Chương 12: Không được chạm em ấy
Trong lòng Ngôn Từ thở dài, cậu cũng rất muốn lại gần Giang Hằng. Nhưng mà đối phương luôn không theo đúng nhịp. Cậu nhìn máy bay đang từ từ cất cánh, tâm tình có hơi chua xót. Đột nhiên trầm tư yên lặng thì âm thanh ở đằng sau rất rõ, Giản Chinh đang chơi bài với mấy người kia, âm thanh cũng đã cố đè xuống, thảo luận tương đối nhỏ. Tuy vậy nhưng vẫn nói rất nhiều, Ngôn Từ nghe đến nhất thanh nhị sở.
Giang Hằng chậm rãi rót ly nước cho Ngôn Từ, lấy cái gối hình như U(1) cho cậu đeo vào sau: "Ngủ đi, lần này bay khá lâu."
"Ừm."
Vừa nói xong Giang Hằng quay đầu gõ mấy người đang đánh bài đằng sau, rất có khí phách đại ca: "Ngủ hết đi, đánh bài ở đây rất ồn, phiền người khác."
Có mấy lời Giang Hằng nói sau đó, Ngôn Từ ngủ rất ổn định.
***
Ngày đầu tiên vừa đến là nghỉ ngơi, ngày hôm sau mới chính thức bắt đầu thi đấu.
Lúc 2h chiều theo giờ trong nước, ba trận thi đấu của tất cả các đội bắt đầu.
Ngôn Từ ở vị trí phiên dịch ngoài đại sảnh, cũng chỉ có thể quan sát màn hình lớn ngay trung tâm, trước mặt cậu mở camera. Các đội chuyên nghiệp đều chuẩn bị ở phòng mình, hiện trường vang toàn tiếng reo hò.
【Anh trai phiên dịch xuất ngoại rồi, awsl này cũng đẹp trai quá rồi đấy!】
【Ánh mắt này, tui khóc mất, cái giá trị nhan sắc thần tiên gì đây a, AAAA】
【Thảo nào giọng điệu khi Giang Hằng đối với ẻm lại cưng chiều như vậy 2333】
【Trước đây là chị gái phiên dịch, phản ứng trước sau của Giang Hằng đã nói lên hiện thực xã hội bây giờ 2333】
【Mùi gay!】
Mười phút sau, người dẫn chương trình nói về hệ thống tính điểm và quy tắc khác nhau, Ngôn Từ cũng rất nhanh đã phiên dịch theo, trận đấu mới chính thức bắt đầu.
Bản đồ lần này làーErangel.
Đây là bản đồ lớn nhất cho tới giờ của PUBG, rất khó loot đồ, không phải nơi hay có nhiều đồ như bản đồ Sanhok hoặc Vikendi. Mà thành phố Y, S có thể so với khu huấn luyện đều là trận Tu La, nhưng thật ra vật tư lại không tốt lắm, chỉ có nhiều thôi. Vậy nên phải thật cẩn thận khi chọn chỗ nhảy.
Nơi có vật tư rất phong phú đó là ở sân bay và khu quân sự, nhưng cuối đường bay lại là khu quân sự, đoán chừng sẽ có rất nhiều người. Giang Hằng nhìn lướt qua đường bay, bình tĩnh nói: "Nhảy thành phố nước."
Ruin là đống hoang tàn, bởi vì nơi này hơn nửa nhà đều ở dưới nước, địa hình rất kỳ quái, cho nên gọi là thành phố nước. Thật ra vật tư của chỗ này bị nhiều người xem nhẹ, tuy vị trí địa lý không rộng lớn giống như thành phố S, nhưng vật tư bên trong còn phong phú hơn thành phố S rất nhiều. Là một điểm béo nhỏ, nuôi no ba người căn bản là không thành vấn đề. Bốn người thì sẽ có hơi chen chúc, nhưng ít nhất cũng khá.
Lúc Giang Hằng nhảy xuống thì theo đằng sau là đội bản địa của Mỹ, Giản Chinh vội vàng nhìn thoáng qua: "Rơi xuống đất thì đi kiếm súng trước."
Làn đạn cứ điên cuồng nói mấy lời như cố lên, độ WEI tất chiến tất thắng các kiểu. Ngôn Từ quay đầu, tầm mắt vừa vặn lại là Giang Hằng: "Bây giờ WEI đang nhảy ở khu phế tích, theo sau là đội Los Angeles. Anh ấy nhặt được khẩu S12, bây giờ... Đẹp lắm!"
Giang Hằng dẫn đầu cầm shotgun bắn chết một người, hai người Giản Chinh và A Mãnh thì nhặt được súng trường, trên người không có trang bị, trực tiếp đi giết toàn bộ thành viên của đội đối phương.
【Toàn bộ đội viên vừa nhảy xuống đã thành hòm, thảm ghê 2333 Ha ha ha ha ha ha ha 666】
【Đội WEI phối hợp ăn ý ghê!】
Sau đó, Ruin vẫn không có ai đến. Bốn người nhanh chóng quét sạch bên trong một vòng, vật tư phong phú. Trên người Giang Hằng giáp 2 mũ 3, tay cầm SCAR và UMP9. Nửa trận đầu diễn ra suôn sẻ, bản đồ này quá lớn, bo thu về nơi nhiều người thường đi tưới. Cuối cùng chỉ còn lại 20 người trong bo, WEI đụng phải LNG!
Dưới chân núi có thính, Giang Hằng không tính loot, lúc chạy đi lên trên thì phát hiện bên kia có người. Người bên kia vừa vặn lên lầu, gặp được tình yêu ở góc đường!
WEI ở trên núi, LNG ở trong phòng dưới chân núi. Theo địa hình mà nói, người LNG nếu đứng ở cửa sổ trên lầu, WEI sẽ phải cố hết sức. Giang Hằng không thấy đối phương thò đầu ra, nói với nhữung người khác: "Mọi người đừng nổ súng, chờ bọn họ không chịu được sự yên lặng mà lúc đi xuống dưới kiểm tra thì mới đánh."
Nổ súng sẽ dễ bị lộ vị trí, LNG còn đang tránh trong phòng, địa hình rất bất lợi. Giang Hằng không nhặt được súng tỉa, Tống Mộc có một khẩu K98, xét thấy đối phương tỉa cũng không tồi nên Giang Hằng sẽ không yêu cầu đổi súng, tùy ý để cậu ta phát huy.
Nhưng cố tình là lúc Tống Mộc cầm 6x ngắm về phía cửa sổ đang thăm dò đối diện, lập tứuc nổ súng!
Ai ngờ người đối diện lại không bị hạ, Tống Mộc thì lập tức bị người ta dùng K98 headshot! Nhìn đồng đội ngã xuống, Giang Hằng thầm mắng, quay đầu kêu Giản Chinh đi cứu cậu ta: "Không phải đã kêu cậu đừng nổ súng rồi sao, chỉ huy cũng không nghe theo à?"
Người bắn headshot cậu ta là đội trưởng LNG, mấy người bọn họ ngắm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng, chắc chắn đã sớm núp cho tốt rồi!
Tống Mộc cũng biết mình có hơi lỗ mãng: "Xin lỗi, tôi có hơi xúc động..."
Người này tính tình bình thường cũng là nôn nóng, mọi người đều biết. Bất quá cũng may tảng đá phía sau là điểm mù, người đối diện không đánh được bọn họ, thành công cứu xong. Giang Hằng không nói gì nữa, bỏ lại một câu: "Đánh cho tốt, đừng như vậy nữa."
Một thân Ngôn Từ ra mồ hôi lạnh, ung dung phiên dịch trận đấu.
Lúc sau không có chuyện gì xảy ra, ông trời phù hộ cho bo bên chỗ WEI, vừa vặn ở dưới chân núi. Bọn họ kiên nhẫn chờ LNG chạy qua đây, thành công chăn đối phương. Cuối cùng ăn gà khi chết hai người, A Mãnh và Giang Hằng sống sót.
Hai trận đấu cuối cùng của đội WEI một ván top 10, một ván top 3. Trận thứ nhất ăn gà kéo hai trận sau lên, thành công thăng hạng.
Lúc Ngôn Từ trở về thì nghe tấy huấn luyện viên Vu đang mắng Tống Mộc, chắc là do lời của Giang Hằng nói với cậu ta, làm cho lúc sau ngoan ngoãn nghe chỉ huy, loại sai lầm này không thể tái phạm. Tuy là giọng điệu nghiêm khắc, nhưng nói đều là sự thật, Tống Mộc cũng biết và thừa nhận sai lầm của mình. Đơn giản phân tích trận đấu, còn lại 2 tiếng thì để bọn họ ra ngoài ăn cơm.
"Đi thôi, đi phố người Hoa, tôi mời khách." Giang Hằng phóng khoáng nói, hắn vừa chuẩn bị hỏi huấn luyện Vu có đi không, kết quả đối phường đã nói mình còn nhiều việc rồi trở về. Mấy người còn lại bĩu môi, Giản Chinh khoác cổ Ngôn Từ, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi nào."
Ngôn Từ bất ngờ không kịp phòng bị bị cậu ta giữ chặt cổ mình ngay sau đó lại có cảm giác hơi mát mát, bất giác nói: "Được?"
Giang Hằng nhìn tư thế của hai người thì nhíu chặt mày, tiến lên gạt tay Giản Chinh xuống: "Cậu vừa rồi đi WC? Tay có bẩn hay không hả, em ấy là mặc áo sơ mi đó!"
Giản Chinh tự nhiên bị Giang Hằng nói thì vô cùng oan ức, không hiểu cái gì nhìn hắn: "Duma, em phát hiện sao anh lại quan tâm Ngôn Từ như vậy chứ? Người ta là vợ anh hay giề, quản nhiều quá vậy!"
"..." Rất xin lỗi, đúng là vậy! Mặt Giang Hằng mặt không thay đổi nghĩ.
Vài người đi phía trước, Giản Chinh cùng Giang Hằng lại luyên tha luyên thuyên chửi nhau đằng sau, Ngôn Từ mệt lòng cười cười. Cậu quay đầu nhìn đằng sau, phát hiện Tống Mộc lại đi một mình, mặc dù mặt không có biểu tình, nhưng chắc là có hơi không vui. Nghĩ có thể là vì khuyết điểm của bản thân mà tự trách, Ngôn Từ nói với cậu ta: "Không có chuyện gì đâu, sai lầm này cậu vẫn có thể khắc ghi trong lòng, coi nó như bài học kinh nghiệm, lần sau không bao giờ phạm phải nữa là được rồi."
Tống Mộc đang tự đi một mình nghe lời, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu. Biết Ngôn Từ đang an ủi mình, cậu ta lập tức cũng hơi thoải mái: "Cảm ơn, tôi sẽ nhớ kỹ."
Sau khi nói xong thì bước nhanh hơn, cuối cùng sóng vai với bọn Giang Hằng. Ngôn Từ vốn đang chậm rãi bước đi Giang Hằng bên trái đột nhiên kéo cánh tay cậu lại, tự nhiên cứ vậy mà ôm: "Đi, hóng gió chút."
Giản Chinh bên cạnh vẫn đang đi một mình ngay lập tức đảo mắt nhìn qua, nhạy bén phát hiện cánh tay Giang Hằng đang nằm trên cổ Ngôn Từ, mọi người ngạc nhiên: "Giang Hằng, tay anh thì không bẩn à?"
"Bố mày đã tắm rồi, quần áo đều là mùi thơm, cậu có ngửi thấy hay không?" Giang Hằng khinh thường, cúi đầu nhìn Ngôn Từ: "Em đồng ý để anh ôm vai em không?"
Ngôn Từ bị chiếm đoạt hai lần trong khoảng thời gian ngắn thì mặt cũng xấu hổ hết: "Có, có thể..."
Giản Chinh đứng tại chỗ không nói gì, dùng sức ngửi mùi trên quần áo của mình. Chính cậu ta cũng nhíu mày, buồn bực nói: "Anh không phải đã tính kế tốt lắm sao, bọn tôi không tắm rửa, anh thì lại trộm đi tắm rửa sạch sẽ!"
Giang Hằng chậm rãi rót ly nước cho Ngôn Từ, lấy cái gối hình như U(1) cho cậu đeo vào sau: "Ngủ đi, lần này bay khá lâu."
"Ừm."
Vừa nói xong Giang Hằng quay đầu gõ mấy người đang đánh bài đằng sau, rất có khí phách đại ca: "Ngủ hết đi, đánh bài ở đây rất ồn, phiền người khác."
Có mấy lời Giang Hằng nói sau đó, Ngôn Từ ngủ rất ổn định.
***
Ngày đầu tiên vừa đến là nghỉ ngơi, ngày hôm sau mới chính thức bắt đầu thi đấu.
Lúc 2h chiều theo giờ trong nước, ba trận thi đấu của tất cả các đội bắt đầu.
Ngôn Từ ở vị trí phiên dịch ngoài đại sảnh, cũng chỉ có thể quan sát màn hình lớn ngay trung tâm, trước mặt cậu mở camera. Các đội chuyên nghiệp đều chuẩn bị ở phòng mình, hiện trường vang toàn tiếng reo hò.
【Anh trai phiên dịch xuất ngoại rồi, awsl này cũng đẹp trai quá rồi đấy!】
【Ánh mắt này, tui khóc mất, cái giá trị nhan sắc thần tiên gì đây a, AAAA】
【Thảo nào giọng điệu khi Giang Hằng đối với ẻm lại cưng chiều như vậy 2333】
【Trước đây là chị gái phiên dịch, phản ứng trước sau của Giang Hằng đã nói lên hiện thực xã hội bây giờ 2333】
【Mùi gay!】
Mười phút sau, người dẫn chương trình nói về hệ thống tính điểm và quy tắc khác nhau, Ngôn Từ cũng rất nhanh đã phiên dịch theo, trận đấu mới chính thức bắt đầu.
Bản đồ lần này làーErangel.
Đây là bản đồ lớn nhất cho tới giờ của PUBG, rất khó loot đồ, không phải nơi hay có nhiều đồ như bản đồ Sanhok hoặc Vikendi. Mà thành phố Y, S có thể so với khu huấn luyện đều là trận Tu La, nhưng thật ra vật tư lại không tốt lắm, chỉ có nhiều thôi. Vậy nên phải thật cẩn thận khi chọn chỗ nhảy.
Nơi có vật tư rất phong phú đó là ở sân bay và khu quân sự, nhưng cuối đường bay lại là khu quân sự, đoán chừng sẽ có rất nhiều người. Giang Hằng nhìn lướt qua đường bay, bình tĩnh nói: "Nhảy thành phố nước."
Ruin là đống hoang tàn, bởi vì nơi này hơn nửa nhà đều ở dưới nước, địa hình rất kỳ quái, cho nên gọi là thành phố nước. Thật ra vật tư của chỗ này bị nhiều người xem nhẹ, tuy vị trí địa lý không rộng lớn giống như thành phố S, nhưng vật tư bên trong còn phong phú hơn thành phố S rất nhiều. Là một điểm béo nhỏ, nuôi no ba người căn bản là không thành vấn đề. Bốn người thì sẽ có hơi chen chúc, nhưng ít nhất cũng khá.
Lúc Giang Hằng nhảy xuống thì theo đằng sau là đội bản địa của Mỹ, Giản Chinh vội vàng nhìn thoáng qua: "Rơi xuống đất thì đi kiếm súng trước."
Làn đạn cứ điên cuồng nói mấy lời như cố lên, độ WEI tất chiến tất thắng các kiểu. Ngôn Từ quay đầu, tầm mắt vừa vặn lại là Giang Hằng: "Bây giờ WEI đang nhảy ở khu phế tích, theo sau là đội Los Angeles. Anh ấy nhặt được khẩu S12, bây giờ... Đẹp lắm!"
Giang Hằng dẫn đầu cầm shotgun bắn chết một người, hai người Giản Chinh và A Mãnh thì nhặt được súng trường, trên người không có trang bị, trực tiếp đi giết toàn bộ thành viên của đội đối phương.
【Toàn bộ đội viên vừa nhảy xuống đã thành hòm, thảm ghê 2333 Ha ha ha ha ha ha ha 666】
【Đội WEI phối hợp ăn ý ghê!】
Sau đó, Ruin vẫn không có ai đến. Bốn người nhanh chóng quét sạch bên trong một vòng, vật tư phong phú. Trên người Giang Hằng giáp 2 mũ 3, tay cầm SCAR và UMP9. Nửa trận đầu diễn ra suôn sẻ, bản đồ này quá lớn, bo thu về nơi nhiều người thường đi tưới. Cuối cùng chỉ còn lại 20 người trong bo, WEI đụng phải LNG!
Dưới chân núi có thính, Giang Hằng không tính loot, lúc chạy đi lên trên thì phát hiện bên kia có người. Người bên kia vừa vặn lên lầu, gặp được tình yêu ở góc đường!
WEI ở trên núi, LNG ở trong phòng dưới chân núi. Theo địa hình mà nói, người LNG nếu đứng ở cửa sổ trên lầu, WEI sẽ phải cố hết sức. Giang Hằng không thấy đối phương thò đầu ra, nói với nhữung người khác: "Mọi người đừng nổ súng, chờ bọn họ không chịu được sự yên lặng mà lúc đi xuống dưới kiểm tra thì mới đánh."
Nổ súng sẽ dễ bị lộ vị trí, LNG còn đang tránh trong phòng, địa hình rất bất lợi. Giang Hằng không nhặt được súng tỉa, Tống Mộc có một khẩu K98, xét thấy đối phương tỉa cũng không tồi nên Giang Hằng sẽ không yêu cầu đổi súng, tùy ý để cậu ta phát huy.
Nhưng cố tình là lúc Tống Mộc cầm 6x ngắm về phía cửa sổ đang thăm dò đối diện, lập tứuc nổ súng!
Ai ngờ người đối diện lại không bị hạ, Tống Mộc thì lập tức bị người ta dùng K98 headshot! Nhìn đồng đội ngã xuống, Giang Hằng thầm mắng, quay đầu kêu Giản Chinh đi cứu cậu ta: "Không phải đã kêu cậu đừng nổ súng rồi sao, chỉ huy cũng không nghe theo à?"
Người bắn headshot cậu ta là đội trưởng LNG, mấy người bọn họ ngắm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng, chắc chắn đã sớm núp cho tốt rồi!
Tống Mộc cũng biết mình có hơi lỗ mãng: "Xin lỗi, tôi có hơi xúc động..."
Người này tính tình bình thường cũng là nôn nóng, mọi người đều biết. Bất quá cũng may tảng đá phía sau là điểm mù, người đối diện không đánh được bọn họ, thành công cứu xong. Giang Hằng không nói gì nữa, bỏ lại một câu: "Đánh cho tốt, đừng như vậy nữa."
Một thân Ngôn Từ ra mồ hôi lạnh, ung dung phiên dịch trận đấu.
Lúc sau không có chuyện gì xảy ra, ông trời phù hộ cho bo bên chỗ WEI, vừa vặn ở dưới chân núi. Bọn họ kiên nhẫn chờ LNG chạy qua đây, thành công chăn đối phương. Cuối cùng ăn gà khi chết hai người, A Mãnh và Giang Hằng sống sót.
Hai trận đấu cuối cùng của đội WEI một ván top 10, một ván top 3. Trận thứ nhất ăn gà kéo hai trận sau lên, thành công thăng hạng.
Lúc Ngôn Từ trở về thì nghe tấy huấn luyện viên Vu đang mắng Tống Mộc, chắc là do lời của Giang Hằng nói với cậu ta, làm cho lúc sau ngoan ngoãn nghe chỉ huy, loại sai lầm này không thể tái phạm. Tuy là giọng điệu nghiêm khắc, nhưng nói đều là sự thật, Tống Mộc cũng biết và thừa nhận sai lầm của mình. Đơn giản phân tích trận đấu, còn lại 2 tiếng thì để bọn họ ra ngoài ăn cơm.
"Đi thôi, đi phố người Hoa, tôi mời khách." Giang Hằng phóng khoáng nói, hắn vừa chuẩn bị hỏi huấn luyện Vu có đi không, kết quả đối phường đã nói mình còn nhiều việc rồi trở về. Mấy người còn lại bĩu môi, Giản Chinh khoác cổ Ngôn Từ, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi nào."
Ngôn Từ bất ngờ không kịp phòng bị bị cậu ta giữ chặt cổ mình ngay sau đó lại có cảm giác hơi mát mát, bất giác nói: "Được?"
Giang Hằng nhìn tư thế của hai người thì nhíu chặt mày, tiến lên gạt tay Giản Chinh xuống: "Cậu vừa rồi đi WC? Tay có bẩn hay không hả, em ấy là mặc áo sơ mi đó!"
Giản Chinh tự nhiên bị Giang Hằng nói thì vô cùng oan ức, không hiểu cái gì nhìn hắn: "Duma, em phát hiện sao anh lại quan tâm Ngôn Từ như vậy chứ? Người ta là vợ anh hay giề, quản nhiều quá vậy!"
"..." Rất xin lỗi, đúng là vậy! Mặt Giang Hằng mặt không thay đổi nghĩ.
Vài người đi phía trước, Giản Chinh cùng Giang Hằng lại luyên tha luyên thuyên chửi nhau đằng sau, Ngôn Từ mệt lòng cười cười. Cậu quay đầu nhìn đằng sau, phát hiện Tống Mộc lại đi một mình, mặc dù mặt không có biểu tình, nhưng chắc là có hơi không vui. Nghĩ có thể là vì khuyết điểm của bản thân mà tự trách, Ngôn Từ nói với cậu ta: "Không có chuyện gì đâu, sai lầm này cậu vẫn có thể khắc ghi trong lòng, coi nó như bài học kinh nghiệm, lần sau không bao giờ phạm phải nữa là được rồi."
Tống Mộc đang tự đi một mình nghe lời, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu. Biết Ngôn Từ đang an ủi mình, cậu ta lập tức cũng hơi thoải mái: "Cảm ơn, tôi sẽ nhớ kỹ."
Sau khi nói xong thì bước nhanh hơn, cuối cùng sóng vai với bọn Giang Hằng. Ngôn Từ vốn đang chậm rãi bước đi Giang Hằng bên trái đột nhiên kéo cánh tay cậu lại, tự nhiên cứ vậy mà ôm: "Đi, hóng gió chút."
Giản Chinh bên cạnh vẫn đang đi một mình ngay lập tức đảo mắt nhìn qua, nhạy bén phát hiện cánh tay Giang Hằng đang nằm trên cổ Ngôn Từ, mọi người ngạc nhiên: "Giang Hằng, tay anh thì không bẩn à?"
"Bố mày đã tắm rồi, quần áo đều là mùi thơm, cậu có ngửi thấy hay không?" Giang Hằng khinh thường, cúi đầu nhìn Ngôn Từ: "Em đồng ý để anh ôm vai em không?"
Ngôn Từ bị chiếm đoạt hai lần trong khoảng thời gian ngắn thì mặt cũng xấu hổ hết: "Có, có thể..."
Giản Chinh đứng tại chỗ không nói gì, dùng sức ngửi mùi trên quần áo của mình. Chính cậu ta cũng nhíu mày, buồn bực nói: "Anh không phải đã tính kế tốt lắm sao, bọn tôi không tắm rửa, anh thì lại trộm đi tắm rửa sạch sẽ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất