Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời (Dịch)
Chương 23: Mẹ Nó! Đây Chính Là Thiên Đường Sao (2)
"Chị Kỳ, chị về rồi." Trần Vũ đứng dậy nghênh đón.
"Ừm." Kỳ tỷ mỏi mệt ngồi trên ghế của mình: "Trưa hôm nay cậu làm những gì rồi?"
"Tu luyện." Trần Vũ trả lời: "Em biết thiên phú của mình không tốt, cho nên chỉ có thể mỗi thời mỗi khắc tu luyện. Ngoại trừ chăm chỉ, em không có gì cả."
Gật gật đầu, Kỳ tỷ cảm thấy vui mừng.
Có thể trợ giúp một học sinh tốt biết tiến tới, mệt mỏi cũng không tính là gì...
"Vậy cậu tại sao còn muốn hút thuốc."
"Hút thuốc, cũng xem như là một phần tu luyện của em..."
"Làm giảm áp lực sao?" Kỳ tỷ nhìn thấy cái gạt tàn trên bàn: "Gạt tàn thuốc cậu cũng dọn sạch rồi sao?"
"Đúng."
"Rất không tệ, xứng đáng để với công sức mà tôi bỏ ra."
"Có kết quả sao?" Trần Vũ hỏi.
"Không có." Kỳ tỷ đốt một điếu thuốc lá: "Nhất, nhị, tam, tứ trung đều sẽ không nhận người bị đuổi học vì hút thuốc lá như cậu. Ngày mai, chỉ có thể tìm một ít trường kém hơn xem sao."
"Trường kém hơn một chút cũng không sao, có thể tham gia thi đại học là được."
"Ôi. Cậu rất có lòng tin đối với thực lực của mình nhỉ?"
Nói, Kỳ tỷ đưa tay sờ vào phần bụng của Trần Vũ, cảm nhận được khí kình xoay tròn trong đan điền, kinh ngạc: "Lớn như vậy?"
"Lớn bao nhiêu?"
"Sắp đạt tới trình độ võ giả cấp 0.4." Thu tay lại, Kỳ tỷ trên dưới dò xét Trần Vũ: "Lại cố gắng một chút, có thể thi đậu một cái trường đại học. Học lại một năm, nói không chừng đại học cũng có cơ hội. Nhị trung thật không nên đem đuổi cậu đi?"
Trần Vũ buông tay: "perhaps this is the life... (có lẽ đây chính là cuộc sống...) "
Kỳ tỷ: "..."
...
Chín giờ tối.
Cửa hàng thuốc lá đã đến giờ đóng cửa.
Đem bảng hiệu đang mở cửa xoay lại, Kỳ tỷ nói với Trần Vũ: "Đi, mang cậu đi ăn cơm."
Trần Vũ: "Em thì không đi được. Chị đi đi, hiện giờ không có tâm tình ăn... Nấc."
"..."
"Em không giống với người bình thường, càng đói thì em càng dễ bị nấc."
"... Vậy là cậu đang đói lả, càng phải đi ăn cơm." Kỳ tỷ đẩy cửa ra, thúc giục: "Nhanh lên đi theo chị. Không phải chỉ là đi học chút chuyện này sao? Nói sẽ xử lý cho cậu thì liền nhất định có thể hoàn thành."
"Thế nhưng là..."
"Dinh dưỡng không đầy đủ thì thi đại học cậu có thể đánh thắng được ai trên lôi đài?"
"Được rồi." Trần Vũ làm ra vẻ gật đầu: "Em chỉ ăn một chút thôi..."
Đến nhà hàng.
Trần Vũ thật sự chỉ ăn một chút xíu giống như hắn đã nói.
Không có cách nào.
Càng ăn càng đói.
Nếu tiếp tục ăn thì còn muốn mạng sống hay không?
Kỳ tỷ nhìn thấy còn tưởng là Trần Vũ đang lo lắng về việc được đi học, một người phụ nữ ba mươi bảy tuổi có chút tình thương của mẹ tràn lan.
'Đứa nhỏ này.'
'Thật đáng thương...'
Cơm nước xong xuôi, trở về cửa hàng thuốc lá.
Thu được độ thiện cảm của bà chủ +20, Trần Vũ được cho biết là có thể tùy ý sử dụng phòng tắm và phòng bếp.
Khát, đói bụng, đồ ăn vặt cùng đồ uống trong tủ lạnh cũng có thể tùy tiện lấy.
Trần Vũ rất cảm động.
Màn đêm buông xuống liền ôm bảy tám lon Cocacola ướp lạnh về phòng.
Thêm ba gói khoai tây chiên.
Hai gói ô mai khô...
Nằm tại giường xếp trong gian phòng của mình, hắn lướt B trạm, chơi S witch, uống vào Cocacola, ăn khoai tây chiên, hút Hongtashan.
Sướng hơn đập đá.
Vui đến quên cả trời đất.
"Mẹ nó..."
"Đây chính là Thiên Đường sao..."
...
"Dậy chưa?"
"Ê?"
"Trần Vũ? Dậy!"
"Hắc! !"
Giống như là vừa thoát khỏi trong một vũng bùn thật sâu.
Mê man Trần Vũ dần dần thức tỉnh, chậm chạp mở ra hai mắt, chỉ thấy một cái mơ hồ mặt người đang lay động trước mắt mình.
"Trần Vũ! Nói chuyện! Cậu thế nào?"
Trần Vũ?
Ai là Trần Vũ?
Nơi này là chỗ nào...
Ngốc trệ hồi lâu, Trần Vũ mới lấy lại tinh thần, bỗng nhiên đứng dậy, quay đầu: "Chị Kỳ?"
"Ngươi không sao chứ?" Kỳ tỷ đưa tay lung lay trước mắt Trần Vũ: "Cần đi bệnh viện không?"
"Em... Em thế nào?"
"Cậu bị hôn mê!"
"Hôn mê?"
"Phải nói là ngủ thiếp đi." Kỳ tỷ nhíu mày: "Nhưng cùng hôn mê không có gì khác nhau. Tôi đã gọi mấy phút rồi mà cũng không thấy trả lời. Cậu bị bệnh bẩm sinh gì sao?"
Vuốt vuốt căng đau huyệt thái dương, Trần Vũ mơ hồ minh bạch thân thể của mình đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì nhận nguyền rủa, tất cả đều đảo ngược.
Người khác ngủ một giấc thì sẽ giảm bớt buồn ngủ.
Nhưng hắn ngủ một giấc thì sẽ chỉ càng thêm buồn ngủ.
Hôm qua ở sân trường thời điểm, hắn từng ngủ được một chút khi thấy ông hiệu trưởng đang "chém gió phần phật". Nhưng đấy chỉ là chợp mắt một chút mà thôi, không có ảnh hưởng gì cả.
Đợi buổi tối khi đi ngủ, nguy hại của 【nguyền rủa】mới hiện ra.
Hiển nhiên, nếu như không có ai đánh thức Trần Vũ mà nói thì không chừng cậu ta có thể một mực ngủ đến chết...
'Thật là đáng sợ.'
Suy nghĩ đến tận đây, Trần Vũ trực tiếp nắm lấy hai tay Kỳ tỷ, dùng sức lắc: "Ân cứu mạng, không thể báo đáp. Nếu không thì để em làm công suốt đời cho chị nhé."
"Ừm." Kỳ tỷ mỏi mệt ngồi trên ghế của mình: "Trưa hôm nay cậu làm những gì rồi?"
"Tu luyện." Trần Vũ trả lời: "Em biết thiên phú của mình không tốt, cho nên chỉ có thể mỗi thời mỗi khắc tu luyện. Ngoại trừ chăm chỉ, em không có gì cả."
Gật gật đầu, Kỳ tỷ cảm thấy vui mừng.
Có thể trợ giúp một học sinh tốt biết tiến tới, mệt mỏi cũng không tính là gì...
"Vậy cậu tại sao còn muốn hút thuốc."
"Hút thuốc, cũng xem như là một phần tu luyện của em..."
"Làm giảm áp lực sao?" Kỳ tỷ nhìn thấy cái gạt tàn trên bàn: "Gạt tàn thuốc cậu cũng dọn sạch rồi sao?"
"Đúng."
"Rất không tệ, xứng đáng để với công sức mà tôi bỏ ra."
"Có kết quả sao?" Trần Vũ hỏi.
"Không có." Kỳ tỷ đốt một điếu thuốc lá: "Nhất, nhị, tam, tứ trung đều sẽ không nhận người bị đuổi học vì hút thuốc lá như cậu. Ngày mai, chỉ có thể tìm một ít trường kém hơn xem sao."
"Trường kém hơn một chút cũng không sao, có thể tham gia thi đại học là được."
"Ôi. Cậu rất có lòng tin đối với thực lực của mình nhỉ?"
Nói, Kỳ tỷ đưa tay sờ vào phần bụng của Trần Vũ, cảm nhận được khí kình xoay tròn trong đan điền, kinh ngạc: "Lớn như vậy?"
"Lớn bao nhiêu?"
"Sắp đạt tới trình độ võ giả cấp 0.4." Thu tay lại, Kỳ tỷ trên dưới dò xét Trần Vũ: "Lại cố gắng một chút, có thể thi đậu một cái trường đại học. Học lại một năm, nói không chừng đại học cũng có cơ hội. Nhị trung thật không nên đem đuổi cậu đi?"
Trần Vũ buông tay: "perhaps this is the life... (có lẽ đây chính là cuộc sống...) "
Kỳ tỷ: "..."
...
Chín giờ tối.
Cửa hàng thuốc lá đã đến giờ đóng cửa.
Đem bảng hiệu đang mở cửa xoay lại, Kỳ tỷ nói với Trần Vũ: "Đi, mang cậu đi ăn cơm."
Trần Vũ: "Em thì không đi được. Chị đi đi, hiện giờ không có tâm tình ăn... Nấc."
"..."
"Em không giống với người bình thường, càng đói thì em càng dễ bị nấc."
"... Vậy là cậu đang đói lả, càng phải đi ăn cơm." Kỳ tỷ đẩy cửa ra, thúc giục: "Nhanh lên đi theo chị. Không phải chỉ là đi học chút chuyện này sao? Nói sẽ xử lý cho cậu thì liền nhất định có thể hoàn thành."
"Thế nhưng là..."
"Dinh dưỡng không đầy đủ thì thi đại học cậu có thể đánh thắng được ai trên lôi đài?"
"Được rồi." Trần Vũ làm ra vẻ gật đầu: "Em chỉ ăn một chút thôi..."
Đến nhà hàng.
Trần Vũ thật sự chỉ ăn một chút xíu giống như hắn đã nói.
Không có cách nào.
Càng ăn càng đói.
Nếu tiếp tục ăn thì còn muốn mạng sống hay không?
Kỳ tỷ nhìn thấy còn tưởng là Trần Vũ đang lo lắng về việc được đi học, một người phụ nữ ba mươi bảy tuổi có chút tình thương của mẹ tràn lan.
'Đứa nhỏ này.'
'Thật đáng thương...'
Cơm nước xong xuôi, trở về cửa hàng thuốc lá.
Thu được độ thiện cảm của bà chủ +20, Trần Vũ được cho biết là có thể tùy ý sử dụng phòng tắm và phòng bếp.
Khát, đói bụng, đồ ăn vặt cùng đồ uống trong tủ lạnh cũng có thể tùy tiện lấy.
Trần Vũ rất cảm động.
Màn đêm buông xuống liền ôm bảy tám lon Cocacola ướp lạnh về phòng.
Thêm ba gói khoai tây chiên.
Hai gói ô mai khô...
Nằm tại giường xếp trong gian phòng của mình, hắn lướt B trạm, chơi S witch, uống vào Cocacola, ăn khoai tây chiên, hút Hongtashan.
Sướng hơn đập đá.
Vui đến quên cả trời đất.
"Mẹ nó..."
"Đây chính là Thiên Đường sao..."
...
"Dậy chưa?"
"Ê?"
"Trần Vũ? Dậy!"
"Hắc! !"
Giống như là vừa thoát khỏi trong một vũng bùn thật sâu.
Mê man Trần Vũ dần dần thức tỉnh, chậm chạp mở ra hai mắt, chỉ thấy một cái mơ hồ mặt người đang lay động trước mắt mình.
"Trần Vũ! Nói chuyện! Cậu thế nào?"
Trần Vũ?
Ai là Trần Vũ?
Nơi này là chỗ nào...
Ngốc trệ hồi lâu, Trần Vũ mới lấy lại tinh thần, bỗng nhiên đứng dậy, quay đầu: "Chị Kỳ?"
"Ngươi không sao chứ?" Kỳ tỷ đưa tay lung lay trước mắt Trần Vũ: "Cần đi bệnh viện không?"
"Em... Em thế nào?"
"Cậu bị hôn mê!"
"Hôn mê?"
"Phải nói là ngủ thiếp đi." Kỳ tỷ nhíu mày: "Nhưng cùng hôn mê không có gì khác nhau. Tôi đã gọi mấy phút rồi mà cũng không thấy trả lời. Cậu bị bệnh bẩm sinh gì sao?"
Vuốt vuốt căng đau huyệt thái dương, Trần Vũ mơ hồ minh bạch thân thể của mình đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì nhận nguyền rủa, tất cả đều đảo ngược.
Người khác ngủ một giấc thì sẽ giảm bớt buồn ngủ.
Nhưng hắn ngủ một giấc thì sẽ chỉ càng thêm buồn ngủ.
Hôm qua ở sân trường thời điểm, hắn từng ngủ được một chút khi thấy ông hiệu trưởng đang "chém gió phần phật". Nhưng đấy chỉ là chợp mắt một chút mà thôi, không có ảnh hưởng gì cả.
Đợi buổi tối khi đi ngủ, nguy hại của 【nguyền rủa】mới hiện ra.
Hiển nhiên, nếu như không có ai đánh thức Trần Vũ mà nói thì không chừng cậu ta có thể một mực ngủ đến chết...
'Thật là đáng sợ.'
Suy nghĩ đến tận đây, Trần Vũ trực tiếp nắm lấy hai tay Kỳ tỷ, dùng sức lắc: "Ân cứu mạng, không thể báo đáp. Nếu không thì để em làm công suốt đời cho chị nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất