Cái Gì? Bảo Ta Bán Con, Ăn Đất, Gặm Vỏ Cây, Tro Cốt Cũng Cho Ngươi
Chương 7: Ta Muốn Chuộc Con Bé Về
Kiều Hiểu Khê nhìn thấy sự tàn nhẫn ở trong đáy mắt Đinh lão thái liền sợ tới mức chạy vụt đi.
Cô bé biết Đinh lão thái không trút giận xong thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Đinh lão thái rất khỏe, Kiều Như Nguyệt chắc chắn sẽ đơn phương bị đánh, tránh rước họa vào thân nên cô bé vẫn trốn xa một chút thì hơn.
“Ai — u!”
“A!!”
“Đừng đánh nữa!!!”
Kiều Hiểu Khê vừa mới chạy đi thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và lời xin tha của Đinh lão thái vang lên từ đằng sau.
Khi Kiều Hiểu Khê quay đầu lại chỉ nhìn thấy Đinh lão thái nằm dưới đất với vẻ mặt đau khổ, còn Kiều Như Nguyệt vẫn đứng đó không hao tổn gì?
Kiều Hiểu Khê cảm thấy hơi ảo diệu, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vì sao Đinh lão thái không đánh lại được Kiều Như Nguyệt?
Kiều Như Nguyệt nhìn chằm chằm Đinh lão thái ở dưới đất lạnh lùng nói: “Vì sao Đinh gia không hương khói thì hẳn phải đi hỏi con trai bà mới đúng!”
Đinh lão thái tưởng rằng Kiều Như Nguyệt đang nói cơ thể Đinh Đại Lực có vấn đề, nhưng thằng bé khỏe mạnh như thế, sao mà có vấn đề được?
Đúng lúc này, Đinh lão nhân, Đinh Đại Lực, Hứa thị bước từ trong phòng ra, vừa hay nghe thấy lời Kiều Như Nguyệt nói thì biểu cảm của Đinh Đại Lực chợt thay đổi.
Hắn nhìn sang Kiều Như Nguyệt, lại thấy đối phương cũng đang nhìn thẳng về phía hắn.
Không, giống như nàng đang nhìn ra đằng sau hắn?
Kiều Như Nguyệt buồn bã nói: “Có nhân ắt có quả, ai gây nghiệp thì quả báo sẽ tự tìm tới người đó”
Khi Kiều Như Nguyệt nói xong chữ cuối cùng, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt Đinh Đại Lực, khiến Đinh Đại Lực khiếp sợ!
“Kiều Như Nguyệt ngươi nổi điên cái gì vậy, chạy tới nhà ta đánh nương ta lại còn ăn nói lung tung!”
Đinh Đại Lực dứt lời liền định xông lên, nhưng thấy mẹ già còn bị Kiều Như Nguyệt đánh ngã xuống đất thì trong lòng hắn có hơi e ngại.
Kiều Như Nguyệt chỉ về phía Kiều Hiểu Khê chạy đến trước phòng bếp nói: “Ta muốn chuộc con bé về!”
Kiều Hiểu Khê đột nhiên bị gọi tên bỗng sững sờ tại chỗ, nhìn về phía Kiều Như Nguyệt với vẻ mặt không dám tin.
Cô bé không cần cả Kiều Như Nguyệt lẫn Đinh gia!
Nhưng nếu bị buộc chọn giữa một trong hai thì hiển nhiên Đinh gia sẽ tốt hơn Kiều Như Nguyệt một chút.
Ở Đinh gia, tuy cô bé thường xuyên bị đánh không cho cơm ăn, nhưng cũng chỉ như thế thôi, Đinh gia sẽ không bán cô bé.
Kiều Như Nguyệt từng bán cô bé đi một lần, ai biết lần này Kiều Như Nguyệt chuộc cô bé về sẽ ấp ủ âm mưu xấu xa gì nữa đây?
Không đợi Đinh Đại Lực từ chối thì Kiều Hiểu Khê đã lên tiếng: “Ta sẽ không đi với ngươi”
Đinh Đại Lực cười ra tiếng: “Nhìn thấy chưa? Là nha đầu này không chịu đi theo ngươi…..”
Đinh lão thái ngồi dưới đất vội vàng cắt ngang: “Lúc trước nha đầu này còn tiêu mất hai lượng bạc của chúng ta, lại ăn cơm ở nhà ta hai năm. Nếu ngươi muốn chuộc lại thì ít nhất phải trả được chừng này!”
Dứt lời, Đinh lão thái dựng thẳng bốn ngón tay lên.
Bốn lượng!
Đinh lão thái tuyệt đối không để ngôi sao chổi Kiều Hiểu Khê này tiếp tục ở lại trong nhà, nhưng nếu có thể kiếm được nhiều tiền hơn, vậy thì càng tốt!
Nuôi tới mười bốn tuổi, có thể đòi lễ hỏi mười lượng.
Lúc này mới hai tuổi thì đòi bốn lượng, đáng giá!
Cô bé biết Đinh lão thái không trút giận xong thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Đinh lão thái rất khỏe, Kiều Như Nguyệt chắc chắn sẽ đơn phương bị đánh, tránh rước họa vào thân nên cô bé vẫn trốn xa một chút thì hơn.
“Ai — u!”
“A!!”
“Đừng đánh nữa!!!”
Kiều Hiểu Khê vừa mới chạy đi thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và lời xin tha của Đinh lão thái vang lên từ đằng sau.
Khi Kiều Hiểu Khê quay đầu lại chỉ nhìn thấy Đinh lão thái nằm dưới đất với vẻ mặt đau khổ, còn Kiều Như Nguyệt vẫn đứng đó không hao tổn gì?
Kiều Hiểu Khê cảm thấy hơi ảo diệu, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vì sao Đinh lão thái không đánh lại được Kiều Như Nguyệt?
Kiều Như Nguyệt nhìn chằm chằm Đinh lão thái ở dưới đất lạnh lùng nói: “Vì sao Đinh gia không hương khói thì hẳn phải đi hỏi con trai bà mới đúng!”
Đinh lão thái tưởng rằng Kiều Như Nguyệt đang nói cơ thể Đinh Đại Lực có vấn đề, nhưng thằng bé khỏe mạnh như thế, sao mà có vấn đề được?
Đúng lúc này, Đinh lão nhân, Đinh Đại Lực, Hứa thị bước từ trong phòng ra, vừa hay nghe thấy lời Kiều Như Nguyệt nói thì biểu cảm của Đinh Đại Lực chợt thay đổi.
Hắn nhìn sang Kiều Như Nguyệt, lại thấy đối phương cũng đang nhìn thẳng về phía hắn.
Không, giống như nàng đang nhìn ra đằng sau hắn?
Kiều Như Nguyệt buồn bã nói: “Có nhân ắt có quả, ai gây nghiệp thì quả báo sẽ tự tìm tới người đó”
Khi Kiều Như Nguyệt nói xong chữ cuối cùng, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt Đinh Đại Lực, khiến Đinh Đại Lực khiếp sợ!
“Kiều Như Nguyệt ngươi nổi điên cái gì vậy, chạy tới nhà ta đánh nương ta lại còn ăn nói lung tung!”
Đinh Đại Lực dứt lời liền định xông lên, nhưng thấy mẹ già còn bị Kiều Như Nguyệt đánh ngã xuống đất thì trong lòng hắn có hơi e ngại.
Kiều Như Nguyệt chỉ về phía Kiều Hiểu Khê chạy đến trước phòng bếp nói: “Ta muốn chuộc con bé về!”
Kiều Hiểu Khê đột nhiên bị gọi tên bỗng sững sờ tại chỗ, nhìn về phía Kiều Như Nguyệt với vẻ mặt không dám tin.
Cô bé không cần cả Kiều Như Nguyệt lẫn Đinh gia!
Nhưng nếu bị buộc chọn giữa một trong hai thì hiển nhiên Đinh gia sẽ tốt hơn Kiều Như Nguyệt một chút.
Ở Đinh gia, tuy cô bé thường xuyên bị đánh không cho cơm ăn, nhưng cũng chỉ như thế thôi, Đinh gia sẽ không bán cô bé.
Kiều Như Nguyệt từng bán cô bé đi một lần, ai biết lần này Kiều Như Nguyệt chuộc cô bé về sẽ ấp ủ âm mưu xấu xa gì nữa đây?
Không đợi Đinh Đại Lực từ chối thì Kiều Hiểu Khê đã lên tiếng: “Ta sẽ không đi với ngươi”
Đinh Đại Lực cười ra tiếng: “Nhìn thấy chưa? Là nha đầu này không chịu đi theo ngươi…..”
Đinh lão thái ngồi dưới đất vội vàng cắt ngang: “Lúc trước nha đầu này còn tiêu mất hai lượng bạc của chúng ta, lại ăn cơm ở nhà ta hai năm. Nếu ngươi muốn chuộc lại thì ít nhất phải trả được chừng này!”
Dứt lời, Đinh lão thái dựng thẳng bốn ngón tay lên.
Bốn lượng!
Đinh lão thái tuyệt đối không để ngôi sao chổi Kiều Hiểu Khê này tiếp tục ở lại trong nhà, nhưng nếu có thể kiếm được nhiều tiền hơn, vậy thì càng tốt!
Nuôi tới mười bốn tuổi, có thể đòi lễ hỏi mười lượng.
Lúc này mới hai tuổi thì đòi bốn lượng, đáng giá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất