Cái Gì? Bảo Ta Bán Con, Ăn Đất, Gặm Vỏ Cây, Tro Cốt Cũng Cho Ngươi
Chương 50: Làm Mai
Ánh mắt của Kiều Phong Thu quét về phía dịch trứng trên quần áo bà ta, còn vỡ một quả trứng gà, vậy là tổng cộng phải bồi thường hai mươi chín văn!
Kiều Phong Thu cảm thấy khó thở.
Có thôn trưởng Lư chứng kiến, vậy thì không thể lấy lại được hai mươi tám văn kia rồi, nói cách khác là đã bị ăn khổ rồi còn liên lụy đến thanh danh của Hữu Kim, Hữu Ngân.
Kiều Phong Thu thật sự là bị cái lão bà Hàng Xuân Miểu ngu xuẩn này làm cho tức chết!
Du bà tử thấy phu thê đại phòng cãi nhau thì trong lòng vui vẻ, lôi kéo Trịnh bà tử rồi nói: “Tứ đệ muội, đi, chúng ta đi làm bữa tối”
Trịnh bà tử vội gật đầu không ngừng, bà ấy đã sớm muốn bỏ chạy, đại bá ca nổi giận quá dọa người.
Thôn trưởng Lư vừa mới về nhà, Trần Tú Hoa đã rót một chén trà lạnh cho thôn trưởng Lư hỏi: “Thụ Căn, thế nào? Có phải nương Hiểu Khê đã thật sự trở lên tốt hơn hay không? Nhìn có giống như người chịu sống thành thật không?”
Trần Tú Hoa liên tục hỏi ba vấn đề, Lư Thụ Căn uống xong một ngụm nước to rồi khen ngợi:
“Tú Hoa, nương Hiểu Khê thật sự đã không giống hồi trước, ta cảm thấy nàng thật sự đã cải tà quy chính. Hơn nữa, hôm nay Thiết Trụ đưa tiền đưa trứng qua nhưng người ta căn bản không nhận, còn bảo mang về cho Vượng Tài và Nhị Nữu ăn. Nếu không phải Thiết Trụ kiên trì thì sợ là phải mang về”
Nghe vậy, thiện cảm của Trần Tú Hoa đối với Kiều Như Nguyệt lại gia tăng hơn rất nhiều.
Vừa lúc, buổi sáng hôm nay khi bà ấy thấy Thiết Trụ nói đến Kiều Như Nguyệt thì mặt đều đỏ lên.
Thê tử Thiết Trụ đã chết sáu năm rồi, một mình nuôi dưỡng hai đứa nhỏ.
Tuy rằng bà ấy thường xuyên giúp đỡ, nhưng dù sao cô cô không phải là nương, đứa nhỏ vẫn cần phải có nương mới được.
Trước kia, không phải bà ấy chưa nói qua chuyện Thiết Trụ nên cưới thê tử, nhưng đều bị Thiết Trụ dùng lời lẽ chính đáng từ chối, hiện tại, thật vất vả Thiết Trụ mới có người thích.
“Thụ Căn, ông nói xem tác hợp nương Hiểu Khê và Thiết Trụ thì thế nào?” Trần Tú Hoa hỏi.
Thôn trưởng Lư cười nói: “Ta cũng nghĩ như vậy”
Ông ấy cũng nhìn ra Thiết Trụ thích Kiều Như Nguyệt, hơn nữa, hiện tại nhân phẩm của Kiều Như Nguyệt rất tốt, về sau nhất định sẽ đối xử tử tế với hai đứa nhỏ Vượng Tài và Nhị Nữu.
“Nhưng chuyện này còn phải hỏi Thiết Trụ, xem hắn có muốn cưới người vào cửa không?” Thôn trưởng Lư nói.
....
Tiệm vải Hồng Yến.
Trương Hồng Yến thấy Kiều Như Nguyệt đến giống như nhìn thấy Thần Tài, nàng vô cùng nhiệt tình chào đón hai mẹ con, còn cho Kiều Hiểu Khê một viên mứt hoa quả.
"Tẩu tử, tẩu đến rồi!"
Kiều Hiểu Khê bỏ mứt hoa quả vào trong miệng, là vị quả đào, còn được ngâm với đường nên rất ngọt.
Ngay khi Kiều Hiểu Khê đang tưởng tượng sau này Kiều Như Nguyệt sẽ kiếm được rất nhiều tiền từ việc thêu thùa cho tiệm vải Hồng Yến, chợt nghe thấy Kiều Như Nguyệt nói: "Chưởng quầy, lấy vải màu hồng đậm, đỏ tươi, hồng, ửng đỏ, mỗi cái lấy mười thước"
Mứt trong miệng Kiều Hiểu Khê suýt chút nữa rơi ra!
"Được, tẩu tử!"
Tuy Trương Hồng Yến không nói, nhưng trong lòng nàng suy nghĩ, phụ nhân này đều chọn những màu có chút quyến rũ.
Nhưng, số vải này có thể bán được một lượng bạc!
Vào lúc Kiều Như Nguyệt trả một lượng bạc, Kiều Hiểu Khê vội lên tiếng: "Nương, chẳng phải người đến tìm chưởng quầy để thêu hoa sao? Vì sao lại mua nhiều vải bố như vậy làm gì?"
Kiều Hiểu Khê cảm thấy vô cùng khó hiểu, chẳng phải ở nhà đã nói là kiếm tiền sao? Vì sao lại tiêu nhiều tiền như vậy?
Kiều Phong Thu cảm thấy khó thở.
Có thôn trưởng Lư chứng kiến, vậy thì không thể lấy lại được hai mươi tám văn kia rồi, nói cách khác là đã bị ăn khổ rồi còn liên lụy đến thanh danh của Hữu Kim, Hữu Ngân.
Kiều Phong Thu thật sự là bị cái lão bà Hàng Xuân Miểu ngu xuẩn này làm cho tức chết!
Du bà tử thấy phu thê đại phòng cãi nhau thì trong lòng vui vẻ, lôi kéo Trịnh bà tử rồi nói: “Tứ đệ muội, đi, chúng ta đi làm bữa tối”
Trịnh bà tử vội gật đầu không ngừng, bà ấy đã sớm muốn bỏ chạy, đại bá ca nổi giận quá dọa người.
Thôn trưởng Lư vừa mới về nhà, Trần Tú Hoa đã rót một chén trà lạnh cho thôn trưởng Lư hỏi: “Thụ Căn, thế nào? Có phải nương Hiểu Khê đã thật sự trở lên tốt hơn hay không? Nhìn có giống như người chịu sống thành thật không?”
Trần Tú Hoa liên tục hỏi ba vấn đề, Lư Thụ Căn uống xong một ngụm nước to rồi khen ngợi:
“Tú Hoa, nương Hiểu Khê thật sự đã không giống hồi trước, ta cảm thấy nàng thật sự đã cải tà quy chính. Hơn nữa, hôm nay Thiết Trụ đưa tiền đưa trứng qua nhưng người ta căn bản không nhận, còn bảo mang về cho Vượng Tài và Nhị Nữu ăn. Nếu không phải Thiết Trụ kiên trì thì sợ là phải mang về”
Nghe vậy, thiện cảm của Trần Tú Hoa đối với Kiều Như Nguyệt lại gia tăng hơn rất nhiều.
Vừa lúc, buổi sáng hôm nay khi bà ấy thấy Thiết Trụ nói đến Kiều Như Nguyệt thì mặt đều đỏ lên.
Thê tử Thiết Trụ đã chết sáu năm rồi, một mình nuôi dưỡng hai đứa nhỏ.
Tuy rằng bà ấy thường xuyên giúp đỡ, nhưng dù sao cô cô không phải là nương, đứa nhỏ vẫn cần phải có nương mới được.
Trước kia, không phải bà ấy chưa nói qua chuyện Thiết Trụ nên cưới thê tử, nhưng đều bị Thiết Trụ dùng lời lẽ chính đáng từ chối, hiện tại, thật vất vả Thiết Trụ mới có người thích.
“Thụ Căn, ông nói xem tác hợp nương Hiểu Khê và Thiết Trụ thì thế nào?” Trần Tú Hoa hỏi.
Thôn trưởng Lư cười nói: “Ta cũng nghĩ như vậy”
Ông ấy cũng nhìn ra Thiết Trụ thích Kiều Như Nguyệt, hơn nữa, hiện tại nhân phẩm của Kiều Như Nguyệt rất tốt, về sau nhất định sẽ đối xử tử tế với hai đứa nhỏ Vượng Tài và Nhị Nữu.
“Nhưng chuyện này còn phải hỏi Thiết Trụ, xem hắn có muốn cưới người vào cửa không?” Thôn trưởng Lư nói.
....
Tiệm vải Hồng Yến.
Trương Hồng Yến thấy Kiều Như Nguyệt đến giống như nhìn thấy Thần Tài, nàng vô cùng nhiệt tình chào đón hai mẹ con, còn cho Kiều Hiểu Khê một viên mứt hoa quả.
"Tẩu tử, tẩu đến rồi!"
Kiều Hiểu Khê bỏ mứt hoa quả vào trong miệng, là vị quả đào, còn được ngâm với đường nên rất ngọt.
Ngay khi Kiều Hiểu Khê đang tưởng tượng sau này Kiều Như Nguyệt sẽ kiếm được rất nhiều tiền từ việc thêu thùa cho tiệm vải Hồng Yến, chợt nghe thấy Kiều Như Nguyệt nói: "Chưởng quầy, lấy vải màu hồng đậm, đỏ tươi, hồng, ửng đỏ, mỗi cái lấy mười thước"
Mứt trong miệng Kiều Hiểu Khê suýt chút nữa rơi ra!
"Được, tẩu tử!"
Tuy Trương Hồng Yến không nói, nhưng trong lòng nàng suy nghĩ, phụ nhân này đều chọn những màu có chút quyến rũ.
Nhưng, số vải này có thể bán được một lượng bạc!
Vào lúc Kiều Như Nguyệt trả một lượng bạc, Kiều Hiểu Khê vội lên tiếng: "Nương, chẳng phải người đến tìm chưởng quầy để thêu hoa sao? Vì sao lại mua nhiều vải bố như vậy làm gì?"
Kiều Hiểu Khê cảm thấy vô cùng khó hiểu, chẳng phải ở nhà đã nói là kiếm tiền sao? Vì sao lại tiêu nhiều tiền như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất