Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 234

Trước Sau
Đến Lăng gia, không đợi Lăng Tịch mở miệng, đã bị Tần Tường trừng mắt nhìn một cái, lại trực tiếp nắm cổ tay của nam nhân, kéo xuống xe.

Người hầu Lăng gia cung kính đưa bọn họ vào, lại rót trà xong mới đi lên lầu gọi Lăng lão gia xuống dưới.

Không bao lâu, Lăng lão gia cùng Lăng Duệ đi xuống lầu, lên tiếng chào hỏi.

Lăng lão gia cùng Lăng Duệ ngồi xuống đối diện bọn họ. Đầu tiên ông là cùng Tần Tường nói vài lời khách sáo, sau đó lại đem tầm mắt nhìn đến nam nhân, cười hỏi:

"Lăng Tịch, con mấy ngày nay có khỏe không?"

"Rất khỏe. Lăng thúc, người khí sắc nhìn không tốt lắm, muốn con cùng người đi bệnh viện kiểm tra hay không?"

"Không cần, ta mấy ngày hôm trước mới đi bệnh viện, không có gì, bình thường chú ý tịnh dưỡng là được. Chỉ có đứa nhỏ này, không nói một tiếng chạy đi vài ngày, cũng không biết ta sẽ lo lắng."

"Lăng thúc, Tiểu Duệ mấy ngày hôm trước ở chỗ con, người đừng lo lắng."

"Đúng vậy sao? Nếu Tiểu Duệ đã đến chỗ con, ta đây an tâm. Các con vốn nên như vậy cảm tình mới tốt được. Tiểu Duệ có làm phiền gì không?"

"Không có, Tiểu Duệ thật ngoan không có làm phiền gì cả."

Cáo già. Lăng Duệ liếc mắt nhìn Lăng lão gia, lại nhỏ giọng càu nhàu. Rõ ràng khi trở về cũng đã cùng ông giải thích, vậy mà hiện tại ông còn muốn làm bộ như không biết chuyện, thực giảo hoạt.

Còn Tần Tường, thì vẫn mỉm cười nhìn nam nhân cùng Lăng lão gia một hỏi một đáp, cũng không có chen vào. Thẳng đến khi Lăng lão gia nói mệt mỏi, cho người hầu dâng trà, Tần Tường mới mở miệng:

"Lăng bá bá, con có chuyện tình muốn cùng người thương lượng."

"Ồ? Cháu nói đi."

"Nếu là thân nhân của người bị người khác thương tổn, người sẽ làm như thế nào? Là phản kích? Hay vẫn để tùy ý bọn họ kiêu ngạo, không truy cứu?"

"Đương nhiên là phản kích."

"Tốt lắm. Vậy không biết nếu thân nhân của người bị người khác bắt cóc, người sẽ lựa chọn phản kích ra sao?"

"Này..."

Bắt cóc? Hay là... hắn cũng biết sự kiện kia? Hắn làm sao biết? Lăng lão gia nhìn Tần Tường, lại nhìn nam nhân vẻ mặt có chút không được tự nhiên bên cạnh hắn. Có lẽ, nam nhân để lộ ra.

"Cháu, muốn như thế nào?"

"Con cũng không muốn như thế nào, chính là hắn lại bị ức hiếp, con cảm thấy được không công bằng."

"Ồ? Vậy cháu cảm thấy như thế nào mới công bằng?"

Lăng lão gia thầm thở dài một tiếng, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói:

"Chuyện này, kỳ thật ta cũng đã giải quyết, cho Khả Hinh ra nước ngoài một thời gian sẽ không có thể trở về. Còn Phương Văn, ta đã cho ly hôn cùng Gia An, mấy ngày hôm trước, cũng đã trở về Phương gia, nghe nói tinh thần thật không tốt. Ai... Nghiệp chướng. Kết quả như thế, các người vừa lòng chứ?"



"Phương Văn..."

Lúc này, nam nhân cũng chỉ có thể cảm thán một tiếng nhân sinh vô thường.

"A? Tiểu Duệ không phải ở bên con vài ngày sao? Không có nói chuyện này à."

"Á... con quên nói."

Nghe được Lăng lão gia nghi vấn, Lăng Duệ ngượng ngùng mở miệng. Lúc ấy hắn chỉ nghĩ cùng Lạc Phi phân cao thấp, những chuyện khác đều bỏ sang một bên.

"Nếu nói như vậy..."

Nam nhân nhìn về phía Tần Tường, khẩn cầu.

"Việc này không thể cứ như vậy quên đi. Vẫn không thể đủ bồi thường thương tổn."

"Vậy cháu muốn như thế nào?"

"Con nhớ rõ trung tâm thương mại Lăng gia làm ăn cũng không tệ lắm, không bằng chuyển sang cho hắn thì thế nào?"

"Tần Tường,......"

Không đợi nam nhân nói hết câu, đã bị Tần Tường liếc một cái, đã tự giác im lặng.

"Lăng bá bá, người không phải không bỏ được chứ?"

"Vậy cũng không phải, cái trung tâm đó ta chuẩn bị làm quà đính hôn cho Tiểu Duệ, con có thể chọn nơi khác hay không. Hay là một tòa nhà lớn gần đây thay vào thì thế nào?"

"Như vậy à... Cũng được. Nếu cũng đã thương lượng tốt lắm, không bằng hiện tại gọi luật sư đến làm giấy tờ sang nhượng luôn đi, coi như là rèn sắt khi còn nóng."

"Cháu thật đúng là gấp gáp. Bất quá tính tình này, ta thích."

Lăng lão gia vỗ đùi mình, cười nói:

"Liền như vậy đi, chúng ta đi thư phòng gọi luật sư đến soạn thảo giấy tờ ngay."

Lúc này trên mặt Lăng lão gia cười thật chân thành. Có tiểu tử này, xem ra Lăng Tịch không nhận cũng phải nhận.

"Đợi đã. Vừa rồi cháu không phải nói cái gì thân nhân đã bị thương tổn, như vậy... Lăng Tịch là thân nhân của cháu?"

"Đúng vậy. Hắn là ba của con "

"Là... Tần Tường, Tần Tường... Tần Tường! Con là đứa bé Tần Nguyệt sinh cho Lăng Tịch?"

"Làm sao người biết?!"



"Lăng thúc, người..."

"Hắn cùng Tần Nguyệt ánh mắt rất giống, cùng Lăng Tịch con, cũng có vài phần giống nhau."

Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tường đã có cảm giác rất quen thuộc.

"Con đã là con Tần Nguyệt vậy chúng ta đi thư phòng đi, soạn thảo giấy tờ sang nhượng như ý con đã nói đi. "

Mang theo bọn họ đi đến thư phòng, Lăng lão gia đi đến giá sách lấy một quyển tự điển xuống, từ bên trong rút ra một phong thư đã cũ, cũng đã bị xé ra.

"Lăng Tịch, đây... Là thư Tần Nguyệt gửi con cầm đưa Tần Tường xem đi."

"Lăng thúc, đây... đây là Khả Hinh đưa cho người sao?"

"Vâng, trước khi đi nó giao cho ta, nói là có cơ hội thì giao lại cho con."

"Cám ơn."

Nam nhân giờ phút này, đối với Lăng Khả Hinh chỉ có cảm kích. Có thể xem xong phong thư này Tần Tường đối với mẹ hắn sẽ không còn tồn tại hận thù hay không?

Nghĩ vậy, nam nhân tay vốn đang run, càng run thêm lợi hại.

"Ngươi run rẩy dữ vậy, để ta mở ra xem."

Tần Tường bắt lấy tay nam nhân lấy phong thư mở ra xem. Tần Tường đọc lướt qua, vẻ mặt vẫn như cũ, chỉ là ánh mắt lóe ra tia thống khổ.

"Lăng Tịch, em đã ra đi mà không nói lời từ biệt, em chỉ có thể nói thành thật xin lỗi, hy vọng anh không cần đi tìm, đồng thời hãy quên  em  đi.

Việc  này đều là em tự nguyện, anh không cần áy náy, anh cũng không có lỗi gì cả. Có thể  được  anh  quan  tâm, em rất vui vẻ, tuy rằng  chỉ  cần ở bên cạnh, nhìn anh hạnh phúc  là đủ. Nhưng em càng muốn có được anh, cho nên, mới có đêm hôm đó.

Vẫn biết lòng của anh không  có  em, nhưng có được một đêm này cũng không uổng phí.  Nhưng  mà không nghĩ tới lại có thai, em muốn sinh hạ  đứa bé này, cho nên phải rời đi.

Thật sự không muốn, nhưng Khả Hinh đã biết chuyện giữa chúng ta, uy hiếp nên em chỉ có thể rời đi.

Vốn  nghĩ  sẽ tự mình nuôi nấng  đứa con này  khôn lớn, không nghĩ tới lại sống không  được  lâu.

Tần Tường là con của  chúng ta, nhưng em lại không có cách nào  giao đến cho  anh, dù sao Khả Hinh... Sẽ không đối xử tử tế  với  nó. Em chỉ có thể đem  gửi vào viện mồ  côi, hy vọng nó có thể bình an mà lớn lên.

Lăng Tịch, nếu anh về sau có thể đến gặp con của chúng ta, phiền anh thay em nói cho  nó  biết, mẹ nó rất yêu nó, tuy rằng không có biện pháp ở bên cạnh nhìn nó lớn lên, nhưng sẽ luôn luôn  ở  trên trời  dõ  theo phù hộ nó....."

"Vì cái gì? Vì cái gì lại như vậy?"

Xem xong thư, Tần Tường chỉ có thể cảm giác được bi ai. Qua nhiều năm như vậy, lại xuất hiện một phong thơ, nói cho hắn biết hắn hận thù sai lầm rồi. Trong lúc nhất thời, hắn rất khó chấp nhận chuyện này.

Phong thư này là giả sao? Dù sao ông ấy cũng không cần làm ra vật như vậy đến lừa gạt hắn, xem bộ dạng nam nhân cũng không giống như là giả vờ. Lời lẽ trong phong thư cũng chân thành không có khả năng là giả bộ.

Nhưng nội dung này, hắn khó lòng chấp nhận ngay được. Tại Tần Tường dùng lực xiết chặt tờ giấy trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau