Cấm Hôn Môi

Chương 47

Trước Sau
Máu đỏ tươi chảy tí tách.

“Tránh ra, tránh ra.”

Ánh đèn trắng chói mắt, bóng người lắc lư, bác sĩ gọi to gọi nhỏ dồn dập, trên hành lang đầy mùi thuốc gay mũi, có người đang khóc, tiếng bước chân tán loạn như đang nện bước trong lòng người.

“Thẩm Trình, Thẩm Trình.”

Ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc, hai bóng hình mơ hồ đứng ngược sáng, nhìn chăm chú vào Thẩm Trình.

Thẩm Trình mặc áo sơ mi trắng, thở dốc không ngừng, cảm thấy tim đập rất nhanh, hắn biết ai đang đứng đó lại không nhịn được phải lui về sau, không dám đi qua đó.

Hai thân hình kia chậm rãi tiến về phía hắn, một bước, lại một bước, đến gần hơn, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt máu thịt mơ hồ của họ.

Thẩm Trình đột nhiên mở bừng mắt tỉnh dậy.

Hắn bất giác ngồi dậy, thở hắt ra giống như người đuối nước cuối cùng cũng trồi lên khỏi mặt nước.

“Anh làm sao vậy?”

Tay chân của Tri Nhạc để trên người Thẩm Trình, bị động tĩnh của hắn đánh thức, cậu hé mắt nhìn Thẩm Trình. Giây tiếp theo cậu cũng ngồi dậy theo, trở nên tỉnh táo.

“Lại mơ thấy ác mộng sao?”

Tri Nhạc bò qua người Thẩm Trình, xuống giường lấy khăn giấy và nước, để Thẩm Trình lau mồ hôi, uống nước.

Trên trán Thẩm Trình là một tầng mồ hôi mỏng, uống nước, nhịp thở dần bình ổn lại, hắn nói cảm ơn với Tri Nhạc, thấy Tri Nhạc không đi dép, đi chân trần trên mặt đất, hắn nhíu mày lại: “Tôi không sao. Lần sau không cần xuống giường, tự tôi có thể đi lấy.”

Sau đó hắn bảo Tri Nhạc lên giường.

Tri Nhạc về lại theo đường cũ, vẫn bò qua người Thẩm Trình, hai người lại nằm xuống nhưng chưa buồn ngủ.

Đêm đã khuya, mọi thanh âm đều lặng thinh, thỉnh thoảng ngoài cửa có tiếng côn trùng.

“Anh ơi.” Tri Nhạc nhẹ giọng gọi.

Vốn Thẩm Trình đang nằm thẳng, quay đầu thấy Tri Nhạc đang nằm nghiêng về phía hắn thì cũng nghiêng người qua, xoay mặt về phía Tri Nhạc, hai người đắp chăn mỏng, nằm mặt đối mặt.

“Anh không sao chứ?” trong mắt Tri Nhạc đầy lo lắng.

“Không sao.” Thẩm Trình nói: “Một giấc mơ mà thôi.”

Tri Nhạc vẫn cẩn thận quan sát sắc mặt Thẩm Trình, thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, lúc này cậu mới thấy yên lòng.

“Kể lại giấc mơ, thì tốt.” trong bóng đêm, giọng Tri Nhạc rất nhẹ, mang theo chút khàn khàn do ngái ngủ: “Mộng đẹp, sẽ trở thành sự thật, ác mộng, đều là giả.”

Thẩm Trình hơi cong môi.

“Anh mơ thấy gì thế?” Tri Nhạc nhẹ giọng hỏi: “Rất đáng sợ sao?”

Thường ngày Thẩm Trình luôn bình chân như vại, Tri Nhạc lại thấy hắn mất bình tĩnh đến hai lần, đều là sau khi gặp ác mộng. Có thể khiến Thẩm Trình luôn thong dong trở nên như vậy thì hẳn thứ trong mơ phải đáng sợ lắm.

Thẩm Trình không nói gì.

Tri Nhạc đợi một lúc lâu, khi cậu cho rằng Thẩm Trình sẽ không trả lời thì hắn lại mở miệng.

“Mơ thấy cha mẹ tôi.”

“À.” Tri Nhạc nhớ ra, lần trước Thẩm Trình cũng từng nói là mơ thấy cha mẹ. Điều này khiến Tri Nhạc thấy khó hiểu.

“Vậy, không phải rất tốt sao?” Cha mẹ là người thân, mơ thấy họ là chuyện tốt, vì sao lại thành ác mộng.

Tri Nhạc không hiểu rõ về Thẩm gia lắm, Giang Thiện Nguyên chỉ nói cho cậu biết về tình huống mơ hồ, từ góc nhìn của cậu thì không hiểu vì sao cha mẹ người thân lại trở thành nguồn cơn của ác mộng.

“Em cũng sẽ mơ thấy, cha mẹ em.” Tri Nhạc nhẹ giọng nói: “Ông nội nói, đó là do họ nhớ em, vào trong mơ, để thăm em. Chú Thẩm, dì Thẩm, chắc chắn cũng, nhớ anh.”

Thẩm Trình như đang ngẩn người, nghe vậy thì trong mắt hiện vẻ tự giễu.

“Có phải anh, cũng nhớ họ?” Tri Nhạc dịch về trước, tay hai người đều để ngoài chăn, kề sát cạnh nhau.

Giọng điệu Thẩm Trình bình tĩnh nhàn nhạt, trả lời cậu: “Không nhớ. Tôi cũng không phải trẻ nhỏ.”

Mắt Tri Nhạc hơi trợn lên, nói: “Không phải trẻ con, thì không thể nhớ sao? Ông nội của em, tóc đã bạc trắng cả rồi, vẫn còn nhớ, mẹ của ông —— chính là, cụ của em đó.”

“Người lớn trẻ nhỏ, nam hay nữa, hay cả người hùng, đều có thể,” Tri Nhạc suy nghĩ một lát, tìm một từ thích hợp trong trí não cậu: “đều có thể, nhớ nhung, yếu đuối.”

Lần này Thẩm Trình cười thật, dù chỉ nhợt nhạt trong chớp mắt, một nụ cười chợt lóe mà thôi.

“Đến cái này cũng hiểu sao?” Hiếm khi Thẩm Trình có chút chế nhạo, dùng ánh mắt hoài nghi quan sát Tri Nhạc, giống như đang nói không phải cậu khờ à.

Tri Nhạc đã có thể đọc hiểu vẻ mặt của Thẩm Trình, cậu chun mũi, nói: “Em đọc sách mà.”

Nghĩ đoạn, cậu lại nói: “Người ngốc thì phải, đọc nhiều sách.”

Thẩm Trình cười rộ lên, lẳng lặng nhìn Tri Nhạc chăm chú, ánh đèn mờ mờ ấm áp chiếu lên khuôn mặt cậu, giống như ánh nắng ban mai đầu xuân vậy.

“Bọn họ sẽ không nhớ tôi.”

Sau một hồi, Thẩm Trình bỗng mở miệng.

Tri Nhạc ngẩng mặt, lát sau mới hiểu “bọn họ” là ai, sau đó cậu tiếp lời: “Hẳn là sẽ, nhớ anh.”

Thẩm Trình khẽ mỉm cười: “Sẽ không.”

Trong mắt Tri Nhạc có chút nghi hoặc, yên lặng nhìn Thẩm Trình.

Thẩm Trình cũng không thích nói chuyện tư với người khác, mà chuyện này lại là chuyện cũ mà hắn không muốn đề cập đến, từ trước tới nay vẫn luôn thận trọng, nhưng trước mặt Tri Nhạc, phòng tuyến trong tim lại bất giác thả lỏng, nguyên ý nói với cậu mấy câu. Lần trước đã thế, lần này cũng vậy.

“Có lẽ họ sẽ, có chút trách tôi.”

“…… Hử?”

Đêm khuya tĩnh lặng, giọng hai người đều rất nhẹ, thì thầm với nhau.

“Nếu không phải tôi…” giọng Thẩm Trình rất thấp rất trầm, nói được nửa câu thì dừng lại.

Tri Nhạc yên lặng chờ đoạn tiếp theo nhưng Thẩm Trình vẫn không tiếp tục.

“Cái gì?” Tri Nhạc nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Trình trả lời: “Không có gì. Ngủ đi.”

Hai người vẫn giữ nguyên tư thế mặt đối mặt, Tri Nhạc chớp chớp mắt, nhìn vào mắt Thẩm Trình. Cậu không thể suy đoán tiền căn hậu quả từ mấy câu như vậy như người thường, nhưng lúc này đây, cậu vẫn có thể nhận ra mấy thứ khác.



Thẩm Trình ngày thường giỏi giang, bá đạo mà thân sĩ, tuy lạnh lùng nhưng lại dễ mềm lòng, thỉnh thoảng rất hung dữ nhưng vẫn săn sóc người khác… Dù thế nào thì hắn cũng mạnh mẽ, giống như không gì không làm được, vĩnh viễn đứng dưới ánh mặt trời, quanh thân không hề có một bóng ma.

Thẩm Trình của lúc này lại khiến Tri Nhạc cảm nhận được một nỗi bi thương nhàn nhạt.

Bỗng trong lòng Tri Nhạc dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ mà từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện, giống như quả xanh ngày hè, vừa chua vừa chát.

“Thẩm Trình.”

Tri Nhạc bỗng nhẹ giọng gọi.

“Ác mộng rồi sẽ qua.”

“Anh đừng sợ, em ở cùng anh.”

“Sẽ luôn, ở cùng anh, Thẩm Trình.”

Tri Nhạc luôn gọi Thẩm Trình là anh trai, nguyên nhân chủ yếu đúng là do Thẩm Trình hơn cậu mấy tuổi, hiện tại tự nhiên cậu lại đổi xưng hô, trịnh trọng gọi Thẩm Trình, giống như như vậy thì có thể biến thành ngang tuổi với Thẩm Trình, có thể mạnh mẽ hơn, thành thục hơn.

Trong bóng đêm tĩnh lặng, hô hấp nhẹ nhàng hòa vào nhau.

Cánh tay Tri Nhạc khẽ nhúc nhích, bàn tay bao lấy tay Thẩm Trình, lòng bàn tay cậu ấm áp, da thịt mềm mại.

Thẩm Trình không nói gì, rũ mắt, hắn nhìn người trước mắt, trán, mắt, mũi, môi… Khói mù mà cảnh trong mơ và chuyện cũ kéo đến bỗng tan thành mây khói, đêm khuya đen nhánh, ánh trăng dịu dàng chiếu vào phòng.

“Được.” giọng Thẩm Trình hơi ấm ách, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

“Không cần nói, cảm ơn với em.” Tri Nhạc nói: “Giống như, em không nói, xin lỗi với anh ấy.”

Thẩm Trình trở tay, đặt lên mu bàn tay của Tri Nhạc, thấp giọng nói được.

Tri Nhạc cảm nhận được cảm xúc Thẩm Trình đã có biến đổi rõ ràng, tức khắc thả lỏng theo, khóe miệng cong thành một nụ cười tươi.

“Ngủ đi.” cuối cùng Thẩm Trình nói.

Tri Nhạc ừ một tiếng, nhắm mắt lại, một lát sau lại chợt mở ra, nói với Thẩm Trình: “Anh ơi, anh có biết, một tấm kính, rơi từ trên tầng xuống, sẽ nói gì không?”

“Nói cái gì?”

“Nó sẽ nói, ngủ ngon, ta vỡ* rồi.”

*vỡ là 碎, đọc là [suì ], đọc giống với ngủ 睡 [shuì]

Thẩm Trình:……

Tri Nhạc cười rộ lên, lại nhắm mắt, ngủ thật.

Thẩm Trình vẫn mở to hai mắt, nhìn Tri Nhạc. Hắn bỗng cảm thấy cảnh này rất quen thuộc giống như đã từng gặp, tựa như rất lâu trước kia, buổi đêm ở một nơi nào đó, hắn cũng từng nằm trên giường cùng Tri Nhạc như vậy, nói với nhau mấy lời.

Rất nhanh Tri Nhạc đã ngủ, đảo mắt một cái đã đi vào trong mơ.

Thẩm Trinh cho tay Tri Nhạc vào trong chăn, giúp cậu dém chăn cho kỹ, Tri Nhạc vô thức động đậy, dịch lại gần theo thói quen, dán lên vai Thẩm Trình, hít thở đều. Thẩm Trình hơi nghiêng đầu, tai dán lên mái tóc mềm mại của Tri Nhạc rồi cũng nhắm mắt lại.

Vài ngày sau, tại câu lạc bộ của Tần Việt.

“Nhạc Tử!”

“Mộc Tử!”

Tri Nhạc đi vào phòng riêng trên tầng sáu, ôm Phương Mộc.

Đã mấy ngày rồi họ không được gặp nhau. Mỗi năm Phương Mộc sẽ tổ chức hai buổi triển lãm tranh, năm nay còn nhận bản thảo cho chuyên mục của một tạp chí, lúc trước cứ cao su, cao su đến sát hạn, không thể cao su thêm được nữa, thành ra y bắt đầu điên cuồng chạy bản thảo.

Đến hôm nay thì đã gần 10 ngày Phương Mộc không ra khỏi phòng.

Đa số thời gian Tần Việt đều ở câu lạc bộ, căn phòng này vốn để cho Phương Mộc dùng để y tiện nghỉ ngơi, vẽ tranh hàng ngày, xem như là không gian riêng của y, đây cũng là lý do lớn nhất tại sao lần trước y có thể không khách khí mà đuổi những người kia đi.

Trong phòng đầy đủ tiện nghi, đóng cửa sổ lại là mọi tiếng động đều bị ngăn ở ngoài, rất ra dáng một phòng tranh chuyên nghiệp. Tần Việt còn mời chuyên gia về để chăm sóc vấn đề ăn uống hàng ngày cho Phương Mộc, luôn sẵn sàng 24/24, có thể nói là chu đáo đầy đủ. Nhưng lâu ngày Phương Mộc không ra khỏi cửa vẫn khiến người ta lo lắng.

Tần Việt hết cách, đành nhờ Thẩm Trình tri viện, đưa Tri Nhạc đến để giúp y điều tiết.

Tri Nhạc đưa cả Tiểu Nhạc Tiểu Trình đến cùng, cậu còn hái mấy bông hoa tươi mới nở trong vườn gói lại thành một bó hoa, cánh hoa còn đọng sương sớm và vương vấn hương thơm, cậu đem hoa đến tặng Phương Mộc.

Phương Mộc tìm một bình hoa nhỏ cắm vào, đặt lên bàn làm việc.

“Hai người tâm sự đi.” Tần Việt cười toe toét, nói: “Tri Nhạc, muốn ăn gì thì cũng đừng khách khí, ở đây chơi lâu lâu chút nha.”

Thẩm Trình còn công việc xã giao khác, ngồi một lát rồi rời đi cùng Tần Việt.

Tri Nhạc và Phương Mộc mỗi người ôm một bé cún, ngồi trên mặt thảm, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

“Hình như cậu, gầy đi rồi.” Tri Nhạc quan sát Phương Mộc.

Vốn dĩ Phương Mộc đã gầy, giờ còn gầy hơn, xương quai xanh nhô ra, sắp lồi ra ngoài luôn rồi, tóc cũng dài hơn chốt, y dùng một cái kẹp tài liệu kẹp phần tóc mái lên, để lộ vầng trán trắng nhợt.

“Toi thề, về sau còn lười nữa thì sẽ biến thành con chó.” Hiển nhiên Phương Mộc cũng có chút đuối khi phải chạy bản thảo, thật sự là nhây việc thì sướng mà xong việc thì đi đời nhà ma.

“Cậu xem giúp tôi này,” Phương Mộc lấy ra một tập tranh thành phẩm đặt xuống trước mặt Tri Nhạc: “Những bức nào không tệ —— chọn bằng trực giác của cậu.”

Đây là những bức tranh chọn cho triển lãm cá nhân, Tri Nhạc nghiêm túc nhìn, chọn mấy bức cậu thích.

“Tốt lắm!” Phương Mộc giơ tay đập tay với Tri Nhạc, hiển nhiên tranh cậu chọn đều là cái hợp ý Phương Mộc.

Phương Mộc thở phào một hơi, khuôn mặt mỏi mệt, tinh thần lại rất tốt, hai mắt sáng ngời. Tri Nhạc nhìn họa cụ và bản phác thảo loạn xì ngầu trong phòng, trong mắt có chút hâm mộ.

“Nào, nói chuyện của cậu, gần đây thế nào rồi?” Phương Mộc hỏi Tri Nhạc.

Đang nói chuyện, cửa phòng bị gõ rồi mở ra, Tần Việt đi vào.

Chỉ thấy hai tay gã là hai cái khay, tự mình sắm vai nhân viên phục vụ, tay trái là rượu vang và trái cây, tay phải là điểm tâm mới ra lò, gã ân cần đưa tới trước mặt Tri Nhạc và Phương Mộc.

“Đây là rượu trái cây đích thân tôi chưng cất, toàn thế giới cũng không tìm ra cái thứ hai đâu. Tri Nhạc, chậm rãi nhấm nháp nhé.” Tần Việt búng tay một cái, nháy mắt với Tri Nhạc, wink wink.

Tri Nhạc không nhịn được cười. Cậu rất thích Tần Việt, Tần Việt tính cách phóng khoáng, thích bày trò cười, bề ngoài bóng bẩy, đối đãi với bạn bè lại rất chân thành, tính tình lại dí dỏm.

“Tri Nhạc ở với Phương Mộc nhé, ăn nhiều chút. Thợ làm bánh nổi tiếng nhất thành phố này không ai khác ngoài sư phụ Mạc Chúc ở tiệm tôi…”

Tần Việt đang nói chuyện, Phương Mộc lại nhíu mày liếc gã một cái.

Tần Việt câm mồm.

Phương Mộc lạnh nhạt nói: “Anh đi ra ngoài.”

Tần Việt: “Anh ngồi một lát.”

Phương Mộc: “Bọn em nói chuyện, anh ở đây làm gì.”



Tần Việt: “Anh chỉ ngồi một lát thôi, không quấy rầy các em đâu.”

Phương Mộc: “Không được.”

Tần Việt: “Mẹ nó chứ mấy ngày nay em đều mặc kệ anh, hiện tại anh ngồi nghe bọn em nói chuyện một chút cũng không được sao?”

Phương Mộc lạnh lùng nói: “Ra, ngoài.”

Tần Việt chống nạnh, có vẻ rất phẫn nội, giống như sắp phát bực vậy, Phương Mộc bưng ly rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm, vẫn nhìn gã một cách lạnh lùng.

“Rồi rồi rồi, anh đi!” Tần Việt nén giận, nói với Tri Nhạc: “Hai người từ từ từ chơi.”

Rồi gã sải bước đi, đóng sầm cửa vào.

Tri Nhạc nhìn cửa rồi lại nhìn Phương Mộc, không nhịn được phải nói: “Cậu đối xử với anh ấy, hung dữ quá.”

Cái thái độ không hợp mắt, không hài lòng thì sẽ không lưu tình này của Phương Mộc, đến cả Tần Việt cũng phải chịu, Tri Nhạc cảm thấy thoạt nhìn Tần Việt có vẻ hơi đáng thương.

“Với hắn thì phải như vậy, nếu không hắn còn sợ hãi ấy.” Phương Mộc lại nói như vậy.

Tri Nhạc hoài nghi nhìn Phương Mộc, không hiểu lắm.

“Không tin? Cậu xem.”

Phương Mộc nhắn một tin, rất nhanh Tần Việt lại đẩy cửa tiến vào, trên mặt là nụ cười tươi rói: “He, nhớ anh à.”

Phương Mộc giương mắt nhìn Tần Việt, vẻ mặt rất chi là dịu dàng: “Vừa nãy thái độ em không phải, không nên đối xử với anh như thế.”

Nụ cười của Tần Việt cứng lại.

“Anh muốn ở lại thì cứ ở. Mà cũng đúng là mấy ngày rồi chúng ta chưa nói chuyện, ngồi đi, chúng ta tâm sự chút.”

Tần Việt nhìn Phương Mộc đầy khó hiểu, trong mắt dần lộ vẻ hoảng sợ.

“Em lại làm sao vậy? Tâm tình không tốt sao? Em đừng như vậy, anh sợ.”

Phương Mộc ôn hòa nói: “Không phải anh chê em không quan tâm đến anh sao?”

“…… Không có! Tuyệt đối không có!” Tần Việt liên tục nói: “Em bận sáng tác, chuyên chú vào tác phẩm, theo lý vốn nên thế.”

“Vậy hả? Thật sự không ở lại sao?”

“Đôi bạn hai người nói chuyện với nhau, anh ở đây làm gì.” Tần Việt xoa tóc, cẩn thận quan sát sắc mặt của Phương Mộc, xem xem tâm trạng y có đang lên xuống thất thường không.

“Vậy anh còn không đi đi.” Phương Mộc khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt.

Tần Việt còn thở ra một hơi, “Đi ngay đây, tổ tông, em đừng quấy nhé.”

Tần Việt lại cười, “Tri Nhạc, cùng Phương Mộc ăn nhiều chút nha, tôi đi ra ngoài trước.”

Tần Việt lại rời đi, mở cửa ra, có cấp dưới đi đến, cung kính nói gì đó, Tần Việt cắn điếu thuốc, gật đầu hờ hững, xoay người đi mất.

Tri nhạc hơi há mồm, Phương Mộc nhún vai, ý bảo cậu thấy chưa.

“Bởi tôi bị bệnh nên từ nhỏ tính tình đã không tốt, khi cảm xúc vô cùng kém thì sẽ rất cực đoan, trở nên ôn hòa dễ nói chuyện. Tần Việt hiểu rõ chuyện này hơn hết thảy, cho nên thấy tôi càng quạo hắn lại càng yên tâm.”

Tri Nhạc suy nghĩ chốc lát, cái hiểu cái không, chỉ thấy bọn họ như vậy rất thú vị.

“Tôi còn chưa, hung dữ với Thẩm Trình bao giờ đâu.”

“Cậu thì thôi,” Phương Mộc nói: “Thẩm Trình không phải Tần Việt, cậu cũng không phải tôi, cái này không thích hợp với hai người. Có lẽ hắn lại thích kiểu bé ngọt ngào như cậu ấy chứ.”

Tri Nhạc sờ mũi.

“Tiếp, bây giờ các cậu thế nào rồi?” Phương Mộc quay trở lại đề tài bị chen ngang lúc nãy, y nhìn Tri Nhạc.

Trái ngược với Phương Mộc thon gầy, mấy ngày nay Tri Nhạc sống rất dễ chịu, mặt béo thêm chút thịt, mặc áo phông trắng và quần yếm, quanh thân tỏa hơi thở khỏe mạnh trong trẻo.

Tri Nhạc chậm rãi kể rõ tình huống mấy ngày nay, Phương Mộc vừa nghe vừa đặt câu hỏi, rất nhanh đã hiểu rõ.

“Thế mà không bảo ngừng, không cảm thấy nhàm chán, còn cười,” Phương Mộc chống cằm, tổng kết: “tình hình khả quan đấy, sắp đi đến thắng lợi rồi.”

Tri Nhạc cười rộ lên.

Phương Mộc nghĩ một chốc, nói: “Tiến độ này không tồi, tiếp tục phát huy. Đợi thêm một thời gian nữa lại tiến lên giai đoạn sau.”

“Giai đoạn sau?”

“Sau khi xây dựng nền móng thì tất nhiên phải tiến sâu hơn, ví dụ như tiếp xúc cơ thể, và tiếp xúc… sâu hơn nữa.” Phương Mộc nói như một thầy giáo già đầy một bụng lý luận, tri thức, nghe cũng ra gì lắm. Nói tới đây, y chợt nhớ ra gì đó, khựng lại rồi quan sát Tri Nhạc.

Tri Nhạc:?

Phương Mộc mở miệng nói: “Cậu hẳn là sẽ không…… nhỉ.”

Tri Nhạc:??

Tình huống của Tri Nhạc có chút đặc biệt, Phương Mộc nghĩ rồi gật đầu: “Có lẽ cậu chưa được học lớp sinh lý đâu, không sao, đến lúc đó tôi sẽ dạy cậu —— không phải xúi cậu làm cái này cái kia, nhưng đây là bài học tất yếu trong tình yêu. Dù bây giờ hai người còn chưa đến bước kia, nhưng về sau cũng phải đi đến đó thôi. Bây giờ ít nhất cậu phải hiểu chút cơ bản, bắt đầu từ chỗ đơn giản nhất, có thể coi là phép thử —— nếu đối phương có cảm giác với cậu thì, he he, việc này đã là tám chín phần mười rồi.

Phương Mộc nói vừa nhanh vừa nhiều, Tri Nhạc nghe mà như lọt vào sương mù, cái gì là cái này cái kia… Nhưng cậu biết Phương Mộc đang giúp mình nên cứ gật đầu thôi.

“Bạn tốt, không cần cảm ơn.” Phương Mộc nói.

Hai người ngồi nói chuyện phiếm thêm một lát, ăn chút gì đó, Phương Mộc đứng dậy, quyết định ra khỏi phòng đi hít thở không khí.

“Tôi đưa cậu lên mái nhà ngắm phong cảnh.”

Tri Nhạc đi ra ngoài cùng Phương Mộc, vừa đi vừa gửi tin nhắn báo cho Thẩm Trình một tiếng, không ngờ vừa rẽ một cái đã thấy Thẩm Trình.

Thẩm Trình đứng trên hành lang đầy ghế, trước mặt có mấy người.

Tri Nhạc vui vẻ, định cất bước đi qua đó.

Lại bị Phương Mộc giữ chặt.

Phương Mộc kịp thời giữ Tri Nhạc lại, sau đó lùi ra sau chỗ rẽ, y dựng ngón trỏ, nói với Tri Nhạc: “Đừng qua đó.”

Tri Nhạc cảm thấy mờ mịt.

“Đó là Thẩm Minh.” Phương Mộc ló đầu ra nhìn thêm cái nữa, xác nhận: “Hẳn mấy người đó có việc, đợi họ nói xong rồi chúng ta lại đi tiếp.”

Thẩm Minh? Tri Nhạc nhớ lại, đây là anh trai song sinh của Thẩm Trình.

Tri Nhạc cũng ló đầu ra, dưới ánh đèn treo tường trên hành lang, cậu đã thấy rõ, quả nhiên là Thẩm Minh, khuôn mặt giống Thẩm Trình như đúc có đeo một cặp kính mạ vàng, đứng đối mặt với Thẩm Trình, phía sau Thẩm Minh là một cô gái trẻ đứng cách đó không xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau