Cấm Ái Muội Pubg

Chương 29: Em đừng khóc mà

Trước Sau
Edit + Beta: Mật

Mỗi lời nói ra đều như rỉ máu bên tai hắn, Giang Hằng có thể cảm nhận được lực ở bên hanh rất lớn, Ngôn Từ không chịu buông tay. Giang Hằng khẽ cười, đột nhiên bây giờ có cảm giác trong họa có phúc. Lại cảm thấy đầu quả dưa của Ngôn Từ đáng yêu vô cùng, sao lại cứ như sắp chia cắt vì sinh tử rồi?

Hắn xoay người ôm Ngôn Từ vào lòng, bàn tay to lớn của Giang Hằng xoa gáy cậu, hít một hời: "Cũng đâu phải chuyện to tát gì đâu, chuyện giải quyết xong sẽ không bị ảnh hưởng gì cả. Đứa ngốc này, em khóc cái gì chứ?"

Ngôn Từ không nghe, càng ôm chặt eo hắn: "Không được, bọn họ đang bôi nhọ nhân phẩm của anh... Em không muốn nhìn thấy có người nói xấu anh, bọn họ sao lại có thể như vậy được chứ..."

Trong nháy mắt Giang Hằng có hơi lơ đễnh, sau đó nhìn cậu mỉm cười, hung hăng ôm Ngôn Từ vào long mình thật chặt rồi nói: "Ừm, bọn họ rất xấu rồi. Ngôn Ngôn đừng khóc, anh sẽ giải quyết mà."

Hai người ôm nhau đã hơn 10 phút, khách sạn bên kia đã đưa tin. Rơi vào đường cùng Giang Hằng cũng chỉ có thể đưa Ngôn Từ nhanh chóng đi xuống, tổng giám đốc thấy người của đội WEI đến, tỏ vẻ sẽ toàn lực phối hợp.

Mở video giám sát, mọi người nhìn chằm chằm màn hình, nhìn đoạn thời gian đó.

Vài chục phút sau, video ghi hình cũng xuất hiện hai bóng người.

Mặc dù cậu ta không lộ khuôn mặt dưới camera giám sát, nhưng bóng dáng ấy lại hiện rõ lên trong đầu Giang Hằng. Hắn cười ha hả, lạnh nhạt nói: "Là Tống Mộc."

"Là cậu ta?" Vu Phong Hoa với Giang Hằng nhìn nhau, tàn nhẫn đạp bàn một cái, giọng tức giận không thể kìm nén: "Hèn gì mấy ngày nay không đến huấn luyện còn tìm tôi lấy tiền, cảm tình của cậu ta chính là hãm hại người khác à? Cậu ta chán sống rồi à?!"

Nhớ lại mấy chuyện trước đó, Tống Mộc cứ nóng lòng đòi tiền lại là vì mục đích này! Nhưng mà không đúng, nếu anh ta thực sự muốn hãm hại Giang Hằng như đã nói, nhưng động cơ là gì chứ? Chẳng lẽ là vì một lần trận lần trước Giang Hằng mắng anh ta à, vậy cũng không hẳn, một người đàn anh, nhỏ mọn cũng không đến mức keo kiệt đến vậy chứ? Chỉ trong 1 phút, Ngôn Từ nghĩ những chuyện có thể xảy ra

Khoan đã-

Ánh mắt cậu đột nhiên lóe sáng.

Ngôn Từ càng nhìn kỹ hơn, bất động nhìn chằm chằm bóng người trên đó. Không bao lâu, trên màn hình lại xuất hiện một người phụ nữ khác, đại khái hình như là nhân vật chính của chuyện này. Chuyện kế tiếp giống như tin nóng đã đề cập đến, người nọ đưa hai fan này vào phòng, 2 tiếng sau mới đi ra. Trong đầu một loại suy nghĩ lướt nhanh qua, rồi cậu quay đầu nhìn bọn họ: "Huấn luyện viên Vu, nếu có chuyện gì đó xảy ra thì sao?"

Vu Phong Hoa cũng nhìn lại cậu, lẳng lặng chờ Ngôn Từ nói tiếp.

Cậu cúi đầu hơi đăm chiêu, sau đó nói một giả thiết: "Nếu, Tống Mộc có quan hệ không đứng đắn trong một thời gian dài với cô ta, có thể nào là... cô ta mang thai? Bình thường Tống Mộc có tiêu xài hoang phí hoặc là... tính cách của cậu ta."

Qua lời Ngôn Từ nói, Vu Phong Hoa không chút do dự đáp: "Bình thường tiền cậu ta làm việc phần lớn đều được đưa về nhà, lúc chơi chuyên nghiệp trong nhà không đồng ý. Hoàn cảnh không tốt lắm, ba bệnh nặng mẹ thì không có năng lực làm việc, dưới còn có em trai phải nuôi, kiếm tiền cưo bản đều phụ cấp cho gia đình. Mặc dù tiền kiếm được từ mấy trận đấu hồi đó là một khoản khá nhiều đủ để gia đình cậu ta có cuộc sống khá, nhưng mà..."

Huấn luyện viên Vu nhìn Giang Hằng.

Giang Hằng hơi do dự, sau đó tiếc nuối nói: "Hoàn cảnh khá đặc thù, mẹ cậu ta lấy tiền nhiều năm kiếm được đều đưa cho con trai nhỏ mua phòng. Anh nhớ không nhầm thì đầu năm nay cậu ta đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình... Sau đó còn uống rượu với chúng tôi, nói sẽ không bao giờ quay về, tiền sẽ kiếm lại lần nữa."

Người đáng ghét cũng có chỗ đáng thương.

Người đáng thương cũng có chỗ đáng ghét.



Mặc dù hai loại người này không phải gắn với nhau cũng không thể tách ra, những lúc này cũng có vài phần đạo lý, bọn họ cũng không nhất thiết phải thay mặt người khác đi tha thứ cho khuyết điểm này.

Đúng là một loại quan hệ phức tạp rắc rối, Ngôn Từ không biết nên nói gì, chỉ im lặng. Huấn luyện viên Vu nhìn thoáng qua trái phải, xoa ấn đường: "Điều cấp bách bây giờ là liên hệ với Tống Mộc trước rồi nói sau, lưu lại đoạn video giám sát này."

Canh việc chuẩn bị trước khi đến đã đầy đủ, huấn luyện viêm Vu lưu lại đoạn video giám sát này bằng đĩa chữ U, đặc biệt cắt thêm một vài hình ảnh có thể thấy rõ trực diện được.

Tống Mộc cao 1m85, mặc dù khi chụp với Giang Hằng sẽ có thể thấy rõ sai biệt đó, nhưng một chút chênh lệch như vậy thật ra cũng khó thấy được. Hơn nữa ngày hôm đó Tống Mộc mặc quần áo không khác màu lắm với của Giang Hằng, hiển nhiên người ta sẽ hiểu lầm.

Mấy người bôi đen chính là dùng sở hở đó mới dám thề non hẹn biển như vậy.

Khi tài xế hộ tống bọn họ trở về thì cả ba người đều mệt muốn chết, Giang Hằng ngồi phía sau để Ngôn Từ dựa vào mình nghỉ ngơi một chút, Ngôn Từ lúc đầu còn ngại huấn luyện viên Vu ở phía trước nên không dám quang minh chính đại nằm xuống, sau đó thì khi mơ mơ màng màng thì trọng tâm mới hướng về phía Giang Hằng.

Khuôn mặt khi ngủ của Ngôn Từ rất bình yên, lanh mi dài cong vút như cái quạt nhỏ đáng yêu bay bay. Làn da cậu khá trắng, lúc đôi mắt trợn lên nhìn rất to, con ngươi trong veo, khi nhìn người sẽ có cảm giác như liếc mắt đưa tình, quanh co trăm nghìn trăn trở, ngũ quan thông tú như búp bê sứ. Bây giờ sau khi cậu đã ngủ, đôi môi mím lại cũng làm người ta muốn vuốt ve.

Giang Hằng nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn không hôn xuống.

Huấn luyện viên còn đang ở phía trước, hắn không muốn người khác biết rõ quan hệ nhanh như vậy. Ngôn Từ là mang mục tiêu tới, nếu như bị lão Vu biết rồi thì có thể sẽ tức giận. Giang Hằng chịu đựng, cố gắng ổn định thân thể mình, để cậu dựa vào càng thoải mái hơn chút.

Lúc quay về trại huấn luyện đã là 2 giờ sáng, Giản Chinh với A Mãnh còn giúp hắn liên hệ tài khoản tiếp thị.

Lúc xuống xe thì Ngôn Từ tỉnh lại, còn Giản Chinh với A Mãnh thì vô cùng lo lắng hỏi tình huống. Giang Hằng biết từng người đều vô cùng mệt mỏi, không muốn họ vì mình mà làm nhiều như vậy, tiến lên cốc đầu hai người: "Được rồi, đi ngủ hết đi, tôi với huấn luyện viên đã có chứng cứ. Nhanh chóng đi nghỉ ngơi, không cần lo lắng."

"Lão đại, thật hả..." A Mãnh không tin, hai mắt tối sầm đi, khó tin bước lên hỏi tình hình: "Cuối cùng là ai muốn hãm hại anh vậy, mau nói đi, fan còn chưa đi ngủ..."

Đương nhiên không ai dám ngủ, Giang Hằng bên này sốt ruột đi tìm chứng cứ, fan bên kia thì hốt hoảng lo lắng.

Đại khái là được chia thành hai loại tâm tình dày vò, một là tin tưởng Giang Hằng không có làm chuyện này, chọn tin tưởng nên mới nơm nớp lo sợ chờ bên chính chủ đáp lại. Hai là mang theo sự hoài nghi, sợ Giang Hằng phản bội sự tin tưởng của các cô.

Trước hôm nay, cái tên Giang Hằng còn đại diện cho tín hiệu bất diệt.

Giang Hằng tuổi trẻ, hắn mới 23 tuổi, cao lớn chân dài mặt còn đẹp trai, trong giới esport không người nào không biết chỉ có người không hiểu. Không chỉ vậy, hắn còn có nhiều tài lẻ, khiến fan mới gài khóc trầm mê vào giá trị nhan sắc, còn fan lâu năm gào góc trầm mê kỹ thuật. Ngoại hình gần như hoàn hảo như vậy đương nhiên là được nhiều người thích, không ai lại tin được sẽ xảy ra loại tình huống như vậy.

Mà khi tình huống như vậy thật sự xảy ra, vậy đại biểu cho những hành động của Giang Hằng trước đó đều là giả dối, phá vỡ sự ngưỡng mộ của mọi người, cho dù thoát fan cũng tạo cảm giác khó khăn.

Giản Chinh mở to đôi mắt gấu trúc, thậm chí còn không nhịn được mà ngáp tới ngáp lui, sau đó buồn ngủ nói: "Giang ca, tình hình là chữ V lớn sắp bị cắt bỏ, thật sự tìm ra được chứng cứ rồi hả?"

"Được rồi, đi ngủ." Giang Hằng nhìn bộ dáng buồn ngủ của bọn họ thì thở dài, vội vàng đưa Giản Chinh với A Mãnh lên phòng nghỉ của trại huấn luyện, vừa vặn chỗ đó có hai chiếc giường. Huấn luyện viên Vu cũng bận rộn cả ngày, người đã hơn 30 tuổi cũng không thể thức khuya quá lâu, nhịn không được đấm bóp bả vai mình.

Anh thở dài: "Thật là, nếu biết sớm thì vẫn rèn luyện rồi, bệnh cũ hồi đó chơi game cũng chưa khỏi nữa..."

Giang Hằng mỉm cười, cũng nhanh chóng kêu lão Vu đi ngủ: "Đúng vậy, chơi chuyên nghiệp thì phải càng chú trọng rèn luyện sức khỏe, nhìn tôi mỗi ngày đều đi tập thể hình đi. Sáng mai rồi thông báo, tối nay thử liên lạc với Tống Mộc trước."



"Ừm."

Huấn luyện viên Vu đi rồi, bên cạnh Giang Hằng cũng chỉ còn Ngôn Từ. Hắn nhìn người này một tấc cũng không rời mình thì trong lòng càng mềm mại, dỗ dành nói: "Bọn họ đều đã đi ngủ rồi, sao em còn chưa đi nghỉ ngơi nữa?"

"Không." Ngôn Từ lắc đầu: "Nếu anh nghỉ ngơi thì e, cũng nghỉ ngơi. Nếu ngay cả em đi ngủ thì còn mỗi mình anh à? Em muốn cùng anh."

Trái tim lại vì lời nói của cậu mà mềm nhũn ra, Giang Hằng thậm chí còn nhịn không được muốn bất chấp tất cả mà cúi đầu hôn cậu. Nhưng hắn lại chỉ có thể dày vò nhịn xuống, kéo tay Ngôn Từ đi tìm phòng khác.

May mà mỗi phòng nghỉ đều có giường, Giang Hằng nhanh chóng tắt đèn phòng khách, kéo Ngôn Từ đi ngủ: "Ngủ ngon, anh sẽ ở bên cạnh em."

Có hai chiếc giường, Ngôn Từ ngủ bên cửa sổ, Giang Hằng ngủ giường bên kia.

Đêm nay Ngôn Từ vẫn chưa giải thích với hắn, cuối cùng vẫn là Ngôn Từ ngủ say trước.

Giang Hằng thức trắng đêm, nhân lúc cậu ngủ thì lấy laptop điều tra thông tin.

9 giờ sáng hôm sau, blog chính thức đã đăng một video.

Đó là Giang Hằng tự quay, chính thức đáp lại tin đồn trước đó.

Sáng sớm hắn đã tắm qua, thay quần áo, cả người nhẹ nhàng khoan khoái quay video. Mở đầu là hắn tự giới thiệu bản thân: "Chào mọi người, tôi là đội trưởng đương nhiệm của WEI, Giang Hằng."

Nói xong Giang Hằng đột nhiên nở nụ cười như tự giễu, nhưng cũng giống cười nhạo. Hắn lắc đầu, nhìn thẳng vào tâm ống kính, gằn từng chữ: "Thiết lập tính cách mọi người nói, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ tự tạo ra thiết lập đó cả."

Ngay lúc mà mọi người tưởng hắn sẽ thừa nhận thì Giang Hằng nói: "Tôi là dạng người gì, chính tôi rõ nhất. Nhiều năm như vậy, không chỉ có yêu đương. Tôi còn sẽ hút thuốc, sẽ uống rượu, nhưng sẽ không bao giờ hẹn pháo. Tôi không phải là người hoàn hảo, tôi có rất nhiều khuyết điểm, mọi người trong đội đều biết. Nhưng đây không phải lý do mà thiết lập tính cách mà mọi người nói đến sụp đổ, bởi vì tôi vốn không có thiết lập tính cách."

"Người trong video giám sát không phải là tôi, tôi biết chuyện mà mình làm và mục tiêu là gì. Về phần người kia là ai..."

Ở góc dưới bên trái video có một tấm ảnh thấy rõ trực diện, Giang Hằng bất đắc dĩ khoác tay: "Người thật sự này về sau tôi sẽ giải thích. Tôi hy vọng chính cậu ta có thể ra mặt, gánh vác hậu quả tồi tệ mà mình từ tạo ra. Vậy thôi."

Sau khi đăng lên, số lượt xem trên Weibo đã đạt một triệu lượt chỉ sau 2 giờ và số lượt chia sẻ là hơn 20 vạn lượt. Giang Hằng không nhìn phần bình luận, mà đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng trước. Nhưng mà từ trước đên nay mười ngón tay hắn đều không dính nước mùa xuân, đôi bàn tay to lớn trơn nhẵn khiến thiên hạ cúi đầu, cuối cùng cũng chỉ đành buông tha việc hâm bánh mì mà đưa cho Ngôn Từ.

Sau phòng bếp là một mảnh hỗn độn, chỉ có thể phiền dì dọn vệ sinh tới dọn dẹp một chút.

Ngôn Từ đã sớm tỉnh lại, ngồi trên giường ngẩn người. Khi Giang Hằng đi vào thì thấy đối phương đang xem video mình đăng lên, sau đó lặng lẽ vòng từ sau lưng đến trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống.

Ngôn Từ đang đắm chìm trong video thì giật mình, ngẩng đầu ngẩn người nhìn hắn.

_______________________________

Mật: Hmmmm tui nghĩ là vụ này là do bạn đội trưởng lào đó nhân cơ hội này đá giang ca 1 đạp, má từ trước giờ tui không biết là Tống Mộc lại cao lớn tầm tầm Giang Hằng luôn ấy =))) vì vậy nên tui quyết định đi sửa hết cách xưng hô... má tui cứ tưởng TM kiểu nhỏ con mà sống nội tâm lắm chứ =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau