Chương 53: Ghen vì ai?
Cố Y Thư vừa rời đi được mấy bước, bàn tay của Thẩm Triết Quân đã nắm cổ tay phải của cô mà lôi đi trước mắt bao nhiêu người. Người đàn ông nhìn hướng bàn tay cô, máu cũng lan xuống các vệt ngón tay.
Mặc dù chỉ vừa đến không lâu, nhưng sự việc cùng tiếng la hét phía bên trong cũng khiến người đàn ông hiểu được phần nào những việc ban nãy xảy ra.
Thẩm Triết Quân không quan tâm đến Cố Nhã Hân. Chỉ một mạch kéo Cố Y Thư rời khỏi. Mà sự việc này, cũng khiến Cố Nhã Hân lẫn đám người trong phòng đứng chết lặng.
Cố Y Thư cũng ngạc nhiên tròn mắt để mình bị kéo đi.
Không phải đến vì Cố Nhã Hân sao?
Dứt khoát, đã bị kéo vào phía trong xe.
Bàn tay có chút thô bạo đẩy vào trong góc xe, trong lúc chưa kịp hoảng hồn. Thẩm Triết Quân đã nắm lấy bàn tay nhỏ, cẩn thận mà nâng niu gỡ vệt băng. Nhưng nét mặt người đàn ông thì vẫn u ám như thế.
Nơi bàn tay nhỏ, vệt dao dài vô cùng, máu từ khe hở ứa ra. Loáng thoáng còn thấy vài mảnh thủy tinh nhỏ.
Cố Y Thư hiển nhiên vô cùng bất ngờ, cô ngẩng nhìn người đàn ông một lúc.
“Không sợ vợ tương lai ghen sao thưa ngài Thẩm?”
“Bớt nói nhảm.”
Thẩm Triết Quân hơi rũ mắt, nhìn về gương mặt xinh đẹp bên trong. Từ lúc nhìn thấy tấm ảnh, người hắn quan tâm từ đầu đến cuối chỉ có Cố Y Thư. Trong lòng người đàn ông suy nghĩ, nếu thật sự cô làm ra mấy trò khiếm nhã đó, hắn thật sự sẽ vì tức giận mà giết cô mất.
Nhưng khoảnh khắc đứng bên ngoài, nghe tiếng thủy tinh va đập cùng giọng nói cứng rắn của cô. Người đàn ông cũng đã biết, cô thật sự không phải kiểu người đó.
Đến khi Cố Y Thư mở cửa, bàn tay với vết thương bắt mắt vẫn chưa khỏi nay lại có thêm. Không thể phủ nhận, người đàn ông vậy mà tâm trạng càng lúc càng lo lắng vì vết thương nhỏ trên người cô.
Người đàn ông vẫn chu đáo như thế, lấy chiếc hộp băng bó. Nắm bàn tay nhỏ, cẩn thận mở hộp thuốc rồi bôi lên. Trong quá trình không tránh được việc bị đau, Cố Y Thư thỉnh thoảng nhăn nhó. Đến đây thì người đàn ông chẳng hiểu ma xui quỷ khiến như thế nào chỉ có thể giảm lực đạo lại.
Đến khi bôi xong, hắn liền buông ra. Kế đó đảo nhìn một lượt người của Cố Y Thư.
“Đã bị lũ người kia chạm qua hay chưa?”
Cố Y Thư nhìn bàn tay vừa băng bó xong, tâm tình thoáng qua sự ấm áp. Cô nghiêng đầu nhìn hắn, bất giác liền trêu chọc.
“Dù gì cũng mệnh danh là gái bao, việc mấy lão già đó chạm qua là điều bình thường mà.”
Đáy mắt người đàn ông dần u tối hẳn, hắn hơi nhếch môi. Nhưng không khí xung quanh vì điều này cũng trở nên lạ lùng hẳn.
“Đụng qua đâu rồi?”
Cố Y Thư một tay dựa bậu cửa xe, trời chỉ vừa mới hơn bảy giờ tối.
“Ngài sẽ không vì điều đó mà tức chứ?”
Thẩm Triết Quân nghiến răng nghiến lợi, nhìn về cô gái nhỏ vẫn một bộ dáng ung dung.
“Tôi không thích việc người của mình bị kẻ khác đụng vào. Cô hiểu không?”
Vừa nói, người đàn ông liền di chuyển lại gần. Nhìn chăm chăm vào cô gái nhỏ, càng lúc chính hắn càng đòi hỏi sự thân mật, cho dù là ngay ở trên xe.
Cố Y Thư hơi gật gật đầu, để rồi nhìn hướng ra bên ngoài. Bóng dáng quen thuộc đang hướng tới, là Giang Thiệu Văn. Trong lúc nhận ra Thẩm Triết Quân đang muốn tiếp xúc thân mật với mình, cô gái nhỏ lập tức đẩy ra.
Sao Giang Thiệu Văn lại ở đây.
Tức khắc, phía ngoài cửa kính xe đã vang lên tiếng gõ gõ.
Giang Thiệu Văn đứng phía bên ngoài. Nghi hoặc nhìn về hướng cửa kính xe. Ban nãy đã nhận được một cuộc gọi của Thẩm Triết Quân. Anh liền nhanh chóng mà hiện diện. Vừa trông thấy xe đã lập tức nhận ra là của ai.
Cửa kính chỉ có thể nhìn ra bên ngoài, căn bản bên ngoài không thể nhìn rõ bên trong.
Thẩm Triết Quân nhìn cô gái nhỏ né tránh, hắn không hài lòng. Để rồi nhìn Giang Thiệu Văn đứng bên ngoài. Đều do người đàn ông tự kêu tới.
Nhưng khi nhìn hành động này, lại nhìn bộ dáng trốn tránh sự tiếp xúc khi có Giang Thiệu Văn hiện diện. Trong đầu dần hình thành một suy nghĩ khác.
Cố Y Thư không muốn để Giang Thiệu Văn thấy hành động thân mật của hắn với cô, đều là vì sợ Giang Thiệu Văn hiểu lầm sao? Chỉ vừa nghĩ đến đó, một thứ cảm xúc bực bội khó tả trong người dần hình thành.
Cứ như thế, ngồi trên xe. Thẩm Triết Quân trực tiếp mở cửa kính xuống mà không nghĩ ngợi.
Giang Thiệu Văn ngẩng nhìn bên trong.
“Chú cho gọi cháu sao?”
Nhưng rồi, cậu lập tức nhận ra Cố Y Thư cũng đang bên trong xe. Sao cô ấy lại ở cùng với Thẩm Triết Quân?
“Y Thư, em…”
Chưa kịp định hình, một loạt hồ sơ giấy được lấy ra. Cứ thế đưa đến trước mắt Giang Thiệu Văn.
“Tài liệu cháu cần đây.” Người đàn ông lạnh nhạt cất tiếng.
Dứt câu, Thẩm Triết Quân ra hiệu tài xế bước vào mà lái xe rời khỏi. Không kịp để Giang Thiệu Văn thích nghi sự việc xung quanh.
Mặc dù chỉ vừa đến không lâu, nhưng sự việc cùng tiếng la hét phía bên trong cũng khiến người đàn ông hiểu được phần nào những việc ban nãy xảy ra.
Thẩm Triết Quân không quan tâm đến Cố Nhã Hân. Chỉ một mạch kéo Cố Y Thư rời khỏi. Mà sự việc này, cũng khiến Cố Nhã Hân lẫn đám người trong phòng đứng chết lặng.
Cố Y Thư cũng ngạc nhiên tròn mắt để mình bị kéo đi.
Không phải đến vì Cố Nhã Hân sao?
Dứt khoát, đã bị kéo vào phía trong xe.
Bàn tay có chút thô bạo đẩy vào trong góc xe, trong lúc chưa kịp hoảng hồn. Thẩm Triết Quân đã nắm lấy bàn tay nhỏ, cẩn thận mà nâng niu gỡ vệt băng. Nhưng nét mặt người đàn ông thì vẫn u ám như thế.
Nơi bàn tay nhỏ, vệt dao dài vô cùng, máu từ khe hở ứa ra. Loáng thoáng còn thấy vài mảnh thủy tinh nhỏ.
Cố Y Thư hiển nhiên vô cùng bất ngờ, cô ngẩng nhìn người đàn ông một lúc.
“Không sợ vợ tương lai ghen sao thưa ngài Thẩm?”
“Bớt nói nhảm.”
Thẩm Triết Quân hơi rũ mắt, nhìn về gương mặt xinh đẹp bên trong. Từ lúc nhìn thấy tấm ảnh, người hắn quan tâm từ đầu đến cuối chỉ có Cố Y Thư. Trong lòng người đàn ông suy nghĩ, nếu thật sự cô làm ra mấy trò khiếm nhã đó, hắn thật sự sẽ vì tức giận mà giết cô mất.
Nhưng khoảnh khắc đứng bên ngoài, nghe tiếng thủy tinh va đập cùng giọng nói cứng rắn của cô. Người đàn ông cũng đã biết, cô thật sự không phải kiểu người đó.
Đến khi Cố Y Thư mở cửa, bàn tay với vết thương bắt mắt vẫn chưa khỏi nay lại có thêm. Không thể phủ nhận, người đàn ông vậy mà tâm trạng càng lúc càng lo lắng vì vết thương nhỏ trên người cô.
Người đàn ông vẫn chu đáo như thế, lấy chiếc hộp băng bó. Nắm bàn tay nhỏ, cẩn thận mở hộp thuốc rồi bôi lên. Trong quá trình không tránh được việc bị đau, Cố Y Thư thỉnh thoảng nhăn nhó. Đến đây thì người đàn ông chẳng hiểu ma xui quỷ khiến như thế nào chỉ có thể giảm lực đạo lại.
Đến khi bôi xong, hắn liền buông ra. Kế đó đảo nhìn một lượt người của Cố Y Thư.
“Đã bị lũ người kia chạm qua hay chưa?”
Cố Y Thư nhìn bàn tay vừa băng bó xong, tâm tình thoáng qua sự ấm áp. Cô nghiêng đầu nhìn hắn, bất giác liền trêu chọc.
“Dù gì cũng mệnh danh là gái bao, việc mấy lão già đó chạm qua là điều bình thường mà.”
Đáy mắt người đàn ông dần u tối hẳn, hắn hơi nhếch môi. Nhưng không khí xung quanh vì điều này cũng trở nên lạ lùng hẳn.
“Đụng qua đâu rồi?”
Cố Y Thư một tay dựa bậu cửa xe, trời chỉ vừa mới hơn bảy giờ tối.
“Ngài sẽ không vì điều đó mà tức chứ?”
Thẩm Triết Quân nghiến răng nghiến lợi, nhìn về cô gái nhỏ vẫn một bộ dáng ung dung.
“Tôi không thích việc người của mình bị kẻ khác đụng vào. Cô hiểu không?”
Vừa nói, người đàn ông liền di chuyển lại gần. Nhìn chăm chăm vào cô gái nhỏ, càng lúc chính hắn càng đòi hỏi sự thân mật, cho dù là ngay ở trên xe.
Cố Y Thư hơi gật gật đầu, để rồi nhìn hướng ra bên ngoài. Bóng dáng quen thuộc đang hướng tới, là Giang Thiệu Văn. Trong lúc nhận ra Thẩm Triết Quân đang muốn tiếp xúc thân mật với mình, cô gái nhỏ lập tức đẩy ra.
Sao Giang Thiệu Văn lại ở đây.
Tức khắc, phía ngoài cửa kính xe đã vang lên tiếng gõ gõ.
Giang Thiệu Văn đứng phía bên ngoài. Nghi hoặc nhìn về hướng cửa kính xe. Ban nãy đã nhận được một cuộc gọi của Thẩm Triết Quân. Anh liền nhanh chóng mà hiện diện. Vừa trông thấy xe đã lập tức nhận ra là của ai.
Cửa kính chỉ có thể nhìn ra bên ngoài, căn bản bên ngoài không thể nhìn rõ bên trong.
Thẩm Triết Quân nhìn cô gái nhỏ né tránh, hắn không hài lòng. Để rồi nhìn Giang Thiệu Văn đứng bên ngoài. Đều do người đàn ông tự kêu tới.
Nhưng khi nhìn hành động này, lại nhìn bộ dáng trốn tránh sự tiếp xúc khi có Giang Thiệu Văn hiện diện. Trong đầu dần hình thành một suy nghĩ khác.
Cố Y Thư không muốn để Giang Thiệu Văn thấy hành động thân mật của hắn với cô, đều là vì sợ Giang Thiệu Văn hiểu lầm sao? Chỉ vừa nghĩ đến đó, một thứ cảm xúc bực bội khó tả trong người dần hình thành.
Cứ như thế, ngồi trên xe. Thẩm Triết Quân trực tiếp mở cửa kính xuống mà không nghĩ ngợi.
Giang Thiệu Văn ngẩng nhìn bên trong.
“Chú cho gọi cháu sao?”
Nhưng rồi, cậu lập tức nhận ra Cố Y Thư cũng đang bên trong xe. Sao cô ấy lại ở cùng với Thẩm Triết Quân?
“Y Thư, em…”
Chưa kịp định hình, một loạt hồ sơ giấy được lấy ra. Cứ thế đưa đến trước mắt Giang Thiệu Văn.
“Tài liệu cháu cần đây.” Người đàn ông lạnh nhạt cất tiếng.
Dứt câu, Thẩm Triết Quân ra hiệu tài xế bước vào mà lái xe rời khỏi. Không kịp để Giang Thiệu Văn thích nghi sự việc xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất