Chương 124
Tần Tường ngồi đối diện Lăng Tịch, mở miệng hỏi:
"Ngươi làm sao vậy?"
"Không có việc gì."
"Không có việc gì? Không có việc gì ngươi sao không dám nhìn ta?"
Nghe được câu hỏi của hắn, nam nhân quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại vội vã đem tầm mắt chuyển sang một bên.
"Ta đi bới cơm."
Nói xong, nam nhân liền đứng lên, đi vào phòng bếp.
Này, chết tiệt nam nhân muốn làm cái gì?! Vốn muốn truy hỏi tiếp, nhưng nhìn thấy Mạn Ny đi ra, liền ngồi trở về.
"Tần Tường, bá phụ đâu?"
"Đi bới cơm, lại đây ngồi."
"Dạ."
Rất nhanh, nam nhân liền cầm ba bát cơm đi tới, đặt lên bàn,
"Ăn cơm đi, không biết các con thích ăn cái gì, nên chỉ làm vài món."
"Bá phụ người cũng ngồi xuống ăn. Bá phụ tay nghề tốt lắm, thoạt nhìn rất bắt mắt, nhìn đã muốn ăn, hương vị rất thơm, thật là ngon."
"Khách khí, con nếm thử đi. "
Nghe được Mạn Ny khen tặng, nam nhân có chút ngượng ngùng chỉ cười cười, bưng bát lên chậm rãi ăn món Mạn Ny gắp cho. Nam nhân nghĩ Tần Tường thật có phúc khi cưới được Mạn Ny.
Ăn đến một nửa, Mạn Ny đem ra chai rượu,
"Bá phụ, con cố ý mua rượu lại đây, người uống một ly không?"
"À.. Ta không thể uống."
"Vậy uống một chút thôi. Tần Tường, đi lấy ba cái ly lại đây."
"Được."
Tần Tường đứng lên đi đến quầy bar, cầm ba cái ly thủy tinh đi trở về.
Mạn Ny rót cho cả ba người, sau đó họ cùng chạm ly. Nam nhân uống một ngụm, vị rượu là ngọt lành cũng không có cay, rất tinh khiết và thơm.
"Bá phụ, việc lần trước, đã làm phiền người. Vốn muốn mời người ra ngoài ăn cơm coi như tạ lễ, nhưng Tần Tường nói, ở nhà ăn tương đối có ý nghĩa hơn, còn nói gặp nhau thoải mái hơn. Kết quả, người đi mời thành đựơc mời..."
"Không có gì, cũng giống nhau cả. Có phần tâm ý này, ta cũng rất thỏa mãn."
Tần Tường là con lại không thiện cảm, mà Mạn Ny chỉ gặp qua một hai lần, lại đối với nam nhân tôn trọng, làm cho nam nhân cảm thấy được thật vui, đáy lòng cũng ấm áp.
Mạn Ny đụng chạm Tần Tường bên cạnh nói,
"Gắp cho ba anh rau đi."
"Mạn Ny!"
Hắn không rõ, vì cái gì Mạn Ny tôn trọng nam nhân như vậy, lại nói là ba hắn. Mạn Ny rất rõ ràng hắn rất chán ghét nam nhân, thế nhưng hiện giờ Mạn Ny lại muốn làm cho bọn họ quay về tốt đẹp... Hay là nam nhân đã cho Mạn Ny mê hồn dược, mới làm cho Mạn Ny mất hồn?!
"Có chuyện gì mà hung dữ vậy. Chỉ kêu một tiếng ba là chết a?!"
Mạn Ny muốn cởi bỏ khúc mắc trong lòng Tần Tường. Muốn thấy hắn hạnh phúc.
Khi nhìn thấy nam nhân lần đầu tiên, dù không có trao đổi gì, nhưng cô nhìn ra được, nam nhân cũng không giống Tần Tường đã nói, là con người nhẫn tâm. Hơn nữa nam nhân rất để ý Tần Tường.
"Thôi đi, ăn cơm."
Gặp không khí có chút xấu hổ, nam nhân mau giảng hòa, cũng hướng Mạn Ny cảm kích gật đầu.
Thật vất vả ăn hết cơm, nam nhân đặt bát trong tay xuống, nhìn Tần Tường nói,
"Ta ăn xong rồi, nếu không có gì nữa, ta xin đi về trước, trong nhà còn có việc."
Không khí nặng nề như vậy, nam nhân ngồi không nổi nữa, không muốn làm cho Tần Tường chướng mắt, lại nổi nóng, cho nên, vẫn là sớm một chút rời đi tốt hơn.
"Bá phụ, người không ngồi thêm một lát?"
Gặp nam nhân xua tay, Mạn Ny cũng không có lại miễn cưỡng,
Đợi nam nhân sau khi rời khỏi, Mạn Ny cùng Tần Tường tiếp tục tranh cãi về thái độ của hắn với nam nhân. Nhưng vô ích.
"Chẳng lẽ anh muốn cả đời hận ông ấy? Anh hận, anh oán, anh có thể vui không? Trên đời này không có cái gì vô duyên vô cớ, em cảm thấy được, hẳn phải có lý do gì đó họ mới bỏ rơi anh. Anh đừng suy nghĩ chủ quan mà đi ghi hận được không? Nghe em một câu, cho ông ấy một cơ hội, đem chuyện năm đó nói ra, đến lúc đó ai đúng ai sai, chúng ta lại xem xét được không?"
"Không cần, cũng không muốn nghe."
Không muốn nghe Mạn Ny tiếp tục nói tiếp, Tần Tường đứng lên đi vào bên trong lấy chìa khoá đi ra ngoài.
Khi hắn đi ra tới cửa, phía sau, Mạn Ny lại một lần nữa nói với theo
"Em chỉ là muốn anh nhìn rõ, không muốn anh sai đường để cừu hận che hai mắt, mà bỏ lỡ một sự tình."
Nhìn đến Tần Tường nắm chặt tay, Mạn Ny có chút đau đầu xoa xoa thái dương. Xem ra, phen này khuyên bảo, ngược lại không tốt, càng khơi dậy oán hận trong lòng Tần Tường.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Không có việc gì."
"Không có việc gì? Không có việc gì ngươi sao không dám nhìn ta?"
Nghe được câu hỏi của hắn, nam nhân quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại vội vã đem tầm mắt chuyển sang một bên.
"Ta đi bới cơm."
Nói xong, nam nhân liền đứng lên, đi vào phòng bếp.
Này, chết tiệt nam nhân muốn làm cái gì?! Vốn muốn truy hỏi tiếp, nhưng nhìn thấy Mạn Ny đi ra, liền ngồi trở về.
"Tần Tường, bá phụ đâu?"
"Đi bới cơm, lại đây ngồi."
"Dạ."
Rất nhanh, nam nhân liền cầm ba bát cơm đi tới, đặt lên bàn,
"Ăn cơm đi, không biết các con thích ăn cái gì, nên chỉ làm vài món."
"Bá phụ người cũng ngồi xuống ăn. Bá phụ tay nghề tốt lắm, thoạt nhìn rất bắt mắt, nhìn đã muốn ăn, hương vị rất thơm, thật là ngon."
"Khách khí, con nếm thử đi. "
Nghe được Mạn Ny khen tặng, nam nhân có chút ngượng ngùng chỉ cười cười, bưng bát lên chậm rãi ăn món Mạn Ny gắp cho. Nam nhân nghĩ Tần Tường thật có phúc khi cưới được Mạn Ny.
Ăn đến một nửa, Mạn Ny đem ra chai rượu,
"Bá phụ, con cố ý mua rượu lại đây, người uống một ly không?"
"À.. Ta không thể uống."
"Vậy uống một chút thôi. Tần Tường, đi lấy ba cái ly lại đây."
"Được."
Tần Tường đứng lên đi đến quầy bar, cầm ba cái ly thủy tinh đi trở về.
Mạn Ny rót cho cả ba người, sau đó họ cùng chạm ly. Nam nhân uống một ngụm, vị rượu là ngọt lành cũng không có cay, rất tinh khiết và thơm.
"Bá phụ, việc lần trước, đã làm phiền người. Vốn muốn mời người ra ngoài ăn cơm coi như tạ lễ, nhưng Tần Tường nói, ở nhà ăn tương đối có ý nghĩa hơn, còn nói gặp nhau thoải mái hơn. Kết quả, người đi mời thành đựơc mời..."
"Không có gì, cũng giống nhau cả. Có phần tâm ý này, ta cũng rất thỏa mãn."
Tần Tường là con lại không thiện cảm, mà Mạn Ny chỉ gặp qua một hai lần, lại đối với nam nhân tôn trọng, làm cho nam nhân cảm thấy được thật vui, đáy lòng cũng ấm áp.
Mạn Ny đụng chạm Tần Tường bên cạnh nói,
"Gắp cho ba anh rau đi."
"Mạn Ny!"
Hắn không rõ, vì cái gì Mạn Ny tôn trọng nam nhân như vậy, lại nói là ba hắn. Mạn Ny rất rõ ràng hắn rất chán ghét nam nhân, thế nhưng hiện giờ Mạn Ny lại muốn làm cho bọn họ quay về tốt đẹp... Hay là nam nhân đã cho Mạn Ny mê hồn dược, mới làm cho Mạn Ny mất hồn?!
"Có chuyện gì mà hung dữ vậy. Chỉ kêu một tiếng ba là chết a?!"
Mạn Ny muốn cởi bỏ khúc mắc trong lòng Tần Tường. Muốn thấy hắn hạnh phúc.
Khi nhìn thấy nam nhân lần đầu tiên, dù không có trao đổi gì, nhưng cô nhìn ra được, nam nhân cũng không giống Tần Tường đã nói, là con người nhẫn tâm. Hơn nữa nam nhân rất để ý Tần Tường.
"Thôi đi, ăn cơm."
Gặp không khí có chút xấu hổ, nam nhân mau giảng hòa, cũng hướng Mạn Ny cảm kích gật đầu.
Thật vất vả ăn hết cơm, nam nhân đặt bát trong tay xuống, nhìn Tần Tường nói,
"Ta ăn xong rồi, nếu không có gì nữa, ta xin đi về trước, trong nhà còn có việc."
Không khí nặng nề như vậy, nam nhân ngồi không nổi nữa, không muốn làm cho Tần Tường chướng mắt, lại nổi nóng, cho nên, vẫn là sớm một chút rời đi tốt hơn.
"Bá phụ, người không ngồi thêm một lát?"
Gặp nam nhân xua tay, Mạn Ny cũng không có lại miễn cưỡng,
Đợi nam nhân sau khi rời khỏi, Mạn Ny cùng Tần Tường tiếp tục tranh cãi về thái độ của hắn với nam nhân. Nhưng vô ích.
"Chẳng lẽ anh muốn cả đời hận ông ấy? Anh hận, anh oán, anh có thể vui không? Trên đời này không có cái gì vô duyên vô cớ, em cảm thấy được, hẳn phải có lý do gì đó họ mới bỏ rơi anh. Anh đừng suy nghĩ chủ quan mà đi ghi hận được không? Nghe em một câu, cho ông ấy một cơ hội, đem chuyện năm đó nói ra, đến lúc đó ai đúng ai sai, chúng ta lại xem xét được không?"
"Không cần, cũng không muốn nghe."
Không muốn nghe Mạn Ny tiếp tục nói tiếp, Tần Tường đứng lên đi vào bên trong lấy chìa khoá đi ra ngoài.
Khi hắn đi ra tới cửa, phía sau, Mạn Ny lại một lần nữa nói với theo
"Em chỉ là muốn anh nhìn rõ, không muốn anh sai đường để cừu hận che hai mắt, mà bỏ lỡ một sự tình."
Nhìn đến Tần Tường nắm chặt tay, Mạn Ny có chút đau đầu xoa xoa thái dương. Xem ra, phen này khuyên bảo, ngược lại không tốt, càng khơi dậy oán hận trong lòng Tần Tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất