Chương 44: Lạm dụng, biển thủ
Lúc tôi dọn dẹp xong hết mọi thứ thì ngoài trời cũng vừa chập tối, các lớp cũng dần dần trở về lều trại để ăn cơm. Tôi nhanh chóng gói ghém hết tất cả xoong nồi đã rửa cùng lau khô sạch sẽ vào trong bao để đem về lớp, còn phần sườn xào chua ngọt kia thì cẩn thận cho vào bên trong một túi vải khác để tránh bị người ngoài thấy. Dù sao vừa rồi cũng có thể xem như tôi đã “biển thủ công quỹ” nên không thể rêu rao mang đồ ăn đi ra ngoài được.
Khi về trại, Nhu Vân hỏi han tôi thử phần thi có tốt không, tôi không nói chắc lắm nhưng kết quả có vẻ cũng khả quan, ít nhất lúc tôi ra về thì Vân Anh có âm thầm nhắn cho tôi một tin chúc mừng, xem chừng kết quả cũng không đến mức tệ lắm đâu.
“Có lẽ không tệ lắm”, tôi nói.
“Vậy thì tốt rồi”, Nhu Vân vỗ vai tôi cười nói, ở khoảng cách gần này, cô thực sự khá thấp, vừa đặt một tay lên vai tôi vừa ngẩng đầu cười cười như vậy có lẽ cũng mỏi cổ lắm.
Sau đó, tôi đem đống xoong nồi ấy đi cất rồi lén lấy một hộp cơm của mình đi ra ngoài. Buổi trưa mọi người còn ăn chung ở trong lều trại chứ buổi tối thì khác hẳn, đại đa số lựa chọn ăn ở bên ngoài cho mát mẻ. Tôi có thể công khai lấy hộp cơm đi ra nhưng kiểu gì Nhu Vân cũng sẽ hỏi đi đâu, khi đó lại không biết nên viện ra một cái cớ như thế nào cho hợp lý. Vì vậy, chỉ cần lẳng lặng trốn đi được thì cứ lẳng lặng thôi.
Chỗ hẹn của tôi với Hải Minh vẫn như cũ, vẫn là dãy nhà học ở ngay bên cạnh khu cắm trại. Không biết có phải do trùng hợp không nhưng dãy nhà này chỉ có một phòng vệ sinh, và phòng vệ sinh này xa cực kỳ. Sinh viên khoa tôi chẳng có ai đi vệ sinh ở chỗ đó hết, thay vào đó lại chọn nhà vệ sinh ở ngay sau lưng sân khấu. Thành thử dãy nhà này chẳng có ai ra vào trừ chúng tôi.
Hải Minh đã đến từ sớm, cậu ấy đang ngồi dựa lưng vào lan can để xem điện thoại, sắc mặt ủ rũ không ít, khóe miệng cong xuống trông khá buồn cười nhưng đại khái nhìn vào thì cậu ấy có vẻ không được vui lắm.
“Cậu gặp chuyện không vui à?”, tôi hỏi.
Cậu ấy có hơi giật mình quay sang, xem chừng cậu chàng tập trung vào điện thoại nhiều quá đến mức không để ý đến sự tồn tại của tôi luôn rồi.
“Cậu đến bao giờ vậy?”, cậu ấy hỏi.
Kỳ quái, sao lại hỏi câu này, không lẽ cậu ấy có chuyện gì giấu sau lưng tôi sao?
Thật không hiểu nổi.
“Tớ mới đến thôi, vừa vặn gặp phải bộ dạng đìu hiu như đồng không cỏ của cậu”, tôi cười đáp, tiện đường cũng đặt hộp cơm cùng túi vải xuống rồi ngồi bên cạnh cậu ấy.
Hải Minh hơi trề môi, vẻ mặt đáng thương như một chú cún con bị vứt bỏ giữa đường, cậu ấy đưa màn hình điện thoại về phía tôi, bên trong là tin nhắn NINE của “con bé em họ đáng ghét”. Nhìn thôi cũng biết là Vân Anh, quan hệ anh em họ của nhà này cũng “tình thương mến thương” thật sự.
『Xin lỗi anh, em không bảo vệ được món sườn (TдT)』
Trong phần thi nấu ăn, chỉ có mỗi sườn xào chua ngọt là món sườn thôi nên ý của Vân Anh hẳn đang nói đến món sườn của tôi rồi. Phần bên trên Hải Minh còn có nhắn gì đó với Vân Anh nữa nhưng tôi không kịp đọc, cậu ấy rút điện thoại về nhanh quá.
“Hồi chiều Vân Anh có nhắn cậu tham gia thi nấu ăn, vốn dĩ tớ muốn nhờ con bé cố gắng giữ món của cậu lại một ít để tớ sang lấy nhưng ai ngờ đâu, ban giám khảo ăn sạch mất đĩa sườn của cậu rồi”, cậu ấy ủ rũ nói.
“Cậu lạm quyền đấy hả? Đồ ăn của ban giám khảo mà cũng muốn “thó” đi được sao?”, tôi cười đáp.
Nghe vậy, cậu ấy liền bĩu môi nói:
“Không đâu, tớ đi xin quang minh chính đại đấy, cậu nhìn xem”.
Vừa nói, cậu ấy vừa mở hộp cơm của mình ra cho tôi xem, bên trong là một núi đồ ăn được vun đắp lên khá cao, chúng nhiều đến mức tôi không thấy được cơm ở đâu nữa rồi. Khóe miệng tôi có hơi giật giật, cứ tưởng vụng trộm đem đi được món mình nấu là đủ làm giàu bữa tối, không ngờ cậu ấy lại có thể đi xin được hết từ những người khác.
“Mặt của cậu trong thời điểm thế này có giá thật đấy”, tôi nhịn không được khen một câu. Hải Minh tựa hồ rất thích nghe lời khen này nên tôi có thể thấy được mũi của cậu ấy dường như nở ra đầy cao hứng. Nhưng không được bao lâu thì lại ủ rũ lại, nguyên nhân vẫn như cũ, không được ăn món sườn của tôi.
“Món sườn thôi mà, cậu không cần buồn đến thế”, tôi mỉm cười “an ủi” cho có lệ. Nhưng không giúp cho tình huống của cậu ấy tốt hơn bao nhiêu. Tôi vốn ôm tâm lý muốn trêu đùa cậu ấy một chút nhưng nhìn tình cảnh “thảm” thế này liền không nỡ, ai mà nghĩ đến chỉ vì một món sườn mà Fuck Boy lại ủ rũ như vừa bị đá thế kia.
Tôi thở dài một hơi ở trong lòng, sau đó lấy hộp nhựa ở trong túi vải ra đặt trước mặt Hải Minh. Cậu ấy có chút hiếu kỳ với nó, nhìn vào khóe miệng hơi cong cong lên dần kia thì có lẽ cậu ấy cũng đoán được phần nào thứ ở bên trong rồi. Tôi nói:
“Tớ cố tình nấu nhiều một chút, bên trong còn có thêm một ít thịt chiên nên cậu khỏi lo không có cái ăn”.
Hải Minh nhanh nhảu mở hộp rồi gỡ lớp giấy bạc bọc sườn ở trong ra, mùi thơm của sườn xào chua ngọt liền thoang thoảng qua mũi. Cậu ấy nâng hộp lên kê mũi vào hít một hơi rồi bày bộ mặt như “phê cần” kia ra nhìn tôi đầy thỏa mãn. Nói thật thì bộ dạng này của cậu ấy có hơi buồn cười, đồng thời cũng rất gợi đòn, tôi nhìn thôi cũng muốn vung tay đánh một cái.
“Quả nhiên là Tử Duy, chỉ có cậu mới nghĩ cho tớ”, cậu ấy cười nói.
Thấy vậy, tôi liền lắc đầu cười cười, dạo gần đây Hải Minh nói nhiều câu nguy hiểm quá. Nhưng cũng nhờ thế, tôi dần dần có cảm giác mình đã bắt đầu bị “lờn” với những câu như thế này rồi. Tiếp đó, tôi mở hộp cơm của mình rồi xé nắp hộp để gắp bớt đồ ăn trong hộp cơm của Hải Minh ra cho thoáng chỗ để ăn. Tôi không biết đến việc cậu ấy sẽ “lạm dụng quan hệ” để lấy thêm đồ ăn nên thành thử bây giờ chúng tôi có quá nhiều đồ ăn phụ đi kèm.
“Phen này sẽ no căng bụng lắm đây”, tôi than thở.
“Một lát nữa tớ với cậu đi bộ tiêu cơm là được mà, bây giờ ăn no một chút để tối còn chơi Trò Chơi Lớn nữa”, Hải Minh nói, đồng thời cũng gắp mấy miếng thịt cùng tôm bỏ vào bên trong hộp cơm của tôi. Tôi cũng lấy muỗng múc một ít cơm của mình cho cậu ấy rồi múc ngược một ít cơm của cậu ấy về.
Bữa tối của tôi là cơm chiên Dương Châu, còn của Hải Minh là cơm trắng như bình thường. Lớp tôi khá thích bữa tối do Nhu Vân đặt từ trước này nhưng cá nhân tôi lại không thích lắm, bởi cơm chiên có dầu, tuy rằng không nhiều nhưng chung quy lại vẫn nhiều hơn so với những món ăn khác.
Hải Minh còn cố tình cho tôi thêm nhiều cơm trắng nhưng vì sức ăn của tôi không có lớn đến như vậy nên chỉ lấy phần đủ ăn thôi, còn lại để cho cậu ấy. Nói đến sức ăn, cậu ấy ăn nhiều hơn tôi khá nhiều, giống như Nhu Vân, tôi cũng thắc mắc không biết lượng đồ ăn đi vào người cậu ấy xong thì sẽ biến mất đi đâu.
Hai chúng tôi ăn cơm khá lặng lẽ, cũng không nói với nhau nhiều nhưng không khí đôi bên lại hoà hợp và thoải mái một cách lạ thường. Chỗ chúng tôi ăn cũng không tính là quá sáng, nhiều lắm chỉ mượn ánh sáng hành lang của toà nhà để có thể quan sát xung quanh thôi. Một chuyện kỳ lạ nữa là trừ bỏ chúng tôi ra thì những sinh viên còn lại không có một ai bước vào đây để ăn hay chơi, thậm chí vụng trộm yêu đương cũng không. Tôi vừa ăn, thi thoảng lại có hơi ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, tựa như đang đề phòng người khác nhìn thấy vậy. Ban ngày tôi không để ý quá kỹ nhưng bây giờ thì cảm thấy thấp thỏm không yên.
“Không sao đâu, tớ đi hỏi rồi, khoa thuê cả khu này nên bảo vệ sẽ không đi kiểm tra, chủ yếu là những người ở trong ban tổ chức nhưng bây giờ bọn họ cũng đang ăn cơm, không để ý đến chuyện này đâu”, Hải Minh cứ như đọc thấu tim tôi, cậu ấy trả lời đúng với những gì tôi đang lo lắng. Chất giọng của cậu ấy trầm trầm, nghe cũng thật đáng tin.
“Thanh Hoa nói cho cậu hết hả?”.
“Không, cậu ấy kín miệng lắm, không hỏi kỹ càng thì không bao giờ nói đâu. Khi chiều tớ có nói bóng gió một chút thì mới biết được lịch trực của bảo vệ nên chuyện chúng ta ở đây sẽ không ai biết được”, cậu ấy cười nói. Sau đó liền cho miếng sườn xào chua ngọt vào trong miệng rồi ăn một cách ngon lành, thi thoảng ra lại phát ra mấy âm thanh cảm thán không thành lời khá thú vị, đại khái là cậu ấy đang khen ngon thôi, chỉ là chưa tìm thấy từ thích hợp để mô tả.
“Ăn từ từ thôi, không cần vội”, tôi nói.
“Cậu nấu ăn ngon thật đấy, con bé Vân Anh thua xa cậu nhiều”, cậu ấy cười đáp.
“Ồ, Vân Anh nấu ngon lắm sao?”.
“Khá ngon, so với người bình thường thì nấu được rất nhiều món, mấy món cầu kỳ nấu cũng được nhưng so với cậu thì kém xa. Tớ nghĩ phần thi nấu ăn cậu cầm chắc giải nhất rồi, không phải tự nhiên trong bao nhiêu món thì chỉ có mỗi của cậu là bị ăn sạch không còn mẫu xương đâu”, cậu ấy nói, giọng điệu có vẻ hơi hậm hực.
Tôi nhịn không được lấy tay che miệng cười rồi đáp lại:
“Cũng không hẳn đâu, phần tớ nộp lên bằng phần tớ mang về đây, số lượng không nhiều, mỗi người làm một, hai miếng là đủ hết rồi”.
“Chà, hoá ra cậu còn biển thủ nhiều sườn đến thế”.
“Tớ không muốn nghe câu đó từ một người đi “thó” đồ ăn từ cuộc thi đâu. Huống hồ, phần “biển thủ” của tớ đều là vì cậu cả đấy”, tôi nói, tuy rằng bên ngoài bình tĩnh nhưng bên trong lại có hơi hồi hộp, bản thân tò mò không biết cậu ấy sẽ đáp trả lại như thế nào.
Không để tôi đợi lâu, cậu ấy cười tỏa nắng đáp lại:
“Bởi vậy mới nói, chỉ có cậu mới nghĩ cho tớ. Cho nên tớ sẽ tận lực bao che vụ này cho cậu”.
Nghe vậy, tôi liền cười ha ha mấy tiếng có chút quỷ dị. EQ của cậu ấy trong tình huống này lại về âm nữa rồi, nhiêu đó cũng không hiểu, mà thôi, bỏ đi.
Khi về trại, Nhu Vân hỏi han tôi thử phần thi có tốt không, tôi không nói chắc lắm nhưng kết quả có vẻ cũng khả quan, ít nhất lúc tôi ra về thì Vân Anh có âm thầm nhắn cho tôi một tin chúc mừng, xem chừng kết quả cũng không đến mức tệ lắm đâu.
“Có lẽ không tệ lắm”, tôi nói.
“Vậy thì tốt rồi”, Nhu Vân vỗ vai tôi cười nói, ở khoảng cách gần này, cô thực sự khá thấp, vừa đặt một tay lên vai tôi vừa ngẩng đầu cười cười như vậy có lẽ cũng mỏi cổ lắm.
Sau đó, tôi đem đống xoong nồi ấy đi cất rồi lén lấy một hộp cơm của mình đi ra ngoài. Buổi trưa mọi người còn ăn chung ở trong lều trại chứ buổi tối thì khác hẳn, đại đa số lựa chọn ăn ở bên ngoài cho mát mẻ. Tôi có thể công khai lấy hộp cơm đi ra nhưng kiểu gì Nhu Vân cũng sẽ hỏi đi đâu, khi đó lại không biết nên viện ra một cái cớ như thế nào cho hợp lý. Vì vậy, chỉ cần lẳng lặng trốn đi được thì cứ lẳng lặng thôi.
Chỗ hẹn của tôi với Hải Minh vẫn như cũ, vẫn là dãy nhà học ở ngay bên cạnh khu cắm trại. Không biết có phải do trùng hợp không nhưng dãy nhà này chỉ có một phòng vệ sinh, và phòng vệ sinh này xa cực kỳ. Sinh viên khoa tôi chẳng có ai đi vệ sinh ở chỗ đó hết, thay vào đó lại chọn nhà vệ sinh ở ngay sau lưng sân khấu. Thành thử dãy nhà này chẳng có ai ra vào trừ chúng tôi.
Hải Minh đã đến từ sớm, cậu ấy đang ngồi dựa lưng vào lan can để xem điện thoại, sắc mặt ủ rũ không ít, khóe miệng cong xuống trông khá buồn cười nhưng đại khái nhìn vào thì cậu ấy có vẻ không được vui lắm.
“Cậu gặp chuyện không vui à?”, tôi hỏi.
Cậu ấy có hơi giật mình quay sang, xem chừng cậu chàng tập trung vào điện thoại nhiều quá đến mức không để ý đến sự tồn tại của tôi luôn rồi.
“Cậu đến bao giờ vậy?”, cậu ấy hỏi.
Kỳ quái, sao lại hỏi câu này, không lẽ cậu ấy có chuyện gì giấu sau lưng tôi sao?
Thật không hiểu nổi.
“Tớ mới đến thôi, vừa vặn gặp phải bộ dạng đìu hiu như đồng không cỏ của cậu”, tôi cười đáp, tiện đường cũng đặt hộp cơm cùng túi vải xuống rồi ngồi bên cạnh cậu ấy.
Hải Minh hơi trề môi, vẻ mặt đáng thương như một chú cún con bị vứt bỏ giữa đường, cậu ấy đưa màn hình điện thoại về phía tôi, bên trong là tin nhắn NINE của “con bé em họ đáng ghét”. Nhìn thôi cũng biết là Vân Anh, quan hệ anh em họ của nhà này cũng “tình thương mến thương” thật sự.
『Xin lỗi anh, em không bảo vệ được món sườn (TдT)』
Trong phần thi nấu ăn, chỉ có mỗi sườn xào chua ngọt là món sườn thôi nên ý của Vân Anh hẳn đang nói đến món sườn của tôi rồi. Phần bên trên Hải Minh còn có nhắn gì đó với Vân Anh nữa nhưng tôi không kịp đọc, cậu ấy rút điện thoại về nhanh quá.
“Hồi chiều Vân Anh có nhắn cậu tham gia thi nấu ăn, vốn dĩ tớ muốn nhờ con bé cố gắng giữ món của cậu lại một ít để tớ sang lấy nhưng ai ngờ đâu, ban giám khảo ăn sạch mất đĩa sườn của cậu rồi”, cậu ấy ủ rũ nói.
“Cậu lạm quyền đấy hả? Đồ ăn của ban giám khảo mà cũng muốn “thó” đi được sao?”, tôi cười đáp.
Nghe vậy, cậu ấy liền bĩu môi nói:
“Không đâu, tớ đi xin quang minh chính đại đấy, cậu nhìn xem”.
Vừa nói, cậu ấy vừa mở hộp cơm của mình ra cho tôi xem, bên trong là một núi đồ ăn được vun đắp lên khá cao, chúng nhiều đến mức tôi không thấy được cơm ở đâu nữa rồi. Khóe miệng tôi có hơi giật giật, cứ tưởng vụng trộm đem đi được món mình nấu là đủ làm giàu bữa tối, không ngờ cậu ấy lại có thể đi xin được hết từ những người khác.
“Mặt của cậu trong thời điểm thế này có giá thật đấy”, tôi nhịn không được khen một câu. Hải Minh tựa hồ rất thích nghe lời khen này nên tôi có thể thấy được mũi của cậu ấy dường như nở ra đầy cao hứng. Nhưng không được bao lâu thì lại ủ rũ lại, nguyên nhân vẫn như cũ, không được ăn món sườn của tôi.
“Món sườn thôi mà, cậu không cần buồn đến thế”, tôi mỉm cười “an ủi” cho có lệ. Nhưng không giúp cho tình huống của cậu ấy tốt hơn bao nhiêu. Tôi vốn ôm tâm lý muốn trêu đùa cậu ấy một chút nhưng nhìn tình cảnh “thảm” thế này liền không nỡ, ai mà nghĩ đến chỉ vì một món sườn mà Fuck Boy lại ủ rũ như vừa bị đá thế kia.
Tôi thở dài một hơi ở trong lòng, sau đó lấy hộp nhựa ở trong túi vải ra đặt trước mặt Hải Minh. Cậu ấy có chút hiếu kỳ với nó, nhìn vào khóe miệng hơi cong cong lên dần kia thì có lẽ cậu ấy cũng đoán được phần nào thứ ở bên trong rồi. Tôi nói:
“Tớ cố tình nấu nhiều một chút, bên trong còn có thêm một ít thịt chiên nên cậu khỏi lo không có cái ăn”.
Hải Minh nhanh nhảu mở hộp rồi gỡ lớp giấy bạc bọc sườn ở trong ra, mùi thơm của sườn xào chua ngọt liền thoang thoảng qua mũi. Cậu ấy nâng hộp lên kê mũi vào hít một hơi rồi bày bộ mặt như “phê cần” kia ra nhìn tôi đầy thỏa mãn. Nói thật thì bộ dạng này của cậu ấy có hơi buồn cười, đồng thời cũng rất gợi đòn, tôi nhìn thôi cũng muốn vung tay đánh một cái.
“Quả nhiên là Tử Duy, chỉ có cậu mới nghĩ cho tớ”, cậu ấy cười nói.
Thấy vậy, tôi liền lắc đầu cười cười, dạo gần đây Hải Minh nói nhiều câu nguy hiểm quá. Nhưng cũng nhờ thế, tôi dần dần có cảm giác mình đã bắt đầu bị “lờn” với những câu như thế này rồi. Tiếp đó, tôi mở hộp cơm của mình rồi xé nắp hộp để gắp bớt đồ ăn trong hộp cơm của Hải Minh ra cho thoáng chỗ để ăn. Tôi không biết đến việc cậu ấy sẽ “lạm dụng quan hệ” để lấy thêm đồ ăn nên thành thử bây giờ chúng tôi có quá nhiều đồ ăn phụ đi kèm.
“Phen này sẽ no căng bụng lắm đây”, tôi than thở.
“Một lát nữa tớ với cậu đi bộ tiêu cơm là được mà, bây giờ ăn no một chút để tối còn chơi Trò Chơi Lớn nữa”, Hải Minh nói, đồng thời cũng gắp mấy miếng thịt cùng tôm bỏ vào bên trong hộp cơm của tôi. Tôi cũng lấy muỗng múc một ít cơm của mình cho cậu ấy rồi múc ngược một ít cơm của cậu ấy về.
Bữa tối của tôi là cơm chiên Dương Châu, còn của Hải Minh là cơm trắng như bình thường. Lớp tôi khá thích bữa tối do Nhu Vân đặt từ trước này nhưng cá nhân tôi lại không thích lắm, bởi cơm chiên có dầu, tuy rằng không nhiều nhưng chung quy lại vẫn nhiều hơn so với những món ăn khác.
Hải Minh còn cố tình cho tôi thêm nhiều cơm trắng nhưng vì sức ăn của tôi không có lớn đến như vậy nên chỉ lấy phần đủ ăn thôi, còn lại để cho cậu ấy. Nói đến sức ăn, cậu ấy ăn nhiều hơn tôi khá nhiều, giống như Nhu Vân, tôi cũng thắc mắc không biết lượng đồ ăn đi vào người cậu ấy xong thì sẽ biến mất đi đâu.
Hai chúng tôi ăn cơm khá lặng lẽ, cũng không nói với nhau nhiều nhưng không khí đôi bên lại hoà hợp và thoải mái một cách lạ thường. Chỗ chúng tôi ăn cũng không tính là quá sáng, nhiều lắm chỉ mượn ánh sáng hành lang của toà nhà để có thể quan sát xung quanh thôi. Một chuyện kỳ lạ nữa là trừ bỏ chúng tôi ra thì những sinh viên còn lại không có một ai bước vào đây để ăn hay chơi, thậm chí vụng trộm yêu đương cũng không. Tôi vừa ăn, thi thoảng lại có hơi ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, tựa như đang đề phòng người khác nhìn thấy vậy. Ban ngày tôi không để ý quá kỹ nhưng bây giờ thì cảm thấy thấp thỏm không yên.
“Không sao đâu, tớ đi hỏi rồi, khoa thuê cả khu này nên bảo vệ sẽ không đi kiểm tra, chủ yếu là những người ở trong ban tổ chức nhưng bây giờ bọn họ cũng đang ăn cơm, không để ý đến chuyện này đâu”, Hải Minh cứ như đọc thấu tim tôi, cậu ấy trả lời đúng với những gì tôi đang lo lắng. Chất giọng của cậu ấy trầm trầm, nghe cũng thật đáng tin.
“Thanh Hoa nói cho cậu hết hả?”.
“Không, cậu ấy kín miệng lắm, không hỏi kỹ càng thì không bao giờ nói đâu. Khi chiều tớ có nói bóng gió một chút thì mới biết được lịch trực của bảo vệ nên chuyện chúng ta ở đây sẽ không ai biết được”, cậu ấy cười nói. Sau đó liền cho miếng sườn xào chua ngọt vào trong miệng rồi ăn một cách ngon lành, thi thoảng ra lại phát ra mấy âm thanh cảm thán không thành lời khá thú vị, đại khái là cậu ấy đang khen ngon thôi, chỉ là chưa tìm thấy từ thích hợp để mô tả.
“Ăn từ từ thôi, không cần vội”, tôi nói.
“Cậu nấu ăn ngon thật đấy, con bé Vân Anh thua xa cậu nhiều”, cậu ấy cười đáp.
“Ồ, Vân Anh nấu ngon lắm sao?”.
“Khá ngon, so với người bình thường thì nấu được rất nhiều món, mấy món cầu kỳ nấu cũng được nhưng so với cậu thì kém xa. Tớ nghĩ phần thi nấu ăn cậu cầm chắc giải nhất rồi, không phải tự nhiên trong bao nhiêu món thì chỉ có mỗi của cậu là bị ăn sạch không còn mẫu xương đâu”, cậu ấy nói, giọng điệu có vẻ hơi hậm hực.
Tôi nhịn không được lấy tay che miệng cười rồi đáp lại:
“Cũng không hẳn đâu, phần tớ nộp lên bằng phần tớ mang về đây, số lượng không nhiều, mỗi người làm một, hai miếng là đủ hết rồi”.
“Chà, hoá ra cậu còn biển thủ nhiều sườn đến thế”.
“Tớ không muốn nghe câu đó từ một người đi “thó” đồ ăn từ cuộc thi đâu. Huống hồ, phần “biển thủ” của tớ đều là vì cậu cả đấy”, tôi nói, tuy rằng bên ngoài bình tĩnh nhưng bên trong lại có hơi hồi hộp, bản thân tò mò không biết cậu ấy sẽ đáp trả lại như thế nào.
Không để tôi đợi lâu, cậu ấy cười tỏa nắng đáp lại:
“Bởi vậy mới nói, chỉ có cậu mới nghĩ cho tớ. Cho nên tớ sẽ tận lực bao che vụ này cho cậu”.
Nghe vậy, tôi liền cười ha ha mấy tiếng có chút quỷ dị. EQ của cậu ấy trong tình huống này lại về âm nữa rồi, nhiêu đó cũng không hiểu, mà thôi, bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất