Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời (Dịch)
Chương 1: A ! Cái Nguyền Rủa Này Có Bug ?
【Đếm ngược thời gian thi đại học ——33 ngày!】
【tu luyện vì bảo vệ đất nước!】
【Ngày mai "Thời Không Môn" số 341B sẽ mở ra ở thành phố Thanh Thành…】
Nhìn những lời tuyên truyền từ khắp nơi được treo trong lớp học, trên bảng thông báo, Trần Vũ tỏ ra mờ mịt.
Hắn...
Vậy mà xuyên việt về trước khi kỳ thi tốt nghiệp trung học bắt đầu rồi sao?
Có thể tu luyện là xảy ra chuyện gì?
Thời Không Môn số 341B lại là cái gì?
Trong lúc ngờ vực, vô số ký ức bỗng dưng xuất hiện, dung hợp với ký ức nguyên bản của Trần Vũ.
Chưa đến nửa phút, Trần Vũ đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hắn thật sự xuyên việt rồi.
Xuyên việt về trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Song lại giống như bình thường xuyên việt, thế giới này lại là một trái đất song song khác.
Một cao võ thế giới!
Trên thế giới này nguy hiểm tồn tại ở khắp mọi nơi.
Bên ngoài thành, vô số dị thú dữ tợn đáng sợ ngo ngoe muốn động, bất cứ lúc nào cũng có thể phá hủy tường rào để tàn sát tất cả loài người.
Loài người chỉ có thể không ngừng tăng cường thực lực, đau khổ duy trì cục diện.
Không còn ai quan tâm đến các vấn đề văn hóa, kinh tế, chính trị, phát triển....
Chỉ có thực lực, mới là tất cả.
Chỉ có thực lực, mới có thể duy trì chủng tộc.
Vì thế, ở xã hội loài người địa vị của võ giả phi thường cao.
Thông thường người tu luyện cấp thấp nhất là 1, khi nhận được lời mời của các công ty lớn thì tiền lương cũng sẽ không ít hơn 20 vạn một năm.
Người tu luyện cấp 2 lương ít nhất cũng là một trăm vạn một năm!
Cấp 3, cấp 4 trở lên thì sẽ được rất nhiều các thế lực tranh nhau truy phủng.
Mà lúc này Trần Vũ chính là một học sinh lớp mười hai sắp tham gia "Tu luyện" thi đại học.
"Đây... Đây thật là không thể tưởng tượng nổi..."
"Khó có thể tin..."
【JFF#. chỗ GS ——】
【kiểm tra đến linh hồn không thuộc về thế giới hiện tại.】
【xác định là dị hồn xâm lấn.】
【đang bắt đầu nguyền rủa...】
【cảnh cáo!】
【mời rời đi thế giới hiện tại, nếu không sẽ từ từ tăng cường nguyền rủa.】
【cảnh cáo! Mời rời đi thế giới hiện tại, nếu không sẽ từ từ tăng cường nguyền rủa.】
【cảnh cáo, mời rời đi...】
"Nguyền rủa?"
"Ta bị nguyền rủa rồi?"
Đột nhiên nghe được bên tai vang lên âm thanh được hợp thành bằng điện tử, mặt của Trần Vũ hiện lên vẻ kinh hãi.
【nguyền rủa thành công.】
【hiệu quả nguyền rủa: Đảo ngược trạng thái nhân quả.】
【cảnh cáo! Mời rời đi thế giới hiện tại, nếu không sẽ từ từ tăng cường nguyền rủa...】
"Bang!"
Trong khi Trần Vũ đang thất thần, đột nhiên một viên phấn viết bay tới đập vào ngay trên trán của hắn.
"A..."
Trần Vũ bụm lấy cái trán kêu đau một tiếng.
" Chỉ còn 33 ngày là tới thời gian thi đại học, ngươi còn đang ngẩn người? Không tu luyện sao? !" Trên bục giảng, chủ nhiệm lớp chỉ thẳng vào Trần Vũ với vẻ mặt giận dữ: "Đi ngược dòng nước, không tiến tắc thối!"
"Ngươi còn tiếp tục lười như vậy thì ngay cả học sinh tiểu học cũng đánh không lại!"
Trong phòng học, vì bị quấy rầy tu luyện nên các bạn học nhao nhao quay đầu nhìn về phía Trần Vũ với một ánh mắt đặc biệt giống nhau.
Đó chính là chán ghét.
Chán ghét xuất phát từ nội tâm.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Khu hoang dã bên ngoài thành, dị cảnh trong Thời Không Môn đều là tuyệt địa cửu tử nhất sinh.
Vì vấn đề an toàn nên đa số người tu luyện đều là "Làm việc" theo đoàn thể.
Khả năng phối hợp là cực kỳ quan trọng.
Vì quán triệt loại tư tưởng đoàn kết này, bắt đầu từ tiểu học, mỗi người học sinh liền lấy lớp làm đơn vị, cùng nhau tu luyện, cộng đồng tiến thối.
Mà Trần Vũ, không chỉ có thực lực kém cỏi nhất, hành động cũng đặc biệt kéo dài. Thường thường túm lớp chân sau.
Thời gian lâu dài, các bạn học liền đối Trần Vũ càng phát ra không chào đón.
Trần Vũ tự nhiên nghĩ tới cố gắng dung nhập tập thể.
Nhưng thiên phú có hạn, lại tính cách chất phác, dần dần tự bế. Cuối cùng trở thành lớp mười hai trong lớp người người chán ghét ở cuối xe...
Bất luận là ở thế giới nào,đều có học sinh kém.
Mà trong cao vũ thế giới, đối học sinh kém tổn thương phá lệ tàn khốc.
...
"Tê..."
Che lấy trán đang sưng, Trần Vũ nổi giận.
Hắn đào mộ tổ của chủ nhiệm lớp hay sao ?
Ra tay ác như vậy?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trái đất này là cao vũ thế giới, chủ nhiệm lớp cũng là người tu luyện. Trần Vũ đành phải ngăn chặn lửa giận, dựa theo trong đầu ký ức, vận chuyển thể nội khí kình.
【khởi động hiệu quả nguyền rủa!】
【đảo ngược trạng thái nhân quả...】
【khi tu luyện: Khí kình -1】
【khi tu luyện: Khí kình -1】
Trần Vũ: "..."
【khi tu luyện: Khí kình -1】
【khi tu luyện: Khí kình -2...】
"..."
"Mẹ nó, mình quả nhiên bị nguyền rủa rồi!"
"Tu luyện rồi mà thực lực còn giảm xuống sao?"
Trần Vũ tâm tính sập, trực tiếp ngồi phịch trên ghế.
Càng tu luyện thì càng yếu.
Vậy hắn còn tu cái mẹ gì nữa?
"Trần Vũ!" Chủ nhiệm lớp nhìn thấy tư thế ngồi của Trần Vũ, lại ném qua một viên phấn viết: " Tu luyện cho ta! !"
"Đang!"
Đầu phấn viết xen lẫn lửa giận của chủ nhiệm lớp, nện trên trán Trần Vũ.
【bị tổn thương: Khí huyết +2】
Trần Vũ: "..."
"Ai..."
Thở dài trùng điệp, Trần Vũ tuyệt vọng: "Lão sư, đừng quản em, em vô dụng rồi."
"Ngươi... Gỗ mục không điêu khắc! Phế vật! Thật là một cái phế vật!"
【nhận tâm lý tổn thương: Tinh thần +1】
Các bạn học xung quanh lại quăng tới ánh mắt căm hận.
【nhận tâm lý tổn thương: Tinh thần +3】
Trần Vũ: "... Cái con mẹ nó bệnh tâm thần a!"
Dứt khoát, hắn vò đã mẻ không sợ rơi, từ trong bàn lấy ra hạt dưa, không coi ai ra gì bắt đầu gặm.
Khi sinh hoạt không cho đường sống.
Vậy thì tìm một tư thế thoải mái chờ chết thôi.
Ít nhất còn có thể hưởng thụ một chút...
【Đang ăn: Đói khát +1】
【Đang ăn: Đói khát +2...】
Trần Vũ: "... Mẹ."
Hiển nhiên, cuộc sống của hắn không chỉ có không cho hắn đường sống, còn không muốn để cho hắn dễ chịu.
"Trần Vũ! em đi ra ngoài cho tôi!"
Chủ nhiệm lớp không thể nhịn được nữa: " phạt em ra hành lang đứng! không có một ngày không cho phép về!"
...
Bị đuổi ra phòng học, Trần Vũ tựa ở vách tường, có không cam lòng.
Lần nữa vận chuyển thể nội khí kình tiến hành tu luyện.
【khi tu luyện: Khí kình -1】
"Mẹ nó, lão tử còn không tin!"
Quay đầu, mắt nhìn trong phòng học thầy trò, Trần Vũ đè thấp thân thể, vụng trộm chuồn ra lầu dạy học.
Đi tới thao trường trường học, tìm tới một cây xà đơn, hít sâu một hơi, nhấc tay, bắt đầu tập luyện.
Coi như không thể tu luyện.
Rèn luyện thể phách cũng sẽ không trở thành phế nhân a?
【đang tập thể dục: Mập mạp +1; suy yếu +1; thể chất -1; lực lượng -1; tính nhẫn nại -1...】
Trần Vũ: "..."
【nhận tâm lý tổn thương: Tinh thần +2】
"Nghiệp chướng a! !"
Hai chân Trần Vũ mềm nhũn, nằm xuống đất.
Rất giận.
Hắn rất giận.
Thậm chí giận đến bắt đầu ca hát: "Vận mệnh a, vì cái gì cứ giày vò ta như vậy..."
"..."
"..."
"..."
【đang lười biếng: Khí kình +1】
"... Ồ?"
Nghe thấy âm thanh bên tai, Trần Vũ mãnh liệt đứng dậy.
"Cái nguyền rủa này..."
"Mẹ nó giống như có BUG a? !"
【tu luyện vì bảo vệ đất nước!】
【Ngày mai "Thời Không Môn" số 341B sẽ mở ra ở thành phố Thanh Thành…】
Nhìn những lời tuyên truyền từ khắp nơi được treo trong lớp học, trên bảng thông báo, Trần Vũ tỏ ra mờ mịt.
Hắn...
Vậy mà xuyên việt về trước khi kỳ thi tốt nghiệp trung học bắt đầu rồi sao?
Có thể tu luyện là xảy ra chuyện gì?
Thời Không Môn số 341B lại là cái gì?
Trong lúc ngờ vực, vô số ký ức bỗng dưng xuất hiện, dung hợp với ký ức nguyên bản của Trần Vũ.
Chưa đến nửa phút, Trần Vũ đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hắn thật sự xuyên việt rồi.
Xuyên việt về trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Song lại giống như bình thường xuyên việt, thế giới này lại là một trái đất song song khác.
Một cao võ thế giới!
Trên thế giới này nguy hiểm tồn tại ở khắp mọi nơi.
Bên ngoài thành, vô số dị thú dữ tợn đáng sợ ngo ngoe muốn động, bất cứ lúc nào cũng có thể phá hủy tường rào để tàn sát tất cả loài người.
Loài người chỉ có thể không ngừng tăng cường thực lực, đau khổ duy trì cục diện.
Không còn ai quan tâm đến các vấn đề văn hóa, kinh tế, chính trị, phát triển....
Chỉ có thực lực, mới là tất cả.
Chỉ có thực lực, mới có thể duy trì chủng tộc.
Vì thế, ở xã hội loài người địa vị của võ giả phi thường cao.
Thông thường người tu luyện cấp thấp nhất là 1, khi nhận được lời mời của các công ty lớn thì tiền lương cũng sẽ không ít hơn 20 vạn một năm.
Người tu luyện cấp 2 lương ít nhất cũng là một trăm vạn một năm!
Cấp 3, cấp 4 trở lên thì sẽ được rất nhiều các thế lực tranh nhau truy phủng.
Mà lúc này Trần Vũ chính là một học sinh lớp mười hai sắp tham gia "Tu luyện" thi đại học.
"Đây... Đây thật là không thể tưởng tượng nổi..."
"Khó có thể tin..."
【JFF#. chỗ GS ——】
【kiểm tra đến linh hồn không thuộc về thế giới hiện tại.】
【xác định là dị hồn xâm lấn.】
【đang bắt đầu nguyền rủa...】
【cảnh cáo!】
【mời rời đi thế giới hiện tại, nếu không sẽ từ từ tăng cường nguyền rủa.】
【cảnh cáo! Mời rời đi thế giới hiện tại, nếu không sẽ từ từ tăng cường nguyền rủa.】
【cảnh cáo, mời rời đi...】
"Nguyền rủa?"
"Ta bị nguyền rủa rồi?"
Đột nhiên nghe được bên tai vang lên âm thanh được hợp thành bằng điện tử, mặt của Trần Vũ hiện lên vẻ kinh hãi.
【nguyền rủa thành công.】
【hiệu quả nguyền rủa: Đảo ngược trạng thái nhân quả.】
【cảnh cáo! Mời rời đi thế giới hiện tại, nếu không sẽ từ từ tăng cường nguyền rủa...】
"Bang!"
Trong khi Trần Vũ đang thất thần, đột nhiên một viên phấn viết bay tới đập vào ngay trên trán của hắn.
"A..."
Trần Vũ bụm lấy cái trán kêu đau một tiếng.
" Chỉ còn 33 ngày là tới thời gian thi đại học, ngươi còn đang ngẩn người? Không tu luyện sao? !" Trên bục giảng, chủ nhiệm lớp chỉ thẳng vào Trần Vũ với vẻ mặt giận dữ: "Đi ngược dòng nước, không tiến tắc thối!"
"Ngươi còn tiếp tục lười như vậy thì ngay cả học sinh tiểu học cũng đánh không lại!"
Trong phòng học, vì bị quấy rầy tu luyện nên các bạn học nhao nhao quay đầu nhìn về phía Trần Vũ với một ánh mắt đặc biệt giống nhau.
Đó chính là chán ghét.
Chán ghét xuất phát từ nội tâm.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Khu hoang dã bên ngoài thành, dị cảnh trong Thời Không Môn đều là tuyệt địa cửu tử nhất sinh.
Vì vấn đề an toàn nên đa số người tu luyện đều là "Làm việc" theo đoàn thể.
Khả năng phối hợp là cực kỳ quan trọng.
Vì quán triệt loại tư tưởng đoàn kết này, bắt đầu từ tiểu học, mỗi người học sinh liền lấy lớp làm đơn vị, cùng nhau tu luyện, cộng đồng tiến thối.
Mà Trần Vũ, không chỉ có thực lực kém cỏi nhất, hành động cũng đặc biệt kéo dài. Thường thường túm lớp chân sau.
Thời gian lâu dài, các bạn học liền đối Trần Vũ càng phát ra không chào đón.
Trần Vũ tự nhiên nghĩ tới cố gắng dung nhập tập thể.
Nhưng thiên phú có hạn, lại tính cách chất phác, dần dần tự bế. Cuối cùng trở thành lớp mười hai trong lớp người người chán ghét ở cuối xe...
Bất luận là ở thế giới nào,đều có học sinh kém.
Mà trong cao vũ thế giới, đối học sinh kém tổn thương phá lệ tàn khốc.
...
"Tê..."
Che lấy trán đang sưng, Trần Vũ nổi giận.
Hắn đào mộ tổ của chủ nhiệm lớp hay sao ?
Ra tay ác như vậy?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trái đất này là cao vũ thế giới, chủ nhiệm lớp cũng là người tu luyện. Trần Vũ đành phải ngăn chặn lửa giận, dựa theo trong đầu ký ức, vận chuyển thể nội khí kình.
【khởi động hiệu quả nguyền rủa!】
【đảo ngược trạng thái nhân quả...】
【khi tu luyện: Khí kình -1】
【khi tu luyện: Khí kình -1】
Trần Vũ: "..."
【khi tu luyện: Khí kình -1】
【khi tu luyện: Khí kình -2...】
"..."
"Mẹ nó, mình quả nhiên bị nguyền rủa rồi!"
"Tu luyện rồi mà thực lực còn giảm xuống sao?"
Trần Vũ tâm tính sập, trực tiếp ngồi phịch trên ghế.
Càng tu luyện thì càng yếu.
Vậy hắn còn tu cái mẹ gì nữa?
"Trần Vũ!" Chủ nhiệm lớp nhìn thấy tư thế ngồi của Trần Vũ, lại ném qua một viên phấn viết: " Tu luyện cho ta! !"
"Đang!"
Đầu phấn viết xen lẫn lửa giận của chủ nhiệm lớp, nện trên trán Trần Vũ.
【bị tổn thương: Khí huyết +2】
Trần Vũ: "..."
"Ai..."
Thở dài trùng điệp, Trần Vũ tuyệt vọng: "Lão sư, đừng quản em, em vô dụng rồi."
"Ngươi... Gỗ mục không điêu khắc! Phế vật! Thật là một cái phế vật!"
【nhận tâm lý tổn thương: Tinh thần +1】
Các bạn học xung quanh lại quăng tới ánh mắt căm hận.
【nhận tâm lý tổn thương: Tinh thần +3】
Trần Vũ: "... Cái con mẹ nó bệnh tâm thần a!"
Dứt khoát, hắn vò đã mẻ không sợ rơi, từ trong bàn lấy ra hạt dưa, không coi ai ra gì bắt đầu gặm.
Khi sinh hoạt không cho đường sống.
Vậy thì tìm một tư thế thoải mái chờ chết thôi.
Ít nhất còn có thể hưởng thụ một chút...
【Đang ăn: Đói khát +1】
【Đang ăn: Đói khát +2...】
Trần Vũ: "... Mẹ."
Hiển nhiên, cuộc sống của hắn không chỉ có không cho hắn đường sống, còn không muốn để cho hắn dễ chịu.
"Trần Vũ! em đi ra ngoài cho tôi!"
Chủ nhiệm lớp không thể nhịn được nữa: " phạt em ra hành lang đứng! không có một ngày không cho phép về!"
...
Bị đuổi ra phòng học, Trần Vũ tựa ở vách tường, có không cam lòng.
Lần nữa vận chuyển thể nội khí kình tiến hành tu luyện.
【khi tu luyện: Khí kình -1】
"Mẹ nó, lão tử còn không tin!"
Quay đầu, mắt nhìn trong phòng học thầy trò, Trần Vũ đè thấp thân thể, vụng trộm chuồn ra lầu dạy học.
Đi tới thao trường trường học, tìm tới một cây xà đơn, hít sâu một hơi, nhấc tay, bắt đầu tập luyện.
Coi như không thể tu luyện.
Rèn luyện thể phách cũng sẽ không trở thành phế nhân a?
【đang tập thể dục: Mập mạp +1; suy yếu +1; thể chất -1; lực lượng -1; tính nhẫn nại -1...】
Trần Vũ: "..."
【nhận tâm lý tổn thương: Tinh thần +2】
"Nghiệp chướng a! !"
Hai chân Trần Vũ mềm nhũn, nằm xuống đất.
Rất giận.
Hắn rất giận.
Thậm chí giận đến bắt đầu ca hát: "Vận mệnh a, vì cái gì cứ giày vò ta như vậy..."
"..."
"..."
"..."
【đang lười biếng: Khí kình +1】
"... Ồ?"
Nghe thấy âm thanh bên tai, Trần Vũ mãnh liệt đứng dậy.
"Cái nguyền rủa này..."
"Mẹ nó giống như có BUG a? !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất