Chương 134
"Cái gì?!"
Nghe được Lăng Tịch nói, Lăng lão gia ngẩn ra. Rồi kéo tay nam nhân vội vã chạy về hướng phòng khách.
Nhìn Phương Văn vẻ mặt thống khổ, ông bước đến cẩn thận xem xét Phương Văn, cũng có chút bối rối hỏi:
"Phương Văn, con không ổn sao?"
"Ba, đau quá."
"Con chịu một chút, ta đi gọi điện thoại."
Chính là chưa có nhấn xong dãy số, nam nhân đã kinh hô.
"Lăng thúc, mau gọi xe cứu thương, cô ấy chảy máu."
"A?"
Lăng lão gia quay đầu lại nhìn đến nam nhân vẻ mặt khủng hoảng đang nhìn chằm chằm Phương Văn.
Cúp điện thoại, ông đi nhanh lên đến bên Phương Văn nhìn kỹ, đúng là quần cô nhiễm đỏ vết máu.
"Phương Văn, kiên trì một lát, xe cứu thương rất nhanh sẽ tới."
"Dạ. Ba, đau quá."
Phương Văn cầm tay Lăng lão gia, mồ hôi đỗ ướt cả mặt, thần sắc mang theo vài phần khốn khổ. Trừ bỏ nói đau, Phương Văn không có nói cái gì khác.
"Ba, con... đứa bé sẽ không có việc gì chứ?"
Phương Văn run rẩy hỏi, thấy Lăng lão gia tránh đi không trả lời, Phương Văn muốn chống tay xuống sô pha để ngồi dậy, nhưng một chút khí lực cũng không có,
"Sẽ không, không có việc gì."
Lăng lão gia rất lo lắng, nhưng vẫn cố gắng làm cho giọng của mình vững vàng, một mặt là ổn định Phương Văn, mặt khác lại là an ủi chính mình.
"Ba, con sợ... Thật sự sợ. Nếu... Nếu không còn đứa bé, con nên làm cái gì bây giờ?! Gia An, Gia An sẽ thật sự không cần con."
Nghe được Phương Văn truy hỏi, ông có chút thống khổ nhắm mắt. Trầm mặc một hồi, ông mới chậm rãi mở mắt, cho Phương Văn một đáp án,
"Nếu... Nếu thật không còn, con tĩnh dưỡng tốt, về sau lại có đứa khác. Gia An, ta sẽ không cho phép nó có ý kiến."
"Ba, có lời này của ba, con an tâm."
Phương Văn thực sự cấp bách. Đã làm mọi cách mà Gia An vẫn không từ bỏ ý định. Giờ chỉ còn trông chờ Lăng lão gia dùng uy lực áp đảo Gia An. Đạt được mục đích của chính mình, Phương Văn hít sâu một hơi, sau đó tận lực thả lỏng thân thể.
"Vâng. Đừng nói nữa, nằm nghỉ đi, xe cứu thương rất nhanh sẽ đến."
Đã gọi xe cứu thương nhanh tới rồi, sao lâu như vậy. Cái bệnh viện chó má, hàng năm tài trợ nhiều tiền như vậy, hiện tại có chút chuyện lại không có nhìn thấy.
"Lăng Tịch, con đi ra cửa nhìn xem xe cứu thương có đến hay chưa."
"Dạ."
"Lăng Tịch, con đi giúp ta kêu Gia An đến đây."
"Dạ."
Nghe được Lăng Tịch nói, Lăng lão gia ngẩn ra. Rồi kéo tay nam nhân vội vã chạy về hướng phòng khách.
Nhìn Phương Văn vẻ mặt thống khổ, ông bước đến cẩn thận xem xét Phương Văn, cũng có chút bối rối hỏi:
"Phương Văn, con không ổn sao?"
"Ba, đau quá."
"Con chịu một chút, ta đi gọi điện thoại."
Chính là chưa có nhấn xong dãy số, nam nhân đã kinh hô.
"Lăng thúc, mau gọi xe cứu thương, cô ấy chảy máu."
"A?"
Lăng lão gia quay đầu lại nhìn đến nam nhân vẻ mặt khủng hoảng đang nhìn chằm chằm Phương Văn.
Cúp điện thoại, ông đi nhanh lên đến bên Phương Văn nhìn kỹ, đúng là quần cô nhiễm đỏ vết máu.
"Phương Văn, kiên trì một lát, xe cứu thương rất nhanh sẽ tới."
"Dạ. Ba, đau quá."
Phương Văn cầm tay Lăng lão gia, mồ hôi đỗ ướt cả mặt, thần sắc mang theo vài phần khốn khổ. Trừ bỏ nói đau, Phương Văn không có nói cái gì khác.
"Ba, con... đứa bé sẽ không có việc gì chứ?"
Phương Văn run rẩy hỏi, thấy Lăng lão gia tránh đi không trả lời, Phương Văn muốn chống tay xuống sô pha để ngồi dậy, nhưng một chút khí lực cũng không có,
"Sẽ không, không có việc gì."
Lăng lão gia rất lo lắng, nhưng vẫn cố gắng làm cho giọng của mình vững vàng, một mặt là ổn định Phương Văn, mặt khác lại là an ủi chính mình.
"Ba, con sợ... Thật sự sợ. Nếu... Nếu không còn đứa bé, con nên làm cái gì bây giờ?! Gia An, Gia An sẽ thật sự không cần con."
Nghe được Phương Văn truy hỏi, ông có chút thống khổ nhắm mắt. Trầm mặc một hồi, ông mới chậm rãi mở mắt, cho Phương Văn một đáp án,
"Nếu... Nếu thật không còn, con tĩnh dưỡng tốt, về sau lại có đứa khác. Gia An, ta sẽ không cho phép nó có ý kiến."
"Ba, có lời này của ba, con an tâm."
Phương Văn thực sự cấp bách. Đã làm mọi cách mà Gia An vẫn không từ bỏ ý định. Giờ chỉ còn trông chờ Lăng lão gia dùng uy lực áp đảo Gia An. Đạt được mục đích của chính mình, Phương Văn hít sâu một hơi, sau đó tận lực thả lỏng thân thể.
"Vâng. Đừng nói nữa, nằm nghỉ đi, xe cứu thương rất nhanh sẽ đến."
Đã gọi xe cứu thương nhanh tới rồi, sao lâu như vậy. Cái bệnh viện chó má, hàng năm tài trợ nhiều tiền như vậy, hiện tại có chút chuyện lại không có nhìn thấy.
"Lăng Tịch, con đi ra cửa nhìn xem xe cứu thương có đến hay chưa."
"Dạ."
"Lăng Tịch, con đi giúp ta kêu Gia An đến đây."
"Dạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất