Cái Gì, Ta Là Bạch Nguyệt Quang Kiều Diễm Điên Cuồng Trong Mạt Thế?
Chương 4: Đoàn Người (1)
Cô chỉ khẽ động đậy một chút, lập tức có một chấm đỏ nhắm ngay giữa mi tâm.
Kể cả những người phụ nữ đến từ trong thôn bên cạnh cô, cũng đều bị dọa đến mức không dám nhúc nhích.
Người trên xe lạnh lùng hỏi: “Con người?”
“Là người! Là con người đấy!”
Một người phụ nữ kích động hét lớn: “Chúng tôi là con người! Là con người còn lý trí! Chắc chắn chưa từng bị lây nhiễm!”
“Vậy sao? Bây giờ có mấy khu vực an toàn?”
“3, 3 khu! Khu C3 đang được xây dựng! Lần này chúng tôi đến chính là để đến khu C3!”
“Cô.” Ngay khi xe dừng lại, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ từ trên xe nhảy xuống.
Điều đập vào mắt trước tiên chính là bàn tay gân guốc nổi rõ của đối phương, nhìn dọc theo bàn tay lên trên là cánh tay rắn chắc với những đường cơ bắp cuồn cuộn, gương mặt người đàn ông mang vẻ hung dữ xâm lược, lạnh lùng xa cách, kẹp giữa cánh tay rám nắng cuồn cuộn cơ bắp là một khẩu súng bắn tỉa, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua.
Anh ta chính là dị năng giả vừa nổ súng.
Khí thế quá mức mạnh mẽ bá đạo khiến Thẩm Tế Sơ theo bản năng né tránh ánh mắt anh ta.
Trong đôi đồng tử đen láy sâu thẳm của người đàn ông phản chiếu hình ảnh người phụ nữ nhỏ bé yếu đuối chỉ đứng đến ngực anh ta.
“Bị nhiễm rồi?”
Nếu Thẩm Tế Sơ dám manh động hoặc gật đầu, sẽ bị bắn chết ngay lập tức.
Cô cứng đờ người: “Không.”
“Vậy tại sao lại lao vào người con zombie đó?”
Thẩm Tế Sơ có chút tủi thân, ngẩng mắt len lén nhìn anh ta một cái: “Tôi... Tôi không đi nổi nữa.”
Cô căng thẳng mím chặt môi, không ngờ giây tiếp theo đã bị người đàn ông nắm lấy cổ tay, kéo tay áo lên.
Anh ta cẩn thận quan sát cánh tay cô.
Làn da trắng nõn nà như tuyết, cổ tay mảnh mai đến mức chỉ cần dùng một chút lực là anh có thể dễ dàng bẻ gãy, cảm giác mềm mại khiến động tác của người đàn ông khựng lại một chút.
Không hề có vết thương.
Lớp da mỏng manh của Thẩm Tế Sơ bị lớp chai sạn trên lòng bàn tay anh ta cọ xát khiến da cô lập tức đỏ ửng lên, may mà anh ta đã nhanh chóng buông cô ra.
Kể cả những người phụ nữ đến từ trong thôn bên cạnh cô, cũng đều bị dọa đến mức không dám nhúc nhích.
Người trên xe lạnh lùng hỏi: “Con người?”
“Là người! Là con người đấy!”
Một người phụ nữ kích động hét lớn: “Chúng tôi là con người! Là con người còn lý trí! Chắc chắn chưa từng bị lây nhiễm!”
“Vậy sao? Bây giờ có mấy khu vực an toàn?”
“3, 3 khu! Khu C3 đang được xây dựng! Lần này chúng tôi đến chính là để đến khu C3!”
“Cô.” Ngay khi xe dừng lại, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ từ trên xe nhảy xuống.
Điều đập vào mắt trước tiên chính là bàn tay gân guốc nổi rõ của đối phương, nhìn dọc theo bàn tay lên trên là cánh tay rắn chắc với những đường cơ bắp cuồn cuộn, gương mặt người đàn ông mang vẻ hung dữ xâm lược, lạnh lùng xa cách, kẹp giữa cánh tay rám nắng cuồn cuộn cơ bắp là một khẩu súng bắn tỉa, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua.
Anh ta chính là dị năng giả vừa nổ súng.
Khí thế quá mức mạnh mẽ bá đạo khiến Thẩm Tế Sơ theo bản năng né tránh ánh mắt anh ta.
Trong đôi đồng tử đen láy sâu thẳm của người đàn ông phản chiếu hình ảnh người phụ nữ nhỏ bé yếu đuối chỉ đứng đến ngực anh ta.
“Bị nhiễm rồi?”
Nếu Thẩm Tế Sơ dám manh động hoặc gật đầu, sẽ bị bắn chết ngay lập tức.
Cô cứng đờ người: “Không.”
“Vậy tại sao lại lao vào người con zombie đó?”
Thẩm Tế Sơ có chút tủi thân, ngẩng mắt len lén nhìn anh ta một cái: “Tôi... Tôi không đi nổi nữa.”
Cô căng thẳng mím chặt môi, không ngờ giây tiếp theo đã bị người đàn ông nắm lấy cổ tay, kéo tay áo lên.
Anh ta cẩn thận quan sát cánh tay cô.
Làn da trắng nõn nà như tuyết, cổ tay mảnh mai đến mức chỉ cần dùng một chút lực là anh có thể dễ dàng bẻ gãy, cảm giác mềm mại khiến động tác của người đàn ông khựng lại một chút.
Không hề có vết thương.
Lớp da mỏng manh của Thẩm Tế Sơ bị lớp chai sạn trên lòng bàn tay anh ta cọ xát khiến da cô lập tức đỏ ửng lên, may mà anh ta đã nhanh chóng buông cô ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất