Cái Gì, Ta Là Bạch Nguyệt Quang Kiều Diễm Điên Cuồng Trong Mạt Thế?
Chương 31: A
Thẩm Tế Sơ khẽ mở mắt, trước mắt là trần nhà xa lạ, xung quanh toát ra ánh sáng xanh nhạt, giữa không trung còn lơ lửng rất nhiều màn hình trong suốt đang quét cơ thể cô.
Yếu tố khoa học viễn tưởng tràn ngập và cảm giác vượt qua hiện thực khiến cô ngẩn người vài giây, rất nhanh sau đó bị tiếng gọi khe khẽ kéo về hiện thực, quay đầu nhìn thấy Tần Ny đang quỳ một gối bên cạnh, hai mắt đỏ hoe, thấy cô tỉnh lại, đôi môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không nhớ nổi mình muốn nói gì.
Thẩm Tế Sơ xoa đầu cô giọng nói yếu ớt: “Tôi không sao.”
Tần Ny nắm lấy tay cô, im lặng ở bên cạnh.
Một lúc sau, Nguyễn Chu Vi từ phòng thí nghiệm bên kia đi tới.
Trên tay bưng một cái khay, bên trong là nước và thức ăn: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi, ngủ ba ngày rồi đấy cô gái nhỏ.”
Nói rồi anh ta bưng khay đến trước mặt Tần Ny.
Tần Ny nhìn Thẩm Tế Sơ, thấy cô gật đầu mới bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Thẩm Tế Sơ chống người ngồi dậy: "Tôi bị sao vậy?”
Nguyễn Chu Vi nói: “Bị ảnh hưởng bởi hơi thở của dị năng cấp đặc biệt, dị năng giả khi sử dụng dị năng thường kèm theo từ trường mạnh mẽ, từ trường này khiến rất nhiều dị năng giả cấp thấp và zombie không dám đến gần, suýt chút nữa em đã bị từ trường dị năng của đội trưởng Hạ làm cho thất khiếu chảy máu, đột tử tại chỗ đấy có biết không? Nếu không phải cuối cùng đội trưởng Hạ tỉnh táo lại thì tôi căn bản không cứu nổi một người bình thường không có dị năng nào như em.”
“... Cảm ơn.” Thẩm Tế Sơ xoa xoa thái dương vẫn còn hơi đau, sau đó theo bản năng sờ lên cổ.
Cảm giác đau đớn còn sót lại vẫn rất mãnh liệt.
Rõ ràng là da cũng không bị rách...
Nguyễn Chu Vi nhìn ra sự nghi hoặc của cô: "Đội trưởng Hạ lúc đó không tỉnh táo, may mà không làm em bị thương, lúc chúng tôi đến, đội trưởng Hạ đã tỉnh táo lại, một tay ôm em, một tay vác cô nhóc kia về căn cứ.”
“... Hả?” Thẩm Tế Sơ ngẩn người hai giây mới hiểu được anh ta đang nói gì.
Ôm? Vác?
Cô là bị Hạ Xuyên Dã ôm về?
Nguyễn Chu Vi cúi người đánh giá cô: “Làm sao em khiến đội trưởng Hạ tỉnh táo lại vậy?”
“Tôi cũng không rõ nữa.”
“Chậc… Nhưng mà may là lần này anh ta chỉ bị nhiễm virus, không phải là loại dị năng cuồng bạo khó chơi kia, dù sao thì virus cũng không sống được bao lâu trong cơ thể, sau đó tự tỉnh lại cũng là chuyện bình thường.”
Thẩm Tế Sơ và anh ta đang nói chuyện thì cửa phòng thí nghiệm từ từ mở sang hai bên, một người đàn ông mặc quân phục gọn gàng bước vào.
Ánh mắt anh dừng trên mặt Thẩm Tế Sơ nửa giây, sau đó hỏi Nguyễn Chu Vi một cách dửng dưng: “Tình hình thế nào rồi?”
“Không sao rồi, đã tỉnh lại được thì chứng tỏ không còn gì đáng ngại.”
Hạ Xuyên Dã gật đầu.
Nguyễn Chu Vi hỏi: “Cậu thì sao?”
“Virus đã được loại bỏ hoàn toàn.”
Nguyễn Chu Vi trêu chọc: “Không ngờ nha không ngờ nha, đường đường là đội trưởng Hạ mà cũng có thể bị loại virus cấp thấp này lây nhiễm, tôi nghe Vi Trúc nói, loại virus này chỉ có tác dụng với người có người khác giới mà mình thích và để ý thôi, cậu… có à? Gần đây là thế nào thế? Tình hình ra sao rồi?”
Hạ Xuyên Dã nheo mắt, trực tiếp dùng ánh mắt để trả lời.
Bị cảnh cáo bằng ánh mắt lạnh lùng, Nguyễn Chu Vi ngậm miệng không dám nói nữa.
“Bên phòng thí nghiệm của tôi còn chút việc, lát nữa phiền đội trưởng Hạ đưa hai cô gái nhỏ này về nhé.” Đi ngang qua người Hạ Xuyên Dã, anh ta hạ giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy được: “Đều là do anh làm bị thương đấy.”
Yếu tố khoa học viễn tưởng tràn ngập và cảm giác vượt qua hiện thực khiến cô ngẩn người vài giây, rất nhanh sau đó bị tiếng gọi khe khẽ kéo về hiện thực, quay đầu nhìn thấy Tần Ny đang quỳ một gối bên cạnh, hai mắt đỏ hoe, thấy cô tỉnh lại, đôi môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không nhớ nổi mình muốn nói gì.
Thẩm Tế Sơ xoa đầu cô giọng nói yếu ớt: “Tôi không sao.”
Tần Ny nắm lấy tay cô, im lặng ở bên cạnh.
Một lúc sau, Nguyễn Chu Vi từ phòng thí nghiệm bên kia đi tới.
Trên tay bưng một cái khay, bên trong là nước và thức ăn: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi, ngủ ba ngày rồi đấy cô gái nhỏ.”
Nói rồi anh ta bưng khay đến trước mặt Tần Ny.
Tần Ny nhìn Thẩm Tế Sơ, thấy cô gật đầu mới bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Thẩm Tế Sơ chống người ngồi dậy: "Tôi bị sao vậy?”
Nguyễn Chu Vi nói: “Bị ảnh hưởng bởi hơi thở của dị năng cấp đặc biệt, dị năng giả khi sử dụng dị năng thường kèm theo từ trường mạnh mẽ, từ trường này khiến rất nhiều dị năng giả cấp thấp và zombie không dám đến gần, suýt chút nữa em đã bị từ trường dị năng của đội trưởng Hạ làm cho thất khiếu chảy máu, đột tử tại chỗ đấy có biết không? Nếu không phải cuối cùng đội trưởng Hạ tỉnh táo lại thì tôi căn bản không cứu nổi một người bình thường không có dị năng nào như em.”
“... Cảm ơn.” Thẩm Tế Sơ xoa xoa thái dương vẫn còn hơi đau, sau đó theo bản năng sờ lên cổ.
Cảm giác đau đớn còn sót lại vẫn rất mãnh liệt.
Rõ ràng là da cũng không bị rách...
Nguyễn Chu Vi nhìn ra sự nghi hoặc của cô: "Đội trưởng Hạ lúc đó không tỉnh táo, may mà không làm em bị thương, lúc chúng tôi đến, đội trưởng Hạ đã tỉnh táo lại, một tay ôm em, một tay vác cô nhóc kia về căn cứ.”
“... Hả?” Thẩm Tế Sơ ngẩn người hai giây mới hiểu được anh ta đang nói gì.
Ôm? Vác?
Cô là bị Hạ Xuyên Dã ôm về?
Nguyễn Chu Vi cúi người đánh giá cô: “Làm sao em khiến đội trưởng Hạ tỉnh táo lại vậy?”
“Tôi cũng không rõ nữa.”
“Chậc… Nhưng mà may là lần này anh ta chỉ bị nhiễm virus, không phải là loại dị năng cuồng bạo khó chơi kia, dù sao thì virus cũng không sống được bao lâu trong cơ thể, sau đó tự tỉnh lại cũng là chuyện bình thường.”
Thẩm Tế Sơ và anh ta đang nói chuyện thì cửa phòng thí nghiệm từ từ mở sang hai bên, một người đàn ông mặc quân phục gọn gàng bước vào.
Ánh mắt anh dừng trên mặt Thẩm Tế Sơ nửa giây, sau đó hỏi Nguyễn Chu Vi một cách dửng dưng: “Tình hình thế nào rồi?”
“Không sao rồi, đã tỉnh lại được thì chứng tỏ không còn gì đáng ngại.”
Hạ Xuyên Dã gật đầu.
Nguyễn Chu Vi hỏi: “Cậu thì sao?”
“Virus đã được loại bỏ hoàn toàn.”
Nguyễn Chu Vi trêu chọc: “Không ngờ nha không ngờ nha, đường đường là đội trưởng Hạ mà cũng có thể bị loại virus cấp thấp này lây nhiễm, tôi nghe Vi Trúc nói, loại virus này chỉ có tác dụng với người có người khác giới mà mình thích và để ý thôi, cậu… có à? Gần đây là thế nào thế? Tình hình ra sao rồi?”
Hạ Xuyên Dã nheo mắt, trực tiếp dùng ánh mắt để trả lời.
Bị cảnh cáo bằng ánh mắt lạnh lùng, Nguyễn Chu Vi ngậm miệng không dám nói nữa.
“Bên phòng thí nghiệm của tôi còn chút việc, lát nữa phiền đội trưởng Hạ đưa hai cô gái nhỏ này về nhé.” Đi ngang qua người Hạ Xuyên Dã, anh ta hạ giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy được: “Đều là do anh làm bị thương đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất