Chương 119
Đem bát canh cẩn thận để tại đầu giường, Lạc Phi cúi xuống vươn tay sờ mặt Lăng Tịch
"Ba."
"Ừ."
Cảm giác được Lạc Phi chạm đến, nam nhân từ từ mở mắt ra, đáp lại Lạc Phi một tiếng.
"Đến ăn một chút gì, đừng để bị đói."
"Hả?"
Ngửi được mùi canh thịt, nam nhân đem tầm mắt chuyển qua cái bát để ở một bên, sau đó nhỏ giọng hỏi,
"Con làm nó?"
"Dạ."
Nghe được nam nhân hỏi, Lạc Phi có chút ngượng ngùng gật đầu
"Lần đầu tiên làm, cũng không biết có khó uống hay không. Người thử một chút đi, nếu khó uống, cũng đừng uống ngay. Người nói cho con biết người muốn ăn cái gì, con đi ra ngoài mua về."
Dù sao, hắn cũng đói, vẫn là phải đi ra ngoài tìm món gì ăn.
"Phi Phi làm sẽ không khó uống."
Nam nhân đưa tay từ bên trong chăn ra cầm lấy tay Lạc Phi, có chút lo lắng lật xem,
"Có bị thương hay không?"
"Không sao, để con đút người."
Lạc Phi rút tay ra, sau đó đem nam nhân nâng dậy, lấy cái muỗng mút canh đưa đến bên môi,
"Cẩn thận nóng."
Nói xong, Lạc Phi cẩn thận thổi thổi.
"Được."
Nhìn hành động Lạc Phi, nam nhân chậm rãi nở nụ cười, ngậm cái muỗng Lạc Phi đưa đến.
Tuy không đẹp, nhưng hương vị hoàn không có tệ. Đối với người không biết nấu cơm mà nói, có thể làm đến nước này, đã là rất tốt. Dù sau, đây là tâm ý của Lạc Phi cũng đã làm nam nhân rất vừa lòng.
"Ba, có rất khó uống hay không?"
"Không có. Uống ngon lắm."
"Dạ. Vậy lại uống một hớp."
Nhìn đến nam nhân thần sắc nghiêm túc, Lạc Phi mỉm cười, sau đó tiếp tục đút cho nam nhân. Đợi nam nhân uống xong bát canh, Lạc Phi lại tới bên cạnh hỏi
"Ba, người còn muốn ăn cái gì? Con mua cho người."
"Không cần, ta rất no. Như vậy đi, con đi ăn gì đó, xong mua một phần cho Tiểu Hàn."
"Dạ, vâng. Con đây đi mau về sớm, người nghỉ ngơi, đừng lộn xộn."
Cẩn thận dặn dò nam nhân vài tiếng, Lạc Phi mới khóa cửa ra ngoài.
Bởi vì lo lắng cho nam nhân, Lạc Phi đi ăn gần nhà. Cũng mua cho Tiểu Hàn một phần. Khi trở về còn ghé mua một ít trái cây cho nam nhân.
Không rõ người nam nhân tốt bụng này đã tiến vào tim của hắn từ lúc nào, chỉ cần được ở bên cạnh, nhìn thấy trong tầm mắt thì hắn rất hạnh phúc. Tình yêu đối với Lăng Tịch giống như là nghiện thuốc phiện, không có không được, không có không xong.
"Ba, con thích người, thích rất nhiều năm."
Lạc Phi nhẹ vuốt khuôn mặt nam nhân nhỏ giọng bày tỏ. Rất muốn rất muốn nhìn thẳng vào mắt nam nhân thổ lộ. Chính là, vẫn không đủ dũng khí. Đến khi nào thì có thể lấy một thân phận khác ở bên cạnh, hạnh phúc nắm tay người?
Lạc Phi hôn nhẹ lên môi khô nóng vì bệnh của nam nhân
Buổi chiều, Bạch Tiểu Hàn trở về nhà, đi đến bên giường nhìn nhìn nam nhân bị ủ trong chăn
"Lạc ca ca, ba sao còn ngủ sao?"
"Không khoẻ phải nghỉ ngơi nhiều, như vậy mới có thể mau bình phục"
Nhìn đến Bạch Tiểu Hàn mặt đỏ gây, Lạc Phi lấy tờ giấy khăn giấy lau mồ hôi trên mặt hắn
"Tiểu Hàn, bên ngoài rất nóng sao?"
"Không phải, em chạy trở về."
"Á. Tiểu Hàn, anh mua cơm cho em, đặt trên bàn, em đi ăn đi. Ba không có việc gì, em không cần quá lo lắng."
"Dạ, được."
Bạch Tiểu Hàn sau khi cơm nước xong, hắn cùng Lạc Phi ngồi ở bên giường nam nhân thật lâu. Sợ ầm ĩ đến nam nhân, bọn họ đều không có mở miệng, chính là rất im lặng nhìn nam nhân, lẳng lặng trông coi.
Tuy rằng rất muốn nằm bên cạnh nam nhân, nhưng lại sợ nam nhân sẽ lo lắng, Lạc Phi đành phải dựa theo nam nhân căn dặn ngủ cùng Bạch Tiểu Hàn.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Lạc Phi chạy tới sờ trán nam nhân. Khi phát giác nam nhân nhiệt độ cơ thể đã khôi phục bình thường, Lạc Phi mới thở phào nhẹ nhỏm,
"Phi Phi? Vất vả cho con."
Lăng Tịch ngủ thật sự sâu, nhưng vẫn có thể cảm giác được Lạc Phi ở bên cạnh chăm sóc mình.
"Không khổ cực. Ba, người tốt hơn chưa?"
"Ừ, tốt hơn nhiều."
"Vậy là tốt rồi."
Lạc Phi xoay người đá đá Bạch Tiểu Hàn
"Tiểu Hàn, rời giường."
"Ôi... Đừng làm ồn, em muốn ngủ."
Bạch Tiểu Hàn bất mãn phất phất tay, sau đó lăn qua ngủ tiếp.
"Ha hả, để cho hắn ngủ tiếp một lát đi, còn sớm."
Nhìn đồng hồ báo thức, nam nhân cười nói:
"Ngày hôm qua Tiểu Hàn cũng mệt mỏi, để cho hắn nghỉ ngơi thêm một lát."
"Dạ."
Nam nhân tinh thần tốt lên không ít, vì nghỉ ngơi đủ nên khí sắc thoạt nhìn tốt lắm.
"Sao nhìn ta như vậy?"
"Ba, con...con thích người."
"Hả?"
Nam nhân kỳ quái nhìn Lạc Phi vài lần, khi nhìn thấy Lạc Phi khẩn trương, không khỏi bật cười,
"Ta biết, ta cũng rất thích Phi Phi."
"Thật sự sao? Có bao nhiêu thích?"
"Cùng Tiểu Hàn giống nhau."
Nhìn đến Lạc Phi kia rõ ràng thất vọng, nam nhân nhéo nhéo mặt Lạc Phi
"Nhóc nghịch ngợm, đừng không vui. Với ta mà nói, con cùng Tiểu Hàn là giống nhau, rất quan trọng."
"Dạ, con biết."
Dù biết, nam nhân sẽ trả lời như vậy. Nhưng Lạc Phi không khỏi thở dài, lại cảm thấy ngực có chút khó chịu.
"Ba."
"Ừ."
Cảm giác được Lạc Phi chạm đến, nam nhân từ từ mở mắt ra, đáp lại Lạc Phi một tiếng.
"Đến ăn một chút gì, đừng để bị đói."
"Hả?"
Ngửi được mùi canh thịt, nam nhân đem tầm mắt chuyển qua cái bát để ở một bên, sau đó nhỏ giọng hỏi,
"Con làm nó?"
"Dạ."
Nghe được nam nhân hỏi, Lạc Phi có chút ngượng ngùng gật đầu
"Lần đầu tiên làm, cũng không biết có khó uống hay không. Người thử một chút đi, nếu khó uống, cũng đừng uống ngay. Người nói cho con biết người muốn ăn cái gì, con đi ra ngoài mua về."
Dù sao, hắn cũng đói, vẫn là phải đi ra ngoài tìm món gì ăn.
"Phi Phi làm sẽ không khó uống."
Nam nhân đưa tay từ bên trong chăn ra cầm lấy tay Lạc Phi, có chút lo lắng lật xem,
"Có bị thương hay không?"
"Không sao, để con đút người."
Lạc Phi rút tay ra, sau đó đem nam nhân nâng dậy, lấy cái muỗng mút canh đưa đến bên môi,
"Cẩn thận nóng."
Nói xong, Lạc Phi cẩn thận thổi thổi.
"Được."
Nhìn hành động Lạc Phi, nam nhân chậm rãi nở nụ cười, ngậm cái muỗng Lạc Phi đưa đến.
Tuy không đẹp, nhưng hương vị hoàn không có tệ. Đối với người không biết nấu cơm mà nói, có thể làm đến nước này, đã là rất tốt. Dù sau, đây là tâm ý của Lạc Phi cũng đã làm nam nhân rất vừa lòng.
"Ba, có rất khó uống hay không?"
"Không có. Uống ngon lắm."
"Dạ. Vậy lại uống một hớp."
Nhìn đến nam nhân thần sắc nghiêm túc, Lạc Phi mỉm cười, sau đó tiếp tục đút cho nam nhân. Đợi nam nhân uống xong bát canh, Lạc Phi lại tới bên cạnh hỏi
"Ba, người còn muốn ăn cái gì? Con mua cho người."
"Không cần, ta rất no. Như vậy đi, con đi ăn gì đó, xong mua một phần cho Tiểu Hàn."
"Dạ, vâng. Con đây đi mau về sớm, người nghỉ ngơi, đừng lộn xộn."
Cẩn thận dặn dò nam nhân vài tiếng, Lạc Phi mới khóa cửa ra ngoài.
Bởi vì lo lắng cho nam nhân, Lạc Phi đi ăn gần nhà. Cũng mua cho Tiểu Hàn một phần. Khi trở về còn ghé mua một ít trái cây cho nam nhân.
Không rõ người nam nhân tốt bụng này đã tiến vào tim của hắn từ lúc nào, chỉ cần được ở bên cạnh, nhìn thấy trong tầm mắt thì hắn rất hạnh phúc. Tình yêu đối với Lăng Tịch giống như là nghiện thuốc phiện, không có không được, không có không xong.
"Ba, con thích người, thích rất nhiều năm."
Lạc Phi nhẹ vuốt khuôn mặt nam nhân nhỏ giọng bày tỏ. Rất muốn rất muốn nhìn thẳng vào mắt nam nhân thổ lộ. Chính là, vẫn không đủ dũng khí. Đến khi nào thì có thể lấy một thân phận khác ở bên cạnh, hạnh phúc nắm tay người?
Lạc Phi hôn nhẹ lên môi khô nóng vì bệnh của nam nhân
Buổi chiều, Bạch Tiểu Hàn trở về nhà, đi đến bên giường nhìn nhìn nam nhân bị ủ trong chăn
"Lạc ca ca, ba sao còn ngủ sao?"
"Không khoẻ phải nghỉ ngơi nhiều, như vậy mới có thể mau bình phục"
Nhìn đến Bạch Tiểu Hàn mặt đỏ gây, Lạc Phi lấy tờ giấy khăn giấy lau mồ hôi trên mặt hắn
"Tiểu Hàn, bên ngoài rất nóng sao?"
"Không phải, em chạy trở về."
"Á. Tiểu Hàn, anh mua cơm cho em, đặt trên bàn, em đi ăn đi. Ba không có việc gì, em không cần quá lo lắng."
"Dạ, được."
Bạch Tiểu Hàn sau khi cơm nước xong, hắn cùng Lạc Phi ngồi ở bên giường nam nhân thật lâu. Sợ ầm ĩ đến nam nhân, bọn họ đều không có mở miệng, chính là rất im lặng nhìn nam nhân, lẳng lặng trông coi.
Tuy rằng rất muốn nằm bên cạnh nam nhân, nhưng lại sợ nam nhân sẽ lo lắng, Lạc Phi đành phải dựa theo nam nhân căn dặn ngủ cùng Bạch Tiểu Hàn.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Lạc Phi chạy tới sờ trán nam nhân. Khi phát giác nam nhân nhiệt độ cơ thể đã khôi phục bình thường, Lạc Phi mới thở phào nhẹ nhỏm,
"Phi Phi? Vất vả cho con."
Lăng Tịch ngủ thật sự sâu, nhưng vẫn có thể cảm giác được Lạc Phi ở bên cạnh chăm sóc mình.
"Không khổ cực. Ba, người tốt hơn chưa?"
"Ừ, tốt hơn nhiều."
"Vậy là tốt rồi."
Lạc Phi xoay người đá đá Bạch Tiểu Hàn
"Tiểu Hàn, rời giường."
"Ôi... Đừng làm ồn, em muốn ngủ."
Bạch Tiểu Hàn bất mãn phất phất tay, sau đó lăn qua ngủ tiếp.
"Ha hả, để cho hắn ngủ tiếp một lát đi, còn sớm."
Nhìn đồng hồ báo thức, nam nhân cười nói:
"Ngày hôm qua Tiểu Hàn cũng mệt mỏi, để cho hắn nghỉ ngơi thêm một lát."
"Dạ."
Nam nhân tinh thần tốt lên không ít, vì nghỉ ngơi đủ nên khí sắc thoạt nhìn tốt lắm.
"Sao nhìn ta như vậy?"
"Ba, con...con thích người."
"Hả?"
Nam nhân kỳ quái nhìn Lạc Phi vài lần, khi nhìn thấy Lạc Phi khẩn trương, không khỏi bật cười,
"Ta biết, ta cũng rất thích Phi Phi."
"Thật sự sao? Có bao nhiêu thích?"
"Cùng Tiểu Hàn giống nhau."
Nhìn đến Lạc Phi kia rõ ràng thất vọng, nam nhân nhéo nhéo mặt Lạc Phi
"Nhóc nghịch ngợm, đừng không vui. Với ta mà nói, con cùng Tiểu Hàn là giống nhau, rất quan trọng."
"Dạ, con biết."
Dù biết, nam nhân sẽ trả lời như vậy. Nhưng Lạc Phi không khỏi thở dài, lại cảm thấy ngực có chút khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất