Chương 34: Ground kỳ lạ
Tôi nhắn lại một tin xác nhận lên trên nhóm rồi tắt điện thoại để ăn nốt bữa sáng, trong lòng có chút vui vẻ, thi thoảng lại tự cười vu vơ một mình. Tôi không biết có phải Hải Minh cố ý không nhưng tôi rất vui với lời đề nghị này của cậu ấy, quán cà phê Ground đúng là rất gần nhà tôi, hơn nữa không chỉ đơn giản là gần thôi đâu, mà nó còn là chốn yêu thích của tôi nữa.
Ting!
Thông báo điện thoại đột nhiên vang lên, tôi có hơi ngoài ý muốn nhìn vào một chút, là tin nhắn của Hải Minh.
『Đúng quán cậu thích rồi đấy, một lát nữa nhớ gọi giúp tớ một cốc Latte ít ngọt』
Tôi nhịn không được nở một nụ cười thật tươi, quả nhiên là cậu ấy cố tình chọn quán đó, nhưng như vậy không phải sẽ xa nhà cậu ấy sao?
Tôi nhắn lại:『Ground ngược hướng nhà cậu mà, sẽ không phiền chứ?』
Hải Minh:『Tớ buồn đấy』
Tôi:『Được rồi, cốc Latte của cậu để tớ bao』
Hải Minh:『Có như vậy chứ ^^』
Lại dấu mũ kép này, Hải Minh quyết định vẫn dùng loại icon này để biểu thị cảm xúc, tôi cũng không nói gì được. Ban đầu tôi còn có chút không quen nhưng nhắn qua nhắn lại nhiều lần thì cũng quen dần rồi, đâm ra giờ tôi lại có hơi thích nó, trông cũng khá đáng yêu.
Mặt khác, cậu ấy vẫn như cũ, không thích giọng điệu khách sáo này của tôi một chút nào. Nói thật thì cậu ấy làm vậy khiến tôi rất hạnh phúc nhưng cùng lúc đó, tôi cũng quan tâm cậu ấy chứ. Nhà cậu ấy, trường học và quán Ground chính là ba đỉnh của một tam giác “đều”, cậu ấy có thể chọn một quán thuận đường về nhà hơn để tiết kiệm xăng nhưng cuối cùng cậu ấy lại không chọn như vậy. Mặc dù tôi hiểu gia cảnh nhà cậu ấy không phải dạng vừa đâu nhưng phung phí như vậy cũng không tốt. Mà có nói thì cậu ấy sẽ chẳng nghe lời, cậu ấy là người tùy ý như vậy đấy, quan tâm đến người khác nhưng chẳng hề nghĩ gì đến mình.
Tôi nhìn đồng hồ một chút, xác nhận mới tầm tám giờ hơn nên cũng không vội đi, thay vào đó tranh thủ lấy laptop ra vẽ vời một vài thứ để đăng bán trên các trang mạng nghệ thuật. Tôi học truyền thông và PR nhưng thực chất năng lực vẽ vời mới là điểm mạnh của tôi. Mấy năm trước tôi muốn thi vào trường Đại học Mỹ thuật nhưng bố mẹ không cho phép bởi không muốn tôi đi xa quá, một mình anh trai tôi học xa là đủ rồi.
Lý do nghe không có chỗ nào gọi là thuyết phục nhưng cuối cùng tôi phải nhượng bộ, chọn một ngành “gần” với lại việc vẽ nhất để học. Năm đó tôi chỉ mới mười tám tuổi, trong mắt nhiều người thì đủ tuổi trưởng thành rồi nhưng trong mắt bố mẹ, tôi chẳng khác thằng nhóc tám tuổi một chút nào. Chưa kể bố mẹ là nguồn cung tài chính cho tôi, đi học Đại học Mỹ thuật là lựa chọn tự lập toàn diện không phụ thuộc.
Nói thật thì lúc đó tôi rất quan ngại, bản thân chỉ mới mười tám tuổi, lại còn là một cậu ấm nữa thì phải đối mặt với cuộc đời như thế nào đây?
Tôi thật sự không biết nữa, tại thời điểm đó, tôi không thấy được một chút ánh sáng le lói nào với việc mạo hiểm lựa chọn ngành vẽ, cho nên mới nhượng bộ. Đương nhiên, tôi cũng không thực sự từ bỏ đam mê vẽ của mình, trong suốt bốn năm học Đại học, tôi luôn tìm những buổi Workshop cùng các khóa học vẽ để tham dự, gần như tôi không bỏ lỡ một khoá nào cả nên trình độ vẽ vời của tôi bây giờ cũng không đến nỗi tệ.
Một người quen từng nói rằng tôi đủ sức để dự tuyển vào một công ty nghệ thuật rồi nhưng tôi vẫn cảm thấy mình còn thiếu kinh nghiệm nhiều lắm. Vì vậy tôi chọn làm freelancer trước để tích lũy kinh nghiệm cũng như xây dựng một bản Folio thật tốt cho ngày sau còn xin việc. Mấy bức tôi vẽ đăng bán trên các trang mạng nghệ thuật là những gì tinh tuý nhất về năng lực hiện nay. Giá cả bán ra cũng không đến nỗi tồi, tôi có thể kiếm được một con số kha khá từ đó.
Ngồi tập trung vẽ được khoảng tầm một tiếng, tôi bất giác vươn vai duỗi người cho đỡ mỏi rồi đóng máy. Tuy rằng bây giờ còn sớm so với giờ hẹn nhưng cũng nên ra trước giành chỗ đã, không một lát nữa lại không có chỗ để ngồi bốn người.
Hôm nay, tôi cũng ăn mặc khá đơn giản, một chiếc áo sơ mi oversize sọc xanh dương kết hợp với quần short linen loại sáng màu, giày thì chỉ cần đeo một đôi sneaker thông thường là được rồi, không cần phải cầu kỳ. Chuẩn bị xong xuôi hết, tôi liền rút laptop ra cho vào túi rồi rời khỏi nhà.
. . .
Thứ hai, đầu tháng mười.
Từ nhà tôi đến quán Ground cũng không xa lắm đâu, chỉ cần đi bộ năm phút là đến, hơn nữa cũng chẳng cần phải đi qua đường. Quán Ground là một quán đặc biệt nhất trong thành phố bởi rất ít người biết được sự tồn tại của nó trên các trang review về ẩm thực và cà phê. Theo tôi thấy thì chủ quán này là một dị nhân nên suy nghĩ cũng có hơi khác người, ông không muốn để quán mình “bị” nhiều người biết đến.
Mọi người lưu ý, là “bị” chứ không phải “được” nhé. Dưới góc nhìn của ông, mở quán cà phê chắc cũng chỉ là đam mê thôi, doanh thu có lẽ không quan trọng đến thế. Nói thì nghe có hơi tự cao, biết bao nhiêu quán cà phê trong thành phố còn không có diễm phúc được khách hàng review đây, nhưng tôi nghĩ, Ground có tư cách đó.
Ground có vị trí rất đặc biệt, đó là nằm ngay dưới lòng đất. Để vào quán thì tôi phải đi xuống một bậc thang có độ dốc bằng với việc đi xuống tầng hầm của các siêu thị và trung tâm thương mại. Sau đó chỉ cần mở cửa rồi đi vào là được, không gian bên trong quán rất cổ điển, sử dụng ánh sáng vàng và sự yên tĩnh làm điểm nhấn. Điểm cộng lớn nhất của nó đối với tôi là nó được trang trí theo phong cách Nhật, bất kể ly tách hay chén dĩa đều được làm từ gốm Nhật rất đẹp mắt, cầm trong tay cũng cảm thấy sung sướng khó tả.
Tiếng chuông treo trên cửa chính vang lên một tiếng thanh thúy, tôi đẩy cửa bước vào.
“Xin kính chào quý khách”, tiếng của cô phục vụ vang lên kèm với một gương mặt cười tươi hiếu khách đầy thân thiện.
Tôi mỉm cười nói:
“Em đi nhóm bốn người, cần một không gian đủ yên tĩnh để không làm phiền đến những người khác, chị còn bàn nào không?”.
Cô phục vụ gật đầu cười đáp:
“Quán còn một bàn nhưng ở vị trí hơi khuất em nhé”.
“Không sao ạ, yên tĩnh là được”.
Ngay khi cô phục vụ nói, tôi đại khái cũng nhìn ra được bàn đó nằm ở đâu rồi, nó nằm ngay trong góc của quán, phía trước còn có một tấm bình phong chắn lại nên đúng thật là rất khuất. Nhưng nó phù hợp với yêu cầu của tôi, đủ yên tĩnh. Ngồi từ vị trí này, tôi có thể thấy được cửa ra vào nhưng từ cửa ra vào thì rất khó để nhìn vào đây, một vị trí ổn nhưng cũng đủ “oan nghiệt”.
Sau đó, tôi gọi đồ uống cho mình rồi lấy laptop ra tiếp tục vẽ vời. Tôi không vội gọi Latte cho Hải Minh sớm quá, bao giờ gần đến giờ rồi gọi cũng không muộn.
. . .
Hôm nay là tháng thứ hai kể từ lúc học kỳ mới bắt đầu, trải qua một khoảng thời gian dài làm quen thì hầu hết bây giờ mọi người đều đã quen thuộc với nhịp điệu học tập mới này rồi. Cá nhân tôi không quá ý thức rõ ràng được loại nhịp điệu này bởi tôi có khả năng thích ứng rất cao, gần như là ngay tắp lự, nhiều khi tôi cũng muốn thử được trải nghiệm cảm giác giống mọi người nhưng đáng tiếc là không thể nào.
Ting!
Tiếng thông báo điện thoại quen thuộc vang lên, là tin nhắn của Hải Minh, cậu ấy báo tôi đã tan học rồi, bây giờ đang trên đường sang. Cho nên tôi cũng gọi giúp cậu ấy một cốc Latte ít ngọt rồi ngồi đợi.
Khoảng tầm hai mươi phút sau, đồng hồ chỉ đúng mười giờ, tiếng chuông gắn cửa lại ngân lên, Hải Minh bước vào quán. Tôi mỉm cười đứng dậy đưa tay vẫy chào ra hiệu cho cậu ấy biết chỗ, cậu ấy nhìn tôi rồi nở một nụ cười đầy tỏa nắng, tôi bất giác nhớ đến giấc mơ ngày hôm qua nhưng rất nhanh, tôi liền lắc đầu cố quên chuyện đó đi. Ở trước mặt cậu ấy mà lại tơ tưởng đến chuyện không đứng đắn thì thật xấu hổ quá.
“Cậu bị sao vậy? Tự nhiên khi không lại đứng đó lắc đầu”, Hải Minh hỏi.
“Không có gì, tai tớ đột nhiên hơi ù thôi, chắc ban nãy nghe nhạc âm lượng lớn quá”, tôi kiếm đại một cái cớ nào đó để đáp lại.
Hải Minh cũng không có chút nghi ngờ gì, chỉ gật gù rồi nhắc nhở tôi một chút thôi. Vừa vặn lúc này, cô phục vụ cũng mang cốc Latte đến nên phần nào cũng chuyển dời được sự chú ý của cậu ấy sang chỗ khác. Bàn chúng tôi có bốn chỗ nhưng cậu ấy gần như mặc định ngồi thẳng xuống ngay bên cạnh tôi mà không cần suy nghĩ gì cả.
Thông thường dù có là người quen hay thân thiết thì cũng rất hiếm khi lựa chọn ngồi gần như vậy dù ghế ngồi còn rất nhiều, Hải Minh trực tiếp lựa chọn thế này quả thật khiến tôi có hơi bối rối nhưng cùng lúc đó, con tim tôi cũng sắp nhảy thẳng ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
“À, Thanh Hoa đi đón Nhu Vân nên có lẽ sẽ đến trễ một chút”, Hải Minh đột nhiên quay sang nói.
“Ừ, tớ biết rồi”, tôi đáp, hai mắt dán lên trên màn hình máy tính để bình tâm lại nhưng có lẽ cũng không hiệu quả lắm bởi tôi không cách nào thoải mái vẽ như thường được. Tôi cố gắng tìm cách giải quyết ở trong đầu, con bút cảm ứng xoay trên tay điệu nghệ không ngừng. Hải Minh uống một ngụm Latte xong liền liếc mắt nhìn sang máy tôi, hai mắt cậu ấy tỏa sáng như sao trời.
“Tử Duy, cậu vẽ đẹp thật đấy”.
Tôi nhận lời khen nhiều lần rồi nên cũng sớm quen nhưng không hiểu sao, cậu ấy chỉ khen một câu thôi mà khiến tôi hồi hộp đến mức không biết nên trả lời sao. Tôi cầm cốc nước của mình lên uống một ngụm để lấy lại bình tĩnh rồi đáp:
“Nếu cậu thích thì tớ vẽ tặng cậu một bức”.
“Thật sao?”.
“Ừ, chân dung thì thế nào?”, tôi hỏi tiếp.
“Tùy cậu thôi, tớ không quá rành việc vẽ tranh lắm, cậu vẽ thì tớ nhận tất”, cậu ấy cười đáp.
“Được rồi, hôm nào rảnh thì tớ vẽ cho”.
“Tử Duy, cảm ơn cậu nhé”.
Tôi lườm cậu ấy một cái rồi từ tốn nói từng chữ:
“Tớ buồn đấy”.
Ban nãy cậu đã dùng câu này để nói tôi thì giờ tôi cũng không ngại đem câu đó ném vào lại cậu ấy đâu. Quả nhiên, cậu ấy nhận ra được nên liền cười ha ha mấy tiếng có phần ngại ngùng. Trả đũa được vụ ban nãy, tâm trạng tôi tự nhiên tốt lên thấy rõ, sau đó, tôi cùng cậu ấy cũng nói chuyện phiếm đôi ba câu, chủ đề vẫn như cũ, không hề có giới hạn.
Bất tri bất giác, ba mươi phút đã trôi qua, Nhu Vân cùng Thanh Hoa cũng đến.
Ting!
Thông báo điện thoại đột nhiên vang lên, tôi có hơi ngoài ý muốn nhìn vào một chút, là tin nhắn của Hải Minh.
『Đúng quán cậu thích rồi đấy, một lát nữa nhớ gọi giúp tớ một cốc Latte ít ngọt』
Tôi nhịn không được nở một nụ cười thật tươi, quả nhiên là cậu ấy cố tình chọn quán đó, nhưng như vậy không phải sẽ xa nhà cậu ấy sao?
Tôi nhắn lại:『Ground ngược hướng nhà cậu mà, sẽ không phiền chứ?』
Hải Minh:『Tớ buồn đấy』
Tôi:『Được rồi, cốc Latte của cậu để tớ bao』
Hải Minh:『Có như vậy chứ ^^』
Lại dấu mũ kép này, Hải Minh quyết định vẫn dùng loại icon này để biểu thị cảm xúc, tôi cũng không nói gì được. Ban đầu tôi còn có chút không quen nhưng nhắn qua nhắn lại nhiều lần thì cũng quen dần rồi, đâm ra giờ tôi lại có hơi thích nó, trông cũng khá đáng yêu.
Mặt khác, cậu ấy vẫn như cũ, không thích giọng điệu khách sáo này của tôi một chút nào. Nói thật thì cậu ấy làm vậy khiến tôi rất hạnh phúc nhưng cùng lúc đó, tôi cũng quan tâm cậu ấy chứ. Nhà cậu ấy, trường học và quán Ground chính là ba đỉnh của một tam giác “đều”, cậu ấy có thể chọn một quán thuận đường về nhà hơn để tiết kiệm xăng nhưng cuối cùng cậu ấy lại không chọn như vậy. Mặc dù tôi hiểu gia cảnh nhà cậu ấy không phải dạng vừa đâu nhưng phung phí như vậy cũng không tốt. Mà có nói thì cậu ấy sẽ chẳng nghe lời, cậu ấy là người tùy ý như vậy đấy, quan tâm đến người khác nhưng chẳng hề nghĩ gì đến mình.
Tôi nhìn đồng hồ một chút, xác nhận mới tầm tám giờ hơn nên cũng không vội đi, thay vào đó tranh thủ lấy laptop ra vẽ vời một vài thứ để đăng bán trên các trang mạng nghệ thuật. Tôi học truyền thông và PR nhưng thực chất năng lực vẽ vời mới là điểm mạnh của tôi. Mấy năm trước tôi muốn thi vào trường Đại học Mỹ thuật nhưng bố mẹ không cho phép bởi không muốn tôi đi xa quá, một mình anh trai tôi học xa là đủ rồi.
Lý do nghe không có chỗ nào gọi là thuyết phục nhưng cuối cùng tôi phải nhượng bộ, chọn một ngành “gần” với lại việc vẽ nhất để học. Năm đó tôi chỉ mới mười tám tuổi, trong mắt nhiều người thì đủ tuổi trưởng thành rồi nhưng trong mắt bố mẹ, tôi chẳng khác thằng nhóc tám tuổi một chút nào. Chưa kể bố mẹ là nguồn cung tài chính cho tôi, đi học Đại học Mỹ thuật là lựa chọn tự lập toàn diện không phụ thuộc.
Nói thật thì lúc đó tôi rất quan ngại, bản thân chỉ mới mười tám tuổi, lại còn là một cậu ấm nữa thì phải đối mặt với cuộc đời như thế nào đây?
Tôi thật sự không biết nữa, tại thời điểm đó, tôi không thấy được một chút ánh sáng le lói nào với việc mạo hiểm lựa chọn ngành vẽ, cho nên mới nhượng bộ. Đương nhiên, tôi cũng không thực sự từ bỏ đam mê vẽ của mình, trong suốt bốn năm học Đại học, tôi luôn tìm những buổi Workshop cùng các khóa học vẽ để tham dự, gần như tôi không bỏ lỡ một khoá nào cả nên trình độ vẽ vời của tôi bây giờ cũng không đến nỗi tệ.
Một người quen từng nói rằng tôi đủ sức để dự tuyển vào một công ty nghệ thuật rồi nhưng tôi vẫn cảm thấy mình còn thiếu kinh nghiệm nhiều lắm. Vì vậy tôi chọn làm freelancer trước để tích lũy kinh nghiệm cũng như xây dựng một bản Folio thật tốt cho ngày sau còn xin việc. Mấy bức tôi vẽ đăng bán trên các trang mạng nghệ thuật là những gì tinh tuý nhất về năng lực hiện nay. Giá cả bán ra cũng không đến nỗi tồi, tôi có thể kiếm được một con số kha khá từ đó.
Ngồi tập trung vẽ được khoảng tầm một tiếng, tôi bất giác vươn vai duỗi người cho đỡ mỏi rồi đóng máy. Tuy rằng bây giờ còn sớm so với giờ hẹn nhưng cũng nên ra trước giành chỗ đã, không một lát nữa lại không có chỗ để ngồi bốn người.
Hôm nay, tôi cũng ăn mặc khá đơn giản, một chiếc áo sơ mi oversize sọc xanh dương kết hợp với quần short linen loại sáng màu, giày thì chỉ cần đeo một đôi sneaker thông thường là được rồi, không cần phải cầu kỳ. Chuẩn bị xong xuôi hết, tôi liền rút laptop ra cho vào túi rồi rời khỏi nhà.
. . .
Thứ hai, đầu tháng mười.
Từ nhà tôi đến quán Ground cũng không xa lắm đâu, chỉ cần đi bộ năm phút là đến, hơn nữa cũng chẳng cần phải đi qua đường. Quán Ground là một quán đặc biệt nhất trong thành phố bởi rất ít người biết được sự tồn tại của nó trên các trang review về ẩm thực và cà phê. Theo tôi thấy thì chủ quán này là một dị nhân nên suy nghĩ cũng có hơi khác người, ông không muốn để quán mình “bị” nhiều người biết đến.
Mọi người lưu ý, là “bị” chứ không phải “được” nhé. Dưới góc nhìn của ông, mở quán cà phê chắc cũng chỉ là đam mê thôi, doanh thu có lẽ không quan trọng đến thế. Nói thì nghe có hơi tự cao, biết bao nhiêu quán cà phê trong thành phố còn không có diễm phúc được khách hàng review đây, nhưng tôi nghĩ, Ground có tư cách đó.
Ground có vị trí rất đặc biệt, đó là nằm ngay dưới lòng đất. Để vào quán thì tôi phải đi xuống một bậc thang có độ dốc bằng với việc đi xuống tầng hầm của các siêu thị và trung tâm thương mại. Sau đó chỉ cần mở cửa rồi đi vào là được, không gian bên trong quán rất cổ điển, sử dụng ánh sáng vàng và sự yên tĩnh làm điểm nhấn. Điểm cộng lớn nhất của nó đối với tôi là nó được trang trí theo phong cách Nhật, bất kể ly tách hay chén dĩa đều được làm từ gốm Nhật rất đẹp mắt, cầm trong tay cũng cảm thấy sung sướng khó tả.
Tiếng chuông treo trên cửa chính vang lên một tiếng thanh thúy, tôi đẩy cửa bước vào.
“Xin kính chào quý khách”, tiếng của cô phục vụ vang lên kèm với một gương mặt cười tươi hiếu khách đầy thân thiện.
Tôi mỉm cười nói:
“Em đi nhóm bốn người, cần một không gian đủ yên tĩnh để không làm phiền đến những người khác, chị còn bàn nào không?”.
Cô phục vụ gật đầu cười đáp:
“Quán còn một bàn nhưng ở vị trí hơi khuất em nhé”.
“Không sao ạ, yên tĩnh là được”.
Ngay khi cô phục vụ nói, tôi đại khái cũng nhìn ra được bàn đó nằm ở đâu rồi, nó nằm ngay trong góc của quán, phía trước còn có một tấm bình phong chắn lại nên đúng thật là rất khuất. Nhưng nó phù hợp với yêu cầu của tôi, đủ yên tĩnh. Ngồi từ vị trí này, tôi có thể thấy được cửa ra vào nhưng từ cửa ra vào thì rất khó để nhìn vào đây, một vị trí ổn nhưng cũng đủ “oan nghiệt”.
Sau đó, tôi gọi đồ uống cho mình rồi lấy laptop ra tiếp tục vẽ vời. Tôi không vội gọi Latte cho Hải Minh sớm quá, bao giờ gần đến giờ rồi gọi cũng không muộn.
. . .
Hôm nay là tháng thứ hai kể từ lúc học kỳ mới bắt đầu, trải qua một khoảng thời gian dài làm quen thì hầu hết bây giờ mọi người đều đã quen thuộc với nhịp điệu học tập mới này rồi. Cá nhân tôi không quá ý thức rõ ràng được loại nhịp điệu này bởi tôi có khả năng thích ứng rất cao, gần như là ngay tắp lự, nhiều khi tôi cũng muốn thử được trải nghiệm cảm giác giống mọi người nhưng đáng tiếc là không thể nào.
Ting!
Tiếng thông báo điện thoại quen thuộc vang lên, là tin nhắn của Hải Minh, cậu ấy báo tôi đã tan học rồi, bây giờ đang trên đường sang. Cho nên tôi cũng gọi giúp cậu ấy một cốc Latte ít ngọt rồi ngồi đợi.
Khoảng tầm hai mươi phút sau, đồng hồ chỉ đúng mười giờ, tiếng chuông gắn cửa lại ngân lên, Hải Minh bước vào quán. Tôi mỉm cười đứng dậy đưa tay vẫy chào ra hiệu cho cậu ấy biết chỗ, cậu ấy nhìn tôi rồi nở một nụ cười đầy tỏa nắng, tôi bất giác nhớ đến giấc mơ ngày hôm qua nhưng rất nhanh, tôi liền lắc đầu cố quên chuyện đó đi. Ở trước mặt cậu ấy mà lại tơ tưởng đến chuyện không đứng đắn thì thật xấu hổ quá.
“Cậu bị sao vậy? Tự nhiên khi không lại đứng đó lắc đầu”, Hải Minh hỏi.
“Không có gì, tai tớ đột nhiên hơi ù thôi, chắc ban nãy nghe nhạc âm lượng lớn quá”, tôi kiếm đại một cái cớ nào đó để đáp lại.
Hải Minh cũng không có chút nghi ngờ gì, chỉ gật gù rồi nhắc nhở tôi một chút thôi. Vừa vặn lúc này, cô phục vụ cũng mang cốc Latte đến nên phần nào cũng chuyển dời được sự chú ý của cậu ấy sang chỗ khác. Bàn chúng tôi có bốn chỗ nhưng cậu ấy gần như mặc định ngồi thẳng xuống ngay bên cạnh tôi mà không cần suy nghĩ gì cả.
Thông thường dù có là người quen hay thân thiết thì cũng rất hiếm khi lựa chọn ngồi gần như vậy dù ghế ngồi còn rất nhiều, Hải Minh trực tiếp lựa chọn thế này quả thật khiến tôi có hơi bối rối nhưng cùng lúc đó, con tim tôi cũng sắp nhảy thẳng ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
“À, Thanh Hoa đi đón Nhu Vân nên có lẽ sẽ đến trễ một chút”, Hải Minh đột nhiên quay sang nói.
“Ừ, tớ biết rồi”, tôi đáp, hai mắt dán lên trên màn hình máy tính để bình tâm lại nhưng có lẽ cũng không hiệu quả lắm bởi tôi không cách nào thoải mái vẽ như thường được. Tôi cố gắng tìm cách giải quyết ở trong đầu, con bút cảm ứng xoay trên tay điệu nghệ không ngừng. Hải Minh uống một ngụm Latte xong liền liếc mắt nhìn sang máy tôi, hai mắt cậu ấy tỏa sáng như sao trời.
“Tử Duy, cậu vẽ đẹp thật đấy”.
Tôi nhận lời khen nhiều lần rồi nên cũng sớm quen nhưng không hiểu sao, cậu ấy chỉ khen một câu thôi mà khiến tôi hồi hộp đến mức không biết nên trả lời sao. Tôi cầm cốc nước của mình lên uống một ngụm để lấy lại bình tĩnh rồi đáp:
“Nếu cậu thích thì tớ vẽ tặng cậu một bức”.
“Thật sao?”.
“Ừ, chân dung thì thế nào?”, tôi hỏi tiếp.
“Tùy cậu thôi, tớ không quá rành việc vẽ tranh lắm, cậu vẽ thì tớ nhận tất”, cậu ấy cười đáp.
“Được rồi, hôm nào rảnh thì tớ vẽ cho”.
“Tử Duy, cảm ơn cậu nhé”.
Tôi lườm cậu ấy một cái rồi từ tốn nói từng chữ:
“Tớ buồn đấy”.
Ban nãy cậu đã dùng câu này để nói tôi thì giờ tôi cũng không ngại đem câu đó ném vào lại cậu ấy đâu. Quả nhiên, cậu ấy nhận ra được nên liền cười ha ha mấy tiếng có phần ngại ngùng. Trả đũa được vụ ban nãy, tâm trạng tôi tự nhiên tốt lên thấy rõ, sau đó, tôi cùng cậu ấy cũng nói chuyện phiếm đôi ba câu, chủ đề vẫn như cũ, không hề có giới hạn.
Bất tri bất giác, ba mươi phút đã trôi qua, Nhu Vân cùng Thanh Hoa cũng đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất