Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời (Dịch)

Chương 12: Để Cho Ta Sờ Sờ

Trước Sau
Đẩy cửa ra, hai đầu đôi chân dài bắt đầu di chuyển, trong chớp mắt liền chạy ra xa hơn mười mét...

Nhưng dù sao thầy chủ nhiệm cũng là võ giả, rất nhanh liền đuổi theo tới, ôm Trần Vũ giống như là đang xách "gà con" quay trở về.

"Có tin hay không thầy treo em trên trần nhà?"

"Tin."

"Ngủ trên giường vẫn là ngủ dưới mặt đất?"

Trần Vũ cười lạnh: "Nếu không muốn cho em ngủ trên giường thì hỏi câu này có phải hay không liền dư thừa? Dối không dối trá."

"Lão tử phụ đạo một mình ngươi miễn phí, để ngươi ngủ ở đây cũng là không tệ rồi! Làm sao ngươi còn ý này ý kia?"

"Nhưng mà em căn bản không muốn đến à? Dù cho thầy có hỏi em, em chính là muốn ngủ trên giường."

"Có muốn thầy dựng cái giường cho em ở phòng vệ sinh hay không ?" Ném Trần Vũ đi, chủ nhiệm lớp quay người đóng cửa lại, sau đó chỉ vào sàn nhà trong phòng: "Vậy thầy không hỏi em nữa. Về sau, thầy ngủ giường, em ngủ dưới đất đi."

"..."

Trầm mặc một lát, Trần Vũ thở dài : "Em nói thật với thầy đi. Con người của em khi ngủ say thì nửa đêm hay ngáy, mài răng, ợ hơi và đánh rắm nữa."

"Không có việc gì."

Chủ nhiệm lớp khoát khoát tay, một lần nữa ngồi trước bàn sách, phê chữa lên bài thi: "Em nói những cái kia tật xấu, thầy cũng có. Hai ta ai cũng đừng ghét bỏ ai."

Trần Vũ: "..."

Chủ nhiệm lớp: "Mà tật xấu của thầy còn nhiều hơn em một cái. Thầy thường xuyên mộng du."

"..."

【tâm lý bị tổn thương: Tinh thần +3】

"Nếu không thầy vẫn là dựng giường ở phòng vệ sinh cho em đi..."

...



Sửa xong một bài thi cuối cùng, thầy chủ nhiệm lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, đứng người lên, duỗi lưng một cái: "Còn mười phút nữa là lên lớp..."

Sau đó, hắn đem lực chú ý chuyển hướng Trần Vũ, chăm chú trên dưới dò xét: "Mới phát hiện, tinh thần của em giống như rất tốt."

Trần Vũ mặt không biểu tình: "Vẫn được."

"Tối hôm qua về nhà có tu luyện sao?"

"Có."

"Vậy thầy kiểm tra một chút."

Nói, chủ nhiệm lớp tiến lên, đưa tay sờ tại vùng bụng Trần Vũ, lẳng lặng cảm ứng một lát, kinh ngạc: "A? Lượng khí kình làm sao nhiều như vậy?"

" Luyện một đêm."

"Đánh rắm! Em tưởng em là Mã chiến thần sao?" Chủ nhiệm lớp thu tay lại, nhíu mày: " Lượng tăng trưởng này... Em ăn Tăng Khí đan rồi hả?"

"Ăn."

"Khó trách... Thế... gia đình em thuộc loại nào ?"

"Giai cấp công nhân."

"Xem gia đình của em vì em trả giá bao nhiêu? ! Em còn nhẫn tâm không tu luyện cho tốt sao?"

"Vâng vâng vâng."

"Có chút lòng cầu tiến, cố gắng thi đậu một cái trường đại học!"

"Dạ dạ dạ."

"Không cầu em sẽ cảm ân nhưng ít nhất cũng phải biết lí lẽ. Thầy hi sinh thời gian để phụ đạo riêng cho em, có cái cơ hội tốt này thì phải biết nắm chặt, hiểu không? !"

"Đúng đúng đúng."

"Cho nên, hiện tại em muốn nằm dưới đất ngủ trong chăn mềm sao? Hay là vẫn muốn ngủ trên giường?"



" Ngủ trên giường."

"... Trẻ con không thể dạy! Cút! Lên lớp đi!"

...

Tiến vào lớp, Trần Vũ ngồi tại chỗ của ở mình hàng đầu tiên, nhìn khắp bốn phía.

Hắn phát hiện, hôm nay bạn học cùng lớp vậy mà không có quăng tới hắn những ánh mắt căm thù.

Hiển nhiên là hôm qua "Tẩy trắng" hiệu quả rõ rệt...

"Đáng tiếc à." Trần Vũ hạ giọng nói thầm.

Đón lấy, chủ nhiệm lớp cũng đi vào phòng học, đầu tiên là trừng Trần Vũ một chút, lập tức hắng giọng một cái, đối với bốn mươi chín vị học sinh trong lớp cao giọng nói: "Các bạn học, chào buổi sáng."

"Chúng em chào thầy ạ." ×48

"Ngồi đi."

Trong lớp bốn mươi tám vị học sinh lập tức ngồi xuống.

Sau đó, chủ nhiệm lớp nhìn về phía một mực không nhúc nhích tí nào Trần Vũ, cưỡng chế nộ khí: "Trần Vũ, em đứng lên."

Trần Vũ: "... Em chào thầy ạ."

Chúng đồng học: "..."

Chủ nhiệm lớp: "..."

Viên phấn trong tay nâng lên rồi lại buông xuống, chủ nhiệm lớp hít sâu, áp chế lửa giận, không để ý tới Trần Vũ. Mà là nhìn về phía các học sinh, nói: "Các bạn học, nói cho mọi người một việc vui. Bạn học Trần Vũ của lớp chúng ta..."

Tiếng nói hơi ngừng lại, năm ngón tay của chủ nhiệm lớp chỉ hướng Trần Vũ: "Trải qua một ngày một đêm khổ luyện, khí kình tăng vọt! Thành quả khả quan! Không tin mọi người có thể sờ một cái."

Một vị nam sinh ngồi phía sau hồ nghi sờ lên phần bụng Trần Vũ, cảm nhận được khí kình bên trong phun trào, sắc mặt kinh dị: " luồng khí xoáy của ngươi làm sao lớn như vậy?"

Trần Vũ lấy lại tinh thần, đập xuống bàn tay của đối phương: "Đừng có sờ! Làm gì vậy? !"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau