường vẫn luôn không cử động, trái tim nàng ấy như rơi vào đáy cốc.
Ở trong lòng hung hăng mắng thầy bói miệng thối kia, tự nhiên đang êm đẹp lại trù ẻo Như Nguyệt làm chi!
Hiện tại Như Nguyệt chết mà sống lại thật sự quá tốt!
Mặc dù Như Nguyệt mê trai, vụng về, không tim không phổi, nhưng dù sao cũng là muội muội ruột thịt của nàng ấy, Kiều Như Hà không muốn người thân cuối cùng này cũng rời bỏ nàng ấy mà đi.
Nghe vậy, Kiều Như Nguyệt lập tức hiểu ra vì sao trong phòng này lại xuất hiện nhiều người như vậy, thì ra bọn họ đều cho rằng nàng đã chết!
Nếu nàng không có tấm thẻ sinh mệnh kia của hệ thống thì sợ là lúc này đã chết thật rồi.
Cho nên mọi người là đến phân chia di sản của nàng?
Kiều Như Nguyệt nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt của Kiều Hiểu Khê, liên tưởng đến vừa rồi Kiều Hiểu Khê giảm xuống 35% giá trị phản nghịch, trong lòng mềm nhũn, thì ra nha đầu này luyến tiếc mình chết như vậy.
Còn nước mắt cá xấu của ba người Kiều Phong Thu, Hàng bà tử và Chương Thanh Thành thì nàng tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Ánh mắt của Kiều Như Nguyệt nhìn vào Chương Thanh Thành.
“!!!”
Chuông cảnh báo của Chương Thanh Thành lập tức vang lên, lập tức chuẩn bị bỏ chạy.
Hắn ta không ngờ Kiều Như Nguyệt còn có thể sống lại như vậy!
Vốn dĩ hắn ta định lại đây bán những thứ có thể bán trong Kiều gia, nếu không lúc trước tại sao hắn ta lại có thể đính hôn với một quả phụ như vậy?
Chỉ là vì thấy nàng sống không được bao lâu, sau khi nàng chết thì tất cả đồ vật của nàng đều là của hắn ta!
Hắn ta thật sự không ngờ Kiều Như Nguyệt thế mà lại chết, mà, sống, lại!!
“Chương Thanh Thành, ta đã nói với ngươi rồi, ngoài trả tiền ra thì đừng xuất hiện ở trước mặt ta nữa, nếu không ta nhìn thấy ngươi một lần thì sẽ đánh ngươi một lần đó?”
Kiều Như Nguyệt vừa mới nói dứt lời, Chương Thanh Thành đã sợ tới mức thịt trên mặt run lên.
Mọi người lộ vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Kiều Như Nguyệt, giống như Kiều Hiểu Khê ngày hôm qua, trong lòng có rất nhiều nghi vấn.
Không phải Kiều Như Nguyệt thích Chương Thanh Thành sao?
Ngày thường Kiều Như Nguyệt nâng niu Chương Thanh Thành như cái gì, hận không thể cung phụng hắn ta giống như Bồ Tát, hôm nay thế mà lại nói muốn đánh hắn ta?
Lúc này, đột nhiên mọi người nghĩ tới gì đó, chẳng lẽ vết xanh tím trên mặt Chương Thanh Thành là Kiều Như Nguyệt đánh hay sao?
Kiều Như Nguyệt điên rồi à?
Không phải nàng ta muốn làm Trang Nguyên phu nhân sao?
Đánh Chương Thanh Thành như vậy thì về sau Chương Thanh Thành còn có thể cưới nàng nữa không?
“Như Nguyệt tỷ tỷ, ta lo lắng cho ngươi nên mới lại đây xem ngươi thế nào, sẽ không có lần sau!”
Chương Thanh Thành hứa hẹn xong lập tức chạy ra khỏi phòng, sợ ở lâu thêm một giây sẽ bị Kiều Như Nguyệt đánh.
“Đứng lại!”
Chương Thanh Thành mới bước ra được một bước thì Kiều Như Nguyệt lập tức lên tiếng, Chương Thanh Thành sợ tới mức dừng lại.
Tối hôm qua nàng ấy lo lắng cả đêm không ngủ được, trời vừa tờ mờ sáng đã chạy từ thôn Cửu Cửu tới đây.
Khi nàng ấy vào nhà nhìn thấy muội muội nằm trên giường vẫn luôn không cử động, trái tim nàng ấy như rơi vào đáy cốc.
Ở trong lòng hung hăng mắng thầy bói miệng thối kia, tự nhiên đang êm đẹp lại trù ẻo Như Nguyệt làm chi!
Hiện tại Như Nguyệt chết mà sống lại thật sự quá tốt!
Mặc dù Như Nguyệt mê trai, vụng về, không tim không phổi, nhưng dù sao cũng là muội muội ruột thịt của nàng ấy, Kiều Như Hà không muốn người thân cuối cùng này cũng rời bỏ nàng ấy mà đi.
Nghe vậy, Kiều Như Nguyệt lập tức hiểu ra vì sao trong phòng này lại xuất hiện nhiều người như vậy, thì ra bọn họ đều cho rằng nàng đã chết!
Nếu nàng không có tấm thẻ sinh mệnh kia của hệ thống thì sợ là lúc này đã chết thật rồi.
Cho nên mọi người là đến phân chia di sản của nàng?
Kiều Như Nguyệt nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt của Kiều Hiểu Khê, liên tưởng đến vừa rồi Kiều Hiểu Khê giảm xuống 35% giá trị phản nghịch, trong lòng mềm nhũn, thì ra nha đầu này luyến tiếc mình chết như vậy.
Còn nước mắt cá xấu của ba người Kiều Phong Thu, Hàng bà tử và Chương Thanh Thành thì nàng tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Ánh mắt của Kiều Như Nguyệt nhìn vào Chương Thanh Thành.
“!!!”
Chuông cảnh báo của Chương Thanh Thành lập tức vang lên, lập tức chuẩn bị bỏ chạy.
Hắn ta không ngờ Kiều Như Nguyệt còn có thể sống lại như vậy!
Vốn dĩ hắn ta định lại đây bán những thứ có thể bán trong Kiều gia, nếu không lúc trước tại sao hắn ta lại có thể đính hôn với một quả phụ như vậy?
Chỉ là vì thấy nàng sống không được bao lâu, sau khi nàng chết thì tất cả đồ vật của nàng đều là của hắn ta!
Hắn ta thật sự không ngờ Kiều Như Nguyệt thế mà lại chết, mà, sống, lại!!
“Chương Thanh Thành, ta đã nói với ngươi rồi, ngoài trả tiền ra thì đừng xuất hiện ở trước mặt ta nữa, nếu không ta nhìn thấy ngươi một lần thì sẽ đánh ngươi một lần đó?”
Kiều Như Nguyệt vừa mới nói dứt lời, Chương Thanh Thành đã sợ tới mức thịt trên mặt run lên.
Mọi người lộ vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Kiều Như Nguyệt, giống như Kiều Hiểu Khê ngày hôm qua, trong lòng có rất nhiều nghi vấn.
Không phải Kiều Như Nguyệt thích Chương Thanh Thành sao?
Ngày thường Kiều Như Nguyệt nâng niu Chương Thanh Thành như cái gì, hận không thể cung phụng hắn ta giống như Bồ Tát, hôm nay thế mà lại nói muốn đánh hắn ta?
Lúc này, đột nhiên mọi người nghĩ tới gì đó, chẳng lẽ vết xanh tím trên mặt Chương Thanh Thành là Kiều Như Nguyệt đánh hay sao?
Kiều Như Nguyệt điên rồi à?
Không phải nàng ta muốn làm Trang Nguyên phu nhân sao?
Đánh Chương Thanh Thành như vậy thì về sau Chương Thanh Thành còn có thể cưới nàng nữa không?
“Như Nguyệt tỷ tỷ, ta lo lắng cho ngươi nên mới lại đây xem ngươi thế nào, sẽ không có lần sau!”
Chương Thanh Thành hứa hẹn xong lập tức chạy ra khỏi phòng, sợ ở lâu thêm một giây sẽ bị Kiều Như Nguyệt đánh.
“Đứng lại!”
Chương Thanh Thành mới bước ra được một bước thì Kiều Như Nguyệt lập tức lên tiếng, Chương Thanh Thành sợ tới mức dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất