Cam Lai

Chương 30: Bí ẩn không lời giải

Trước Sau
Toàn thân tôi cứng đờ nguyên một chỗ, cổ họng khô khát nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước bọt. Cảm giác này không sai một chút nào, là của xác thịt chạm vào nhau và nó chân thật không cách nào tả nổi. Tôi cẩn thận lật tấm chăn đang đắp ở trên người, đập vào mắt tôi ngay lúc này chính là đầu của Hải Minh, tóc cậu ấy thật đen, và cũng rất rối xù sau một đêm đi ngủ.

Toàn thân cậu ấy bây giờ đang ôm trọn lấy tôi, gương mặt điển trai yên bình kia bây giờ đang áp thẳng lên ngực trái tôi mà ngủ ngon lành. Trái tim tôi ngay lập tức đập liên thanh không ngừng, đầu óc tôi có chút choáng váng. Từ nhỏ đến lớn, cứ mỗi lần tỉnh dậy là đầu óc tôi lại mụ mị như thế này, đây vốn là chứng huyết áp thấp vào buổi sáng thôi nên không có gì.

Chỉ có điều bây giờ tai của Hải Minh đang áp thẳng vào ngực tôi, tôi thật sự sợ cậu ấy sẽ nghe được mất. Mặt khác, cả người tôi không biết vì lý do gì mà chỉ còn mỗi độc cái quần lót, áo thun cùng quần kaki đã sớm không cánh mà bay. Theo trí nhớ thảm hại sau cơn say đêm qua thì tôi vẫn nhớ rõ lần cuối cùng trước khi đi ngủ là tôi đang nắm tay cậu ấy nhưng sau đó thế nào thì không biết được.

Tôi vốn nghĩ là mình đi ngủ thôi nhưng nhìn vào tình trạng bây giờ thì thật không biết nói gì nữa rồi, tôi thật sự không có chút ký ức nào với việc này cả. Đột nhiên, Hải Minh cựa quậy cơ thể một chút, từng tấc da tấc thịt của cậu ấy lập tức di chuyển cọ xát vào người tôi, một cỗ cảm xúc không tên ngay tức khắc bùng nổ không báo trước.

Tôi … lên rồi.

Kỳ thực, đây vốn là phản ứng sinh lý bình thường của con trai vào buổi sáng sớm nhưng sáng nay hoạt động có chút hăng hái quá rồi. Trùng hợp hơn là một chân của cậu ấy bây giờ còn đang vắt ngang qua chỗ đó của tôi nữa, tuy không trực tiếp chạm vào nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự di chuyển “đầy hư hỏng” đó của chân cậu ấy.

Gương mặt tôi đỏ lừ lên như trái cà chua, sáng sớm này kích thích quá. Tội vội vàng đẩy người cậu ấy sang bên rồi bật dậy đi tìm quần áo, cả người tôi có hơi loạng choạng rồi ngã xuống dưới giường.

Rầm!

Chết tiệt, máu vẫn chưa lên não sao?

Tôi lật đật ngồi dậy dùng tay xoa đầu, tay còn lại dùng để chống trên sàn nhà, may thay, tôi đã thấy được quần áo của mình rồi, không hiểu sao chúng lại rơi xuống dưới này nữa. Nhưng tôi cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ về chuyện đó, tôi nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất để mang cái đầu choáng váng kia của mình đi mặc lại đồ rồi ngồi bên mép giường cố nhớ về chuyện ngày hôm qua.

Cùng lúc này, Hải Minh cũng đã rục rịch ưỡn người rồi mở mắt. Hai mắt cậu ấy lim dim không nhìn thấy đường, gương mặt nhăn nhăn nhó nhó mất hứng vì không thể ngủ tiếp. Cậu ấy từ từ hé mắt mình ra rồi dùng chất giọng hơi khàn khàn còn ngái ngủ để nói:

“Tử Duy, cậu không ngủ được sao?”.

Tôi quay đầu nhìn cậu ấy rồi tặc lưỡi đáp:

“Chưa tỉnh ngủ sao? Sáng sớm rồi, chúng ta về thôi”.

Nghe vậy, Hải Minh liền lười biếng quay người úp mặt vào trong gối tôi tựa như muốn ngủ tiếp. Cá nhân tôi vẫn muốn để cậu ấy ngủ thêm chút nữa nhưng mà sáng nay cậu ấy có tiết học của cô Liên trưởng khoa, môn học đương nhiên là môn khó nhất hôm qua tôi học. Cậu ấy mà nghỉ ngay buổi học đầu tiên này thì đảm bảo sẽ thua thiệt người khác mất.

Tôi cố gắng đánh thức cậu ấy dậy nhưng bản tính cố chấp của cậu ấy lúc này lại bắt đầu lòi ra, dù gọi đến khản cả cổ thì cũng chưa chắc đã khiến cậu ấy dậy được. Cuối cùng, tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc dùng sức lôi cậu ấy ra khỏi giường, đến lúc này thì cậu ấy mới chịu tỉnh hẳn hoi rồi ngồi dậy nhìn tôi với vẻ mặt ngây ngốc.

Tôi có chút hơi xiêu lòng nhưng tự nhủ không thể để bản thân sa đà quá nhiều vào trong được, tôi nói:

“Cậu vào đánh răng rửa mặt trước đi, tớ đợi ở ngoài này”.



“Cậu vào trước đi, tớ vào sau”, cậu ấy mở miệng ngáp rồi đáp.

“Không, phòng trường hợp cậu ngủ lại, tớ sẽ đợi ở ngoài này”, tôi kiên quyết nói.

Nghe vậy, Hải Minh liền thở dài có chút uể oải nhưng vẫn ngoan ngoãn nhấc người dậy đi vào bên trong để làm vệ sinh buổi sáng. Đợi cửa nhà vệ sinh đóng lại, tôi vô thức thở nhẹ một hơi rồi nhìn xuống dưới đũng quần của mình, cũng may cậu ấy không nhìn thấy.

Sao mày còn sung sức như vậy hả?

Tôi chán nản tự nói với mình.

. . .

Không bao lâu sau, cậu ấy trở ra, trên mặt còn dính một ít nước nhưng đại khái cũng chẳng khiến vẻ đẹp trai của cậu ấy lu mờ đi được. Cậu ấy đã hoàn toàn tỉnh táo, gương mặt cũng tươi cười niềm nở nhìn lấy tôi. Thấy vậy, tôi có hơi ngây người nhưng chỉ trong chốc lát thôi, tôi liền vào nhà vệ sinh để làm nốt phần việc của mình.

Lúc đi ngang qua Hải Minh, đột nhiên cậu ấy đưa tay lên chạm vào đầu tôi rồi vuốt nhẹ.

“Tóc cậu dựng hết cả rồi này”, cậu ấy cười nói.

“Ừ, tóc tớ mỗi sáng đều vậy, lát nữa dùng nước ép xuống là được rồi”, tôi đưa tay lên vừa vuốt vừa đáp. Sau đó liền đi thẳng một mạch vào bên trong nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại. Tôi chống tay lên trên thành bồn rồi nhìn mình ở trong gương mà bất lực.

Tử Duy, mày đùa với lửa nguyên đêm rồi.

Tôi thật sự không nhớ nổi đêm qua mình đã làm cái gì mà sáng nay trên người chỉ còn mỗi một cái quần lót. Nhưng may là còn có vật để che thân đấy chứ nếu bị lột sạch thì tôi thật không biết nên kiếm cái lỗ nào để chui vào đâu. Vừa nhìn mình vừa bất lực, đột nhiên, tôi có hơi nheo mắt lại rồi kê sát mặt đến gần tấm gương phía trước, tiếp theo đó là một tay đưa lên vạch cổ áo ra nhìn chằm chằm vào một vết đỏ ở trên đó.

Dấu hôn?

Tôi bày ra một bộ mặt có chút quái đản, sao lại có một vết đỏ tựa như dấu hôn ở ngay trên người tôi thế này?

Hơn nữa lại còn xuất hiện ở rất đúng vị trí nữa.

Sẽ không phải trùng hợp chứ?

Tôi cau mày lại rồi đưa tay lên sờ một chút, càng sờ, tôi lại càng cảm thấy có chút tê tê, tựa như là bị muỗi chích vậy nhưng lại không thấy vết sưng ở đâu cả, nói chung rất quái dị không cách nào diễn tả được. Bây giờ trong đầu tôi là một mảnh hỗn loạn, không biết bao nhiêu câu hỏi đã nảy sinh ra nhưng lại không có cái nào là có đáp án cả. Từ chuyện tỉnh dậy không mặc đồ cho đến “dấu hôn” này, chúng hoàn toàn là bí ẩn đối với tôi.



“Tử Duy, cậu xong chưa?”, tiếng của Hải Minh vọng vào từ bên ngoài.

“Đợi tớ chút, tớ ra ngay”, tôi lên tiếng đáp lại, sau đó nhanh chóng đánh răng rửa mặt để đi về, mấy chuyện bí ẩn này để về sau tìm cơ hội hỏi Hải Minh thử mới được, bây giờ có vắt nát óc thì chưa chắc tôi đã có thể nghĩ ra.

. . .

Lúc chúng tôi khởi hành để trở về thành phố thì cũng chỉ mới hơn bảy giờ sáng, đường về không tính là quá đông người nên Hải Minh có thể tận lực lái xe đi với tốc độ nhanh nhất có thể. Gọi là nhanh nhất nhưng thực ra vận tốc cũng chỉ tầm sáu mươi cây số trên giờ thôi, tay lái của cậu ấy chắc nhưng người ngồi sau là tôi lại không thể giữ chắc hơn được, vì vậy cậu ấy mới phải giảm tốc độ xuống.

Vừa ngồi sau xe, tôi vừa nhớ cô lễ tân ban nãy ở Windy Pub, hôm qua tôi nói với cô tôi cùng Hải Minh là một cặp, sáng sớm nay cô đã nhìn chằm vào biểu hiện của chúng tôi và đặc biệt là cô còn len lén nhìn vào dấu đỏ ở trên cổ tôi nữa. Không cần nghĩ nhiều tôi cũng biết cô đang nghĩ gì trong đầu rồi, đến tôi còn không ngờ đến nữa mà.

Khi đồng hồ nhảy qua bảy giờ ba mươi sáng, chúng tôi trở về thành phố, chỉ còn cách trường học một, hai cây số nữa. Hải Minh có tiết vào lúc tám giờ hơn nên thời gian của chúng tôi cũng còn kha khá để ăn sáng. Tối hôm qua chúng tôi ăn “sang” quá rồi nên sáng nay chỉ ăn đạm bạc thôi.

Trước trường tôi có một tiệm bánh mì ốp la khá ngon, giá lại mềm, chỉ mất mười hai ngàn là có được một đĩa ốp la hai trứng để nạp năng lượng vào sáng sớm rồi. Chúng tôi làm hai đĩa như vậy kèm theo hai ổ mì thêm nữa, bữa sáng này tính ra thì cực kỳ chất lượng. Ăn sáng xong xuôi, Hải Minh liền thả tôi xuống trước cổng trường để đón xe buýt về. Vốn dĩ, cậu ấy muốn chở tôi về nhà luôn cơ nhưng mà nhà tôi khá xa trường, lại còn không thuận đường cậu ấy đi nữa nên tốt nhất vẫn là để tôi về bằng xe buýt.

Thời gian còn tương đối kha khá nên Hải Minh kéo tôi lại ở trước trường đứng trò chuyện một chút, tôi cũng không vội về nhà nên tạm nán lại cũng không phải lựa chọn tồi. Giữa lúc đang nói chuyện này, sau lưng tôi đột nhiên vang lên một giọng nữ khá quen tai:

“Hải Minh, là cậu đó sao?”.

Mặc dù chủ nhân của giọng nói đó gọi Hải Minh nhưng vì vị trí phát ra là ngay sau lưng tôi nên tôi liền giật mình quay lại.

“Ồ, Tử Duy cũng ở đây à?”.

Thì ra là Bí thư chi Đoàn của lớp hai, cô nàng này là bạn thân của Nhu Vân, tôi cũng xem như quen biết cô, quan hệ giữa chúng tôi không tệ, gặp nhau vẫn có thể cười nói vui vẻ với nhau bình thường.

“Thanh Hoa, lần sau đừng xuất hiện đột ngột ở sau lưng tớ nữa”, tôi đưa tay trái lên vuốt ngực, vừa vặn, hình xăm lông vũ cách điệu kia trực tiếp phô bày trước mắt cô nàng. Với lợi thế chiều cao trên trung bình, tôi đại khái có thể nhìn ra được sự ngạc nhiên không ngờ từ trong đôi mắt cô. Cô nàng dường như muốn nói gì đó nhưng lại bị Hải Minh cắt ngang.

“Gần đến giờ vào lớp rồi, tớ với Thanh Hoa đi trước đây, cậu về nhà cẩn thận nhé, Tử Duy”.

“Ừ, vậy tớ về đây”, tôi quay lại cười một đáp, tiện thể cũng âm thầm len lén cho cậu ấy một ngón tay cái.

Cắt ngang đúng lúc lắm.

Cậu ấy cười cười gật đầu, sau đó liền cùng Thanh Hoa đang ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì đi vào trường. Tôi cũng không còn chuyện gì nữa nên ra bến xe buýt rồi ngồi đợi chuyến của mình để đi về.

Hôm nay trời quang, nắng nhẹ, tính ra cũng là một ngày đẹp trời để đi ra đường đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau