Chương 131
"Lăng thúc, cứ nói thẳng đi."
Không muốn lại làm cho Lăng lão gia khó xử, Lăng Tịch có vẻ thoải mái hướng ông cười cười,
"Người như vậy, trong lòng con thêm sốt ruột."
"Ai da...Từ ngày đó sau khi con rời khỏi, Gia An cũng dọn đi ra ngoài, vẫn chưa có trở về."
Gia An dọn đi ra ngoài? Chưa có trở về? Khó trách Phương Văn nóng vội như vậy. Nam nhân bưng lên chén trà, chậm rãi nhấp một ít nước trà.
"Vốn hai người bọn họ gây gổ không nên tìm con, nhưng là Gia An vẫn làm loạn muốn ly hôn, còn tìm luật sư viết đơn ly hôn, không có biện pháp, ta mới kêu con lại đây."
Lăng lão gia rất gian nan nói cho hết lời, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, đôi tròng mắt kia có xấu hổ cùng chờ mong.
Sợ ông hiểu lầm, nam nhân để chén trà trong tay xuống, mở miệng nói:
"Lăng thúc, con cùng Gia An thật sự không có gì, từ lần đó cũng chưa từng gặp qua hắn."
"Ta biết, ta cũng biết. Lăng Tịch a, ta... Ta là muốn, con có thể giúp khuyên Gia An hay không, nói nó đừng ly hôn Phương Văn."
Đi khuyên Lăng Gia An đừng ly hôn?! Mình đi? Thích hợp sao?! Lăng Tịch nghĩ chuyện gia đình Lăng Gia An cũng không đến lượt mình nhúng tay. Cũng không tiện nhúng tay.
"Lăng thúc, không phải con không muốn giúp người. Chính là... Chính là không thích hợp."
"Có..."
Lăng lão gia còn muốn tiếp tục khuyên bảo nam nhân, lại bị Phương Văn mở miệng ngăn cản,
"Ba, vẫn là tự con nói đi."
Nói xong, Phương Văn liền dời chỗ ngồi, đợi ngồi xuống xong, Phương Văn rũ mi mắt, chậm rãi nói:
"Lăng Tịch, ta biết như vậy sẽ làm anh rất khó xử, nhưng ta cũng là thật sự là không có cách nào, mới có thể nhờ ba tìm anh đến. Van cầu anh, giúp ta khuyên nhủ Gia An, khuyên anh ấy đừng cùng ta ly hôn được không?"
Sau khi nói xong, Phương Văn ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, trên mặt đã đầy nước mắt.
"Cô..."
Phương Văn cho nam nhân ấn tượng, là một phụ nữ dịu dàng và mạnh mẽ, hiện giờ thấy cô khóc, nam nhân cảm thấy rất bối rối.
Nên làm cái gì bây giờ? Cự tuyệt Phương Văn? Lại cảm thấy có chút không đành lòng. Nhưng, nếu đáp ứng phải đi gặp Lăng Gia An đã cảm thấy được rất không tự nhiên.
Trong lúc nhất thời, nam nhân không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể uống nước trà, để che dấu đáy lòng bối rối.
Ngay lúc nam nhân chuẩn bị tiếp tục rót nước, Phương Văn " vụt " đứng lên, cũng lui lại, rồi quỳ xuống,
"Van cầu anh, giúp ta đi khuyên nhủ Gia An, khuyên anh ấy đừng ly hôn ta. Hiện tại cũng chỉ có anh, có khả năng làm cho anh ấy bỏ ý niệm này trong đầu."
"Phương Văn, con đứng lên, đừng như vậy, sẽ động thai khí."
Lăng lão gia đi nhanh đến muốn đem cô trên mặt đất kéo lên, nhưng Phương Văn lại nhất định không chịu đứng lên, đẩy tay ra, ông lại không dám dùng sức thật mạnh, đành phải bất đắc dĩ buông tay, quay đầu nhìn về phía nam nhân đang sửng sốt,
"Lăng Tịch, hôm nay ta cũng sẽ, quỳ xuống để van cầu con được không? Con đáp ứng Phương Văn đi."
Nói xong, ông liền làm điệu bộ muốn quỳ xuống. Nam nhân hồi phục lại tinh thần mau chống đem ông kéo lên, có chút vội vàng nói:
"Lăng thúc, đừng làm như vậy, con nhận không nổi."
"Lăng Tịch, ta van cầu anh, giúp ta được không? Ta biết, chúng ta có lỗi với anh? Anh muốn bồi thường cái gì, ta cũng có thể cho. Ta là thật sự không thể cùng Gia An ly hôn, cầu anh giúp ta làm Gia An bỏ ý niệm đó trong đầu được không? Ta biết ta không có tư cách yêu cầu anh làm việc đó, nhưng xin anh thương tình đứa bé trong bụng ta, giúp ta có được không? Ta không muốn đứa con ra đời liền không có cha. Loại đau này, ta không muốn nó phải gánh chịu, ta muốn cho nó một gia đình đầy đủ."
Nam nhân thì thào nói:
"Đứa bé?"
"Vâng. Đã có hơn hai tháng."
Phương Văn có con...Nếu đứa trẻ sinh ra không có cha, sẽ rất đáng thương. Nghĩ đến đây, nam nhân đi đến bên Phương Văn đem cô đứng lên,
"Ta sẽ đi, còn Gia An có đáp ứng hay không, ta không dám cam đoan."
"Đã làm phiền anh. Chỉ cần anh mở miệng, Gia An sẽ đáp ứng."
Có nam nhân đáp ứng, Phương Văn thần sắc khẩn trương cũng giảm đi không ít, trong giọng nói, cũng để lộ ra một loại cảm giác vui sướng.
"Ta sẽ cố gắng."
Đợi giúp đỡ Phương Văn ngồi xuống xong, nam nhân đem tầm mắt dời về một bên, đáy mắt, hiện lên điểm ưu tư.
"Lăng Tịch, ủy khuất con."
"Không có việc gì."
Nam nhân mỉm cười thoải mái với Lăng lão gia, sau đó nói:
"Lăng thúc, con muốn đi dạo một chút, có thể không?"
"Vâng, đi đi. Ta đưa Phương Văn trở về phòng, phụ nữ có thai không thể mệt nhọc. Lúc ăn cơm, ta lại sai người lại đây gọi con."
"Dạ."
Nghĩ đến một lần nữa đối mặt Lăng Gia An, còn phải cùng hắn nói những lời này, nam nhân cảm thấy rất là bất an. Cũng vẫn là vì đứa bé trong bụng Phương Văn nên mới đáp ứng Phương Văn. Bọn họ người lớn gây sự tình, không nên liên lụy đến trẻ nhỏ vô tội
Có lẽ... Có lẽ Phương Văn cảm thấy Lăng Tịch sẽ không cự tuyệt yêu cầu của cô ấy, cho nên mới mở miệng cầu xin. Với lòng nhân hậu của mình, nam nhân sao có thể từ chối một phụ nữ mang thai quỳ xuống mà cầu xin.
Nam nhân thở dài, nhặt một mảnh lá cây cầm trong tay thưởng thức, đứng trong chốc lát, vừa định tiếp tục đi, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân. Chẳng lẽ nhanh như vậy đã ăn cơm? Nam nhân nhíu nhíu mày, quay đầu, lại thấy được Lăng Gia An.
Dưới ánh mặt trời, Lăng Gia An trên mặt nở nụ cười có vẻ có chút chói mắt, thân tây trang màu trắng cũng có chút chói mắt.
"Tiểu Tịch."
Không muốn lại làm cho Lăng lão gia khó xử, Lăng Tịch có vẻ thoải mái hướng ông cười cười,
"Người như vậy, trong lòng con thêm sốt ruột."
"Ai da...Từ ngày đó sau khi con rời khỏi, Gia An cũng dọn đi ra ngoài, vẫn chưa có trở về."
Gia An dọn đi ra ngoài? Chưa có trở về? Khó trách Phương Văn nóng vội như vậy. Nam nhân bưng lên chén trà, chậm rãi nhấp một ít nước trà.
"Vốn hai người bọn họ gây gổ không nên tìm con, nhưng là Gia An vẫn làm loạn muốn ly hôn, còn tìm luật sư viết đơn ly hôn, không có biện pháp, ta mới kêu con lại đây."
Lăng lão gia rất gian nan nói cho hết lời, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, đôi tròng mắt kia có xấu hổ cùng chờ mong.
Sợ ông hiểu lầm, nam nhân để chén trà trong tay xuống, mở miệng nói:
"Lăng thúc, con cùng Gia An thật sự không có gì, từ lần đó cũng chưa từng gặp qua hắn."
"Ta biết, ta cũng biết. Lăng Tịch a, ta... Ta là muốn, con có thể giúp khuyên Gia An hay không, nói nó đừng ly hôn Phương Văn."
Đi khuyên Lăng Gia An đừng ly hôn?! Mình đi? Thích hợp sao?! Lăng Tịch nghĩ chuyện gia đình Lăng Gia An cũng không đến lượt mình nhúng tay. Cũng không tiện nhúng tay.
"Lăng thúc, không phải con không muốn giúp người. Chính là... Chính là không thích hợp."
"Có..."
Lăng lão gia còn muốn tiếp tục khuyên bảo nam nhân, lại bị Phương Văn mở miệng ngăn cản,
"Ba, vẫn là tự con nói đi."
Nói xong, Phương Văn liền dời chỗ ngồi, đợi ngồi xuống xong, Phương Văn rũ mi mắt, chậm rãi nói:
"Lăng Tịch, ta biết như vậy sẽ làm anh rất khó xử, nhưng ta cũng là thật sự là không có cách nào, mới có thể nhờ ba tìm anh đến. Van cầu anh, giúp ta khuyên nhủ Gia An, khuyên anh ấy đừng cùng ta ly hôn được không?"
Sau khi nói xong, Phương Văn ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, trên mặt đã đầy nước mắt.
"Cô..."
Phương Văn cho nam nhân ấn tượng, là một phụ nữ dịu dàng và mạnh mẽ, hiện giờ thấy cô khóc, nam nhân cảm thấy rất bối rối.
Nên làm cái gì bây giờ? Cự tuyệt Phương Văn? Lại cảm thấy có chút không đành lòng. Nhưng, nếu đáp ứng phải đi gặp Lăng Gia An đã cảm thấy được rất không tự nhiên.
Trong lúc nhất thời, nam nhân không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể uống nước trà, để che dấu đáy lòng bối rối.
Ngay lúc nam nhân chuẩn bị tiếp tục rót nước, Phương Văn " vụt " đứng lên, cũng lui lại, rồi quỳ xuống,
"Van cầu anh, giúp ta đi khuyên nhủ Gia An, khuyên anh ấy đừng ly hôn ta. Hiện tại cũng chỉ có anh, có khả năng làm cho anh ấy bỏ ý niệm này trong đầu."
"Phương Văn, con đứng lên, đừng như vậy, sẽ động thai khí."
Lăng lão gia đi nhanh đến muốn đem cô trên mặt đất kéo lên, nhưng Phương Văn lại nhất định không chịu đứng lên, đẩy tay ra, ông lại không dám dùng sức thật mạnh, đành phải bất đắc dĩ buông tay, quay đầu nhìn về phía nam nhân đang sửng sốt,
"Lăng Tịch, hôm nay ta cũng sẽ, quỳ xuống để van cầu con được không? Con đáp ứng Phương Văn đi."
Nói xong, ông liền làm điệu bộ muốn quỳ xuống. Nam nhân hồi phục lại tinh thần mau chống đem ông kéo lên, có chút vội vàng nói:
"Lăng thúc, đừng làm như vậy, con nhận không nổi."
"Lăng Tịch, ta van cầu anh, giúp ta được không? Ta biết, chúng ta có lỗi với anh? Anh muốn bồi thường cái gì, ta cũng có thể cho. Ta là thật sự không thể cùng Gia An ly hôn, cầu anh giúp ta làm Gia An bỏ ý niệm đó trong đầu được không? Ta biết ta không có tư cách yêu cầu anh làm việc đó, nhưng xin anh thương tình đứa bé trong bụng ta, giúp ta có được không? Ta không muốn đứa con ra đời liền không có cha. Loại đau này, ta không muốn nó phải gánh chịu, ta muốn cho nó một gia đình đầy đủ."
Nam nhân thì thào nói:
"Đứa bé?"
"Vâng. Đã có hơn hai tháng."
Phương Văn có con...Nếu đứa trẻ sinh ra không có cha, sẽ rất đáng thương. Nghĩ đến đây, nam nhân đi đến bên Phương Văn đem cô đứng lên,
"Ta sẽ đi, còn Gia An có đáp ứng hay không, ta không dám cam đoan."
"Đã làm phiền anh. Chỉ cần anh mở miệng, Gia An sẽ đáp ứng."
Có nam nhân đáp ứng, Phương Văn thần sắc khẩn trương cũng giảm đi không ít, trong giọng nói, cũng để lộ ra một loại cảm giác vui sướng.
"Ta sẽ cố gắng."
Đợi giúp đỡ Phương Văn ngồi xuống xong, nam nhân đem tầm mắt dời về một bên, đáy mắt, hiện lên điểm ưu tư.
"Lăng Tịch, ủy khuất con."
"Không có việc gì."
Nam nhân mỉm cười thoải mái với Lăng lão gia, sau đó nói:
"Lăng thúc, con muốn đi dạo một chút, có thể không?"
"Vâng, đi đi. Ta đưa Phương Văn trở về phòng, phụ nữ có thai không thể mệt nhọc. Lúc ăn cơm, ta lại sai người lại đây gọi con."
"Dạ."
Nghĩ đến một lần nữa đối mặt Lăng Gia An, còn phải cùng hắn nói những lời này, nam nhân cảm thấy rất là bất an. Cũng vẫn là vì đứa bé trong bụng Phương Văn nên mới đáp ứng Phương Văn. Bọn họ người lớn gây sự tình, không nên liên lụy đến trẻ nhỏ vô tội
Có lẽ... Có lẽ Phương Văn cảm thấy Lăng Tịch sẽ không cự tuyệt yêu cầu của cô ấy, cho nên mới mở miệng cầu xin. Với lòng nhân hậu của mình, nam nhân sao có thể từ chối một phụ nữ mang thai quỳ xuống mà cầu xin.
Nam nhân thở dài, nhặt một mảnh lá cây cầm trong tay thưởng thức, đứng trong chốc lát, vừa định tiếp tục đi, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân. Chẳng lẽ nhanh như vậy đã ăn cơm? Nam nhân nhíu nhíu mày, quay đầu, lại thấy được Lăng Gia An.
Dưới ánh mặt trời, Lăng Gia An trên mặt nở nụ cười có vẻ có chút chói mắt, thân tây trang màu trắng cũng có chút chói mắt.
"Tiểu Tịch."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất