Cái Gì, Ta Là Bạch Nguyệt Quang Kiều Diễm Điên Cuồng Trong Mạt Thế?
Chương 39: A
Trong đội ngũ có tổng cộng ba nữ và bảy nam.
Ngoại trừ cô và Tần Ny ra, nữ giới còn lại là một dị năng giả cấp ba. Sau khi biết được cả hai đều là người bình thường không có dị năng thì cô gái kia cũng không có phản ứng gì quá đặc biệt. Trái lại, trừ đội trưởng ra, những nam dị năng giả khác trong đội bắt đầu nhịn không được mà lên tiếng phàn nàn.
"Cái quái gì thế này? Đội chúng ta vốn có thể giành được hạng cao trong nhiệm vụ lần này để nhận thưởng, tại sao lại thêm hai người thường không có dị năng vào chứ? Lại còn là phụ nữ, chỉ biết kéo chân sau thôi, thật là mất hứng."
"Đồng ý, hai người phụ nữ này liệu có làm được gì không vậy? Đừng để lúc gặp zombie thì chỉ biết la hét, chẳng làm được tích sự gì, đúng là đồ vô dụng."
"Tôi thấy nhiều rồi, những kẻ được gọi là người thường này, dựa vào việc bản thân là phụ nữ để vào đây hưởng phúc, chẳng làm gì cả, gặp zombie thì chỉ biết khóc lóc."
"Được rồi." Cô gái còn lại trong đội lên tiếng, cô ấy chính là đội trưởng của tiểu đội mười người này: "Kiểm tra lại trang bị và phi cơ của mình đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát."
"Rõ!"
"Đội trưởng! Chúng ta thật sự phải dẫn theo hai người phụ nữ này đi làm nhiệm vụ sao?"
Cô gái liếc nhìn Thẩm Tế Sơ và Tần Ny: "Đây là mệnh lệnh từ cấp trên, nhất định phải tuân theo, không được phép có ý kiến hay trốn tránh nhiệm vụ."
Thẩm Tế Sơ giữ chặt Tần Ny đang muốn tiến lên đôi co, trong lúc bọn họ thảo luận cũng không lên tiếng phản bác.
Bây giờ nói nhiều cũng vô ích, ai mà chẳng biết nói cho sướng miệng.
Sự khan hiếm phụ nữ trong thời mạt thế, bề ngoài là phụ nữ sẽ có nhiều đặc quyền và được bao dung hơn nam giới, nhưng thực chất chỉ là một kiểu định kiến và khinh miệt cực đoan.
Phụ nữ, dù là dị năng giả hay người thường, đều bị coi như đồ vật, bị coi là gánh nặng của đội, là công cụ để sinh con, thỏa mãn dục vọng và trút giận.
Nhưng cô cho rằng sự yên bình của Khu An Toàn chưa bao giờ đến từ việc nam giới ra ngoài liều mạng, nếu không có những nữ dị năng giả hệ trị liệu và hệ phụ trợ hậu cần thì bọn họ căn bản không thể hoàn thành việc xây dựng ba căn cứ lớn như vậy.
Định kiến một khi đã hình thành thì sẽ bám rễ rất sâu.
Cô đã sớm nhận ra điều này, nên trong căn cứ luôn giữ thái độ cảnh giác với tất cả dị năng giả, không bao giờ để lộ chân tướng, cũng không tiết lộ thông tin thật của mình.
Sau khi xuất phát, Thẩm Tế Sơ và Tần Ny đi ở cuối đội ngũ, cô nhỏ giọng nhắc nhở: "A Ny, nếu tôi không ra hiệu, cậu tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ."
"Tôi biết." Tần Ny đáp.
Ninh Nhã Mạc - đội trưởng đang đi trước mặt hai người nghe được đoạn đối thoại này thì không khỏi bật cười: "Yên tâm đi, trên đường này chỉ cần chúng ta không đi chệch khỏi lộ tuyến thì sẽ không gặp phải zombie biến dị cấp cao đâu, zombie bình thường thì tiểu đội chúng ta vẫn có thể xử lý được, bảo vệ hai người không thành vấn đề."
Mấy gã đàn ông cũng ba hoa khoác lác: "Con đường này tôi đi đến tám trăm lần rồi, không thể nào xảy ra vấn đề được, zombie quanh đây đều là loại cấp thấp không đáng sợ, ngay cả biến dị cũng không có, tôi chỉ cần động nhẹ ngón tay là có thể bóp chết chúng... Á! Cái quái gì thế!"
Ai ngờ anh ta còn chưa huênh hoang xong thì đã bị con nhện biến dị mà Tần Ny tiện tay bắt được trên cây dọa đến mức hét lên thất thanh.
Ngoại trừ cô và Tần Ny ra, nữ giới còn lại là một dị năng giả cấp ba. Sau khi biết được cả hai đều là người bình thường không có dị năng thì cô gái kia cũng không có phản ứng gì quá đặc biệt. Trái lại, trừ đội trưởng ra, những nam dị năng giả khác trong đội bắt đầu nhịn không được mà lên tiếng phàn nàn.
"Cái quái gì thế này? Đội chúng ta vốn có thể giành được hạng cao trong nhiệm vụ lần này để nhận thưởng, tại sao lại thêm hai người thường không có dị năng vào chứ? Lại còn là phụ nữ, chỉ biết kéo chân sau thôi, thật là mất hứng."
"Đồng ý, hai người phụ nữ này liệu có làm được gì không vậy? Đừng để lúc gặp zombie thì chỉ biết la hét, chẳng làm được tích sự gì, đúng là đồ vô dụng."
"Tôi thấy nhiều rồi, những kẻ được gọi là người thường này, dựa vào việc bản thân là phụ nữ để vào đây hưởng phúc, chẳng làm gì cả, gặp zombie thì chỉ biết khóc lóc."
"Được rồi." Cô gái còn lại trong đội lên tiếng, cô ấy chính là đội trưởng của tiểu đội mười người này: "Kiểm tra lại trang bị và phi cơ của mình đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát."
"Rõ!"
"Đội trưởng! Chúng ta thật sự phải dẫn theo hai người phụ nữ này đi làm nhiệm vụ sao?"
Cô gái liếc nhìn Thẩm Tế Sơ và Tần Ny: "Đây là mệnh lệnh từ cấp trên, nhất định phải tuân theo, không được phép có ý kiến hay trốn tránh nhiệm vụ."
Thẩm Tế Sơ giữ chặt Tần Ny đang muốn tiến lên đôi co, trong lúc bọn họ thảo luận cũng không lên tiếng phản bác.
Bây giờ nói nhiều cũng vô ích, ai mà chẳng biết nói cho sướng miệng.
Sự khan hiếm phụ nữ trong thời mạt thế, bề ngoài là phụ nữ sẽ có nhiều đặc quyền và được bao dung hơn nam giới, nhưng thực chất chỉ là một kiểu định kiến và khinh miệt cực đoan.
Phụ nữ, dù là dị năng giả hay người thường, đều bị coi như đồ vật, bị coi là gánh nặng của đội, là công cụ để sinh con, thỏa mãn dục vọng và trút giận.
Nhưng cô cho rằng sự yên bình của Khu An Toàn chưa bao giờ đến từ việc nam giới ra ngoài liều mạng, nếu không có những nữ dị năng giả hệ trị liệu và hệ phụ trợ hậu cần thì bọn họ căn bản không thể hoàn thành việc xây dựng ba căn cứ lớn như vậy.
Định kiến một khi đã hình thành thì sẽ bám rễ rất sâu.
Cô đã sớm nhận ra điều này, nên trong căn cứ luôn giữ thái độ cảnh giác với tất cả dị năng giả, không bao giờ để lộ chân tướng, cũng không tiết lộ thông tin thật của mình.
Sau khi xuất phát, Thẩm Tế Sơ và Tần Ny đi ở cuối đội ngũ, cô nhỏ giọng nhắc nhở: "A Ny, nếu tôi không ra hiệu, cậu tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ."
"Tôi biết." Tần Ny đáp.
Ninh Nhã Mạc - đội trưởng đang đi trước mặt hai người nghe được đoạn đối thoại này thì không khỏi bật cười: "Yên tâm đi, trên đường này chỉ cần chúng ta không đi chệch khỏi lộ tuyến thì sẽ không gặp phải zombie biến dị cấp cao đâu, zombie bình thường thì tiểu đội chúng ta vẫn có thể xử lý được, bảo vệ hai người không thành vấn đề."
Mấy gã đàn ông cũng ba hoa khoác lác: "Con đường này tôi đi đến tám trăm lần rồi, không thể nào xảy ra vấn đề được, zombie quanh đây đều là loại cấp thấp không đáng sợ, ngay cả biến dị cũng không có, tôi chỉ cần động nhẹ ngón tay là có thể bóp chết chúng... Á! Cái quái gì thế!"
Ai ngờ anh ta còn chưa huênh hoang xong thì đã bị con nhện biến dị mà Tần Ny tiện tay bắt được trên cây dọa đến mức hét lên thất thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất