Cái Gì? Bảo Ta Bán Con, Ăn Đất, Gặm Vỏ Cây, Tro Cốt Cũng Cho Ngươi
Chương 48: Nữ Hồng Sơ Cấp
Đến lúc đó Kiều Như Nguyệt đã chết rồi thì cô bé cầm tiền trốn chạy cũng là một con đường sống!
Kiều Như Nguyệt nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của cô bé, sau đó xoa đầu cô bé rồi nói: “Chuyện tiền nong thì không cần trẻ con lo lắng”
Vốn dĩ nguyên chủ cũng có vài mẫu ruộng tốt, chẳng qua vì Chương Thanh Thành mà đã bán đi rồi!
Ruộng không phải là điều cần thiết, nhưng quần lót thì lại là thứ cần thiết.
Vừa rồi có người ngoài ở đây, lúc này cuối cùng thì nàng cũng không nhịn được mà cởi quần lót ra một chút, nhưng vẫn thấy chật như cũ.
Không được, nàng phải làm một cái khác.
Chỉ là vẫn không được như mong muốn!
Kiều Hiểu Khê xem nàng phá hoại vài thước vải bố, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng: “Nương, nếu mà người làm không tốt thì vẫn là đừng làm! Thím Hạ hàng xóm có nữ hồng không tồi, quần áo của ca ca Nhị Cẩu đều là do thím ấy lấy quần áo cũ sửa lại”
Nhưng Kiều Như Nguyệt làm quần lót tam giác, cổ đại không có loại này, đến khi Hạ thị thấy sợ là sẽ cho rằng nàng là kẻ biến thái……
Kiều Như Nguyệt ngẫm lại vẫn cảm thấy nàng nên tự làm thì hơn!
Nàng nhớ ra bên trong khu thương mại của hệ thống có thể đổi được rất nhiều loại đồ vật. Sau khi tìm kiếm thì cuối cùng Kiều Như Nguyệt cũng tìm được thẻ nữ hồng sơ cấp, yêu cầu ba mươi điểm công đức.
Nói trùng hợp cũng đúng là trùng hợp, hiện tại nàng đang có ba mươi hai điểm công đức!
Lập tức đổi!!
Khi Kiều Như Nguyệt bóp nát thẻ nữ hồng sơ cấp thì vô số ký ức xa lạ về cắt may, kéo sợi dệt vải, vẽ hoa và thêu thùa hiện lên ở bên trong đầu, hơn nữa, đôi mắt nhìn đến vải bố trên bàn cũng không hề mới lạ.
Đôi mắt giống như một chiếc thước.
Nàng nhìn về phía thành phẩm mà mình vừa mới làm thì lập tức cạn lời, sau đó cầm lấy kéo cắt một khối vải một lần nữa.
Không cần vẽ, không cần thước đo, một đường kéo cắt xuống đã được một miếng vải như ý.
Kiều Hiểu Khê thấy Kiều Như Nguyệt lại lăn lộn vải bố lần nữa thì không nhịn được mà nhíu mày, vừa định lên tiếng ngăn cản thì lại phát hiện động tác của Kiều Như Nguyệt lưu loát hơn vừa rồi rất nhiều.
Miếng vải được cắt ra trơn nhẵn, sạch sẽ lưu loát.
Kiều Hiểu Khê dừng lại, lẳng lặng mà nhìn Kiều Như Nguyệt làm quần lót.
Lần này, kim chỉ và miếng vải ở trong tay nàng vô cùng nghe lời, làm ra quần lót đẹp hơn gấp mấy lần!
Nếu không phải Kiều Hiểu Khê nhìn Kiều Như Nguyệt làm xong thì cô bé sẽ hoài nghi có phải Kiều Như Nguyệt lấy của người khác làm ra để lừa gạt cô bé hay không?
Một người sao có thể trong khoảng thời gian ngắn đã có tiến bộ lớn như vậy được?
Chẳng lẽ vừa rồi Kiều Như Nguyệt đã thông suốt?
Bởi vì cổ đại không có dây cao su cho nên Kiều Như Nguyệt làm một cái dây buộc ở trên eo, hơn nữa, nếu vòng mông hơi lớn thì khi có dây buộc sẽ không bị tuột mà cũng sẽ không cảm thấy chật.
Làm cho mình xong, Kiều Như Nguyệt lập tức làm một cái cho Kiều Hiểu Khê. Cô bé mặc quần lót thoải mái vào, cả người đều trở nên thoải mái hơn không ít ~
Kiều Như Nguyệt thêu một con bướm màu hồng nhạt ở chính diện bên trong quần, so với yếm đỏ mà Kiều Hiểu Khê nhìn thấy ở tiệm vải còn đẹp hơn rất nhiều.
Kiều Như Nguyệt nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của cô bé, sau đó xoa đầu cô bé rồi nói: “Chuyện tiền nong thì không cần trẻ con lo lắng”
Vốn dĩ nguyên chủ cũng có vài mẫu ruộng tốt, chẳng qua vì Chương Thanh Thành mà đã bán đi rồi!
Ruộng không phải là điều cần thiết, nhưng quần lót thì lại là thứ cần thiết.
Vừa rồi có người ngoài ở đây, lúc này cuối cùng thì nàng cũng không nhịn được mà cởi quần lót ra một chút, nhưng vẫn thấy chật như cũ.
Không được, nàng phải làm một cái khác.
Chỉ là vẫn không được như mong muốn!
Kiều Hiểu Khê xem nàng phá hoại vài thước vải bố, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng: “Nương, nếu mà người làm không tốt thì vẫn là đừng làm! Thím Hạ hàng xóm có nữ hồng không tồi, quần áo của ca ca Nhị Cẩu đều là do thím ấy lấy quần áo cũ sửa lại”
Nhưng Kiều Như Nguyệt làm quần lót tam giác, cổ đại không có loại này, đến khi Hạ thị thấy sợ là sẽ cho rằng nàng là kẻ biến thái……
Kiều Như Nguyệt ngẫm lại vẫn cảm thấy nàng nên tự làm thì hơn!
Nàng nhớ ra bên trong khu thương mại của hệ thống có thể đổi được rất nhiều loại đồ vật. Sau khi tìm kiếm thì cuối cùng Kiều Như Nguyệt cũng tìm được thẻ nữ hồng sơ cấp, yêu cầu ba mươi điểm công đức.
Nói trùng hợp cũng đúng là trùng hợp, hiện tại nàng đang có ba mươi hai điểm công đức!
Lập tức đổi!!
Khi Kiều Như Nguyệt bóp nát thẻ nữ hồng sơ cấp thì vô số ký ức xa lạ về cắt may, kéo sợi dệt vải, vẽ hoa và thêu thùa hiện lên ở bên trong đầu, hơn nữa, đôi mắt nhìn đến vải bố trên bàn cũng không hề mới lạ.
Đôi mắt giống như một chiếc thước.
Nàng nhìn về phía thành phẩm mà mình vừa mới làm thì lập tức cạn lời, sau đó cầm lấy kéo cắt một khối vải một lần nữa.
Không cần vẽ, không cần thước đo, một đường kéo cắt xuống đã được một miếng vải như ý.
Kiều Hiểu Khê thấy Kiều Như Nguyệt lại lăn lộn vải bố lần nữa thì không nhịn được mà nhíu mày, vừa định lên tiếng ngăn cản thì lại phát hiện động tác của Kiều Như Nguyệt lưu loát hơn vừa rồi rất nhiều.
Miếng vải được cắt ra trơn nhẵn, sạch sẽ lưu loát.
Kiều Hiểu Khê dừng lại, lẳng lặng mà nhìn Kiều Như Nguyệt làm quần lót.
Lần này, kim chỉ và miếng vải ở trong tay nàng vô cùng nghe lời, làm ra quần lót đẹp hơn gấp mấy lần!
Nếu không phải Kiều Hiểu Khê nhìn Kiều Như Nguyệt làm xong thì cô bé sẽ hoài nghi có phải Kiều Như Nguyệt lấy của người khác làm ra để lừa gạt cô bé hay không?
Một người sao có thể trong khoảng thời gian ngắn đã có tiến bộ lớn như vậy được?
Chẳng lẽ vừa rồi Kiều Như Nguyệt đã thông suốt?
Bởi vì cổ đại không có dây cao su cho nên Kiều Như Nguyệt làm một cái dây buộc ở trên eo, hơn nữa, nếu vòng mông hơi lớn thì khi có dây buộc sẽ không bị tuột mà cũng sẽ không cảm thấy chật.
Làm cho mình xong, Kiều Như Nguyệt lập tức làm một cái cho Kiều Hiểu Khê. Cô bé mặc quần lót thoải mái vào, cả người đều trở nên thoải mái hơn không ít ~
Kiều Như Nguyệt thêu một con bướm màu hồng nhạt ở chính diện bên trong quần, so với yếm đỏ mà Kiều Hiểu Khê nhìn thấy ở tiệm vải còn đẹp hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất