Chương 11: Kẻ điên khi say không nhớ gì
Trời về đêm khuya muộn, đường phố trở nên hiu hắt. Những cây trên đường đã bước vào thời kỳ rụng lá, cứ thể rơi rụng trên nền đường phố, người người đi qua giẫm đạp, vang lên thanh âm lá cây đến xào xạc, tạo nên một khung cảnh hiu quạnh vô cùng.
Đứng bên ngoài sảnh tại tòa nhà từng thực hiện tổ chức buổi tiệc của tập đoàn Đế Quốc. Hàng xe sang trọng dừng lại nơi đây ngày một đông. Khi mà về thời điểm nghỉ ngơi của những người tầng lớp trung lưu và hạ lưu sau một ngày làm việc, lại chỉ là bước vào cuộc vui chơi về đêm của những người giới thượng lưu.
Cố Y Thư trong chiếc váy xám nhạt, gương mặt trang điểm đẹp đến tinh xảo đứng bên ngoài, lúc này mới hay muốn được bước vào, trước tiên phải trở thành một hội viên.
Để tạo được thẻ hội viên bậc cấp thấp nhất, số tiền lên tới đã là 100 triệu đô. Đó cũng là lý do, vì sao những vị khách trước kia chỉ cần có thể hiện diện tại buổi tiệc đã trở nên danh giá như thế nào. Chỉ riêng bản thân Cố Y Thư, muốn làm ra đến số tiền đó, chỉ sợ cả đời cũng khó đạt được.
Cô bước vào, cầm lấy tấm thẻ đen dát thứ ánh vàng sáng bóng. Cứ thế mà đưa đến bảo vệ. Bảo vệ gương mặt nhìn cô có vẻ phán xét vài phần, sau cùng liền trực tiếp dẫn thẳng cô lên thang máy.
Vẫn cứ địa điểm quen thuộc, tầng cao nhất. Băng qua loạt dãy người, thứ ánh đèn xanh đỏ đến lóa cả mắt, nhạc xập xình vang bên tai. Nhưng khi dần lên cao, mọi thứ cũng trở nên tĩnh lặng hẳn. Đến khi dừng tại tầng cao nhất. Bảo vệ chỉ khẽ đưa tay mời cô bước ra hành lang.
“Xin thứ lỗi, tới đây chúng tôi đều không có quyền bước vào.”
Cố Y Thư không nói nữa, xoay người đảo bước theo hướng hành lang. Bàn tay lục trong chiếc túi một hộp thuốc nhỏ, chậm rãi đổ ra tay một viên rồi bỏ vào miệng.
Như người ta thường bảo, chỉ có kẻ điên khi say mới không nhớ gì. Viên thuốc là dạng thuốc mê được chế thành, có thể khiến kẻ khác chìm vào cơn say đến đánh mất lý trí, quên mất bản thân là ai.
…
Trời về đêm càng lạnh lẽo, phía bên ngoài tuyết bao phủ trắng xóa tầng lớp. Vài bông tuyết bám lên lớp cửa kính đẹp hão huyền, thông qua đó, lại có thể phảng phất khung cảnh đèn đường hiu quạnh đến mức nào.
Sát ngay khung cửa sổ, thân ảnh cao lớn nghiêm nghị. Tầm mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài không lâu, lại nghiêng đầu đảo mắt nhìn về nữ nhân gương mặt ửng đỏ mềm mại đang nằm trên giường. Đôi mắt người đàn ông đen nhánh âm u, chẳng thể rõ gì, nữ nhân trên giường hiện tại trong mắt người đàn ông không khác gì một kẻ được gọi đến để phục vụ. Đúng như ý muốn của hắn.
Thẩm Triết Quân không có hứng thú để phải tìm hiểu cũng như để tâm vào nữ nhân trước mặt. Lời hắn nói là làm tình nhân, chỉ đơn giản là làm tình. Nữ nhân này cũng thật đúng hẹn.
Nhìn thoáng qua, chiếc váy rõ ràng đã được cởi sạch, ném cả một đống ngay góc bên cạnh. Trông Cố Y Thư chẳng khác gì gái làng chơi đúng hiệu. Đến đúng thời điểm để phục vụ, còn chẳng hề bày ra bộ dạng e ngại nữa.
Khi Thẩm Triết Quân đến, nữ nhân trên giường trông đã say mèm. Chỉ có điều, khi người đàn ông cúi người đối diện với gương mặt nhỏ sát gần, lại không ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, chỉ thoảng qua hương thơm nhè nhẹ của nước hoa.
Nếu như là mùi rượu nồng đậm, thì hắn thật sự sẽ cho rằng nữ nhân này trước khi đến đã giao du không ít. Nhưng rõ ràng, cơ thể không có dấu vết gì của nam nhân, trừ cái trạng thái mơ màng.
Dưới tác dụng của thuốc đến say mèm, cô gái nhỏ hơi cử động thân thể trần trụi vào lớp chăn mềm mại. Đôi mắt long lanh cứ thế nhìn người đàn ông, chẳng hề sợ hãi mà trực tiếp đối diện.
“Anh rể kêu tôi đến, thật sự không định làm sao?”
Nhưng trong nháy mắt, người trong lớp chăn đã trực tiếp ngồi lên, lớp chăn kéo cao, tấm chăn che đậy cơ thể cứ thế rớt xuống lộ ra bầu ngực trắng nõn lại mềm mại.
Hành động đó, vô thức khiến yết hầu của người đàn ông bất giác chuyển động lên xuống.
Cố Y Thư chẳng rõ việc gì, nhưng cô vẫn còn ý thức sót lại biết mình đến đây là để làm gì.
Tầm mắt Thẩm Triết Quân hơi nghi hoặc, đáy mắt lộ ra một tia sáng lạnh lẽo. Cứ thế di chuyển lại gần, một tay đã ôm trọn lấy vòng eo nhỏ mềm mại, trực tiếp đem áp sát vào cơ thể rắn chắc của hắn. Dù cách một lớp áo bộ sơ mi, vẫn cảm thụ rõ sự mềm mại tựa như dễ vỡ tan của người trong lòng.
Người đàn ông không cởi đồ, một thân âu phục, trực tiếp đè người trên giường xuống. Cả người cô tỏa ra hương thơm thiếu nữ đặc trưng đến mê mụi.
Cố Y Thư nhìn thoảng qua người trước mặt, một tia lý trí còn sót lại cảnh báo với bản thân rằng: Làm thôi, chẳng cần nói gì. Tốt nhất mối quan hệ như nào cũng được, vẫn nên tự biết rõ thân phận của mình. Người đàn ông trước mặt, căn bản cũng chẳng tốt đẹp gì. Đã có vợ chưa cưới, nhưng vẫn là giao du với cô.
Cô làm vậy có là sai không?
Không sai, bởi vì trả thù. Cô thật sự chắc chắn có thể làm tất cả.
Đứng bên ngoài sảnh tại tòa nhà từng thực hiện tổ chức buổi tiệc của tập đoàn Đế Quốc. Hàng xe sang trọng dừng lại nơi đây ngày một đông. Khi mà về thời điểm nghỉ ngơi của những người tầng lớp trung lưu và hạ lưu sau một ngày làm việc, lại chỉ là bước vào cuộc vui chơi về đêm của những người giới thượng lưu.
Cố Y Thư trong chiếc váy xám nhạt, gương mặt trang điểm đẹp đến tinh xảo đứng bên ngoài, lúc này mới hay muốn được bước vào, trước tiên phải trở thành một hội viên.
Để tạo được thẻ hội viên bậc cấp thấp nhất, số tiền lên tới đã là 100 triệu đô. Đó cũng là lý do, vì sao những vị khách trước kia chỉ cần có thể hiện diện tại buổi tiệc đã trở nên danh giá như thế nào. Chỉ riêng bản thân Cố Y Thư, muốn làm ra đến số tiền đó, chỉ sợ cả đời cũng khó đạt được.
Cô bước vào, cầm lấy tấm thẻ đen dát thứ ánh vàng sáng bóng. Cứ thế mà đưa đến bảo vệ. Bảo vệ gương mặt nhìn cô có vẻ phán xét vài phần, sau cùng liền trực tiếp dẫn thẳng cô lên thang máy.
Vẫn cứ địa điểm quen thuộc, tầng cao nhất. Băng qua loạt dãy người, thứ ánh đèn xanh đỏ đến lóa cả mắt, nhạc xập xình vang bên tai. Nhưng khi dần lên cao, mọi thứ cũng trở nên tĩnh lặng hẳn. Đến khi dừng tại tầng cao nhất. Bảo vệ chỉ khẽ đưa tay mời cô bước ra hành lang.
“Xin thứ lỗi, tới đây chúng tôi đều không có quyền bước vào.”
Cố Y Thư không nói nữa, xoay người đảo bước theo hướng hành lang. Bàn tay lục trong chiếc túi một hộp thuốc nhỏ, chậm rãi đổ ra tay một viên rồi bỏ vào miệng.
Như người ta thường bảo, chỉ có kẻ điên khi say mới không nhớ gì. Viên thuốc là dạng thuốc mê được chế thành, có thể khiến kẻ khác chìm vào cơn say đến đánh mất lý trí, quên mất bản thân là ai.
…
Trời về đêm càng lạnh lẽo, phía bên ngoài tuyết bao phủ trắng xóa tầng lớp. Vài bông tuyết bám lên lớp cửa kính đẹp hão huyền, thông qua đó, lại có thể phảng phất khung cảnh đèn đường hiu quạnh đến mức nào.
Sát ngay khung cửa sổ, thân ảnh cao lớn nghiêm nghị. Tầm mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài không lâu, lại nghiêng đầu đảo mắt nhìn về nữ nhân gương mặt ửng đỏ mềm mại đang nằm trên giường. Đôi mắt người đàn ông đen nhánh âm u, chẳng thể rõ gì, nữ nhân trên giường hiện tại trong mắt người đàn ông không khác gì một kẻ được gọi đến để phục vụ. Đúng như ý muốn của hắn.
Thẩm Triết Quân không có hứng thú để phải tìm hiểu cũng như để tâm vào nữ nhân trước mặt. Lời hắn nói là làm tình nhân, chỉ đơn giản là làm tình. Nữ nhân này cũng thật đúng hẹn.
Nhìn thoáng qua, chiếc váy rõ ràng đã được cởi sạch, ném cả một đống ngay góc bên cạnh. Trông Cố Y Thư chẳng khác gì gái làng chơi đúng hiệu. Đến đúng thời điểm để phục vụ, còn chẳng hề bày ra bộ dạng e ngại nữa.
Khi Thẩm Triết Quân đến, nữ nhân trên giường trông đã say mèm. Chỉ có điều, khi người đàn ông cúi người đối diện với gương mặt nhỏ sát gần, lại không ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, chỉ thoảng qua hương thơm nhè nhẹ của nước hoa.
Nếu như là mùi rượu nồng đậm, thì hắn thật sự sẽ cho rằng nữ nhân này trước khi đến đã giao du không ít. Nhưng rõ ràng, cơ thể không có dấu vết gì của nam nhân, trừ cái trạng thái mơ màng.
Dưới tác dụng của thuốc đến say mèm, cô gái nhỏ hơi cử động thân thể trần trụi vào lớp chăn mềm mại. Đôi mắt long lanh cứ thế nhìn người đàn ông, chẳng hề sợ hãi mà trực tiếp đối diện.
“Anh rể kêu tôi đến, thật sự không định làm sao?”
Nhưng trong nháy mắt, người trong lớp chăn đã trực tiếp ngồi lên, lớp chăn kéo cao, tấm chăn che đậy cơ thể cứ thế rớt xuống lộ ra bầu ngực trắng nõn lại mềm mại.
Hành động đó, vô thức khiến yết hầu của người đàn ông bất giác chuyển động lên xuống.
Cố Y Thư chẳng rõ việc gì, nhưng cô vẫn còn ý thức sót lại biết mình đến đây là để làm gì.
Tầm mắt Thẩm Triết Quân hơi nghi hoặc, đáy mắt lộ ra một tia sáng lạnh lẽo. Cứ thế di chuyển lại gần, một tay đã ôm trọn lấy vòng eo nhỏ mềm mại, trực tiếp đem áp sát vào cơ thể rắn chắc của hắn. Dù cách một lớp áo bộ sơ mi, vẫn cảm thụ rõ sự mềm mại tựa như dễ vỡ tan của người trong lòng.
Người đàn ông không cởi đồ, một thân âu phục, trực tiếp đè người trên giường xuống. Cả người cô tỏa ra hương thơm thiếu nữ đặc trưng đến mê mụi.
Cố Y Thư nhìn thoảng qua người trước mặt, một tia lý trí còn sót lại cảnh báo với bản thân rằng: Làm thôi, chẳng cần nói gì. Tốt nhất mối quan hệ như nào cũng được, vẫn nên tự biết rõ thân phận của mình. Người đàn ông trước mặt, căn bản cũng chẳng tốt đẹp gì. Đã có vợ chưa cưới, nhưng vẫn là giao du với cô.
Cô làm vậy có là sai không?
Không sai, bởi vì trả thù. Cô thật sự chắc chắn có thể làm tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất