Cam Lai

Chương 22: Đồng xu

Trước Sau
Chúng tôi quen biết nhau không tính là lâu, chỉ mới tầm ba tháng thôi, vừa vặn bây giờ cũng đã đến giai đoạn cuối cùng của kỳ nghỉ hè rồi, tuần tới cả hai phải trở lại trường. Thời gian trôi qua rất nhanh nhưng cùng lúc đó, mối quan hệ của chúng tôi cũng tiến triển nhanh không kém. Đổi lại người khác thì chưa chắc Hải Minh đã có thể ghé miệng thủ thỉ tâm sự từng lời một vào tai như thế này đâu.

Không phải tôi nói cậu ấy có tâm lý phòng bị với người khác mà vì bạn bè của cậu ấy đều là trai thẳng. Tôi không biết nên diễn tả như thế nào về sinh vật gọi là “trai thẳng” nhưng bọn họ rất ngại các hành động thân mật như thế này. Bình thường có lẽ mọi người vẫn thấy mấy cậu trai chơi đùa thân mật, tiếp xúc thân thể với nhau nhưng hãy nhớ rằng, đó là chơi đùa chứ không phải là tâm sự. Một khi đã tâm sự mà cứ dính sát người như Hải Minh với tôi đây thì kiểu gì một trong hai cũng sẽ có ý nghĩ kỳ cục hoài nghi đối phương ở trong đầu, tâm tư chưa chắc đã để ý đến câu chuyện đang được chia sẻ giữa đôi bên.

Hải Minh là trai thẳng, đây là một thực tế đau đớn mà tôi phải chấp nhận nhưng tôi vẫn cứ khư khư cố chấp ôm mộng tưởng yêu cậu ấy. Trên thực tế, không nhất thiết cậu ấy phải đồng tính, tôi chỉ cần cậu ấy có cảm xúc với con trai thôi là đủ rồi, đồng nghĩa với việc cậu ấy là Bisexual. Nhưng tôi biết, chuyện này không thực tế, thậm chí với những người thân thiết lâu năm với cậu ấy cũng chưa chắc rõ ràng tính hướng của cậu ấy như thế nào.

Tất cả mọi người đều như nhau, đều sẽ luôn mặc định tình yêu là tình cảm giữa nam nữ. Ngoài ra, rất ít người sẽ nhận thức được giữa hai người đồng giới cũng có thể yêu nhau. Đối với tôi, đây chính là sự tàn khốc của thế giới hiện đại.

Hải Minh ôm chặt người tôi rất lâu, cậu ấy khá nặng nhưng vì tôi cũng khỏe hơn so với vẻ bề ngoài nhiều nên cõng cậu ấy thêm mười lăm phút nữa cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Không được bao lâu sau, cậu ấy đột nhiên hỏi:

“Tử Duy, cậu mệt không?”.

“Không tính là mệt, cậu không nặng đến mức đó”, tôi nhìn chòm sao mùa hè ở trên trời rồi đáp.

“Không, ý tớ không phải vậy, ý tớ là đã bao giờ cậu phải mệt mỏi khi ra một quyết định nào đó trong cuộc sống chưa?”, Hải Minh lắc đầu nói.

Nghe vậy, tôi có hơi ngạc nhiên rồi quay sang nhìn cậu ấy, dường như cậu ấy có chút ngại khi nói chuyện này nên vẫn cố tình nghiêng đầu về một hướng khác để không nhìn tôi. Tôi không quá hiểu ngụ ý của cậu ấy là gì nhưng rõ ràng là cậu ấy đang gặp phải bế tắc nào đó mà chưa có hướng giải quyết. Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Khi không chọn được, tớ cũng mệt mỏi”.

“Vậy cậu giải quyết bằng cách nào?”, cậu ấy hỏi tiếp, giọng có hơi nhỏ nhưng dường như cậu ấy chỉ muốn để tôi nghe thấy thôi.

Tôi nhớ lại trải nghiệm trong quá khứ của mình rồi mỉm cười nhẹ, sau đó tôi hơi cúi người xuống đặt hai tay ra sau mông Hải Minh rồi xóc cả người cậu ấy lên thật mạnh để lấy lại thế thuận tiện. Cậu ấy có chút bất ngờ nên hai tay ôm cổ tôi khá chặt, cũng may là không đến mức thắt tôi đến nghẹt thở. Lấy lại được thế của mình, tôi tiếp tục cõng cậu ấy đi dọc bờ biển rồi nói:

“Không có gì phức tạp đâu, tung đồng xu lên là được”.

“Hả?”, Hải Minh giật mình quay đầu lại nhìn tôi, vừa vặn, tôi cũng nghiêng đầu lại nhìn cậu ấy với gương mặt đầy ý cười. Khoảng cách mặt chúng tôi rất gần nhau, tôi có cảm giác chỉ cần đẩy đầu sang một chút thôi là có thể hôn được cậu ấy rồi. Nhìn bờ môi mở hờ kia của cậu ấy, tôi thật sự muốn nhào đến hôn thật sâu, thật thỏa mãn nhưng vẫn phải cố nhịn lại cho bằng được. Tôi nói tiếp:

“Đồng xu có hai mặt, mặt chữ và mặt hình, cậu thích mặt nào hơn?”.

“Tớ … không biết, tiền xu bữa nay cũng không còn lưu hành nữa”, cậu ấy cúi gằm mặt xuống vai tôi rồi đáp lại, giọng rất nhỏ nhưng vẫn trầm ấm như cũ.

“Cũng không liên quan nhiều đâu, hai mặt của đồng xu sẽ đại diện cho hai lựa chọn cậu đang phân vân, cậu chỉ cần tung nó lên là được, ra mặt nào thì chọn mặt đấy”, tôi nói.



Hải Minh nghe xong liền đưa mắt sang nhìn tôi một chút rồi thở dài.

“Đâu phải lúc nào cũng chỉ có hai lựa chọn, hơn nữa nếu đã là quyết định quan trọng thì sao lại tùy tiện như vậy được”.

Từng hơi thở ấm áp của cậu phả vào một bên mặt của tôi, nhịp đập của tim lại tiếp tục phập phồng liên hồi như cũ, tôi cảm thấy mình như đang chơi đùa với lửa, bất cứ khi nào cũng sẽ có nguy cơ bị cậu ấy thiêu chết. Gương mặt tôi có chút nóng nên liền quay sang chỗ khác rồi nói:

“Tớ biết cậu mà, mỗi lần có quá nhiều sự lựa chọn là cậu sẽ luôn tự động tìm cách để giảm số lượng lại còn hai. Hơn nữa, nếu có ba sự lựa chọn thì lựa chọn cuối cùng thường sẽ dung hòa hai lựa chọn trước, với kết quả như thế, cậu đã chẳng phải đắn đo như bây giờ. Còn về việc có tùy tiện hay không thì tớ không nói chắc với cậu được, bởi giây phút đồng xu được tung lên không trung, chính bản thân cậu sẽ có câu trả lời của riêng mình”.

“Tớ không hiểu”, Hải Minh nói.

“Cậu muốn thử không?”, tôi lấy lại bình tĩnh rồi quay đầu lại đối mặt với cậu ấy, khoảng cách bây giờ còn gần hơn so với lúc trước nhưng khác ở chỗ là lần này hơi thở của tôi nặng hơn, hơi nóng của tôi có thể chặn đứng hơi nóng của cậu ấy lại.

Hải Minh không nghĩ nhiều đến sự dị thường của tình huống này như thế nào, cậu ấy vẫn rất tập trung vào câu chuyện đồng xu của tôi, cậu ấy liếc mắt lên suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đáp:

“Cậu có đồng xu không?”.

“Luôn luôn có sẵn”, tôi bật cười nói, sau đó liền hạ thấp trọng tâm cơ thể để thả cậu ấy xuống đất một cách nhẹ nhàng nhất. Tiếp theo, tôi lấy từ trong ví ra một đồng xu khá cũ, bề mặt bên trên đã sớm bị oxi hóa đen lại nên không còn nhìn thấy rõ được gì. Đồng xu này khá to, là đồng năm ngàn đồng của của ngày trước, bây giờ số lượng người giữ lại nó cũng không còn nhiều đâu.

Vì biết nó sẽ bị ngân hàng thu lại nên từ mười năm trước, tôi đã giữ kín đồng xu này lại và không tiêu vào bất kỳ thứ gì. Bất tri bất giác, nó lại trở thành thứ giúp tôi giải quyết mấy vấn đề không thể quyết định được. Hải Minh cũng khá ngạc nhiên khi thấy lại đồng năm ngàn này, cậu ấy nói:

“Cậu vẫn còn giữ nó sao?”.

“Bùa may mắn của tớ đấy, những lúc cần thiết thì nó hữu dụng lắm”, tôi cười đáp.

Hải Minh gật đầu tiếp nhận lấy đồng xu, sau đó cậu ấy nhìn vào nó một khoảng thời gian khá lâu, tựa như đang phân vân không biết nên chọn mặt nào ứng với lựa chọn nào. Tôi không can thiệp vào quá trình này nên lựa chọn ngồi xuống cát ngắm biển đêm. Tôi không biết Hải Minh sẽ tung đồng xu ra mặt nào nhưng hi vọng cậu ấy có thể hiểu được lời của tôi. Tôi không phải là dạng người trải đời quá nhiều nên không thể cho cậu ấy những lời khuyên thiết thực hơn nhưng tung đồng xu vẫn luôn là một cách rất hiệu quả. Nó giống như tự mình dồn bản thân mình vào đường cùng vậy, thoát ra được hay không phụ thuộc vào chính bản thân chứ không phải người khác.

Ting!

Tiếng thông báo điện thoại đột nhiên vang lên, tôi lấy ra xem một chút thì biết đó là tin nhắn NINE của Nhu Vân.

『Tử Duy, tuần sau tớ chưa đến trường được, cậu nhớ thêm tớ vào nhóm đấy』

Tôi thầm cười trong lòng rồi nhắn lại:

『Có kỳ nào cậu không cùng nhóm với tớ đâu, tớ sẽ tự thêm, không cần nhắc. Cậu đi du lịch chưa về sao?』



Nhu Vân:『Đà Lạt đang có sự kiện cuối hè, về sớm thì hơi phí nên tớ quyết định ở lại thêm vài ba hôm. Yên tâm, tớ sẽ mua quà về cho cậu』

Thấy thế, tôi hơi nghiêng đầu lại phía sau nhìn Hải Minh một chút, cậu ấy tựa hồ đã sắp tung đồng xu rồi, bộ dạng nghiêm túc cực kỳ. Tôi hiếm khi nhìn thấy được dáng vẻ này của cậu ấy nên muốn nhìn lâu hơn. Nhưng suy nghĩ một chút thì tôi quyết định quay đầu trở về hướng biển, cậu ấy đang căng thẳng, nếu tôi nhìn thì có khi cậu ấy sẽ lại căng thẳng hơn. Tôi không biết cậu ấy đang gặp phải vấn đề gì nhưng có thể khiến một người tươi cười tỏa nắng như cậu ấy phải trở nên áp lực như vậy thì vấn đề đó không nhỏ đâu.

Tôi cầm điện thoại lên nhắn lại cho Nhu Vân:

『Mua giúp tớ hai phần đi』

Nhu Vân:『Ok, tớ biết rồi』

. . .

Sau đó, tôi không nhắn với Nhu Vân nữa mà tiếp tục thẫn thờ nhìn ra ngoài biển. Mặt biển rất êm, sóng cũng không hề lớn một chút nào. Đáng tiếc là tối hôm nay không có trăng, nếu không nó sẽ là một quang cảnh rất lãng mạn cho xem.

Đột nhiên, cả người tôi cảm thấy có chút nặng trĩu rồi chúi người về phía trước, tôi vội vàng dùng hai tay chống lại trên mặt cát rồi nghiêng đầu nhìn ra sau, vừa vặn cũng bắt gặp luôn góc nghiêng thần thánh của Hải Minh, cậu ấy liếc mắt nhìn tôi rồi nở một nụ cười rất tươi. Thì ra cậu ấy đang dựa lưng vào tôi.

“Lại là loại biểu hiện một trăm tám mươi độ này”, tôi thầm nghĩ ở trong lòng.

Tôi không biết nên mở miệng như thế nào trong tình huống này nên quyết định chờ cậu ấy nói, nào ngờ cậu ấy cũng chỉ cười ngây ngô như một thằng ngốc rồi không nói gì, đến đồng xu kia cũng nắm ở trong tay chưa trả. Một lát sau, cậu vươn hai tay về phía trước rồi ngồi thẳng dậy quay sang nhìn tôi nói:

“Tử Duy, cảm ơn cậu nhé!”.

Tôi chớp chớp hai mắt của mình có chút khó hiểu, hình như đồng xu kia đã giúp được gì đó cho cậu ấy rồi thì phải, tôi đưa một tay ra làm thế đòi tiền xu lại rồi đáp:

“Quyết định ổn chứ?”.

“Tớ không biết, vốn là quyết định hên xui mà, nhưng đại khái tớ đã hiểu tại sao cậu nói lúc đồng xu được tung lên trên không thì tớ sẽ biết nên chọn gì rồi”, Hải Minh cười cười nói, tiện thể cũng đặt lại đồng xu trên tay tôi, không biết là vô tình hay cố ý nhưng cậu ấy lại để mặt bị oxi hóa kia ngửa lên trên trời. Tôi nhìn vào đó một chút rồi đáp:

“Nó vốn là như vậy, cậu mong ra mặt nào thì đó chính là câu trả lời của cậu. Tiện thể đây, là mặt này hả?”.

Hải Minh cười một tiếng không đáp, ngược lại còn nhìn tôi khá kỹ.

“Tử Duy, cậu thật khác với mọi người”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau