Chương 189
Hôm nay ta thật vui, bởi vì ta biết một dì rất tốt, tặng ta thiệt nhiều món ăn ngon, còn có một con vật thật đáng yêu. Dì là người ngoài ba cùng Trọng thúc, còn có Lạc ca đối tốt với ta, ta rất thích dì. Có chuyện rất kỳ quái, hiện tại đến phiên ta biểu diễn, bạn học cũng không cười, nhìn chằm chằm vào ta, làm cho ta rất ngượng ngùng. Nghe Triệu đạo diễn nói, ta diễn rất khá. Nói như vậy, ba biết hẳn là sẽ thật vui đi. "
...
Đem nhật kí toàn bộ lật xem xong, nam nhân cẩn thận khép lại, cũng đem nó đặt tại ngực, lẳng lặng nghĩ về nội dung của nó.
Bạch Tiểu Hàn đưa sự việc mỗi ngày tất cả đều ghi chép lại, cũng thêm cảm xúc của chính hắn. Trên cơ bản mỗi một ngày nhật kí, Bạch Tiểu Hàn đều đã nói đến nhớ ba, cuối cùng, Bạch Tiểu Hàn còn nói một tiếng ngủ ngon.
Tiểu Hàn.
Trong lòng vốn là nhật kí nhỏ, lại làm cho nam nhân cảm thấy được rất ấm lòng. Thật không nghĩ tới, Bạch Tiểu Hàn sẽ dụng tâm viết nhật kí. Trước kia, ở nhà vô luận bắt buộc thế nào, Bạch Tiểu Hàn cũng không tình nguyện viết nhật ký giáo viên giao cho, cuối cùng, nam nhân phải đến trường học tìm giáo viên nói chuyện, xin hủy bỏ việc Bạch Tiểu Hàn ghi nhật kí.
"Ba, con đã trở về!"
Khi nam nhân còn nhớ về hồi ức, Bạch Tiểu Hàn từ cửa chạy vào, cũng trực tiếp bổ nhào vào người của nam nhân, vô cùng thân thiết hôn lên mặt.
Nam nhân cười cười, đem nhật kí đặt ở một bên, ôm lấy Bạch Tiểu Hàn, để cho Bạch Tiểu Hàn ngồi ở trên đùi,
"Tiểu Hàn."
"Dạ."
Bạch Tiểu Hàn khoác tay ở trên cổ nam nhân, hưng phấn mà nói:
"Ba, người sao hôm nay đến thăm con tốt như vậy? Con rất nhớ người á. Vừa rồi nghe nói người đã đến rồi, con vui thiếu chút nữa nhảy dựng lên."
"Thật nghịch ngợm. Hôm nay con không phải nghỉ sao? Cho nên ta liền tới xem con một chút. Tiểu Hàn, con ở đây có tốt không? Có quen chưa?"
"Rất tốt, ba, người đừng lo lắng."
"Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, Tiểu Hàn, ta làm cho con ít thức ăn, còn mua đồ ăn vặt con thích, ta lấy cho con được không?"
"Lát nữa hãy lấy, trước hết để cho con ôm một lát."
Bạch Tiểu Hàn đem nam nhân ôm chặt, cũng đem cằm để tại vai nam nhân, cảm thụ được nam nhân tồn tại. Mấy ngày này nam nhân không có ở bên cạnh hắn, hắn thật sự không có quen, hắn rất nhớ nam nhân. Hiện giờ thật vất vả đợi cho nam nhân xuất hiện, hắn muốn ôm một cái, đem mấy ngày tưởng nhớ, tất cả đều lấy trở về.
"Ba, con rất nhớ người."
"Ta biết, ta cũng rất nhớ con."
"A? Làm sao người biết con nghĩ về người? Con đã biết, người đoán đúng hay không?"
"Vâng. Tiểu Hàn, con hiện tại học viết nhật kí à?"
"Á..."
Nhìn thấy nam nhân trên tay cầm cuốn nhật kí, Bạch Tiểu Hàn mặt hơi hơi đỏ lên, chậm chạp nói:
"Con... con là muốn mỗi ngày làm gì đều viết ra hết, chờ người lại đây gặp con, cho người xem sẽ biết mỗi ngày con trải qua như thế nào. Như vậy, người sẽ không lo lắng."
Thật là một đứa trẻ đáng yêu. Nam nhân sủng nịnh vuốt tóc Bạch Tiểu Hàn, chỉ vào một đống lớn thức ăn
"Tiểu Hàn, đó là những món con thích ăn, con muốn ăn thì ăn. Còn đồ ăn này, tất cả đều là ta vừa học được làm ra, con tốt nhất hai ngày này nên ăn hết, miễn cho để hư. Nếu có thể con đem hâm nóng như vậy sẽ ăn ngon hơn rất nhiều."
"Dạ, đã biết. Ba, người đối với con thật tốt.
"Con biết là tốt rồi. Vậy con có nghiêm túc học tập hay không? sẽ không lười biếng chứ?"
"Không có! Con không lười biếng! Con rất nghiêm túc học tập, Tiểu Hàn thật nghe lời."
"Ha ha."
Nhìn đến Bạch Tiểu Hàn sốt ruột, nam nhân nhịn không được cười lên tiếng.
"Ba, người không phải là trêu con đó chứ?"
Nhìn nam nhân cười, Bạch Tiểu Hàn nổi lên bất mãn,
"Người phá quá đi."
"Nào phá? Như vậy? Phải là như thế này?"
Nam nhân nhéo nhéo miệng Bạch Tiểu Hàn, lại đưa tay dời tới dưới nách, không ngừng cù lét hắn. Biết Bạch Tiểu Hàn sợ nhột, nam nhân cố ý chọn vài chỗ mẫn cảm mà gãi.
"Ba, từ bỏ, nhột quá."
Hai người giằng co trong chốc lát, Bạch Tiểu Hàn cuối cùng bắt lấy tay nam nhân, cũng xoay lại đè lên người nam nhân. Nhìn nam nhân nằm ở dưới thân hắn, Bạch Tiểu Hàn cười đắc ý,
"Ba, người thua rồi nhá."
"Vâng. Tiểu Hàn nghĩ muốn cái gì?"
Đây là quy ước của bọn họ khi chơi trò chơi, mỗi lần người nào thua đều phải cho đối phương một món gì đó.
"Á... con nghĩ mình muốn..."
Suy nghĩ trong chốc lát, Bạch Tiểu Hàn vẫn là không nghĩ ra muốn cái gì. Hắn mở to mắt nhìn nam nhân, khi tầm mắt dời đến môi, Bạch Tiểu Hàn mắt sáng ngời,
"Con biết con muốn cái gì!"
"Hả?"
"Ba, con muốn...con muốn hôn nhẹ."
"Tiểu... a..."
Bạch Tiểu Hàn bất ngờ áp miệng lên miệng nam nhân đưa đầu lưỡi trơn trượt vào khoang miệng, cũng thử càn quét khắp nơi. Liếm lộng trong chốc lát, Bạch Tiểu Hàn hai mắt mở to, đáy mắt có một chút lo lắng.
Nghe được ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, nam nhân kinh hoảng đẩy Bạch Tiểu Hàn. Nhận thấy được nam nhân muốn thoát đi, Bạch Tiểu Hàn cắn môi nam nhân, cũng thừa dịp đem thân thể phía dưới khống chế càng chặt hơn.
Lời nam nhân muốn nói tất cả đều bị Bạch Tiểu Hàn ngăn lại ở miệng, không có chú ý tới nét mặt kinh hoảng kia, Bạch Tiểu Hàn chậm rãi khép mắt lại.
"Các người..."
Nghe được giọng nói phía sau truyền đến, nam nhân thân mình cứng đờ, mà Bạch Tiểu Hàn cũng dừng lại hôn môi. Cảm giác được Bạch Tiểu Hàn thả lỏng, nam nhân mau đẩy Bạch Tiểu Hàn ra, ngồi dậy nhìn về phía cửa.
Ở cửa, ngoài người trợ lý còn có một người phụ nữ ăn mặc rất đẹp đẽ sang trọng.
Người trợ lý khiếp sợ nhìn bọn họ chằm chằm, mà người kia vẻ mặt tốt hơn nhiều, bất quá hơi hơi nhăn mặt.
Thật sự là không xong!
"Anh chính là ba của Tiểu Hàn?"
Cô ta cũng không phải chất vấn hành động vừa rồi của họ, mà là hỏi quan hệ... Nam nhân sửng sốt, lập tức gật đầu,
"Vâng."
"Dì Triệu!"
Bạch Tiểu Hàn ngọt ngào kêu một tiếng.
"Tiểu Hàn ngoan. Ta đầu tư bộ phim sắp quay, lần trước đi thị sát gặp Tiểu Hàn. Ta rất thích đứa bé này, cho nên, hôm nay cố ý đến thăm hắn."
"Ba, dì Triệu đối với con tốt lắm."
Bạch Tiểu Hàn ôm gấu bông phía sau, nói
"Người xem, đây là dì Triệu mua cho con, nói là có nó cùng con ngủ, con sẽ không sợ nữa. Còn nữa, dì còn cho con thiệt nhiều thiệt nhiều thức ăn ngon, còn có quần áo cùng giầy, rất đẹp."
"Đúng vậy sao? Vậy con có cám ơn dì Triệu chưa?"
Xem ra, đây là người Bạch Tiểu Hàn đã nhắc trong nhật kí. Nghĩ đến người nàyđã đối tốt với Bạch Tiểu Hàn, nam nhân mau hướng tới nói cảm ơn,
"Cám ơn cô đã đối tốt với Tiểu Hàn nhà ta như vậy."
"Nên vậy, ai kêu ta cùng Tiểu Hàn có duyên phận."
...
Đem nhật kí toàn bộ lật xem xong, nam nhân cẩn thận khép lại, cũng đem nó đặt tại ngực, lẳng lặng nghĩ về nội dung của nó.
Bạch Tiểu Hàn đưa sự việc mỗi ngày tất cả đều ghi chép lại, cũng thêm cảm xúc của chính hắn. Trên cơ bản mỗi một ngày nhật kí, Bạch Tiểu Hàn đều đã nói đến nhớ ba, cuối cùng, Bạch Tiểu Hàn còn nói một tiếng ngủ ngon.
Tiểu Hàn.
Trong lòng vốn là nhật kí nhỏ, lại làm cho nam nhân cảm thấy được rất ấm lòng. Thật không nghĩ tới, Bạch Tiểu Hàn sẽ dụng tâm viết nhật kí. Trước kia, ở nhà vô luận bắt buộc thế nào, Bạch Tiểu Hàn cũng không tình nguyện viết nhật ký giáo viên giao cho, cuối cùng, nam nhân phải đến trường học tìm giáo viên nói chuyện, xin hủy bỏ việc Bạch Tiểu Hàn ghi nhật kí.
"Ba, con đã trở về!"
Khi nam nhân còn nhớ về hồi ức, Bạch Tiểu Hàn từ cửa chạy vào, cũng trực tiếp bổ nhào vào người của nam nhân, vô cùng thân thiết hôn lên mặt.
Nam nhân cười cười, đem nhật kí đặt ở một bên, ôm lấy Bạch Tiểu Hàn, để cho Bạch Tiểu Hàn ngồi ở trên đùi,
"Tiểu Hàn."
"Dạ."
Bạch Tiểu Hàn khoác tay ở trên cổ nam nhân, hưng phấn mà nói:
"Ba, người sao hôm nay đến thăm con tốt như vậy? Con rất nhớ người á. Vừa rồi nghe nói người đã đến rồi, con vui thiếu chút nữa nhảy dựng lên."
"Thật nghịch ngợm. Hôm nay con không phải nghỉ sao? Cho nên ta liền tới xem con một chút. Tiểu Hàn, con ở đây có tốt không? Có quen chưa?"
"Rất tốt, ba, người đừng lo lắng."
"Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, Tiểu Hàn, ta làm cho con ít thức ăn, còn mua đồ ăn vặt con thích, ta lấy cho con được không?"
"Lát nữa hãy lấy, trước hết để cho con ôm một lát."
Bạch Tiểu Hàn đem nam nhân ôm chặt, cũng đem cằm để tại vai nam nhân, cảm thụ được nam nhân tồn tại. Mấy ngày này nam nhân không có ở bên cạnh hắn, hắn thật sự không có quen, hắn rất nhớ nam nhân. Hiện giờ thật vất vả đợi cho nam nhân xuất hiện, hắn muốn ôm một cái, đem mấy ngày tưởng nhớ, tất cả đều lấy trở về.
"Ba, con rất nhớ người."
"Ta biết, ta cũng rất nhớ con."
"A? Làm sao người biết con nghĩ về người? Con đã biết, người đoán đúng hay không?"
"Vâng. Tiểu Hàn, con hiện tại học viết nhật kí à?"
"Á..."
Nhìn thấy nam nhân trên tay cầm cuốn nhật kí, Bạch Tiểu Hàn mặt hơi hơi đỏ lên, chậm chạp nói:
"Con... con là muốn mỗi ngày làm gì đều viết ra hết, chờ người lại đây gặp con, cho người xem sẽ biết mỗi ngày con trải qua như thế nào. Như vậy, người sẽ không lo lắng."
Thật là một đứa trẻ đáng yêu. Nam nhân sủng nịnh vuốt tóc Bạch Tiểu Hàn, chỉ vào một đống lớn thức ăn
"Tiểu Hàn, đó là những món con thích ăn, con muốn ăn thì ăn. Còn đồ ăn này, tất cả đều là ta vừa học được làm ra, con tốt nhất hai ngày này nên ăn hết, miễn cho để hư. Nếu có thể con đem hâm nóng như vậy sẽ ăn ngon hơn rất nhiều."
"Dạ, đã biết. Ba, người đối với con thật tốt.
"Con biết là tốt rồi. Vậy con có nghiêm túc học tập hay không? sẽ không lười biếng chứ?"
"Không có! Con không lười biếng! Con rất nghiêm túc học tập, Tiểu Hàn thật nghe lời."
"Ha ha."
Nhìn đến Bạch Tiểu Hàn sốt ruột, nam nhân nhịn không được cười lên tiếng.
"Ba, người không phải là trêu con đó chứ?"
Nhìn nam nhân cười, Bạch Tiểu Hàn nổi lên bất mãn,
"Người phá quá đi."
"Nào phá? Như vậy? Phải là như thế này?"
Nam nhân nhéo nhéo miệng Bạch Tiểu Hàn, lại đưa tay dời tới dưới nách, không ngừng cù lét hắn. Biết Bạch Tiểu Hàn sợ nhột, nam nhân cố ý chọn vài chỗ mẫn cảm mà gãi.
"Ba, từ bỏ, nhột quá."
Hai người giằng co trong chốc lát, Bạch Tiểu Hàn cuối cùng bắt lấy tay nam nhân, cũng xoay lại đè lên người nam nhân. Nhìn nam nhân nằm ở dưới thân hắn, Bạch Tiểu Hàn cười đắc ý,
"Ba, người thua rồi nhá."
"Vâng. Tiểu Hàn nghĩ muốn cái gì?"
Đây là quy ước của bọn họ khi chơi trò chơi, mỗi lần người nào thua đều phải cho đối phương một món gì đó.
"Á... con nghĩ mình muốn..."
Suy nghĩ trong chốc lát, Bạch Tiểu Hàn vẫn là không nghĩ ra muốn cái gì. Hắn mở to mắt nhìn nam nhân, khi tầm mắt dời đến môi, Bạch Tiểu Hàn mắt sáng ngời,
"Con biết con muốn cái gì!"
"Hả?"
"Ba, con muốn...con muốn hôn nhẹ."
"Tiểu... a..."
Bạch Tiểu Hàn bất ngờ áp miệng lên miệng nam nhân đưa đầu lưỡi trơn trượt vào khoang miệng, cũng thử càn quét khắp nơi. Liếm lộng trong chốc lát, Bạch Tiểu Hàn hai mắt mở to, đáy mắt có một chút lo lắng.
Nghe được ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, nam nhân kinh hoảng đẩy Bạch Tiểu Hàn. Nhận thấy được nam nhân muốn thoát đi, Bạch Tiểu Hàn cắn môi nam nhân, cũng thừa dịp đem thân thể phía dưới khống chế càng chặt hơn.
Lời nam nhân muốn nói tất cả đều bị Bạch Tiểu Hàn ngăn lại ở miệng, không có chú ý tới nét mặt kinh hoảng kia, Bạch Tiểu Hàn chậm rãi khép mắt lại.
"Các người..."
Nghe được giọng nói phía sau truyền đến, nam nhân thân mình cứng đờ, mà Bạch Tiểu Hàn cũng dừng lại hôn môi. Cảm giác được Bạch Tiểu Hàn thả lỏng, nam nhân mau đẩy Bạch Tiểu Hàn ra, ngồi dậy nhìn về phía cửa.
Ở cửa, ngoài người trợ lý còn có một người phụ nữ ăn mặc rất đẹp đẽ sang trọng.
Người trợ lý khiếp sợ nhìn bọn họ chằm chằm, mà người kia vẻ mặt tốt hơn nhiều, bất quá hơi hơi nhăn mặt.
Thật sự là không xong!
"Anh chính là ba của Tiểu Hàn?"
Cô ta cũng không phải chất vấn hành động vừa rồi của họ, mà là hỏi quan hệ... Nam nhân sửng sốt, lập tức gật đầu,
"Vâng."
"Dì Triệu!"
Bạch Tiểu Hàn ngọt ngào kêu một tiếng.
"Tiểu Hàn ngoan. Ta đầu tư bộ phim sắp quay, lần trước đi thị sát gặp Tiểu Hàn. Ta rất thích đứa bé này, cho nên, hôm nay cố ý đến thăm hắn."
"Ba, dì Triệu đối với con tốt lắm."
Bạch Tiểu Hàn ôm gấu bông phía sau, nói
"Người xem, đây là dì Triệu mua cho con, nói là có nó cùng con ngủ, con sẽ không sợ nữa. Còn nữa, dì còn cho con thiệt nhiều thiệt nhiều thức ăn ngon, còn có quần áo cùng giầy, rất đẹp."
"Đúng vậy sao? Vậy con có cám ơn dì Triệu chưa?"
Xem ra, đây là người Bạch Tiểu Hàn đã nhắc trong nhật kí. Nghĩ đến người nàyđã đối tốt với Bạch Tiểu Hàn, nam nhân mau hướng tới nói cảm ơn,
"Cám ơn cô đã đối tốt với Tiểu Hàn nhà ta như vậy."
"Nên vậy, ai kêu ta cùng Tiểu Hàn có duyên phận."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất