Cấm Ái Muội Pubg

Chương 44: Vết sẹo cũ

Trước Sau
Edit + Beta: Mật

Sau khi trở lại Ngôn Từ nhanh chóng mở cửa, ở trong là dì đang pha sữa cho bé. Cậu nói cám ơn với đối phương, Ngôn Nặc vẫn luôn ngoan ngoãn đợi cậu lập tức vui vẻ chạy tới.

Cậu đau lòng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, yêu thương điên cuồng xoa xoa gương mặt trắng nõn của Nặc Nặc.

"Sao rồi, vừa nãy có thấy ba ba không?" Ngôn Từ chỉ Ipad, cũng không biết Ngôn Nặc có xem tiếp hay không.

Cậu cầm lấy Ipad, phát hiện vẫn là hình ảnh cuối cùng của phòng trực tiếp. Hiện trường đã đóng cửa, người dẫn chương trình của phòng phát sóng trực tiếp đang xem lại thành tích và điểm số của ngày hôm nay.

Ngôn Từ hiểu liền, ôm bé vui mừng nói: "Hóa ra cục cưng vẫn luôn xem ba ba trực tiếp à."

"Dạ." Ngôn Nặc gặm gặm ngón tay.

Chuông cửa đúng lúc vang lên, Ngôn Từ mới nhớ đến hồi nãy mình đi nhanh quá, mấy người phía sau nói chuyện đều không có nghe rõ. Lúc này mới vội vàng đứng dậy mở cửa, đại khái là Giang Hằng theo cậu qua đây.

Quả nhiên, giây tiếp theo Giang Hằng cầm bộ đồ bước lên, thời điểm nhìn bọn họ, trong mắt đều là ý cười: "Chạy nhanh như vậy, mọi người ở sau cũng không đuổi kịp."

"Còn không phải do em lo lắng..." Ngôn Từ nhanh chóng đẩy cửa, để Giang Hằng tiến vào mới thuận tay đóng cửa.

Cậu cũng rất nóng, nhiệt độ điều hòa trong phòng để 27 độ, không quá nóng cũng không quá lạnh, rất thích hợp với nhiệt độ cơ thể Ngôn Nặc. Nhưng mà cái độ ấm này đối với bọn họ mà nói thì có hơi nóng, không cảm giác được hơi lạnh gì. Giang Hằng không có ý định tìm điều khiển từ xa điều hòa, ngược lại bước đến tủ lạnh, gió lạnh lùa ra.

Sau khi quay lại thì Ngôn Từ nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, rồi cười nói: "Em hạ 2 độ nữa, sau khi bớt nóng thì em bật cao lên một chút."

Giang Hằng kéo áo, hắn không đáp lại, từ trong túi Ngôn Từ lấy ra 2 bộ quần áo, đi thẳng vào phòng tắm: "Không sao, anh đi tắm nước lạnh một cái là được."

Nguyên nhân là vì thường xuyên rèn luyện nên việc Giang Hằng tắm nước lạnh là chuyện bình thường. Nhưng thể chất Ngôn Từ khá yếu, mẹ cậu từng nói khi mới sinh ra cơ thể suy yếu nhiều bệnh, còn bị suy dinh dưỡng. Cậu nghe Giang Hằng muốn đi tắm nước lạnh thì khó tin hỏi: "Hồi trưa anh mới tắm qua mà, bây giờ là buổi tối rồi, không lạnh à?"

"Không lạnh." Giang Hằng nửa đứng nửa dựa ở cửa cười nhìn Ngôn Từ và Ngôn Nặc: "Cơ thể chống lạnh đó, em không biết à?"

Ngôn Từ vốn định quan tâm một chút cũng không nói gì, lập tức để hắn đi tắm.

Ngôn Từ đối với việc lát nữa phải xuống ăn cơm cũng không có ý kiến gì, cậu chỉ quan tâm có thể mang theo Nặc Nặc hay không thôi. Nhưng mà nghe nói hiện trường không có hạn chế, Ngôn Từ cũng yên tâm, ngồi xem TV với Nặc Nặc một lát.

Hắn ở bên trong tắm nước lạnh, ba con ở bên ngoài nói chuyện trên trời dưới đất. Ngôn Từ cầm Ipad kiếm thông tin đồng đột cho Nặc Nặc xem, giới thiệu từng người một: "Đây là daddy của con, đây là chú Giản, này là chú A Mãnh. Còn có chú Vu nữa, bọn họ đều rất lợi hại đó... Trước đó đã từng lấy rất nhiều giải nhất đó."



"Dạ." Nặc Nặc nhớ lại cái từ vô địch hồi nãy, lập tức hỏi: "Vậy ba ba cũng sẽ nấy giải nhứt ạ?"

"Cũng có thể." Ngôn Từ cười nhạt, đối với chức quán quân này, cậu sao dám nghĩ đến cái đó được chứ. Bây giờ nắm chặt trận đấu cho tốt, cố gắng làm thật tốt, mới có thể tính chuyện sau này. Nặc Nặc nằm trên cánh tay Ngôn Từ, hai chân thì đặt trên bụng cậu.

Giang Hằng đi ra cũng không mặc áo, cơ bụng màu lúa mì vô cùng rõ ràng, trên đó còn vài giọt nước chưa lau khô. Hắn cứ vậy quang minh chính đại mà đi ra, vẻ mặt tỉnh bơ nhìn chỗ hai ba con đang ngồi: "Máy sấy ở đâu, giữa trưa không phải vẫn ở trong đó à?"

Ánh mắt sắc bén của Nặc Nặc nhìn thấy cơ bụng của Giang Hằng không giống với của hai ba con, lập tức bật dậy khỏi người Ngôn Từ: "Daddy, sao cha nại như dậy woa? Ba ba với con, cũng đâu dống dậy đâu."

Nói xong thì bé vén một góc áo của mình lên, trên bụng nhỏ tòa là thịt núc ních, không có gì giống với của Giang Hằng cả. Bé lại nhanh nhẹn vén góc áo Ngôn Từ lên, cũng không có đường nét kỳ quái kia, rồi lại nhảy xuống khỏi ghế sô pha chạy đến phía trước mặt Giang Hằng: "Woa, cái này rốt cuộc là gì vậy?"

Tốc độ Nặc Nặc vén quần áo khá nhanh, dưới rốn Ngôn Từ có một vết sẹo nhỏ lướt qua trong giây lát. Sắc mặt Ngôn Từ lập tức thay đổi, cuống quít kéo áo xuống, không dám ngẩng đầu nhìn Giang Hằng.

Cũng không biết đối phương có thấy vết sẹo kia hay không...

Đó là dấu vết mà một người nam nhân không nên có, nhưng lại xuất hiện ở trên người Ngôn Từ.

Cậu bây giờ còn chưa nghĩ rõ phải nói với Giang Hằng chuyện thể chất mình khác với người thường như thế nào, chột dạ không dám ngẩng đầu.

Ánh mắt Ngôn Từ vẫn trốn tránh, không dám đáp lời hai cha con kia. Giang Hằng dường như phát hiện có gì đó không ổn, ôm Nặc Nặc vẫn vui vẻ nói chuyện với hắn lên. Hắn với Nặc Nặc một lát sau mới chú ý nhìn về phía Ngôn Từ, đột nhiên nói: "Ngôn Ngôn, nếu sau lần này trở về vẫn không có ai có thể chăm sóc con được thì đưa Nặc Nặc đến chỗ mẹ anh đi."

"Mẹ...anh?" Ngôn Từ nghi hoặc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hắn có hơi ngại ngùng: "Nhưng mà em với bác gái đã xa cách 4 năm rồi, mới vừa gặp mặt đã nói với bác ấy là, em có con trai à..."

Có phải sẽ có ấn tượng không tốt với mình không.

Ngôn Từ chỉ lo lắng việc này, cậu có chút không dám đối mặt với ánh mắt của Giang Hằng, sợ hãi bà sẽ nghĩ mình là loại người tùy tiện.

Giang Hằng biết cậu nghĩ gì, vội vàng tiến lên an ủi cậu vài câu: "Em đừng sợ, mẹ anh sẽ không nghĩ vậy đâu. Đến lúc đó anh sẽ giải thích với bà ấy."

Hắn ngồi thật gần trước mặt Ngôn Từ, kiên nhẫn nói: "Mẹ anh trước kia vẫn muốn anh lớn lên cho tốt, mẹ hy vọng có thể nhìn thấy anh thành gia lập nghiệp, có thể ôm cháu trai hoặc cháu gái. Đáng tiếc việc nãy anh mãi mãi không thể thực hiện được, nếu như đưa con trai qua, mẹ có thể sẽ rất vui mừng đó."

"Sẽ không mù quáng nghĩ em như này như kia đâu, yên tâm." Trình độ hiểu mẹ của Giang Hằng không đáng lo ngại, trước đó hắn còn băn khoăn với Ngôn Từ làm sao với Nặc Nặc, bây giờ đột nhiên nghĩ đến tên của mẹ mình thì mắt chợt lóe sáng. Tiêu Lam Điệp hiện tại là giáo viên nghỉ hưu, cơ bản bình thường cũng chỉ tâm sự, đi dạo chơi rồi vân vân với chị em bạn dì của mình thôi.

Ba hắn thì mở một cửa hàng trang sức, từ nhỏ đến lớn gia cảnh khá giả, trước giờ không lo gì. Có lẽ chính hắn mới là nỗi thất vọng của hai người, xu hướng tính dục là nam, sau này chuyện thành gia lập nghiệp cũng không kỳ vọng gì nhiều. Bây giờ việc để ba mẹ hắn kiêu ngạo một chút là việc hắn là đội trưởng đội chuyên nghiệp, cũng có thể kể ra trước mặt người thân. Ba Giang Hằng từ trước đến giờ vẫn luôn lạc quan, không nói gì về việc sau này của Giang Hằng: "Không sợ con sau này là cái gì mà, gọi là xuất ngũ? Dù sao cái ngày mà không làm việc đó nữa thì trong nhà còn có gia sản chờ kế thừa nữa mà."

Giang Hằng nghĩ đến ba mẹ mình thì mỉm cười, yên tâm cam đoan với Ngôn Từ: "Bọn họ sẽ rất thích Nặc Nặc mà, yên tâm."

Sau khi được trấn an mãi thì Ngôn Từ cuối cùng cũng hơi dao động, cậu cẩn thận thử hỏi: "Nói như vậy thì, em cũng phải đi gặp mẹ anh à?"



Nặc Nặc ngồi trên đùi Giang Hằng không biết bọn họ đang nói gì, ánh mắt trống rỗng nhìn xung quanh, thậm chí còn có hơi buồn ngủ. Giang Hằng một bên khẽ vỗ về mái tóc mềm mại của bé, một bên thấp giọng nói với Ngôn Từ: "Có phải trước đó vẫn luôn để Nặc Nặc học nội trú không?"

"Đúng vậy." Ngôn Từ xấu hổ gãi đầu: "Không có biện pháp, em trước kia đang tìm việc, sau khi trở về cũng không thể chăm sóc bé, chỉ có thể chọn nội trú."

Nguyên nhân này đương nhiên Giang Hằng biết, nhưng tình huống trước mắt thì bọn họ có thể đổi trường cho bé. Con trai vẫn còn nhỏ như vậy mỗi ngày luôn trở về thì vẫn tốt hơn, như vậy bình thường cũng có thể chú ý quỹ đạo phát triển của bé. Quan trọng nhất là mỗi ngày luôn có thể gặp bé, đây mới là điều hạnh phúc nhất. Giang Hằng khẽ ho một tiếng, thương lượng với cậu: "Sau khi về thì đổi nhà trẻ đi, nếu như mẹ anh ở nhà thì con cũng không cần học nội trú nữa, con trai còn nhỏ như vậy vẫn nên quan sát mỗi ngày thì hơn. Trẻ con thường thì mỗi ngày một kiểu, bọn nhỏ luôn lặng lẽ thay đổi, làm ba, vẫn nên quan sát con phát triển mới tốt chứ. Có đúng không?"

Ngôn Từ bị kích động ánh mắt có hơi ẩm ướt, cậu biết Giang Hằng vẫn luôn dịu dàng, từng bước một đều suy nghĩ cho mình. Cậu cũng đồng ý ngay lập tức: "Được, nhưng mà... Chúng ta có nên thẳng thắn với mẹ anh không?"

Thấy mặt cậu lại đỏ bừng, Giang Hằng lập tức nói: "Đúng rồi, đưa em đi gặp ba mẹ anh được không?"

"Có thật không..." Ngôn Từ lùi sau hai bước, nhỏ giọng nói: "Chỉ là em có hơi sợ hãi, có nhanh quá hay không..."

Phản ứng của Ngôn Từ như chú thỏ nhỏ, trong đầu hắn lại nghĩ đến hành động giữa trưa nay ở phòng tắm.

Giang Hằng ngây ngốc cười, càng muốn trêu chọc cậu: "Sợ cái gì, cho dù là vợ đẹp, cũng phải gặp cha mẹ chồng chứ."

Lại ngầm khen Ngôn Từ một hồi.

Ngôn Từ cười khúc khích mỉm cười, lúc này cậu mới trút bỏ được hết những âu lo trong lòng. Cậu ngửa ra sau sô pha, mũi chân cọ trên người Giang Hằng, ra sức quấy rối nơi nào đó: "Anh nói vậy đi anh nói vậy đi! Con nữa, cha mẹ chồng gì chứ, rõ ràng chúng ta giống nhau mà!"

"Được được được." Giang Hằng cũng không làm loạn với cậu nữa, nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, duối eo: "Chuẩn bị đi thôi, dưới đó các đội phải ăn cơm cùng nhau, đưa Nặc Nặc đi cùng luôn."

Nặc Nặc lúc này muốn mau mau đi ngủ rồi, nằm trong lòng Giang Hằng mơ mơ màng màng hồi lâu, mắt cũng không mở. Ngôn Từ không biết bé có đói bụng hay không, bước lên kéo tay nhỏ của Nặc Nặc hỏi bé: "Nặc Nặc, con có đói không?"

Nặc Nặc đang mơ mơ màng màng giật mình một cái, hai mắt bé miễn cưỡng nhìn xung quanh, giọng nói mềm nhũn: "Hông đói bụng, con muốn ún sữa."

Hai người bốn mắt nhìn nhau, có lẽ cảm giác được ban ngày bé chơi nhiều nên mệt mỏi chỉ muốn ngủ. Ngôn Từ nghĩ xong liền bế bé khỏi lòng Giang Hằng, chậm rãi lên giường rồi đắp chăn: "Cục cưng, vậy con ngủ trước đi, ba ở đây với con."

Nặc Nặc bị sự mệt mỏi bao vây thì gần như bất tỉnh nhân sự rồi, đôi mắt đóng chặt, Ngôn Từ ngồi bên giường với bé, thong thả theo dõi bé đi vào giấc ngủ. Bên cạnh có nhiệt độ cơ thể thường ngủ với mình nên Ngôn Nặc rất nhanh đã say giấc, vẫn không tỉnh lại.

Bọn họ đợi một hồi, nghe được tiếng thở của Ngôn Nặc vững vàng hơn thì mới lặng lẽ đứng dậy đổi giày rời đi, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lúc đi Ngôn Từ với Giang Hằng nhìn nhau: "Vậy ăn nhanh chút, tối quay về sớm."

_________________________________________

Mật: Ui tui mong đến ngày ba mẹ chồng gặp con dâu ghê, chắc sẽ cute lắm:>> với lại khi đọc khúc có hơi nhanh không của Tiểu Ngôn thì tui nghĩ rằng họ đã bỏ lỡ 4 năm, 4 năm trước ba mẹ Hằng ca cũng yêu thương Tiểu Ngôn lắm mà, sớm về nha mới tốt, may mà Hằng ca dỗ con tui chứ ko khum biết đợi đến khi nào mới thấy được cảnh gia đình đoàn tụ nữa =((

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau