Chương 122: Điểm chung
Tuy nói bác gái chỉ việc uống nước nghỉ ngơi rồi xem ti vi, chuyện cơm nước để tôi lo nhưng dễ gì bác ấy sẽ làm theo. Bác gái là một người mẹ, thể nào cũng sẽ tò mò trong thời gian qua, con trai mình sống thế nào. Tôi không ngại chuyện bác ấy đi kiểm tra loanh quanh khắp phòng, vì mấy hôm trước hai đứa tôi vừa tổng vệ sinh một lượt, vừa vặn tống khứ hết mấy chai gel bôi trơn cùng bao cao su hết hạn đi rồi. Cho nên tôi không sợ sẽ bị phát hiện.
Cạch!
Cửa nhà đột nhiên mở ra, trong lòng tôi liền giật thốt lên.
Thôi chết–!!
“Duy ơi, an … mẹ–!?”, thanh âm tươi cười của Hải Minh vang lên, cũng may chữ “anh” chưa vang trọn âm thì anh ấy đã nhìn thấy mẹ của mình. Tôi vô thức vuốt ngực mình mà thở phào nhẹ nhõm. Vì mải mê nấu ăn cùng để ý đến hành động của bác gái quá nên tôi quên béng nhắn tin thông báo cho anh ấy biết.
Anh ấy hớt hãi lùi ra sau, hai mắt hoài nghi nhìn lấy mẹ mình ở trước mặt rồi quay sang nhìn tôi. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc nở một nụ cười áy náy, sau đó lại quay trở lại với việc nấu nướng của mình. Anh ấy đã không nói là từ nguy hiểm thì tôi không cần thiết phải lo lắng làm gì, cứ tập trung vào việc đang làm là được. Con mắt của mỗi vị phụ huynh đáng sợ lắm, nhìn thoáng qua kiểu gì sẽ phát hiện ra mối quan hệ của chúng tôi bất bình thường cho xem nhưng chỉ cần đừng biểu hiện gì hết thì chắc sẽ ổn thôi.
Trong đầu tôi đã nghĩ như vậy đấy.
“Tử Duy chưa nói cho con biết sao?”, bác gái ngạc nhiên hỏi, hai mắt hiếu kỳ nhìn từ trên xuống dưới đứa con trai của mình.
“Vì bác muốn bất ngờ nên cháu chưa nhắn ạ”, tôi quay đầu cười đáp. Hai mắt liếc sang chỗ anh ấy rồi híp mắt lại, âm thầm truyền đạt ngôn ngữ hình thể. Loại “ngôn ngữ” này không theo quy chuẩn chung, chẳng qua từ thời đại học, chúng tôi biểu đạt với nhau bằng cách này khá nhiều nên đâm ra hiểu thôi.
Từ khi hẹn hò đến giờ, có chuyện gì chúng tôi đều nói với nhau, hoặc biểu cảm lên hết gương mặt, vì vậy ít khi sử dụng lại “ngôn ngữ” này. Nhưng may mắn, nỗ lực tạo dựng năm đó không uổng phí, bây giờ chúng tôi có thể qua mặt người ngoài mà không bị nghi ngờ.
Lông mày anh ấy hơi nhướng lên, ngụ ý đã hiểu tình huống, anh ấy xụ mặt nói:
“Hai người tính chơi con đấy à?”.
“Cái thằng này, chơi cái gì mà chơi, mẹ vất vả đến đây thăm mà không lấy một lời chào là sao?”, bác gái trừng mắt lên đáp.
“Mẹ đừng giận mà, mẹ của con tuyệt nhất trên đời”, anh ấy đột nhiên thay đổi thái độ, bộ mặt tươi cười như hoa nở rồi bước đến ôm bác ấy vào lòng, động tác thành thục, góc độ dễ ôm, xem chừng lúc ở nhà đã làm nhiều lần rồi. Chỉ có điều, đây là lần đầu tôi nghe thấy nên cảm thấy hơi buồn cười, nhưng để tránh cho bác gái ngượng, tôi phải cố quay mặt sang chỗ khác để nín cười.
“Thằng này, để bạn thấy hết rồi kìa”, bác gái vội vàng nói, hai tay nhanh chóng gỡ vòng tay của anh ấy ra. Anh ấy không để ý đến, ngược lại còn cố tình ôm chặt hơn trước để không cho bác ấy thoát.
“Mẹ yên tâm, Duy biết hết mọi tật xấu của con mà”, anh ấy cười cười lên tiếng, ngữ điệu hết sức tự nhiên. Lần này, bác ấy không nói gì nữa, chắc là bất lực với anh ấy luôn rồi.
Sau đó, cả hai người cùng nhau kéo ra chỗ sô pha ngồi nói chuyện, chủ đề nhiều vô cùng, chỉ cần được đưa ra là cả hai đều đủ sức để trao đổi. Bây giờ tôi đã hiểu vì sao anh ấy lại giống mẹ, cả hai người đều dễ bắt chuyện như nhau, hơn nữa lại nói rất thoải mái. Nhất là bác ấy, tuy rằng đang nói chuyện với con trai mình nhưng chưa bao giờ bỏ quên tôi, thi thoảng còn chủ động chuyển hướng câu hỏi để hỏi han tôi nữa.
Thậm chí, bác ấy còn không ngần ngại nói ra mấy thói hư tật xấu lúc còn ở Đà Nẵng của anh ấy, tựa như phòng ở lúc nào cũng như cái chuồng heo chẳng hạn. Chuyện này tôi đã dự đoán từ trước nhưng khi nghe chính miệng thì cảm giác lại khác lạ hơn hẳn.
“Cháu ngạc nhiên lắm phải không?”, bác gái mỉm cười.
“Thực ra cũng có hơi ạ, bình thường Minh siêng dọn dẹp nhà lắm”, tôi nghiêng đầu cười đáp.
“Mẹ nghe chưa, con trai mẹ lớn rồi, không còn như xưa nữa đâu”, anh ấy nhanh chóng tiếp lời, hai mắt nhắm tịt lại phổng mũi, vẻ mặt tự hào như thể đạt được một loại thành tựu nào đó.
“Cũng phải, lớn rồi, mẹ có thể gánh con chứ Tử Duy sao gánh nổi con lười “quá khổ” như con được”, bác gái nói.
Tôi: “…”
Không hiểu sao tôi có cảm giác hôm nay bác gái đến đây để “bóc phốt” con trai mình hơn là đến hỏi thăm. Từ nãy đến giờ, hình ảnh của anh ấy vừa tốt không được bao nhiêu thì lại bị chính mẹ của mình đạp xuống, đến mức không ngóc đầu dậy nổi. Nhưng tôi phải công nhận, nghe hai người họ trò chuyện, trong lòng tôi cảm thấy thích thú không ít.
Khi ở Đà Nẵng, tuy mẹ chiều tôi nhưng tính tình về cơ bản vẫn rất nghiêm túc, bình thường muốn đùa vui cũng không được, vì nhỡ có vô tình quá trớn một chút thì chuẩn bị mặt mũi bầm dập đi là vừa. Cho nên tôi chỉ hay đùa với anh trai thôi, nhắc đến anh ấy mới nhớ, cũng lâu rồi không gọi điện nói chuyện với anh ấy, tự nhiên cảm thấy nhớ ghê, buổi tối tắm rửa xong chắc phải gọi mới được.
. . .
Tôi nấu nướng khá nhanh nên chỉ trong vòng hơn ba mươi phút, mọi thứ đã đâu vào đấy. Hải Minh có để ý đến nên ngay khi tôi vừa tắt bếp, anh ấy đã rời chỗ để lấy bát, đĩa ra chuẩn bị bàn ăn. Lúc quay người lại, tôi có để ý đến nụ cười trên mặt của bác gái, mặc dù bên ngoài hay đùa nhưng trong lòng bác ấy nhất định tự hào lắm. Dù sao, nhìn thấy con cái trưởng thành là ước muốn mong mỏi của mỗi người làm cha mẹ mà.
“Bình thường hai đứa ăn nhiều như thế này sao?”, ngồi vào bàn ăn, trông thấy một bữa thịnh soạn bày ra trước mắt, bác ấy ngạc nhiên hỏi.
“Công việc bận rộn nên ai cũng cần được tiếp nhiều năng lượng mà bác”, tôi cẩn thận đặt tô canh xuống giữa bàn rồi kéo ghế ra ngồi xuống, gương mặt tươi cười niềm nở.
Vì để bác gái yên tâm với chuyện ăn uống của hai đứa tôi, bữa trưa nay tôi nấu khá nhiều, bao gồm canh chua cá, ớt chuông xào nấm, đậu khuôn nhồi thịt cùng rau càng cua sốt thịt bò. Đậu khuôn nhồi thịt vốn là món đã nấu từ tối hôm qua, bây giờ cho vào nồi hâm nóng lại là ăn được ngay, vừa vặn, đây là món bác ấy thích nhất.
Tôi vốn không biết bác gái thích món gì, chỉ cố gắng nấu cân bằng dinh dưỡng cùng hạn chế dầu mỡ nhất có thể thôi. Nhưng không ngờ, khẩu vị của bác ấy lại giống tôi, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Về phần Hải Minh, từ đầu đến cuối anh ấy chỉ dán mắt vào mấy món rau, ít khi để ý đến mấy món khác lắm, nên bữa ăn nào tôi cũng phải đều đặn gắp cá, gắp thịt cho vào bát của anh ấy. Đen đủi là hành động này đã thành thói quen nên tôi không kịp giấu nó đi, hi vọng không bị bác gái nắm bắt.
“Cháu nấu ngon thật đấy, không khác gì Nguyệt ngày trước”, sau khi ăn xong một chén cơm, bác ấy cười tươi khen ngợi. Tôi không từ chối lời khen nên nhận nó rất thoải mái.
“Mẹ cháu bây giờ nấu được thêm nhiều món mới lắm ạ, tiếc là cháu không kịp học được”.
“Với bàn ăn này, cháu đã giỏi hơn hàng khối người rồi, đâu như thằng Minh nhà bác”.
“Mẹ ơi, đâu phải con không cố gắng học nấu ăn đâu”, anh ấy bĩu môi đáp, bác ấy xua tay không để ý, ngược lại còn nói với tôi:
“Cháu biết không, mấy tháng trước Minh có gọi điện cho chị nó để học nấu ăn nhưng sau một lần là không thấy gọi điện nữa, chắc đã từ bỏ rồi”.
“Chuyện đó cháu có biết, đúng là Minh không giỏi nấu ăn thật, cho nên cháu mới chiếm dụng bếp ạ”, tôi cười cười đáp lại, bây giờ tâm trạng của tôi đã thoải mái hơn không ít nên không ngại nói chuyện với bác gái. Chưa kể bác gái còn nói tôi là con của Nguyệt, tức mẹ tôi ấy, nên cũng xem như con của bác ấy luôn, bảo tôi không cần thiết phải giữ kẽ làm gì, cứ thoải mái như ở nhà là được. Trong lòng tôi không khỏi hiếu kỳ, tôi chỉ mới biết mẹ tôi và bác ấy là bạn bè chứ chưa từng có khái niệm nào về việc làm sao cả hai lại biết nhau.
“Phải rồi, làm sao mẹ quen mẹ của Duy vậy?”, giữa lúc này, anh ấy đột nhiên lên tiếng, tiện thể còn xin tôi thêm một chén cơm. Trong lòng tôi không khỏi ấm áp, hai đứa chúng tôi quả nhiên có thần giao cách cảm, tôi vừa nghĩ đến thôi là anh ấy đã hỏi rồi.
“À, chuyện cũng lâu rồi, mẹ cùng Nguyệt chơi thân với nhau từ hồi cấp ba, về sau mẹ thi đậu trường y nên mới chuyển vào thành phố học, còn Nguyệt lưu lại quê tiếp nối nghiệp gia đình. Phải đến mấy chục năm trước khi Nguyệt kết hôn, bọn mẹ mới gặp lại nhau rồi thân thiết đến tận bây giờ”, bác gái từ tốn giải thích, thanh âm nhẹ nhàng, thi thoảng đôi mắt còn ánh lên bồi hồi về khoảng thời gian xưa cũ. Tôi không ngờ quan hệ giữa hai người lại bền lâu như thế, tính từ hồi kết hôn đến giờ cũng gần ba mươi năm rồi. Chỉ có điều …
“Từ nhỏ đến giờ con còn chưa gặp bác Nguyệt bao giờ, lần đầu con thấy cũng là năm cuối luôn rồi”, anh ấy nói.
Làm tốt lắm, anh yêu!
Tôi âm thầm đá nhẹ vào chân anh ấy, đồng thời nhẹ nhàng di chuyển bàn chân dọc bắp chân tựa như thể đang khen ngợi. Khóe miệng anh ấy có hơi run nhẹ nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng bị che đậy lại bởi chén cơm. Anh ấy có vẻ hứng thú lắm nhưng e ngại đang ngồi bên cạnh mẹ mình nên không dám cười thẳng ra mặt.
“Cả hai đều bận rộn, chỉ có mỗi cuối tuần mới rảnh rỗi để đi cà phê tâm sự. Mấy dịp giỗ hay tất niên đều không thiếu mặt nhau, chỉ là khách đông quá nên hai đứa không để ý đến thôi. Mẹ cùng Nguyệt cũng ít khi nói chuyện của hai đứa lắm, hầu hết chỉ nói chuyện của mình nên hai đứa không biết cũng phải. Hơn nữa, đôi bên chính thức nhận mặt hai đứa cũng là ngày tốt nghiệp nên nếu có gặp trước đó thì chưa chắc đã nhận ra đâu”, bác gái từ tốn giải thích, đồng thời cũng gắp một miếng ớt chuông cho vào miệng, ánh mắt sáng lên đầy ngạc nhiên, tựa như món xào cũng hợp khẩu vị của bác ấy.
Nghe vậy, cả tôi và anh ấy đều à lên một tiếng đã hiểu. Chẳng trách tại sao lần trước anh ấy cõng tôi về nhà nhưng mẹ lại không nhận ra, thậm chí còn cố tình hỏi tôi thông tin liên lạc nữa. Bây giờ nghĩ lại cũng buồn cười, có lẽ khi mẹ biết được sự thật anh ấy là con trai bạn mình nên chắc đã từ bỏ ý nghĩ chiêu mộ rồi.
Bên cạnh đó, gia đình của hai chúng tôi có thể xem là “giới thượng lưu”, vào mỗi dịp giỗ hay tất niên hầu hết đều mời khá nhiều khách đến dự. Tôi không phải người ưa sự náo nhiệt và ồn ào nên thường hay cắm cúi ăn rồi lén lút chuồn đi khi không ai để ý. Còn anh ấy, nghe qua lời kể thì có lẽ cũng không khác tôi lắm đâu, thật không ngờ, trong vô tình, chúng tôi lại có thêm một điểm chung.
Cạch!
Cửa nhà đột nhiên mở ra, trong lòng tôi liền giật thốt lên.
Thôi chết–!!
“Duy ơi, an … mẹ–!?”, thanh âm tươi cười của Hải Minh vang lên, cũng may chữ “anh” chưa vang trọn âm thì anh ấy đã nhìn thấy mẹ của mình. Tôi vô thức vuốt ngực mình mà thở phào nhẹ nhõm. Vì mải mê nấu ăn cùng để ý đến hành động của bác gái quá nên tôi quên béng nhắn tin thông báo cho anh ấy biết.
Anh ấy hớt hãi lùi ra sau, hai mắt hoài nghi nhìn lấy mẹ mình ở trước mặt rồi quay sang nhìn tôi. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc nở một nụ cười áy náy, sau đó lại quay trở lại với việc nấu nướng của mình. Anh ấy đã không nói là từ nguy hiểm thì tôi không cần thiết phải lo lắng làm gì, cứ tập trung vào việc đang làm là được. Con mắt của mỗi vị phụ huynh đáng sợ lắm, nhìn thoáng qua kiểu gì sẽ phát hiện ra mối quan hệ của chúng tôi bất bình thường cho xem nhưng chỉ cần đừng biểu hiện gì hết thì chắc sẽ ổn thôi.
Trong đầu tôi đã nghĩ như vậy đấy.
“Tử Duy chưa nói cho con biết sao?”, bác gái ngạc nhiên hỏi, hai mắt hiếu kỳ nhìn từ trên xuống dưới đứa con trai của mình.
“Vì bác muốn bất ngờ nên cháu chưa nhắn ạ”, tôi quay đầu cười đáp. Hai mắt liếc sang chỗ anh ấy rồi híp mắt lại, âm thầm truyền đạt ngôn ngữ hình thể. Loại “ngôn ngữ” này không theo quy chuẩn chung, chẳng qua từ thời đại học, chúng tôi biểu đạt với nhau bằng cách này khá nhiều nên đâm ra hiểu thôi.
Từ khi hẹn hò đến giờ, có chuyện gì chúng tôi đều nói với nhau, hoặc biểu cảm lên hết gương mặt, vì vậy ít khi sử dụng lại “ngôn ngữ” này. Nhưng may mắn, nỗ lực tạo dựng năm đó không uổng phí, bây giờ chúng tôi có thể qua mặt người ngoài mà không bị nghi ngờ.
Lông mày anh ấy hơi nhướng lên, ngụ ý đã hiểu tình huống, anh ấy xụ mặt nói:
“Hai người tính chơi con đấy à?”.
“Cái thằng này, chơi cái gì mà chơi, mẹ vất vả đến đây thăm mà không lấy một lời chào là sao?”, bác gái trừng mắt lên đáp.
“Mẹ đừng giận mà, mẹ của con tuyệt nhất trên đời”, anh ấy đột nhiên thay đổi thái độ, bộ mặt tươi cười như hoa nở rồi bước đến ôm bác ấy vào lòng, động tác thành thục, góc độ dễ ôm, xem chừng lúc ở nhà đã làm nhiều lần rồi. Chỉ có điều, đây là lần đầu tôi nghe thấy nên cảm thấy hơi buồn cười, nhưng để tránh cho bác gái ngượng, tôi phải cố quay mặt sang chỗ khác để nín cười.
“Thằng này, để bạn thấy hết rồi kìa”, bác gái vội vàng nói, hai tay nhanh chóng gỡ vòng tay của anh ấy ra. Anh ấy không để ý đến, ngược lại còn cố tình ôm chặt hơn trước để không cho bác ấy thoát.
“Mẹ yên tâm, Duy biết hết mọi tật xấu của con mà”, anh ấy cười cười lên tiếng, ngữ điệu hết sức tự nhiên. Lần này, bác ấy không nói gì nữa, chắc là bất lực với anh ấy luôn rồi.
Sau đó, cả hai người cùng nhau kéo ra chỗ sô pha ngồi nói chuyện, chủ đề nhiều vô cùng, chỉ cần được đưa ra là cả hai đều đủ sức để trao đổi. Bây giờ tôi đã hiểu vì sao anh ấy lại giống mẹ, cả hai người đều dễ bắt chuyện như nhau, hơn nữa lại nói rất thoải mái. Nhất là bác ấy, tuy rằng đang nói chuyện với con trai mình nhưng chưa bao giờ bỏ quên tôi, thi thoảng còn chủ động chuyển hướng câu hỏi để hỏi han tôi nữa.
Thậm chí, bác ấy còn không ngần ngại nói ra mấy thói hư tật xấu lúc còn ở Đà Nẵng của anh ấy, tựa như phòng ở lúc nào cũng như cái chuồng heo chẳng hạn. Chuyện này tôi đã dự đoán từ trước nhưng khi nghe chính miệng thì cảm giác lại khác lạ hơn hẳn.
“Cháu ngạc nhiên lắm phải không?”, bác gái mỉm cười.
“Thực ra cũng có hơi ạ, bình thường Minh siêng dọn dẹp nhà lắm”, tôi nghiêng đầu cười đáp.
“Mẹ nghe chưa, con trai mẹ lớn rồi, không còn như xưa nữa đâu”, anh ấy nhanh chóng tiếp lời, hai mắt nhắm tịt lại phổng mũi, vẻ mặt tự hào như thể đạt được một loại thành tựu nào đó.
“Cũng phải, lớn rồi, mẹ có thể gánh con chứ Tử Duy sao gánh nổi con lười “quá khổ” như con được”, bác gái nói.
Tôi: “…”
Không hiểu sao tôi có cảm giác hôm nay bác gái đến đây để “bóc phốt” con trai mình hơn là đến hỏi thăm. Từ nãy đến giờ, hình ảnh của anh ấy vừa tốt không được bao nhiêu thì lại bị chính mẹ của mình đạp xuống, đến mức không ngóc đầu dậy nổi. Nhưng tôi phải công nhận, nghe hai người họ trò chuyện, trong lòng tôi cảm thấy thích thú không ít.
Khi ở Đà Nẵng, tuy mẹ chiều tôi nhưng tính tình về cơ bản vẫn rất nghiêm túc, bình thường muốn đùa vui cũng không được, vì nhỡ có vô tình quá trớn một chút thì chuẩn bị mặt mũi bầm dập đi là vừa. Cho nên tôi chỉ hay đùa với anh trai thôi, nhắc đến anh ấy mới nhớ, cũng lâu rồi không gọi điện nói chuyện với anh ấy, tự nhiên cảm thấy nhớ ghê, buổi tối tắm rửa xong chắc phải gọi mới được.
. . .
Tôi nấu nướng khá nhanh nên chỉ trong vòng hơn ba mươi phút, mọi thứ đã đâu vào đấy. Hải Minh có để ý đến nên ngay khi tôi vừa tắt bếp, anh ấy đã rời chỗ để lấy bát, đĩa ra chuẩn bị bàn ăn. Lúc quay người lại, tôi có để ý đến nụ cười trên mặt của bác gái, mặc dù bên ngoài hay đùa nhưng trong lòng bác ấy nhất định tự hào lắm. Dù sao, nhìn thấy con cái trưởng thành là ước muốn mong mỏi của mỗi người làm cha mẹ mà.
“Bình thường hai đứa ăn nhiều như thế này sao?”, ngồi vào bàn ăn, trông thấy một bữa thịnh soạn bày ra trước mắt, bác ấy ngạc nhiên hỏi.
“Công việc bận rộn nên ai cũng cần được tiếp nhiều năng lượng mà bác”, tôi cẩn thận đặt tô canh xuống giữa bàn rồi kéo ghế ra ngồi xuống, gương mặt tươi cười niềm nở.
Vì để bác gái yên tâm với chuyện ăn uống của hai đứa tôi, bữa trưa nay tôi nấu khá nhiều, bao gồm canh chua cá, ớt chuông xào nấm, đậu khuôn nhồi thịt cùng rau càng cua sốt thịt bò. Đậu khuôn nhồi thịt vốn là món đã nấu từ tối hôm qua, bây giờ cho vào nồi hâm nóng lại là ăn được ngay, vừa vặn, đây là món bác ấy thích nhất.
Tôi vốn không biết bác gái thích món gì, chỉ cố gắng nấu cân bằng dinh dưỡng cùng hạn chế dầu mỡ nhất có thể thôi. Nhưng không ngờ, khẩu vị của bác ấy lại giống tôi, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Về phần Hải Minh, từ đầu đến cuối anh ấy chỉ dán mắt vào mấy món rau, ít khi để ý đến mấy món khác lắm, nên bữa ăn nào tôi cũng phải đều đặn gắp cá, gắp thịt cho vào bát của anh ấy. Đen đủi là hành động này đã thành thói quen nên tôi không kịp giấu nó đi, hi vọng không bị bác gái nắm bắt.
“Cháu nấu ngon thật đấy, không khác gì Nguyệt ngày trước”, sau khi ăn xong một chén cơm, bác ấy cười tươi khen ngợi. Tôi không từ chối lời khen nên nhận nó rất thoải mái.
“Mẹ cháu bây giờ nấu được thêm nhiều món mới lắm ạ, tiếc là cháu không kịp học được”.
“Với bàn ăn này, cháu đã giỏi hơn hàng khối người rồi, đâu như thằng Minh nhà bác”.
“Mẹ ơi, đâu phải con không cố gắng học nấu ăn đâu”, anh ấy bĩu môi đáp, bác ấy xua tay không để ý, ngược lại còn nói với tôi:
“Cháu biết không, mấy tháng trước Minh có gọi điện cho chị nó để học nấu ăn nhưng sau một lần là không thấy gọi điện nữa, chắc đã từ bỏ rồi”.
“Chuyện đó cháu có biết, đúng là Minh không giỏi nấu ăn thật, cho nên cháu mới chiếm dụng bếp ạ”, tôi cười cười đáp lại, bây giờ tâm trạng của tôi đã thoải mái hơn không ít nên không ngại nói chuyện với bác gái. Chưa kể bác gái còn nói tôi là con của Nguyệt, tức mẹ tôi ấy, nên cũng xem như con của bác ấy luôn, bảo tôi không cần thiết phải giữ kẽ làm gì, cứ thoải mái như ở nhà là được. Trong lòng tôi không khỏi hiếu kỳ, tôi chỉ mới biết mẹ tôi và bác ấy là bạn bè chứ chưa từng có khái niệm nào về việc làm sao cả hai lại biết nhau.
“Phải rồi, làm sao mẹ quen mẹ của Duy vậy?”, giữa lúc này, anh ấy đột nhiên lên tiếng, tiện thể còn xin tôi thêm một chén cơm. Trong lòng tôi không khỏi ấm áp, hai đứa chúng tôi quả nhiên có thần giao cách cảm, tôi vừa nghĩ đến thôi là anh ấy đã hỏi rồi.
“À, chuyện cũng lâu rồi, mẹ cùng Nguyệt chơi thân với nhau từ hồi cấp ba, về sau mẹ thi đậu trường y nên mới chuyển vào thành phố học, còn Nguyệt lưu lại quê tiếp nối nghiệp gia đình. Phải đến mấy chục năm trước khi Nguyệt kết hôn, bọn mẹ mới gặp lại nhau rồi thân thiết đến tận bây giờ”, bác gái từ tốn giải thích, thanh âm nhẹ nhàng, thi thoảng đôi mắt còn ánh lên bồi hồi về khoảng thời gian xưa cũ. Tôi không ngờ quan hệ giữa hai người lại bền lâu như thế, tính từ hồi kết hôn đến giờ cũng gần ba mươi năm rồi. Chỉ có điều …
“Từ nhỏ đến giờ con còn chưa gặp bác Nguyệt bao giờ, lần đầu con thấy cũng là năm cuối luôn rồi”, anh ấy nói.
Làm tốt lắm, anh yêu!
Tôi âm thầm đá nhẹ vào chân anh ấy, đồng thời nhẹ nhàng di chuyển bàn chân dọc bắp chân tựa như thể đang khen ngợi. Khóe miệng anh ấy có hơi run nhẹ nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng bị che đậy lại bởi chén cơm. Anh ấy có vẻ hứng thú lắm nhưng e ngại đang ngồi bên cạnh mẹ mình nên không dám cười thẳng ra mặt.
“Cả hai đều bận rộn, chỉ có mỗi cuối tuần mới rảnh rỗi để đi cà phê tâm sự. Mấy dịp giỗ hay tất niên đều không thiếu mặt nhau, chỉ là khách đông quá nên hai đứa không để ý đến thôi. Mẹ cùng Nguyệt cũng ít khi nói chuyện của hai đứa lắm, hầu hết chỉ nói chuyện của mình nên hai đứa không biết cũng phải. Hơn nữa, đôi bên chính thức nhận mặt hai đứa cũng là ngày tốt nghiệp nên nếu có gặp trước đó thì chưa chắc đã nhận ra đâu”, bác gái từ tốn giải thích, đồng thời cũng gắp một miếng ớt chuông cho vào miệng, ánh mắt sáng lên đầy ngạc nhiên, tựa như món xào cũng hợp khẩu vị của bác ấy.
Nghe vậy, cả tôi và anh ấy đều à lên một tiếng đã hiểu. Chẳng trách tại sao lần trước anh ấy cõng tôi về nhà nhưng mẹ lại không nhận ra, thậm chí còn cố tình hỏi tôi thông tin liên lạc nữa. Bây giờ nghĩ lại cũng buồn cười, có lẽ khi mẹ biết được sự thật anh ấy là con trai bạn mình nên chắc đã từ bỏ ý nghĩ chiêu mộ rồi.
Bên cạnh đó, gia đình của hai chúng tôi có thể xem là “giới thượng lưu”, vào mỗi dịp giỗ hay tất niên hầu hết đều mời khá nhiều khách đến dự. Tôi không phải người ưa sự náo nhiệt và ồn ào nên thường hay cắm cúi ăn rồi lén lút chuồn đi khi không ai để ý. Còn anh ấy, nghe qua lời kể thì có lẽ cũng không khác tôi lắm đâu, thật không ngờ, trong vô tình, chúng tôi lại có thêm một điểm chung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất