Cái Gì? Bảo Ta Bán Con, Ăn Đất, Gặm Vỏ Cây, Tro Cốt Cũng Cho Ngươi
Chương 45: Hàng Bà Tử, Bà Có Còn Là Con Người Không Hả?
Vừa vặn, vừa rồi Hàng bà tử véo cũng là chỗ bên trong cánh tay phải!
“Đúng vậy, cháu cũng thấy!” Nhị cẩu lập tức lên tiếng làm chứng.
Lúc này, động tĩnh của Kiều gia đã hấp dẫn thôn dân đang làm việc quanh đây đi tới.
Nghe nói Hàng bà tử véo Kiều Hiểu Khê, không ít người lên tiếng: “Hiểu Khê mới hai tuổi, sao Hàng bà tử lại ra tay được?”
“Hiểu Khê, bà cả cháu véo cánh tay nào của cháu?” Đại phu Thôi hỏi.
“Cánh tay bên phải này”
Kiều Hiểu Khê ngoan ngoãn đáp.
Đôi mắt của cô bé đã hồng hồng, khi trả lời vấn đề thì mặt đầy sợ hãi, hốc mắt chứa đầy nước mắt, giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, thật sự khiến cho mọi người đau lòng.
Hàng bà tử thấy dáng vẻ của cô bé như vậy thì thầm nghĩ: Vừa rồi khi véo nó cũng không tỏ ra đáng thương như vậy, lúc này giả vờ cái gì chứ?
“Tê……”
“Trời ạ!”
“Hàng bà tử, bà có còn là con người không hả? Sao lại véo đứa nhỏ thành như vậy?”
Khi đại phu Thôi cuốn tay áo của Kiều Hiểu Khê lên, toàn bộ mọi người đều hít sâu một hơi, đôi mắt rung động.
Bên trong cánh tay phải của Kiều Hiểu Khê có một mảnh xanh tím xen lẫn hồng tím, mọi người nhìn mà thấy ghê người, đồng thời vô cùng căm giận!
“???”
Hàng bà tử há hốc mồm, đối mặt với sự chỉ trích và ánh mắt phẫn hận của mọi người thì bà ta giải thích nói: “Chuyện này không có khả năng, tuyệt đối không thể! Ta chỉ véo nó một chút mà thôi. Kiều Hiểu Khê, ngươi nói đi, có phải ta chỉ véo ngươi một chút thôi phải không?”
Kiều Hiểu Khê sợ hãi mà nhìn Hàng bà tử, sợ hãi gật đầu.
Nước mắt treo ở hốc mắt, cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa mà rơi xuống.
Cô bé khóc lóc nhỏ giọng nói: “Dạ, bà cả thật sự chỉ véo cháu một chút……”
Càng nói thì nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, cuối cùng nhào vào trong lòng ngực Kiều Như Nguyệt rồi mới dám lên tiếng gào khóc.
Hàng bà tử được làm sáng tỏ thì lập tức nói với mọi người: “Nghe thấy chưa? Con bé này nói ta chỉ véo nó một chút thôi, vết thương trên cánh tay nó thật sự không liên quan gì với ta”
Mọi người bị sự mặt dày vô sỉ của Hàng bà tử chọc giận, có ai mà không nhìn ra Hiểu Khê là bị bà ta làm cho sợ tới mức không dám nói thật?
Không biết là ai nhổ nước miếng lên người bà ta, còn có người nhặt đất rơi dưới đất rồi ném vào người bà ta.
“A! Con mụ khốn nạn nào nhổ nước bọt lên người ta?”
“Kẻ nào không có mắt ném đất vào ta?”
“……”
Hiện trường lập tức trở lên hỗn loạn, Hàng bà tử muốn hung hăng cào rách mặt đối phương cho hết giận, nhưng lại không biết vừa rồi ai là người phun nước miếng và ném đất?
“Hàng bà tử, đại phu Thôi sẽ nói hết bao nhiêu tiền chữa bệnh và tiền an dưỡng, ngươi trả là được, chuyện này liền bỏ qua, về sau đừng tiếp tục bắt nạt trẻ nhỏ nữa. Ngươi cũng đã lên chức bà nội rồi, Hữu Kim cũng sắp phải cưới thê tử rồi, nếu mà người khác biết hắn có một bà nội độc ác như ngươi, vậy thì sợ là làng trên xóm dưới cũng không ai dám tiến vào cửa nhà các ngươi nữa!”
Thôn trưởng Lư nhìn về phía Hàng bà tử với ánh mắt đầy khinh thường.
Người lớn như vậy lại đi bắt nạt một đứa trẻ, còn nặng tay như vậy.
Nếu không phải Kiều Như Nguyệt thấy rồi đòi lại công bằng cho đứa nhỏ thì chắc con bé Hiểu Khê này sẽ không dám nói ra ngoài.
“Đúng vậy, cháu cũng thấy!” Nhị cẩu lập tức lên tiếng làm chứng.
Lúc này, động tĩnh của Kiều gia đã hấp dẫn thôn dân đang làm việc quanh đây đi tới.
Nghe nói Hàng bà tử véo Kiều Hiểu Khê, không ít người lên tiếng: “Hiểu Khê mới hai tuổi, sao Hàng bà tử lại ra tay được?”
“Hiểu Khê, bà cả cháu véo cánh tay nào của cháu?” Đại phu Thôi hỏi.
“Cánh tay bên phải này”
Kiều Hiểu Khê ngoan ngoãn đáp.
Đôi mắt của cô bé đã hồng hồng, khi trả lời vấn đề thì mặt đầy sợ hãi, hốc mắt chứa đầy nước mắt, giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, thật sự khiến cho mọi người đau lòng.
Hàng bà tử thấy dáng vẻ của cô bé như vậy thì thầm nghĩ: Vừa rồi khi véo nó cũng không tỏ ra đáng thương như vậy, lúc này giả vờ cái gì chứ?
“Tê……”
“Trời ạ!”
“Hàng bà tử, bà có còn là con người không hả? Sao lại véo đứa nhỏ thành như vậy?”
Khi đại phu Thôi cuốn tay áo của Kiều Hiểu Khê lên, toàn bộ mọi người đều hít sâu một hơi, đôi mắt rung động.
Bên trong cánh tay phải của Kiều Hiểu Khê có một mảnh xanh tím xen lẫn hồng tím, mọi người nhìn mà thấy ghê người, đồng thời vô cùng căm giận!
“???”
Hàng bà tử há hốc mồm, đối mặt với sự chỉ trích và ánh mắt phẫn hận của mọi người thì bà ta giải thích nói: “Chuyện này không có khả năng, tuyệt đối không thể! Ta chỉ véo nó một chút mà thôi. Kiều Hiểu Khê, ngươi nói đi, có phải ta chỉ véo ngươi một chút thôi phải không?”
Kiều Hiểu Khê sợ hãi mà nhìn Hàng bà tử, sợ hãi gật đầu.
Nước mắt treo ở hốc mắt, cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa mà rơi xuống.
Cô bé khóc lóc nhỏ giọng nói: “Dạ, bà cả thật sự chỉ véo cháu một chút……”
Càng nói thì nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, cuối cùng nhào vào trong lòng ngực Kiều Như Nguyệt rồi mới dám lên tiếng gào khóc.
Hàng bà tử được làm sáng tỏ thì lập tức nói với mọi người: “Nghe thấy chưa? Con bé này nói ta chỉ véo nó một chút thôi, vết thương trên cánh tay nó thật sự không liên quan gì với ta”
Mọi người bị sự mặt dày vô sỉ của Hàng bà tử chọc giận, có ai mà không nhìn ra Hiểu Khê là bị bà ta làm cho sợ tới mức không dám nói thật?
Không biết là ai nhổ nước miếng lên người bà ta, còn có người nhặt đất rơi dưới đất rồi ném vào người bà ta.
“A! Con mụ khốn nạn nào nhổ nước bọt lên người ta?”
“Kẻ nào không có mắt ném đất vào ta?”
“……”
Hiện trường lập tức trở lên hỗn loạn, Hàng bà tử muốn hung hăng cào rách mặt đối phương cho hết giận, nhưng lại không biết vừa rồi ai là người phun nước miếng và ném đất?
“Hàng bà tử, đại phu Thôi sẽ nói hết bao nhiêu tiền chữa bệnh và tiền an dưỡng, ngươi trả là được, chuyện này liền bỏ qua, về sau đừng tiếp tục bắt nạt trẻ nhỏ nữa. Ngươi cũng đã lên chức bà nội rồi, Hữu Kim cũng sắp phải cưới thê tử rồi, nếu mà người khác biết hắn có một bà nội độc ác như ngươi, vậy thì sợ là làng trên xóm dưới cũng không ai dám tiến vào cửa nhà các ngươi nữa!”
Thôn trưởng Lư nhìn về phía Hàng bà tử với ánh mắt đầy khinh thường.
Người lớn như vậy lại đi bắt nạt một đứa trẻ, còn nặng tay như vậy.
Nếu không phải Kiều Như Nguyệt thấy rồi đòi lại công bằng cho đứa nhỏ thì chắc con bé Hiểu Khê này sẽ không dám nói ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất