Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời (Dịch)

Chương 14: Còn Có Thể Khai Trừ Ta Hay Sao (1)

Trước Sau
【đang tu luyện: Khí kình -1】

【đang tu luyện: Khí kình -2】

【đang tu luyện: Khí kình -1...】

Thời gian vội vàng trôi qua.

Dưới sự giám sát của chủ nhiệm lớp, Trần Vũ không cách nào lười biếng, đành phải điều động khí kình trong cơ thể một vòng lại một vòng tuần hoàn.

Để thực lực lại một điểm một điểm giảm xuống.

May mắn, Trần Vũ thiên phú thấp.

Tu luyện "mất đi" chút xíu khí kình này, mấy ngụm thuốc lá cũng liền "bổ" trở về.

Cái cần quan tâm trước mắt chính là làm sao mới có đủ nguồn cung thuốc lá.

Nếu như ở kiếp trước, muốn mua liền mua.

Nhưng bây giờ ở cao võ thế giới, nên khá là khó khăn trong việc mua thuốc lá.

Cũng không thể mỗi lần đều “trộm mua” à...

"Úi..."

Đang suy tư thì thầy chủ nhiệm dùng cây thước đập trên trán của Trần Vũ vang lên "Ba" một tiếng, nói: "Làm sao lại thất thần? Tu luyện đi! Vận khí! Đừng có ngừng!"

'... Đồ chó hoang.'

Trong lòng thầm mắng một câu, Trần Vũ tạm thời không đi suy nghĩ vấn đề thuốc lá, hết sức chăm chú vận chuyển khí kình.

【đang tu luyện: Khí kình -2】

Chủ nhiệm lớp gật đầu: "Không tệ, tiếp tục."

Trần Vũ: "..."

...

"Reng reng reng —— "

Tiếng chuông tan học vang lên.

Trong lớp lại không một người đứng dậy.



Khoảng cách kỳ thi đại học chỉ còn lại 32 ngày.

Toàn trường học sinh lớp mười hai, đa số đều bỏ qua thời gian nghỉ ngơi giữa giờ học, liều mạng tu hành.

Trong cao võ thế giới, không có một học thuyết nào dám nói "Luyện võ" vô dụng.

Phàm là trí thông minh không có vấn đề, đều sẽ biết "Thực lực" đại biểu cho cái gì.

Thi không đậu đại học, liền đã định trước là không có nhiều cơ hội phát triển. Sẽ chỉ vĩnh viễn dừng lại tại tầng dưới chót.

Khi loài người gặp phải nguy cơ thời khắc, sẽ rất khó để cam đoan chủng tộc còn "tồn tại" được.

Về phần nhân quyền? Giúp đỡ người nghèo? Quan tâm? Giảm bớt chênh lệch giàu nghèo? Đều chỉ là huyễn tưởng chỉ có thể nhìn mà thèm.

Không "phạt" được võ giả.

Người bình thường bị giết chết khi chọc giận võ giả, võ giả nhiều nhất chính là bồi thường chút ít tiền tài.

Hoàn toàn hợp lý hợp pháp.

Mỗi một người võ giả đều là lực lượng trọng yếu để bảo hộ toàn nhân loại.

Cũng là "Tài sản" quan trọng nhất của nhân loại.

Tùy ý phán xử một võ giả, từ bất cứ góc độ nào mà nói thì cũng là làm hư hại lợi ích toàn nhân loại!

Trừ phi võ giả này tội ác tày trời, cống hiến "lợi ích" nhỏ hơn sự "Nguy hại" mà hắn mang tới.

Cho nên, đối với tất cả học sinh tới nói, ngoại trừ đại học, căn bản không có bất kỳ đường lui nào khác.

Đây chính là vạn người qua cầu độc mộc!

Thi đậu đại học là cá vượt Long Môn, tiền đồ xán lạn.

Thi rớt, thì trở về thế gian...

"Đều là những đứa trẻ đáng thương."

Nghe tiếng chuông tan học, Trần Vũ mở ra một con mắt, liếc trái liếc phải thấy còn đồng học đang tu luyện, không khỏi cảm thán.

【đang tu luyện: Khí kình -1】

"... Kỳ thật ta cũng rất đáng thương."

...

"Toàn trường thầy trò xin chú ý."



"Toàn trường thầy trò xin chú ý."

"Hiện tại, mời các vị chủ nhiệm lớp, dẫn học sinh trong lớp của mình tiến về thao trường xếp hàng."

"Lặp lại, hiện tại mời các vị chủ nhiệm lớp, dẫn học sinh trong lớp của mình tiến về thao trường xếp hàng..."

Góc tường trong lớp truyền đến tiếng loa phóng thanh, khiến tất cả học sinh đều mở hai mắt ra, nhìn về phía chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp vô ý thức nhìn về phía loa phát thanh, một bên phất tay ra hiệu cho các học sinh đứng dậy, một bên lấy điện thoại cầm tay đăng nhập vào Wechat, hỏi thăm trong nhóm chat giáo viên.

"Ừm, là một tràng hội động viên thi đại học." Thu hồi điện thoại, chủ nhiệm lớp chỉ huy đội ngũ: "Dựa theo thân cao xếp thành hàng, đi phía bên phải, ra sân trường khu C3."

"Rốt cục có thể nghỉ ngơi một hồi..." Trần Vũ duỗi lưng một cái, yên lặng đi vào hàng cuối cùng nhất của đội.

Ra khỏi phòng học, đi vào hành lang.

Phát hiện tất cả học sinh lớp mười hai đều đã đi ra, hiện trường hơi chật chội.

Đến đại sảnh lầu một.

Phát hiện học sinh lớp mười cùng nhóm học sinh cấp hai cũng tập trung ở đây.

Càng chật chội...

Lúc này liền nhìn ra tầm quan trọng của thực lực.

Mấy chi "Đội ngũ" va chạm vào nhau, nhóm yếu gà lớp mười lớp mười một căn bản không phải là đối thủ của nhóm trẻ trâu lớp mười hai.

Bị chen lấn ngã trái ngã phải.

Khi toàn bộ học sinh đứng ở sân trường đều xếp thành hàng thì qua hai mươi phút.

Chỉ thấy phía một loạt lãnh đạo ngồi trên đài hội nghị.

Chính giữa là hiệu trưởng của trường trung học Thanh Thành.

Một cao thủ có thực lực võ giả cấp 2 đỉnh phong.

Tại trong hệ thống giáo dục toàn tỉnh đều có một danh khí nhất định.

Thấy tất cả lớp đều đến, thầy chủ nhiệm vỗ vỗ microphone, nói: "Điểm danh lớp."

"Lớp 10 A1!" Lớp 10 A1 toàn thể học sinh hô to.

"Lớp 10 A2!" Cao nhất ban hai các học sinh tiếp sức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau