Chương 54: Hơi ấm
Thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, mới đó mà đã đến tháng mười hai lại rồi. Các môn học cuối cùng của trường đại học đã dần đi đến hồi kết, chúng tôi chính thức bước vào kỳ thi cuối kỳ. Trong đoạn thời gian này, các sinh viên bận rộn hơn hẳn, hầu hết đều nhập tâm vào việc học cùng ôn thi nên các hàng quán xung quanh không có bao nhiêu khách ra vào. Tôi cũng không ngoại lệ, nếu không tính kỳ thực tập thì kỳ này là kỳ học tập cuối cùng của tôi rồi.
Số lượng môn thi không phải ít, là sáu môn nhưng phiền một cái là năm môn trong đó buộc phải thi vấn đáp, dẫn đến lượng kiến thức cần học nhiều không cách nào tưởng nổi. Môn còn lại mọi người biết rồi đấy, là phương pháp nghiên cứu khoa học, chúng tôi chỉ cần gửi lại một bản nghiên cứu cho cô Liên trưởng khoa là được.
Nhờ vào sự phân công cùng sắp xếp của Thanh Hoa, nhóm tôi thành công hoàn thiện nghiên cứu trước những nhóm khác những hai tuần nên cũng có nhiều thời gian để ôn thi mấy môn khác hơn. Chỉ có điều, không phải ai trong nhóm tôi cũng hài lòng với việc hoàn thiện nghiên cứu sớm như thế này, điển hình nhất là Hải Minh. Vì trong tất cả các môn, chỉ có môn này cậu ấy mới có thể chung nhóm với tôi nên cậu ấy không muốn nó kết thúc quá sớm.
Về phần tôi, kết thúc sớm cũng tốt, tôi còn không mong gì hơn, tôi không bướng bỉnh như Hải Minh, vì tôi biết, ngày nào chúng tôi chẳng gặp nhau, đâu nhất thiết phải cần có môn chung nhóm mới gặp được. Tuy nhiên, tôi cũng hiểu cho hành động của cậu ấy, thành thật thì lần này tôi quyết định có chút quyết liệt nên cậu ấy vẫn chưa chịu chấp nhận.
Tôi muốn tốt nghiệp bằng giỏi, dù sao điểm GPA hiện tại của tôi cũng đủ đáp ứng được rồi nhưng tôi muốn nó cao hơn một chút để giành nốt học bổng của kỳ thứ bảy này, nên tôi dành nhiều thời gian cho việc học hơn là gặp gỡ cậu ấy.
Mặt khác, mỗi lần gặp cậu ấy là tôi không cách nào tập trung vào việc học của mình được, tôi đã từng thử học nhóm với cậu ấy nhưng thất bại toàn tập. Hai đứa chúng tôi ngồi học chưa đến ba mươi phút là đã lăn ra “buôn dưa” rồi. Chuyện này đối với kết quả học tập đôi bên thật sự không tốt một chút nào, cho nên tôi mới quyết định tạm thời không gặp cậu ấy trừ những buổi tập gym.
. . .
Thứ năm, ngày hai mươi lăm tháng mười hai.
Kỳ thi cuối kỳ diễn ra ròng rã trong suốt mười ngày trời, trong đó tôi trúng hẳn thi vào ngày đầu lẫn ngày cuối nên phải “chịu trận” tận mười ngày liền. Ngày cuối cùng khi bước ra khỏi phòng thi, tâm trạng tôi liền thư thái đến mức không thể nào thư thái hơn.
So với kỳ trước thì kỳ này tôi học hành tốt hơn hẳn, kết quả xem chừng đại khái cũng toàn điểm A, đủ sức để tranh giành học bổng toàn phần với Thanh Hoa, xem như không thắng được thì cũng nhận được học bổng bán phần. So với các kỳ trước thì kết quả đã khả quan hơn rất nhiều rồi.
Thời gian của tôi tại trường đại học cũng không còn nhiều nữa nên tôi quyết định đi dạo quanh trường một vòng để ghi nhớ hình ảnh mái trường cuối cùng này. Trước đây tôi không có quá nhiều hứng thú đối với việc đi dạo quanh trường vì trường tôi không lớn lắm đâu. Với suy nghĩ trường không lớn thì sẽ không có gì nhìn, tôi gần như đã bỏ qua không biết bao nhiêu điểm kỳ thú của ngôi trường này.
Ví dụ điển hình nhất chính là phòng tự học bên dưới dãy nhà hành chính cùng khu ký túc xá cũ. Từ trước đến nay, dãy nhà hành chính là nơi tôi chẳng mấy khi tiến vào vì không có nhu cầu, bây giờ đi một vòng mới để ý, phòng tự học này yên tĩnh vô cùng, số lượng sinh viên tự học ở trong cũng rất ít. Điểm quan trọng nhất mà tôi chú ý đến phòng tự học này là mạng wifi của nó mạnh kinh khủng, tốc độ truy cập nhanh không nơi nào trong trường có thể so được. Ấy vậy mà căn phòng tự học này vẫn cứ “vô hình” với đại đa số sinh viên trong trường, nói nó bí ẩn cũng không sai đâu.
Bên cạnh nó là khu ký túc xá cũ, tôi nghe nói đây là ký túc xá ma vì mỗi khi đêm đến, sinh viên trọ tại đây đều nghe thấy tiếng phụ nữ khóc dọc hành lang. Nhu Vân từng bảo với tôi rằng ký túc xá này trước đây là một tu viện do người Pháp xây dựng lên trong thời chiến, về sau trong kháng chiến chống địch đã bị phá hủy đi một phần. Tiếng phụ nữ khóc dọc hành lang về mỗi đêm được đồn thổi là oan hồn của các nữ tu chết oan.
Lớp tôi có hai người từng ở trong khu ký túc xá này hồi năm nhất nên biết rất rõ về tin đồn, bọn họ nói sợ nhất là vào mỗi kỳ quân sự, bạn cùng phòng đều lên trường Quân Chính để học. Khi đó, trước khi đi ngủ, bọn họ phải khóa trái cửa phòng thật chặt rồi trùm chăn thật kín mới quên đi được nỗi sợ. Bọn họ chịu đựng như vậy ròng rã suốt gần hai học kỳ liền thì chịu không nổi nữa, đành phải dọn ra ngoài. Tuy rằng tốn nhiều tiền hơn nhưng tinh thần sẽ không còn bị “tra tấn” như trước.
Tôi có chút tò mò với chuyện này nên có xin cô quản sinh cho vào thăm quan khu ký túc xá một chút. Nói thật, trừ bỏ kiến trúc đậm chất Pháp cổ ra thì còn lại cũng không đến nỗi rùng rợn như trong lời đồn. Bất quá bên trong này có một dãy hành lang vừa dài vừa rộng, một bên có dãy cửa sổ khá lớn để hứng ánh sáng từ bên ngoài.
Tôi đứng đó quan sát một hồi, trong đầu thử tưởng tượng vào một đêm trăng tròn, ánh trăng bạc chiếu rọi qua ô cửa sổ kéo dài hết cả dãy hành lang, vô tình thay, một bóng trắng đột nhiên xuất hiện dưới ánh trăng bên ô cửa, toàn bộ gương mặt không thấy được do chìm nghỉm trong bóng tối. Theo đó, bóng trắng càng ngày càng tiến lại gần rồi hớp hồn lấy tôi.
Nghĩ đến đó, tôi dần cảm thấy sống lưng mình có hơi lạnh rồi. Tôi xin rút lại lời ban nãy, mặc dù chỉ mới cuối chiều thôi nhưng khu ký túc xá này vẫn cứ rùng rợn như trong lời đồn.
Tôi không dám nán lại đây quá lâu mà mau chóng chạy ra bên ngoài đi thăm thú những chỗ khác. Phải đến gần ba mươi phút sau, tôi mới thăm quan hết khu trường của mình, đại khái cũng tổng kết lại được một vài chỗ hay ho, trước khi tốt nghiệp nhất định phải ghi vào bên trong lưu bút mới được.
Ting!
Thông báo quen thuộc của điện thoại vang lên, tôi lấy ra xem một chút, nụ cười trên mặt liền hiện ra, là tin nhắn của Hải Minh.
『Cậu thi cử thế nào rồi?』
Tôi:『Cậu biết thừa rồi còn gì』
Hải Minh:『Quả nhiên là Tử Duy của tớ ^^, lần này tớ không tranh học bổng nổi với cậu rồi』
Tôi nhìn vào hai chữ “của tớ”, gương mặt tôi không có biểu hiện gì quá đặc biệt, dạo gần đây cậu ấy gọi tôi như vậy khá nhiều, ban đầu còn cảm thấy lâng lâng sung sướng chứ càng về sau thì tôi đã quá quen thuộc rồi. Dẫu vậy, trong lòng tôi vẫn rất vui, cậu ấy gọi tôi như vậy chẳng khác gì đang đánh dấu chủ quyền, mặc dù không biết có phải thật không nhưng trước mắt, tôi rất thỏa mãn với những gì ở hiện tại.
Có thể tôi cùng cậu ấy không thành một đôi được nhưng duy trì được quan hệ như thế này đến cuối đời cũng không đến nỗi tệ đâu. Đương nhiên, tiền đề là cậu ấy độc thân và tôi không bị rung động bởi một chàng trai khác. Nhiều lúc, tôi tự hỏi rằng liệu mình có thể yêu cậu ấy lâu đến như vậy không nữa kia.
Nói đến đây, tôi mới sực nhớ ra một chuyện, cùng thời điểm này vào năm ngoái, tôi đã bắt gặp cậu ấy qua bên ô cửa sổ. Trùng hợp hơn là phòng thi hôm nay của tôi cũng chính là căn phòng năm ngoái cậu ấy thi, còn căn phòng lớp tôi mượn để sinh hoạt lớp lại thành phòng thi của cậu ấy khi sáng.
Chuyện này có được tính là định mệnh không nhỉ?
Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi tự cười một mình, cứ xem đó là định mệnh đi, dù sao cũng chẳng ai phản bác. Tôi cầm điện thoại lên nhắn tiếp cho cậu ấy.
『Tớ đói rồi, đi ăn tối với tớ đi』
Hải Minh:『Đợi một chút, để tớ sang đón』
Cậu ấy vẫn hồi âm lại nhanh như bình thường, chỉ là …
Tôi:『Sao cậu biết tớ không đi xe?』
Hải Minh:『Hai tháng này cậu bắt đầu lười biếng tự mình lái xe rồi, hôm nay không đi cũng không phải chuyện gì mới, đợi tớ một chút nhé』
Tôi:『Ok, tớ đợi cậu ở bến xe buýt trước cổng』
Hải Minh:『Ok ^^』
Cậu ấy để ý kỹ thật, đến tôi cũng không nhận ra, thì ra hai tháng nay tôi lười tự mình lái xe đến mức độ này rồi. Nếu không phải mỗi thứ ba, năm, bảy phải tự lái xe đi phòng tập gym thì có khi tôi cũng quên luôn cách lái xe rồi ấy chứ.
Cùng lúc này, một cơn gió lạnh bất chợt thổi ngang qua, toàn thân tôi liền co ro lại, hai tay vội vàng cho vào bên trong túi con Hoodie màu đen quen thuộc rồi chạy thẳng ra ngoài bến xe.
Năm nay rất nóng, đến tận tháng mười một vẫn còn nắng chói chang muốn đau đầu, tôi vốn nghĩ năm nay có lẽ không có mùa đông đâu thì bỗng nhiên, một luồng không khí lạnh từ phương bắc tràn về vào đầu tháng mười hai, thế là tôi có một mùa đông đúng nghĩa như những gì hằng mong mỏi. So với năm ngoái, năm nay còn lạnh hơn không chỉ một lần, bộ đồ tôi mang đây cũng chưa chắc có thể chống chịu lại cái lạnh nhưng vừa vặn, rất hợp ý tôi.
Tôi không phải là đứa chịu lạnh tốt, chuyện này mọi người đã rõ ràng rồi nhưng mùa đông năm nay thì khác, vì tôi có Hải Minh ở bên. Thân nhiệt của cậu ấy rất cao, mùa hè chạm vào đã ấm áp nóng bỏng thì mùa đông này lại càng ấm áp hơn, bây giờ tôi nóng lòng trông chờ cậu ấy quá. Bình thường cậu ấy đi rất nhanh, sao hôm nay lại đi chậm thế không biết.
Ngồi trên ghế sắt tại bến xe, toàn thân tôi co ro lại rồi nhịp chân theo từng cơn lạnh trong người. Ghế sắt truyền vào người tôi không biết bao nhiêu khí lạnh, đến mức tôi không dám ngồi quá lâu mà thi thoảng phải đứng lên để vận động nhẹ đôi chút cho ấm người.
“Tử Duy!”.
Tiếng gọi của Hải Minh vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn lại chỗ của cậu ấy, gương mặt liền cười tươi như hoa, cậu ấy đến rồi, làm tôi chờ mãi. Tôi vội vàng chạy đến chỗ cậu ấy rồi nhận lấy mũ bảo hiểm cùng khẩu trang. Cậu ấy nhìn người tôi một chút rồi cau mày hỏi:
“Trời lạnh thế này sao cậu lại ăn mặc mỏng thế?”.
Vừa nói xong, cậu ấy còn định cởi áo khoác ấm ra đưa cho tôi nhưng tôi đã kịp chặn lại bằng cách nhanh chóng leo lên ghế sau rồi cho cả hai tay mình vào bên trong túi áo của cậu ấy, tôi mỉm cười đáp:
“Cậu là người lái xe, đừng cởi áo ra, tớ cho tay vào túi áo cậu là được rồi”.
Cậu ấy nghiêng đầu ra sau nói lại:
“Cậu không lạnh chứ?”.
Khóe miệng tôi vẫn cong như cũ, hai tay cho sâu vào trong túi áo cậu ấy để cảm nhận hơi ấm, tôi nhẹ giọng đáp:
“Đi chậm một chút là được rồi, với lại có cậu che hết thì tớ không lạnh đâu”.
Số lượng môn thi không phải ít, là sáu môn nhưng phiền một cái là năm môn trong đó buộc phải thi vấn đáp, dẫn đến lượng kiến thức cần học nhiều không cách nào tưởng nổi. Môn còn lại mọi người biết rồi đấy, là phương pháp nghiên cứu khoa học, chúng tôi chỉ cần gửi lại một bản nghiên cứu cho cô Liên trưởng khoa là được.
Nhờ vào sự phân công cùng sắp xếp của Thanh Hoa, nhóm tôi thành công hoàn thiện nghiên cứu trước những nhóm khác những hai tuần nên cũng có nhiều thời gian để ôn thi mấy môn khác hơn. Chỉ có điều, không phải ai trong nhóm tôi cũng hài lòng với việc hoàn thiện nghiên cứu sớm như thế này, điển hình nhất là Hải Minh. Vì trong tất cả các môn, chỉ có môn này cậu ấy mới có thể chung nhóm với tôi nên cậu ấy không muốn nó kết thúc quá sớm.
Về phần tôi, kết thúc sớm cũng tốt, tôi còn không mong gì hơn, tôi không bướng bỉnh như Hải Minh, vì tôi biết, ngày nào chúng tôi chẳng gặp nhau, đâu nhất thiết phải cần có môn chung nhóm mới gặp được. Tuy nhiên, tôi cũng hiểu cho hành động của cậu ấy, thành thật thì lần này tôi quyết định có chút quyết liệt nên cậu ấy vẫn chưa chịu chấp nhận.
Tôi muốn tốt nghiệp bằng giỏi, dù sao điểm GPA hiện tại của tôi cũng đủ đáp ứng được rồi nhưng tôi muốn nó cao hơn một chút để giành nốt học bổng của kỳ thứ bảy này, nên tôi dành nhiều thời gian cho việc học hơn là gặp gỡ cậu ấy.
Mặt khác, mỗi lần gặp cậu ấy là tôi không cách nào tập trung vào việc học của mình được, tôi đã từng thử học nhóm với cậu ấy nhưng thất bại toàn tập. Hai đứa chúng tôi ngồi học chưa đến ba mươi phút là đã lăn ra “buôn dưa” rồi. Chuyện này đối với kết quả học tập đôi bên thật sự không tốt một chút nào, cho nên tôi mới quyết định tạm thời không gặp cậu ấy trừ những buổi tập gym.
. . .
Thứ năm, ngày hai mươi lăm tháng mười hai.
Kỳ thi cuối kỳ diễn ra ròng rã trong suốt mười ngày trời, trong đó tôi trúng hẳn thi vào ngày đầu lẫn ngày cuối nên phải “chịu trận” tận mười ngày liền. Ngày cuối cùng khi bước ra khỏi phòng thi, tâm trạng tôi liền thư thái đến mức không thể nào thư thái hơn.
So với kỳ trước thì kỳ này tôi học hành tốt hơn hẳn, kết quả xem chừng đại khái cũng toàn điểm A, đủ sức để tranh giành học bổng toàn phần với Thanh Hoa, xem như không thắng được thì cũng nhận được học bổng bán phần. So với các kỳ trước thì kết quả đã khả quan hơn rất nhiều rồi.
Thời gian của tôi tại trường đại học cũng không còn nhiều nữa nên tôi quyết định đi dạo quanh trường một vòng để ghi nhớ hình ảnh mái trường cuối cùng này. Trước đây tôi không có quá nhiều hứng thú đối với việc đi dạo quanh trường vì trường tôi không lớn lắm đâu. Với suy nghĩ trường không lớn thì sẽ không có gì nhìn, tôi gần như đã bỏ qua không biết bao nhiêu điểm kỳ thú của ngôi trường này.
Ví dụ điển hình nhất chính là phòng tự học bên dưới dãy nhà hành chính cùng khu ký túc xá cũ. Từ trước đến nay, dãy nhà hành chính là nơi tôi chẳng mấy khi tiến vào vì không có nhu cầu, bây giờ đi một vòng mới để ý, phòng tự học này yên tĩnh vô cùng, số lượng sinh viên tự học ở trong cũng rất ít. Điểm quan trọng nhất mà tôi chú ý đến phòng tự học này là mạng wifi của nó mạnh kinh khủng, tốc độ truy cập nhanh không nơi nào trong trường có thể so được. Ấy vậy mà căn phòng tự học này vẫn cứ “vô hình” với đại đa số sinh viên trong trường, nói nó bí ẩn cũng không sai đâu.
Bên cạnh nó là khu ký túc xá cũ, tôi nghe nói đây là ký túc xá ma vì mỗi khi đêm đến, sinh viên trọ tại đây đều nghe thấy tiếng phụ nữ khóc dọc hành lang. Nhu Vân từng bảo với tôi rằng ký túc xá này trước đây là một tu viện do người Pháp xây dựng lên trong thời chiến, về sau trong kháng chiến chống địch đã bị phá hủy đi một phần. Tiếng phụ nữ khóc dọc hành lang về mỗi đêm được đồn thổi là oan hồn của các nữ tu chết oan.
Lớp tôi có hai người từng ở trong khu ký túc xá này hồi năm nhất nên biết rất rõ về tin đồn, bọn họ nói sợ nhất là vào mỗi kỳ quân sự, bạn cùng phòng đều lên trường Quân Chính để học. Khi đó, trước khi đi ngủ, bọn họ phải khóa trái cửa phòng thật chặt rồi trùm chăn thật kín mới quên đi được nỗi sợ. Bọn họ chịu đựng như vậy ròng rã suốt gần hai học kỳ liền thì chịu không nổi nữa, đành phải dọn ra ngoài. Tuy rằng tốn nhiều tiền hơn nhưng tinh thần sẽ không còn bị “tra tấn” như trước.
Tôi có chút tò mò với chuyện này nên có xin cô quản sinh cho vào thăm quan khu ký túc xá một chút. Nói thật, trừ bỏ kiến trúc đậm chất Pháp cổ ra thì còn lại cũng không đến nỗi rùng rợn như trong lời đồn. Bất quá bên trong này có một dãy hành lang vừa dài vừa rộng, một bên có dãy cửa sổ khá lớn để hứng ánh sáng từ bên ngoài.
Tôi đứng đó quan sát một hồi, trong đầu thử tưởng tượng vào một đêm trăng tròn, ánh trăng bạc chiếu rọi qua ô cửa sổ kéo dài hết cả dãy hành lang, vô tình thay, một bóng trắng đột nhiên xuất hiện dưới ánh trăng bên ô cửa, toàn bộ gương mặt không thấy được do chìm nghỉm trong bóng tối. Theo đó, bóng trắng càng ngày càng tiến lại gần rồi hớp hồn lấy tôi.
Nghĩ đến đó, tôi dần cảm thấy sống lưng mình có hơi lạnh rồi. Tôi xin rút lại lời ban nãy, mặc dù chỉ mới cuối chiều thôi nhưng khu ký túc xá này vẫn cứ rùng rợn như trong lời đồn.
Tôi không dám nán lại đây quá lâu mà mau chóng chạy ra bên ngoài đi thăm thú những chỗ khác. Phải đến gần ba mươi phút sau, tôi mới thăm quan hết khu trường của mình, đại khái cũng tổng kết lại được một vài chỗ hay ho, trước khi tốt nghiệp nhất định phải ghi vào bên trong lưu bút mới được.
Ting!
Thông báo quen thuộc của điện thoại vang lên, tôi lấy ra xem một chút, nụ cười trên mặt liền hiện ra, là tin nhắn của Hải Minh.
『Cậu thi cử thế nào rồi?』
Tôi:『Cậu biết thừa rồi còn gì』
Hải Minh:『Quả nhiên là Tử Duy của tớ ^^, lần này tớ không tranh học bổng nổi với cậu rồi』
Tôi nhìn vào hai chữ “của tớ”, gương mặt tôi không có biểu hiện gì quá đặc biệt, dạo gần đây cậu ấy gọi tôi như vậy khá nhiều, ban đầu còn cảm thấy lâng lâng sung sướng chứ càng về sau thì tôi đã quá quen thuộc rồi. Dẫu vậy, trong lòng tôi vẫn rất vui, cậu ấy gọi tôi như vậy chẳng khác gì đang đánh dấu chủ quyền, mặc dù không biết có phải thật không nhưng trước mắt, tôi rất thỏa mãn với những gì ở hiện tại.
Có thể tôi cùng cậu ấy không thành một đôi được nhưng duy trì được quan hệ như thế này đến cuối đời cũng không đến nỗi tệ đâu. Đương nhiên, tiền đề là cậu ấy độc thân và tôi không bị rung động bởi một chàng trai khác. Nhiều lúc, tôi tự hỏi rằng liệu mình có thể yêu cậu ấy lâu đến như vậy không nữa kia.
Nói đến đây, tôi mới sực nhớ ra một chuyện, cùng thời điểm này vào năm ngoái, tôi đã bắt gặp cậu ấy qua bên ô cửa sổ. Trùng hợp hơn là phòng thi hôm nay của tôi cũng chính là căn phòng năm ngoái cậu ấy thi, còn căn phòng lớp tôi mượn để sinh hoạt lớp lại thành phòng thi của cậu ấy khi sáng.
Chuyện này có được tính là định mệnh không nhỉ?
Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi tự cười một mình, cứ xem đó là định mệnh đi, dù sao cũng chẳng ai phản bác. Tôi cầm điện thoại lên nhắn tiếp cho cậu ấy.
『Tớ đói rồi, đi ăn tối với tớ đi』
Hải Minh:『Đợi một chút, để tớ sang đón』
Cậu ấy vẫn hồi âm lại nhanh như bình thường, chỉ là …
Tôi:『Sao cậu biết tớ không đi xe?』
Hải Minh:『Hai tháng này cậu bắt đầu lười biếng tự mình lái xe rồi, hôm nay không đi cũng không phải chuyện gì mới, đợi tớ một chút nhé』
Tôi:『Ok, tớ đợi cậu ở bến xe buýt trước cổng』
Hải Minh:『Ok ^^』
Cậu ấy để ý kỹ thật, đến tôi cũng không nhận ra, thì ra hai tháng nay tôi lười tự mình lái xe đến mức độ này rồi. Nếu không phải mỗi thứ ba, năm, bảy phải tự lái xe đi phòng tập gym thì có khi tôi cũng quên luôn cách lái xe rồi ấy chứ.
Cùng lúc này, một cơn gió lạnh bất chợt thổi ngang qua, toàn thân tôi liền co ro lại, hai tay vội vàng cho vào bên trong túi con Hoodie màu đen quen thuộc rồi chạy thẳng ra ngoài bến xe.
Năm nay rất nóng, đến tận tháng mười một vẫn còn nắng chói chang muốn đau đầu, tôi vốn nghĩ năm nay có lẽ không có mùa đông đâu thì bỗng nhiên, một luồng không khí lạnh từ phương bắc tràn về vào đầu tháng mười hai, thế là tôi có một mùa đông đúng nghĩa như những gì hằng mong mỏi. So với năm ngoái, năm nay còn lạnh hơn không chỉ một lần, bộ đồ tôi mang đây cũng chưa chắc có thể chống chịu lại cái lạnh nhưng vừa vặn, rất hợp ý tôi.
Tôi không phải là đứa chịu lạnh tốt, chuyện này mọi người đã rõ ràng rồi nhưng mùa đông năm nay thì khác, vì tôi có Hải Minh ở bên. Thân nhiệt của cậu ấy rất cao, mùa hè chạm vào đã ấm áp nóng bỏng thì mùa đông này lại càng ấm áp hơn, bây giờ tôi nóng lòng trông chờ cậu ấy quá. Bình thường cậu ấy đi rất nhanh, sao hôm nay lại đi chậm thế không biết.
Ngồi trên ghế sắt tại bến xe, toàn thân tôi co ro lại rồi nhịp chân theo từng cơn lạnh trong người. Ghế sắt truyền vào người tôi không biết bao nhiêu khí lạnh, đến mức tôi không dám ngồi quá lâu mà thi thoảng phải đứng lên để vận động nhẹ đôi chút cho ấm người.
“Tử Duy!”.
Tiếng gọi của Hải Minh vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn lại chỗ của cậu ấy, gương mặt liền cười tươi như hoa, cậu ấy đến rồi, làm tôi chờ mãi. Tôi vội vàng chạy đến chỗ cậu ấy rồi nhận lấy mũ bảo hiểm cùng khẩu trang. Cậu ấy nhìn người tôi một chút rồi cau mày hỏi:
“Trời lạnh thế này sao cậu lại ăn mặc mỏng thế?”.
Vừa nói xong, cậu ấy còn định cởi áo khoác ấm ra đưa cho tôi nhưng tôi đã kịp chặn lại bằng cách nhanh chóng leo lên ghế sau rồi cho cả hai tay mình vào bên trong túi áo của cậu ấy, tôi mỉm cười đáp:
“Cậu là người lái xe, đừng cởi áo ra, tớ cho tay vào túi áo cậu là được rồi”.
Cậu ấy nghiêng đầu ra sau nói lại:
“Cậu không lạnh chứ?”.
Khóe miệng tôi vẫn cong như cũ, hai tay cho sâu vào trong túi áo cậu ấy để cảm nhận hơi ấm, tôi nhẹ giọng đáp:
“Đi chậm một chút là được rồi, với lại có cậu che hết thì tớ không lạnh đâu”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất